Chương 40
Long Nguyen
24/11/2021
Tìm được phương pháp đối phó với quân tiên phong của địch, các tướng sĩ Nghiệp quốc đại chấn sĩ khí, đều khen Lân Vương phi thật có bản lĩnh. Nhưng công lao đều là của Y thánh Trương Bân Bân, Vương Nhất Bác cũng không dám kể công.
Mà Hoàng đế Lôi quốc nghe quân tiên phong hoàn toàn bị diệt bởi tập kích trên không của Nghiệp quân, tức giận phun ra một ngụm máu, lúc sau lại hôn mê bất tỉnh. Hoàng đế Lôi quốc tỉnh lại, hắn không hỏi chuyện Nghiệp quân, mà là sinh ra hoài nghi đối với thân thể của chính mình. Hắn bình thường thân thể cường tráng, mặc dù có thời điểm rất nóng nảy, nhưng không có bệnh tật, cũng chưa từng ngất đi, lại càng không có hộc máu.
Nghĩ vậy, Hoàng đế Lôi quốc hỏi người hầu bên cạnh.
- Ngươi cảm thấy trẫm thời gian qua có gì không thích hợp không?
Người hầu nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, mặt hướng về trước, cẩn thận nói.
- Từ khi xuất chinh tới nay, ngài thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, có khi một ngày ngủ bảy tám canh giờ. Còn có hai lần phát sốt, nhưng dùng dược là khỏi.
Hoàng đế Lôi quốc càng nghe càng nhăn mày, nhấc chân đá người hầu, lớn tiếng nói.
- Đồ khốn kiếp, còn không mau kêu thái y đến cho trẫm.
- Vâng, vâng... Truyền thái y! Thái y!
Dược Thiên Phàm ngủ dậy vẫn bình thản mà buộc tóc, ngồi bên trong xe ngựa, chờ xem hoàng huynh hắn còn có thể làm ra cái gì.
Thái y chẩn nửa ngày cũng không tra ra kết quả, chỉ nói Hoàng Thượng có thể là khí hậu không quen, lại chuyên tâm vào quốc sự, cho nên khí gấp công tâm. Đối với lý do thoái thác này, Hoàng đế Lôi quốc dứt khoát không tin. Suy nghĩ một lúc lâu, sai người gọi Dược Thiên Phàm tới.
Dược Thiên Phàm chờ chính là lúc này, dùng lý do trước đó đã nghĩ cố ý liên kết bệnh của Hoàng đế Lôi quốc và cổ độc. Hoàng đế Lôi quốc cũng không phụ hắn khổ tâm, quả nhiên bắt đầu cảnh giác. Sau khi đuổi Dược Thiên Phàm đi, lại hạ lệnh hạ trại tại chỗ, ngày mai đi tiếp.
Ban đêm, trong không khí phảng phất mùi máu tươi. Ngẫu nhiên có người hỏi, chỉ nói là Hoàng đế xử lý một hạ nhân vô dụng mà thôi. Chuyện như vậy ở Lôi quốc quân xem ra là đã nhìn quen, cũng không ai nghĩ nhiều, càng không ai hỏi nhiều.
Chỉ có Dược Thiên Phàm biết, mùi máu đắng này, không phải của người bình thường.
Đại chiến sắp tới, cả quân doanh Nghiệp quốc bận rộn. Cho dù lần này Hoàng đế Lôi quốc không muốn chấm dứt chiến dịch, Tiêu Chiến cũng không định chờ nữa. Mấy ngày nay Vương Nhất Bác đi theo y xuất chinh đã gầy đi không ít, hắn thật sự không muốn nhìn Vương Nhất Bác gầy thêm nữa.
Y nghĩ cách bồi bổ cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác bình thường cũng rất chú ý, nhưng vẫn không mập lên được.
- Chờ lần này đánh xong trận, ta mang ngươi đi ra ngoài một chút nhé?
Tiêu Chiến dựa vào gối, hỏi Vương Nhất Bác mới vừa ngủ trưa tỉnh dậy.
- Đi đâu? - Vương Nhất Bác hỏi.
- Ngươi muốn đến đâu?
- Chưa nghĩ ra.
Tiêu Chiến đột ngột đề nghị, Vương Nhất Bác trước giờ cũng không suy nghĩ về vấn đề này. Nhưng Vương Nhất Bác lo lắng hỏi.
- Đại quân về nước, ngươi một mình xuất hành hình như không tốt lắm.
