Chương 48
Long Nguyen
24/11/2021
Trương Bân Bân miễn cưỡng kiềm chế tức giận trở lại phòng, Vương Nhất Bác đang ngồi ở bên giường, dùng khăn ướt lau mặt cùng tay cho cha, chuẩn bị bôi dược. Trương Bân Bân đứng ở phía sau lưng Vương Nhất Bác, sau khi nhìn một lát, ánh mắt trầm xuống, đi qua nắm lấy cổ tay Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác có chút sửng sốt, lập tức biết sư phụ chắc chắn là đã nhìn ra, cúi đầu không nói.
Sau khi Trương Bân Bân xác nhận suy đoán của mình, buông tay Vương Nhất Bác ra. Gương mặt không biểu cảm khiến Vương Nhất Bác cũng không biết sự vui mừng hay thất vọng.
- Khi nào thì phát hiện?
- Lúc mới được một tháng. - Vương Nhất Bác nói.
- Phương thuốc an thai thì sao? - Trương Bân Bân hỏi.
Trước đó tâm tư của hắn toàn bộ đặt trên người Vương đa đa, mới không lập tức phát hiện chuyện Vương Nhất Bác mang thai. Vừa nãy ở sau lưng nhìn Vương Nhất Bác, phát hiện có chút khác thường, là một y giả, kinh nghiệm tích lũy hành nghề y nhiều năm khiến hắn có một loại trực giác đặc biệt, Vương Nhất Bác nếu có chút khác thường, tất nhiên không thể gạt được hắn.
- Kê khai theo phương thuốc sư phụ điều chế cho Khanh tử. - Vương Nhất Bác nói.
- Lát nữa ta sửa cho con mấy vị dược, thai nghén có nghiêm trọng không?
- Trước đó có một chút, ngày hôm qua vì chuyện của cha, cũng không ăn cơm tử tế, nên không ói. Chỉ là có chút buồn ngủ. - Vương Nhất Bác nói chi tiết.
Tuy rằng y thuật của hắn đã đạt đến chân truyền của sư phụ, nhưng ở trước mặt sư phụ, hắn vĩnh viễn chỉ là đồ đệ, không phải y giả, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe mà đáp lời.
- Hôm qua con khôngnghỉ ngơi tốt, thai tượng có chút bất ổn. Nhưng cũng không nghiêm trọng, lát nữa ăn một chút gì đó rồi đi ngủ. Cha con đã có ta. - Trương Bân Bân nói.
- Vậy phiền sư phụ.
Trương Bân Bân nhìn Vương đa đa hôn mê trên giường.
- Nếu hắn biết tin con có thai, hẳn là sẽ rất vui.
- Con cũng không ngờ nhanh như vậy đã có hài tử. Con hẳn là nên cảm ơn sư phụ, mấy năm qua vẫn điều dưỡng tốt thân thể cho con.
Hắn cảm thấy chính mình có thể hoài thai hài tử, chắc chắn là vì dược Khanh tử do sư phụ điều phối, cùng với mấy năm qua cẩn thận điều dưỡng.
- Chỉ cần con tốt là được.
Trương Bân Bân không cần hắn tạ ơn, dù sao cũng là đồ đệ của mình, mình mặc kệ thì còn ai sẽ quan tâm nữa?
- Phòng bên cạnh đang trống, sư phụ nếu mệt mỏi có thể đến đó nghỉ ngơi. Viện tử bên cạnh là dược phòng của con, người muốn dùng dược gì, cứ đến đó lấy. Có chuyện gì cứ phân phó bọn họ đi làm.
Trương Bân Bân nhìn dáng vẻ chủ nhân của hắn, nghiễm nhiên là ở trong phủ quá thuận ý, cảm thấy càng yên tâm.
- Được rồi, ăn cơm rồi đi ngủ đi.
- Vâng, lát nữa con sai tiểu thị đưa thức ăn đến.
Trương Bân Bân "ừm" một tiếng, mở hòm thuốc của mình ra, chuẩn bị châm cứu trị nội thương cho Vương đa đa.
Vương Nhất Bác nhìn sư phụ chọn châm, lại nhìn Vương đa đa nằm trên giường, mới yên tâm rời khỏi phòng.
Ngoài phòng, Tiêu Chiến đang phân phó Trác Hồ nói phòng bếp thêm thức ăn, thấy hắn đi ra, liền vẫy vẫy tay.
- Tiền bối thích ăn gì? Để Trác Hồ đi làm.
