Chương 5: Cánh đào đỏ máu
Nguyệt Lưu
10/12/2023
Hôn ước vẫn phải tiếp tục tiến hành.
Chuẩn bị đại hôn mấy năm, nếu không để mọi người nhìn, thật đáng tiếc.
Sau khi Bùi Tự rời đi có người nói cho Bùi Tương tin tức hắn đến viện của ta, nàng ta nằm trên giường hai tháng, mặc dù thân thể còn suy yếu, nhưng cũng đã có thể xuống giường đi lại.
Một đám nha hoàn đỡ nàng ta đi vào trong viện của ta, hộ vệ trong viện của ta cũng che chở ta.
Hai bên mắt to trừng mắt nhỏ.
Ai cũng cảnh giác, e sợ đối phương bất ngờ động thủ.
"Tới tận bây giờ ngươi vẫn còn muốn quyến rũ đệ đệ ta, chẳng lẽ ngươi không biết mình đã là người của Chu Chỉ rồi ư, sao ngươi dám làm như thế!"
Bùi Tương nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng kia như hận không thể ăn tươi nuốt sống ta.
Ta vừa vuốt ve cây trâm vàng trên đầu, những gia đinh nha hoàn đứng bên cạnh đều thay đổi sắc mặt, đều bảo vệ ở trước mặt Bùi Tương, e sợ ta tới gần nửa phần.
"Bùi Tương, đệ đệ của ngươi.. tự tới tìm ta."
Ta cố ý nói mấy chữ cuối cùng rất gợi đòn, sau đó còn nói: "Hắn còn nói, muốn kháng chỉ từ hôn vì ta."
Bùi Tương mặt mày biến sắc.
Đây chính là hôn ước với công chúa, đại hôn đã chuẩn bị vài năm rồi, nếu vào giờ phút này kháng chỉ từ hôn, đây chính là tội lớn có thể diệt tộc.
"Tiện nhân, tiện nhân!"
Nàng ta mắng ta không ngừng, tức tối lăn qua lộn lại cũng chỉ mắng một câu này.
Nói ra cũng buồn cười.
Bùi Tương vẫn luôn xem thường ta, nhưng tới giờ khắc này nàng ta không biết tên ta là gì.
Không phải là không muốn biết.
Mà là khinh thường, khinh thường nhớ một cái tên bị nàng ta giẫm ở trong bùn lầy.
Nhìn sắc mặt khó xử của nàng ta, tuy rằng lúc này ta không thể ra tay đâm nàng ta, nhưng cũng coi như có thể vui vẻ một chút.
"Yên tâm, chuẩn bị hôn sự lâu như vậy, ta đương nhiên sẽ không dễ dàng phá hỏng.
Nghe ta nói, Bùi Tương có chút hoài nghi.
Nhưng dường như rất nhanh đã hiểu ra.
" À, cũng là do đệ ta ngu xuẩn, bị tiện nhân là ngươi mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Hôm nay ngươi đã trèo lên cành cao, chiếm đoạt được phu quân của ra, tất nhiên là chướng mắt tên ngu xuẩn kia. "
Nàng ta cười lạnh, mặc dù không còn hoảng sợ như trước, nhưng vẫn chán ghét ta như trước.
" Nguyệt Các ta không hoan nghênh ngươi, nếu còn hắt nước bẩn, ta không cam đoan mình còn có thể làm ra cái gì đâu. "
Ta gỡ trâm cài trên búi tóc xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Tương.
Có lẽ nỗi sợ ngày đó bên hồ nước bị ta đâm một cái khiến nàng ta sợ bóng sợ gió, Bùi Tương sắc mặt rất khó coi, đứng không vững, miệng vẫn mắng một câu tiện nhân, sau đó được nha hoàn đỡ rời đi.
Nàng ra vừa đi, thì Chu Chỉ tới.
" Hai tháng không chịu gặp ta, hôm nay sao lại tự mình tìm tới cửa thế này? "
Ta nhìn Chu Chỉ, hắn mặc một bộ y phục đường hoàng màu đỏ, lông mày ánh mắt trước sau như một, cứ như vậy lẳng lặng nhìn ta, trong mắt nhìn không ra nửa điểm gợn sóng.
