Nguyện Ý Vì Anh, Chàng Thiếu Niên Câm
Chương 5: Chương 5
Lượng Nhược Tinh Thần
03/12/2020
“Triệu Tiểu Sơn, anh chạy qua đây làm gì?” Tiểu Bân nói giọng ghét bỏ.
Tiền Oánh Oánh dùng sức vò tóc em họ khiến đầu cô rối bù, kêu oai oái, cô mới dừng tay: “Em đừng lúc nào cũng ức hiếp Tiểu Sơn.”
Triệu Tiểu Sơn đứng trước mặt họ, ngượng ngùng cúi đầu, hai tay vô thức ma sát vạt áo.
“Tiểu Sơn, em muốn đi cùng bọn chị tới vườn cây ăn quả không?” Tiền Oánh Oánh mỉm cười nhìn cậu.
Triệu Tiểu Sơn thoáng do dự rồi vội gật đầu, ngước mắt nhìn ánh mắt cong cong của cô, mặt cậu đỏ ửng lên, không khỏi gật đầu lần nữa.
Tiểu Bân bất mãn gào lên: “Chị! Chị muốn dẫn theo anh ta làm gì! Có em chưa đủ sao!”
Tiền Oánh Oánh vỗ vỗ gương mặt bánh bao tròn trịa của cậu nhóc.
***
Tiền Oánh Oánh và Tiểu Bân chuẩn bị tới vườn cây hỗ trợ cắt vải, nhà cậu trồng rất nhiều vải, mùa này hằng năm, trong nhà sẽ thuê người hỗ trợ cắt vải, sau đó chọn ra những quả vải to, tròn, đẹp mắt để bán.
Do đó, vườn cây thừa rất nhiều quả không mấy đẹp mắt nhưng ăn rất ăn ngon. Tiền Oánh Oánh bảo Triệu Tiểu Sơn cùng bọn họ ra vườn cũng là muốn mời cậu ăn vải.
Tiền Oánh Oánh cắt mấy chùm vải nặng trịch đưa cho Triệu Tiểu Sơn: “Ăn đi Tiểu Sơn.”
Triệu Tiểu Sơn nhìn ánh mắt dịu dàng sáng ngời của Tiền Oánh Oánh sáng ngời, trái tim cậu tưởng chừng được ngâm trong mật ngọt.
Cô không ghét cậu thật sự là quá tốt.
Cậu cầm trái vải nhưng không ăn. Cậu bóc vỏ, đưa phần thịt quả mọng nước cho Tiền Oánh Oánh.
Cô nhìn trái vải trước mặt, cười lắc đầu: “Chị không ăn, em ăn đi. Cứ đứng im trong lều, nơi đó mát mẻ. Chị đi cắt vải, lát quay lại tìm em.”
Tiền Oánh Oánh dứt lời bèn xoay người đi.
Triệu Tiểu Sơn vô thức đi theo Tiền Oánh Oánh vài bước, cậu ngơ ngác dõi theo bóng lưng cô, kìm lòng không đậu ôm chặt mấy chùm vải trong lòng.
“Triệu Tiểu Sơn! Anh đừng dính lấy chị tôi nữa được không? Đó là chị tôi, không phải chị anh!”
Tiểu Bân vẫn đứng một bên làm nền không nhịn được càu nhàu.
Triệu Tiểu Sơn cứng đờ người, mặt đỏ lựng, xấu hổ liếc cậu nhóc một cái.
“Nếu anh còn quấn lấy chị tôi, tôi sẽ mách anh rể họ, để anh ấy đánh anh!”
Anh, anh rể…
Nhìn Triệu Tiểu Sơn ngẩn ra, cậu em đắc ý: “Tôi nói cho anh biết, anh rể tôi rất lợi hại, còn biết Taekwondo, anh dám quấn lấy chị tôi, cẩn thận anh ấy đánh chết anh.”
Mặt Triệu Tiểu Sơn trắng bệch, xua xua tay.
Gạt người, cậu gạt tôi.
“Ngươi tin hay không thì tùy, chờ anh rể tôi đến, anh khóc cũng vô dụng.”
***
“Tiểu Sơn đâu em?”
Tiền Oánh Oánh quay lại không thấy Triệu Tiểu Sơn, bèn hỏi em họ ở trong lều.
Cậu nhóc vừa ăn vừa đáp: “Anh ta về rồi.”
“Không phải em lại ức hiếp em ấy chứ?” Tiền Oánh Oánh đặt chiếc rổ đựng đầy vải xuống, dí trán em họ.
