Chương 2
Long Nguyen
24/11/2021
Ánh sáng bên ngoài xuyên qua ô cửa rọi vào bên trong phòng, Tiêu Chiến bị ánh nắng làm cho khó chịu buộc y phải mở mắt. Vì mắt mới tiếp xúc với ánh sáng nên có hơi đau nhức, Tiêu Chiến muốn nâng tay che chắn nhưng lại động đến vết thương trên vai, đau đến mức Tiêu Chiến phải nhíu mày.
Đây là chuyện gì?
Bả vai đau đớn cùng thân thể đau nhức làm cho Tiêu Chiến phát hiện sự tình có chút khác lạ, y rõ ràng đã chết, tại sao còn có thể cảm thấy đau? Ngày y soán vị đã bị thương rất nặng ở bụng. Sau đó Vương Nhất Bác lén mang thuốc trị thương đến cho y, mặc dù chưa khỏi hẳn, nhưng vết thương đã đóng vảy, chỉ có khi đụng vào thì mới đau.
Tiêu Chiến đưa giơ tay chạm vào vết thương trên bụng nhưng không cảm thấy đau, trên bụng cũng không hề có một vết thương nào, mà chỉ có cơn đau ở vai trái mà thôi. Tiêu Chiến bàng hoàng không nói được lời nào.
Cửa phòng bật mở, tiểu tư Trác Hồ bên người Tiêu Chiến bưng dược đã nấu đi vào phòng. Nhìn thấy Tiêu Chiến mở mắt liền vui mừng kêu lên:
- Vương gia, ngài tỉnh rồi. Người đâu mau tới đây, Vương gia tỉnh rồi.
Sau đó là hàng loạt những âm thanh ồn ào truyền đến, nào là mời thái y, hồi bẩm Thánh Thượng, đi tìm Dịch Vương gia cùng Lục Hoàng tử... làm cho cả tiểu viện ngày thường yên tĩnh cũng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Một trận huyên náo, ồn ào qua đi, lúc này Tiêu Chiến nhìn sang Trác Hồ, y cảm thấy đầu vô cùng đau nhức giống có hàng vạn con kiến đang bò trên những dây thần kinh vậy. Lúc y tạo phản, Trác Hồ đã chết trong tay ám vệ do tứ Hoàng Tử phái tới ám sát y, hiện giờ hắn vẫn sống sờ sờ đứng ở trước mặt y, vẫn là nụ cười tươi sáng đó, vẫn là tính tình hoạt bát đó.
- Vương gia, ngài làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao? Thái y sẽ lập tức đến ngay.
Nhìn thấy chủ tử nhà mình sắc mặt tái nhợt, Trác Hồ lo lắng không thôi, hắn nghĩ Tiêu Chiến bị vết thương làm ảnh hưởng cho nên thần sắc mới trở nên nhợt nhạt như vậy.
- Không sao, không cần gọi thái y. Hôm nay là ngày mấy? - Tiêu Chiến sau khi đã ổn định tinh thần, y lại hỏi.
- Bẩm Vương gia, hôm nay đã là ngày 11 tháng bảy. Ngài vì cả tuần ngồi xe nên mệt nhọc, vừa quay về kinh thành liền sốt cao mê man đã ba ngày. Hoàng Thượng không yên tâm để ngài ở trong vương phủ, nên đã trực tiếp mang ngài tiến cung để thuận tiện cho thái y theo dõi. Ngài bình định đông nam, Hoàng Thượng nói phải trọng thưởng, chỉ chờ ngài tỉnh lại thôi. - Trác Hồ vui mừng mà thành thật trả lời.
Tiêu Chiến nhíu mày suy nghĩ. Y bình định đông nam là năm 20 tuổi, nhưng y nhớ là chiến dịch năm đó mình cũng không có bị thương.
- Đúng rồi, Dịch Vương gia sáng sớm hôm nay có tới thăm ngài. Hoàng hậu nương nương cùng Lục Hoàng tử cũng vô cùng lo lắng. Bây giờ ngài đã tỉnh, tiểu nhân đã cho người đi báo bình an cho ba vị chủ tử. - Trác Hồ mỉm cười đỡ Tiêu Chiến ngồi dậy để y dựa vào thành giường, phía sau lưng còn được hắn để thêm một cái gối.
- Hoàng nương? - Tiêu Chiến sửng sốt lặp lại. Hoàng nương hẳn là đã qua đời vào mùa hè vừa rồi, sao lại có thể...
- Vương gia, thứ cho tiểu nhân nhiều lời, tuy rằng ngài cùng Hoàng hậu nương nương không thân cận, nhưng nương nương thật sự rất quan tâm ngài. Biết tin ngài bị thương, nương nương khóc đến hai mắt đều sưng. - Trác Hồ hai tay dâng chén dược đã nguội đưa cho Tiêu Chiến.
