Chương 2: Sâu ngủ Nữu Nữu
Toạ Hoá Bồ Đề
13/01/2015
Cơm chiều ăn ở một tiệm ăn nhỏ bên vỉa hè, do Nhất Nhất mãnh liệt đề nghị. Cô nhóc đã đến đây ăn hai lần, phi thường sùng bái món ớt cay xào ở đây, gọi xong món ăn liền quấn quít lấy đầu bếp đòi học nghề, đầu bếp nói: tổ truyền bí phương không truyền ra ngoài. Điều đó khiến cô nhóc buồn bực đến nỗi gọi liền hai đĩa, cương quyết để dành một bụng ăn hết một đĩa rưỡi. Di chứng chính là bị đau bụng, doạ Cẩn Ngôn sợ tới mức muốn đưa cô nhóc đi bệnh viện.
“Không hề gì,” Gia Vũ gặm miếng sườn bóng nhẫy lạnh nhạt nói, “Nửa giờ sau là có thể trở lại bình thường.”
Quả nhiên sau khi uống vào mấy cốc nước đá cô nhóc liền không đau nữa, vui vẻ giơ chiếc đũa quấy nhiễu Gia Vũ ăn cơm. Hắn phản kích, cô nhóc liền tìm cứu binh: “Nữu Nữu mau hỗ trợ a!”
Cứu binh lập tức đem miếng cải trắng vừa bị kẹp lên ném vào trong chén mình, hai chiếc đũa xoẹt qua ép chặt đũa của Gia Vũ, Nhất Nhất nhân cơ hội bưng đi cái đĩa. Gia Vũ gào khóc kêu lên, chiếc đũa duỗi ra hướng về phía đồ ăn khác, Nữu Nữu lại chọc vào đem hắn tách ra, Nhất Nhất lại bưng cái đĩa đi. . . . . . Hai cô nhóc kia phối hợp ăn ý, làm cho Gia Vũ tức giận đến mức phải đành nuốt cơm khô uống nước lọc.
Đàm Vi thương hại nhìn đứa nhỏ đáng thương kia.
Cẩn Ngôn bóc vỏ tôm mặt không đổi sắc: “Chuyện như cơm bữa.”
Đầu đường những đám mây như đang lấp ló, dù sắp đến nửa đêm mười hai giờ khuya, người trên đường đi hóng mát ăn khuya vẫn còn rất nhiều. Nhất Nhất chỉ vào tấm biển cực kì lớn ở cuối con đường: “Đó là nơi hát hò sao?”
Cẩn Ngôn quay đầu nhìn ngó. “Hộp đêm.”
Ây da, cô còn chưa được mở mang kiến thức qua đâu, Nữu Nữu hưng phấn ù té chạy hướng về bên đó.
“Chúng ta đi xem đi!”
“Trẻ con không thể đi” - Đàm Vi tóm lấy bím tóc đuôi ngựa của cô nhóc kéo trở về.
“Không biết hộp đêm là chỗ nào hay sao?”
“Chỗ nào?”
“Ngu ngốc, chính là nơi nam nữ làm chuyện xằng bậy” - Nhất Nhất nhanh mồm nhanh miệng – “Không xem qua TV a, con gái bên trong đều làm tiếp viên, con trai là xã hội đen buôn lậu thuốc phiện giết người.”
Đàm Vi thưởng cho cô nhóc một cú bạo lực.
“Sao lại đánh tớ?”
Cẩn Ngôn bật cười: “Chỗ đó là do cha của lão đại cậu mở.”
“A. . . . . . “- Cô nhanh chóng đổi mặt cười giống như bông hoa loa kèn – “Phô trương như vậy, khí phái như thế, rất trâu bò nha. . . . . . Lão đại, tớ rất sùng bái cậu.”
Bó tay liếc cô nhóc một cái, Nữu Nữu tiến đến trước mặt Gia Vũ: “Cậu cũng biết đó là hộp đêm?”
“Uhm.” Hộp đêm lớn nhất của thành phố C ai lại chẳng biết a.
“Các cậu đều đến đó rồi?”
Tầm mắt hồ nghi quét tới quét lui ở trên mặt ba nam sinh, chẳng lẽ bọn họ đều biết rất rõ loại nơi đó? Quả nhiên xu hướng yêu thích giữa nam và nữ là không đồng nhất. Trả lời câu hỏi của cô là ba cú cốc vô sau ót, đau đến nỗi cô ôm ót kêu rên: “Vì sao đánh tớ!”