- Sư phụ không kén ăn. Nhưng ăn rất thanh đạm, thêm một ít thức ăn chay, đậu hủ các loại, cũng có thể thanh nóng hàng hỏa.
- Vâng, tiểu nhân lập tức đi làm.
Trác Hồ đáp lời, sau đó ra khỏi viện tử. Cho dù là thức ăn chay cũng phải làm tinh xảo ngon miệng, người kia chính là sư phụ của Vương phi, tuyệt đối không thể sơ suất. Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác.
- Tiền bối bắt mạch cho ngươi?
- Ta không nói cho người biết, là sư phụ tự phát hiện.
Nghĩ đến sự mẫn tuệ của sư phụ, Vương Nhất Bác liền cảm thấy y thuật của mình muốn đạt tới đẳng cấp như sư phụ, còn có một đoạn đường rất dài phải đi. Hắn là đệ tử duy nhất của sư phụ, nói sao cũng không thể khiến sư phụ thất vọng, càng không thể khiến y thuật của sư phụ thất truyền.
- Tiền bối dù sao cũng là Y thánh, danh xưng tất nhiên không phải tự nhiên mà có. Có tiền bối chăm sóc cha, ngươi hiện giờ có thể an tâm.
- Ừm. Sư phụ nói ta trở về nghỉ ngơi.
- Được. Ngươi chăm sóc tốt cho mình, tiền bối mới có thể dành toàn bộ tâm sức chăm sóc cha. - Tiêu Chiến mỉm cười ôm Vương Nhất Bác vào lòng.
- Ta biết.
Hai người vừa nói chuyện, chậm rãi đi đến chủ viện...
Sau khi ăn cơm xong, Vương Nhất Bác phải đi ngủ. Nhưng không biết có phải vì hôm nay đã ngủ ở Nhã Khôn cung hay không, sau hai canh giờ, Vương Nhất Bác đã tỉnh lại. Tiêu Chiến cũng không ở trong phòng, chăn còn gấp chỉnh tề để trên giường. Vương Nhất Bác đứng dậy khoác áo, uống chén nước. Giờ này Tiêu Chiến hẳn là ở thư phòng, mấy tháng hai người đi bình loạn, triều đình cùng trong phủ cũng dồn nén không ít chuyện, Tiêu Chiến phải xử lý thỏa đáng.
Thanh Mẫn ở lại chỗ Vương đa đa nghe Trương Bân Bân phân phó, Vương Nhất Bác đi ra khỏi phòng, nửa bóng người cũng không thấy. Hắn biết, nếu trong viện tử không có ai, nhất định sẽ có ảnh vệ đang ẩn thân, nơi này lại là vương phủ, sẽ không có gì nguy hiểm.
Nghĩ nghĩ, Vương Nhất Bác quyết định đến chỗ cha xem thử, mặc dù biết cha sẽ không lập tức khỏi, nhưng vẫn luôn chờ mong.
Trong viện tử của Vương đa đa ở có hai tiểu thị đứng canh gác, thấy Vương Nhất Bác đến liền hành lễ. Vương Nhất Bác gật đầu, đi vào phòng. Ánh nến trong phòng có chút u ám, trên bàn đặt mấy bình sứ nhưng không thấy sư phụ. Hắn nhớ rõ lúc vào viện tử, phòng bên cạnh cũng không có thắp nến, hiển nhiên sư phụ không ở đó.
Theo tính cách của sư phụ không có khả năng đi dạo thăm thú vương phủ. Huống hồ đã trễ thế này, người rốt cuộc đã đi đâu?
Đang có chút nghi hoặc, Thanh Mẫn mang khay đi đến, sau khi thấy Vương Nhất Bác, hành lễ.
- Vương phi sao không nghỉ ngơi?
- Đến thăm cha rồi trở về. Sư phụ đâu? - Vương Nhất Bác hỏi.
- Y thánh đại nhân nói đi tìm đồ cho Nhạc Khanh phu nhân, lập tức trở lại. Phân phó tiểu nhân hâm nóng dược trước. - Thanh Mẫn chi tiết đáp.
- Cái gì mà 'Y thánh đại nhân'? Gọi tiền bối là được rồi.
Xưng hô của Thanh Mẫn thật sự rất kỳ quái, Vương Nhất Bác cũng không biết hài tử này làm sao nghĩ ra được xưng vị này.
- Thật sự là 'đại nhân' a. Y thánh đại nhân trước khi đi đâm hai châm trên đùi cho tiểu nhân, chân tiểu nhân liền hết đau, thật là lợi hại.