- Không sao cả, trong quân doanh đều là người một nhà, không ai nói ra đâu. Hơn nữa chúng ta chỉ cần chạy đi trước khi đại quân hồi kinh là tốt rồi.
Mấy chục vạn người hành quân, chắc chắn chậm hơn so với hai người chạy, cho nên bọn họ cũng không cần sốt ruột.
- Vậy được, tìm nơi gần một chút, quá xa sẽ phải đi gấp.
Nghĩ đại ca nhà mình ở trong quân doanh, Vương Nhất Bác cũng không lo lắng.
- Đến đất phong của Nhị ca được không? - Tiêu Chiến đề nghị.
- Nghe nói đất phong của Nhị ca dân chúng an cư, của cải sung túc, đến xem thử. - Vương Nhất Bác cũng thấy đề nghị không tồi.
- Ừ. Năm đó chỗ ấy còn cằn cỗi, không ngờ qua mấy năm, Nhị ca đã thống trị đâu ra đấy. - Tiêu Chiến cũng rất tán thưởng tài trí của Tiêu Cảnh.
- Vậy ngươi đi trước nói với Nhị ca một tiếng, dù sao cũng là chỗ của Nhị ca, không nên tự đến.
Phong thành mặc dù cũng thuộc Đại Nghiệp, nhưng vẫn tính là của Tiêu Cảnh, bọn họ muốn đến, hẳn nên thông báo một tiếng.
- Ta biết. - Tiêu Chiến bắt đầu tính toán sắp xếp đến đất phong của Nhị ca.
Đội ngũ Hoàng đế Lôi quốc thân chinh rất nhanh đã đến Quyết Lĩnh thành, Dược Thiên Phàm ngừng hạ dược, khiến tinh thần Hoàng đế Lôi quốc khôi phục không ít, điều này cũng khiến hắn càng chắc chắn thân thể mình không khoẻ là có liên quan đến cổ sư.
Bản thân cảm giác tốt, tâm tình Hoàng đế Lôi quốc cũng tốt theo, khó có một ngày không phạt ai.
Nhưng Tiêu Chiến hiển nhiên không để cho hắn tiếp tục tâm tình tốt, sáng sớm hôm sau hắn tới Quyết Lĩnh thành, Tiêu Chiến liền điểm qua binh mã, đi một mạch đến Quyết Lĩnh thành.
Để đề phòng chuyện Vương Nhất Bác bị bắt, Tiêu Chiến đã ăn sạch sẽ người ta đến không xuống giường được, như vậy hắn cũng không cần cùng quân y cứu người, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ngủ trên giường. Tiêu Chiến để lại toàn bộ ám vệ của mình để bảo hộ Vương Nhất Bác được an toàn, chỉ dẫn theo Tiểu Ảnh đi.
Hôm nay có chút gió, cuốn bụi đất vàng, xung quanh cửa thành còn để lại dấu vết chinh chiến trước đó.
Đại quân Nghiệp quốc dừng cách cửa thành một thiên mễ (1km), phó tướng tiến ra khiêu chiến. Không lâu, cửa thành bật mở, Lôi quốc quân toàn bộ ào ra ngoài. Mà trong quân Lôi quốc thấy rõ nhất là hai cỗ mã liễn mười con ngựa kéo, phía trước là của Dược Thiên Phàm, phía sau là của Hoàng đế Lôi quốc.
Làm kẻ chết thay bị ném ra đầu, sắc mặt của Dược Thiên Phàm cũng không tốt, lại nhìn đại quân Nghiệp quốc đằng trước khí thế ngùn ngụt, hắn không nhịn được đoán thử xem mình có thể bị ngộ sát hay không. Thế nên hắn đã quyết định tránh luôn trong xe, trừ khi Nghiệp quân toàn thắng, bằng không tuyệt đối không ra ngoài.
- Sớm nghe Lân Vương Đại Nghiệp dũng mãnh thiện chiến, trẫm hôm nay sẽ tiếp ngươi, coi như là vinh hạnh của ngươi. - Lôi quốc đế trên liễn lên tiếng.
Tiêu Chiến cũng mặc kệ có vinh hạnh hay không, vung trường đao trong tay, Vương Nhất Thiên liền tuân lệnh đưa đội tiên phong tiến lên. Phía sau cung binh cùng thuẫn binh (bắn tân và lá chắn) rất nhanh cũng tiến lên, cung binh dùng hết khả năng bắn chết địch binh phía đối diện, thuẫn binh phụ trách che chắn cho bọn họ.
