Chương 86
Lục Xu
13/07/2014
Trình Nghi Triết đứng trước cổng Giang gia xin tha thứ, gặp không ít khó xử, đầu tiên là anh bị cấm cửa, sau đó là được phép mời vào nhà nhưng bị bỏ mặc, cuối cùng chỉ chào hỏi vào câu khách sáo, trong lời nói dĩ nhiên có kèm theo sự châm chọc.
Từ tầng hai bước xuống, Giang Tang Du bắt gặp cảnh này, lại thấy biểu hiện của Trình Nghi Triết, cô cũng hiểu, anh không quan tâm đến thái dộ của họ đối với anh.
Điều này khiến Giang Tang Du nghĩ đến bức thư Bạch Nặc Ngôn viết gửi ông Giang Bác Nghi trước khi cô ra đi. Giang Tang Du có thể khẳng định, lúc viết bức thư này, tâm trạng của Bạch Nặc Ngôn rất bình thản. Trong lòng Bạch Nặc Ngôn luôn muốn ông Giang Bác Nghi quý trọng hạnh phúc hiện tại, đối xử thật tốt với bà Lý Tình, và Giang Tang Du. Dù sao một hiện thực ấm áp đều khiến tát cả được thỏa mãn. Bạch Nặc Ngôn đã quyết tâm ra đi, nên ông không cần phải lo lắng cho cô, cô nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Cô tin rằng cô Giang Bác Nghi thật lòng muốn hàn gắn mối quan hệ cha con với cô, giống như mối quan hệ với Giang Tang Du. Thế nhưng tình thân trên thế gian này vốn chẳng bao giờ viên mãn, sẽ không một ai có thể đạt được tất cả mọi mong muốn. Mất đi cũng thế, có được cũng thế, để cho con người ta càng phải biết quý trọng mối thân tình đang có. Cô đã bước qua cái tuổi cần đến sự quan tâm của cha, vậy tốt hơn hết là nên để cho cô được lựa chọn cho mình một cuộc sống tự do.
Bản thân Bạch Nặc Ngôn ghét nhất chính là loại người cái gì cũng muốn. Khi xem bộ phim “Phấn đâu” có một nhân vật chính muốn cướp đoạt vợ của người anh em, nhưng anh ta muốn vừa được người đẹp vừa không mất bạn bè. Bạch Nặc Ngôn cảm thấy người đàn ông này thật đáng khinh, không phải bởi vì anh ta tranh vợ bạn, mà bởi vì anh ta quá tham lam, cái gì cũng muốn. Dựa vào đâu mà tất cả những thứ tốt đẹp trên thế giới đều phải dành hết cho anh ta, cướp vợ bạn, thì sẽ tất nhiên phải trả giá. Loại người cái gì cũng muốn có ấy, thật khiến người khác buồn nôn.
Còn ở trong phim “Hạ gia 3000m”, màn thân mật khó coi cũng không thể khiến Bạch Nặc Ngôn chán ghét tắt TV, ngược lại người cha luôn được mọi người hâm mộ lại khiến cô cực ghét. Ba cô con gái, cô nào ông cũng quản, hơn nữa luôn vì con gái người ngoài mà tổn thương con gái mình. Người cha đó, trong mắt người ngoài thật vĩ đại, nhưng trong mắt Bạch Nặc Ngôn, cô lại cảm thấy ông không làm tròn trách nhiệm của một người cha.
Trên thế giới này không bao giờ tồn tại một thứ hoàn toàn viên mãn, có mất mới có đạt được.
Bạch Nặc Ngôn tin rằng, cô trả giá một phần nhỏ, nhưng ông trời sẽ trả lại cho cô bằng một cách khác. Cho nên không cần phải lo lắng cho cô, cô nhất định sẽ sống tốt.
Có được có mất.
Giang Tang Du nhìn Trình Nghi Triết vẫn đứng nguyên dưới nhà, cô cũng vừa mất đi, vậy ông trời sẽ hoàn trả cho cô bằng cách nào đây?
Cuối cùng ông Giang Bác Nghi và bà Lý Tình cũng cảm thấy khó xử, ông Giang Bác Nghi muốn nói chuyện riêng với Trình Nghi Triết, nên bà Lý Tình đi lên gác một mình.
Giang Tang Du khoác tay kéo bà vào phòng cô, nhìn thấy trên tóc bà có điểm vài sợi tóc bạc, cô mỉm cười nhưng trong lòng đau nhói.
