Chương 12: Chiếc áo kỳ lạ
Ha Tu Mi
04/02/2024
Đoàn Tiểu Hy im bặt. Không hiểu sao mỗi lần mẹ nhắc đến việc không được giao du với bạn bè Đoàn Tiểu Hy lại bật khóc.
Suốt 12 năm học trôi qua, Đoàn Tiểu Hy luôn luôn nghe lời mẹ tuyệt đối thậm chí đến cả việc chọn ngành học cũng đều do mẹ quyết định nhưng bây giờ khi đã lớn Đoàn Tiểu Hy vẫn phải chịu những áp đặt do mẹ tạo ra.
Cô thật sự đã chịu đựng rất nhiều rồi!
Lần này, nhất định Đoàn Tiểu Hy nhất định phải nói lên những suy nghĩ của bản thân mình.
“Con… con…” Đoàn Tiểu Hy ấm ức đến nỗi không nói nên lời. Hai hàng lông mi ướt nhẹp, nước mắt mặn chát lăn dài xuống gò má.
Lưu Cẩm Hạ liếc mắt nhìn xuống dưới chân của Đoàn Tiểu Hy. Điều bà ta quan tâm không phải là vết thương mà chính là chiếc áo mà Đoàn Tiểu Hy đang khoác trên người.
Chỉ cần nhìn sơ qua, Lưu Cẩm Hạ cũng biết áo này không phải đồ của con gái mình mà cũng chẳng phải đồ của nữ sinh khác. Ngay lập tức trong đầu bà ta bỗng nhiên dâng trào cảm giác đa nghi.
Không chần chừ, Lưu Cẩm Hạ cởi tung chiếc áo mà Đoàn Tiểu Hy đang khoác trên người ra. Vẻ mặt của Lưu Cẩm Hạ lúc này rất tức giận, nhất định phải hỏi cho rõ ràng chiếc áo này là của ai. Nếu như phát hiện Đoàn Tiểu Hy có biểu hiện yêu đương giấu diếm thì sẽ không nương tay.
Nhìn thấy mẹ mình đang tính giành lấy chiếc áo của bạn học Dương Vỹ Thành, Đoàn Tiểu Hy cũng tỏ ra lo lắng. Chiếc áo này là của Dương Vỹ Thành cho Đoàn Tiểu Hy mượn, cô nhất định phải mang chiếc áo này về trả về chủ nhân của nó.
Lần đầu tiên trong đời, Đoàn Tiểu Hy dám cãi lại mẹ mình chỉ vì muốn giành lấy chiếc áo khoác sơ mi này.
“Mẹ! Đó là đồ của con. Không được…”
Lưu Cẩm Hạ cầm chiếc áo khoác sơ mi trên tay rồi từ từ đưa lên mũi ngửi. Một mùi hương xà phòng tầm thường phảng phất vào bên trong cánh mũi của Lưu Cẩm Hạ làm cho bà ta thẳng tay vứt chiếc áo xuống đất mà không một chút thương tiếc.
Từ lâu, Lưu Cẩm Hạ đã không ngửi mấy mùi hương nghèo nàn như thế này. Bà ta lại rất dị ứng với mấy kẻ nghèo hèn nên mỗi khi ở gần đều tỏ thái độ rất miệt thị.
Lúc Lưu Cẩm Hạ vứt chiếc áo xuống đất, bác Lý đã hình dung ra những sóng gió sắp sửa xảy ra với Đoàn Tiểu Hy là gì. Mặc dù, đối với Lưu Cẩm Hạ, bác Lý chẳng là gì cả nhưng đôi khi mấy lời khuyên ngăn của bác Lý cũng phần nào giúp ích cho Đoàn Tiểu Hy thoát nạn.
Bác Lý năm nay đã gần 60 tuổi, giọng nói đã khàn, mắt cũng đã yếu ớt dần qua năm tháng nhưng tính ra tuổi đời của ông ấy đã chôn vùi ở nơi này hơn 30 năm, lại là người đồng hành cùng mẹ con Đoàn Tiểu Hy từ thuở chưa có gì cả đến lúc Đoàn Tiểu Hy trở thành thiếu nữ trưởng thành. Tuy những lời nói của bác Lý không mấy trọng lượng nhưng tính ra vẫn tốt hơn là im lặng không nói gì.
“Phu nhân, cô bớt giận, chẳng qua Tiểu Hy vì gặp sự cố nên bạn học ở trường mới cho mượn áo để che chắn thôi chứ thật ra Tiểu Hy không có ý định yêu đương gì đâu...”
Bác Lý chưa kịp nói hết câu đã bị Lưu Cẩm Hạ chặn giọng.
“Ông không cần phải nói thay cho nó. Tôi muốn từ chính miệng nó nói ra lý do.”
“Vâng!” Không thể làm gì khác, bác Lý đành lùi ra một bên để cho hai mẹ con nhà này tự xử lý nhưng nếu như Lưu Cẩm Hà ra tay quá đáng thì bác Lý vẫn sẽ hỗ trợ Đoàn Tiểu Hy.
Lưu Cẩm Hà bước đến gần đứa con gái của mình. Bà ta chỉ tay về phía chiếc áo đang nằm trên sàn nhà, ánh mắt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống đứa trẻ đang đứng trước mặt mình nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng đến nỗi khiến cho người khác phải sợ hãi, dè chừng.