Đầu Tiểu Bân ngả ra sau, cậu hất tay Tiền Oánh Oánh , la lên: “Em không bắt nạt anh ta, em chỉ nói ‘Nếu anh quấn lấy chị tôi, tôi sẽ gọi anh rể đến đánh anh.’, anh ta đã bị dọa chạy, đúng là nhát gan.”
Tiền Oánh Oánh sầm mặt, cô vỗ đầu em họ: “Sao em có thể nói những lời ấy với Tiểu Sơn? Cái gì gọi là ‘quấn lấy’? Là chị bảo Tiểu Sơn đến, cách nói của em thật sự hơi quá đáng.”
Tiểu Bân chưa từng nghe chị họ dùng giọng điệu lanh lùng như thế với mình, bất an mở miệng: “Chị à, chúng ta cứ mặc kệ Triệu Tiểu Sơn được không?”
Tiền Oánh Oánh nghiêm mặt: “Em mau đi xin lỗi Tiểu Sơn.”
“Em không thích.”
Tiền Oánh Oánh ném cây kéo, đi ra ngoài.
“Chị…” Cậu em vội đứng lên chạy theo.
Nhưng bất luận cậu gọi thế nào, Tiền Oánh Oánh cũng không để ý, cậu sợ hãi đến rơi nước mắt.
Cậu ôm chặt eo cô: “Chị đừng giận, đừng mặc kệ em mà!”
Tiền Oánh Oánh gỡ tay cậu ra, cậu dứt khoát ngồi dưới đất, ôm chân Tiền Oánh Oánh, khóc thành tiếng.
“Chị! Em sai rồi! Chị đừng giận!”
Tiền Oánh Oánh cứng rắn mở miệng: “Vậy em đi xin lỗi Tiểu Sơn đi.”
Tiểu Bân: “Em xin lỗi, em xin lỗi.”
Em họ khóc không kịp thở, Tiền Oánh Oánh ngồi xổm người, lấy tay lau nước mặt trên mặt cậu: “Đừng khóc, chẳng phải chị muốn tốt cho em ư? Em còn nhỏ, còn đang đi học đã kỳ thị người khác, chờ em trưởng thành sẽ ra sao? Ai dám chơi với em? Ai muốn đối tốt với em?”
Tiền Oánh Oánh dẫn cậu đi về tìm Triệu Tiểu Sơn, nhưng Tiểu Sơn không ở nhà, hỏi mẹ Triệu Tiểu Sơn thì bà cũng không biết.
Tiền Oánh Oánh và Tiểu Bân đành quay lại vườn cây ăn quả.
Cậu giống như bị Tiền Oánh Oánh dạo sợ, vẫn luôn quy củ theo sau cô, cũng không dám nghịch ngợm nữa.
Chạng vạng, công nhân làm vườn đều đã kết thúc công việc, nhóm Tiền Oánh Oánh cũng chuẩn bị về.
Lúc đi qua một cánh rừng, Tiền Oánh Oánh bắt gặp Triệu Tiểu Sơn.
Cậu dựa lưng vào thân cây, ôm đầu gối ngồi dưới tàng cây. Có rất nhiều mèo vây quanh cậu, kêu mãi không ngừng, còn cọ đầu vào bắp chân, đầu gối của cậu.
Triệu Tiểu Sơn cúi đầu, thỉnh thoảng giơ tay lên quệt nước mắt.
Em họ lẩm bẩm: “Lớn rồi còn khóc.”
Tiền Oánh Oánh đẩy vai cậu em, đưa rổ vải cho cậu: “Mau đi xin lỗi, số vải này cầm cho cậu ấy.”
Tiểu Bân đành cầm rổ, đi tới trước mặt Triệu Tiểu Sơn. Cậu nhóc quay đầu nhìn Tiền Oánh Oánh, thấy cô giục mình, cậu mới ngồi xổm xuống, đặt chiếc rổ xuống trước mặt Triệu Tiểu Sơn.
“Triệu Tiểu Sơn.” Em họ miễn cưỡng mở miệng, “Tôi sẽ không nói với anh rể.”
Triệu Tiểu Sơn ngẩng đầu, đôi mắt cậu hồng hồng, hàng mi dài còn vương mấy giọt nước mắt trong suốt.
“Xin lỗi, Triệu Tiểu Sơn, sau này anh có thể chơi với chị tôi, tôi sẽ không nói cho cho anh rể biết đâu.”
Triệu Tiểu Sơn nhìn thoáng qua Tiểu Bân rồi ngó trái ngó phải, thấy Tiền Oánh Oánh cách đó không xa mỉm cười vẫy tay với mình, cậu ngẩn ra, nhanh chóng dời mắt.