Lúc này, quân tiên phong của Lôi quốc cũng tiến lên. Có kinh nghiệm chế địch lần trước, Nghiệp quân có thể nói nhàn nhã cưỡi ngựa xem hoa. Lần này bồn nước đổi thành bồn tắm, hai người nâng một cái, khinh công bay lên rót xuống.
- Cái gì vậy? - Hoàng đế Lôi quốc cả giận quát lớn.
Nghiệp quân đã được chứng kiến dược hiệu nên không triền đấu nhiều cùng quân tiên phong của địch, để tránh lãng phí khí lực. Lúc này hai cánh quân chủ lực trái phải của Đại Nghiệp cũng tiến lên.
Chủ tướng quân địch thấy Nghiệp quốc phát động công kích trước, vì không muốn rơi xuống hạ phong, lập tức sai người xông lên đối phó.
Trong nhất thời chiến hỏa tràn ngập, tiếng giết chóc nổi lên bốn phía, tiếng binh khí chạm vào nhau cùng tiếng kêu rên vô cùng hỗn loạn, cực kỳ bi tráng, thảm thiết...
Không bao lâu, chủ tướng của quân địch liền phát hiện không đúng, quân tiên phong lục tục ngã xuống trên mặt đất, không nhúc nhích, ngẫu nhiên còn giãy giụa vài cái, cuối cùng vẫn ngồi ở tại chỗ.
Lần này Vương Nhất Bác gia tăng lượng dược, cho nên phát tác cực kỳ nhanh.
Hoàng đế Lôi quốc thấy tình hình như vậy, lập tức ra khỏi liễn, giận dữ hét.
- Đây là có chuyện gì? Các ngươi là một lũ phế vật, còn không mau đứng lên giết cho trẫm.
Quân tiên phong của Lôi quốc ngã rạp, ưu thế Nghiệp quốc cũng rất rõ ràng. Giữa ánh đao loang loáng, huyết nhục tứ tung, chiến trường đã thành một mảnh hỗn độn. Lời của Hoàng đế Lôi quốc chẳng những làm giảm sĩ khí của quân đội, khiến các tướng sĩ sinh một chút bất mãn.
- Chủ tướng, phó tướng! Xông lên hết cho trẫm. Ai giết được Tiêu Chiến, trẫm thăng hắn làm Đệ nhất tướng quân!
Nhìn tình thế trên chiến trường, chủ tướng vốn đã muốn lui binh. Hiện tại rút lui, ít nhất có thể bảo toàn nhân mã ở mức tối đa. Nhưng Hoàng Thượng sai sử, hắn lại không thể cãi thánh chỉ.
Ngay tại lúc hắn tiến thoái lưỡng nan, phó tướng đã xông lên.
Nét tàn khốc của Tiêu Chiến rất rõ, vung đao mà lên. Sau khi tránh một kích, y nhanh chóng giơ đao, phó tướng địch quân trong khoảnh khắc bị chém té xuống ngựa.
Từ khi lấy Vương Nhất Bác, nét tàn khốc của y tiêu tán không ít, nhưng nhìn thi thể đầy đất, nghĩ đến bi kịch một tướng công thành vạn cốt khô, lại nghe Hoàng đế Lôi quốc không có nhân quân chi tâm đang rống giận. Tiêu Chiến chỉ cảm thấy bi thương.
Y từ kiếp trước đã học được cách quý trọng, lại dùng nửa năm kiếp này học cách tiếc mạng sống, không vì cái gì khác, chỉ vì không cho Vương Nhất Bác thương tâm. Cảm giác nhìn người mình yêu chết, một mình y nếm trải là đủ rồi.
Chủ tướng thấy phó tướng đã chết, tiến lên cũng không được gì, mà lui về phía sau cũng không xong. Lời Hoàng Thượng hứa hẹn tuy rằng hấp dẫn, nhưng cũng phải trong tình hình còn mạng sống mà hưởng thụ. Không phải hắn nhát gan, mà bộ dáng hiện tại của Tiêu Chiến kia, nếu có thêm một đôi đồng tử đỏ, quả thật chẳng khác nào Tu La từ địa ngục tới.
Tiêu Chiến mặc kệ chủ tướng của quân địch suy nghĩ cái gì, tiếp tục phóng ngựa tiến đến. Tất cả những ai đón đường ngăn cản, đều bị y một đao chém đầu. Trong nháy mắt, khôi giáp của y đã nhiễm một tầng huyết sắc.