- Mẹ, con biết, mẹ không muốn con phải chịu thiệt thòi.
Cô tựa đầu lên vai bà:
- Nhưng có nhiều chuyện, không phải cứ muốn là được.
- Con bé này, tính tình thật là…
Bà Lý Tình vỗ nhẹ lên đầu cô.
Giang Tang Du lại bình tĩnh mở miệng:
- Từ nhỏ em đã thích nghe kể chuyện cổ tích, trong các câu chuyện đó, hoàng tử và công chúa sẽ trọn đời hạnh phúc bên nhau. Nhưng chúng ta chỉ biết hoàng tử và công chúa sẽ ở bên nhau, nhưng đâu ai biết cuộc sống của họ thật ra như thế nào. Có thật họ sẽ trọn đời hạnh phúc hay không? Có lẽ hoàng tử cũng ngoại tình, mà công chúa cũng nhận ra cô đã cưới nhầm người, có trăm ngàn vạn lí do khác nhau. Cuộc sống vốn là như thế, đều không như chúng ta vẫn luôn tưởng tượng.
Cô rúc vào ngực bà Lý Tình:
- Con vẫn cho rằng, chỉ cần con sống lương thiện, đối xử với tất cả mọi người bằng một thái độ lạc quan, con sẽ có một kết thúc hạnh phúc như công chúa. Nhưng có lẽ chính con đã quên rằng, cuộc sống không chỉ có kết quả, mà còn cần những trải nghiệm, cái kết của câu chuyện công chúa có khi chỉ là mở đầu, chứ chưa phải là mục tiêu. Cuộc sống luôn phải cần cố gắng, không thể lúc nào cũng muốn ngồi mát ăn bát vàng.
Bà Lý Tình nhắm mắt lại:
- Con lúc nào cũng nghĩ cho người khác.
- Không, con vẫn luôn nghĩ cho chính bản thân mình, quá tính toán cũng chẳng bù đắp được những gì đã mất.
- Có lẽ…
- Mẹ, đó chính là chị gái con, là người thân của con, không phải là người ngoài.
Bà Lý Tình không thể nói lên lời.
Giang Tang Du tiếp tục cười:
- Nên mẹ cũng không cần để trong lòng, vừa rồi mẹ cũng xả giận rồi, mọi chuyện nên chấm hết tại đây.
Bà Lý Tình lắc đầu:
- Con định nói đến ai?
- Mẹ không phải luôn khen con tốt bụng à, dĩ nhiên con cũng đang nghĩ giống như mẹ rồi.
Giang Tang Du không biết ông Giang Bác Nghi nói gì với Trình Nghi Triết, đó có lẽ sẽ mãi mãi là một bí mật, ai cũng mong đạt được hạnh phúc, thế nhưng hạnh phúc lại chẳng bao giờ trọn vẹn.
Khi Trình Nghi Triết bước ra khỏi biệt thự Giang gia, Giang Tang Du đuổi theo anh.
Trình Nghi Triết dừng bước, ánh mắt u ám nhìn Giang Tang Du, muốn biết cô định nói gì với anh.
Đến lúc này Giang Tang Du mới nhận ra, lòng cô đã trở nên thật bình yên và thanh thản.
Cô nhìn chăm chú xuống mũi chân mình:
- Em muốn kể với anh một chuyện, mặc dù, em biết giờ anh cũng không quan tâm nữa.
Anh nhướng mi:
- Chuyện gì?
- Em chưa bao giờ đến tham dự dạ hội hóa trang trong trường đại học, người anh từng gặp chắc chắn không phải là em.
Trong đôi mắt Trình Nghi Triết chợt lóe lên một tia sáng, thế nhưng cuối cùng anh chỉ gật nhẹ đầu.
- Cho dù người đó là ai đối với anh cũng chẳng sao, phải không?
Giọng nói Giang Tang Du lại mang theo sự bướng bỉnh cố chấp.
- Bởi vì chỉ cần anh gặp được Bạch Nặc Ngôn, mặc kệ trước đó anh đã từng gặp ai, anh đều sẽ bỏ qua.
- Anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
- Nhưng anh sẽ lựa chọn như vậy
- Có lẽ là thế.
Giang Tang Du thở dài:
- Thật ra, bây giờ anh có thể đoán được người đó là ai.
Trình Nghi Triết cắn môi:
- Cảm ơn.
