Chương 36: Biến Cố Nối Tiếp Nhau
Táo Đỏ
26/08/2024
Ngày hôm nay cô như mất một nửa thế giới mất đi một người yêu thương cô, mất đi một cô yêu thương..
Khi đó mẹ Chu như mất đi cả thế giới thế giới tinh thần của bà như : sụp đổ hoàn toàn
Trái tim của bà thì vỡ thành từng mảnh nhỏ nhặt gép lại cũng không được mà quét đi cũng không xong
Ở nhà tang lễ cô khoác lên mình chiếc áo màu đen có một bông hoa trước ngực màu trắng
Ngã Tịnh ngồi thẫn thờ ở một góc đôi mắt toàn hơi nước hướng mắt về di ảnh của bố mình
'Chị..bố đi đâu vậy"
Nghe Tiểu Bảo nói vậy giọt nước mắt cô lại rơi lời muốn nói lại mắc kẹt ở cổ họng Nhã Tịnh cúi gằm mặt
Người qua kẻ lại đến viếng thăm đều nhìn qua cô vài lần
Ai cũng lắc đầu đầy thương tiếc thương cho cái số phận éo le của gia đình cô
Từ mai về sau cô và Tiểu Bảo là người không có bố mẹ là người không chồng...
Một mình phải gồng gánh nuôi gia đình nhỏ này
Mẹ Chu từ từ đi lại phía cô nhìn bà gầy gò đi trông thấy đôi mắt buồn rười rượi
Bà nhẹ nhàng nói
' Nhã Nhã con cùng mẹ về nhà một chuyến xu dọn đồ đạc ở đây để lại cho ông bà nội ngoại lo liệu "
Mẹ cô bây giờ không khác gì khúc gõ bà như không có linh hồn đôi mắt chẳng còn chút ánh sáng sự mệt mỏi bủa vây
" Vâng "
Cô từ từ đứng dậy cùng mẹ Chu đi ra phía cửa
Hai mẹ con cô ngồi trên một chiếc taxi để về nhà trên đường không ai nói với ai câu nàoCô chỉ lặng im nhìn ra phía cửa xe hai thời tiết hôm nay thật xấu
Trận mưa kéo dài làm bầu không khí có vài phần ẩm ướt lá cây bị hạt mưa va đập vào mà khẽ lay động
Đường xá như được rửa trôi đi những bụi bẩn lâu ngày
Kéo theo cả những giọt nước mắt của gia đình cô
Đến trước ngõ cô mệt mỏi xuống xe
Nhã Tịnh đi sau mẹ Chu vài bước đầu cúi gằm
Bấy giờ cô còn cảm thấy cái ô mình đang cầm nặng lề đến lạ thường
Trong màn mưa tiếng cười đùa của những người nào đó rất chói tai
Nhã Tịnh ngước đầu lên nhìn chỉ mới đi vài bước cô đã thấy một đám người đang che ô ngồi ngay ở trước nhà cô
Nhìn qua họ chắc cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì ai trên người cũng xăm hình
Gương mặt nhìn có vài phần doạ người nữa kìa
Tiếng bước chân của cô và mẹ cũng thu hút được đám người đó
Tên cầm đầu thấy mẹ liền tiện tay dập điếu thuốc đang hút dở kia
Mẹ Chu thấy những đó liền có phần cảnh giác
" Các người là ai sao lại đứng trước cửa nhà tôi "
'Hừ! Bà già bà vẫn không biết gì à?
Không đợi mẹ Chu nói gì hắn lại nói tiếp
'Chồng bà vay bọn tôi một số tiền tính cả gốc lẫn lãi "
Vừa nói hắn còn lấy ra một tờ giấy trong túi vứt cho mẹ cô xem
Chiếc ô mà mẹ Chu cầm rơi bịch xuống đầy bà dùng hai tay mở tờ giấy kia ra tay bà run lẩy bẩy bà khẽ mở tờ giấy có chút nhàu nát đó ra
Miệng bà còn lẩm bẩm
'Không thể nào...các người..các người lừa tôi..tôi không tin mau cút đi "
" Hừ giấy trắng mực đen đây rồi mà còn không tin bà muốn chết à "
Một tên phía sau tiến lên vài bước giật lấy tờ giấy
" Các người..chồng tôi không vay các người các người ăn cướp rồi la làng "
Nhã Tịnh chứng kiến hết thảy những hành động này trong lòng như nước sôi cô tin bố cô không làm vậy
" Các người là lừa đảo khôn hồn thì cút mau đi không tôi sẽ báo cảnh sát lúc đấy đừng trách "
Giọng nói cô có vài phần tức giận ánh mắt thì là sự kiên định
Tên cầm đầu xăm trổ thấy cô lớn giọng như vậy thì có chút tức giận gương mặt hắn tối đi vài phần
Nhìn thấy hắn ta như vậy mẹ Chu liền đứng chắn trước mặt cô như sợ cô sẽ bị làm sao
" Con chó này mày báo thử xem tao giết mày đấy khôn hồn thì trả tiền cho tạo thằng bố chết thì hai chúng mày phải trả đừng hòng trốn nợ tao cảnh cáo trước "
Tên cầm đầu kia hung hãn nói
" Các người.. "
Mẹ mình không phải sợ chúng ta không phải sợ
" Mau cút đi đừng nghĩ tôi sợ các người '
'Được đấy mày mạnh mồm đấy cuối tuần này không trả tiền thì mày biết sao rồi đấy."
