Chương 81
Lục Xu
13/07/2014
Màu đỏ của máu, màu trắng toát của tường, màu xanh của cánh cửa phòng mổ, và cả ánh sáng yếu ớt hắt ra từ sau cánh cửa phòng mổ.
Sau một trận náo động, dường như không gian lại trở về như chưa từng có gì xảy ra, tất cả đều trở lại yên tĩnh.
Bị dọa đến ngu người Uông Đàn ngơ ngác nhìn dòng chữ “ Phòng mổ” trên cánh cửa, cực kỳ khó khăn mới có thể tiếp nhận hết thảy những sự việc đã phát sinh. Cô đã sống cùng Bạch Nặc Ngôn lâu đến vậy, dù không dám cam đoan mình hoàn toàn hiểu rõ con người Bạch Nặc Ngôn, nhưng dù sao cô cũng có thể nhận xét đại khái. Bạch Nặc Ngôn đối với người khác phái, chỉ cần gần cô chưa tới 1 thước, theo bản năng cô sẽ tự động bài xích, đừng nói đến chuyện nắm tay hay có những cử chỉ thân mật. Nhưng vừa rồi, bác sĩ đã trực tiếp kết luận cô bị sinh non. Kết luận này khiến cho Uông Đàn như sét đánh ngang tai, cô nhớ lại dạo gần đây, khi tập nhảy, Bạch Nặc Ngôn tỏ ra rất mệt mỏi, đau đớn, nhưng mỗi lần cô hỏi, Bạch Nặc Ngôn đều lắc đầu im lặng như không có gì xảy ra. Trên một phương diện nào đó, Bạch Nặc Ngôn luôn có những phản ứng cực kỳ gay gắt, nên cô không dám hỏi nhiều.
Vừa xong ở phía sau hậu đài, Bạch Nặc Ngôn từ sân khấu bình thản đi xuống, nhưng chỉ ngay một giây sau, lớp ngụy trang của cô đã hoàn toàn sụp đổ, cô lao thẳng xuống đất. Uông Đàn bị dọa đến nỗi sợ ngây người, chẳng biết phải làm gì khác, đành gọi 120 cấp cứu. Khi cô chuẩn bị gọi điện cho Mạnh Tân Duy, dù sao trong mắt cô, Bạch Nặc Ngôn cũng chỉ thân mật với mỗi Mạnh Tân Duy, nhưng chưa kịp gọi, Trình Nghi Triết không hiểu từ đâu lao tới, Uông Đàn u mê mất hai giây, ở bên ngoài đã sắp xếp hệ thống an ninh rất chặt chẽ, không hiểu sao anh có thể trực tiếp xông vào đây.
Trình Nghi Triết ôm thẳng Bạch Nặc Ngôn chạy ra ngoài, Uông Đàn bình tĩnh lại, chạy theo sau Trình Nghi Triết.
Máu chảy trên cánh tay Trình Nghi Triết ngày càng nhiều, Bạch Nặc Ngôn ở trong lòng anh bỗng nở nụ cười, sắc mặt trắng bệch, vươn tay vuốt ve khuôn mặt anh:
- Anh đau lòng vì em đó sao?
Anh nghiến chặt răng, trong khi mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán Bạch Nặc Ngôn ngày càng nhiều.
Sau khi lên xe, Trình Nghi Triết cấp tốc lái xe, tốc độ mỗi lúc một tăng nhanh, Uông Đàn vẫn ôm Bạch Nặc Ngôn trong lòng mình.
Đến bệnh viện, Trình Nghi Triết lập tức ôm Bạch Nặc Ngôn chạy đến phòng cấp cứu, Uông Đàn chạy đuổi theo sau.
Một nữ bác sĩ sau khi nhìn thấy Bạch Nặc Ngôn, vừa kinh ngạc vừa tức giận mắng:
- Sao lại là cô chứ? Lần trước không phải tôi đã cảnh cáo cô sao, nếu cô cứ tiếp tục như vậy hoặc là không giữ nổi đứa bé, hoặc là suốt đời sẽ không thể có con…
Trình Nghi Triết giống như bị sét đánh bên tai, đứng ngây như phỗng, thật lâu vẫn chưa tỉnh lại.