" Bùi Tự vừa tới tìm ngươi? "
Hắn hỏi, ta gật đầu.
Sau đó đi tới bên cạnh hắn, cầm lấy tay hắn, trong mắt hàm chứa một chút chờ mong:" Như thế nào, ngươi ghen sao? "
Chu Chỉ cau mày, nhanh chóng rút tay ra.
" Làm sao có thể? "
" Haizz, thật đúng là làm cho người ta thất vọng mà. Chu Chỉ, phải như thế nào mới có thể thích ta đây? "
Ta ngửa đầu nhìn chằm chằm hắn, bướng bỉnh muốn biết một đáp án. Dựa vào chính mình muốn báo thù, rất là gian nan, bởi vì người ta muốn giết, cũng không chỉ có Bùi Tương.
Nên ta cần ai đó giúp ta.
Nhưng Chu Chỉ không muốn giúp.
Trừ phi hắn thích ta, nhưng muốn vậy quả thực là đầm rồng hang hổ.
Hắn cúi đầu nhìn ta, ngón tay xoa xoa môi ta, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:
" Nếu ngươi có thể giấu đi một chút tâm tư của mình, chỉ là đơn thuần muốn ta thích ngươi, có lẽ còn dễ dàng một chút. "
Chu Chỉ biết ta muốn khiến hắn thích ta, chẳng qua chính là bởi vì câu nói kia của hắn.
Khiến hắn yêu ta, hắn sẽ nguyện ý giúp ta.
Chu Chỉ còn nói:" Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ có chút cốt khí, sẽ không dựa vào bất kì kẻ nào, chỉ dựa vào chính mình đi báo thù. "
Ta cười như tự giễu.
" Nhưng thế gian này, ta chỉ là một nữ tử cô độc, còn sống ở thanh lâu năm năm, ta lấy cái gì đi báo thù? "
Trả thù bằng dũng khí sao?
Lúc trước nếu không phải bởi vì báo ân ta cứu mạng, Chu Chỉ sao có thể hứa bảo vệ ta cả đời, ta có lẽ cũng không qua nổi năm năm, sẽ chết trong tay những vị khách có sở thích đặc biệt kia.
Bây giờ ta sống còn chật vật.
Báo thù, chỉ dựa vào một mình ta, quá khó khăn.
Tóm lại mục đích cuối cùng của ta chỉ là muốn bọn họ chết. Là tự tay ta đâm thanh đao này, hay là ta thao túng để cho người khác đâm, kỳ thật không có gì khác nhau.
Cho nên ta không cần thể diện, cũng không cần cái gọi là cốt khí.
Ta chỉ muốn mạng của bọn họ.
Đi tế bái đệ muội của ta trên trời có linh thiêng.
Sau lần này.
Chu Chỉ không tiếp tục né tránh ta nữa.
Đã tiếp xúc thân mật rồi, bây giờ hắn ở lại viện của ta cũng không chỉ đơn thuần nghe ta đánh đàn ban đêm nữa.
Không có gì để giữ.
Một thân da thịt dơ bẩn này của ta, đã sớm trăm ngàn lỗ thủng.
Nếu có thể góp một viên gạch vào đại kế báo thù của ta, ta rất vui vẻ.
Chỉ là thân thể có chút chịu không nổi.
Sáng sớm khi tỉnh lại, mệt mỏi đến nỗi ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên được. Chu Chỉ luôn ôm ta vào lòng, sau đó cúi đầu hôn dấu răng trên cổ ta.
Đó là dấu ấn hắn từng để lại.
Hắn thích thế.
Kỳ thật, hắn và khách trong thanh lâu không có gì khác nhau.
Đều có sở thích kỳ quái.
Chỉ là đối với ta dịu dàng một chút, sẽ không làm ta đau như bọn họ.
" Hôm nay ta muốn theo Bùi Tương về Bùi gia, lúc trước vì ngươi làm bị thương Bùi Tương, còn chưa cùng nàng ta trở về, hôm nay thế nào cũng phải bù đắp. "
Hắn chuẩn bị cúi đầu hôn trán ta, nhưng ta lại tránh né rất nhanh.