Vừa mới nãy khi Thanh Mẫn vào cửa, đi đường đúng là không còn khập khiễng nữa. Vương Nhất Bác cười nói:
- Tùy ngươi.
Thanh Mẫn cười hắc hắc, không nói gì nữa.
Vương Nhất Bác đi đến bên giường, nhìn cha ngủ an ổn, giơ tay dò xét trán một chút, đã hết sốt. Vương Nhất Bác không thể không bội phục y thuật của sư phụ, vấn đề làm hắn phát sầu một ngày một đêm sư phụ đến chưa bao lâu, liền giải quyết xong.
Một lát sau, cửa phòng ngủ bật mở, Trương Bân Bân đi vào, cầm trong tay một cái hộp gấm, nhìn chất liệu cũng biết không phải bình thường.
- Sư phụ. - Vương Nhất Bác đứng lên.
- Không phải nói con đi ngủ sao? - Trương Bân Bân hơi hơi nhíu mày.
- Ngủ rồi, nhưng lại tỉnh. Sư phụ đi đâu vậy? - Vương Nhất Bác mỉm cười.
- Không có gì, trở về tìm nhân sâm núi tới hầm canh cho cha con.
Nói xong, Trương Bân Bân để hộp gấm lên bàn. Vương Nhất Bác đi qua mở hòm ra, bên trong có một củ nhân sâm ngàn năm, vô cùng quý báu. Vương Nhất Bác có chút bất ngờ không nói nổi, củ sâm này cực kỳ hiếm, bình thường chỉ dùng để giữ mệnh. Mà cha hiện tại đã bớt sốt, chỉ đợi tỉnh lại là tốt rồi, không cần dùng nhân sâm núi quý báu như vậy.
Nhìn ra suy nghĩ của hắn, Trương Bân Bân nói.
- Thứ này để đó cũng vô dụng, vừa lúc cho cha con bồi bổ thân thể. Ngày mai sai người nấu canh gà nhân sâm, cho cha con tỉnh rồi uống.
Nếu sư phụ muốn dùng, Vương Nhất Bác cũng không có gì phản đối, dù sao đều là vì cha.
- Đa tạ sư phụ.
Trương Bân Bân nhìn hắn, lại từ hòm thuốc lấy ra phương thuốc.
- Thuốc dưỡng thai cứ theo đơn thuốc này, thích hợp với con hơn. Trở về hảo hảo nghỉ ngơi, chờ ngày mai cha con tỉnh, ta sai người đến gọi con.
- Được. - Vương Nhất Bác nhận lấy đơn thuốc.
Tiêu Chiến xử lý xong công sự thông qua ảnh vệ biết được Vương Nhất Bác đến viện tử của cha, liền đến đón người. Từ khi Trương Bân Bân đến, không khí trong phủ liền dịu đi rất nhiều, Vương Nhất Bác cũng không cần khẩn trương như vậy nữa.
Thấy Tiêu Chiến tiến vào, Trương Bân Bân nói với y.
- Mang Nhất Bác đi nghỉ ngơi.
Tiêu Chiến gật đầu, mắt thấy được hộp gấm trên bàn, cảm thấy có chút nghi hoặc. Hòm gỗ này y thấy vô cùng quen mắt, hình như đã gặp ở trong cung, nhưng lại không thể chắc chắn. Do dự một lát, Tiêu Chiến không hỏi nhiều, nghĩ hòm như vậy cũng không phải chỉ có một cái, hỏi nhiều ngược lại có vẻ đa nghi.
- Chúng ta về trước. - Tiêu Chiến giữ chặt tay Vương Nhất Bác.
Trương Bân Bân gật đầu, có vẻ còn không định nghỉ ngơi. Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, phân phó Thanh Mẫn phủ chăn lên nhuyễn tháp đối diện giường cho Trương Bân Bân mệt mỏi có thể nghỉ ngơi. An bài xong, mới đưa Vương Nhất Bác trở về viện tử của mình.
Đêm nay Vương Nhất Bác ngủ rất ổn, tựa vào người Tiêu Chiến một giấc mộng cũng không có, trực tiếp ngủ thẳng đến hừng đông. Rời giường ăn sáng, Trác Hồ liền vội vội vàng vàng chạy vào, có chút nói lắp.
- Vương... Vương gia, Vương phi, trong cung có người tới, nói, nói... nói là Hoàng Thượng có thưởng, chúc mừng Vương phi có thai.
Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác liếc nhìn nhau, việc này bọn họ còn chưa nói với người trong phủ, lại bận rộn chuyện của cha, Trác Hồ không biết chuyện có chút bất ngờ cũng là bình thường, dù sao có thai cũng là đại sự.
- Mời vào đi. - Tiêu Chiến nói.
Trác Hồ thấy chủ tử nhà mình không có biểu cảm bất ngờ, còn có ý cười, lập tức quỳ xuống đất nói.
- Tiểu nhân chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương phi.
- Được rồi, trước tiên mời người ta vào đi đã. - Tiêu Chiến cười nói.
- Vâng, vâng tiểu nhân đi ngay. - Trác Hồ đứng lên, chạy ra ngoài.
Không bao lâu, người hầu bên người Hoàng Thượng đưa một hàng người đi vào, hành lễ.
- Lân Vương gia vạn an, Lân Vương phi vạn an.
- Đứng lên đi. - Tiêu Chiến bảo hắn đứng dậy.
- Đây đều là Hoàng Thượng Hoàng hậu thưởng cho Lân Vương phi. Tiểu nhân cũng chúc mừng Lân Vương gia, Lân Vương phi.
- Làm phiền rồi. - Vương Nhất Bác cười nói.
- Đây đều là chuyện tiểu nhân phải làm.
Nói xong người hầu vẫy tay một cái, các tiểu hầu từ phía sau liền mang các thứ tiến vào, có trang sức kim khí, hoạ quyển túi hương, cũng như vải vóc vân vân, từng thứ tổng lại cũng đầy cả cái bàn. Tặng xong, người hầu lại nói.
- Hoàng Thượng có chỉ, nếu Nhạc Khanh phu nhân đã tỉnh, thỉnh tiến đến tiếp chỉ.
Vương Nhất Bác cả kinh, nói.
- Cha còn chưa tỉnh lại.
- Hoàng Thượng nói, nếu Nhạc Khanh phu nhân còn chưa tỉnh, để cho Vương phi thay mặt tiếp chỉ.
- Vâng. - Vương Nhất Bác quỳ tiếp chỉ, Tiêu Chiến cũng quỳ gối bên hắn.
Người hầu tiếp nhận thánh chỉ được tiểu hầu phía sau đưa đến, mở ra đọc.
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: chi phụ Lân Vương phi là La Vân Hi, ôn cung cẩn thận, có cách dạy con, đặc biệt phong làm Nhất phẩm Cáo Mệnh Khanh quân. Khâm thử.
Vương Nhất Bác sửng sốt, có chút bất ngờ với phong thưởng này, lập tức phục hồi tinh thần lại, khấu tạ nói.
- Tạ ơn long ân Hoàng Thượng.
Người hầu cuộn thánh chỉ lại, giao cho Vương Nhất Bác, lại nhanh chóng giúp Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác đứng dậy.
- Vương phi mang thai, không thể quỳ lâu. Đây là hộ tịch của Cáo Mệnh Khanh quân, Hoàng Thượng đã suốt đêm sai quan phủ lấy ra. Hiện giờ giao đến tay cho Vương phi, tiểu nhân cũng coi như hoàn thành thánh mệnh.
Nắm hộ tịch của cha, trong lòng Vương Nhất Bác cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
- Đa.
- Vương phi quá khách khí. Tiểu nhân còn phải trở về phục mệnh, cáo từ trước.
Vương Nhất Bác gật đầu. Tiêu Chiến lấy ra một túi tiền không nhẹ đưa cho người hầu.
- Cầm lấy uống trà.
- Đa tạ Vương gia, tiểu nhân cáo lui.
Người hầu nhận bạc, đưa tiểu hầu rời đi. Thật ra không phải hắn tham tiền, mà vì phần thưởng phong Cáo Mệnh bọn họ chắc chắn phải nhận, thứ nhất là hưởng chút không khí vui mừng, thứ hai cũng là tôn trọng với người được phong thưởng. Dù sao đây cũng là chuyện vui, người ta vui mới thưởng không phải sao?
Người hầu rời đi rồi, Vương Nhất Bác nhìn thánh chỉ, thật sự vui mừng cho cha. Nghiệp triều bởi vì có Khanh tử tồn tại, mới cho thêm một danh vị Cáo Mệnh Khanh quân cùng Cáo Mệnh Phu nhân bình tọa. Phong vị trí này, chẳng những là ngợi khen với Khanh tử, cũng là ngợi khen với hài tử.
- Đi nào, đến chỗ cha. Chờ cha tỉnh, nói cho cha tin tốt này. - Tiêu Chiến cười nói.
