Chương 31
Long Nguyen
24/11/2021
Ngoài đại doanh, một nam nhân thân mặc hắc y đang khoanh tay đứng đợi, mái tóc đen tùy ý buộc sau đầu, vài lọn tóc khẽ động theo gió, có vài phần cảm giác xuất trần nhập tiên. Nam nhân vóc người cao lớn, tản ra một loại khí tràng lạnh lẽo như cảnh cáo đừng ai tới gần.
Hai gã tiểu binh canh giữ cửa nhìn bóng dáng nam nhân mà bất giác nuốt nước miếng. Vừa mới nãy Vương phó tướng thấy bóng dáng người này, liền trực tiếp chạy về hướng quân trướng của Lân Vương.
Không bao lâu, Vương Nhất Bác chạy tới, nhìn thấy nam nhân mới thả chậm bước chân, đi mãi đến khi cách nam tử hai bước, mới dừng lại, gọi một tiếng.
- Sư phụ.
Nam nhân nghe vậy, xoay người lại nhìn, dung nhan sắc sảo tuấn mỹ khiến những người mới gặp không khỏi sửng sốt. Nam nhân tinh tế đánh giá Vương Nhất Bác từ trên xuống dưới, sau đó mới thả lỏng thần sắc, khẽ gật đầu.
Vương Nhất Bác vui vẻ cười rộ lên, lại từng bước tiến đến gần hơn.
- Đúng là người, lúc đại ca đến báo cho con, con còn sợ hắn nhìn lầm.
- Nghe nói con tùy quân xuất chinh, ta vốn dĩ phải về kinh, liền thuận tiện đến thăm con.
Màu mắt của nam nhân rất sâu, nhưng ánh mắt nhìn Vương Nhất Bác lại vô cùng ôn hòa.
Tiêu Chiến lúc này cũng đuổi tới, thấy được nam nhân kia, y hơi sửng sốt, trong lòng đột ngột có một loại cảm giác kì lạ, nhưng lại không thể nói rõ.
Ánh mắt nam nhân rời khỏi Vương Nhất Bác, nhìn về phía sau hắn. Vương Nhất Bác lúc này mới nhớ tới mình quên mất Tiêu Chiến, xoay người vẫy tay với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến bước chân chầm chậm đi tới, đôi mắt dao động giữa nam nhân cùng Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nói với sư phụ.
- Đây là Lân Vương gia.
Nam nhân nghe vậy, không hành lễ cũng không nói gì, chỉ là dùng khóe mắt quét qua Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác biết tính tình sư phụ của mình, cũng không nhiều lời, lại nói với Tiêu Chiến.
- Đây là sư phụ ta, được xưng là Y thánh.
Đây là Vương Nhất Bác lần đầu tiên nói danh hiệu của sư phụ mình, người khác có lẽ không biết nhưng cả triều đình lại không xa lạ với danh xưng này, chỉ là rất ít người gặp thôi. Nhìn chung trong thiên hạ, luận y thuật, nếu Y thánh xếp thứ hai, không ai dám xếp thứ nhất.
Y thánh nguyên danh là Trương Bân Bân, tên này rất ít người biết. Từ nhỏ Vương Nhất Bác đã theo Trương Bân Bân học y thuật, nhưng không phải cái gì Vương Nhất Bác cũng biết. Chẳng hạn như Trương Bân Bân đến từ đâu? Thân thế như thế nào? Có lẽ Vương đa đa biết nhưng không nói cho Vương Nhất Bác nghe.
- Kính đại danh tiền bối đã lâu, hôm nay được gặp là vinh hạnh của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến không dùng "Bổn vương", cũng vì tôn kính với sư phụ Vương Nhất Bác.
Trương Bân Bân vẫn im lặng không nói, chỉ lạnh lùng nhìn Tiêu Chiến, ôn hòa vừa mới nhìn Vương Nhất Bác tựa như chỉ là ảo giác. Tiêu Chiến cũng không để ý, nói tiếp.