Giang Tang Du lắc đầu, nhìn theo bóng dáng Trình Nghi Triết từ từ rời xa.
Đứng trước mỗi con người, mỗi sự kiện, ta đều có thể được rèn luyện, được học hỏi rất nhiều điều, đấy mới chính là cuộc sống, bất kể tốt xấu, đều xuất phát từ thực tiễn phát sinh.
Giang Tang Du không muốn nói với anh, trước đây cô từng muốn, chỉ cần Trình Nghi Triết vẽ tặng cô 100 bức chân dung, cô sẽ ưng thuận anh.
Nhưng từ đầu đến cuối, anh chỉ tặng cô 99 bức.
Cô chưa bao giờ nhận được 100% tình yêu cô mơ ước.
Cô luôn nghĩ đến cái kết của nhân vật nữ phụ trong bộ phim “Mua dây buộc mình”, nếu Dương tiểu thư nhất định không chủ động rút lui khỏi cuộc tình với Trịnh Hải Hòa, kết quả sẽ như thế nào đây. Trong cuốn tiểu thuyết có đoạn Trịnh Hải Hòa thật lòng muốn kết hôn với Dương tiểu thư, nhưng có khi hai người họ kết hôn, anh nhất định sẽ giống như cha cô vậy. Có đôi khi chúng ta đều u mê, sai lầm, cứ cho rằng chỉ cần Dương tiểu thư không chủ động rút lui, có khi người sẽ bên cạnh Trịnh Hải Hòa biết đâu lại là Dương tiểu thư, nhưng rất tiếc tất cả đã sai, để Dương tiểu thư rút lui, chẳng qua tác giả muốn giữ lại cho cô một tư thái đẹp, vì Dương tiểu thư chắc chắn sẽ là người bị bỏ rơi, để cô chủ động rút lui hay Trịnh Hải Hòa chủ động chia tay thì kết quả đều như nhau. Tác giả chỉ cần nữ chính và nam chính ở bên nhau, còn về phương thức thì tùy chọn để nữ chính chủ động rút lui hay nam chính chủ động chia tay.
Chẳng qua tác giả muốn để Dương tiểu thư ra đi trong một tư thái đẹp nhất, cho dù đó chỉ là một cách bỏ rơi, chỉ có cô đặt hi vọng đằng sau tư thái đó.
Rốt cuộc cô đã nhìn thấy kết quả cuối cùng.
Từ tầng hai bước xuống, Giang Tang Du bắt gặp cảnh này, lại thấy biểu hiện của Trình Nghi Triết, cô cũng hiểu, anh không quan tâm đến thái dộ của họ đối với anh.
Điều này khiến Giang Tang Du nghĩ đến bức thư Bạch Nặc Ngôn viết gửi ông Giang Bác Nghi trước khi cô ra đi. Giang Tang Du có thể khẳng định, lúc viết bức thư này, tâm trạng của Bạch Nặc Ngôn rất bình thản. Trong lòng Bạch Nặc Ngôn luôn muốn ông Giang Bác Nghi quý trọng hạnh phúc hiện tại, đối xử thật tốt với bà Lý Tình, và Giang Tang Du. Dù sao một hiện thực ấm áp đều khiến tát cả được thỏa mãn. Bạch Nặc Ngôn đã quyết tâm ra đi, nên ông không cần phải lo lắng cho cô, cô nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Cô tin rằng cô Giang Bác Nghi thật lòng muốn hàn gắn mối quan hệ cha con với cô, giống như mối quan hệ với Giang Tang Du. Thế nhưng tình thân trên thế gian này vốn chẳng bao giờ viên mãn, sẽ không một ai có thể đạt được tất cả mọi mong muốn. Mất đi cũng thế, có được cũng thế, để cho con người ta càng phải biết quý trọng mối thân tình đang có. Cô đã bước qua cái tuổi cần đến sự quan tâm của cha, vậy tốt hơn hết là nên để cho cô được lựa chọn cho mình một cuộc sống tự do.