" Đã như vậy, tiểu Hầu gia đi sớm một chút đi. "
Hắn bất đắc dĩ, đưa tay gõ trán ta, sau đó nói với ta:" Ta sẽ về sớm. "
Ta trơ mắt nhìn hắn rời đi.
Dùng xong bữa sáng, Bùi Tương vốn nên chuẩn bị quay lại, không hiểu sao lại muốn tới cửa viện ta dạo một vòng.
" Không danh không phận ở chỗ này, ngươi cho rằng có người nào có thể coi trọng ngươi? Một nữ tử thanh lâu mà thôi, thứ bẩn thỉu ngàn người cưỡi vạn người giẫm lên, phu quân rất nhanh sẽ chán ghét ngươi, sau đó yêu ta. "
Nàng ta nói vô cùng đắc ý, nhưng ta không thích dáng vẻ đắc ý của nàng ta.
Cho nên khi bọn họ ngồi xe ngựa rời đi, trên đường đến Bùi phủ, ta đã đứng dưới tàng cây lê hoa trong sân Nguyệt Các, dùng trâm mài sắc bén lúc trước, dúng hết sức rạch tay mình.
Máu tươi chảy đầy đất.
Ta nhìn vết rạch dữ tợn trên cánh tay, nếu không có gì bất ngờ chắc chắb để lại một vết sẹo. Nếu là lúc trước, ta nhất định sẽ khóc khổ khóc sở.
Dù sao cũng là phận nữ nhi, ai không sợ rách da rách thịt.
Nhưng sau đó vết sẹo trên người càng ngày càng nhiều, ta cũng không thèm để ý.
Cho dù đau, cũng không đau bằng hận.
Nước mắt Tiểu Đào đều rơi xuống, lúc này dùng khăn bao lấy cánh tay ta, ý đồ cầm máu cho ta, nhưng ta đẩy nàng ra.
" Tiểu Đào, phái người đi nói cho tiểu Hầu gia biết ta bị thương. "
Tính tình ta bướng bỉnh, cô ấy biết.
Căn bản không dám chậm trễ, lập tức tự mình mang theo người xông ra ngoài.
Sớm thôi.
Vốn là cuối tuần muốn cùng Bùi Tương về nhà, cuối cùng lại vội vã theo lang trung trở về, hắn vừa đến đã nhìn thấy ta đứng ở dưới tàng cây lê hoa, cụp mắt nhìn vết thương trên cánh tay, máu tươi theo cổ tay chảy về đầu ngón tay, sau đó từ đầu ngón tay rơi xuống đất, đập vào cánh hoa rơi xuống kia.
Hoa màu hồng nhạt, lại bị máu tươi của ta nhuộm đỏ sậm.
Ta nhặt cánh hoa lên, đưa cho Chu Chỉ:" Nhìn xem, có phải rất đẹp không? "
Hắn tức giận trừng mắt nhìn ta một cái, trực tiếp ôm ta vào trong phòng, miệng mắng một câu:" Ngươi muốn làm ta tức chết phải không? "
Ta bị hắn ôm vào phòng, thấy Bùi Tương liền đứng ở cửa viện.
Trong mắt nàng ta hận ý ngùn ngụt.
Trong lòng ta đột nhiên thoải mái hơn hẳn.
Vì từ hôm nay trở đi, toàn bộ người trong kinh thành đều biết:
Tiểu Hầu gia Chu Chỉ bị một nữ tử thanh lâu mê hoặc, thậm chí không để mặt mũi cho chính thê.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ người ở kinh thành đều mắng ta là hồ li.
Quyến rũ thì sao?
Ta nhìn cánh tay đã băng bó, hơi đụng một chút vẫn rất đau, Tiểu Đào mỗi lần thay thuốc cho ta, đều sẽ nhìn vết thương mà rơi nước mắt.
" Cô nương không để ý đến thanh danh của mình sao? "
Ta nhìn cô ấy cười:" Tiểu Đào ngốc của ta, cô nương nhà ngươi có danh tiếng sao?"
Đã mất sạch từ lúc bị bán vào Thanh Lâu rồi.
Thẩm Khuynh Nguyệt kia đã chết từ lâu rồi.
