Chương 4: Rắc Rối Không Đáng Có
Táo Đỏ
08/07/2024
Bạn nam sinh kia trông rất nhỏ bé khác hoàn toàn với nam sinh tóc vàng
" tao ngồi cạnh mày mày không lấy chắc tao nói dối à "
Vừa nói cậu ta liền túm lấy cổ áo của bạn học kia sách lên
" mày có tính trả tao không?"
" tôi..tôi..trả cậu đừng đánh tôi..xin..xin cậu "
Giọng nói run rẩy mang theo vài phần yếu ớt vang lên khuôn mặt cậu lúc này đã đổ vài giọt mồ hôi lấm tấm
" mày cũng biết điều đấy nhanh lên đưa tiền ra đây ông đây không có kiên nhẫn đâu "
Nụ cười cợt nhả vang lên nam sinh yếu ớt kia thì run rẩy lấy những tờ tiền trong túi mình ra đưa về phía trước
" Cậu không cần đưa tiền cho hạng người này ví của cậu ta không mất lên cậu không cần van xin "
Giọng nói chứa vài phần lạnh lùng của Nhã Tịnh vang lên trong khoang xe bus đôi tay mảnh khảnh của cô giữ lấy cánh tay của cậu bạn kia ngữ khí của cô lạnh đi vài phần còn mang theo sự thiếu kiên nhẫn nhìn về phía nam sinh tóc vàng
" mày là ai thích sen vào chuyện người khác vậy à mày có tin tao đánh cả mày luôn không? "
Nam sinh kia gắt gỏng lên tiếng còn chưa kịp nói dứt câu thì bàn tay đang định lấy những tờ tiền liền bị Nhã Tịnh nắm lấy cô thuần thục xoay người đã dễ dàng nhấc bổng tên tóc vàng lên
" bụp "
Một tiếng động lớn vang lên bốn phía các bạn học đang ngồi trên xe từ nãy giờ im lặng sợ bị vạ lây đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía cô còn có vài người lấy điện thoại ra quay video lại
" cậu ấy là ai vậy thật không ngờ "
Tên tóc vàng đang nằm co người trên đất khuôn mặt nhăn nhó đến khó thể nhịn cười cô cũng chẳng màng quan tâm đến hắn
Cô xoay người nhìn về phía bạn học bị bắt nạt giọng nói nhẹ nhàng mang theo một chút ngọt ngào vang lên
" cậu không sao chứ?"
" tớ tên A Bắc rất cảm ơn cậu tớ không sao "
Khuôn mặt a bắc lập tức nóng lên vành tai đã đỏ dần nhìn có vài phần giống chú mèo ngoan ngoãn vừa được cho ăn đồ ngon~
Đã đến trạm dừng xe bus đã dừng tên tóc vàng vác cơ thể đau đớn mà lếch xuống xe trên mặt còn xuất hiện vài phần căm hận, cô cũng đi xuống ở phía sau Nhã Tịnh đâu biết A Bắc vẫn đứng ở trạm xe bus nhìn bóng lưng của cô..
Nhã Tịnh đi men theo con đường nhỏ mà về nhà quả thật nhìn vẻ bề ngoài của cô trông rất mong manh như thể một ngọn gió cũng có thể khiến cô sợ hãi nhưng cô còn có mặt khác cô đã được học võ từ khi còn nhỏ còn dành được một số giải thưởng ở thành phố cũ tính cách của Nhã Tịnh cô còn có vài phần ngang bướng, rất lạnh lùng nhưng những thứ này đều bị vẻ bề ngoài xinh đẹp đến động lòng người che lấp hết không ai biết cả chỉ có bố mẹ mới biết rõ
Mặt trời lúc này cũng bắt đầu lặn dần ánh nắng cũng biến mất chỉ còn lại vài tia nắng nhẹ chiếu xuống mặt đường thô ráp cái bóng của cô trải dài trên con đường nhỏ cô thở dài một hơi cô nghĩ thầm vừa nãy giúp bạn học kia giải vây đánh tên tóc xanh tóc đỏ kia còn bị mọi người quay video lại cô thật sự không muốn cho mọi người nhìn thấy những hình ảnh đó..