Vương Nhất Bác cười gật đầu, cùng Tiêu Chiến đến hậu viện. Có đạo thánh chỉ cùng hộ tịch, cha sẽ có thể tự lập môn hộ.
Vương Nhất Bác có chút sửng sốt, lập tức biết sư phụ chắc chắn là đã nhìn ra, cúi đầu không nói.
Sau khi Trương Bân Bân xác nhận suy đoán của mình, buông tay Vương Nhất Bác ra. Gương mặt không biểu cảm khiến Vương Nhất Bác cũng không biết sự vui mừng hay thất vọng.
- Khi nào thì phát hiện?
- Lúc mới được một tháng. - Vương Nhất Bác nói.
- Phương thuốc an thai thì sao? - Trương Bân Bân hỏi.
Trước đó tâm tư của hắn toàn bộ đặt trên người Vương đa đa, mới không lập tức phát hiện chuyện Vương Nhất Bác mang thai. Vừa nãy ở sau lưng nhìn Vương Nhất Bác, phát hiện có chút khác thường, là một y giả, kinh nghiệm tích lũy hành nghề y nhiều năm khiến hắn có một loại trực giác đặc biệt, Vương Nhất Bác nếu có chút khác thường, tất nhiên không thể gạt được hắn.
- Kê khai theo phương thuốc sư phụ điều chế cho Khanh tử. - Vương Nhất Bác nói.
- Lát nữa ta sửa cho con mấy vị dược, thai nghén có nghiêm trọng không?
- Trước đó có một chút, ngày hôm qua vì chuyện của cha, cũng không ăn cơm tử tế, nên không ói. Chỉ là có chút buồn ngủ. - Vương Nhất Bác nói chi tiết.
Tuy rằng y thuật của hắn đã đạt đến chân truyền của sư phụ, nhưng ở trước mặt sư phụ, hắn vĩnh viễn chỉ là đồ đệ, không phải y giả, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe mà đáp lời.
- Hôm qua con khôngnghỉ ngơi tốt, thai tượng có chút bất ổn. Nhưng cũng không nghiêm trọng, lát nữa ăn một chút gì đó rồi đi ngủ. Cha con đã có ta. - Trương Bân Bân nói.
- Vậy phiền sư phụ.
Trương Bân Bân nhìn Vương đa đa hôn mê trên giường.
- Nếu hắn biết tin con có thai, hẳn là sẽ rất vui.
- Con cũng không ngờ nhanh như vậy đã có hài tử. Con hẳn là nên cảm ơn sư phụ, mấy năm qua vẫn điều dưỡng tốt thân thể cho con.
Hắn cảm thấy chính mình có thể hoài thai hài tử, chắc chắn là vì dược Khanh tử do sư phụ điều phối, cùng với mấy năm qua cẩn thận điều dưỡng.
- Chỉ cần con tốt là được.
Trương Bân Bân không cần hắn tạ ơn, dù sao cũng là đồ đệ của mình, mình mặc kệ thì còn ai sẽ quan tâm nữa?
- Phòng bên cạnh đang trống, sư phụ nếu mệt mỏi có thể đến đó nghỉ ngơi. Viện tử bên cạnh là dược phòng của con, người muốn dùng dược gì, cứ đến đó lấy. Có chuyện gì cứ phân phó bọn họ đi làm.
Trương Bân Bân nhìn dáng vẻ chủ nhân của hắn, nghiễm nhiên là ở trong phủ quá thuận ý, cảm thấy càng yên tâm.
- Được rồi, ăn cơm rồi đi ngủ đi.
- Vâng, lát nữa con sai tiểu thị đưa thức ăn đến.
Trương Bân Bân "ừm" một tiếng, mở hòm thuốc của mình ra, chuẩn bị châm cứu trị nội thương cho Vương đa đa.
Vương Nhất Bác nhìn sư phụ chọn châm, lại nhìn Vương đa đa nằm trên giường, mới yên tâm rời khỏi phòng.
Ngoài phòng, Tiêu Chiến đang phân phó Trác Hồ nói phòng bếp thêm thức ăn, thấy hắn đi ra, liền vẫy vẫy tay.
- Tiền bối thích ăn gì? Để Trác Hồ đi làm.
- Sư phụ không kén ăn. Nhưng ăn rất thanh đạm, thêm một ít thức ăn chay, đậu hủ các loại, cũng có thể thanh nóng hàng hỏa.
- Vâng, tiểu nhân lập tức đi làm.