- Nếu tiền bối không chê, thỉnh vào quân doanh, chắc hẳn Nhất Bác cũng có rất nhiều điều muốn nói cùng ngài.
Vương Nhất Bác vội vàng giữ chặt tay áo sư phụ, giống như đứa nhỏ, nói.
- Sư phụ, vào trong rồi nói.
Trương Bân Bân liếc nhìn hắn, rồi gật đầu.
Vương Nhất Bác vui vẻ dẫn sư phụ vào quân doanh, Tiêu Chiến đi ở phía sau cảm thấy cách Vương Nhất Bác đối với sư phụ so với nhìn Dương Bá càng giống phụ tử hơn. Có lẽ đạo lý một ngày vi sư, cả đời vi phụ là như vậy.
Thấy Tiêu Chiến cúi đầu không nói, Vương Nhất Thiên đi phía sau y thấp giọng nói.
- Thỉnh Vương gia thứ lỗi, sư phụ của Nhất Bác vẫn như thế. Ở Bá phủ người từ trước đến nay là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, cũng chỉ có với cha của Nhất Bác, mới có thể thấy vài lần tươi cười.
(*Thần long kiến thủ bất kiến vĩ ngụ ý Người chỉ có thể cầu chứ không thể gặp)
- Không sao cả.
Tiêu Chiến không để ý lắm, mỗi người mỗi tính, càng là cao nhân, tính tình càng quái gỡ. Hơn nữa lấy thân phận cùng năng lực của Trương Bân Bân, cũng có bản lĩnh không nhìn người khác.
Trong lều chủ tướng, Trác Hồ thừa dịp dâng trà, trộm đánh giá một chút sư phụ của Vương phi, sau đó chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Trương Bân Bân, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Trương Bân Bân không dùng trà, cũng không thèm để ý Tiêu Chiến ở đây, trực tiếp hỏi.
- Sống hài lòng không?
Vương Nhất Bác mỉm cười gật đầu, hắn hiểu sư phụ chỉ là lo lắng cho hắn.
- Ta tốt lắm, sư phụ không cần lo lắng.
Trương Bân Bân liếc mắt nhìn Tiêu Chiến một cái, thấy y ngồi bên cạnh chọn trái cây, đem một ít quả chín đỏ tươi lấy ra để vào một cái đĩa, những quả khác để cùng nhau. Mang đĩa đặt vào trong tay Vương Nhất Bác, cũng không nói nhiều.
Vương Nhất Bác tất nhiên để đĩa trái cây kia tới trước mặt sư phụ.
- Hành quân không thể so với trong phủ, không nhiều hoa quả ngon như vậy, sư phụ nếm thử một chút.
Trương Bân Bân vẫn bất động như trước, chỉ hỏi.
- Y đối với con tốt chứ?
Nghi vấn không kiêng dè khiến Vương Nhất Bác cũng không khỏi có chút xấu hổ, sắc mặt phiếm hồng gật đầu.
- Sư phụ, Vương gia đối với con tốt lắm. Con cũng không biết phải nói sao, nhưng đồ nhi đi theo y, thật sự hài lòng.
Trương Bân Bân nhìn hắn, hình như là muốn từ trên mặt hắn nhìn ra một chút thật giả. Một lát sau, Trương Bân Bân nâng chung trà lên, chấp nhận lời của Vương Nhất Bác. Lại hỏi.
- Cha con thế nào rồi?
- Vẫn khoẻ. Lúc bọn con rời kinh, sợ cha không ai coi chừng, bị người làm khó dễ, Vương gia liền đưa tiểu tòng bên người con an bài bên cha, người của Bá phủ cũng phải kiêng kị ba phần.
- Được. Có tâm.
Trương Bân Bân đặt chén trà xuống bàn, khó thấy nói với Tiêu Chiến một câu.
- Tiền bối khách khí, chiếu cố cha vốn là trách nhiệm của kẻ làm hài tử.