“Vì sao đánh Nữu Nữu nhà tớ?” Mắt thấy đồng bào vô duyên vô cớ bị đánh, Nhất Nhất nộ khí xung thiên.“Giỏi cho cậu cái tên Trịnh Gia Vũ đi hộp đêm không mang theo tớ, xem tớ về nhà nói với chú Trịnh ra sao!”
“Mẹ nó, ai từng đi tới đó hả!”
“Đồ cá thối [1], cậu dám mắng tớ. . . . . .”
[1] Nguyên văn là “Thối Giáp Ngư”: nghĩa là con cá thối hay con ba ba.
Lại bắt đầu gây chiến rồi. Nữu Nữu ngáp một cái, không thú vị ném bọn họ sang một bên đi tới ôm lấy cây đại thụ ven đường. “Tớ muốn ngủ. . . . . .”
Buồn ngủ quá, trước kia trên cơ bản không thức đêm như vậy, đều là tới mười giờ thì đi ngủ đúng giờ.
Hai con mắt to dần dần như đờ đẫn ra khiến Cẩn Ngôn cảm thấy không ổn. “Về nhà thôi Nữu Nữu?” Không nên chơi đến lúc này .
Cô hừ một tiếng, giống con gấu ghé vào trên thân cây bất động.
Xong rồi, thực sự đã ngủ. Cẩn Ngôn dở khóc dở cười, đỡ vững cô nhóc miễn cho cô nhóc té ngã. “Tỉnh tỉnh, tỉnh lại a.”
Đang ngủ? Đàm Vi vươn bàn tay quơ quơ ở trước mặt cô nhóc, hai con mắt kia đi theo trái phải chớp lên hai giây, bất động, mí mắt khép lại. Hắn thấy mới biết, thực sự có người có thể đứng ngủ!
“Cậu ấy đang ăn cơm vẫn có thể ngủ như thường, cậu chưa gặp đâu.” Gia Vũ nắm chùm tóc đuôi ngựa của cô nhóc quét quét lên mặt cô nhóc, vẫn không tỉnh.
“Xì. . . . . . Cậu ta cứ như vậy, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn hệt như heo.”
“Cậu mới heo. . . . . .” Người đang nhắm mắt thì thào.
“Nhóc?” Đàm Vi xoay người kêu cô.
Nữu Nữu mở mắt ra lại khép lại, hơi thở mong manh. “Tớ có tên. . . . . .”
Cô nhóc thật thú vị, Đàm Vi nhịn không được còn muốn chọc cô nhóc. “Xem kìa, trên trời có cái gì?”
Chậm rãi ngẩng đầu lên liếc mắt một cái. “Bầu trời.”
“Cậu ôm cái gì vậy?”
“Cây.”
“Về tới nhà rồi, nằm xuống đi.”
“Không.”
“Thật sự về nhà rồi.”
“Gạt người.”
Cô vẫn nhắm hai mắt đẩy tên đang quấy nhiễu mộng đẹp đứng trước mặt ra: “Cậu đáng ghét.”
Hếch mày lên, há miệng thở dốc, Đàm Vi hết lời để nói rồi.
Lão đại bị nghẹn. Nhất Nhất, Gia Vũ che miệng cười nham nhở, bị một đôi mắt sắc lạnh liếc tới, vội vàng ngẩng đầu chỉ vào bầu trời thảo luận:
“Xem kìa, thật nhiều ngôi sao lớn. . . . . .”
“Mắt của hai người có lắp ống nhòm à?”
“Bầu trời đêm nơi thành thị sao có thể nhìn thấy sao, nói vớ vẩn. . . . . .”
Nữu Nữu thật sự buồn ngủ, lúc này ôm cây cũng ôm không vững, lung lay trượt thẳng xuống, Nhất Nhất ở bên cạnh giựt tóc nhéo lỗ tai, cũng không thể đem sâu gây mê đuổi đi.
“Muốn tớ cõng cậu không, Nữu Nữu?” Gia Vũ lương tâm bộc phát.
“Xương cốt cậu làm đau người ta. . . . . . Anh Cẩn Ngôn cõng tớ. . . . . .”