Uông Đàn vĩnh viễn không thể quên được ánh mắt anh khi ấy, giống như đột nhiên bị đẩy xuống vực sâu, vẻ mặt vô cùng đau đớn, kinh ngạc xen lẫn khiếp sợ.
Nhất là khi nữ bác sĩ kia vẫn chưa nguôi giận, càng ngày càng gào lên với Trình Nghi Triết, mắng anh không phải là đàn ông, hại cho phụ nữ nhà người ta một mình chịu khổ, anh là đồ bất nhân. Mà Trình Nghi Triết chỉ biết yên lặng thừa nhận, không nói lời nào mà chỉ im lặng lắng nghe đối phương mắng chửi.
Cuối cùng nữ bác sĩ mủi lòng trước thái độ của Trình Nghi Triết, không mắng anh nữa, chỉ bất đắc dĩ nói:
- Cơ thể của cô ấy căn bản là không thích hợp để mang thai, vậy mà lần nào cô ấy cũng tự hành hạ bản thân đến mức này, sợ rằng không thể bảo vệ đứa trẻ trong tử cung… Đứa bé này chắc sẽ không giữ được đâu, có lẽ suốt đời cô ấy không thể có con nữa.
Họ đều tự hiểu, đứa bé này, đã không thể giữ được.
Trình Nghi Triết lặng lẽ nhắm hai mắt, hô hấp trở nên khó khăn, cổ họng khô rát, chỉ nghe thấy tiếng anh thở phì phò.
Tầm mắt anh, đang nhìn về một hướng khác.
Anh còn nhớ, lần đầu họ gặp nhau, cô làm như không thèm để ý đến anh chút nào. Anh sao không nhận ra, đó là cô giả vờ chứ. Cô không hoàn toàn giống như những biểu hiện bên ngoài của cô, không quan trọng, không chú tâm, cho dù có, đó cũng chỉ là những biểu hiện bên ngoài.
Sau khi họ thân mật, có một hai lần anh định bảo cô sử dụng bao, nhưng cô chỉ luôn cười, nếu anh chịu trả tiền, cô sẽ để anh tận hưởng sung sướng đỉnh điểm, không cần anh phải lo lắng bất kỳ điều gì phía sau. Cô đã không đòi hỏi, anh cũng không hỏi thêm, chỉ đề cập một hai lần. Thỉnh thoảng nhớ ra, cô chỉ nói sẽ tự biết phòng tránh, không phiền anh phải lo, cô sẽ không ngu mà đi nuôi con hộ anh. Thời gian càng lâu, anh càng không quan tâm đến chuyện này.
Anh không phải dạng đàn ông “thân kinh bách chiến qua trăm hoa ngàn bụi”, càng không phải là người “đi trong muôn hoa không dính một phiến lá”.
Những năm qua, người phụ nữ luôn bên cạnh anh, thật sự chỉ có một mình cô.
Anh cắn cắn môi, anh không thể nói rằng, vì anh không biết, mà cho phép bản thân mang đến cho cô biết bao tổn thương.
Anh rõ ràng có thể tự bào chữa, tất cả đều do người phụ nữ chết tiệt này không biết quý trọng sinh mạng của chính mình, cũng không trân trọng cuộc đời cô, đến ngay cả cơ thể cô ta cũng không tự biết quan tâm.
Anh sẽ đau lòng vì em ư?
Cô làm tất cả những chuyện này, chỉ để khiến anh đau lòng?
Dường như chính cô cũng biết, những chuyện này đều không có nghĩa lý gì với người khác , có chăng chỉ có ý nghĩa với riêng cô mà thôi, nhưng cô vẫn để cho bản thân được làm tất cả. Bất kể có đáng giá với ai hay không, chỉ cần cô cảm thấy xứng đáng, cô vẫn sẽ làm.
Vậy nếu anh không đau lòng, liệu có phải cô vẫn sẽ làm ra những chuyện như thế?
Con cái, anh chưa bao giờ quá bận tâm về vấn đề này, vì cô luôn nói cô rất ghét trẻ con.