Uống cạn chén dược, Tiêu Chiến cũng hoàn toàn tỉnh táo hơn. Y thế mà lại trở về năm mình 20 tuổi, tuy rằng mọi chuyện có chút không giống với đời trước, nhưng là cơ hội cho y có thể bù đắp lại những tiếc nuối.
Mọi chuyện của đời trước tựa như một giấc mộng, y phản bội Phụ hoàng, hiểu lầm huynh đệ, bất hòa với mẫu hậu, phụ bạc Vương Nhất Bác... nhưng bọn họ từ đầu đến cuối đều không từ bỏ y.
Mỗi một hành động, mỗi một biểu cảm trước khi chết của Vương Nhất Bác đều khắc sâu vào trong trí nhớ y, giọt nước mắt kia lại càng giống như con dao rạch một vết thương trong lòng y, không thể quên, cũng không muốn quên.
Đó cũng không phải là giấc mộng, mà là những chuyện y thật sự đã từng trải qua, là một đời của y. Mà hiện tại, ông trời cho y cơ hội trọng sinh sống lại một lần nữa, y không thể giẫm lên vết xe đổ của đời trước.
Ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo cửa phòng bị mở tung, Hoàng hậu cùng Tam Hoàng tử mang theo thái y cùng người hầu tiến vào.
- Chiến nhi, con đã tỉnh.
Hoàng hậu nương nương chạy nhanh tới, nàng ngồi xuống bên giường xoa xoa mặt Tiêu Chiến. Đôi mắt sưng đỏ cùng vành đen dày đặc đều chứng minh lòng mẹ lo lắng.
- Hoàng nương, con bất hiếu.
Gặp lại mẫu hậu kiếp trước đã qua đời, nghĩ đến thái độ kiếp trước bản thân đối với mẫu hậu, Tiêu Chiến trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
- Ngốc ạ, Hoàng nương có thể thấy con bình an, chính là hiếu thuận lớn nhất.
Hoàng hậu ôm lấy Tiêu Chiến, nàng dùng khăn lau nước mắt chảy ra vì xúc động của mình. Trước kia Tiêu Chiến có chết cũng không cho nàng chạm vào người, không ngờ hôm nay vậy mà lại không tránh né, Hoàng hậu cũng không nhịn được an ủi, dù gì cũng là con của mình.
Tiêu Chiến vỗ nhẹ lên bàn tay của Hoàng nương trấn an nàng, y quay đầu nói với Tiêu Hoàng đứng ở bên giường:
- Tam ca, khiến huynh lo lắng rồi.
Thấy y đã tỉnh, còn có thể ngồi dậy, Tiêu Hoàng cũng yên tâm không ít.
- Ta lo lắng cho đệ là lẽ đương nhiên, nhưng mà đệ nên cố gắng dưỡng thân mình cho thật tốt, mau chóng khỏe.
Tiêu Chiến gật đầu ngầm đã hiểu. Từ khi y tỉnh lại đến giờ không thấy Tiêu Thanh đến thăm liền lên tiếng hỏi.
- Lục ca đâu?
- Sáng nay Phụ hoàng phái hắn đi làm việc, đã cho người thông báo, chắc là tối ngày mốt có thể về. - Tiêu Hoàng nói.
- Nói Lục ca đừng vội, ta đã không sao, trở về rồi gặp.
Lục ca không khác gì thư sinh, xe ngựa đi vội vàng rất xóc nảy sợ cũng chịu không nổi.
- Yên tâm đi, lão Lục biết mà.
Tiêu Hoàng vẫy tay một cái, thái y ở phía sau liền lập tức tiến lên, quỳ trên mặt đất bắt mạch cho Tiêu Chiến. Một lát sau, đứng dậy nói:
- Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, Dịch Vương gia, Lân Vương gia đã hạ nhiệt, đã không còn trở ngại. Chỉ cần cố gắng tĩnh dưỡng là được. Gần đây trời giá rét, còn thỉnh Vương gia không được xuất môn để tránh trúng phong hàn ảnh hưởng thương thế phục hồi.
- Bổn vương đã biết. - Tiêu Chiến gật đầu.
- Làm phiền thái y.
Hoàng hậu sau khi nghe thái y báo lại cũng an tâm hơn nhiều, nàng nói với tỳ nữ đi theo thái y kê đơn dược. Sau khi đã phân phó xong, nàng đưa tay chỉnh lại chăn cho Tiêu Chiến, Hoàng hậu nói:
- Muốn ngủ thêm chút nữa không?
- Nhi thần đã ngủ đến đau đầu, vẫn là tối rồi ngủ tiếp.
Y muốn trò chuyện thêm với Hoàng nương cùng Tam ca một chút, sau chuyện chết đi sống lại vẫn có chút nghi ngờ.