Tiêu Chiến không phải muốn nịnh hót, chỉ là nhìn thái độ của sư phụ, hiển nhiên với hắn vẫn là có chút hoài nghi. Hắn không muốn Vương Nhất Bác kẹt vào thế khó xử, cũng hy vọng có thể thay đổi ấn tượng không tốt của Trương Bân Bân với y, tất nhiên phải tôn trọng một phần.
Vương Nhất Bác nhìn sư phụ nhà mình, có một chút lấy lòng hỏi.
- Sư phụ còn giận con không?
Trương Bân Bân nâng tay búng lên trán hắn, nói.
- Nếu con quên hết thứ ta đã dạy, ta tất nhiên phải tức giận.
- Sao lại thế được, con lúc trước còn xem hết ghi chép tay mà sư phụ để lại. - Vương Nhất Bác rõ ràng có chút tranh công.
- Khó thấy. - Trương Bân Bân bật cười.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác như tiểu hài tử, thật sự cảm thấy ở trong lòng Vương Nhất Bác, Trương Bân Bân mới là phụ thân của hắn, chỉ là chính hắn không nhận ra thôi.
- Đúng rồi, sư phụ sao lại biết con tùy quân xuất chinh? Trước đây nghe cha nói, người ở một thôn nhỏ trị bệnh, bọn con đang tìm người, không ngờ người đã tới rồi. - Vương Nhất Bác ý cười trên mặt còn chưa dứt, có thể thấy được là thật tâm vui mừng.
- Cha con gửi thư cho ta nói.
Trong giọng nói của Trương Bân Bân có một chút bất đắc dĩ, cha của Vương Nhất Bác phàm đã gửi thư, từ trước đến nay chỉ nói trọng điểm, ngay cả một câu ân cần thăm hỏi cũng không có, lại càng không nói tình hình gần đây của mình.
- A.
Vương Nhất Bác gật đầu, hắn nên sớm đoán ra mới phải.
- Con nói đang tìm ta, có việc gì? - Trương Bân Bân hỏi.
- À, Việc này khá dài dòng...
Vương Nhất Bác sau đó kể hết mọi chuyện trước sau cùng tính toán của hắn cho Đại Hoàng tử. Trương Bân Bân nghe vậy nhíu mày, hắn biết Vương Nhất Bác thông minh, nhưng từ trước đến nay khinh thường những chuyện này, không ngờ vì Tiêu Chiến, hắn ngay cả sư phụ cũng lôi vào.
- Cha con cũng biết con muốn làm như vậy? - Trương Bân Bân hỏi.
- Con tuy rằng không nói với cha, nhưng trong túi gấm cho con, bảo con tìm người. - Vương Nhất Bác thành thật nói.
- Con nói là cha con bảo tìm ta, lại muốn ta đến, vậy vi sư sẽ giúp một lần. Xong rồi ta sẽ trở về kinh thăm cha con, chuyện còn lại tự con giải quyết.
- Vâng. Vẫn là cha thông minh nhất, biết thế nào mới có thể khiến người giúp con.
- Con chỉ được điểm thông minh vặt thôi, đặt ở trong mắt cha con, căn bản là không thể so sánh. - Trương Bân Bân xoa đầu Vương Nhất Bác.
- Vâng.
Đại quân chỉnh đốn xong, tiếp tục khởi hành, chỉ là lần này trong quân có thêm Trương Bân Bân. Nhưng Trương Bân Bân không lộ diện nhiều lắm, phần lớn đều là cùng Vương Nhất Bác ở trên xe ngựa. Có hắn, Tiêu Chiến cũng không tiện thường xuyên lên xe cùng Vương Nhất Bác thân mật. Nhưng đi theo bên ngoài y cũng có thể nghe được hai người đang nói chuyện gì, Trương Bân Bân thường xuyên trong lúc nói truyền thụ một ít y lý cho Vương Nhất Bác nghe, Vương Nhất Bác cũng được lợi.
Năm ngày sau, đại quân tiến vào lãnh thổ Du quốc, lại hai ngày sau đến biên thuỳ. Bởi vì Du quốc đã bị đánh hạ hai thành trì, hiện tại biên quan chỉ là tạm thời khẩn cấp gia cố, nếu Tiêu Chiến không đến chỗ thành này cũng phải vứt bỏ.
