Chương 18: Kẻ bị tình nghi được phóng thích
Toạ Hoá Bồ Đề
13/01/2015
Ở cửa thang lầu xuất hiện một người đội mũ lưỡi trai, đi phía sau có thêm một người đàn ông cao to. Đợi tên đội mũ lưỡi trai kia nói xong bèn xoay người lên lầu, Nữu Nữu ba chân bốn cẳng xông lên nhào lên người đối phương.
Đàm Vi liên tiếp lui về phía sau mấy bước mới ổn định được sức nặng trên thân. “Sao cậu lại tới đây?”
“Tớ canh ở đây suốt cả buổi sáng rồi.” Cô nhóc bám cánh tay Đàm Vi đánh giá Đàm Vi kĩ lưỡng, vẫn tốt, vết xanh tím trên mặt đã phai nhạt đi rất nhiều. “Ăn uống được không ?”
“Rất tốt.”
“Buổi tối ngủ có ngon không?”
“Được, chỉ là giường quá cứng.” Đàm Vi xoa xoa cái cổ đau nhức oán giận, “Lót hai lớp chăn bông trên giường cũng vô dụng, cộm đến nỗi xương cốt đau nhừ tử, chỗ nào không biết nữa, cũng nên cải thiện chút tình hình rồi.”
“Bên trong không ai làm khó dễ cậu chứ?”
“Sao có thể a, Phương cục trưởng có dặn dò xuống, ai dám động vào tớ.”
“Tốt quá.” Nữu Nữu nheo mắt lại, nắm đấm vung qua trúng đúng cằm của Đàm Vi.
“. . . . . . Ái!” Đàm Vi xoa chỗ đau trừng mắt, “Làm gì thế hả?”
“Tớ kêu cậu đánh nhau kêu cậu uống rượu kêu cậu nửa đêm chạy loạn khắp nơi! Cậu đi đi, đi đi!” Nắm đấm rơi xuống như mưa trên người Đàm Vi, giọng nói chậm rãi biến điệu, “Cậu không biết tớ rất lo lắng a, cậu tên này. . . . . .” Nói không được nữa, gào lên khóc lớn.
“Aiz cậu đừng khóc, tớ bây giờ không phải vẫn rất bình yên sao.” Đàm Vi luống cuống tay chân cho lau nước mắt cho cô nhóc, càng lau khóc càng mạnh, đành phải nháy mắt với người bên cạnh cầu cứu.
Cậu chính là phải chịu quản giáo. . . . . . Cẩn Ngôn trợn trắng mắt làm tượng gỗ.
“Tránh ra, tớ một chút cũng không muốn quan tâm cậu, không bao giờ muốn quan tâm cậu nữa!” Nữu Nữu nổi giận đùng đùng gạt đi bàn tay đang lau nước mắt cho mình, vừa khóc vừa đạp hắn một cái. Cô nhóc cả buổi tối không sao ngủ được, người này thì ngược lại, còn có thời gian nhàn rỗi oán trách giường rất cứng.
Đàm Vi không né tránh, cầm lấy tay cô nhóc cười ha ha. “Tớ mới được thả, cậu không an ủi tớ thì thôi, còn đánh tớ.”
“Cười đi cười đi cười cái rắm! Cũng không phải bị ngồi ở nhà lao, an ủi cái rắm a!”
“Con gái có đứa đừng tối ngày rắm a rắm .”
“Liên quan đến cậu cái rắm ấy!” Cô nhóc rốt cục đã hiểu vì sao Đinh Nhất Nhất suốt ngày thích dùng bốn chữ này để phát tiết cảm xúc.
Có vài chiếc xe nhỏ đang lái tới, Cẩn Ngôn ho khan một tiếng, vội bỏ nhanh Đàm Vi ra rồi trốn phía sau Cẩn Ngôn, lấy tay áo lau nước mắt sạch sẽ. Thời cơ không đúng, tại sao luôn ở trong hoàn cảnh đặc biệt gặp phải phụ huynh. . . . . .
Đàm Vi đi qua kêu một tiếng ba.
“Lại chọc người ta khóc rồi.” Đàm Ký mở cửa xe thấp giọng cười.
Nữu Nữu tránh ở phía sau Cẩn Ngôn lau sạch mặt mũi, nhút nhát chào hỏi: “Cháu chào chú Đàm.” Nhìn thấy người ta nhìn chằm chằm vào mặt mình, cô nhóc tự bịt tai trộm chuông (tự dối gạt mình), “Bị hạt cát bay vào trong mắt rồi.”
“A, gió cát rất lớn a.” Đàm Ký đỡ gọng kính gật đầu ngó nhìn xung quanh.