Trác Hồ đáp lời, sau đó ra khỏi viện tử. Cho dù là thức ăn chay cũng phải làm tinh xảo ngon miệng, người kia chính là sư phụ của Vương phi, tuyệt đối không thể sơ suất. Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác.
- Tiền bối bắt mạch cho ngươi?
- Ta không nói cho người biết, là sư phụ tự phát hiện.
Nghĩ đến sự mẫn tuệ của sư phụ, Vương Nhất Bác liền cảm thấy y thuật của mình muốn đạt tới đẳng cấp như sư phụ, còn có một đoạn đường rất dài phải đi. Hắn là đệ tử duy nhất của sư phụ, nói sao cũng không thể khiến sư phụ thất vọng, càng không thể khiến y thuật của sư phụ thất truyền.
- Tiền bối dù sao cũng là Y thánh, danh xưng tất nhiên không phải tự nhiên mà có. Có tiền bối chăm sóc cha, ngươi hiện giờ có thể an tâm.
- Ừm. Sư phụ nói ta trở về nghỉ ngơi.
- Được. Ngươi chăm sóc tốt cho mình, tiền bối mới có thể dành toàn bộ tâm sức chăm sóc cha. - Tiêu Chiến mỉm cười ôm Vương Nhất Bác vào lòng.
- Ta biết.
Hai người vừa nói chuyện, chậm rãi đi đến chủ viện...
Sau khi ăn cơm xong, Vương Nhất Bác phải đi ngủ. Nhưng không biết có phải vì hôm nay đã ngủ ở Nhã Khôn cung hay không, sau hai canh giờ, Vương Nhất Bác đã tỉnh lại. Tiêu Chiến cũng không ở trong phòng, chăn còn gấp chỉnh tề để trên giường. Vương Nhất Bác đứng dậy khoác áo, uống chén nước. Giờ này Tiêu Chiến hẳn là ở thư phòng, mấy tháng hai người đi bình loạn, triều đình cùng trong phủ cũng dồn nén không ít chuyện, Tiêu Chiến phải xử lý thỏa đáng.
Thanh Mẫn ở lại chỗ Vương đa đa nghe Trương Bân Bân phân phó, Vương Nhất Bác đi ra khỏi phòng, nửa bóng người cũng không thấy. Hắn biết, nếu trong viện tử không có ai, nhất định sẽ có ảnh vệ đang ẩn thân, nơi này lại là vương phủ, sẽ không có gì nguy hiểm.
Nghĩ nghĩ, Vương Nhất Bác quyết định đến chỗ cha xem thử, mặc dù biết cha sẽ không lập tức khỏi, nhưng vẫn luôn chờ mong.
Trong viện tử của Vương đa đa ở có hai tiểu thị đứng canh gác, thấy Vương Nhất Bác đến liền hành lễ. Vương Nhất Bác gật đầu, đi vào phòng. Ánh nến trong phòng có chút u ám, trên bàn đặt mấy bình sứ nhưng không thấy sư phụ. Hắn nhớ rõ lúc vào viện tử, phòng bên cạnh cũng không có thắp nến, hiển nhiên sư phụ không ở đó.
Theo tính cách của sư phụ không có khả năng đi dạo thăm thú vương phủ. Huống hồ đã trễ thế này, người rốt cuộc đã đi đâu?
Đang có chút nghi hoặc, Thanh Mẫn mang khay đi đến, sau khi thấy Vương Nhất Bác, hành lễ.
- Vương phi sao không nghỉ ngơi?
- Đến thăm cha rồi trở về. Sư phụ đâu? - Vương Nhất Bác hỏi.
- Y thánh đại nhân nói đi tìm đồ cho Nhạc Khanh phu nhân, lập tức trở lại. Phân phó tiểu nhân hâm nóng dược trước. - Thanh Mẫn chi tiết đáp.
- Cái gì mà 'Y thánh đại nhân'? Gọi tiền bối là được rồi.
Xưng hô của Thanh Mẫn thật sự rất kỳ quái, Vương Nhất Bác cũng không biết hài tử này làm sao nghĩ ra được xưng vị này.
- Thật sự là 'đại nhân' a. Y thánh đại nhân trước khi đi đâm hai châm trên đùi cho tiểu nhân, chân tiểu nhân liền hết đau, thật là lợi hại.
Vừa mới nãy khi Thanh Mẫn vào cửa, đi đường đúng là không còn khập khiễng nữa. Vương Nhất Bác cười nói:
- Tùy ngươi.
Thanh Mẫn cười hắc hắc, không nói gì nữa.
