Chương 25: Vệt Mưa..
Táo Đỏ
18/08/2024
Sau đám tang của bà gia đình cô quyết định ở lại nơi đây vài hôm
Tối hôm đó lúc cô ra ngoài lấy nước uống lúc đi ngang qua phòng bếp
Cánh cửa phía ngoài vẫn được mở thấp thoáng một bóng hình quen thuộc đang ngồi ở cái sập nhỏ bên ngoài..
Nhìn kĩ hơn cô biết đó là ông ngoại của mình.
Nhìn bóng lưng ông rất cô đơn ông ngẩng đầu nhìn lên bầu trời kia... C
Sự đau buồn như mệt vệt mưa lạnh thấm vào tận lòng người khiến trái tim con người ta vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, sự mất mát đi những thứ quý giá như xé toang những khoảng trống trong lòng người khiến chúng ta cảm giác như mình đang lơ lửng trên mặt nước. (4)
Sự đau buồn giống như từng đợt sóng va đập vào đá khiến con người mệt mỏi và kiệt sức.. 43
Nhã Tịnh biết ông ngoại chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ chứ trong lòng ông mới là người đau buồn hơi ai hết với sự ra đi của bà
Bà ngoại đi cùng ông hơn nửa đời người kia mà là người gắn bó cùng ông trong những khoảng khắc quan trọng trong cuộc đời
Trải qua cùng ông những thăng trầm của tuổi trẻ rồi đến khi đầu bạc.
Cô đứng đó nhìn ông rất lâu rồi mới im lặng quay về phòng của mình
Vài ngày sau đó cuộc sống vẫn cứ phải tiếp diễn người đi thì phải đi người ở lại thì vẫn phải sống thật tốt.
Nhưng mẹ cô như mất đi linh hồn bà sống trong nỗi buồn chưa vơi đôi mắt bà vẫn cứ sưng như thế
Bà ăn cũng chẳng ăn uống cũng chẳng uống bố cô rất đau lòng khi nhìn mẹ cô với trạng thái như bây giờ
"Mẹ mẹ ăn một chút gì đi "
Cô nhẹ nhàng đặt đồ ăn xuống bàn, còn mẹ Chu thì đang ngồi bên mép giường nhìn ra phía ngoài cửa
" Con để đó mẹ ăn sau, hai ngày nữa chúng ta sẽ về thành phố.còn nhiều việc phải làm "
Giọng mẹ nghẹn ngào có vài lời còn chưa tròn cô cũng chỉ im lặng đóng cửa phòng rồi đi ra ngoài
Bố cô thì luôn ở bên cạnh ông ngoại hết chơi cờ rồi lại câu cá
Cô biết đó chỉ là vẻ bề ngoài của bố đang cố tỏ ra vui vẻ mà thôi...
.. •
"Uyển Uyển cậu có tin tức gì chưa tớ gọi cả trăm cuộc cậu ấy không nghe máy"
"Tớ gọi rồi không nghe kỳ thi tháng cũng đã kết thúc mà Nhã Nhã cũng không đi thi nghỉ gần tuần nay không phép tớ lo chết đi được "
Không khí mấy ngày nay của nhóm bọn họ như đạt đến cực điểm Nhã Tịnh bốc hơi không biết nơi đâu
Trong lòng ai cũng lo lăng.
Còn về phần Kính Minh, cậu như phát điên cô như tia nắng bị đám mây đen che lấp biến mất khỏi cuộc đời của cậu không rõ lý do
Cậu tìm cô lục tung cả thành phố cũng chẳng có bố mẹ cô cũng không đi làm ở công ty
Cả người cậu như phát ra tia chết cười lạnh lẽo hơn băng chẳng ai dám lại gần
Sau kì thi tháng đám người Phùng Hằng và Uyển Uyển đều vào A1 ấy vậy nhưng mà Nhã Tịnh thì...