Đàm Vi lên tiếng chào hỏi với mấy người xuống xe ở phía sau, hỏi lão ba: “Ba mới ra ngoài làm việc hả ? Nhiều người theo như vậy.”
“Không, đặc biệt đến để đón con trai ta nha.”
Cẩn Ngôn nhịn không được bật cười ra tiếng.
Đàm Vi tặng cho hắn một ánh mắt xem thường, chỉ vào quốc huy cực lớn trên cánh cửa của Công An Cục. “Đến nơi này còn rêu rao như vậy?” Cũng không sợ Phương cục trưởng gắn cho bọn họ tội danh tụ tập đông người gây hấn sao.
“Rêu rao cái gì,” Đại Chung nhếch môi vui vẻ, “Ba cậu hận không thể dùng kiệu tám người khiêng tới đón cậu a.”
“Ba định để con đi diễu phố thị chúng sao?”
Tràn ngập nhiệt tình bị hắt nước lạnh, Đàm Ký cô đơn thở dài: “Giáo dục tình thân thất bại a. . . . . .” Mọi người cười vang, hơn mười người đàn ông cao to lực lưỡng lưng hùm vai gấu đi qua đi lại ở trước đồn công an nói chuyện phiếm, kiểu cách đại loại như xã hội đen đang thị uy, dẫn đến trên hành lang không ít cảnh sát nhô đầu ra nhìn. Đàm Ký cười vẫy tay với bọn họ, kêu bọn anh em nhanh chóng lái xe đi. “Cẩn Ngôn Nữu Nữu mau lên xe.”
Cơn giận Nữu Nữu còn chưa tan, dắt Cẩn Ngôn muốn đi. “Chúng tớ còn phải trở về lên lớp, không dám làm chậm trễ chú Đàm.”
“Đợi chút, chú gọi người đưa các cháu đi.” Đàm Ký vẫy một tên đi lại, “Tiểu Lý cậu đưa hai người bọn họ về trường.”
“Đều xin phép mới qua đây còn lên lớp làm gì nữa,” Đàm Vi giữ chặt tay áo Nữu Nữu nhỏ giọng nói, “Buổi chiều lại đây với tớ nha.”
“Không đi học suốt ngày đánh nhau giống cậu à?”
“Tớ. . . . . .”
Đàm Ký nhìn thấy bộ dạng nói cà lăm không ra chữ của con trai mình mà cảm thấy buồn cười, vỗ vai Đàm Vi một cái. “Lên xe, ba đưa về nhà.” Dìu Đàm Vi ngồi vào ghế sau, đưa tay ra ngoài chào tạm biệt, “Các cậu đi đường cẩn thận.”
“Hẹn gặp lại chú.” Hai người tiến vào băng sau ghế trên xe ngồi.
Đàm Vi ló đầu ra ngoài cửa sổ, cô nhóc ngay cả ngoảnh đầu lại cũng không them nhìn minh. Thực sự giận mình rồi sao?
“Con à, ” Đàm Ký đá vào cẳng chân của Đàm Vi, “Đau rồi chứ?”
Đại Chung vỗ mạnh vào cái vô lăng cười.
“Cười con khỉ.” Đàm Vi thẹn quá thành giận. Người này học theo ba Đàm Vi cũng biết làm trò cười.
“Aiz chà tôi cũng nên về hưu là vừa, đứa nhỏ giờ cứng cáp quá quản không nổi.” Đàm Ký tháo mắt kính xuống thì thào tự nói, “Về sau nhiệm vụ này giành cho người khác. . . . . .”
Đàm Vi hừ cười một tiếng. “Ba có lúc nào quản con đâu? Ba ngay cả mẹ cũng quản không xong.”
“Đàm Vi có phải con ngứa miệng hả?” Không có mắt kính che đánh mắt kia càng phát ra sự lạnh lùng.
Liên tiếp hai ngày người nào đó không có tới lớp, Gia Vũ hỏi chủ nhiệm lớp, đáp rằng: xin phép nghỉ học rồi.
Xin phép? Đang yên đang lành đi ra ngoài uống rượu rồi còn đánh nhau với người ta, bị bắt lên đồn công an tạm giam hai ngày, bây giờ lại xin phép không thấy bóng người đâu, Nữu Nữu tức giận đến nỗi thiếu chút đầu bốc khói, nguyền rủa thề không bao giờ quan tâm đến người này nữa. Sợ bắt nhầm điện thoại của Đàm Vi gọi tới, ngay cả điện thoại trong nhà đều cách thật xa .
Buổi sáng thứ sáu ra khỏi cửa, cái người mất tích cả 48 tiếng đồng hồ lại xuất hiện với thần thái phấn khởi. Nữu Nữu nghiêm mặt coi Đàm Vi như không khí lập tức ngồi vào sau xe Gia Vũ.