Hoàng tộc Du quốc cũng đủ số tới biên quan đốc chiến, mặc dù không nhất định có ích nhưng ít ra cũng cổ vũ cho các tướng sĩ thề sống chết vì nước.
Ngày Tiêu Chiến tới đó, quân vương Du quốc tự mình đến nghênh đón. Tiêu Chiến là thân Vương gia, Du quân vương là quân nước phụ thuộc, thân phận Du quân vương nghe rất cao quý, nhưng cũng không khác mấy. Hai người cũng không giữ lễ tiết, Tiêu Chiến sai người chuẩn bị cắm trại, sau đó cùng Du quân vương đến quân trướng.
Vương Nhất Bác cùng Trương Bân Bân ngồi ở trên xe ngựa, chờ người của quân doanh an bài thỏa đáng mới xuống. Từ khi vào Du quốc, nhìn dân chúng dọc đường chịu ảnh hưởng của chiến tranh, Vương Nhất Bác trong lòng rất khó chịu. Hắn cũng có thể thấu hiểu được ước nguyện đi du ngoạn khắp nơi của sư phụ. Có thể sử dụng kiến thức của mình giúp đỡ bệnh nhân bị thương, cũng có thể khiến mình cảm thấy bình yên. So với ở một chỗ muốn giúp lại bất lực thì tốt hơn.
Vương Nhất Bác xốc màn xe lên nhìn, đại quân chia làm hai đường, quân xung phong đến cửa thành, du nhập vào quân phòng bị, còn lại đang nhanh chóng dựng trướng cắm trại, nhóm lửa nấu cơm khiến đại quân đêm nay có thể sớm nghỉ ngơi.
Tiêu Quân không có tinh thần đứng ở bên xe ngựa, nhìn người trước mặt bận rộn vẫn không mở miệng chỉ huy. Trương Bân Bân cho Tiêu Chiến một loại dược khác, chỉ cần ăn một viên, dược hiệu có thể duy trì liên tục bảy ngày. Khiến người ăn dược này thần sắc mệt mỏi, hốc mắt phát xanh, vô cùng suy kiệt. Bởi vì Tiêu Quân không còn bị mộng du nữa, trong quân cũng coi như bình ổn trở lại, chuyện trước đây cũng không truyền đi.
Tới nay, Tiêu Quân đã xem không ít quân y nhưng không hề hữu dụng. Quân y nhiều nhất cũng chỉ kê khai cho hắn một chút dược an thần, nhưng càng ngủ sẽ chỉ càng mỏi mệt. Mà hai ngày này, mắt Tiêu Quân thỉnh thoảng lại nhìn về phía xe ngựa của Vương Nhất Bác, thoạt nhìn là muốn để Trương Bân Bân xem cho hắn, nhưng xe ngựa chuẩn bị cho Vương Nhất Bác, hắn không thể không hỏi một tiếng liền qua. Hơn nữa, xem thái độ của Trương Bân Bân, cũng không phải người dễ tiếp cận.
Trong cảnh sắp xếp ngay ngắn, Tiêu Chiến vốn đã rời đi lại đột ngột vòng trở về, Vương Nhất Bác thấy y thì sửng sốt, mở miệng nói.
- Ngươi sao đã trở lại? Du quân vương đâu?
Tiêu Chiến nắm lấy tay Vương Nhất Bác, nói.
- Không đưa ngươi theo ta vẫn lo lắng.
Vương Nhất Bác nhoẻn miệng cười, thấy Tiêu Chiến trước mắt vụt thoáng qua, sâu sắc cảm thấy mình cấm dục lâu lắm rồi. Định thần lại, Tiêu Chiến nói với Trương Bân Bân bên trong xe.
- Tiền bối, ta mang Nhất Bác cùng đi, cũng là để hắn ra chủ ý cho ta.
Trương Bân Bân nhìn thoáng qua tay hai người đan xen vào nhau, mà gật đầu.
Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác xuống xe ngựa, dắt người đi về hướng vương trướng của Du quân.
Trương Bân Bân vén lên một góc màn xe, nhìn hai người đi xa, trong lòng bỗng buồn bã, trong lòng lại lo lắng vài phần...
Hai gã tiểu binh canh giữ cửa nhìn bóng dáng nam nhân mà bất giác nuốt nước miếng. Vừa mới nãy Vương phó tướng thấy bóng dáng người này, liền trực tiếp chạy về hướng quân trướng của Lân Vương.
Không bao lâu, Vương Nhất Bác chạy tới, nhìn thấy nam nhân mới thả chậm bước chân, đi mãi đến khi cách nam tử hai bước, mới dừng lại, gọi một tiếng.
- Sư phụ.
Nam nhân nghe vậy, xoay người lại nhìn, dung nhan sắc sảo tuấn mỹ khiến những người mới gặp không khỏi sửng sốt. Nam nhân tinh tế đánh giá Vương Nhất Bác từ trên xuống dưới, sau đó mới thả lỏng thần sắc, khẽ gật đầu.
Vương Nhất Bác vui vẻ cười rộ lên, lại từng bước tiến đến gần hơn.
- Đúng là người, lúc đại ca đến báo cho con, con còn sợ hắn nhìn lầm.
- Nghe nói con tùy quân xuất chinh, ta vốn dĩ phải về kinh, liền thuận tiện đến thăm con.
Màu mắt của nam nhân rất sâu, nhưng ánh mắt nhìn Vương Nhất Bác lại vô cùng ôn hòa.
Tiêu Chiến lúc này cũng đuổi tới, thấy được nam nhân kia, y hơi sửng sốt, trong lòng đột ngột có một loại cảm giác kì lạ, nhưng lại không thể nói rõ.
Ánh mắt nam nhân rời khỏi Vương Nhất Bác, nhìn về phía sau hắn. Vương Nhất Bác lúc này mới nhớ tới mình quên mất Tiêu Chiến, xoay người vẫy tay với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến bước chân chầm chậm đi tới, đôi mắt dao động giữa nam nhân cùng Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nói với sư phụ.
- Đây là Lân Vương gia.
Nam nhân nghe vậy, không hành lễ cũng không nói gì, chỉ là dùng khóe mắt quét qua Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác biết tính tình sư phụ của mình, cũng không nhiều lời, lại nói với Tiêu Chiến.
- Đây là sư phụ ta, được xưng là Y thánh.
Đây là Vương Nhất Bác lần đầu tiên nói danh hiệu của sư phụ mình, người khác có lẽ không biết nhưng cả triều đình lại không xa lạ với danh xưng này, chỉ là rất ít người gặp thôi. Nhìn chung trong thiên hạ, luận y thuật, nếu Y thánh xếp thứ hai, không ai dám xếp thứ nhất.
Y thánh nguyên danh là Trương Bân Bân, tên này rất ít người biết. Từ nhỏ Vương Nhất Bác đã theo Trương Bân Bân học y thuật, nhưng không phải cái gì Vương Nhất Bác cũng biết. Chẳng hạn như Trương Bân Bân đến từ đâu? Thân thế như thế nào? Có lẽ Vương đa đa biết nhưng không nói cho Vương Nhất Bác nghe.
- Kính đại danh tiền bối đã lâu, hôm nay được gặp là vinh hạnh của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến không dùng "Bổn vương", cũng vì tôn kính với sư phụ Vương Nhất Bác.
Trương Bân Bân vẫn im lặng không nói, chỉ lạnh lùng nhìn Tiêu Chiến, ôn hòa vừa mới nhìn Vương Nhất Bác tựa như chỉ là ảo giác. Tiêu Chiến cũng không để ý, nói tiếp.
- Nếu tiền bối không chê, thỉnh vào quân doanh, chắc hẳn Nhất Bác cũng có rất nhiều điều muốn nói cùng ngài.
Vương Nhất Bác vội vàng giữ chặt tay áo sư phụ, giống như đứa nhỏ, nói.