"Ông ngoại con về đây con sẽ về thăm ngoại thường xuyên ông ngoại nhớ giữ gìn sức khỏe nhé "
"Bố chúng con phải quay lại thành phố rồi bố nhớ giữ gìn sức khỏe cuối tuần con về thăm có chuyện gì bố cứ gọi bọn con nhé "
Bố Chu nói còn mẹ cô thì nhìn ông bây giờ trong đôi mắt kia của ông chứa đựng bao nhiêu sự cô đơn sự luyến tiếc
Mẹ cô rất đau lòng nước mắt bà rưng rưng bà sợ chỉ cần bà nói bà sẽ không kìm được giọt nước mắt kia
" Được rồi ta biết rồi các con đi đi khi nào về thăm ta cũng được "
Cô đứng một bên nhìn ông cô cúi gằm mặt giọt nước mắt nóng hổi đã trào ra rơi xuống phía cằm, cô biết bây giờ ông đang rất buồn nhưng biết làm sao giờ cô muốn ở lại đây nhưng còn việc học, việc làm của bố mẹ thì làm sao mà ở lại được
"B..bố bọn con đi đây"
"Đi đi nhớ giữ gìn sức khỏe"
Ông đứng từ vườn nhà nhìn ra phía xa nhìn mãi cho đến khi không thấy bóng dáng gia đình cô nữa thì thôi...
Ông quay người vào nhà đôi mắt đã đỏ hoe..
•.•.
Gia đình cô ngồi trên chuyến tàu về thành phố B sự hỗn độn đau buồn đành gác lại phía sau
Bảo Bảo được bố đón về từ nhà ông bà nội sau hơn một tuần vắng mặt
Cậu bé đương nhiên cũng hiểu chuyện gì xảy ra lên ngoan ngoãn một cách lạ thường
Nhã Tịnh bước vào căn phòng của mình sau hơn một tuần không gặp nó vẫn không chút thay đổi, chỉ khác là bây giờ nó đã được phủ một lớp bụi mỏng
Sau một chuyến đi dài cơ thể cơ như muốn hòà làm một với cái giường ngay lập tức
Nhã Tịnh mở cửa ban công nhỏ gió đông ào ạt ùa vào như bão lũ căn phòng đang có chút ngột ngạt bí bách liền trở lên thông thoáng hẳn
Cô chú ý đến những thứ ngổn ngang trên bàn học của mình nào là sách vở điện thoại tai nghe.
Lúc bấy giờ cô mới nhớ ra mình đã nghỉ học hơn một tuần nay mà không có lý do
Chiếc điện thoại nhỏ được cô cầm lên nhưng bật nguồn không lên màn hình vẫn chìm trong mảng màu đen có lẽ nó đã hết pin
Nhã Tịnh mệt mỏi xu dọn qua loa căn phòng nhỏ
Lúc bước chân ra khỏi nhà tắm thì cũng đã mười giờ kém cô liếc nhìn quanh căn phòng rồi nằm luôn xuống giường..
Cô mới chú ý đến cái điện thoại đang ở trên phía đầu giường Nhã Tịnh thuận tay mở lên
Hàng loạt thông báo hiện về tin nhắn như gió lướt qua rồi cứ thế nối tiếp nhau khiến máy điện thoại đơ luôn cả màn hình cuộc gọi nhỡ hàng dài lướt mãi không hết
Cô có chút đau đầu khi nhìn vào những giòng tin nhắn và cuộc gọi này
Nhã Tịnh lướt quanh một vòng rồi cũng không trả lời luôn
Cô nằm trên giường thẫn thờ nhìn ban công rất lâu
Điện thoại bỗng đổ một hồi chuông dài xé nát suy nghĩ của cô
Cô cũng chẳng nghĩ gì nhiều ấn nghe mà chưa biết là ai lúc định thần lại thì cuộc gọi đã được kết nối là Kính
Minh..
Nhã Tịnh nhìn màn hình điện thoại mà không biết nói gì đầu óc cô trống rỗng
"Ở đâu?"
Một giọng nói trầm thấp vang lên nó tựa như băng lạnh lẽo đến cùng cực như thể đang cố đề nén sự tức giận, tuy cô cách cậu qua một cái màn hình điện thoại nhưng cô cũng cảm thấy được sự tức giận ngút trời của cậu
Sau hồi suy nghĩ cô cũng mở miệng nói
"Ở nhà.." giọng nói cô rất nhỏ mang theo bảy tám phần mệt mỏi
"Xuống nhà gặp tớ. "
Còn không thèm đợi câu trả lời của cô cuộc gọi ngắn này cứ thế mà kết thúc...