“Tài xế đến đây rồi sao còn ngồi xe của tớ?” Gia Vũ mặc kệ.
“Tớ thích ngồi xe của cậu.”
“Nói nhảm, lần trước không biết là ai nói xe của tớ cũ kỹ lắm rồi cơ mà, không khóa cũng không có người trộm.” Gia Vũ nhớ mối thù này.
“Ăn bánh kem thôi . . . . . . ngon lắm đấy.” Đàm Vi mỉm cười giơ lên bịch xốp trên tay.
Nữu Nữu không thèm để ý Đàm Vi, nịnh nọt cười với Gia Vũ: “Thế mới có giá trị lưu giữ của nó chứ.” Quay đầu mặt lạnh nói, “Cậu không phải là xin phép sao, còn đến trường làm chi? Lại xin phép nghỉ nữa hả.”
“Hai ngày trước đi Thượng Hải gặp mẹ tớ, ngày hôm qua nửa đêm mới trở về.”
“A, sao không nói sớm.” Lực chú ý lập tức bị hấp dẫn tới chỗ khác, nhảy xuống xe lỗi thời ngồi lên xe chuyên chở. “Mẹ cậu biết chuyện cậu bị ngồi nhà lao rồi hả?”
“Cậu mới ngồi nhà lao ấy.” Gia Vũ liếc xéo cô nhóc một cái, nhéo miếng bánh ngọt nhét vào miệng cô nhóc. “Bị mẹ mắng rồi đúng không?”
“Ha ha, bị mắng vài câu.”
Ha ha? Bị mắng còn cười? Nữu Nữu ngửa đầu nhìn cái gáy của Đàm Vi, Đàm Vi vừa khéo quay đầu, nháy mắt mấy cái, trong mắt còn đọng lại sự vui sướng rõ ràng. “Mẹ cậu biết việc này nên mới quay về gặp cậu hả?”
“Không phải, bà đi Thượng Hải công tác. Ba tớ thực đáng ghét, chuyện nhỏ thế cũng nói cho bà nghe.”
“Cái này mà là việc nhỏ à, có mấy người có thể giống cậu ngồi trong đồn công an a? Còn không nói cho chúng tớ biết.” Gia Vũ, Nhất Nhất đều là sau khi Đàm Vi được thả ra mới biết chuyện, đều tức muốn điên lên. “Thiếu chút nữa biến thành tội phạm giết người, lão đại cậu rất trâu bò.”
“Cút mẹ cậu.” Đàm Vi mỉm cười mắng đá một cước vào xe hắn.
Ghi-đông xe đạp lệch một bên, thiếu chút đụng vào cây ven đường, Nữu Nữu vỗ tay trầm trồ khen ngợi. “Cười nữa đụng cậu xuống đường đó!” Gia Vũ hù dọa cô nhóc. “Lão đại việc này rốt cuộc là sao hả?”
“Đúng vậy, anh Cẩn Ngôn cũng không kể tỉ mỉ cho tớ nghe.” Sáng hôm đó liền mang theo cô nhóc đi đón người, người thì đón được rồi, sau đó lại mất tích nữa. Nữu Nữu khó chịu ngột ngạt nói, “Hôm trước cậu lại không đến trường, tớ cho rằng tình tiết vụ án nghiêm trọng hơn nên công an đã đem cậu chuyển tới nhà giam khác để thẩm án, trong lòng cho rằng cậu tiêu rồi, cậu không ra khỏi nhà lao được nữa. Kết quả nghe Gia Vũ nói cậu xin nghỉ học.”
Gia Vũ cười dữ dội, cạch keng một tiếng xe lạng vào lề đường.
“Đắc ý vênh váo.” Đàm Vi giễu cợt. Quay đầu tỏ ý hối lỗi với người phía sau, “Tớ vội vã đi Thượng Hải, quên nói với cậu.”
“Mẹ cậu còn ở Thượng Hải không?”
“Còn. Bà ở đó nửa tháng bàn chuyện làm ăn, qua vài ngày nữa mới về thành phố C thăm tớ.”
Khó trách sao lại cao hứng như vậy, còn mua bánh kem . . . . . “Ba cậu vui không?”
“Ba Đàm Vi có vui hay không thì có quan hệ với cậu!” Gia Vũ chê cô nhóc chit chit oa oa hỏi mấy vấn đề không có tính kiến thiết, hắn cảm thấy hứng thú đó là chuyện tội phạm tình nghi kia sao có thể thoát tội. “Lão đại nói mau đi, cậu sao bị bắt vô đồn công an rồi làm sao mà thoát ra được ?”