Người bây giờ đang kéo dài hơi tàn mà sống là Nguyệt Nương trong mắt mọi người không có liêm sỉ mà thôi.
Chuẩn bị đại hôn mấy năm, nếu không để mọi người nhìn, thật đáng tiếc.
Sau khi Bùi Tự rời đi có người nói cho Bùi Tương tin tức hắn đến viện của ta, nàng ta nằm trên giường hai tháng, mặc dù thân thể còn suy yếu, nhưng cũng đã có thể xuống giường đi lại.
Một đám nha hoàn đỡ nàng ta đi vào trong viện của ta, hộ vệ trong viện của ta cũng che chở ta.
Hai bên mắt to trừng mắt nhỏ.
Ai cũng cảnh giác, e sợ đối phương bất ngờ động thủ.
"Tới tận bây giờ ngươi vẫn còn muốn quyến rũ đệ đệ ta, chẳng lẽ ngươi không biết mình đã là người của Chu Chỉ rồi ư, sao ngươi dám làm như thế!"
Bùi Tương nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng kia như hận không thể ăn tươi nuốt sống ta.
Ta vừa vuốt ve cây trâm vàng trên đầu, những gia đinh nha hoàn đứng bên cạnh đều thay đổi sắc mặt, đều bảo vệ ở trước mặt Bùi Tương, e sợ ta tới gần nửa phần.
"Bùi Tương, đệ đệ của ngươi.. tự tới tìm ta."
Ta cố ý nói mấy chữ cuối cùng rất gợi đòn, sau đó còn nói: "Hắn còn nói, muốn kháng chỉ từ hôn vì ta."
Bùi Tương mặt mày biến sắc.
Đây chính là hôn ước với công chúa, đại hôn đã chuẩn bị vài năm rồi, nếu vào giờ phút này kháng chỉ từ hôn, đây chính là tội lớn có thể diệt tộc.
"Tiện nhân, tiện nhân!"
Nàng ta mắng ta không ngừng, tức tối lăn qua lộn lại cũng chỉ mắng một câu này.
Nói ra cũng buồn cười.
Bùi Tương vẫn luôn xem thường ta, nhưng tới giờ khắc này nàng ta không biết tên ta là gì.
Không phải là không muốn biết.
Mà là khinh thường, khinh thường nhớ một cái tên bị nàng ta giẫm ở trong bùn lầy.
Nhìn sắc mặt khó xử của nàng ta, tuy rằng lúc này ta không thể ra tay đâm nàng ta, nhưng cũng coi như có thể vui vẻ một chút.
"Yên tâm, chuẩn bị hôn sự lâu như vậy, ta đương nhiên sẽ không dễ dàng phá hỏng.
Nghe ta nói, Bùi Tương có chút hoài nghi.
Nhưng dường như rất nhanh đã hiểu ra.
" À, cũng là do đệ ta ngu xuẩn, bị tiện nhân là ngươi mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Hôm nay ngươi đã trèo lên cành cao, chiếm đoạt được phu quân của ra, tất nhiên là chướng mắt tên ngu xuẩn kia. "
Nàng ta cười lạnh, mặc dù không còn hoảng sợ như trước, nhưng vẫn chán ghét ta như trước.
" Nguyệt Các ta không hoan nghênh ngươi, nếu còn hắt nước bẩn, ta không cam đoan mình còn có thể làm ra cái gì đâu. "
Ta gỡ trâm cài trên búi tóc xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Tương.
Có lẽ nỗi sợ ngày đó bên hồ nước bị ta đâm một cái khiến nàng ta sợ bóng sợ gió, Bùi Tương sắc mặt rất khó coi, đứng không vững, miệng vẫn mắng một câu tiện nhân, sau đó được nha hoàn đỡ rời đi.
Nàng ra vừa đi, thì Chu Chỉ tới.
" Hai tháng không chịu gặp ta, hôm nay sao lại tự mình tìm tới cửa thế này? "
Ta nhìn Chu Chỉ, hắn mặc một bộ y phục đường hoàng màu đỏ, lông mày ánh mắt trước sau như một, cứ như vậy lẳng lặng nhìn ta, trong mắt nhìn không ra nửa điểm gợn sóng.
" Bùi Tự vừa tới tìm ngươi? "
Hắn hỏi, ta gật đầu.