“Triệu Tiểu Sơn, đây là vải chị tôi cho anh…”
***
“Chị Oánh.”
Phía sau bỗng vang lên một giọng nói của thiếu niên trong thời kỳ đổi giọng, khàn khàn nhưng không khó nghe.
Tiền Oánh Oánh quay đầu lại, một thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi đang cười với cô, hàm răng vừa trắng vừa sạch, cười vô cùng xán lạn.
Tiền Oánh Oánh nhìn cậu ta hơi quen, chợt nhớ ra thiếu niên này mấy hôm trước cầm đầu ăn hiếp Triệu Tiểu Sơn và Triệu Chiêu Đệ, tên là Triệu Trừng.
Mặc dù trong lòng không thích cậu ta nhưng cô vẫn mỉm cười gật đầu lại.
“Từ khi nào mà quan hệ của Tiểu Bân và Tiểu Sơn tốt đẹp như vậy?” Triệu Trừng đến gần Tiền Oánh Oánh, tỏ vẻ vô cùng thân thuộc, “Tiểu Bân tặng vải cho Tiểu Sơn?”
Tiền Oánh Oánh trả lời: “Bởi vì Tiểu Bân bắt nạt Tiểu Sơn, chị bảo thằng bé xin lỗi.”
Triệu Trừng xấu hổ khẽ gật đầu: “Thế ạ.”
Tiền Oánh Oánh gật đầu: “Từ giờ em cũng đừng ăn hiếp cậu ấy, Tiểu Sơn rất tốt, vừa chăm chỉ, hiền lành, lại hiểu chuyện, chị thấy sau này Tiểu Sơn nhất định có thể sống tốt. Em hãy làm bạn với cậu ấy, khi trưởng thành ra ngoài làm việc, em và cậu ấy giúp đỡ lẫn nhau, chẳng phải rất tốt ư?”
Trong lòng Triệu Trừng khinh thường Triệu Tiểu Sơn nhưng trên mặt không tỏ thái độ, cậu ta cười đáp: “Em không bắt nạt anh ta, chỉ là đùa thôi.”
“Đừng trêu đùa kiểu ấy, rất xúc phạm người khác.”
Triệu Trừng: “… Chị Oánh đúng là người thú vị. Em rất muốn làm bạn với chị. QQ của chị là gì? Chúng ta thêm bạn được không?”
Tiền Oánh Oánh dùng sức vò tóc em họ khiến đầu cô rối bù, kêu oai oái, cô mới dừng tay: “Em đừng lúc nào cũng ức hiếp Tiểu Sơn.”
Triệu Tiểu Sơn đứng trước mặt họ, ngượng ngùng cúi đầu, hai tay vô thức ma sát vạt áo.
“Tiểu Sơn, em muốn đi cùng bọn chị tới vườn cây ăn quả không?” Tiền Oánh Oánh mỉm cười nhìn cậu.
Triệu Tiểu Sơn thoáng do dự rồi vội gật đầu, ngước mắt nhìn ánh mắt cong cong của cô, mặt cậu đỏ ửng lên, không khỏi gật đầu lần nữa.
Tiểu Bân bất mãn gào lên: “Chị! Chị muốn dẫn theo anh ta làm gì! Có em chưa đủ sao!”
Tiền Oánh Oánh vỗ vỗ gương mặt bánh bao tròn trịa của cậu nhóc.
***
Tiền Oánh Oánh và Tiểu Bân chuẩn bị tới vườn cây hỗ trợ cắt vải, nhà cậu trồng rất nhiều vải, mùa này hằng năm, trong nhà sẽ thuê người hỗ trợ cắt vải, sau đó chọn ra những quả vải to, tròn, đẹp mắt để bán.
Do đó, vườn cây thừa rất nhiều quả không mấy đẹp mắt nhưng ăn rất ăn ngon. Tiền Oánh Oánh bảo Triệu Tiểu Sơn cùng bọn họ ra vườn cũng là muốn mời cậu ăn vải.
Tiền Oánh Oánh cắt mấy chùm vải nặng trịch đưa cho Triệu Tiểu Sơn: “Ăn đi Tiểu Sơn.”
Triệu Tiểu Sơn nhìn ánh mắt dịu dàng sáng ngời của Tiền Oánh Oánh sáng ngời, trái tim cậu tưởng chừng được ngâm trong mật ngọt.
Cô không ghét cậu thật sự là quá tốt.