Sự tình có chút phức tạp. Xung đột với hắn chính là mấy đứa con lêu lổng ăn chơi suốt ngày của đám cán bộ cao cấp nhà nước, đánh nhau một trận xong vốn hai bên đều tự giải tán, nhưng Trương Minh không phục, hơn nữa đã uống quá chén, rút ra con dao định đâm Đàm Vi. Đàm Vi đã tránh thoát cũng cướp được con dao ném đi, Trương Minh lại nhặt lên đến bổ nhào qua, Đàm Vi lại trốn, kết quả lần này vừa khéo lại đâm lên trên người của thằng họ Triệu kia, bị đâm trúng phổi một lỗ lớn thiếu chút mất mạng. Điều này giải thích vì sao trên dao có dấu vân tay của cả hai người.
Đám người này bình thường không mấy thiện ý với Đàm Vi, lại ỷ thế có chỗ dựa, dưới tình thế kinh hoảng liền thông đồng với nhau cho khẩu cung giả đổ tội cho Đàm Vi, dù sao Triệu Cẩm Khang uống đến say khướt cái gì cũng không biết. Mà Triệu thị trưởng bên này đối với Đàm Ký sớm đã có hiềm khích, lần này cậu con trai quý tử xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên đau lòng, vì thế vừa vặn mượn cơ hội này chỉnh hai bố con nhà họ Đàm một trận, bèn tạo áp lực cho phía công an để bọn họ sớm kết án một chút. Không dự đoán được Đàm Ký mời đến chỗ dựa còn vững chắc hơn, hắc bạch hai bên đều xen vào, rất nhanh liền dọa cho đám người thông đồng với nhau kia sợ tới mức đái ra quần, kể lại rõ sự tình hai năm rõ mười.
“Thị trưởng với ba cậu có cừu oán?” Nghe xong nguyên do Gia Vũ vội vã hỏi.
“Cừu hận ở đâu ra, chỉ là mấy chuyện trên quan trường.” Đàm Vi nói sơ qua.
“Ai có lai lịch lớn như vậy, bí thư thị trưởng đều bị đuổi đi hết hả?”
“Lai lịch lớn hay không lớn có quan hệ gì với cậu!” Nữu Nữu ném qua câu y chang lúc nãy. “Dù sao cậu cũng không quen bọn họ.”
“Ai hả?” Gia Vũ tiếp tục hỏi.
“Người quen của ba tớ.”
“Người quen?” Đáp án này không được hài lòng lắm.”Làm quan? Rất lớn?”
“A.”
Quan to một cấp đè chết người. Xem lão đại vòng vèo thế thì biết sẽ không hỏi được cái gì đâu, Gia Vũ vừa cướp được miếng bánh kem cuối cùng từ trên miệng Nữu Nữu liền co cẳng đạp xe bỏ trốn.
“Con cá thối!” Cô nhóc tức giận đến nỗi hét toáng lên, giống như nữ hoàng hét lên sai tài xế, “Đuổi theo hắn đá chết hắn đi!”
Đàm Vi bật cười. “Ngồi vững chút, xe này của tớ từng bị đánh đập tàn nhẫn đó.” Chiếc xe địa hình đạp chầm chậm lên dốc, phía trước kẻ cướp kia đã qua đèn xanh đèn đỏ mất dạng.
Nữu Nữu mới nhớ tới ngày đánh nhau đó Đàm Vi là đạp chiếc xe này. Thân xe chỉ trầy xước vài chỗ nước sơn, nhìn không ra còn có chỗ nào bị hỏng hóc. “Có khi nào đạp nữa thì một hồi bánh xe cũng rớt ra luôn?”
“Có khả năng. Nói không chừng cứ đạp như vậy các khung xe sẽ lỏng lẻo ra, cậu một cái bánh xe tớ một cái bánh xe.”
Hai người trong đầu không hẹn mà với nghĩ đến tình cảnh tự mình cưỡi độc có một bánh xe mà ha ha cười .
“Hai ngày nay tức giận lắm hả? Gọi điện thoại cũng không nghe.”
“Có chút. Nhưng bây giờ không tức nữa, cậu đi gặp mẹ tớ không trách cậu.” Cô nhóc chọc trên lưng Đàm Vi vẽ loạn hình mỹ nữ mắt to, “Nè nè cậu về sau đừng đánh nhau nữa, làm tớ sợ muốn chết.”
“Việc lần này không thể trách tớ, tớ đâu có bắt đầu trước đâu.”
“Cậu cũng có trách nhiệm, ai kêu cậu đi ra ngoài uống rượu đánh nhau? Bọn họ muốn đánh cậu thì kệ bọn họ đi, cậu không đánh trả lại thì làm gì có chuyện.”
“Đứng yên để cho người ta đánh hả? Cũng không phải kẻ ngốc.”
“Cứ coi như vì tớ làm kẻ ngốc được không?”