Xin cơm còn chê cơm ôi thiu! Gia Vũ tức giận đến bắt lấy bả vai cô nhóc lắc mạnh, muốn khiến cô nhóc tỉnh lại. Nhưng hiển nhiên là không có khả năng, con nhóc đó đến giờ liền ngủ, công phu ngủ rất cao, sét có đánh cũng không tỉnh.
Cuối cùng vẫn là Cẩn Ngôn cam tâm làm ngựa.
Thấy con heo lười ngủ chảy nước miếng còn có người cõng, Nhất Nhất đỏ mắt, la hét kêu Gia Vũ cõng, Gia Vũ một chữ: “Cút” xua đuổi cô nhóc. Cô nhóc nổi giận, lại đuổi lại đánh làm cho bên đường chó nhà ai cũng đồng thời sủa to lên, tiếp đó trên lầu ném xuống một cái dép lê hỏng cùng với tiếng mắng phẫn nộ: khuya khoắt kêu la ầm ĩ. . . . . . định ca hát đêm khuya hả!
Toàn thể yên lặng, lặng lẽ bước.
Cũng may con đường cách đại viện không xa, đi một chút ngừng lại hai ba lần, vừa nói chuyện phiếm, rất nhanh đã đến. Nữu Nữu cũng đã tỉnh, khuôn mặt buồn bực vì không ngủ đủ giấc, mí mắt díp lại kéo cánh tay của Cẩn Ngôn.
“Tỉnh ngủ chưa, Nhóc?” Đàm Vi giật nhẹ mái tóc cô nhóc.
“Kêu Thẩm Tư Kỳ, hoặc là Nữu Nữu.”Cô liều mạng chống đỡ hai mắt sửa chữa cách gọi của hắn.
Hừ nhẹ một tiếng, Đàm Vi kêu một chiếc taxi, khoát tay liền đi mất.
Khốc!! Bốn ánh mắt sùng bái một đường đuổi theo, thẳng đến khi chiếc xe biến mất không thấy.
“Ha ha, Nhóc. . . . . . Nhóc. . . . . .”
Nhất Nhất cùng Gia Vũ hi hi ha ha cười không ngớt.
Nữu Nữu chán nản: “Tớ không gọi là Nhóc!”
Liếc mắt nhìn về hướng Cẩn Ngôn.
Cẩn Ngôn thức thời câm miệng, nghĩ rằng kêu Nhóc cũng rất hay a .
Một đường đấu võ miệng hồng hộc trèo lên tới lầu 6, ba Thẩm mở cửa để cô con gái yêu đi vào, Nhất Nhất và Gia Vũ cực ăn ý vẫy tay cùng cô nhóc chào tạm biệt: “Ngủ đi, Nhóc.”
Cẩn Ngôn buồn cười, đi trên cầu thang suýt nữa té.
Đều do cái tên lưu manh kia! Nữu Nữu miệng dẩu lên có thể treo bình nước tương, Nhóc a Nhóc, giống hệt ác bá đùa giỡn con gái nhà lành giữa đường giữa chợ.
Khu này thuộc xí nghiệp trọng điểm quốc gia - tập đoàn XX, Nữu Nữu cùng Nhất Nhất, Gia Vũ đều ở cùng toà lầu dành cho người nhà nhân viên, cô nhóc ở lầu 6, hai người bọn họ ở lầu ba, là hàng xóm cũng là oan gia trời sinh. Nhìn là biết đều là người lớn học sơ trung năm ba (lớp 9) rồi, mà còn cả ngày cãi nhau đánh nhau không ngừng nghỉ, người khác nhìn thấy phiền mà hai người bọn họ còn không biết chán là gì. Đương nhiên rất nhiều lần là do Đinh Nhất Nhất khiêu khích, cậu ta quả thực chính là một con Tiểu Cường (con gián) đánh mãi không chết.
Cẩn Ngôn học năm hai trung học (lớp 11), ở tại toà lầu Tiểu Dương đối diện với sân thể dục. Từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, đều học ở trường trung học Danh Dương, tuy rằng cãi nhau ồn ào nhưng cảm tình lại cực tốt. Đương nhiên ngoại trừ Nhất Nhất và Cẩn Ngôn, hai người này từ nhỏ liền nhìn nhau không vừa mắt. . . . . . Không đúng, là Nhất Nhất nhìn Cẩn Ngôn không vừa mắt, Nữu Nữu nhớ được hình như là bởi vì lúc còn rất nhỏ Cẩn Ngôn đi mách lẻo, từ đó bị Nhất Nhất coi là kẻ địch số 1. Tóm lại cần cô cùng Gia Vũ ở giữa làm kẻ giảng hoà, bằng không hai người này mà đơn độc ở một chỗ với nhau là sẽ cụt hứng bỏ về.