Vương Nhất Bác đi đến bên giường, nhìn cha ngủ an ổn, giơ tay dò xét trán một chút, đã hết sốt. Vương Nhất Bác không thể không bội phục y thuật của sư phụ, vấn đề làm hắn phát sầu một ngày một đêm sư phụ đến chưa bao lâu, liền giải quyết xong.
Một lát sau, cửa phòng ngủ bật mở, Trương Bân Bân đi vào, cầm trong tay một cái hộp gấm, nhìn chất liệu cũng biết không phải bình thường.
- Sư phụ. - Vương Nhất Bác đứng lên.
- Không phải nói con đi ngủ sao? - Trương Bân Bân hơi hơi nhíu mày.
- Ngủ rồi, nhưng lại tỉnh. Sư phụ đi đâu vậy? - Vương Nhất Bác mỉm cười.
- Không có gì, trở về tìm nhân sâm núi tới hầm canh cho cha con.
Nói xong, Trương Bân Bân để hộp gấm lên bàn. Vương Nhất Bác đi qua mở hòm ra, bên trong có một củ nhân sâm ngàn năm, vô cùng quý báu. Vương Nhất Bác có chút bất ngờ không nói nổi, củ sâm này cực kỳ hiếm, bình thường chỉ dùng để giữ mệnh. Mà cha hiện tại đã bớt sốt, chỉ đợi tỉnh lại là tốt rồi, không cần dùng nhân sâm núi quý báu như vậy.
Nhìn ra suy nghĩ của hắn, Trương Bân Bân nói.
- Thứ này để đó cũng vô dụng, vừa lúc cho cha con bồi bổ thân thể. Ngày mai sai người nấu canh gà nhân sâm, cho cha con tỉnh rồi uống.
Nếu sư phụ muốn dùng, Vương Nhất Bác cũng không có gì phản đối, dù sao đều là vì cha.
- Đa tạ sư phụ.
Trương Bân Bân nhìn hắn, lại từ hòm thuốc lấy ra phương thuốc.
- Thuốc dưỡng thai cứ theo đơn thuốc này, thích hợp với con hơn. Trở về hảo hảo nghỉ ngơi, chờ ngày mai cha con tỉnh, ta sai người đến gọi con.
- Được. - Vương Nhất Bác nhận lấy đơn thuốc.
Tiêu Chiến xử lý xong công sự thông qua ảnh vệ biết được Vương Nhất Bác đến viện tử của cha, liền đến đón người. Từ khi Trương Bân Bân đến, không khí trong phủ liền dịu đi rất nhiều, Vương Nhất Bác cũng không cần khẩn trương như vậy nữa.
Thấy Tiêu Chiến tiến vào, Trương Bân Bân nói với y.
- Mang Nhất Bác đi nghỉ ngơi.
Tiêu Chiến gật đầu, mắt thấy được hộp gấm trên bàn, cảm thấy có chút nghi hoặc. Hòm gỗ này y thấy vô cùng quen mắt, hình như đã gặp ở trong cung, nhưng lại không thể chắc chắn. Do dự một lát, Tiêu Chiến không hỏi nhiều, nghĩ hòm như vậy cũng không phải chỉ có một cái, hỏi nhiều ngược lại có vẻ đa nghi.
- Chúng ta về trước. - Tiêu Chiến giữ chặt tay Vương Nhất Bác.
Trương Bân Bân gật đầu, có vẻ còn không định nghỉ ngơi. Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, phân phó Thanh Mẫn phủ chăn lên nhuyễn tháp đối diện giường cho Trương Bân Bân mệt mỏi có thể nghỉ ngơi. An bài xong, mới đưa Vương Nhất Bác trở về viện tử của mình.
Đêm nay Vương Nhất Bác ngủ rất ổn, tựa vào người Tiêu Chiến một giấc mộng cũng không có, trực tiếp ngủ thẳng đến hừng đông. Rời giường ăn sáng, Trác Hồ liền vội vội vàng vàng chạy vào, có chút nói lắp.
- Vương... Vương gia, Vương phi, trong cung có người tới, nói, nói... nói là Hoàng Thượng có thưởng, chúc mừng Vương phi có thai.
Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác liếc nhìn nhau, việc này bọn họ còn chưa nói với người trong phủ, lại bận rộn chuyện của cha, Trác Hồ không biết chuyện có chút bất ngờ cũng là bình thường, dù sao có thai cũng là đại sự.
- Mời vào đi. - Tiêu Chiến nói.