Bản thân Bạch Nặc Ngôn ghét nhất chính là loại người cái gì cũng muốn. Khi xem bộ phim “Phấn đâu” có một nhân vật chính muốn cướp đoạt vợ của người anh em, nhưng anh ta muốn vừa được người đẹp vừa không mất bạn bè. Bạch Nặc Ngôn cảm thấy người đàn ông này thật đáng khinh, không phải bởi vì anh ta tranh vợ bạn, mà bởi vì anh ta quá tham lam, cái gì cũng muốn. Dựa vào đâu mà tất cả những thứ tốt đẹp trên thế giới đều phải dành hết cho anh ta, cướp vợ bạn, thì sẽ tất nhiên phải trả giá. Loại người cái gì cũng muốn có ấy, thật khiến người khác buồn nôn.
Còn ở trong phim “Hạ gia 3000m”, màn thân mật khó coi cũng không thể khiến Bạch Nặc Ngôn chán ghét tắt TV, ngược lại người cha luôn được mọi người hâm mộ lại khiến cô cực ghét. Ba cô con gái, cô nào ông cũng quản, hơn nữa luôn vì con gái người ngoài mà tổn thương con gái mình. Người cha đó, trong mắt người ngoài thật vĩ đại, nhưng trong mắt Bạch Nặc Ngôn, cô lại cảm thấy ông không làm tròn trách nhiệm của một người cha.
Trên thế giới này không bao giờ tồn tại một thứ hoàn toàn viên mãn, có mất mới có đạt được.
Bạch Nặc Ngôn tin rằng, cô trả giá một phần nhỏ, nhưng ông trời sẽ trả lại cho cô bằng một cách khác. Cho nên không cần phải lo lắng cho cô, cô nhất định sẽ sống tốt.
Có được có mất.
Giang Tang Du nhìn Trình Nghi Triết vẫn đứng nguyên dưới nhà, cô cũng vừa mất đi, vậy ông trời sẽ hoàn trả cho cô bằng cách nào đây?
Cuối cùng ông Giang Bác Nghi và bà Lý Tình cũng cảm thấy khó xử, ông Giang Bác Nghi muốn nói chuyện riêng với Trình Nghi Triết, nên bà Lý Tình đi lên gác một mình.
Giang Tang Du khoác tay kéo bà vào phòng cô, nhìn thấy trên tóc bà có điểm vài sợi tóc bạc, cô mỉm cười nhưng trong lòng đau nhói.
- Mẹ, con biết, mẹ không muốn con phải chịu thiệt thòi.
Cô tựa đầu lên vai bà:
- Nhưng có nhiều chuyện, không phải cứ muốn là được.
- Con bé này, tính tình thật là…
Bà Lý Tình vỗ nhẹ lên đầu cô.
Giang Tang Du lại bình tĩnh mở miệng:
- Từ nhỏ em đã thích nghe kể chuyện cổ tích, trong các câu chuyện đó, hoàng tử và công chúa sẽ trọn đời hạnh phúc bên nhau. Nhưng chúng ta chỉ biết hoàng tử và công chúa sẽ ở bên nhau, nhưng đâu ai biết cuộc sống của họ thật ra như thế nào. Có thật họ sẽ trọn đời hạnh phúc hay không? Có lẽ hoàng tử cũng ngoại tình, mà công chúa cũng nhận ra cô đã cưới nhầm người, có trăm ngàn vạn lí do khác nhau. Cuộc sống vốn là như thế, đều không như chúng ta vẫn luôn tưởng tượng.
Cô rúc vào ngực bà Lý Tình:
- Con vẫn cho rằng, chỉ cần con sống lương thiện, đối xử với tất cả mọi người bằng một thái độ lạc quan, con sẽ có một kết thúc hạnh phúc như công chúa. Nhưng có lẽ chính con đã quên rằng, cuộc sống không chỉ có kết quả, mà còn cần những trải nghiệm, cái kết của câu chuyện công chúa có khi chỉ là mở đầu, chứ chưa phải là mục tiêu. Cuộc sống luôn phải cần cố gắng, không thể lúc nào cũng muốn ngồi mát ăn bát vàng.
Bà Lý Tình nhắm mắt lại:
- Con lúc nào cũng nghĩ cho người khác.
- Không, con vẫn luôn nghĩ cho chính bản thân mình, quá tính toán cũng chẳng bù đắp được những gì đã mất.
- Có lẽ…
- Mẹ, đó chính là chị gái con, là người thân của con, không phải là người ngoài.
Bà Lý Tình không thể nói lên lời.
Giang Tang Du tiếp tục cười:
- Nên mẹ cũng không cần để trong lòng, vừa rồi mẹ cũng xả giận rồi, mọi chuyện nên chấm hết tại đây.