Ngoại trừ khóc lóc ầm ĩ, chẳng biết làm gì, lúc nào cũng khiến người lớn không thể mắng mỏ, càng không thể tức giận, lại càng không thể đánh, bởi vì đứa trẻ vẫn chưa có khả năng nhận thức, nên cha mẹ chúng chỉ có thể chịu đựng.
Cô luôn tự nhận mình sẽ không thể trở thành người mẹ tốt, vì cô cực kỳ thiếu kiên nhẫn, lại càng không thích trẻ con, nên anh cũng hi vọng tốt nhất cô đừng có con.
Cô từng xem một chương trình phỏng vấn ba người phụ nữ vừa sinh con, cô nhất quyết nói rằng, lúc đẻ, cảm giác như đang chết đi vậy. Hơn nữa sinh con lại rất phiền phức, dễ xảy ra chuyện không may, đẻ tự nhiên cũng rất đau. Nếu không cho con bú, cảm thấy rất áy náy, cho chúng bú, lại sợ ngực chảy xệ.
Cô còn nói, dạy trẻ cũng là vấn đề lớn, vì nuôi con, cái gì cũng phải biết. Nếu như cô có con, cô chắc chắn sẽ không quá quan tâm đến vấn đề thành tích, dù đứa trẻ có nỗ lực hay không, chỉ cần sau này lớn lên có thể kiếm ra tiền, không gì quan trọng bằng để chúng được sống thoải mái vui vẻ, chỉ cần chúng không phạm sai lầm quá đáng, tất cả đều không sao.
Cô cũng nói, nếu như có con, chắc chắn đứa trẻ sẽ không được thấp như cô. Nếu không cô thà tự tay giết nó đi còn hơn, sau này chúng lại trách cô khiến chúng thấp đến mức không lấy được vợ.
Cô nói nếu sinh con gái cũng tốt, đẹp xấu cũng không sao, hơi xấu tính một chút cũng được, hiện nay tỷ lệ nam nữ chênh lệch, khi gả ra ngoài, sẽ mất ít của hồi môn hơn.
Cô đã từng nói rất nhiều, anh đều vẫn nhớ rõ, từng câu từng chữ, tất cả vẫn luôn khắc sâu trong lòng anh.
Từ bao giờ, những lời cô nói, những việc cô làm, tất cả đều đi vào cuộc sống của anh.
Anh luôn tránh để phát sinh rắc rối, những vẫn phạm phải những sai lầm anh muốn tránh, hơn nữa khiến cho mọi chuyện không còn đường lui.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, cô sẽ sinh cho anh một đứa con có chung huyết thống.
Dùng phương thức đó để mãi mãi quấn quít bên anh.
Anh có thể đừng kết hôn với Giang Tang Du được không?
Anh có thể không ở bên Giang Tang Du không?
Anh đã bao giờ từng nghĩ sẽ ở bên em chưa?
Anh có biết, em rất thích anh không?
Tại sao anh không thể ở bên em chứ?
Em có điểm nào không tốt?
Thật ra em có thể cố gắng trở thành kiểu phụ nữ mà anh muốn, nhưng em đã không làm như vậy.
Anh có bằng lòng ở bên em không?
Tại sao anh lại thích Giang Tang Du chứ, em ghét cô ta, nhất là khi cô ta đi với anh.
Em không nhớ đến những giây phút bên em ư?
Em không muốn hai người ở cùng nhau, em hi vọng anh sẽ hủy bỏ hôn lễ.
Em chỉ muốn nói với anh biết một điều, cả cuộc đời này, em chưa từng yêu một ai đến vậy.
Em chỉ muốn nói cho anh biết, người đó, chính là anh.
Trong điện thoại di động , may mắn anh vẫn lưu giữ nhứng tin nhắn cô đã gửi.
Anh cúi xuống chăm chú nhìn vào màn hình di động một lần nữa, cuối cùng ấn nút trả lời.
“Anh cũng vậy.”
Rất lâu sau, màn hình hiện lên tin tức đã gửi thành công.
Suốt cuộc đời anh, sẽ không bao giờ còn có thể yêu một ai đến thế.
Anh cũng vậy.
Anh chỉ muốn nói cho em biết rằng, người con gái anh yêu, chính là em.