“Chiếc áo đó là của ai?”
Suốt 12 năm học trôi qua, Đoàn Tiểu Hy luôn luôn nghe lời mẹ tuyệt đối thậm chí đến cả việc chọn ngành học cũng đều do mẹ quyết định nhưng bây giờ khi đã lớn Đoàn Tiểu Hy vẫn phải chịu những áp đặt do mẹ tạo ra.
Cô thật sự đã chịu đựng rất nhiều rồi!
Lần này, nhất định Đoàn Tiểu Hy nhất định phải nói lên những suy nghĩ của bản thân mình.
“Con… con…” Đoàn Tiểu Hy ấm ức đến nỗi không nói nên lời. Hai hàng lông mi ướt nhẹp, nước mắt mặn chát lăn dài xuống gò má.
Lưu Cẩm Hạ liếc mắt nhìn xuống dưới chân của Đoàn Tiểu Hy. Điều bà ta quan tâm không phải là vết thương mà chính là chiếc áo mà Đoàn Tiểu Hy đang khoác trên người.
Chỉ cần nhìn sơ qua, Lưu Cẩm Hạ cũng biết áo này không phải đồ của con gái mình mà cũng chẳng phải đồ của nữ sinh khác. Ngay lập tức trong đầu bà ta bỗng nhiên dâng trào cảm giác đa nghi.
Không chần chừ, Lưu Cẩm Hạ cởi tung chiếc áo mà Đoàn Tiểu Hy đang khoác trên người ra. Vẻ mặt của Lưu Cẩm Hạ lúc này rất tức giận, nhất định phải hỏi cho rõ ràng chiếc áo này là của ai. Nếu như phát hiện Đoàn Tiểu Hy có biểu hiện yêu đương giấu diếm thì sẽ không nương tay.
Nhìn thấy mẹ mình đang tính giành lấy chiếc áo của bạn học Dương Vỹ Thành, Đoàn Tiểu Hy cũng tỏ ra lo lắng. Chiếc áo này là của Dương Vỹ Thành cho Đoàn Tiểu Hy mượn, cô nhất định phải mang chiếc áo này về trả về chủ nhân của nó.
Lần đầu tiên trong đời, Đoàn Tiểu Hy dám cãi lại mẹ mình chỉ vì muốn giành lấy chiếc áo khoác sơ mi này.
“Mẹ! Đó là đồ của con. Không được…”
Lưu Cẩm Hạ cầm chiếc áo khoác sơ mi trên tay rồi từ từ đưa lên mũi ngửi. Một mùi hương xà phòng tầm thường phảng phất vào bên trong cánh mũi của Lưu Cẩm Hạ làm cho bà ta thẳng tay vứt chiếc áo xuống đất mà không một chút thương tiếc.
Từ lâu, Lưu Cẩm Hạ đã không ngửi mấy mùi hương nghèo nàn như thế này. Bà ta lại rất dị ứng với mấy kẻ nghèo hèn nên mỗi khi ở gần đều tỏ thái độ rất miệt thị.
Lúc Lưu Cẩm Hạ vứt chiếc áo xuống đất, bác Lý đã hình dung ra những sóng gió sắp sửa xảy ra với Đoàn Tiểu Hy là gì. Mặc dù, đối với Lưu Cẩm Hạ, bác Lý chẳng là gì cả nhưng đôi khi mấy lời khuyên ngăn của bác Lý cũng phần nào giúp ích cho Đoàn Tiểu Hy thoát nạn.
Bác Lý năm nay đã gần 60 tuổi, giọng nói đã khàn, mắt cũng đã yếu ớt dần qua năm tháng nhưng tính ra tuổi đời của ông ấy đã chôn vùi ở nơi này hơn 30 năm, lại là người đồng hành cùng mẹ con Đoàn Tiểu Hy từ thuở chưa có gì cả đến lúc Đoàn Tiểu Hy trở thành thiếu nữ trưởng thành. Tuy những lời nói của bác Lý không mấy trọng lượng nhưng tính ra vẫn tốt hơn là im lặng không nói gì.
“Phu nhân, cô bớt giận, chẳng qua Tiểu Hy vì gặp sự cố nên bạn học ở trường mới cho mượn áo để che chắn thôi chứ thật ra Tiểu Hy không có ý định yêu đương gì đâu...”
Bác Lý chưa kịp nói hết câu đã bị Lưu Cẩm Hạ chặn giọng.
“Ông không cần phải nói thay cho nó. Tôi muốn từ chính miệng nó nói ra lý do.”
“Vâng!” Không thể làm gì khác, bác Lý đành lùi ra một bên để cho hai mẹ con nhà này tự xử lý nhưng nếu như Lưu Cẩm Hà ra tay quá đáng thì bác Lý vẫn sẽ hỗ trợ Đoàn Tiểu Hy.
Lưu Cẩm Hà bước đến gần đứa con gái của mình. Bà ta chỉ tay về phía chiếc áo đang nằm trên sàn nhà, ánh mắt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống đứa trẻ đang đứng trước mặt mình nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng đến nỗi khiến cho người khác phải sợ hãi, dè chừng.
“Chiếc áo đó là của ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.