Cậu cầm trái vải nhưng không ăn. Cậu bóc vỏ, đưa phần thịt quả mọng nước cho Tiền Oánh Oánh.
Cô nhìn trái vải trước mặt, cười lắc đầu: “Chị không ăn, em ăn đi. Cứ đứng im trong lều, nơi đó mát mẻ. Chị đi cắt vải, lát quay lại tìm em.”
Tiền Oánh Oánh dứt lời bèn xoay người đi.
Triệu Tiểu Sơn vô thức đi theo Tiền Oánh Oánh vài bước, cậu ngơ ngác dõi theo bóng lưng cô, kìm lòng không đậu ôm chặt mấy chùm vải trong lòng.
“Triệu Tiểu Sơn! Anh đừng dính lấy chị tôi nữa được không? Đó là chị tôi, không phải chị anh!”
Tiểu Bân vẫn đứng một bên làm nền không nhịn được càu nhàu.
Triệu Tiểu Sơn cứng đờ người, mặt đỏ lựng, xấu hổ liếc cậu nhóc một cái.
“Nếu anh còn quấn lấy chị tôi, tôi sẽ mách anh rể họ, để anh ấy đánh anh!”
Anh, anh rể…
Nhìn Triệu Tiểu Sơn ngẩn ra, cậu em đắc ý: “Tôi nói cho anh biết, anh rể tôi rất lợi hại, còn biết Taekwondo, anh dám quấn lấy chị tôi, cẩn thận anh ấy đánh chết anh.”
Mặt Triệu Tiểu Sơn trắng bệch, xua xua tay.
Gạt người, cậu gạt tôi.
“Ngươi tin hay không thì tùy, chờ anh rể tôi đến, anh khóc cũng vô dụng.”
***
“Tiểu Sơn đâu em?”
Tiền Oánh Oánh quay lại không thấy Triệu Tiểu Sơn, bèn hỏi em họ ở trong lều.
Cậu nhóc vừa ăn vừa đáp: “Anh ta về rồi.”
“Không phải em lại ức hiếp em ấy chứ?” Tiền Oánh Oánh đặt chiếc rổ đựng đầy vải xuống, dí trán em họ.
Đầu Tiểu Bân ngả ra sau, cậu hất tay Tiền Oánh Oánh , la lên: “Em không bắt nạt anh ta, em chỉ nói ‘Nếu anh quấn lấy chị tôi, tôi sẽ gọi anh rể đến đánh anh.’, anh ta đã bị dọa chạy, đúng là nhát gan.”
Tiền Oánh Oánh sầm mặt, cô vỗ đầu em họ: “Sao em có thể nói những lời ấy với Tiểu Sơn? Cái gì gọi là ‘quấn lấy’? Là chị bảo Tiểu Sơn đến, cách nói của em thật sự hơi quá đáng.”
Tiểu Bân chưa từng nghe chị họ dùng giọng điệu lanh lùng như thế với mình, bất an mở miệng: “Chị à, chúng ta cứ mặc kệ Triệu Tiểu Sơn được không?”
Tiền Oánh Oánh nghiêm mặt: “Em mau đi xin lỗi Tiểu Sơn.”
“Em không thích.”
Tiền Oánh Oánh ném cây kéo, đi ra ngoài.
“Chị…” Cậu em vội đứng lên chạy theo.
Nhưng bất luận cậu gọi thế nào, Tiền Oánh Oánh cũng không để ý, cậu sợ hãi đến rơi nước mắt.
Cậu ôm chặt eo cô: “Chị đừng giận, đừng mặc kệ em mà!”
Tiền Oánh Oánh gỡ tay cậu ra, cậu dứt khoát ngồi dưới đất, ôm chân Tiền Oánh Oánh, khóc thành tiếng.
“Chị! Em sai rồi! Chị đừng giận!”
Tiền Oánh Oánh cứng rắn mở miệng: “Vậy em đi xin lỗi Tiểu Sơn đi.”
Tiểu Bân: “Em xin lỗi, em xin lỗi.”
Em họ khóc không kịp thở, Tiền Oánh Oánh ngồi xổm người, lấy tay lau nước mặt trên mặt cậu: “Đừng khóc, chẳng phải chị muốn tốt cho em ư? Em còn nhỏ, còn đang đi học đã kỳ thị người khác, chờ em trưởng thành sẽ ra sao? Ai dám chơi với em? Ai muốn đối tốt với em?”
Tiền Oánh Oánh dẫn cậu đi về tìm Triệu Tiểu Sơn, nhưng Tiểu Sơn không ở nhà, hỏi mẹ Triệu Tiểu Sơn thì bà cũng không biết.