Anh cũng vậy.
Lần này không cần em phải cầu xin.
Anh đơn giản là cam tâm tình nguyện.
Sau một trận náo động, dường như không gian lại trở về như chưa từng có gì xảy ra, tất cả đều trở lại yên tĩnh.
Bị dọa đến ngu người Uông Đàn ngơ ngác nhìn dòng chữ “ Phòng mổ” trên cánh cửa, cực kỳ khó khăn mới có thể tiếp nhận hết thảy những sự việc đã phát sinh. Cô đã sống cùng Bạch Nặc Ngôn lâu đến vậy, dù không dám cam đoan mình hoàn toàn hiểu rõ con người Bạch Nặc Ngôn, nhưng dù sao cô cũng có thể nhận xét đại khái. Bạch Nặc Ngôn đối với người khác phái, chỉ cần gần cô chưa tới 1 thước, theo bản năng cô sẽ tự động bài xích, đừng nói đến chuyện nắm tay hay có những cử chỉ thân mật. Nhưng vừa rồi, bác sĩ đã trực tiếp kết luận cô bị sinh non. Kết luận này khiến cho Uông Đàn như sét đánh ngang tai, cô nhớ lại dạo gần đây, khi tập nhảy, Bạch Nặc Ngôn tỏ ra rất mệt mỏi, đau đớn, nhưng mỗi lần cô hỏi, Bạch Nặc Ngôn đều lắc đầu im lặng như không có gì xảy ra. Trên một phương diện nào đó, Bạch Nặc Ngôn luôn có những phản ứng cực kỳ gay gắt, nên cô không dám hỏi nhiều.
Vừa xong ở phía sau hậu đài, Bạch Nặc Ngôn từ sân khấu bình thản đi xuống, nhưng chỉ ngay một giây sau, lớp ngụy trang của cô đã hoàn toàn sụp đổ, cô lao thẳng xuống đất. Uông Đàn bị dọa đến nỗi sợ ngây người, chẳng biết phải làm gì khác, đành gọi 120 cấp cứu. Khi cô chuẩn bị gọi điện cho Mạnh Tân Duy, dù sao trong mắt cô, Bạch Nặc Ngôn cũng chỉ thân mật với mỗi Mạnh Tân Duy, nhưng chưa kịp gọi, Trình Nghi Triết không hiểu từ đâu lao tới, Uông Đàn u mê mất hai giây, ở bên ngoài đã sắp xếp hệ thống an ninh rất chặt chẽ, không hiểu sao anh có thể trực tiếp xông vào đây.
Trình Nghi Triết ôm thẳng Bạch Nặc Ngôn chạy ra ngoài, Uông Đàn bình tĩnh lại, chạy theo sau Trình Nghi Triết.
Máu chảy trên cánh tay Trình Nghi Triết ngày càng nhiều, Bạch Nặc Ngôn ở trong lòng anh bỗng nở nụ cười, sắc mặt trắng bệch, vươn tay vuốt ve khuôn mặt anh:
- Anh đau lòng vì em đó sao?
Anh nghiến chặt răng, trong khi mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán Bạch Nặc Ngôn ngày càng nhiều.
Sau khi lên xe, Trình Nghi Triết cấp tốc lái xe, tốc độ mỗi lúc một tăng nhanh, Uông Đàn vẫn ôm Bạch Nặc Ngôn trong lòng mình.
Đến bệnh viện, Trình Nghi Triết lập tức ôm Bạch Nặc Ngôn chạy đến phòng cấp cứu, Uông Đàn chạy đuổi theo sau.
Một nữ bác sĩ sau khi nhìn thấy Bạch Nặc Ngôn, vừa kinh ngạc vừa tức giận mắng:
- Sao lại là cô chứ? Lần trước không phải tôi đã cảnh cáo cô sao, nếu cô cứ tiếp tục như vậy hoặc là không giữ nổi đứa bé, hoặc là suốt đời sẽ không thể có con…
Trình Nghi Triết giống như bị sét đánh bên tai, đứng ngây như phỗng, thật lâu vẫn chưa tỉnh lại.