" bố mẹ con về rồi đây "
Căn nhà của cô đang sống là một căn nhà được bố mẹ cô mua lại với giá thành không quá cao đủ cho gia đình bốn người sinh sống dưới cô còn có một em trai 5 tuổi rất đáng yêu
" chị..chị về rồi hôm nay mẹ nấu món sườn sào chua ngọt mà chị thích nhất đấy "
Tiểu Bảo lóc cóc chạy ra phía cửa cất giọng nói non nớt đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn cô giọng nói của mẹ Chu từ trong bếp vọng ra
" tiểu bảo mau đi rửa tay rồi còn ăn cơm tối nhanh lên "
" nào để chị đi rửa tay giúp em nhé "
Trong mắt cô lúc bấy giờ chứa toàn tia dịu dàng cô thích nhất cảm giác khi về nhà ấm ấp như nắng hạ..
Trong bữa cơm tối bố Chu mẹ Chu đều tích cực hỏi han về tình hình học tập ở trường mới, hai người đều biết rõ tính cách của cô con gái lớn của nhà mình
" Nhã Tịnh con phải tìm một người bạn tốt biết chưa chứ nhìn con lủi thủi một mình mẹ thật sự không yên tâm "
Giọng nói của mẹ Chu mang theo vài phần lo lắng cô cũng rất nhẹ nhàng kể lại tình hình ngày hôm nay bao gồm cả chuyện cô đánh tên tóc vàng kia
" đúng là con gái của bố rất trượng nghĩa con không phải sợ chuyện này lên làm kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu là sai rồi "
Tiểu Bảo cũng góp vui nhỏ giọng nói
" bố mẹ tiểu bảo quyết định rồi con sẽ học võ để đánh những người xấu để bảo vệ gia đình mình "
Cậu bé nói rất hùng hổ khiến cô cũng phải bật cười mẹ Chu ngồi bên thật sự bất lực, bữa cơm tối của gia đình cô mang theo toàn tiếng cười vui vẻ sau bữa tối ba người nhà cô ngồi xem phim truyền hình giống bao nhiêu gia đình khác còn cô thì ở trên phòng làm bài tập về nhà chất thành núi,
Phòng ngủ của cô được trang trí rất đơn giản không quá màu mè còn có một cái ban công nhỏ mà cô rất thích bây giờ cô thì đang cặm cụi làm bài gió thổi từ ban công nhỏ vào khiến rèm cửa lay động nhẹ nhàng cảm giácv rất yên bình gió thổi rất dễ chịu thành phố mà cô đang sống khi về đêm rất yên ắng không có quá nhiều tiếng ồn ào thỉnh thoảng sẽ có tiếng mèo hoang kêu đôi khi là tiếng lá cây va chạm vào nhau.
Ngày hôm sau là một ngày rất bình thường trong tuần cô vẫn đến trường trên đường tới cổng trường thất trung hai bên vệ đường là rất nhiều những quán ăn nhỏ mùi đồ ăn thoang thoảng khắp con đường học sinh tấp nập nói chuyện ríu rít cười nói không thôi
" Nhã Tịnh "
Uyển Uyển từ phía xa đang vẫy vẫy tay với cô gương mặt tươi cười từng bước chạy về phía cô đang đứng.
" chào buổi sáng Uyển Uyển" giọng nói của cô nhẹ nhàng êm ả khiến ai cũng muốn nghe
Uyển Như nghe thấy thế đôi mắt sáng rực lên rồi lại cong môi cười
" cậu gọi lại tên tớ được không nghe cậu gọi tên của tớ thật ngọt ngào "
Lời nói của Uyển Uyển không thể không khiến cô bật cười khi cô cười hai má lúng đồng tiền xuất hiện đôi mắt hạnh của cô cong lên như lưỡi liềm làn gia trắng sứ nõn là trên người Nhã Tịnh như chứa đựng vầng hào quang sáng lấp lánh những thiếu niên đi qua cô đều nhìn lại lâu thêm một chút nữa
" này Nhã Nhã đã có ai nói với cậu khi cậu cười lên rất đẹp chưa mấy nam sinh đi qua đều nhìn cậu như muốn mang nụ cười của cậu giấu đi làm của riếng đấy "
Uyển Uyển lên tiếng giọng nói có chút trêu trọc
" chúng ta đi thôi " Nhã Tịnh lên tiếng khoác lấy cánh tay của Uyển Uyển bước sánh bước vai sánh vai đi về phía cổng trường
" tao ngồi cạnh mày mày không lấy chắc tao nói dối à "
Vừa nói cậu ta liền túm lấy cổ áo của bạn học kia sách lên
" mày có tính trả tao không?"