Bọn họ sao lại quen nam sinh lưu manh đó chứ?
“Lão đại mới từ Tứ Trung chuyển đến, rất lợi hại đó, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ.” Nhất Nhất hoa chân múa tay vui sướng hình dung vị anh hùng mà cô sùng bái nhất.
“Đừng nhìn bộ dạng hắn cả ngày cười hề hề, hễ mà trừng mắt lên cậu sẽ phát khóc, cặp mắt kia y như sói, hai nắm đấm cậu có thấy không, cứng như đĩa sắt, lớn như vậy, nặng như vậy. . . . . .”
“Ai ai!” Nữu Nữu chịu không nổi sự khoa trương không thực tế của cô bạn.
“Tay ai mà giống đĩa sắt, dị dạng à. Cậu nhìn thấy hắn đánh nhau rồi hả?”
“Vậy thì chưa. Nhưng cậu ấy đánh nhau rất lợi hại, không tin cậu cứ hỏi Gia Vũ.”
“Gia Vũ nhìn thấy rồi hả?”
“ . . . . . . Không.”
“Nói mò, đều chưa nhìn thấy, đó gọi là tin vịt.”
Nhớ tới khuôn mặt Đàm Vi xinh đẹp sạch sẽ, Nữu Nữu thế nào cũng tưởng tượng không ra bộ dáng hắn ác độc tàn bạo.
“Anh Cẩn Ngôn sao lại quen hắn?”
“Không rõ. Giống như trước kia đã quen rồi, hai nhà bọn họ có kinh doanh cùng nhau, cho nên trẻ con hai nhà cũng quen biết.”
Nữu Nữu gật đầu, ba Cẩn Ngôn mở công ty, người quen biết khẳng định nhiều.
“Tớ thấy hắn. . . . . . Hắn gọi Đàm Vi đúng chứ, hắn thoạt nhìn thì lớn hơn các ngươi, sao lại học cùng một lớp?”
“So với kẻ hai mặt còn lớn hơn một tuổi.”
Kẻ hai mặt chính là Cẩn Ngôn.
“Hẳn là lưu ban, bằng không sao có thể lớn hơn tớ nhiều như thế.”
“Thành tích không tốt.” Cô nhóc rất khẳng định.
“Thành tích không tốt thì sao chứ, chỉ cần nắm đấm lợi hại là ok.” Nhất Nhất từ trước tới giờ không cảm thấy nhiệm vụ của học sinh là học tập, phải là tận tình vui chơi.
“Nữu Nữu cậu xem qua Người Trong Giang Hồ [1] chưa, Trần Hạo Nam trong đó rất phong quang nha, cậu nói hắn học tập thành tích tốt sao, khẳng định cũng chẳng ra sao, nếu không sao lại ra vùng vẫy chốn giang hồ chứ, nhưng hắn xông pha trên giang hồ rất tốt nha, thủ hạ nhiều người nghe hắn như vậy. . . . . .”
[1] Phim Xã hội đen nổi tiếng của Hong Kong
Nữu Nữu lật chuyển ánh mắt không cùng cậu ta cãi, lại thêm vào đối với việc đánh đánh giết giết cô nhóc không có nhiều hứng thú như vậy.
Độc diễn hoài kịch một vai, Nhất Nhất nuốt ực nước miếng lại thần bí nói: “Đúng rồi, ba cậu ấy là xã hội đen, cậu chớ có chọc tới cậu ta.”
“A?”
“Cậu không tin? Ba cậu ta mở hộp đêm! Bên trong đều là tay đâm thuê chém mướn, đều có giắt theo súng.”
“Thật? Nữu Nữu có chút khẩn trương.
Nhất Nhất tương đối kiêu ngạo. “Đương nhiên là thật , ba cậu ấy là người nào, cậu ấy lại là người nào, tớ vừa ngửi là có thể đoán được.”
“Cậu mũi chó.”
“Xí, không biết lớn nhỏ, gọi là chị. Aiz, lên sơ trung rồi cậu còn chưa gọi tớ là chị đó. . . .”