- Cũng được. Vậy Hoàng nương nói với con một chuyện. - Hoàng hậu nhìn sắc mặt Tiêu Chiến, có chút do dự.
- Người cứ nói đi, nhi thần xin lắng nghe.
- Con có biết năm đó Hoàng nương thỉnh đại sư xem quẻ cho con, nói là phải kết hôn với nam thê mới có thể một đời bình an. Phụ hoàng con vẫn rất vừa ý hài tử Vương Nhất Bác của Vọng Dương Bá, nhưng con vẫn cự tuyệt. Hắn tuy có tâm chờ con, nhưng cứ như vậy cũng không phải cách, người khác cũng sẽ cảm thấy Hoàng gia bạc tình.
Năm đó Hoàng Thượng phái người cầm bát tự sinh thần của Thất Hoàng tử so sánh cùng Vương Nhất Bác, cho nên tất cả mọi người cho rằng Vương Nhất Bác sẽ gả cho Thất Hoàng tử. Nhưng ngay lúc mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy, Hoàng Thượng sắp hạ chỉ, Tiêu Chiến vội vàng yết kiến, ngang nhiên cự tuyệt cưới Vương Nhất Bác. Hoàng Thượng giận dữ, nhưng dù sao cũng là con trai mình, Người không thể không nể mặt Hoàng hậu, nên chỉ phạt y ở trong phòng suy ngẫm.
Vốn nghĩ việc này không đề cập đến rồi sẽ qua, không ngờ Vương Nhất Bác từ chối tất cả những người tới cửa đưa bái thiếp, một lòng chờ Tiêu Chiến. Khanh tử có tâm, hoàng tử vô tình. Vương Nhất Bác rất nhanh trở thành trò cười trong kinh thành, chúng nữ tử từng ghen tị với Khanh tử hắn, lại mỉa mai không ngừng, sau lưng cũng không ít kẻ mắng hắn không biết xấu hổ.
- Con tuổi cũng không nhỏ nữa, Phụ hoàng con cùng nương vẫn canh cánh trong lòng về hôn sự của con. Trước đó vài ngày, Phụ hoàng con nói với ta, nếu con không thích nam tử, trưởng nữ của Vọng Dương Bá cũng không tệ, năm nay mới vừa tròn 17, có thể chỉ định cho con làm phi. Về phần đứa nhỏ Vương Nhất Bác kia, Phụ hoàng con chuẩn bị chỉ định cho Lục ca con làm nam phi. Hắn là đứa nhỏ si tình, không thể bạc đãi hắn.
- Cái gì?!
Nghe được Phụ hoàng muốn đem Vương Nhất Bác chỉ hôn cho Lục ca, bàn tay Tiêu Chiến đặt ở trong chăn bỗng siết chặt, làm động đến vết thương khiến cho y đau đến nhíu mày.
- Con đứa nhỏ này kích động như vậy làm gì? Giờ đã bằng lòng? Nếu đồng ý, Hoàng nương sẽ nói với Phụ hoàng con.
Hoàng hậu vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa người hầu cao giọng thông báo.
- Hoàng Thượng giá lâm!
Đương kim Thánh Thượng một thân long bào sáng chói bước vào, Người tiếp nhận lễ của mọi người, rồi xua tay với y ý bảo Tiêu Chiến không cần xuống giường.
- Miễn lễ. Đang nói cái gì vậy? Chiến nhi mới vừa tỉnh, phải nghỉ ngơi thật tốt.
- Đang cùng nó nói chuyện Người xem trọng nữ ái của Vọng Dương Bá, muốn chỉ hôn cho nó. - Hoàng hậu ôn hòa cười nói.
Hoàng thượng ngồi xuống bên giường đối diện với Tiêu Chiến rồi chậm rãi nói.
- Ừm. Con lập công trở về, trẫm cũng muốn ban hôn cho con làm phần thưởng. Ý của con thế nào?
Tiêu Chiến trầm mặc một lát, y không để ý thương thế liền vén chăn xuống giường quỳ trên mặt đất. Hoàng hậu vốn định ngăn cản, nhưng thấy y hình như có lời muốn nói nên mặc kệ.
- Phụ hoàng, nhi thần đa tạ Phụ hoàng ưu ái, vì Phụ hoàng phân ưu là trách nhiệm của nhi thần. Nhi thần không cầu ban thưởng, cũng không cầu danh vị.
- Trẫm thưởng phạt phân minh, con lập công, trẫm tất nhiên là ban thưởng cho con mới đúng. Nếu không con sẽ bị người khác khinh thường.
Nghe Tiêu Chiến nói không cầu công danh lợi lộc, Hoàng thượng rất hài lòng.
- Nếu Phụ hoàng phải ban thưởng, vậy thỉnh Người đồng ý một thỉnh cầu của nhi thần. - Tiêu Chiến ánh mắt kiên định nhìn Hoàng Thượng.