" tôi..tôi..trả cậu đừng đánh tôi..xin..xin cậu "
Giọng nói run rẩy mang theo vài phần yếu ớt vang lên khuôn mặt cậu lúc này đã đổ vài giọt mồ hôi lấm tấm
" mày cũng biết điều đấy nhanh lên đưa tiền ra đây ông đây không có kiên nhẫn đâu "
Nụ cười cợt nhả vang lên nam sinh yếu ớt kia thì run rẩy lấy những tờ tiền trong túi mình ra đưa về phía trước
" Cậu không cần đưa tiền cho hạng người này ví của cậu ta không mất lên cậu không cần van xin "
Giọng nói chứa vài phần lạnh lùng của Nhã Tịnh vang lên trong khoang xe bus đôi tay mảnh khảnh của cô giữ lấy cánh tay của cậu bạn kia ngữ khí của cô lạnh đi vài phần còn mang theo sự thiếu kiên nhẫn nhìn về phía nam sinh tóc vàng
" mày là ai thích sen vào chuyện người khác vậy à mày có tin tao đánh cả mày luôn không? "
Nam sinh kia gắt gỏng lên tiếng còn chưa kịp nói dứt câu thì bàn tay đang định lấy những tờ tiền liền bị Nhã Tịnh nắm lấy cô thuần thục xoay người đã dễ dàng nhấc bổng tên tóc vàng lên
" bụp "
Một tiếng động lớn vang lên bốn phía các bạn học đang ngồi trên xe từ nãy giờ im lặng sợ bị vạ lây đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía cô còn có vài người lấy điện thoại ra quay video lại
" cậu ấy là ai vậy thật không ngờ "
Tên tóc vàng đang nằm co người trên đất khuôn mặt nhăn nhó đến khó thể nhịn cười cô cũng chẳng màng quan tâm đến hắn
Cô xoay người nhìn về phía bạn học bị bắt nạt giọng nói nhẹ nhàng mang theo một chút ngọt ngào vang lên
" cậu không sao chứ?"
" tớ tên A Bắc rất cảm ơn cậu tớ không sao "
Khuôn mặt a bắc lập tức nóng lên vành tai đã đỏ dần nhìn có vài phần giống chú mèo ngoan ngoãn vừa được cho ăn đồ ngon~
Đã đến trạm dừng xe bus đã dừng tên tóc vàng vác cơ thể đau đớn mà lếch xuống xe trên mặt còn xuất hiện vài phần căm hận, cô cũng đi xuống ở phía sau Nhã Tịnh đâu biết A Bắc vẫn đứng ở trạm xe bus nhìn bóng lưng của cô..
Nhã Tịnh đi men theo con đường nhỏ mà về nhà quả thật nhìn vẻ bề ngoài của cô trông rất mong manh như thể một ngọn gió cũng có thể khiến cô sợ hãi nhưng cô còn có mặt khác cô đã được học võ từ khi còn nhỏ còn dành được một số giải thưởng ở thành phố cũ tính cách của Nhã Tịnh cô còn có vài phần ngang bướng, rất lạnh lùng nhưng những thứ này đều bị vẻ bề ngoài xinh đẹp đến động lòng người che lấp hết không ai biết cả chỉ có bố mẹ mới biết rõ
Mặt trời lúc này cũng bắt đầu lặn dần ánh nắng cũng biến mất chỉ còn lại vài tia nắng nhẹ chiếu xuống mặt đường thô ráp cái bóng của cô trải dài trên con đường nhỏ cô thở dài một hơi cô nghĩ thầm vừa nãy giúp bạn học kia giải vây đánh tên tóc xanh tóc đỏ kia còn bị mọi người quay video lại cô thật sự không muốn cho mọi người nhìn thấy những hình ảnh đó..