Bà Lý Tình lắc đầu:
- Con định nói đến ai?
- Mẹ không phải luôn khen con tốt bụng à, dĩ nhiên con cũng đang nghĩ giống như mẹ rồi.
Giang Tang Du không biết ông Giang Bác Nghi nói gì với Trình Nghi Triết, đó có lẽ sẽ mãi mãi là một bí mật, ai cũng mong đạt được hạnh phúc, thế nhưng hạnh phúc lại chẳng bao giờ trọn vẹn.
Khi Trình Nghi Triết bước ra khỏi biệt thự Giang gia, Giang Tang Du đuổi theo anh.
Trình Nghi Triết dừng bước, ánh mắt u ám nhìn Giang Tang Du, muốn biết cô định nói gì với anh.
Đến lúc này Giang Tang Du mới nhận ra, lòng cô đã trở nên thật bình yên và thanh thản.
Cô nhìn chăm chú xuống mũi chân mình:
- Em muốn kể với anh một chuyện, mặc dù, em biết giờ anh cũng không quan tâm nữa.
Anh nhướng mi:
- Chuyện gì?
- Em chưa bao giờ đến tham dự dạ hội hóa trang trong trường đại học, người anh từng gặp chắc chắn không phải là em.
Trong đôi mắt Trình Nghi Triết chợt lóe lên một tia sáng, thế nhưng cuối cùng anh chỉ gật nhẹ đầu.
- Cho dù người đó là ai đối với anh cũng chẳng sao, phải không?
Giọng nói Giang Tang Du lại mang theo sự bướng bỉnh cố chấp.
- Bởi vì chỉ cần anh gặp được Bạch Nặc Ngôn, mặc kệ trước đó anh đã từng gặp ai, anh đều sẽ bỏ qua.
- Anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
- Nhưng anh sẽ lựa chọn như vậy
- Có lẽ là thế.
Giang Tang Du thở dài:
- Thật ra, bây giờ anh có thể đoán được người đó là ai.
Trình Nghi Triết cắn môi:
- Cảm ơn.
Giang Tang Du lắc đầu, nhìn theo bóng dáng Trình Nghi Triết từ từ rời xa.
Đứng trước mỗi con người, mỗi sự kiện, ta đều có thể được rèn luyện, được học hỏi rất nhiều điều, đấy mới chính là cuộc sống, bất kể tốt xấu, đều xuất phát từ thực tiễn phát sinh.
Giang Tang Du không muốn nói với anh, trước đây cô từng muốn, chỉ cần Trình Nghi Triết vẽ tặng cô 100 bức chân dung, cô sẽ ưng thuận anh.
Nhưng từ đầu đến cuối, anh chỉ tặng cô 99 bức.
Cô chưa bao giờ nhận được 100% tình yêu cô mơ ước.
Cô luôn nghĩ đến cái kết của nhân vật nữ phụ trong bộ phim “Mua dây buộc mình”, nếu Dương tiểu thư nhất định không chủ động rút lui khỏi cuộc tình với Trịnh Hải Hòa, kết quả sẽ như thế nào đây. Trong cuốn tiểu thuyết có đoạn Trịnh Hải Hòa thật lòng muốn kết hôn với Dương tiểu thư, nhưng có khi hai người họ kết hôn, anh nhất định sẽ giống như cha cô vậy. Có đôi khi chúng ta đều u mê, sai lầm, cứ cho rằng chỉ cần Dương tiểu thư không chủ động rút lui, có khi người sẽ bên cạnh Trịnh Hải Hòa biết đâu lại là Dương tiểu thư, nhưng rất tiếc tất cả đã sai, để Dương tiểu thư rút lui, chẳng qua tác giả muốn giữ lại cho cô một tư thái đẹp, vì Dương tiểu thư chắc chắn sẽ là người bị bỏ rơi, để cô chủ động rút lui hay Trịnh Hải Hòa chủ động chia tay thì kết quả đều như nhau. Tác giả chỉ cần nữ chính và nam chính ở bên nhau, còn về phương thức thì tùy chọn để nữ chính chủ động rút lui hay nam chính chủ động chia tay.
Chẳng qua tác giả muốn để Dương tiểu thư ra đi trong một tư thái đẹp nhất, cho dù đó chỉ là một cách bỏ rơi, chỉ có cô đặt hi vọng đằng sau tư thái đó.
Rốt cuộc cô đã nhìn thấy kết quả cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.