- Nói nghe một chút.
Hoàng Thượng nghĩ không ra đứa con từ trước đến nay không có tham vọng này sẽ muốn mình ban cho cái gì.
- Nhi thần khẩn cầu Phụ hoàng, ban Vương Nhất Bác thưởng cho nhi thần làm chính phi.
Nói xong, Tiêu Chiến cung kính khấu đầu trước Hoàng thượng, bày tỏ chính mình trịnh trọng cùng kiên định.
Tiêu Chiến muốn cưới Vương Nhất Bác?
Tiêu Hoàng kinh ngạc.
Hoàng hậu nương nương kinh ngạc.
Ngay cả Hoàng thượng là người đã trải qua sự đời cũng không khỏi kinh ngạc. Hoàng Thượng trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, hỏi.
- Trước đây ta muốn lấy cho con, con dù không cần danh vị Lân Vương cũng không chịu. Làm hại Vương Nhất Bác khổ sở chờ con ba năm. Sao lúc này lại đột ngột muốn lấy hắn?
Không ai hiểu con bằng phụ mẫu, tất nhiên biết cho dù có ép buộc, Tiêu Chiến cũng sẽ không nghe theo, trừ phi y thật sự nguyện ý. Tiêu Chiến quỳ thẳng người, nói:
- Nhi thần mấy năm nay vẫn lẻ loi một mình. Mỗi khi nhìn thấy Phụ hoàng cùng mẫu hậu, hoàng huynh cùng hoàng tẩu phu thê tình thâm, cầm sắt hợp minh, cảm thấy hâm mộ. Cũng nguyện cùng một người chung tình, bách niên giai lão. Ba năm nay, nhi thần cùng Vương Nhất Bác cũng gặp qua vài lần, nhưng nhi thần từ trước đến nay không muốn trói buộc, vẫn cảm thấy Vương Nhất Bác si tình là gánh nặng, cho nên luôn lạnh lùng xa cách.
Tiêu Chiến dừng lại giây lát rồi lại nói tiếp.
- Không dối gạt Phụ hoàng, nhi thần dưỡng thương mấy ngày nay, trong đầu không biết vì sao đều nghĩ đến khuôn mặt của Vương Nhất Bác. Lúc mê man lại nằm mơ, thật ra nhi thần cùng hắn sớm có duyên nợ. Hơn nữa khi còn bé đã cứu hắn một mạng, đây có lẽ chính là nguyên nhân hắn đối với nhi thần một lòng cuồng dại. Nhi thần ngu muội, đến lúc này mới nhớ lại chuyện thơ ấu xưa, phụ bạc hắn nhiều năm như vậy. Cầu Phụ hoàng xem xét cho nhi thần có tâm bù lại sai lầm, không muốn phụ bạc hắn nữa. Ban Vương Nhất Bác thưởng cho nhi thần.
Tiêu Chiến vẻ mặt nghiêm túc nói. Làm cho ai cũng cảm thấy Thất Hoàng tử rất quyết tâm muốn cưới Vương Nhất Bác. Hoàng Thượng trầm mặc thật lâu, thở dài, nói:
- Con đứng lên đi. Con đã có tâm, trẫm thành toàn cho con là tất nhiên.
- Đa tạ Phụ hoàng. - Tiêu Chiến cúi người bái tạ.
Cũng may là quyết định cho Tiêu Chiến lấy trưởng nữ của Vọng Dương Bá, Lục Hoàng tử lấy Vương Nhất Bác, Hoàng Thượng chỉ mới cùng Hoàng hậu và Tam Hoàng tử bàn bạc qua xem như việc trong nhà cũng không có người thứ tư biết. Cho nên thay đổi chủ ý cũng không phải việc gì khó. Quan trọng là con mình tìm được người vừa lòng, nguyện ý một lòng đối với người ta. Mà Hoàng Thượng đối với hôn sự này cũng rất hài lòng, như vậy đủ rồi.
Ba ngày sau, phủ Vọng Dương Bá. Vọng Dương Bá mang theo thứ tử Vương Nhất Bác cùng gia quyến quỳ tiếp thánh chỉ.
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Vương Nhất Bác con trai Vọng Dương Bá, xuất thân danh môn, khiêm cung hữu lễ, tài đức vẹn toàn, nhân phẩm xuất trọng. Tuy là thứ tử, nhưng trẫm cảm thấy nhân ái hiếu thuận, nhiệm kỳ truyện nhất, túy kỳ tài hoa. Đặc biệt ban chỉ cho Lân Vương Tiêu Chiến làm chính phi, ngày 18 tháng sau thành hôn. Khâm thử.
- Tạ ơn Hoàng Thượng long ân.