Uông Đàn vĩnh viễn không thể quên được ánh mắt anh khi ấy, giống như đột nhiên bị đẩy xuống vực sâu, vẻ mặt vô cùng đau đớn, kinh ngạc xen lẫn khiếp sợ.
Nhất là khi nữ bác sĩ kia vẫn chưa nguôi giận, càng ngày càng gào lên với Trình Nghi Triết, mắng anh không phải là đàn ông, hại cho phụ nữ nhà người ta một mình chịu khổ, anh là đồ bất nhân. Mà Trình Nghi Triết chỉ biết yên lặng thừa nhận, không nói lời nào mà chỉ im lặng lắng nghe đối phương mắng chửi.
Cuối cùng nữ bác sĩ mủi lòng trước thái độ của Trình Nghi Triết, không mắng anh nữa, chỉ bất đắc dĩ nói:
- Cơ thể của cô ấy căn bản là không thích hợp để mang thai, vậy mà lần nào cô ấy cũng tự hành hạ bản thân đến mức này, sợ rằng không thể bảo vệ đứa trẻ trong tử cung… Đứa bé này chắc sẽ không giữ được đâu, có lẽ suốt đời cô ấy không thể có con nữa.
Họ đều tự hiểu, đứa bé này, đã không thể giữ được.
Trình Nghi Triết lặng lẽ nhắm hai mắt, hô hấp trở nên khó khăn, cổ họng khô rát, chỉ nghe thấy tiếng anh thở phì phò.
Tầm mắt anh, đang nhìn về một hướng khác.
Anh còn nhớ, lần đầu họ gặp nhau, cô làm như không thèm để ý đến anh chút nào. Anh sao không nhận ra, đó là cô giả vờ chứ. Cô không hoàn toàn giống như những biểu hiện bên ngoài của cô, không quan trọng, không chú tâm, cho dù có, đó cũng chỉ là những biểu hiện bên ngoài.
Sau khi họ thân mật, có một hai lần anh định bảo cô sử dụng bao, nhưng cô chỉ luôn cười, nếu anh chịu trả tiền, cô sẽ để anh tận hưởng sung sướng đỉnh điểm, không cần anh phải lo lắng bất kỳ điều gì phía sau. Cô đã không đòi hỏi, anh cũng không hỏi thêm, chỉ đề cập một hai lần. Thỉnh thoảng nhớ ra, cô chỉ nói sẽ tự biết phòng tránh, không phiền anh phải lo, cô sẽ không ngu mà đi nuôi con hộ anh. Thời gian càng lâu, anh càng không quan tâm đến chuyện này.
Anh không phải dạng đàn ông “thân kinh bách chiến qua trăm hoa ngàn bụi”, càng không phải là người “đi trong muôn hoa không dính một phiến lá”.
Những năm qua, người phụ nữ luôn bên cạnh anh, thật sự chỉ có một mình cô.
Anh cắn cắn môi, anh không thể nói rằng, vì anh không biết, mà cho phép bản thân mang đến cho cô biết bao tổn thương.
Anh rõ ràng có thể tự bào chữa, tất cả đều do người phụ nữ chết tiệt này không biết quý trọng sinh mạng của chính mình, cũng không trân trọng cuộc đời cô, đến ngay cả cơ thể cô ta cũng không tự biết quan tâm.
Anh sẽ đau lòng vì em ư?
Cô làm tất cả những chuyện này, chỉ để khiến anh đau lòng?
Dường như chính cô cũng biết, những chuyện này đều không có nghĩa lý gì với người khác , có chăng chỉ có ý nghĩa với riêng cô mà thôi, nhưng cô vẫn để cho bản thân được làm tất cả. Bất kể có đáng giá với ai hay không, chỉ cần cô cảm thấy xứng đáng, cô vẫn sẽ làm.
Vậy nếu anh không đau lòng, liệu có phải cô vẫn sẽ làm ra những chuyện như thế?
Con cái, anh chưa bao giờ quá bận tâm về vấn đề này, vì cô luôn nói cô rất ghét trẻ con.
Ngoại trừ khóc lóc ầm ĩ, chẳng biết làm gì, lúc nào cũng khiến người lớn không thể mắng mỏ, càng không thể tức giận, lại càng không thể đánh, bởi vì đứa trẻ vẫn chưa có khả năng nhận thức, nên cha mẹ chúng chỉ có thể chịu đựng.