Nữu Nữu không rảnh cùng cô bạn thảo luận vấn đề tuổi tác lớn nhỏ, suy nghĩ bay tới tình cảnh giết người cướp của trong phim truyền hình, nhịn không được run cầm cập: “Tớ mới không chọc hắn đâu.”
Nhưng vấn đề là, cô cùng với con trai của xã hội đen đã cùng nhau ăn một bữa cơm!
“Không hề gì,” Gia Vũ gặm miếng sườn bóng nhẫy lạnh nhạt nói, “Nửa giờ sau là có thể trở lại bình thường.”
Quả nhiên sau khi uống vào mấy cốc nước đá cô nhóc liền không đau nữa, vui vẻ giơ chiếc đũa quấy nhiễu Gia Vũ ăn cơm. Hắn phản kích, cô nhóc liền tìm cứu binh: “Nữu Nữu mau hỗ trợ a!”
Cứu binh lập tức đem miếng cải trắng vừa bị kẹp lên ném vào trong chén mình, hai chiếc đũa xoẹt qua ép chặt đũa của Gia Vũ, Nhất Nhất nhân cơ hội bưng đi cái đĩa. Gia Vũ gào khóc kêu lên, chiếc đũa duỗi ra hướng về phía đồ ăn khác, Nữu Nữu lại chọc vào đem hắn tách ra, Nhất Nhất lại bưng cái đĩa đi. . . . . . Hai cô nhóc kia phối hợp ăn ý, làm cho Gia Vũ tức giận đến mức phải đành nuốt cơm khô uống nước lọc.
Đàm Vi thương hại nhìn đứa nhỏ đáng thương kia.
Cẩn Ngôn bóc vỏ tôm mặt không đổi sắc: “Chuyện như cơm bữa.”
Đầu đường những đám mây như đang lấp ló, dù sắp đến nửa đêm mười hai giờ khuya, người trên đường đi hóng mát ăn khuya vẫn còn rất nhiều. Nhất Nhất chỉ vào tấm biển cực kì lớn ở cuối con đường: “Đó là nơi hát hò sao?”
Cẩn Ngôn quay đầu nhìn ngó. “Hộp đêm.”
Ây da, cô còn chưa được mở mang kiến thức qua đâu, Nữu Nữu hưng phấn ù té chạy hướng về bên đó.
“Chúng ta đi xem đi!”
“Trẻ con không thể đi” - Đàm Vi tóm lấy bím tóc đuôi ngựa của cô nhóc kéo trở về.
“Không biết hộp đêm là chỗ nào hay sao?”
“Chỗ nào?”
“Ngu ngốc, chính là nơi nam nữ làm chuyện xằng bậy” - Nhất Nhất nhanh mồm nhanh miệng – “Không xem qua TV a, con gái bên trong đều làm tiếp viên, con trai là xã hội đen buôn lậu thuốc phiện giết người.”
Đàm Vi thưởng cho cô nhóc một cú bạo lực.
“Sao lại đánh tớ?”
Cẩn Ngôn bật cười: “Chỗ đó là do cha của lão đại cậu mở.”
“A. . . . . . “- Cô nhanh chóng đổi mặt cười giống như bông hoa loa kèn – “Phô trương như vậy, khí phái như thế, rất trâu bò nha. . . . . . Lão đại, tớ rất sùng bái cậu.”
Bó tay liếc cô nhóc một cái, Nữu Nữu tiến đến trước mặt Gia Vũ: “Cậu cũng biết đó là hộp đêm?”
“Uhm.” Hộp đêm lớn nhất của thành phố C ai lại chẳng biết a.
“Các cậu đều đến đó rồi?”
Tầm mắt hồ nghi quét tới quét lui ở trên mặt ba nam sinh, chẳng lẽ bọn họ đều biết rất rõ loại nơi đó? Quả nhiên xu hướng yêu thích giữa nam và nữ là không đồng nhất. Trả lời câu hỏi của cô là ba cú cốc vô sau ót, đau đến nỗi cô ôm ót kêu rên: “Vì sao đánh tớ!”
“Vì sao đánh Nữu Nữu nhà tớ?” Mắt thấy đồng bào vô duyên vô cớ bị đánh, Nhất Nhất nộ khí xung thiên.“Giỏi cho cậu cái tên Trịnh Gia Vũ đi hộp đêm không mang theo tớ, xem tớ về nhà nói với chú Trịnh ra sao!”