Cô nhìn màn hình điện thoại hiển thị đã là mười giờ hơn càng về đêm thành phố B càng lạnh nghĩ đến lúc trước cậu còn đang bị ốm lên cô cũng không nghĩ nhiều liền đi xuống tầng
Bố mẹ Chu bây giờ đều đã vào phòng ngủ cô cũng nhẹ nhàng mở tay nắm cửa để cố gắng không phát ra tiếng động
Ra đến bên ngoài từng căn gió lạnh buốt lao thẳng tới cô, cô cũng chẳng màng bận tâm chạy thật nhanh ra phía đầu ngõ
Ánh đèn mờ ảo chiếu xuống mặt đường giày cơn gió cuồn cuộn thổi tới như vũ bão, nhưng cậu cũng không lạnh đôi mắt cậu chỉ nhìn về phía trong con ngõ..
Gương mặt kia chẳng lấy chút biểu cảm
Cô từ xa chạy tới càng đến gần cậu bước chân cô khẽ chậm lại khi đến gần hơn cô cũng không ngẩng đầu, càng không nhìn vào đôi mắt đen của cậu..
Trên người Kính Minh còn vương lại mùi thuốc lá cô không biết cậu bắt đầu hút thuốc lại từ bao giờ nữa
" K... Kính Minh.."
Kính Minh nghe được giọng nói quen thuộc thì tâm trạng cũng chẳng khá hơn được
Nửa giận trong lòng cậu như muốn bùng nổ
Nhìn mèo con đang đứng trước mắt mình cậu nghiến răng đôi mắt cô hiện rõ quầng thâm lẫn sự mệt mỏi còn vài phần sưng đỏ
Cơ thể bé nhỏ gầy đi trông thấy, cậu tự hỏi có mấy ngày không gặp cô đã biến thành như thế này
Người mà cậu chăm sóc từng li từng tí mắng cũng không giám giận lại càng không mà bây giờ cô lại xuất hiện trước mặt cậu với bộ dạng như bây giờ
Bảo sao trong lòng cậu lại tức giận không nguôi cho được..
Tối hôm đó lúc cô ra ngoài lấy nước uống lúc đi ngang qua phòng bếp
Cánh cửa phía ngoài vẫn được mở thấp thoáng một bóng hình quen thuộc đang ngồi ở cái sập nhỏ bên ngoài..
Nhìn kĩ hơn cô biết đó là ông ngoại của mình.
Nhìn bóng lưng ông rất cô đơn ông ngẩng đầu nhìn lên bầu trời kia... C
Sự đau buồn như mệt vệt mưa lạnh thấm vào tận lòng người khiến trái tim con người ta vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, sự mất mát đi những thứ quý giá như xé toang những khoảng trống trong lòng người khiến chúng ta cảm giác như mình đang lơ lửng trên mặt nước. (4)
Sự đau buồn giống như từng đợt sóng va đập vào đá khiến con người mệt mỏi và kiệt sức.. 43
Nhã Tịnh biết ông ngoại chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ chứ trong lòng ông mới là người đau buồn hơi ai hết với sự ra đi của bà
Bà ngoại đi cùng ông hơn nửa đời người kia mà là người gắn bó cùng ông trong những khoảng khắc quan trọng trong cuộc đời
Trải qua cùng ông những thăng trầm của tuổi trẻ rồi đến khi đầu bạc.
Cô đứng đó nhìn ông rất lâu rồi mới im lặng quay về phòng của mình
Vài ngày sau đó cuộc sống vẫn cứ phải tiếp diễn người đi thì phải đi người ở lại thì vẫn phải sống thật tốt.