Cô luôn tự nhận mình sẽ không thể trở thành người mẹ tốt, vì cô cực kỳ thiếu kiên nhẫn, lại càng không thích trẻ con, nên anh cũng hi vọng tốt nhất cô đừng có con.
Cô từng xem một chương trình phỏng vấn ba người phụ nữ vừa sinh con, cô nhất quyết nói rằng, lúc đẻ, cảm giác như đang chết đi vậy. Hơn nữa sinh con lại rất phiền phức, dễ xảy ra chuyện không may, đẻ tự nhiên cũng rất đau. Nếu không cho con bú, cảm thấy rất áy náy, cho chúng bú, lại sợ ngực chảy xệ.
Cô còn nói, dạy trẻ cũng là vấn đề lớn, vì nuôi con, cái gì cũng phải biết. Nếu như cô có con, cô chắc chắn sẽ không quá quan tâm đến vấn đề thành tích, dù đứa trẻ có nỗ lực hay không, chỉ cần sau này lớn lên có thể kiếm ra tiền, không gì quan trọng bằng để chúng được sống thoải mái vui vẻ, chỉ cần chúng không phạm sai lầm quá đáng, tất cả đều không sao.
Cô cũng nói, nếu như có con, chắc chắn đứa trẻ sẽ không được thấp như cô. Nếu không cô thà tự tay giết nó đi còn hơn, sau này chúng lại trách cô khiến chúng thấp đến mức không lấy được vợ.
Cô nói nếu sinh con gái cũng tốt, đẹp xấu cũng không sao, hơi xấu tính một chút cũng được, hiện nay tỷ lệ nam nữ chênh lệch, khi gả ra ngoài, sẽ mất ít của hồi môn hơn.
Cô đã từng nói rất nhiều, anh đều vẫn nhớ rõ, từng câu từng chữ, tất cả vẫn luôn khắc sâu trong lòng anh.
Từ bao giờ, những lời cô nói, những việc cô làm, tất cả đều đi vào cuộc sống của anh.
Anh luôn tránh để phát sinh rắc rối, những vẫn phạm phải những sai lầm anh muốn tránh, hơn nữa khiến cho mọi chuyện không còn đường lui.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, cô sẽ sinh cho anh một đứa con có chung huyết thống.
Dùng phương thức đó để mãi mãi quấn quít bên anh.
Anh có thể đừng kết hôn với Giang Tang Du được không?
Anh có thể không ở bên Giang Tang Du không?
Anh đã bao giờ từng nghĩ sẽ ở bên em chưa?
Anh có biết, em rất thích anh không?
Tại sao anh không thể ở bên em chứ?
Em có điểm nào không tốt?
Thật ra em có thể cố gắng trở thành kiểu phụ nữ mà anh muốn, nhưng em đã không làm như vậy.
Anh có bằng lòng ở bên em không?
Tại sao anh lại thích Giang Tang Du chứ, em ghét cô ta, nhất là khi cô ta đi với anh.
Em không nhớ đến những giây phút bên em ư?
Em không muốn hai người ở cùng nhau, em hi vọng anh sẽ hủy bỏ hôn lễ.
Em chỉ muốn nói với anh biết một điều, cả cuộc đời này, em chưa từng yêu một ai đến vậy.
Em chỉ muốn nói cho anh biết, người đó, chính là anh.
Trong điện thoại di động , may mắn anh vẫn lưu giữ nhứng tin nhắn cô đã gửi.
Anh cúi xuống chăm chú nhìn vào màn hình di động một lần nữa, cuối cùng ấn nút trả lời.
“Anh cũng vậy.”
Rất lâu sau, màn hình hiện lên tin tức đã gửi thành công.
Suốt cuộc đời anh, sẽ không bao giờ còn có thể yêu một ai đến thế.
Anh cũng vậy.
Anh chỉ muốn nói cho em biết rằng, người con gái anh yêu, chính là em.
Anh cũng vậy.
Lần này không cần em phải cầu xin.
Anh đơn giản là cam tâm tình nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.