Chương 25: Bí mật
Thất Hiệu Đích Chỉ Đông Dược
09/05/2022
Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Tác giả: Ý đồ của bé Thẩm là thăm dò ranh giới cuối cùng của lão Tạ, cuối phát hiện ra người người không hề có một ranh giới nào là cuối cùng với cậu cả...
—–
Một tiếng 'Chồng ơi' thật sự quá nặng, khiến cho cả phòng lặng ngắt như tờ. Bốn người tám đôi mắt đều đồng thời nhìn về phía ngoài cửa, sau đó lại nhìn về phía Tạ Đạc.
Tạ Đạc hắng giọng hai tiếng, không nhìn ra là tâm trạng gì, anh hất cằm với Thẩm An Đồ ở ngoài cửa rồi bảo: "Qua đây đi."
Ý này rõ ràng là chấp nhận Thẩm An Đồ vào thư phòng.
Thế là Thẩm An Đồ nhìn Chu Minh Huy phía sau lưng một cái, ánh sáng từ trong thư phòng hắt lên gò má của cậu, đồng thời khiến cho nửa gương mặt bị khuất đi. Cậu từ từ chớp mắt, khóe miệng cong lên, một nụ cười mà chỉ mỗi Chu Minh Huy nhìn thấy, biểu cảm rất đắc ý thâm độc.
Chu Minh Huy cắn chặt răng nhịn cảm giác muốn hất cả khay cà phê lên mặt cậu.
Thư phòng rất rộng, ở góc tường có một chiếc ghế sofa rất rộng rãi. Vốn bọn Giang Lai và Tạ Đạc đang ngồi cùng nhau, sau khi Thẩm An Đồ đi vào, họ lập tức hiểu ý nhường vị trí đó, bốn người chen chúc trên một cái sofa khác.
Chu Minh Huy đến muộn, ghế sofa đã không còn chỗ cho hắn. Trần Húc tính đứng lên nhường chỗ cho hắn thì bị Chu Minh Huy đè vai xuống, còn bản thân thì ngồi lên tay vịn sofa.
Sau khi Thẩm An Đồ nói cảm ơn với bọn họ thì thoải mái ngồi bắt chéo chân bên cạnh Tạ Đạc, thân mật tựa vào bờ vai anh, sau đó bắt đầu bấm điện thoại.
Sau tiếng gọi 'Chồng ơi' đinh tai nhức óc, mọi người thấy cậu tựa lên Tạ Đạc cũng không hề phản ứng gì quá mức, chỉ còn mỗi cảm giác khó chịu với thanh danh Thẩm Lẫm ngày xưa.
Mặc dù cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo phông và quần dài, mái tóc mềm mại rũ lên mặt, ngoan ngoãn yên tĩnh ngồi ở đó. Thế nhưng đám người Giang Lai vẫn cảm thấy một áp lực vô hình, cả đám xấu hổ liếc nhìn nhau, không biết có nên tiếp tục cuộc nói chuyện này không.
Mãi đến khi Tạ Đạc lên tiếng: "Tiếp tục chuyện vừa rồi đi."
Thế là Giang Lai ngồi đó xem như không thấy Thẩm An Đổ, cầm xấp tài liệu của mình lên nói tiếp: "Mảnh đất của Tòa thị chính nhằm phát triển loại hình du lịch, tin tức chúng tôi nhận được là đi theo hướng sinh thái xanh, thúc đẩy kinh tế nông thôn ở ngoại ô. Tất nhiên, tin chúng ta biết thì công ty khác cũng sẽ có được. Do đó, kế hoạch của mọi người chắc chắn sẽ có phần giống nhau, nhưng nó còn phụ thuộc vào việc ai làm tốt hơn. Về phương diện này thì Thụy Càn chúng ta đã có kinh nghiệm cũng như là tư cách. Nhưng vài năm trở lại đây phía trên cố ý phát triển các doanh nghiệp nhỏ, có chọn chúng ta hay không cũng khó mà nói trước... Nhưng kể về đối thủ cạnh tranh của chúng ta, Cẩm Thịnh..."
Muốn là đối thủ cạnh tranh của Thụy Càn nhất định phải nhắc đến Cẩm Thịnh của nhà họ Thẩm. Tuy hiện tại ông chủ Cẩm Thịnh ở trước mặt đây đang mất trí nhớ, nhưng thật sự phải nói xấu Cẩm Thịnh thì Giang Lai vẫn hơi khó mở miệng.