Trống trận dồn dập, các tướng sĩ Nghiệp quốc tất cả đều giết đỏ cả mắt rồi, nghĩ chiến dịch này nếu thắng, bọn họ sẽ được về nhà, mỗi người đều dùng hết toàn lực chém giết.
Hoàng đế Lôi quốc đứng ở ngoài liễn, chăm chú theo dõi Tiêu Chiến đang hướng về bên này mà xông tới. Mấy thị vệ đứng phía trước rút đao bảo hộ an nguy của Hoàng đế Lôi quốc.
Tiêu Chiến vung đao lên, lưỡi đao vẫy ra vài giọt máu đã mất độ ấm.
- Hộ giá, mau hộ giá. - Bọn thị vệ vừa hét, vừa cùng Tiêu Chiến đánh thành một đoàn.
Hoàng đế Lôi quốc lúc này cũng cầm bảo kiếm, chuẩn bị một lần sinh tử với Tiêu Chiến. Thị vệ từng người ngã xuống, Tiêu Chiến ngồi trên lưng ngựa, đao chỉ vào Hoàng đế Lôi quốc, lạnh giọng nói.
- Ngươi không xứng làm quân, lại càng không xứng làm người.
(*từ quân trong câu trên ám chỉ Vua á)
- Làm càn! - Hoàng đế Lôi quốc giận dữ rút kiếm. Hai người đối chiến.
Võ công của Hoàng đế Lôi quốc tất nhiên kém hơn so với Tiêu Chiến, hơn nữa hắn gần đây thân thể không tốt, rất nhanh liền rơi xuống thế hạ phong. Các tướng sĩ đang chiến đấu ở xa thấy Hoàng Thượng gặp nguy hiểm đều trở về hộ giá.
Nhưng trong nháy mắt, một hắc ảnh nhảy đến phía sau Hoàng đế Lôi quốc, một tay đánh rớt quân quan (mũ đội) của hắn, nắm lấy tóc hắn đang xoã ra, một tay vung đoản chủy lên. Hoàng đế Lôi quốc còn không kịp hừ một tiếng, đầu đã bị chém xuống.
Tiêu Chiến bắt lấy Tiểu Ảnh đang cầm đầu Hoàng đế Lôi quốc, để hắn mượn lực trở mình ngồi trên lưng ngựa của mình, lập tức thúc ngựa, chạy trở về.
Tướng sĩ Lôi quốc thấy Hoàng đế đã chết, nhất thời mờ mịt.
Lúc này, Vương Nhất Thiên cao giọng hô.
- Hoàng đế Lôi quốc đã chết, ai đầu hàng không giết!
Tướng sĩ của Lôi quốc đều bỏ vũ khí, tỏ vẻ đầu hàng.
Tiêu Chiến trở lại Nghiệp quốc đại quân trước trận, lạnh giọng nói.
- Kẻ hàng không giết! Hoàng đế Lôi quốc đã chết, các ngươi có chiến nữa cũng vô ích. Bổn vương đến đây, chỉ vì muốn bình chiến của Du quốc. Hiện giờ Quyết Lĩnh thành đã là thứ trong bàn tay bổn vương, các ngươi lập tức rời khỏi Du quốc, nếu không giết bất luận tội!
Lúc này, Dược Thiên Phàm vẫn đợi trong liễn đi ra, tâm bình khí hòa nói.
- Các tướng sĩ. Bổn vương biết mọi người đều không phải thật sự muốn chiến, cũng như bổn vương không phải thật sự nguyện ý đến chiến trường này. Hiện giờ hoàng huynh đã qua đời, bổn vương rất bi thương, nhưng lại vui mừng vì các ngươi. Cuộc sống an nhàn của Lôi quốc, đã trở lại!
Chủ tướng Lôi quốc nghe vậy, đột ngột nảy sinh một loại đau buồn tìm được đường sống trong chỗ chết, đi đến trước mặt Dược Thiên Phàm, xuống ngựa quỳ xuống đất.
- Mạt tướng nguyện đi theo Húc Hoài Vương, nguyện ủng hộ Húc Hoài Vương làm đế, chỉ cầu Húc Hoài Vương giữ cho Lôi quốc quốc thái dân an!
- Nguyện đi theo Húc Hoài Vương, ủng hộ vương làm đế chủ. - Tàn binh Lôi quốc cũng đều quỳ xuống, phụ họa.