Lồng ngực căng thẳng, Đàm Vi nới ra một bàn tay vòng ra sau lưng bắt lấy tay cô nhóc.”Về sau tớ sẽ không ra tay trước.”
Đàm Vi liên tiếp lui về phía sau mấy bước mới ổn định được sức nặng trên thân. “Sao cậu lại tới đây?”
“Tớ canh ở đây suốt cả buổi sáng rồi.” Cô nhóc bám cánh tay Đàm Vi đánh giá Đàm Vi kĩ lưỡng, vẫn tốt, vết xanh tím trên mặt đã phai nhạt đi rất nhiều. “Ăn uống được không ?”
“Rất tốt.”
“Buổi tối ngủ có ngon không?”
“Được, chỉ là giường quá cứng.” Đàm Vi xoa xoa cái cổ đau nhức oán giận, “Lót hai lớp chăn bông trên giường cũng vô dụng, cộm đến nỗi xương cốt đau nhừ tử, chỗ nào không biết nữa, cũng nên cải thiện chút tình hình rồi.”
“Bên trong không ai làm khó dễ cậu chứ?”
“Sao có thể a, Phương cục trưởng có dặn dò xuống, ai dám động vào tớ.”
“Tốt quá.” Nữu Nữu nheo mắt lại, nắm đấm vung qua trúng đúng cằm của Đàm Vi.
“. . . . . . Ái!” Đàm Vi xoa chỗ đau trừng mắt, “Làm gì thế hả?”
“Tớ kêu cậu đánh nhau kêu cậu uống rượu kêu cậu nửa đêm chạy loạn khắp nơi! Cậu đi đi, đi đi!” Nắm đấm rơi xuống như mưa trên người Đàm Vi, giọng nói chậm rãi biến điệu, “Cậu không biết tớ rất lo lắng a, cậu tên này. . . . . .” Nói không được nữa, gào lên khóc lớn.
“Aiz cậu đừng khóc, tớ bây giờ không phải vẫn rất bình yên sao.” Đàm Vi luống cuống tay chân cho lau nước mắt cho cô nhóc, càng lau khóc càng mạnh, đành phải nháy mắt với người bên cạnh cầu cứu.
Cậu chính là phải chịu quản giáo. . . . . . Cẩn Ngôn trợn trắng mắt làm tượng gỗ.
“Tránh ra, tớ một chút cũng không muốn quan tâm cậu, không bao giờ muốn quan tâm cậu nữa!” Nữu Nữu nổi giận đùng đùng gạt đi bàn tay đang lau nước mắt cho mình, vừa khóc vừa đạp hắn một cái. Cô nhóc cả buổi tối không sao ngủ được, người này thì ngược lại, còn có thời gian nhàn rỗi oán trách giường rất cứng.
Đàm Vi không né tránh, cầm lấy tay cô nhóc cười ha ha. “Tớ mới được thả, cậu không an ủi tớ thì thôi, còn đánh tớ.”
“Cười đi cười đi cười cái rắm! Cũng không phải bị ngồi ở nhà lao, an ủi cái rắm a!”
“Con gái có đứa đừng tối ngày rắm a rắm .”
“Liên quan đến cậu cái rắm ấy!” Cô nhóc rốt cục đã hiểu vì sao Đinh Nhất Nhất suốt ngày thích dùng bốn chữ này để phát tiết cảm xúc.
Có vài chiếc xe nhỏ đang lái tới, Cẩn Ngôn ho khan một tiếng, vội bỏ nhanh Đàm Vi ra rồi trốn phía sau Cẩn Ngôn, lấy tay áo lau nước mắt sạch sẽ. Thời cơ không đúng, tại sao luôn ở trong hoàn cảnh đặc biệt gặp phải phụ huynh. . . . . .
Đàm Vi đi qua kêu một tiếng ba.
“Lại chọc người ta khóc rồi.” Đàm Ký mở cửa xe thấp giọng cười.
Nữu Nữu tránh ở phía sau Cẩn Ngôn lau sạch mặt mũi, nhút nhát chào hỏi: “Cháu chào chú Đàm.” Nhìn thấy người ta nhìn chằm chằm vào mặt mình, cô nhóc tự bịt tai trộm chuông (tự dối gạt mình), “Bị hạt cát bay vào trong mắt rồi.”
“A, gió cát rất lớn a.” Đàm Ký đỡ gọng kính gật đầu ngó nhìn xung quanh.
Đàm Vi lên tiếng chào hỏi với mấy người xuống xe ở phía sau, hỏi lão ba: “Ba mới ra ngoài làm việc hả ? Nhiều người theo như vậy.”
“Không, đặc biệt đến để đón con trai ta nha.”