Vương Nhất Bác run rẩy tiếp nhận thánh chỉ, ý chỉ này đối với hắn mà nói quá mức đột ngột. Hắn biết chính mình hẳn là nên vui mừng, nhưng vì sao ngay cả lộ ra một chút ý cười cũng khó như vậy?
Đây là chuyện gì?
Bả vai đau đớn cùng thân thể đau nhức làm cho Tiêu Chiến phát hiện sự tình có chút khác lạ, y rõ ràng đã chết, tại sao còn có thể cảm thấy đau? Ngày y soán vị đã bị thương rất nặng ở bụng. Sau đó Vương Nhất Bác lén mang thuốc trị thương đến cho y, mặc dù chưa khỏi hẳn, nhưng vết thương đã đóng vảy, chỉ có khi đụng vào thì mới đau.
Tiêu Chiến đưa giơ tay chạm vào vết thương trên bụng nhưng không cảm thấy đau, trên bụng cũng không hề có một vết thương nào, mà chỉ có cơn đau ở vai trái mà thôi. Tiêu Chiến bàng hoàng không nói được lời nào.
Cửa phòng bật mở, tiểu tư Trác Hồ bên người Tiêu Chiến bưng dược đã nấu đi vào phòng. Nhìn thấy Tiêu Chiến mở mắt liền vui mừng kêu lên:
- Vương gia, ngài tỉnh rồi. Người đâu mau tới đây, Vương gia tỉnh rồi.
Sau đó là hàng loạt những âm thanh ồn ào truyền đến, nào là mời thái y, hồi bẩm Thánh Thượng, đi tìm Dịch Vương gia cùng Lục Hoàng tử... làm cho cả tiểu viện ngày thường yên tĩnh cũng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Một trận huyên náo, ồn ào qua đi, lúc này Tiêu Chiến nhìn sang Trác Hồ, y cảm thấy đầu vô cùng đau nhức giống có hàng vạn con kiến đang bò trên những dây thần kinh vậy. Lúc y tạo phản, Trác Hồ đã chết trong tay ám vệ do tứ Hoàng Tử phái tới ám sát y, hiện giờ hắn vẫn sống sờ sờ đứng ở trước mặt y, vẫn là nụ cười tươi sáng đó, vẫn là tính tình hoạt bát đó.
- Vương gia, ngài làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao? Thái y sẽ lập tức đến ngay.
Nhìn thấy chủ tử nhà mình sắc mặt tái nhợt, Trác Hồ lo lắng không thôi, hắn nghĩ Tiêu Chiến bị vết thương làm ảnh hưởng cho nên thần sắc mới trở nên nhợt nhạt như vậy.
- Không sao, không cần gọi thái y. Hôm nay là ngày mấy? - Tiêu Chiến sau khi đã ổn định tinh thần, y lại hỏi.
- Bẩm Vương gia, hôm nay đã là ngày 11 tháng bảy. Ngài vì cả tuần ngồi xe nên mệt nhọc, vừa quay về kinh thành liền sốt cao mê man đã ba ngày. Hoàng Thượng không yên tâm để ngài ở trong vương phủ, nên đã trực tiếp mang ngài tiến cung để thuận tiện cho thái y theo dõi. Ngài bình định đông nam, Hoàng Thượng nói phải trọng thưởng, chỉ chờ ngài tỉnh lại thôi. - Trác Hồ vui mừng mà thành thật trả lời.
Tiêu Chiến nhíu mày suy nghĩ. Y bình định đông nam là năm 20 tuổi, nhưng y nhớ là chiến dịch năm đó mình cũng không có bị thương.
- Đúng rồi, Dịch Vương gia sáng sớm hôm nay có tới thăm ngài. Hoàng hậu nương nương cùng Lục Hoàng tử cũng vô cùng lo lắng. Bây giờ ngài đã tỉnh, tiểu nhân đã cho người đi báo bình an cho ba vị chủ tử. - Trác Hồ mỉm cười đỡ Tiêu Chiến ngồi dậy để y dựa vào thành giường, phía sau lưng còn được hắn để thêm một cái gối.
- Hoàng nương? - Tiêu Chiến sửng sốt lặp lại. Hoàng nương hẳn là đã qua đời vào mùa hè vừa rồi, sao lại có thể...
- Vương gia, thứ cho tiểu nhân nhiều lời, tuy rằng ngài cùng Hoàng hậu nương nương không thân cận, nhưng nương nương thật sự rất quan tâm ngài. Biết tin ngài bị thương, nương nương khóc đến hai mắt đều sưng. - Trác Hồ hai tay dâng chén dược đã nguội đưa cho Tiêu Chiến.
Uống cạn chén dược, Tiêu Chiến cũng hoàn toàn tỉnh táo hơn. Y thế mà lại trở về năm mình 20 tuổi, tuy rằng mọi chuyện có chút không giống với đời trước, nhưng là cơ hội cho y có thể bù đắp lại những tiếc nuối.