- Sư phụ, vào trong rồi nói.
Trương Bân Bân liếc nhìn hắn, rồi gật đầu.
Vương Nhất Bác vui vẻ dẫn sư phụ vào quân doanh, Tiêu Chiến đi ở phía sau cảm thấy cách Vương Nhất Bác đối với sư phụ so với nhìn Dương Bá càng giống phụ tử hơn. Có lẽ đạo lý một ngày vi sư, cả đời vi phụ là như vậy.
Thấy Tiêu Chiến cúi đầu không nói, Vương Nhất Thiên đi phía sau y thấp giọng nói.
- Thỉnh Vương gia thứ lỗi, sư phụ của Nhất Bác vẫn như thế. Ở Bá phủ người từ trước đến nay là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, cũng chỉ có với cha của Nhất Bác, mới có thể thấy vài lần tươi cười.
(*Thần long kiến thủ bất kiến vĩ ngụ ý Người chỉ có thể cầu chứ không thể gặp)
- Không sao cả.
Tiêu Chiến không để ý lắm, mỗi người mỗi tính, càng là cao nhân, tính tình càng quái gỡ. Hơn nữa lấy thân phận cùng năng lực của Trương Bân Bân, cũng có bản lĩnh không nhìn người khác.
Trong lều chủ tướng, Trác Hồ thừa dịp dâng trà, trộm đánh giá một chút sư phụ của Vương phi, sau đó chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Trương Bân Bân, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Trương Bân Bân không dùng trà, cũng không thèm để ý Tiêu Chiến ở đây, trực tiếp hỏi.
- Sống hài lòng không?
Vương Nhất Bác mỉm cười gật đầu, hắn hiểu sư phụ chỉ là lo lắng cho hắn.
- Ta tốt lắm, sư phụ không cần lo lắng.
Trương Bân Bân liếc mắt nhìn Tiêu Chiến một cái, thấy y ngồi bên cạnh chọn trái cây, đem một ít quả chín đỏ tươi lấy ra để vào một cái đĩa, những quả khác để cùng nhau. Mang đĩa đặt vào trong tay Vương Nhất Bác, cũng không nói nhiều.
Vương Nhất Bác tất nhiên để đĩa trái cây kia tới trước mặt sư phụ.
- Hành quân không thể so với trong phủ, không nhiều hoa quả ngon như vậy, sư phụ nếm thử một chút.
Trương Bân Bân vẫn bất động như trước, chỉ hỏi.
- Y đối với con tốt chứ?
Nghi vấn không kiêng dè khiến Vương Nhất Bác cũng không khỏi có chút xấu hổ, sắc mặt phiếm hồng gật đầu.
- Sư phụ, Vương gia đối với con tốt lắm. Con cũng không biết phải nói sao, nhưng đồ nhi đi theo y, thật sự hài lòng.
Trương Bân Bân nhìn hắn, hình như là muốn từ trên mặt hắn nhìn ra một chút thật giả. Một lát sau, Trương Bân Bân nâng chung trà lên, chấp nhận lời của Vương Nhất Bác. Lại hỏi.
- Cha con thế nào rồi?
- Vẫn khoẻ. Lúc bọn con rời kinh, sợ cha không ai coi chừng, bị người làm khó dễ, Vương gia liền đưa tiểu tòng bên người con an bài bên cha, người của Bá phủ cũng phải kiêng kị ba phần.
- Được. Có tâm.
Trương Bân Bân đặt chén trà xuống bàn, khó thấy nói với Tiêu Chiến một câu.
- Tiền bối khách khí, chiếu cố cha vốn là trách nhiệm của kẻ làm hài tử.
Tiêu Chiến không phải muốn nịnh hót, chỉ là nhìn thái độ của sư phụ, hiển nhiên với hắn vẫn là có chút hoài nghi. Hắn không muốn Vương Nhất Bác kẹt vào thế khó xử, cũng hy vọng có thể thay đổi ấn tượng không tốt của Trương Bân Bân với y, tất nhiên phải tôn trọng một phần.