Cẩn Ngôn nhịn không được bật cười ra tiếng.
Đàm Vi tặng cho hắn một ánh mắt xem thường, chỉ vào quốc huy cực lớn trên cánh cửa của Công An Cục. “Đến nơi này còn rêu rao như vậy?” Cũng không sợ Phương cục trưởng gắn cho bọn họ tội danh tụ tập đông người gây hấn sao.
“Rêu rao cái gì,” Đại Chung nhếch môi vui vẻ, “Ba cậu hận không thể dùng kiệu tám người khiêng tới đón cậu a.”
“Ba định để con đi diễu phố thị chúng sao?”
Tràn ngập nhiệt tình bị hắt nước lạnh, Đàm Ký cô đơn thở dài: “Giáo dục tình thân thất bại a. . . . . .” Mọi người cười vang, hơn mười người đàn ông cao to lực lưỡng lưng hùm vai gấu đi qua đi lại ở trước đồn công an nói chuyện phiếm, kiểu cách đại loại như xã hội đen đang thị uy, dẫn đến trên hành lang không ít cảnh sát nhô đầu ra nhìn. Đàm Ký cười vẫy tay với bọn họ, kêu bọn anh em nhanh chóng lái xe đi. “Cẩn Ngôn Nữu Nữu mau lên xe.”
Cơn giận Nữu Nữu còn chưa tan, dắt Cẩn Ngôn muốn đi. “Chúng tớ còn phải trở về lên lớp, không dám làm chậm trễ chú Đàm.”
“Đợi chút, chú gọi người đưa các cháu đi.” Đàm Ký vẫy một tên đi lại, “Tiểu Lý cậu đưa hai người bọn họ về trường.”
“Đều xin phép mới qua đây còn lên lớp làm gì nữa,” Đàm Vi giữ chặt tay áo Nữu Nữu nhỏ giọng nói, “Buổi chiều lại đây với tớ nha.”
“Không đi học suốt ngày đánh nhau giống cậu à?”
“Tớ. . . . . .”
Đàm Ký nhìn thấy bộ dạng nói cà lăm không ra chữ của con trai mình mà cảm thấy buồn cười, vỗ vai Đàm Vi một cái. “Lên xe, ba đưa về nhà.” Dìu Đàm Vi ngồi vào ghế sau, đưa tay ra ngoài chào tạm biệt, “Các cậu đi đường cẩn thận.”
“Hẹn gặp lại chú.” Hai người tiến vào băng sau ghế trên xe ngồi.
Đàm Vi ló đầu ra ngoài cửa sổ, cô nhóc ngay cả ngoảnh đầu lại cũng không them nhìn minh. Thực sự giận mình rồi sao?
“Con à, ” Đàm Ký đá vào cẳng chân của Đàm Vi, “Đau rồi chứ?”
Đại Chung vỗ mạnh vào cái vô lăng cười.
“Cười con khỉ.” Đàm Vi thẹn quá thành giận. Người này học theo ba Đàm Vi cũng biết làm trò cười.
“Aiz chà tôi cũng nên về hưu là vừa, đứa nhỏ giờ cứng cáp quá quản không nổi.” Đàm Ký tháo mắt kính xuống thì thào tự nói, “Về sau nhiệm vụ này giành cho người khác. . . . . .”
Đàm Vi hừ cười một tiếng. “Ba có lúc nào quản con đâu? Ba ngay cả mẹ cũng quản không xong.”
“Đàm Vi có phải con ngứa miệng hả?” Không có mắt kính che đánh mắt kia càng phát ra sự lạnh lùng.
Liên tiếp hai ngày người nào đó không có tới lớp, Gia Vũ hỏi chủ nhiệm lớp, đáp rằng: xin phép nghỉ học rồi.
Xin phép? Đang yên đang lành đi ra ngoài uống rượu rồi còn đánh nhau với người ta, bị bắt lên đồn công an tạm giam hai ngày, bây giờ lại xin phép không thấy bóng người đâu, Nữu Nữu tức giận đến nỗi thiếu chút đầu bốc khói, nguyền rủa thề không bao giờ quan tâm đến người này nữa. Sợ bắt nhầm điện thoại của Đàm Vi gọi tới, ngay cả điện thoại trong nhà đều cách thật xa .
Buổi sáng thứ sáu ra khỏi cửa, cái người mất tích cả 48 tiếng đồng hồ lại xuất hiện với thần thái phấn khởi. Nữu Nữu nghiêm mặt coi Đàm Vi như không khí lập tức ngồi vào sau xe Gia Vũ.
“Tài xế đến đây rồi sao còn ngồi xe của tớ?” Gia Vũ mặc kệ.
“Tớ thích ngồi xe của cậu.”
