Chương 17
Nguyệt Lưu
24/12/2023
"Thích khách này ra chiêu đều trí mạng, cô nương đã đắc tội với ai vậy?"
Sau khi chào hỏi từng người, Cảnh Châu dùng mũi chân đá đá thích khách nằm trên mặt đất, mặc dù đã không còn sự sống, nhưng đồ vật trên người vẫn còn.
Chu Chỉ và Cảnh Châu liếc nhau, chủ động tiến lên lần mò người mấy tên thích khách, rất nhanh đã tìm thấy một cái lệnh bài.
Ta đưa mắt nhìn lệnh bài một cái lập tức quay sang nhìn Chu Chỉ.
"Là bà ta?"
"Là bà ta!"
Chúng ta đồng thanh một lời, nhìn lệnh bài quen thuộc kia, đã hiểu được là do người nào gây nên.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Tình Yêu Hai Chiều Ngọt Ngào
4. Mạn Mạn Của Tôi
=====================================
Kiếp trước ta may mắn được cứu Chu Chỉ là bởi vì sau khi Hầu phu nhân qua đời, lão Hầu gia lại cưới phu nhân mới.
Tân phu nhân sau ba năm đã hạ sinh nhi tử, dã tâm bừng bừng, muốn giết Chu Chỉ và anh em của hắn, để cho nhi tử của mình kế thừa tước vị Hầu gia này.
Bà ta bỏ ra một số tiền lớn thuê sát thủ, võ công của Chu Chỉ dù có giỏi thế nào, cũng không thể lấy ít địch nhiều, cuối cùng hắn bị trọng thương, trốn vào phòng của ta, được ta cứu giúp.
Thẻ bài lúc đấy tìm được giống hệt cái hắn đang cầm lúc này, sau đó mới bắt đầu bắt tay điều tra, tra được âm mưu của tân phu nhân kia bèn mang theo tất cả chứng cớ để cho lão Hầu gia quyết định, muốn ông bảo vệ những đứa con do vợ cả sinh ra.
Nhưng ông muốn bảo vệ cả hai bên nên đã nhốt tân phu nhân lại, còn mình thì mang theo đứa con nhỏ rời đến Giang Nam định cư.
Hôm nay lại nhìn thấy khối lệnh bài quen thuộc, không cần điều tra cũng biết là người nào gây nên.
"Là ta sơ suất. Ta cứ tưởng phải qua vài năm nữa bà ta mới động thủ, không ngờ, ta vừa rời khỏi kinh thành, bà ta đã cảm thấy có cơ hội, còn thiếu chút liên luỵ đến nàng."
Chu Chỉ vẻ mặt áy náy.
Tất nhiên ta chẳng tranh cãi với hắn về vấn đề này làm gì.
Dù sao cái bọn chúng muốn cũng là mạng của hắn, chỉ là chẳng may ta lại ở cùng hắn đúng lúc sát thủ đuổi tới nơi thôi.
"Xem ra trong kinh thành có rất nhiều chuyện cần ngươi đi xử lý, tiểu Hầu gia người nên về sớm một chút đi."
Tân phu nhân kia đã ra tay, Chu Chỉ chắc chắn không thể mặc kệ chuyện này.
Trước khi hắn quay về, đã nói với ta rằng hắn sẽ quay trở lại nhanh thôi, ta cũng chẳng đề những lời này ở trong lòng.
Dù sao hắn có đến hay không cũng không quan trọng, ta chỉ muốn trải qua cuộc sống tốt đẹp của mình.
Mà hắn vốn thuộc về kinh thành, nếu là từ nay về sau không gặp lại. Đó mới là bình thường.
Nếu từ đầu đã không hi vọng gì, cho dù ngày sau kết quả như thế nào thì ta cũng không đau lòng.
Ta không muốn làm cho mình khổ sở thêm nữa, cho nên sẽ không có loại hi vọng này.
Sau khi chào hỏi từng người, Cảnh Châu dùng mũi chân đá đá thích khách nằm trên mặt đất, mặc dù đã không còn sự sống, nhưng đồ vật trên người vẫn còn.
Chu Chỉ và Cảnh Châu liếc nhau, chủ động tiến lên lần mò người mấy tên thích khách, rất nhanh đã tìm thấy một cái lệnh bài.
Ta đưa mắt nhìn lệnh bài một cái lập tức quay sang nhìn Chu Chỉ.
"Là bà ta?"
"Là bà ta!"
Chúng ta đồng thanh một lời, nhìn lệnh bài quen thuộc kia, đã hiểu được là do người nào gây nên.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Tình Yêu Hai Chiều Ngọt Ngào
4. Mạn Mạn Của Tôi
=====================================
Kiếp trước ta may mắn được cứu Chu Chỉ là bởi vì sau khi Hầu phu nhân qua đời, lão Hầu gia lại cưới phu nhân mới.
Tân phu nhân sau ba năm đã hạ sinh nhi tử, dã tâm bừng bừng, muốn giết Chu Chỉ và anh em của hắn, để cho nhi tử của mình kế thừa tước vị Hầu gia này.
Bà ta bỏ ra một số tiền lớn thuê sát thủ, võ công của Chu Chỉ dù có giỏi thế nào, cũng không thể lấy ít địch nhiều, cuối cùng hắn bị trọng thương, trốn vào phòng của ta, được ta cứu giúp.
Thẻ bài lúc đấy tìm được giống hệt cái hắn đang cầm lúc này, sau đó mới bắt đầu bắt tay điều tra, tra được âm mưu của tân phu nhân kia bèn mang theo tất cả chứng cớ để cho lão Hầu gia quyết định, muốn ông bảo vệ những đứa con do vợ cả sinh ra.
Nhưng ông muốn bảo vệ cả hai bên nên đã nhốt tân phu nhân lại, còn mình thì mang theo đứa con nhỏ rời đến Giang Nam định cư.
Hôm nay lại nhìn thấy khối lệnh bài quen thuộc, không cần điều tra cũng biết là người nào gây nên.
"Là ta sơ suất. Ta cứ tưởng phải qua vài năm nữa bà ta mới động thủ, không ngờ, ta vừa rời khỏi kinh thành, bà ta đã cảm thấy có cơ hội, còn thiếu chút liên luỵ đến nàng."
Chu Chỉ vẻ mặt áy náy.
Tất nhiên ta chẳng tranh cãi với hắn về vấn đề này làm gì.
Dù sao cái bọn chúng muốn cũng là mạng của hắn, chỉ là chẳng may ta lại ở cùng hắn đúng lúc sát thủ đuổi tới nơi thôi.
"Xem ra trong kinh thành có rất nhiều chuyện cần ngươi đi xử lý, tiểu Hầu gia người nên về sớm một chút đi."
Tân phu nhân kia đã ra tay, Chu Chỉ chắc chắn không thể mặc kệ chuyện này.
Trước khi hắn quay về, đã nói với ta rằng hắn sẽ quay trở lại nhanh thôi, ta cũng chẳng đề những lời này ở trong lòng.
Dù sao hắn có đến hay không cũng không quan trọng, ta chỉ muốn trải qua cuộc sống tốt đẹp của mình.
Mà hắn vốn thuộc về kinh thành, nếu là từ nay về sau không gặp lại. Đó mới là bình thường.
Nếu từ đầu đã không hi vọng gì, cho dù ngày sau kết quả như thế nào thì ta cũng không đau lòng.
Ta không muốn làm cho mình khổ sở thêm nữa, cho nên sẽ không có loại hi vọng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.