Vương Nhất Bác nhìn sư phụ nhà mình, có một chút lấy lòng hỏi.
- Sư phụ còn giận con không?
Trương Bân Bân nâng tay búng lên trán hắn, nói.
- Nếu con quên hết thứ ta đã dạy, ta tất nhiên phải tức giận.
- Sao lại thế được, con lúc trước còn xem hết ghi chép tay mà sư phụ để lại. - Vương Nhất Bác rõ ràng có chút tranh công.
- Khó thấy. - Trương Bân Bân bật cười.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác như tiểu hài tử, thật sự cảm thấy ở trong lòng Vương Nhất Bác, Trương Bân Bân mới là phụ thân của hắn, chỉ là chính hắn không nhận ra thôi.
- Đúng rồi, sư phụ sao lại biết con tùy quân xuất chinh? Trước đây nghe cha nói, người ở một thôn nhỏ trị bệnh, bọn con đang tìm người, không ngờ người đã tới rồi. - Vương Nhất Bác ý cười trên mặt còn chưa dứt, có thể thấy được là thật tâm vui mừng.
- Cha con gửi thư cho ta nói.
Trong giọng nói của Trương Bân Bân có một chút bất đắc dĩ, cha của Vương Nhất Bác phàm đã gửi thư, từ trước đến nay chỉ nói trọng điểm, ngay cả một câu ân cần thăm hỏi cũng không có, lại càng không nói tình hình gần đây của mình.
- A.
Vương Nhất Bác gật đầu, hắn nên sớm đoán ra mới phải.
- Con nói đang tìm ta, có việc gì? - Trương Bân Bân hỏi.
- À, Việc này khá dài dòng...
Vương Nhất Bác sau đó kể hết mọi chuyện trước sau cùng tính toán của hắn cho Đại Hoàng tử. Trương Bân Bân nghe vậy nhíu mày, hắn biết Vương Nhất Bác thông minh, nhưng từ trước đến nay khinh thường những chuyện này, không ngờ vì Tiêu Chiến, hắn ngay cả sư phụ cũng lôi vào.
- Cha con cũng biết con muốn làm như vậy? - Trương Bân Bân hỏi.
- Con tuy rằng không nói với cha, nhưng trong túi gấm cho con, bảo con tìm người. - Vương Nhất Bác thành thật nói.
- Con nói là cha con bảo tìm ta, lại muốn ta đến, vậy vi sư sẽ giúp một lần. Xong rồi ta sẽ trở về kinh thăm cha con, chuyện còn lại tự con giải quyết.
- Vâng. Vẫn là cha thông minh nhất, biết thế nào mới có thể khiến người giúp con.
- Con chỉ được điểm thông minh vặt thôi, đặt ở trong mắt cha con, căn bản là không thể so sánh. - Trương Bân Bân xoa đầu Vương Nhất Bác.
- Vâng.
Đại quân chỉnh đốn xong, tiếp tục khởi hành, chỉ là lần này trong quân có thêm Trương Bân Bân. Nhưng Trương Bân Bân không lộ diện nhiều lắm, phần lớn đều là cùng Vương Nhất Bác ở trên xe ngựa. Có hắn, Tiêu Chiến cũng không tiện thường xuyên lên xe cùng Vương Nhất Bác thân mật. Nhưng đi theo bên ngoài y cũng có thể nghe được hai người đang nói chuyện gì, Trương Bân Bân thường xuyên trong lúc nói truyền thụ một ít y lý cho Vương Nhất Bác nghe, Vương Nhất Bác cũng được lợi.
Năm ngày sau, đại quân tiến vào lãnh thổ Du quốc, lại hai ngày sau đến biên thuỳ. Bởi vì Du quốc đã bị đánh hạ hai thành trì, hiện tại biên quan chỉ là tạm thời khẩn cấp gia cố, nếu Tiêu Chiến không đến chỗ thành này cũng phải vứt bỏ.
Hoàng tộc Du quốc cũng đủ số tới biên quan đốc chiến, mặc dù không nhất định có ích nhưng ít ra cũng cổ vũ cho các tướng sĩ thề sống chết vì nước.