Dược Thiên Phàm gật đầu về phía Tiêu Chiến. Tiêu Chiến hạ lệnh thu binh, chuẩn bị tiến vào Quyết Lĩnh thành.
Chiến dịch này, chính thức chấm dứt...
Mà Hoàng đế Lôi quốc nghe quân tiên phong hoàn toàn bị diệt bởi tập kích trên không của Nghiệp quân, tức giận phun ra một ngụm máu, lúc sau lại hôn mê bất tỉnh. Hoàng đế Lôi quốc tỉnh lại, hắn không hỏi chuyện Nghiệp quân, mà là sinh ra hoài nghi đối với thân thể của chính mình. Hắn bình thường thân thể cường tráng, mặc dù có thời điểm rất nóng nảy, nhưng không có bệnh tật, cũng chưa từng ngất đi, lại càng không có hộc máu.
Nghĩ vậy, Hoàng đế Lôi quốc hỏi người hầu bên cạnh.
- Ngươi cảm thấy trẫm thời gian qua có gì không thích hợp không?
Người hầu nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, mặt hướng về trước, cẩn thận nói.
- Từ khi xuất chinh tới nay, ngài thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, có khi một ngày ngủ bảy tám canh giờ. Còn có hai lần phát sốt, nhưng dùng dược là khỏi.
Hoàng đế Lôi quốc càng nghe càng nhăn mày, nhấc chân đá người hầu, lớn tiếng nói.
- Đồ khốn kiếp, còn không mau kêu thái y đến cho trẫm.
- Vâng, vâng... Truyền thái y! Thái y!
Dược Thiên Phàm ngủ dậy vẫn bình thản mà buộc tóc, ngồi bên trong xe ngựa, chờ xem hoàng huynh hắn còn có thể làm ra cái gì.
Thái y chẩn nửa ngày cũng không tra ra kết quả, chỉ nói Hoàng Thượng có thể là khí hậu không quen, lại chuyên tâm vào quốc sự, cho nên khí gấp công tâm. Đối với lý do thoái thác này, Hoàng đế Lôi quốc dứt khoát không tin. Suy nghĩ một lúc lâu, sai người gọi Dược Thiên Phàm tới.
Dược Thiên Phàm chờ chính là lúc này, dùng lý do trước đó đã nghĩ cố ý liên kết bệnh của Hoàng đế Lôi quốc và cổ độc. Hoàng đế Lôi quốc cũng không phụ hắn khổ tâm, quả nhiên bắt đầu cảnh giác. Sau khi đuổi Dược Thiên Phàm đi, lại hạ lệnh hạ trại tại chỗ, ngày mai đi tiếp.
Ban đêm, trong không khí phảng phất mùi máu tươi. Ngẫu nhiên có người hỏi, chỉ nói là Hoàng đế xử lý một hạ nhân vô dụng mà thôi. Chuyện như vậy ở Lôi quốc quân xem ra là đã nhìn quen, cũng không ai nghĩ nhiều, càng không ai hỏi nhiều.
Chỉ có Dược Thiên Phàm biết, mùi máu đắng này, không phải của người bình thường.
Đại chiến sắp tới, cả quân doanh Nghiệp quốc bận rộn. Cho dù lần này Hoàng đế Lôi quốc không muốn chấm dứt chiến dịch, Tiêu Chiến cũng không định chờ nữa. Mấy ngày nay Vương Nhất Bác đi theo y xuất chinh đã gầy đi không ít, hắn thật sự không muốn nhìn Vương Nhất Bác gầy thêm nữa.
Y nghĩ cách bồi bổ cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác bình thường cũng rất chú ý, nhưng vẫn không mập lên được.
- Chờ lần này đánh xong trận, ta mang ngươi đi ra ngoài một chút nhé?
Tiêu Chiến dựa vào gối, hỏi Vương Nhất Bác mới vừa ngủ trưa tỉnh dậy.
- Đi đâu? - Vương Nhất Bác hỏi.
- Ngươi muốn đến đâu?
- Chưa nghĩ ra.
Tiêu Chiến đột ngột đề nghị, Vương Nhất Bác trước giờ cũng không suy nghĩ về vấn đề này. Nhưng Vương Nhất Bác lo lắng hỏi.
- Đại quân về nước, ngươi một mình xuất hành hình như không tốt lắm.
- Không sao cả, trong quân doanh đều là người một nhà, không ai nói ra đâu. Hơn nữa chúng ta chỉ cần chạy đi trước khi đại quân hồi kinh là tốt rồi.