Sau đó đi tới bên cạnh hắn, cầm lấy tay hắn, trong mắt hàm chứa một chút chờ mong:" Như thế nào, ngươi ghen sao? "
Chu Chỉ cau mày, nhanh chóng rút tay ra.
" Làm sao có thể? "
" Haizz, thật đúng là làm cho người ta thất vọng mà. Chu Chỉ, phải như thế nào mới có thể thích ta đây? "
Ta ngửa đầu nhìn chằm chằm hắn, bướng bỉnh muốn biết một đáp án. Dựa vào chính mình muốn báo thù, rất là gian nan, bởi vì người ta muốn giết, cũng không chỉ có Bùi Tương.
Nên ta cần ai đó giúp ta.
Nhưng Chu Chỉ không muốn giúp.
Trừ phi hắn thích ta, nhưng muốn vậy quả thực là đầm rồng hang hổ.
Hắn cúi đầu nhìn ta, ngón tay xoa xoa môi ta, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:
" Nếu ngươi có thể giấu đi một chút tâm tư của mình, chỉ là đơn thuần muốn ta thích ngươi, có lẽ còn dễ dàng một chút. "
Chu Chỉ biết ta muốn khiến hắn thích ta, chẳng qua chính là bởi vì câu nói kia của hắn.
Khiến hắn yêu ta, hắn sẽ nguyện ý giúp ta.
Chu Chỉ còn nói:" Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ có chút cốt khí, sẽ không dựa vào bất kì kẻ nào, chỉ dựa vào chính mình đi báo thù. "
Ta cười như tự giễu.
" Nhưng thế gian này, ta chỉ là một nữ tử cô độc, còn sống ở thanh lâu năm năm, ta lấy cái gì đi báo thù? "
Trả thù bằng dũng khí sao?
Lúc trước nếu không phải bởi vì báo ân ta cứu mạng, Chu Chỉ sao có thể hứa bảo vệ ta cả đời, ta có lẽ cũng không qua nổi năm năm, sẽ chết trong tay những vị khách có sở thích đặc biệt kia.
Bây giờ ta sống còn chật vật.
Báo thù, chỉ dựa vào một mình ta, quá khó khăn.
Tóm lại mục đích cuối cùng của ta chỉ là muốn bọn họ chết. Là tự tay ta đâm thanh đao này, hay là ta thao túng để cho người khác đâm, kỳ thật không có gì khác nhau.
Cho nên ta không cần thể diện, cũng không cần cái gọi là cốt khí.
Ta chỉ muốn mạng của bọn họ.
Đi tế bái đệ muội của ta trên trời có linh thiêng.
Sau lần này.
Chu Chỉ không tiếp tục né tránh ta nữa.
Đã tiếp xúc thân mật rồi, bây giờ hắn ở lại viện của ta cũng không chỉ đơn thuần nghe ta đánh đàn ban đêm nữa.
Không có gì để giữ.
Một thân da thịt dơ bẩn này của ta, đã sớm trăm ngàn lỗ thủng.
Nếu có thể góp một viên gạch vào đại kế báo thù của ta, ta rất vui vẻ.
Chỉ là thân thể có chút chịu không nổi.
Sáng sớm khi tỉnh lại, mệt mỏi đến nỗi ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên được. Chu Chỉ luôn ôm ta vào lòng, sau đó cúi đầu hôn dấu răng trên cổ ta.
Đó là dấu ấn hắn từng để lại.
Hắn thích thế.
Kỳ thật, hắn và khách trong thanh lâu không có gì khác nhau.
Đều có sở thích kỳ quái.
Chỉ là đối với ta dịu dàng một chút, sẽ không làm ta đau như bọn họ.
" Hôm nay ta muốn theo Bùi Tương về Bùi gia, lúc trước vì ngươi làm bị thương Bùi Tương, còn chưa cùng nàng ta trở về, hôm nay thế nào cũng phải bù đắp. "
Hắn chuẩn bị cúi đầu hôn trán ta, nhưng ta lại tránh né rất nhanh.