Hắn gắn từng chữ một trên tay còn nghịch con dao nhỏ, con dao kia đi qua co cô đã để lại một vệt máu đỏ chói (29)
Lũ người đó nói xong câu liền rời đi Nhã Tịnh không ngoằng đầu lại nhìn đám người đó
Tiếng động cơ xe ô tô báo hiệu chúng đã rời đi
Khi đó mẹ Chu như mất đi cả thế giới thế giới tinh thần của bà như : sụp đổ hoàn toàn
Trái tim của bà thì vỡ thành từng mảnh nhỏ nhặt gép lại cũng không được mà quét đi cũng không xong
Ở nhà tang lễ cô khoác lên mình chiếc áo màu đen có một bông hoa trước ngực màu trắng
Ngã Tịnh ngồi thẫn thờ ở một góc đôi mắt toàn hơi nước hướng mắt về di ảnh của bố mình
'Chị..bố đi đâu vậy"
Nghe Tiểu Bảo nói vậy giọt nước mắt cô lại rơi lời muốn nói lại mắc kẹt ở cổ họng Nhã Tịnh cúi gằm mặt
Người qua kẻ lại đến viếng thăm đều nhìn qua cô vài lần
Ai cũng lắc đầu đầy thương tiếc thương cho cái số phận éo le của gia đình cô
Từ mai về sau cô và Tiểu Bảo là người không có bố mẹ là người không chồng...
Một mình phải gồng gánh nuôi gia đình nhỏ này
Mẹ Chu từ từ đi lại phía cô nhìn bà gầy gò đi trông thấy đôi mắt buồn rười rượi
Bà nhẹ nhàng nói
' Nhã Nhã con cùng mẹ về nhà một chuyến xu dọn đồ đạc ở đây để lại cho ông bà nội ngoại lo liệu "
Mẹ cô bây giờ không khác gì khúc gõ bà như không có linh hồn đôi mắt chẳng còn chút ánh sáng sự mệt mỏi bủa vây
" Vâng "
Cô từ từ đứng dậy cùng mẹ Chu đi ra phía cửa
Hai mẹ con cô ngồi trên một chiếc taxi để về nhà trên đường không ai nói với ai câu nàoCô chỉ lặng im nhìn ra phía cửa xe hai thời tiết hôm nay thật xấu
Trận mưa kéo dài làm bầu không khí có vài phần ẩm ướt lá cây bị hạt mưa va đập vào mà khẽ lay động
Đường xá như được rửa trôi đi những bụi bẩn lâu ngày
Kéo theo cả những giọt nước mắt của gia đình cô
Đến trước ngõ cô mệt mỏi xuống xe
Nhã Tịnh đi sau mẹ Chu vài bước đầu cúi gằm
Bấy giờ cô còn cảm thấy cái ô mình đang cầm nặng lề đến lạ thường
Trong màn mưa tiếng cười đùa của những người nào đó rất chói tai
Nhã Tịnh ngước đầu lên nhìn chỉ mới đi vài bước cô đã thấy một đám người đang che ô ngồi ngay ở trước nhà cô
Nhìn qua họ chắc cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì ai trên người cũng xăm hình
Gương mặt nhìn có vài phần doạ người nữa kìa
Tiếng bước chân của cô và mẹ cũng thu hút được đám người đó
Tên cầm đầu thấy mẹ liền tiện tay dập điếu thuốc đang hút dở kia
Mẹ Chu thấy những đó liền có phần cảnh giác
" Các người là ai sao lại đứng trước cửa nhà tôi "
'Hừ! Bà già bà vẫn không biết gì à?
Không đợi mẹ Chu nói gì hắn lại nói tiếp
'Chồng bà vay bọn tôi một số tiền tính cả gốc lẫn lãi "
Vừa nói hắn còn lấy ra một tờ giấy trong túi vứt cho mẹ cô xem
Chiếc ô mà mẹ Chu cầm rơi bịch xuống đầy bà dùng hai tay mở tờ giấy kia ra tay bà run lẩy bẩy bà khẽ mở tờ giấy có chút nhàu nát đó ra
Miệng bà còn lẩm bẩm
'Không thể nào...các người..các người lừa tôi..tôi không tin mau cút đi "
" Hừ giấy trắng mực đen đây rồi mà còn không tin bà muốn chết à "
Một tên phía sau tiến lên vài bước giật lấy tờ giấy
" Các người..chồng tôi không vay các người các người ăn cướp rồi la làng "
Nhã Tịnh chứng kiến hết thảy những hành động này trong lòng như nước sôi cô tin bố cô không làm vậy
" Các người là lừa đảo khôn hồn thì cút mau đi không tôi sẽ báo cảnh sát lúc đấy đừng trách "
Giọng nói cô có vài phần tức giận ánh mắt thì là sự kiên định
Tên cầm đầu xăm trổ thấy cô lớn giọng như vậy thì có chút tức giận gương mặt hắn tối đi vài phần
Nhìn thấy hắn ta như vậy mẹ Chu liền đứng chắn trước mặt cô như sợ cô sẽ bị làm sao
" Con chó này mày báo thử xem tao giết mày đấy khôn hồn thì trả tiền cho tạo thằng bố chết thì hai chúng mày phải trả đừng hòng trốn nợ tao cảnh cáo trước "
Tên cầm đầu kia hung hãn nói
" Các người.. "
Mẹ mình không phải sợ chúng ta không phải sợ
" Mau cút đi đừng nghĩ tôi sợ các người '
'Được đấy mày mạnh mồm đấy cuối tuần này không trả tiền thì mày biết sao rồi đấy."
Hắn gắn từng chữ một trên tay còn nghịch con dao nhỏ, con dao kia đi qua co cô đã để lại một vệt máu đỏ chói (29)
Lũ người đó nói xong câu liền rời đi Nhã Tịnh không ngoằng đầu lại nhìn đám người đó
Tiếng động cơ xe ô tô báo hiệu chúng đã rời đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.