Mấy chục vạn người hành quân, chắc chắn chậm hơn so với hai người chạy, cho nên bọn họ cũng không cần sốt ruột.
- Vậy được, tìm nơi gần một chút, quá xa sẽ phải đi gấp.
Nghĩ đại ca nhà mình ở trong quân doanh, Vương Nhất Bác cũng không lo lắng.
- Đến đất phong của Nhị ca được không? - Tiêu Chiến đề nghị.
- Nghe nói đất phong của Nhị ca dân chúng an cư, của cải sung túc, đến xem thử. - Vương Nhất Bác cũng thấy đề nghị không tồi.
- Ừ. Năm đó chỗ ấy còn cằn cỗi, không ngờ qua mấy năm, Nhị ca đã thống trị đâu ra đấy. - Tiêu Chiến cũng rất tán thưởng tài trí của Tiêu Cảnh.
- Vậy ngươi đi trước nói với Nhị ca một tiếng, dù sao cũng là chỗ của Nhị ca, không nên tự đến.
Phong thành mặc dù cũng thuộc Đại Nghiệp, nhưng vẫn tính là của Tiêu Cảnh, bọn họ muốn đến, hẳn nên thông báo một tiếng.
- Ta biết. - Tiêu Chiến bắt đầu tính toán sắp xếp đến đất phong của Nhị ca.
Đội ngũ Hoàng đế Lôi quốc thân chinh rất nhanh đã đến Quyết Lĩnh thành, Dược Thiên Phàm ngừng hạ dược, khiến tinh thần Hoàng đế Lôi quốc khôi phục không ít, điều này cũng khiến hắn càng chắc chắn thân thể mình không khoẻ là có liên quan đến cổ sư.
Bản thân cảm giác tốt, tâm tình Hoàng đế Lôi quốc cũng tốt theo, khó có một ngày không phạt ai.
Nhưng Tiêu Chiến hiển nhiên không để cho hắn tiếp tục tâm tình tốt, sáng sớm hôm sau hắn tới Quyết Lĩnh thành, Tiêu Chiến liền điểm qua binh mã, đi một mạch đến Quyết Lĩnh thành.
Để đề phòng chuyện Vương Nhất Bác bị bắt, Tiêu Chiến đã ăn sạch sẽ người ta đến không xuống giường được, như vậy hắn cũng không cần cùng quân y cứu người, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ngủ trên giường. Tiêu Chiến để lại toàn bộ ám vệ của mình để bảo hộ Vương Nhất Bác được an toàn, chỉ dẫn theo Tiểu Ảnh đi.
Hôm nay có chút gió, cuốn bụi đất vàng, xung quanh cửa thành còn để lại dấu vết chinh chiến trước đó.
Đại quân Nghiệp quốc dừng cách cửa thành một thiên mễ (1km), phó tướng tiến ra khiêu chiến. Không lâu, cửa thành bật mở, Lôi quốc quân toàn bộ ào ra ngoài. Mà trong quân Lôi quốc thấy rõ nhất là hai cỗ mã liễn mười con ngựa kéo, phía trước là của Dược Thiên Phàm, phía sau là của Hoàng đế Lôi quốc.
Làm kẻ chết thay bị ném ra đầu, sắc mặt của Dược Thiên Phàm cũng không tốt, lại nhìn đại quân Nghiệp quốc đằng trước khí thế ngùn ngụt, hắn không nhịn được đoán thử xem mình có thể bị ngộ sát hay không. Thế nên hắn đã quyết định tránh luôn trong xe, trừ khi Nghiệp quân toàn thắng, bằng không tuyệt đối không ra ngoài.
- Sớm nghe Lân Vương Đại Nghiệp dũng mãnh thiện chiến, trẫm hôm nay sẽ tiếp ngươi, coi như là vinh hạnh của ngươi. - Lôi quốc đế trên liễn lên tiếng.
Tiêu Chiến cũng mặc kệ có vinh hạnh hay không, vung trường đao trong tay, Vương Nhất Thiên liền tuân lệnh đưa đội tiên phong tiến lên. Phía sau cung binh cùng thuẫn binh (bắn tân và lá chắn) rất nhanh cũng tiến lên, cung binh dùng hết khả năng bắn chết địch binh phía đối diện, thuẫn binh phụ trách che chắn cho bọn họ.