Mọi chuyện của đời trước tựa như một giấc mộng, y phản bội Phụ hoàng, hiểu lầm huynh đệ, bất hòa với mẫu hậu, phụ bạc Vương Nhất Bác... nhưng bọn họ từ đầu đến cuối đều không từ bỏ y.
Mỗi một hành động, mỗi một biểu cảm trước khi chết của Vương Nhất Bác đều khắc sâu vào trong trí nhớ y, giọt nước mắt kia lại càng giống như con dao rạch một vết thương trong lòng y, không thể quên, cũng không muốn quên.
Đó cũng không phải là giấc mộng, mà là những chuyện y thật sự đã từng trải qua, là một đời của y. Mà hiện tại, ông trời cho y cơ hội trọng sinh sống lại một lần nữa, y không thể giẫm lên vết xe đổ của đời trước.
Ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo cửa phòng bị mở tung, Hoàng hậu cùng Tam Hoàng tử mang theo thái y cùng người hầu tiến vào.
- Chiến nhi, con đã tỉnh.
Hoàng hậu nương nương chạy nhanh tới, nàng ngồi xuống bên giường xoa xoa mặt Tiêu Chiến. Đôi mắt sưng đỏ cùng vành đen dày đặc đều chứng minh lòng mẹ lo lắng.
- Hoàng nương, con bất hiếu.
Gặp lại mẫu hậu kiếp trước đã qua đời, nghĩ đến thái độ kiếp trước bản thân đối với mẫu hậu, Tiêu Chiến trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
- Ngốc ạ, Hoàng nương có thể thấy con bình an, chính là hiếu thuận lớn nhất.
Hoàng hậu ôm lấy Tiêu Chiến, nàng dùng khăn lau nước mắt chảy ra vì xúc động của mình. Trước kia Tiêu Chiến có chết cũng không cho nàng chạm vào người, không ngờ hôm nay vậy mà lại không tránh né, Hoàng hậu cũng không nhịn được an ủi, dù gì cũng là con của mình.
Tiêu Chiến vỗ nhẹ lên bàn tay của Hoàng nương trấn an nàng, y quay đầu nói với Tiêu Hoàng đứng ở bên giường:
- Tam ca, khiến huynh lo lắng rồi.
Thấy y đã tỉnh, còn có thể ngồi dậy, Tiêu Hoàng cũng yên tâm không ít.
- Ta lo lắng cho đệ là lẽ đương nhiên, nhưng mà đệ nên cố gắng dưỡng thân mình cho thật tốt, mau chóng khỏe.
Tiêu Chiến gật đầu ngầm đã hiểu. Từ khi y tỉnh lại đến giờ không thấy Tiêu Thanh đến thăm liền lên tiếng hỏi.
- Lục ca đâu?
- Sáng nay Phụ hoàng phái hắn đi làm việc, đã cho người thông báo, chắc là tối ngày mốt có thể về. - Tiêu Hoàng nói.
- Nói Lục ca đừng vội, ta đã không sao, trở về rồi gặp.
Lục ca không khác gì thư sinh, xe ngựa đi vội vàng rất xóc nảy sợ cũng chịu không nổi.
- Yên tâm đi, lão Lục biết mà.
Tiêu Hoàng vẫy tay một cái, thái y ở phía sau liền lập tức tiến lên, quỳ trên mặt đất bắt mạch cho Tiêu Chiến. Một lát sau, đứng dậy nói:
- Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, Dịch Vương gia, Lân Vương gia đã hạ nhiệt, đã không còn trở ngại. Chỉ cần cố gắng tĩnh dưỡng là được. Gần đây trời giá rét, còn thỉnh Vương gia không được xuất môn để tránh trúng phong hàn ảnh hưởng thương thế phục hồi.
- Bổn vương đã biết. - Tiêu Chiến gật đầu.
- Làm phiền thái y.
Hoàng hậu sau khi nghe thái y báo lại cũng an tâm hơn nhiều, nàng nói với tỳ nữ đi theo thái y kê đơn dược. Sau khi đã phân phó xong, nàng đưa tay chỉnh lại chăn cho Tiêu Chiến, Hoàng hậu nói:
- Muốn ngủ thêm chút nữa không?
- Nhi thần đã ngủ đến đau đầu, vẫn là tối rồi ngủ tiếp.
Y muốn trò chuyện thêm với Hoàng nương cùng Tam ca một chút, sau chuyện chết đi sống lại vẫn có chút nghi ngờ.
- Cũng được. Vậy Hoàng nương nói với con một chuyện. - Hoàng hậu nhìn sắc mặt Tiêu Chiến, có chút do dự.
- Người cứ nói đi, nhi thần xin lắng nghe.