“Nói nhảm, lần trước không biết là ai nói xe của tớ cũ kỹ lắm rồi cơ mà, không khóa cũng không có người trộm.” Gia Vũ nhớ mối thù này.
“Ăn bánh kem thôi . . . . . . ngon lắm đấy.” Đàm Vi mỉm cười giơ lên bịch xốp trên tay.
Nữu Nữu không thèm để ý Đàm Vi, nịnh nọt cười với Gia Vũ: “Thế mới có giá trị lưu giữ của nó chứ.” Quay đầu mặt lạnh nói, “Cậu không phải là xin phép sao, còn đến trường làm chi? Lại xin phép nghỉ nữa hả.”
“Hai ngày trước đi Thượng Hải gặp mẹ tớ, ngày hôm qua nửa đêm mới trở về.”
“A, sao không nói sớm.” Lực chú ý lập tức bị hấp dẫn tới chỗ khác, nhảy xuống xe lỗi thời ngồi lên xe chuyên chở. “Mẹ cậu biết chuyện cậu bị ngồi nhà lao rồi hả?”
“Cậu mới ngồi nhà lao ấy.” Gia Vũ liếc xéo cô nhóc một cái, nhéo miếng bánh ngọt nhét vào miệng cô nhóc. “Bị mẹ mắng rồi đúng không?”
“Ha ha, bị mắng vài câu.”
Ha ha? Bị mắng còn cười? Nữu Nữu ngửa đầu nhìn cái gáy của Đàm Vi, Đàm Vi vừa khéo quay đầu, nháy mắt mấy cái, trong mắt còn đọng lại sự vui sướng rõ ràng. “Mẹ cậu biết việc này nên mới quay về gặp cậu hả?”
“Không phải, bà đi Thượng Hải công tác. Ba tớ thực đáng ghét, chuyện nhỏ thế cũng nói cho bà nghe.”
“Cái này mà là việc nhỏ à, có mấy người có thể giống cậu ngồi trong đồn công an a? Còn không nói cho chúng tớ biết.” Gia Vũ, Nhất Nhất đều là sau khi Đàm Vi được thả ra mới biết chuyện, đều tức muốn điên lên. “Thiếu chút nữa biến thành tội phạm giết người, lão đại cậu rất trâu bò.”
“Cút mẹ cậu.” Đàm Vi mỉm cười mắng đá một cước vào xe hắn.
Ghi-đông xe đạp lệch một bên, thiếu chút đụng vào cây ven đường, Nữu Nữu vỗ tay trầm trồ khen ngợi. “Cười nữa đụng cậu xuống đường đó!” Gia Vũ hù dọa cô nhóc. “Lão đại việc này rốt cuộc là sao hả?”
“Đúng vậy, anh Cẩn Ngôn cũng không kể tỉ mỉ cho tớ nghe.” Sáng hôm đó liền mang theo cô nhóc đi đón người, người thì đón được rồi, sau đó lại mất tích nữa. Nữu Nữu khó chịu ngột ngạt nói, “Hôm trước cậu lại không đến trường, tớ cho rằng tình tiết vụ án nghiêm trọng hơn nên công an đã đem cậu chuyển tới nhà giam khác để thẩm án, trong lòng cho rằng cậu tiêu rồi, cậu không ra khỏi nhà lao được nữa. Kết quả nghe Gia Vũ nói cậu xin nghỉ học.”
Gia Vũ cười dữ dội, cạch keng một tiếng xe lạng vào lề đường.
“Đắc ý vênh váo.” Đàm Vi giễu cợt. Quay đầu tỏ ý hối lỗi với người phía sau, “Tớ vội vã đi Thượng Hải, quên nói với cậu.”
“Mẹ cậu còn ở Thượng Hải không?”
“Còn. Bà ở đó nửa tháng bàn chuyện làm ăn, qua vài ngày nữa mới về thành phố C thăm tớ.”
Khó trách sao lại cao hứng như vậy, còn mua bánh kem . . . . . “Ba cậu vui không?”
“Ba Đàm Vi có vui hay không thì có quan hệ với cậu!” Gia Vũ chê cô nhóc chit chit oa oa hỏi mấy vấn đề không có tính kiến thiết, hắn cảm thấy hứng thú đó là chuyện tội phạm tình nghi kia sao có thể thoát tội. “Lão đại nói mau đi, cậu sao bị bắt vô đồn công an rồi làm sao mà thoát ra được ?”