Lúc này, quân tiên phong của Lôi quốc cũng tiến lên. Có kinh nghiệm chế địch lần trước, Nghiệp quân có thể nói nhàn nhã cưỡi ngựa xem hoa. Lần này bồn nước đổi thành bồn tắm, hai người nâng một cái, khinh công bay lên rót xuống.
- Cái gì vậy? - Hoàng đế Lôi quốc cả giận quát lớn.
Nghiệp quân đã được chứng kiến dược hiệu nên không triền đấu nhiều cùng quân tiên phong của địch, để tránh lãng phí khí lực. Lúc này hai cánh quân chủ lực trái phải của Đại Nghiệp cũng tiến lên.
Chủ tướng quân địch thấy Nghiệp quốc phát động công kích trước, vì không muốn rơi xuống hạ phong, lập tức sai người xông lên đối phó.
Trong nhất thời chiến hỏa tràn ngập, tiếng giết chóc nổi lên bốn phía, tiếng binh khí chạm vào nhau cùng tiếng kêu rên vô cùng hỗn loạn, cực kỳ bi tráng, thảm thiết...
Không bao lâu, chủ tướng của quân địch liền phát hiện không đúng, quân tiên phong lục tục ngã xuống trên mặt đất, không nhúc nhích, ngẫu nhiên còn giãy giụa vài cái, cuối cùng vẫn ngồi ở tại chỗ.
Lần này Vương Nhất Bác gia tăng lượng dược, cho nên phát tác cực kỳ nhanh.
Hoàng đế Lôi quốc thấy tình hình như vậy, lập tức ra khỏi liễn, giận dữ hét.
- Đây là có chuyện gì? Các ngươi là một lũ phế vật, còn không mau đứng lên giết cho trẫm.
Quân tiên phong của Lôi quốc ngã rạp, ưu thế Nghiệp quốc cũng rất rõ ràng. Giữa ánh đao loang loáng, huyết nhục tứ tung, chiến trường đã thành một mảnh hỗn độn. Lời của Hoàng đế Lôi quốc chẳng những làm giảm sĩ khí của quân đội, khiến các tướng sĩ sinh một chút bất mãn.
- Chủ tướng, phó tướng! Xông lên hết cho trẫm. Ai giết được Tiêu Chiến, trẫm thăng hắn làm Đệ nhất tướng quân!
Nhìn tình thế trên chiến trường, chủ tướng vốn đã muốn lui binh. Hiện tại rút lui, ít nhất có thể bảo toàn nhân mã ở mức tối đa. Nhưng Hoàng Thượng sai sử, hắn lại không thể cãi thánh chỉ.
Ngay tại lúc hắn tiến thoái lưỡng nan, phó tướng đã xông lên.
Nét tàn khốc của Tiêu Chiến rất rõ, vung đao mà lên. Sau khi tránh một kích, y nhanh chóng giơ đao, phó tướng địch quân trong khoảnh khắc bị chém té xuống ngựa.
Từ khi lấy Vương Nhất Bác, nét tàn khốc của y tiêu tán không ít, nhưng nhìn thi thể đầy đất, nghĩ đến bi kịch một tướng công thành vạn cốt khô, lại nghe Hoàng đế Lôi quốc không có nhân quân chi tâm đang rống giận. Tiêu Chiến chỉ cảm thấy bi thương.
Y từ kiếp trước đã học được cách quý trọng, lại dùng nửa năm kiếp này học cách tiếc mạng sống, không vì cái gì khác, chỉ vì không cho Vương Nhất Bác thương tâm. Cảm giác nhìn người mình yêu chết, một mình y nếm trải là đủ rồi.
Chủ tướng thấy phó tướng đã chết, tiến lên cũng không được gì, mà lui về phía sau cũng không xong. Lời Hoàng Thượng hứa hẹn tuy rằng hấp dẫn, nhưng cũng phải trong tình hình còn mạng sống mà hưởng thụ. Không phải hắn nhát gan, mà bộ dáng hiện tại của Tiêu Chiến kia, nếu có thêm một đôi đồng tử đỏ, quả thật chẳng khác nào Tu La từ địa ngục tới.
Tiêu Chiến mặc kệ chủ tướng của quân địch suy nghĩ cái gì, tiếp tục phóng ngựa tiến đến. Tất cả những ai đón đường ngăn cản, đều bị y một đao chém đầu. Trong nháy mắt, khôi giáp của y đã nhiễm một tầng huyết sắc.
Trống trận dồn dập, các tướng sĩ Nghiệp quốc tất cả đều giết đỏ cả mắt rồi, nghĩ chiến dịch này nếu thắng, bọn họ sẽ được về nhà, mỗi người đều dùng hết toàn lực chém giết.