Nhưng mẹ cô như mất đi linh hồn bà sống trong nỗi buồn chưa vơi đôi mắt bà vẫn cứ sưng như thế
Bà ăn cũng chẳng ăn uống cũng chẳng uống bố cô rất đau lòng khi nhìn mẹ cô với trạng thái như bây giờ
"Mẹ mẹ ăn một chút gì đi "
Cô nhẹ nhàng đặt đồ ăn xuống bàn, còn mẹ Chu thì đang ngồi bên mép giường nhìn ra phía ngoài cửa
" Con để đó mẹ ăn sau, hai ngày nữa chúng ta sẽ về thành phố.còn nhiều việc phải làm "
Giọng mẹ nghẹn ngào có vài lời còn chưa tròn cô cũng chỉ im lặng đóng cửa phòng rồi đi ra ngoài
Bố cô thì luôn ở bên cạnh ông ngoại hết chơi cờ rồi lại câu cá
Cô biết đó chỉ là vẻ bề ngoài của bố đang cố tỏ ra vui vẻ mà thôi...
.. •
"Uyển Uyển cậu có tin tức gì chưa tớ gọi cả trăm cuộc cậu ấy không nghe máy"
"Tớ gọi rồi không nghe kỳ thi tháng cũng đã kết thúc mà Nhã Nhã cũng không đi thi nghỉ gần tuần nay không phép tớ lo chết đi được "
Không khí mấy ngày nay của nhóm bọn họ như đạt đến cực điểm Nhã Tịnh bốc hơi không biết nơi đâu
Trong lòng ai cũng lo lăng.
Còn về phần Kính Minh, cậu như phát điên cô như tia nắng bị đám mây đen che lấp biến mất khỏi cuộc đời của cậu không rõ lý do
Cậu tìm cô lục tung cả thành phố cũng chẳng có bố mẹ cô cũng không đi làm ở công ty
Cả người cậu như phát ra tia chết cười lạnh lẽo hơn băng chẳng ai dám lại gần
Sau kì thi tháng đám người Phùng Hằng và Uyển Uyển đều vào A1 ấy vậy nhưng mà Nhã Tịnh thì...
"Ông ngoại con về đây con sẽ về thăm ngoại thường xuyên ông ngoại nhớ giữ gìn sức khỏe nhé "
"Bố chúng con phải quay lại thành phố rồi bố nhớ giữ gìn sức khỏe cuối tuần con về thăm có chuyện gì bố cứ gọi bọn con nhé "
Bố Chu nói còn mẹ cô thì nhìn ông bây giờ trong đôi mắt kia của ông chứa đựng bao nhiêu sự cô đơn sự luyến tiếc
Mẹ cô rất đau lòng nước mắt bà rưng rưng bà sợ chỉ cần bà nói bà sẽ không kìm được giọt nước mắt kia
" Được rồi ta biết rồi các con đi đi khi nào về thăm ta cũng được "
Cô đứng một bên nhìn ông cô cúi gằm mặt giọt nước mắt nóng hổi đã trào ra rơi xuống phía cằm, cô biết bây giờ ông đang rất buồn nhưng biết làm sao giờ cô muốn ở lại đây nhưng còn việc học, việc làm của bố mẹ thì làm sao mà ở lại được
"B..bố bọn con đi đây"
"Đi đi nhớ giữ gìn sức khỏe"
Ông đứng từ vườn nhà nhìn ra phía xa nhìn mãi cho đến khi không thấy bóng dáng gia đình cô nữa thì thôi...
Ông quay người vào nhà đôi mắt đã đỏ hoe..
•.•.
Gia đình cô ngồi trên chuyến tàu về thành phố B sự hỗn độn đau buồn đành gác lại phía sau
Bảo Bảo được bố đón về từ nhà ông bà nội sau hơn một tuần vắng mặt
Cậu bé đương nhiên cũng hiểu chuyện gì xảy ra lên ngoan ngoãn một cách lạ thường
Nhã Tịnh bước vào căn phòng của mình sau hơn một tuần không gặp nó vẫn không chút thay đổi, chỉ khác là bây giờ nó đã được phủ một lớp bụi mỏng
Sau một chuyến đi dài cơ thể cơ như muốn hòà làm một với cái giường ngay lập tức
Nhã Tịnh mở cửa ban công nhỏ gió đông ào ạt ùa vào như bão lũ căn phòng đang có chút ngột ngạt bí bách liền trở lên thông thoáng hẳn
Cô chú ý đến những thứ ngổn ngang trên bàn học của mình nào là sách vở điện thoại tai nghe.