" Đã như vậy, tiểu Hầu gia đi sớm một chút đi. "
Hắn bất đắc dĩ, đưa tay gõ trán ta, sau đó nói với ta:" Ta sẽ về sớm. "
Ta trơ mắt nhìn hắn rời đi.
Dùng xong bữa sáng, Bùi Tương vốn nên chuẩn bị quay lại, không hiểu sao lại muốn tới cửa viện ta dạo một vòng.
" Không danh không phận ở chỗ này, ngươi cho rằng có người nào có thể coi trọng ngươi? Một nữ tử thanh lâu mà thôi, thứ bẩn thỉu ngàn người cưỡi vạn người giẫm lên, phu quân rất nhanh sẽ chán ghét ngươi, sau đó yêu ta. "
Nàng ta nói vô cùng đắc ý, nhưng ta không thích dáng vẻ đắc ý của nàng ta.
Cho nên khi bọn họ ngồi xe ngựa rời đi, trên đường đến Bùi phủ, ta đã đứng dưới tàng cây lê hoa trong sân Nguyệt Các, dùng trâm mài sắc bén lúc trước, dúng hết sức rạch tay mình.
Máu tươi chảy đầy đất.
Ta nhìn vết rạch dữ tợn trên cánh tay, nếu không có gì bất ngờ chắc chắb để lại một vết sẹo. Nếu là lúc trước, ta nhất định sẽ khóc khổ khóc sở.
Dù sao cũng là phận nữ nhi, ai không sợ rách da rách thịt.
Nhưng sau đó vết sẹo trên người càng ngày càng nhiều, ta cũng không thèm để ý.
Cho dù đau, cũng không đau bằng hận.
Nước mắt Tiểu Đào đều rơi xuống, lúc này dùng khăn bao lấy cánh tay ta, ý đồ cầm máu cho ta, nhưng ta đẩy nàng ra.
" Tiểu Đào, phái người đi nói cho tiểu Hầu gia biết ta bị thương. "
Tính tình ta bướng bỉnh, cô ấy biết.
Căn bản không dám chậm trễ, lập tức tự mình mang theo người xông ra ngoài.
Sớm thôi.
Vốn là cuối tuần muốn cùng Bùi Tương về nhà, cuối cùng lại vội vã theo lang trung trở về, hắn vừa đến đã nhìn thấy ta đứng ở dưới tàng cây lê hoa, cụp mắt nhìn vết thương trên cánh tay, máu tươi theo cổ tay chảy về đầu ngón tay, sau đó từ đầu ngón tay rơi xuống đất, đập vào cánh hoa rơi xuống kia.
Hoa màu hồng nhạt, lại bị máu tươi của ta nhuộm đỏ sậm.
Ta nhặt cánh hoa lên, đưa cho Chu Chỉ:" Nhìn xem, có phải rất đẹp không? "
Hắn tức giận trừng mắt nhìn ta một cái, trực tiếp ôm ta vào trong phòng, miệng mắng một câu:" Ngươi muốn làm ta tức chết phải không? "
Ta bị hắn ôm vào phòng, thấy Bùi Tương liền đứng ở cửa viện.
Trong mắt nàng ta hận ý ngùn ngụt.
Trong lòng ta đột nhiên thoải mái hơn hẳn.
Vì từ hôm nay trở đi, toàn bộ người trong kinh thành đều biết:
Tiểu Hầu gia Chu Chỉ bị một nữ tử thanh lâu mê hoặc, thậm chí không để mặt mũi cho chính thê.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ người ở kinh thành đều mắng ta là hồ li.
Quyến rũ thì sao?
Ta nhìn cánh tay đã băng bó, hơi đụng một chút vẫn rất đau, Tiểu Đào mỗi lần thay thuốc cho ta, đều sẽ nhìn vết thương mà rơi nước mắt.
" Cô nương không để ý đến thanh danh của mình sao? "
Ta nhìn cô ấy cười:" Tiểu Đào ngốc của ta, cô nương nhà ngươi có danh tiếng sao?"
Đã mất sạch từ lúc bị bán vào Thanh Lâu rồi.
Thẩm Khuynh Nguyệt kia đã chết từ lâu rồi.
Người bây giờ đang kéo dài hơi tàn mà sống là Nguyệt Nương trong mắt mọi người không có liêm sỉ mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.