Hoàng đế Lôi quốc đứng ở ngoài liễn, chăm chú theo dõi Tiêu Chiến đang hướng về bên này mà xông tới. Mấy thị vệ đứng phía trước rút đao bảo hộ an nguy của Hoàng đế Lôi quốc.
Tiêu Chiến vung đao lên, lưỡi đao vẫy ra vài giọt máu đã mất độ ấm.
- Hộ giá, mau hộ giá. - Bọn thị vệ vừa hét, vừa cùng Tiêu Chiến đánh thành một đoàn.
Hoàng đế Lôi quốc lúc này cũng cầm bảo kiếm, chuẩn bị một lần sinh tử với Tiêu Chiến. Thị vệ từng người ngã xuống, Tiêu Chiến ngồi trên lưng ngựa, đao chỉ vào Hoàng đế Lôi quốc, lạnh giọng nói.
- Ngươi không xứng làm quân, lại càng không xứng làm người.
(*từ quân trong câu trên ám chỉ Vua á)
- Làm càn! - Hoàng đế Lôi quốc giận dữ rút kiếm. Hai người đối chiến.
Võ công của Hoàng đế Lôi quốc tất nhiên kém hơn so với Tiêu Chiến, hơn nữa hắn gần đây thân thể không tốt, rất nhanh liền rơi xuống thế hạ phong. Các tướng sĩ đang chiến đấu ở xa thấy Hoàng Thượng gặp nguy hiểm đều trở về hộ giá.
Nhưng trong nháy mắt, một hắc ảnh nhảy đến phía sau Hoàng đế Lôi quốc, một tay đánh rớt quân quan (mũ đội) của hắn, nắm lấy tóc hắn đang xoã ra, một tay vung đoản chủy lên. Hoàng đế Lôi quốc còn không kịp hừ một tiếng, đầu đã bị chém xuống.
Tiêu Chiến bắt lấy Tiểu Ảnh đang cầm đầu Hoàng đế Lôi quốc, để hắn mượn lực trở mình ngồi trên lưng ngựa của mình, lập tức thúc ngựa, chạy trở về.
Tướng sĩ Lôi quốc thấy Hoàng đế đã chết, nhất thời mờ mịt.
Lúc này, Vương Nhất Thiên cao giọng hô.
- Hoàng đế Lôi quốc đã chết, ai đầu hàng không giết!
Tướng sĩ của Lôi quốc đều bỏ vũ khí, tỏ vẻ đầu hàng.
Tiêu Chiến trở lại Nghiệp quốc đại quân trước trận, lạnh giọng nói.
- Kẻ hàng không giết! Hoàng đế Lôi quốc đã chết, các ngươi có chiến nữa cũng vô ích. Bổn vương đến đây, chỉ vì muốn bình chiến của Du quốc. Hiện giờ Quyết Lĩnh thành đã là thứ trong bàn tay bổn vương, các ngươi lập tức rời khỏi Du quốc, nếu không giết bất luận tội!
Lúc này, Dược Thiên Phàm vẫn đợi trong liễn đi ra, tâm bình khí hòa nói.
- Các tướng sĩ. Bổn vương biết mọi người đều không phải thật sự muốn chiến, cũng như bổn vương không phải thật sự nguyện ý đến chiến trường này. Hiện giờ hoàng huynh đã qua đời, bổn vương rất bi thương, nhưng lại vui mừng vì các ngươi. Cuộc sống an nhàn của Lôi quốc, đã trở lại!
Chủ tướng Lôi quốc nghe vậy, đột ngột nảy sinh một loại đau buồn tìm được đường sống trong chỗ chết, đi đến trước mặt Dược Thiên Phàm, xuống ngựa quỳ xuống đất.
- Mạt tướng nguyện đi theo Húc Hoài Vương, nguyện ủng hộ Húc Hoài Vương làm đế, chỉ cầu Húc Hoài Vương giữ cho Lôi quốc quốc thái dân an!
- Nguyện đi theo Húc Hoài Vương, ủng hộ vương làm đế chủ. - Tàn binh Lôi quốc cũng đều quỳ xuống, phụ họa.
Dược Thiên Phàm gật đầu về phía Tiêu Chiến. Tiêu Chiến hạ lệnh thu binh, chuẩn bị tiến vào Quyết Lĩnh thành.
Chiến dịch này, chính thức chấm dứt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.