“Mẹ nó, ai từng đi tới đó hả!”
“Đồ cá thối [1], cậu dám mắng tớ. . . . . .”
[1] Nguyên văn là “Thối Giáp Ngư”: nghĩa là con cá thối hay con ba ba.
Lại bắt đầu gây chiến rồi. Nữu Nữu ngáp một cái, không thú vị ném bọn họ sang một bên đi tới ôm lấy cây đại thụ ven đường. “Tớ muốn ngủ. . . . . .”
Buồn ngủ quá, trước kia trên cơ bản không thức đêm như vậy, đều là tới mười giờ thì đi ngủ đúng giờ.
Hai con mắt to dần dần như đờ đẫn ra khiến Cẩn Ngôn cảm thấy không ổn. “Về nhà thôi Nữu Nữu?” Không nên chơi đến lúc này .
Cô hừ một tiếng, giống con gấu ghé vào trên thân cây bất động.
Xong rồi, thực sự đã ngủ. Cẩn Ngôn dở khóc dở cười, đỡ vững cô nhóc miễn cho cô nhóc té ngã. “Tỉnh tỉnh, tỉnh lại a.”
Đang ngủ? Đàm Vi vươn bàn tay quơ quơ ở trước mặt cô nhóc, hai con mắt kia đi theo trái phải chớp lên hai giây, bất động, mí mắt khép lại. Hắn thấy mới biết, thực sự có người có thể đứng ngủ!
“Cậu ấy đang ăn cơm vẫn có thể ngủ như thường, cậu chưa gặp đâu.” Gia Vũ nắm chùm tóc đuôi ngựa của cô nhóc quét quét lên mặt cô nhóc, vẫn không tỉnh.
“Xì. . . . . . Cậu ta cứ như vậy, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn hệt như heo.”
“Cậu mới heo. . . . . .” Người đang nhắm mắt thì thào.
“Nhóc?” Đàm Vi xoay người kêu cô.
Nữu Nữu mở mắt ra lại khép lại, hơi thở mong manh. “Tớ có tên. . . . . .”
Cô nhóc thật thú vị, Đàm Vi nhịn không được còn muốn chọc cô nhóc. “Xem kìa, trên trời có cái gì?”
Chậm rãi ngẩng đầu lên liếc mắt một cái. “Bầu trời.”
“Cậu ôm cái gì vậy?”
“Cây.”
“Về tới nhà rồi, nằm xuống đi.”
“Không.”
“Thật sự về nhà rồi.”
“Gạt người.”
Cô vẫn nhắm hai mắt đẩy tên đang quấy nhiễu mộng đẹp đứng trước mặt ra: “Cậu đáng ghét.”
Hếch mày lên, há miệng thở dốc, Đàm Vi hết lời để nói rồi.
Lão đại bị nghẹn. Nhất Nhất, Gia Vũ che miệng cười nham nhở, bị một đôi mắt sắc lạnh liếc tới, vội vàng ngẩng đầu chỉ vào bầu trời thảo luận:
“Xem kìa, thật nhiều ngôi sao lớn. . . . . .”
“Mắt của hai người có lắp ống nhòm à?”
“Bầu trời đêm nơi thành thị sao có thể nhìn thấy sao, nói vớ vẩn. . . . . .”
Nữu Nữu thật sự buồn ngủ, lúc này ôm cây cũng ôm không vững, lung lay trượt thẳng xuống, Nhất Nhất ở bên cạnh giựt tóc nhéo lỗ tai, cũng không thể đem sâu gây mê đuổi đi.
“Muốn tớ cõng cậu không, Nữu Nữu?” Gia Vũ lương tâm bộc phát.
“Xương cốt cậu làm đau người ta. . . . . . Anh Cẩn Ngôn cõng tớ. . . . . .”
Xin cơm còn chê cơm ôi thiu! Gia Vũ tức giận đến bắt lấy bả vai cô nhóc lắc mạnh, muốn khiến cô nhóc tỉnh lại. Nhưng hiển nhiên là không có khả năng, con nhóc đó đến giờ liền ngủ, công phu ngủ rất cao, sét có đánh cũng không tỉnh.
Cuối cùng vẫn là Cẩn Ngôn cam tâm làm ngựa.