- Con có biết năm đó Hoàng nương thỉnh đại sư xem quẻ cho con, nói là phải kết hôn với nam thê mới có thể một đời bình an. Phụ hoàng con vẫn rất vừa ý hài tử Vương Nhất Bác của Vọng Dương Bá, nhưng con vẫn cự tuyệt. Hắn tuy có tâm chờ con, nhưng cứ như vậy cũng không phải cách, người khác cũng sẽ cảm thấy Hoàng gia bạc tình.
Năm đó Hoàng Thượng phái người cầm bát tự sinh thần của Thất Hoàng tử so sánh cùng Vương Nhất Bác, cho nên tất cả mọi người cho rằng Vương Nhất Bác sẽ gả cho Thất Hoàng tử. Nhưng ngay lúc mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy, Hoàng Thượng sắp hạ chỉ, Tiêu Chiến vội vàng yết kiến, ngang nhiên cự tuyệt cưới Vương Nhất Bác. Hoàng Thượng giận dữ, nhưng dù sao cũng là con trai mình, Người không thể không nể mặt Hoàng hậu, nên chỉ phạt y ở trong phòng suy ngẫm.
Vốn nghĩ việc này không đề cập đến rồi sẽ qua, không ngờ Vương Nhất Bác từ chối tất cả những người tới cửa đưa bái thiếp, một lòng chờ Tiêu Chiến. Khanh tử có tâm, hoàng tử vô tình. Vương Nhất Bác rất nhanh trở thành trò cười trong kinh thành, chúng nữ tử từng ghen tị với Khanh tử hắn, lại mỉa mai không ngừng, sau lưng cũng không ít kẻ mắng hắn không biết xấu hổ.
- Con tuổi cũng không nhỏ nữa, Phụ hoàng con cùng nương vẫn canh cánh trong lòng về hôn sự của con. Trước đó vài ngày, Phụ hoàng con nói với ta, nếu con không thích nam tử, trưởng nữ của Vọng Dương Bá cũng không tệ, năm nay mới vừa tròn 17, có thể chỉ định cho con làm phi. Về phần đứa nhỏ Vương Nhất Bác kia, Phụ hoàng con chuẩn bị chỉ định cho Lục ca con làm nam phi. Hắn là đứa nhỏ si tình, không thể bạc đãi hắn.
- Cái gì?!
Nghe được Phụ hoàng muốn đem Vương Nhất Bác chỉ hôn cho Lục ca, bàn tay Tiêu Chiến đặt ở trong chăn bỗng siết chặt, làm động đến vết thương khiến cho y đau đến nhíu mày.
- Con đứa nhỏ này kích động như vậy làm gì? Giờ đã bằng lòng? Nếu đồng ý, Hoàng nương sẽ nói với Phụ hoàng con.
Hoàng hậu vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa người hầu cao giọng thông báo.
- Hoàng Thượng giá lâm!
Đương kim Thánh Thượng một thân long bào sáng chói bước vào, Người tiếp nhận lễ của mọi người, rồi xua tay với y ý bảo Tiêu Chiến không cần xuống giường.
- Miễn lễ. Đang nói cái gì vậy? Chiến nhi mới vừa tỉnh, phải nghỉ ngơi thật tốt.
- Đang cùng nó nói chuyện Người xem trọng nữ ái của Vọng Dương Bá, muốn chỉ hôn cho nó. - Hoàng hậu ôn hòa cười nói.
Hoàng thượng ngồi xuống bên giường đối diện với Tiêu Chiến rồi chậm rãi nói.
- Ừm. Con lập công trở về, trẫm cũng muốn ban hôn cho con làm phần thưởng. Ý của con thế nào?
Tiêu Chiến trầm mặc một lát, y không để ý thương thế liền vén chăn xuống giường quỳ trên mặt đất. Hoàng hậu vốn định ngăn cản, nhưng thấy y hình như có lời muốn nói nên mặc kệ.
- Phụ hoàng, nhi thần đa tạ Phụ hoàng ưu ái, vì Phụ hoàng phân ưu là trách nhiệm của nhi thần. Nhi thần không cầu ban thưởng, cũng không cầu danh vị.
- Trẫm thưởng phạt phân minh, con lập công, trẫm tất nhiên là ban thưởng cho con mới đúng. Nếu không con sẽ bị người khác khinh thường.
Nghe Tiêu Chiến nói không cầu công danh lợi lộc, Hoàng thượng rất hài lòng.
- Nếu Phụ hoàng phải ban thưởng, vậy thỉnh Người đồng ý một thỉnh cầu của nhi thần. - Tiêu Chiến ánh mắt kiên định nhìn Hoàng Thượng.
- Nói nghe một chút.
Hoàng Thượng nghĩ không ra đứa con từ trước đến nay không có tham vọng này sẽ muốn mình ban cho cái gì.