Lúc bấy giờ cô mới nhớ ra mình đã nghỉ học hơn một tuần nay mà không có lý do
Chiếc điện thoại nhỏ được cô cầm lên nhưng bật nguồn không lên màn hình vẫn chìm trong mảng màu đen có lẽ nó đã hết pin
Nhã Tịnh mệt mỏi xu dọn qua loa căn phòng nhỏ
Lúc bước chân ra khỏi nhà tắm thì cũng đã mười giờ kém cô liếc nhìn quanh căn phòng rồi nằm luôn xuống giường..
Cô mới chú ý đến cái điện thoại đang ở trên phía đầu giường Nhã Tịnh thuận tay mở lên
Hàng loạt thông báo hiện về tin nhắn như gió lướt qua rồi cứ thế nối tiếp nhau khiến máy điện thoại đơ luôn cả màn hình cuộc gọi nhỡ hàng dài lướt mãi không hết
Cô có chút đau đầu khi nhìn vào những giòng tin nhắn và cuộc gọi này
Nhã Tịnh lướt quanh một vòng rồi cũng không trả lời luôn
Cô nằm trên giường thẫn thờ nhìn ban công rất lâu
Điện thoại bỗng đổ một hồi chuông dài xé nát suy nghĩ của cô
Cô cũng chẳng nghĩ gì nhiều ấn nghe mà chưa biết là ai lúc định thần lại thì cuộc gọi đã được kết nối là Kính
Minh..
Nhã Tịnh nhìn màn hình điện thoại mà không biết nói gì đầu óc cô trống rỗng
"Ở đâu?"
Một giọng nói trầm thấp vang lên nó tựa như băng lạnh lẽo đến cùng cực như thể đang cố đề nén sự tức giận, tuy cô cách cậu qua một cái màn hình điện thoại nhưng cô cũng cảm thấy được sự tức giận ngút trời của cậu
Sau hồi suy nghĩ cô cũng mở miệng nói
"Ở nhà.." giọng nói cô rất nhỏ mang theo bảy tám phần mệt mỏi
"Xuống nhà gặp tớ. "
Còn không thèm đợi câu trả lời của cô cuộc gọi ngắn này cứ thế mà kết thúc...
Cô nhìn màn hình điện thoại hiển thị đã là mười giờ hơn càng về đêm thành phố B càng lạnh nghĩ đến lúc trước cậu còn đang bị ốm lên cô cũng không nghĩ nhiều liền đi xuống tầng
Bố mẹ Chu bây giờ đều đã vào phòng ngủ cô cũng nhẹ nhàng mở tay nắm cửa để cố gắng không phát ra tiếng động
Ra đến bên ngoài từng căn gió lạnh buốt lao thẳng tới cô, cô cũng chẳng màng bận tâm chạy thật nhanh ra phía đầu ngõ
Ánh đèn mờ ảo chiếu xuống mặt đường giày cơn gió cuồn cuộn thổi tới như vũ bão, nhưng cậu cũng không lạnh đôi mắt cậu chỉ nhìn về phía trong con ngõ..
Gương mặt kia chẳng lấy chút biểu cảm
Cô từ xa chạy tới càng đến gần cậu bước chân cô khẽ chậm lại khi đến gần hơn cô cũng không ngẩng đầu, càng không nhìn vào đôi mắt đen của cậu..
Trên người Kính Minh còn vương lại mùi thuốc lá cô không biết cậu bắt đầu hút thuốc lại từ bao giờ nữa
" K... Kính Minh.."
Kính Minh nghe được giọng nói quen thuộc thì tâm trạng cũng chẳng khá hơn được
Nửa giận trong lòng cậu như muốn bùng nổ
Nhìn mèo con đang đứng trước mắt mình cậu nghiến răng đôi mắt cô hiện rõ quầng thâm lẫn sự mệt mỏi còn vài phần sưng đỏ
Cơ thể bé nhỏ gầy đi trông thấy, cậu tự hỏi có mấy ngày không gặp cô đã biến thành như thế này
Người mà cậu chăm sóc từng li từng tí mắng cũng không giám giận lại càng không mà bây giờ cô lại xuất hiện trước mặt cậu với bộ dạng như bây giờ
Bảo sao trong lòng cậu lại tức giận không nguôi cho được..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.