" bố mẹ con về rồi đây "
Căn nhà của cô đang sống là một căn nhà được bố mẹ cô mua lại với giá thành không quá cao đủ cho gia đình bốn người sinh sống dưới cô còn có một em trai 5 tuổi rất đáng yêu
" chị..chị về rồi hôm nay mẹ nấu món sườn sào chua ngọt mà chị thích nhất đấy "
Tiểu Bảo lóc cóc chạy ra phía cửa cất giọng nói non nớt đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn cô giọng nói của mẹ Chu từ trong bếp vọng ra
" tiểu bảo mau đi rửa tay rồi còn ăn cơm tối nhanh lên "
" nào để chị đi rửa tay giúp em nhé "
Trong mắt cô lúc bấy giờ chứa toàn tia dịu dàng cô thích nhất cảm giác khi về nhà ấm ấp như nắng hạ..
Trong bữa cơm tối bố Chu mẹ Chu đều tích cực hỏi han về tình hình học tập ở trường mới, hai người đều biết rõ tính cách của cô con gái lớn của nhà mình
" Nhã Tịnh con phải tìm một người bạn tốt biết chưa chứ nhìn con lủi thủi một mình mẹ thật sự không yên tâm "
Giọng nói của mẹ Chu mang theo vài phần lo lắng cô cũng rất nhẹ nhàng kể lại tình hình ngày hôm nay bao gồm cả chuyện cô đánh tên tóc vàng kia
" đúng là con gái của bố rất trượng nghĩa con không phải sợ chuyện này lên làm kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu là sai rồi "
Tiểu Bảo cũng góp vui nhỏ giọng nói
" bố mẹ tiểu bảo quyết định rồi con sẽ học võ để đánh những người xấu để bảo vệ gia đình mình "
Cậu bé nói rất hùng hổ khiến cô cũng phải bật cười mẹ Chu ngồi bên thật sự bất lực, bữa cơm tối của gia đình cô mang theo toàn tiếng cười vui vẻ sau bữa tối ba người nhà cô ngồi xem phim truyền hình giống bao nhiêu gia đình khác còn cô thì ở trên phòng làm bài tập về nhà chất thành núi,
Phòng ngủ của cô được trang trí rất đơn giản không quá màu mè còn có một cái ban công nhỏ mà cô rất thích bây giờ cô thì đang cặm cụi làm bài gió thổi từ ban công nhỏ vào khiến rèm cửa lay động nhẹ nhàng cảm giácv rất yên bình gió thổi rất dễ chịu thành phố mà cô đang sống khi về đêm rất yên ắng không có quá nhiều tiếng ồn ào thỉnh thoảng sẽ có tiếng mèo hoang kêu đôi khi là tiếng lá cây va chạm vào nhau.
Ngày hôm sau là một ngày rất bình thường trong tuần cô vẫn đến trường trên đường tới cổng trường thất trung hai bên vệ đường là rất nhiều những quán ăn nhỏ mùi đồ ăn thoang thoảng khắp con đường học sinh tấp nập nói chuyện ríu rít cười nói không thôi
" Nhã Tịnh "
Uyển Uyển từ phía xa đang vẫy vẫy tay với cô gương mặt tươi cười từng bước chạy về phía cô đang đứng.
" chào buổi sáng Uyển Uyển" giọng nói của cô nhẹ nhàng êm ả khiến ai cũng muốn nghe
Uyển Như nghe thấy thế đôi mắt sáng rực lên rồi lại cong môi cười
" cậu gọi lại tên tớ được không nghe cậu gọi tên của tớ thật ngọt ngào "
Lời nói của Uyển Uyển không thể không khiến cô bật cười khi cô cười hai má lúng đồng tiền xuất hiện đôi mắt hạnh của cô cong lên như lưỡi liềm làn gia trắng sứ nõn là trên người Nhã Tịnh như chứa đựng vầng hào quang sáng lấp lánh những thiếu niên đi qua cô đều nhìn lại lâu thêm một chút nữa
" này Nhã Nhã đã có ai nói với cậu khi cậu cười lên rất đẹp chưa mấy nam sinh đi qua đều nhìn cậu như muốn mang nụ cười của cậu giấu đi làm của riếng đấy "
Uyển Uyển lên tiếng giọng nói có chút trêu trọc
" chúng ta đi thôi " Nhã Tịnh lên tiếng khoác lấy cánh tay của Uyển Uyển bước sánh bước vai sánh vai đi về phía cổng trường
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.