- Nhi thần khẩn cầu Phụ hoàng, ban Vương Nhất Bác thưởng cho nhi thần làm chính phi.
Nói xong, Tiêu Chiến cung kính khấu đầu trước Hoàng thượng, bày tỏ chính mình trịnh trọng cùng kiên định.
Tiêu Chiến muốn cưới Vương Nhất Bác?
Tiêu Hoàng kinh ngạc.
Hoàng hậu nương nương kinh ngạc.
Ngay cả Hoàng thượng là người đã trải qua sự đời cũng không khỏi kinh ngạc. Hoàng Thượng trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, hỏi.
- Trước đây ta muốn lấy cho con, con dù không cần danh vị Lân Vương cũng không chịu. Làm hại Vương Nhất Bác khổ sở chờ con ba năm. Sao lúc này lại đột ngột muốn lấy hắn?
Không ai hiểu con bằng phụ mẫu, tất nhiên biết cho dù có ép buộc, Tiêu Chiến cũng sẽ không nghe theo, trừ phi y thật sự nguyện ý. Tiêu Chiến quỳ thẳng người, nói:
- Nhi thần mấy năm nay vẫn lẻ loi một mình. Mỗi khi nhìn thấy Phụ hoàng cùng mẫu hậu, hoàng huynh cùng hoàng tẩu phu thê tình thâm, cầm sắt hợp minh, cảm thấy hâm mộ. Cũng nguyện cùng một người chung tình, bách niên giai lão. Ba năm nay, nhi thần cùng Vương Nhất Bác cũng gặp qua vài lần, nhưng nhi thần từ trước đến nay không muốn trói buộc, vẫn cảm thấy Vương Nhất Bác si tình là gánh nặng, cho nên luôn lạnh lùng xa cách.
Tiêu Chiến dừng lại giây lát rồi lại nói tiếp.
- Không dối gạt Phụ hoàng, nhi thần dưỡng thương mấy ngày nay, trong đầu không biết vì sao đều nghĩ đến khuôn mặt của Vương Nhất Bác. Lúc mê man lại nằm mơ, thật ra nhi thần cùng hắn sớm có duyên nợ. Hơn nữa khi còn bé đã cứu hắn một mạng, đây có lẽ chính là nguyên nhân hắn đối với nhi thần một lòng cuồng dại. Nhi thần ngu muội, đến lúc này mới nhớ lại chuyện thơ ấu xưa, phụ bạc hắn nhiều năm như vậy. Cầu Phụ hoàng xem xét cho nhi thần có tâm bù lại sai lầm, không muốn phụ bạc hắn nữa. Ban Vương Nhất Bác thưởng cho nhi thần.
Tiêu Chiến vẻ mặt nghiêm túc nói. Làm cho ai cũng cảm thấy Thất Hoàng tử rất quyết tâm muốn cưới Vương Nhất Bác. Hoàng Thượng trầm mặc thật lâu, thở dài, nói:
- Con đứng lên đi. Con đã có tâm, trẫm thành toàn cho con là tất nhiên.
- Đa tạ Phụ hoàng. - Tiêu Chiến cúi người bái tạ.
Cũng may là quyết định cho Tiêu Chiến lấy trưởng nữ của Vọng Dương Bá, Lục Hoàng tử lấy Vương Nhất Bác, Hoàng Thượng chỉ mới cùng Hoàng hậu và Tam Hoàng tử bàn bạc qua xem như việc trong nhà cũng không có người thứ tư biết. Cho nên thay đổi chủ ý cũng không phải việc gì khó. Quan trọng là con mình tìm được người vừa lòng, nguyện ý một lòng đối với người ta. Mà Hoàng Thượng đối với hôn sự này cũng rất hài lòng, như vậy đủ rồi.
Ba ngày sau, phủ Vọng Dương Bá. Vọng Dương Bá mang theo thứ tử Vương Nhất Bác cùng gia quyến quỳ tiếp thánh chỉ.
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Vương Nhất Bác con trai Vọng Dương Bá, xuất thân danh môn, khiêm cung hữu lễ, tài đức vẹn toàn, nhân phẩm xuất trọng. Tuy là thứ tử, nhưng trẫm cảm thấy nhân ái hiếu thuận, nhiệm kỳ truyện nhất, túy kỳ tài hoa. Đặc biệt ban chỉ cho Lân Vương Tiêu Chiến làm chính phi, ngày 18 tháng sau thành hôn. Khâm thử.
- Tạ ơn Hoàng Thượng long ân.
Vương Nhất Bác run rẩy tiếp nhận thánh chỉ, ý chỉ này đối với hắn mà nói quá mức đột ngột. Hắn biết chính mình hẳn là nên vui mừng, nhưng vì sao ngay cả lộ ra một chút ý cười cũng khó như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.