Ngày Tiêu Chiến tới đó, quân vương Du quốc tự mình đến nghênh đón. Tiêu Chiến là thân Vương gia, Du quân vương là quân nước phụ thuộc, thân phận Du quân vương nghe rất cao quý, nhưng cũng không khác mấy. Hai người cũng không giữ lễ tiết, Tiêu Chiến sai người chuẩn bị cắm trại, sau đó cùng Du quân vương đến quân trướng.
Vương Nhất Bác cùng Trương Bân Bân ngồi ở trên xe ngựa, chờ người của quân doanh an bài thỏa đáng mới xuống. Từ khi vào Du quốc, nhìn dân chúng dọc đường chịu ảnh hưởng của chiến tranh, Vương Nhất Bác trong lòng rất khó chịu. Hắn cũng có thể thấu hiểu được ước nguyện đi du ngoạn khắp nơi của sư phụ. Có thể sử dụng kiến thức của mình giúp đỡ bệnh nhân bị thương, cũng có thể khiến mình cảm thấy bình yên. So với ở một chỗ muốn giúp lại bất lực thì tốt hơn.
Vương Nhất Bác xốc màn xe lên nhìn, đại quân chia làm hai đường, quân xung phong đến cửa thành, du nhập vào quân phòng bị, còn lại đang nhanh chóng dựng trướng cắm trại, nhóm lửa nấu cơm khiến đại quân đêm nay có thể sớm nghỉ ngơi.
Tiêu Quân không có tinh thần đứng ở bên xe ngựa, nhìn người trước mặt bận rộn vẫn không mở miệng chỉ huy. Trương Bân Bân cho Tiêu Chiến một loại dược khác, chỉ cần ăn một viên, dược hiệu có thể duy trì liên tục bảy ngày. Khiến người ăn dược này thần sắc mệt mỏi, hốc mắt phát xanh, vô cùng suy kiệt. Bởi vì Tiêu Quân không còn bị mộng du nữa, trong quân cũng coi như bình ổn trở lại, chuyện trước đây cũng không truyền đi.
Tới nay, Tiêu Quân đã xem không ít quân y nhưng không hề hữu dụng. Quân y nhiều nhất cũng chỉ kê khai cho hắn một chút dược an thần, nhưng càng ngủ sẽ chỉ càng mỏi mệt. Mà hai ngày này, mắt Tiêu Quân thỉnh thoảng lại nhìn về phía xe ngựa của Vương Nhất Bác, thoạt nhìn là muốn để Trương Bân Bân xem cho hắn, nhưng xe ngựa chuẩn bị cho Vương Nhất Bác, hắn không thể không hỏi một tiếng liền qua. Hơn nữa, xem thái độ của Trương Bân Bân, cũng không phải người dễ tiếp cận.
Trong cảnh sắp xếp ngay ngắn, Tiêu Chiến vốn đã rời đi lại đột ngột vòng trở về, Vương Nhất Bác thấy y thì sửng sốt, mở miệng nói.
- Ngươi sao đã trở lại? Du quân vương đâu?
Tiêu Chiến nắm lấy tay Vương Nhất Bác, nói.
- Không đưa ngươi theo ta vẫn lo lắng.
Vương Nhất Bác nhoẻn miệng cười, thấy Tiêu Chiến trước mắt vụt thoáng qua, sâu sắc cảm thấy mình cấm dục lâu lắm rồi. Định thần lại, Tiêu Chiến nói với Trương Bân Bân bên trong xe.
- Tiền bối, ta mang Nhất Bác cùng đi, cũng là để hắn ra chủ ý cho ta.
Trương Bân Bân nhìn thoáng qua tay hai người đan xen vào nhau, mà gật đầu.
Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác xuống xe ngựa, dắt người đi về hướng vương trướng của Du quân.
Trương Bân Bân vén lên một góc màn xe, nhìn hai người đi xa, trong lòng bỗng buồn bã, trong lòng lại lo lắng vài phần...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.