Tiền Oánh Oánh và Tiểu Bân đành quay lại vườn cây ăn quả.
Cậu giống như bị Tiền Oánh Oánh dạo sợ, vẫn luôn quy củ theo sau cô, cũng không dám nghịch ngợm nữa.
Chạng vạng, công nhân làm vườn đều đã kết thúc công việc, nhóm Tiền Oánh Oánh cũng chuẩn bị về.
Lúc đi qua một cánh rừng, Tiền Oánh Oánh bắt gặp Triệu Tiểu Sơn.
Cậu dựa lưng vào thân cây, ôm đầu gối ngồi dưới tàng cây. Có rất nhiều mèo vây quanh cậu, kêu mãi không ngừng, còn cọ đầu vào bắp chân, đầu gối của cậu.
Triệu Tiểu Sơn cúi đầu, thỉnh thoảng giơ tay lên quệt nước mắt.
Em họ lẩm bẩm: “Lớn rồi còn khóc.”
Tiền Oánh Oánh đẩy vai cậu em, đưa rổ vải cho cậu: “Mau đi xin lỗi, số vải này cầm cho cậu ấy.”
Tiểu Bân đành cầm rổ, đi tới trước mặt Triệu Tiểu Sơn. Cậu nhóc quay đầu nhìn Tiền Oánh Oánh, thấy cô giục mình, cậu mới ngồi xổm xuống, đặt chiếc rổ xuống trước mặt Triệu Tiểu Sơn.
“Triệu Tiểu Sơn.” Em họ miễn cưỡng mở miệng, “Tôi sẽ không nói với anh rể.”
Triệu Tiểu Sơn ngẩng đầu, đôi mắt cậu hồng hồng, hàng mi dài còn vương mấy giọt nước mắt trong suốt.
“Xin lỗi, Triệu Tiểu Sơn, sau này anh có thể chơi với chị tôi, tôi sẽ không nói cho cho anh rể biết đâu.”
Triệu Tiểu Sơn nhìn thoáng qua Tiểu Bân rồi ngó trái ngó phải, thấy Tiền Oánh Oánh cách đó không xa mỉm cười vẫy tay với mình, cậu ngẩn ra, nhanh chóng dời mắt.
“Triệu Tiểu Sơn, đây là vải chị tôi cho anh…”
***
“Chị Oánh.”
Phía sau bỗng vang lên một giọng nói của thiếu niên trong thời kỳ đổi giọng, khàn khàn nhưng không khó nghe.
Tiền Oánh Oánh quay đầu lại, một thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi đang cười với cô, hàm răng vừa trắng vừa sạch, cười vô cùng xán lạn.
Tiền Oánh Oánh nhìn cậu ta hơi quen, chợt nhớ ra thiếu niên này mấy hôm trước cầm đầu ăn hiếp Triệu Tiểu Sơn và Triệu Chiêu Đệ, tên là Triệu Trừng.
Mặc dù trong lòng không thích cậu ta nhưng cô vẫn mỉm cười gật đầu lại.
“Từ khi nào mà quan hệ của Tiểu Bân và Tiểu Sơn tốt đẹp như vậy?” Triệu Trừng đến gần Tiền Oánh Oánh, tỏ vẻ vô cùng thân thuộc, “Tiểu Bân tặng vải cho Tiểu Sơn?”
Tiền Oánh Oánh trả lời: “Bởi vì Tiểu Bân bắt nạt Tiểu Sơn, chị bảo thằng bé xin lỗi.”
Triệu Trừng xấu hổ khẽ gật đầu: “Thế ạ.”
Tiền Oánh Oánh gật đầu: “Từ giờ em cũng đừng ăn hiếp cậu ấy, Tiểu Sơn rất tốt, vừa chăm chỉ, hiền lành, lại hiểu chuyện, chị thấy sau này Tiểu Sơn nhất định có thể sống tốt. Em hãy làm bạn với cậu ấy, khi trưởng thành ra ngoài làm việc, em và cậu ấy giúp đỡ lẫn nhau, chẳng phải rất tốt ư?”
Trong lòng Triệu Trừng khinh thường Triệu Tiểu Sơn nhưng trên mặt không tỏ thái độ, cậu ta cười đáp: “Em không bắt nạt anh ta, chỉ là đùa thôi.”
“Đừng trêu đùa kiểu ấy, rất xúc phạm người khác.”
Triệu Trừng: “… Chị Oánh đúng là người thú vị. Em rất muốn làm bạn với chị. QQ của chị là gì? Chúng ta thêm bạn được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.