Thấy con heo lười ngủ chảy nước miếng còn có người cõng, Nhất Nhất đỏ mắt, la hét kêu Gia Vũ cõng, Gia Vũ một chữ: “Cút” xua đuổi cô nhóc. Cô nhóc nổi giận, lại đuổi lại đánh làm cho bên đường chó nhà ai cũng đồng thời sủa to lên, tiếp đó trên lầu ném xuống một cái dép lê hỏng cùng với tiếng mắng phẫn nộ: khuya khoắt kêu la ầm ĩ. . . . . . định ca hát đêm khuya hả!
Toàn thể yên lặng, lặng lẽ bước.
Cũng may con đường cách đại viện không xa, đi một chút ngừng lại hai ba lần, vừa nói chuyện phiếm, rất nhanh đã đến. Nữu Nữu cũng đã tỉnh, khuôn mặt buồn bực vì không ngủ đủ giấc, mí mắt díp lại kéo cánh tay của Cẩn Ngôn.
“Tỉnh ngủ chưa, Nhóc?” Đàm Vi giật nhẹ mái tóc cô nhóc.
“Kêu Thẩm Tư Kỳ, hoặc là Nữu Nữu.”Cô liều mạng chống đỡ hai mắt sửa chữa cách gọi của hắn.
Hừ nhẹ một tiếng, Đàm Vi kêu một chiếc taxi, khoát tay liền đi mất.
Khốc!! Bốn ánh mắt sùng bái một đường đuổi theo, thẳng đến khi chiếc xe biến mất không thấy.
“Ha ha, Nhóc. . . . . . Nhóc. . . . . .”
Nhất Nhất cùng Gia Vũ hi hi ha ha cười không ngớt.
Nữu Nữu chán nản: “Tớ không gọi là Nhóc!”
Liếc mắt nhìn về hướng Cẩn Ngôn.
Cẩn Ngôn thức thời câm miệng, nghĩ rằng kêu Nhóc cũng rất hay a .
Một đường đấu võ miệng hồng hộc trèo lên tới lầu 6, ba Thẩm mở cửa để cô con gái yêu đi vào, Nhất Nhất và Gia Vũ cực ăn ý vẫy tay cùng cô nhóc chào tạm biệt: “Ngủ đi, Nhóc.”
Cẩn Ngôn buồn cười, đi trên cầu thang suýt nữa té.
Đều do cái tên lưu manh kia! Nữu Nữu miệng dẩu lên có thể treo bình nước tương, Nhóc a Nhóc, giống hệt ác bá đùa giỡn con gái nhà lành giữa đường giữa chợ.
Khu này thuộc xí nghiệp trọng điểm quốc gia - tập đoàn XX, Nữu Nữu cùng Nhất Nhất, Gia Vũ đều ở cùng toà lầu dành cho người nhà nhân viên, cô nhóc ở lầu 6, hai người bọn họ ở lầu ba, là hàng xóm cũng là oan gia trời sinh. Nhìn là biết đều là người lớn học sơ trung năm ba (lớp 9) rồi, mà còn cả ngày cãi nhau đánh nhau không ngừng nghỉ, người khác nhìn thấy phiền mà hai người bọn họ còn không biết chán là gì. Đương nhiên rất nhiều lần là do Đinh Nhất Nhất khiêu khích, cậu ta quả thực chính là một con Tiểu Cường (con gián) đánh mãi không chết.
Cẩn Ngôn học năm hai trung học (lớp 11), ở tại toà lầu Tiểu Dương đối diện với sân thể dục. Từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, đều học ở trường trung học Danh Dương, tuy rằng cãi nhau ồn ào nhưng cảm tình lại cực tốt. Đương nhiên ngoại trừ Nhất Nhất và Cẩn Ngôn, hai người này từ nhỏ liền nhìn nhau không vừa mắt. . . . . . Không đúng, là Nhất Nhất nhìn Cẩn Ngôn không vừa mắt, Nữu Nữu nhớ được hình như là bởi vì lúc còn rất nhỏ Cẩn Ngôn đi mách lẻo, từ đó bị Nhất Nhất coi là kẻ địch số 1. Tóm lại cần cô cùng Gia Vũ ở giữa làm kẻ giảng hoà, bằng không hai người này mà đơn độc ở một chỗ với nhau là sẽ cụt hứng bỏ về.
Bọn họ sao lại quen nam sinh lưu manh đó chứ?