Trác Hồ thấy chủ tử nhà mình không có biểu cảm bất ngờ, còn có ý cười, lập tức quỳ xuống đất nói.
- Tiểu nhân chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương phi.
- Được rồi, trước tiên mời người ta vào đi đã. - Tiêu Chiến cười nói.
- Vâng, vâng tiểu nhân đi ngay. - Trác Hồ đứng lên, chạy ra ngoài.
Không bao lâu, người hầu bên người Hoàng Thượng đưa một hàng người đi vào, hành lễ.
- Lân Vương gia vạn an, Lân Vương phi vạn an.
- Đứng lên đi. - Tiêu Chiến bảo hắn đứng dậy.
- Đây đều là Hoàng Thượng Hoàng hậu thưởng cho Lân Vương phi. Tiểu nhân cũng chúc mừng Lân Vương gia, Lân Vương phi.
- Làm phiền rồi. - Vương Nhất Bác cười nói.
- Đây đều là chuyện tiểu nhân phải làm.
Nói xong người hầu vẫy tay một cái, các tiểu hầu từ phía sau liền mang các thứ tiến vào, có trang sức kim khí, hoạ quyển túi hương, cũng như vải vóc vân vân, từng thứ tổng lại cũng đầy cả cái bàn. Tặng xong, người hầu lại nói.
- Hoàng Thượng có chỉ, nếu Nhạc Khanh phu nhân đã tỉnh, thỉnh tiến đến tiếp chỉ.
Vương Nhất Bác cả kinh, nói.
- Cha còn chưa tỉnh lại.
- Hoàng Thượng nói, nếu Nhạc Khanh phu nhân còn chưa tỉnh, để cho Vương phi thay mặt tiếp chỉ.
- Vâng. - Vương Nhất Bác quỳ tiếp chỉ, Tiêu Chiến cũng quỳ gối bên hắn.
Người hầu tiếp nhận thánh chỉ được tiểu hầu phía sau đưa đến, mở ra đọc.
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: chi phụ Lân Vương phi là La Vân Hi, ôn cung cẩn thận, có cách dạy con, đặc biệt phong làm Nhất phẩm Cáo Mệnh Khanh quân. Khâm thử.
Vương Nhất Bác sửng sốt, có chút bất ngờ với phong thưởng này, lập tức phục hồi tinh thần lại, khấu tạ nói.
- Tạ ơn long ân Hoàng Thượng.
Người hầu cuộn thánh chỉ lại, giao cho Vương Nhất Bác, lại nhanh chóng giúp Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác đứng dậy.
- Vương phi mang thai, không thể quỳ lâu. Đây là hộ tịch của Cáo Mệnh Khanh quân, Hoàng Thượng đã suốt đêm sai quan phủ lấy ra. Hiện giờ giao đến tay cho Vương phi, tiểu nhân cũng coi như hoàn thành thánh mệnh.
Nắm hộ tịch của cha, trong lòng Vương Nhất Bác cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
- Đa.
- Vương phi quá khách khí. Tiểu nhân còn phải trở về phục mệnh, cáo từ trước.
Vương Nhất Bác gật đầu. Tiêu Chiến lấy ra một túi tiền không nhẹ đưa cho người hầu.
- Cầm lấy uống trà.
- Đa tạ Vương gia, tiểu nhân cáo lui.
Người hầu nhận bạc, đưa tiểu hầu rời đi. Thật ra không phải hắn tham tiền, mà vì phần thưởng phong Cáo Mệnh bọn họ chắc chắn phải nhận, thứ nhất là hưởng chút không khí vui mừng, thứ hai cũng là tôn trọng với người được phong thưởng. Dù sao đây cũng là chuyện vui, người ta vui mới thưởng không phải sao?
Người hầu rời đi rồi, Vương Nhất Bác nhìn thánh chỉ, thật sự vui mừng cho cha. Nghiệp triều bởi vì có Khanh tử tồn tại, mới cho thêm một danh vị Cáo Mệnh Khanh quân cùng Cáo Mệnh Phu nhân bình tọa. Phong vị trí này, chẳng những là ngợi khen với Khanh tử, cũng là ngợi khen với hài tử.
- Đi nào, đến chỗ cha. Chờ cha tỉnh, nói cho cha tin tốt này. - Tiêu Chiến cười nói.
Vương Nhất Bác cười gật đầu, cùng Tiêu Chiến đến hậu viện. Có đạo thánh chỉ cùng hộ tịch, cha sẽ có thể tự lập môn hộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.