Sự tình có chút phức tạp. Xung đột với hắn chính là mấy đứa con lêu lổng ăn chơi suốt ngày của đám cán bộ cao cấp nhà nước, đánh nhau một trận xong vốn hai bên đều tự giải tán, nhưng Trương Minh không phục, hơn nữa đã uống quá chén, rút ra con dao định đâm Đàm Vi. Đàm Vi đã tránh thoát cũng cướp được con dao ném đi, Trương Minh lại nhặt lên đến bổ nhào qua, Đàm Vi lại trốn, kết quả lần này vừa khéo lại đâm lên trên người của thằng họ Triệu kia, bị đâm trúng phổi một lỗ lớn thiếu chút mất mạng. Điều này giải thích vì sao trên dao có dấu vân tay của cả hai người.
Đám người này bình thường không mấy thiện ý với Đàm Vi, lại ỷ thế có chỗ dựa, dưới tình thế kinh hoảng liền thông đồng với nhau cho khẩu cung giả đổ tội cho Đàm Vi, dù sao Triệu Cẩm Khang uống đến say khướt cái gì cũng không biết. Mà Triệu thị trưởng bên này đối với Đàm Ký sớm đã có hiềm khích, lần này cậu con trai quý tử xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên đau lòng, vì thế vừa vặn mượn cơ hội này chỉnh hai bố con nhà họ Đàm một trận, bèn tạo áp lực cho phía công an để bọn họ sớm kết án một chút. Không dự đoán được Đàm Ký mời đến chỗ dựa còn vững chắc hơn, hắc bạch hai bên đều xen vào, rất nhanh liền dọa cho đám người thông đồng với nhau kia sợ tới mức đái ra quần, kể lại rõ sự tình hai năm rõ mười.
“Thị trưởng với ba cậu có cừu oán?” Nghe xong nguyên do Gia Vũ vội vã hỏi.
“Cừu hận ở đâu ra, chỉ là mấy chuyện trên quan trường.” Đàm Vi nói sơ qua.
“Ai có lai lịch lớn như vậy, bí thư thị trưởng đều bị đuổi đi hết hả?”
“Lai lịch lớn hay không lớn có quan hệ gì với cậu!” Nữu Nữu ném qua câu y chang lúc nãy. “Dù sao cậu cũng không quen bọn họ.”
“Ai hả?” Gia Vũ tiếp tục hỏi.
“Người quen của ba tớ.”
“Người quen?” Đáp án này không được hài lòng lắm.”Làm quan? Rất lớn?”
“A.”
Quan to một cấp đè chết người. Xem lão đại vòng vèo thế thì biết sẽ không hỏi được cái gì đâu, Gia Vũ vừa cướp được miếng bánh kem cuối cùng từ trên miệng Nữu Nữu liền co cẳng đạp xe bỏ trốn.
“Con cá thối!” Cô nhóc tức giận đến nỗi hét toáng lên, giống như nữ hoàng hét lên sai tài xế, “Đuổi theo hắn đá chết hắn đi!”
Đàm Vi bật cười. “Ngồi vững chút, xe này của tớ từng bị đánh đập tàn nhẫn đó.” Chiếc xe địa hình đạp chầm chậm lên dốc, phía trước kẻ cướp kia đã qua đèn xanh đèn đỏ mất dạng.
Nữu Nữu mới nhớ tới ngày đánh nhau đó Đàm Vi là đạp chiếc xe này. Thân xe chỉ trầy xước vài chỗ nước sơn, nhìn không ra còn có chỗ nào bị hỏng hóc. “Có khi nào đạp nữa thì một hồi bánh xe cũng rớt ra luôn?”
“Có khả năng. Nói không chừng cứ đạp như vậy các khung xe sẽ lỏng lẻo ra, cậu một cái bánh xe tớ một cái bánh xe.”
Hai người trong đầu không hẹn mà với nghĩ đến tình cảnh tự mình cưỡi độc có một bánh xe mà ha ha cười .
“Hai ngày nay tức giận lắm hả? Gọi điện thoại cũng không nghe.”
“Có chút. Nhưng bây giờ không tức nữa, cậu đi gặp mẹ tớ không trách cậu.” Cô nhóc chọc trên lưng Đàm Vi vẽ loạn hình mỹ nữ mắt to, “Nè nè cậu về sau đừng đánh nhau nữa, làm tớ sợ muốn chết.”
“Việc lần này không thể trách tớ, tớ đâu có bắt đầu trước đâu.”
“Cậu cũng có trách nhiệm, ai kêu cậu đi ra ngoài uống rượu đánh nhau? Bọn họ muốn đánh cậu thì kệ bọn họ đi, cậu không đánh trả lại thì làm gì có chuyện.”
“Đứng yên để cho người ta đánh hả? Cũng không phải kẻ ngốc.”
“Cứ coi như vì tớ làm kẻ ngốc được không?”
Lồng ngực căng thẳng, Đàm Vi nới ra một bàn tay vòng ra sau lưng bắt lấy tay cô nhóc.”Về sau tớ sẽ không ra tay trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.