“Lão đại mới từ Tứ Trung chuyển đến, rất lợi hại đó, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ.” Nhất Nhất hoa chân múa tay vui sướng hình dung vị anh hùng mà cô sùng bái nhất.
“Đừng nhìn bộ dạng hắn cả ngày cười hề hề, hễ mà trừng mắt lên cậu sẽ phát khóc, cặp mắt kia y như sói, hai nắm đấm cậu có thấy không, cứng như đĩa sắt, lớn như vậy, nặng như vậy. . . . . .”
“Ai ai!” Nữu Nữu chịu không nổi sự khoa trương không thực tế của cô bạn.
“Tay ai mà giống đĩa sắt, dị dạng à. Cậu nhìn thấy hắn đánh nhau rồi hả?”
“Vậy thì chưa. Nhưng cậu ấy đánh nhau rất lợi hại, không tin cậu cứ hỏi Gia Vũ.”
“Gia Vũ nhìn thấy rồi hả?”
“ . . . . . . Không.”
“Nói mò, đều chưa nhìn thấy, đó gọi là tin vịt.”
Nhớ tới khuôn mặt Đàm Vi xinh đẹp sạch sẽ, Nữu Nữu thế nào cũng tưởng tượng không ra bộ dáng hắn ác độc tàn bạo.
“Anh Cẩn Ngôn sao lại quen hắn?”
“Không rõ. Giống như trước kia đã quen rồi, hai nhà bọn họ có kinh doanh cùng nhau, cho nên trẻ con hai nhà cũng quen biết.”
Nữu Nữu gật đầu, ba Cẩn Ngôn mở công ty, người quen biết khẳng định nhiều.
“Tớ thấy hắn. . . . . . Hắn gọi Đàm Vi đúng chứ, hắn thoạt nhìn thì lớn hơn các ngươi, sao lại học cùng một lớp?”
“So với kẻ hai mặt còn lớn hơn một tuổi.”
Kẻ hai mặt chính là Cẩn Ngôn.
“Hẳn là lưu ban, bằng không sao có thể lớn hơn tớ nhiều như thế.”
“Thành tích không tốt.” Cô nhóc rất khẳng định.
“Thành tích không tốt thì sao chứ, chỉ cần nắm đấm lợi hại là ok.” Nhất Nhất từ trước tới giờ không cảm thấy nhiệm vụ của học sinh là học tập, phải là tận tình vui chơi.
“Nữu Nữu cậu xem qua Người Trong Giang Hồ [1] chưa, Trần Hạo Nam trong đó rất phong quang nha, cậu nói hắn học tập thành tích tốt sao, khẳng định cũng chẳng ra sao, nếu không sao lại ra vùng vẫy chốn giang hồ chứ, nhưng hắn xông pha trên giang hồ rất tốt nha, thủ hạ nhiều người nghe hắn như vậy. . . . . .”
[1] Phim Xã hội đen nổi tiếng của Hong Kong
Nữu Nữu lật chuyển ánh mắt không cùng cậu ta cãi, lại thêm vào đối với việc đánh đánh giết giết cô nhóc không có nhiều hứng thú như vậy.
Độc diễn hoài kịch một vai, Nhất Nhất nuốt ực nước miếng lại thần bí nói: “Đúng rồi, ba cậu ấy là xã hội đen, cậu chớ có chọc tới cậu ta.”
“A?”
“Cậu không tin? Ba cậu ta mở hộp đêm! Bên trong đều là tay đâm thuê chém mướn, đều có giắt theo súng.”
“Thật? Nữu Nữu có chút khẩn trương.
Nhất Nhất tương đối kiêu ngạo. “Đương nhiên là thật , ba cậu ấy là người nào, cậu ấy lại là người nào, tớ vừa ngửi là có thể đoán được.”
“Cậu mũi chó.”
“Xí, không biết lớn nhỏ, gọi là chị. Aiz, lên sơ trung rồi cậu còn chưa gọi tớ là chị đó. . . .”
Nữu Nữu không rảnh cùng cô bạn thảo luận vấn đề tuổi tác lớn nhỏ, suy nghĩ bay tới tình cảnh giết người cướp của trong phim truyền hình, nhịn không được run cầm cập: “Tớ mới không chọc hắn đâu.”
Nhưng vấn đề là, cô cùng với con trai của xã hội đen đã cùng nhau ăn một bữa cơm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.