Thẩm An Đồ đang chơi trò rút thẻ, vừa rồi rút mấy lần đều trúng thẻ R, cậu đang nghĩ có phải do mình xui quá hay không, nên mới kéo tay Tạ Đạc tới chọt vào màn hình, thế mà rút ra tận ba cái SSR. Cậu hào hứng trở lại, đang định chia sẻ niềm vui này với Tạ Đạc. Đột nhiên không ai nói thêm gì nữa, ánh mắt cứ nhìn cậu cách quái lạ.
Thẩm An Đồ gãi gãi cái cằm, mở đôi mắt to tròn nhìn mọi người ở đối diện: "Sao vậy? Tôi không thể nghe nội dung sau đó ư?"
Chu Minh Huy đang muốn nhân cơ hội kháy cậu hai câu, lại nghe Tạ Đạc nói: "Không có gì, nói tiếp đi."
Tạ Đạc đã lên tiếng thì nhóm Giang Lai cũng không để ý nữa, sửa sang lại câu từ rồi nói tiếp: "Không biết bên Cẩm Thịnh chưa lấy được tin tức hay là lớn gan thật, bọn họ muốn xây công viên trò chơi trên mảnh đất đấy."
Vương Nhất Dương thuộc ban kỹ thuật hiểu rất rõ về mảnh đất này, hắn tiếp tục nói: "Phần đất đó không đủ rộng, không thể xây được sân chơi cỡ lớn, lợi ích kinh tế của các khu vui chơi dành cho trẻ nhỏ quá thấp, mà địa hình cũng không đẹp..."
Chu Minh Huy còn coi thường hơn, cắt ngang: "Người lớn nếu thực sự muốn đến công viên giải trí để vui chơi thì cũng có thể mua vé tới mấy tỉnh lân cận mà."
Lương Vĩnh nhắc nhở họ: "Không có công viên giải trí nào ở thành phố Z hoặc thậm chí là các vùng ven cả. Gần đây Cẩm Thịnh đang nắm lấy điểm này để marketing tạo lợi thế, bây giờ dân mạng ai cũng chờ công viên trò chơi được xây nên nhu cầu người dân rất lớn..."
Tạ Đạc lẳng lặng nghe, vào lúc này xen vào một câu: "Hạng mục này bên Cẩm Thịnh ai đang phụ trách vậy?"
Giang Lai, Vương Nhất Dương và Lương Vĩnh liếc nhìn nhau, không ai dám đáp ngay, Chu Minh Huy nhịn không được mà hừ lạnh một tiếng: "Con trai thứ năm nhà họ Thẩm, Thẩm Minh Phi."
Thẩm An Đồ đang vùi đầu chơi điện thoại thì đột nhiên ngẩng đầu lên: "Thẩm Minh Phi?"
Cả nhóm nín thở, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Tạ Đạc quay đầu nhìn cậu, giọng nói như bâng quơ: "Em biết cậu ta à?"
Thẩm An Đồ gật đầu, đôi mắt trong sạch nhìn lại anh: "Chẳng phải diễn viên tuyến mười tám mới nổi trên mạng gần đây sao. Vì lâu nay đóng phim mà không hot được nên bỏ hẳn ngành giải trí về nhà thừa kế công ty, cuối cùng lại vì chuyện này mà nổi tiếng."
"Em bắt đầu chú ý tới giới giải trí từ khi nào vậy?" Tạ Đạc hỏi.
Thẩm An Đồ thành thật trả lời: "Lúc đầu em không để ý đâu, nhưng Tạ Văn Hiên cứ khoe nữ thần của cậu ta mãi, nên gần đây mấy trang web đưa tin cho em đều liên quan đến giới giải trí cả."
Nhóm người lại bắt đầu bàn tán về chuyện hạng mục.
Riêng Thẩm An Đồ ngồi một lúc thì lại thì thầm với Tạ Đạc, rằng lát nữa Tạ Văn Hiên sẽ gửi đồ cho cậu nên cần phải mở cửa, Tạ Đạc hỏi gửi thứ gì thì cậu lại không nói.
Một tiếng sau, Tạ Văn Hiên đến biệt thư gửi cho Thẩm An Đồ một thùng đồ, đến cửa còn không vào đã vội vàng đi mất.
Tạ Đạc xem camera thấy Thẩm An Đồ bưng cái thùng về lại phòng ngủ, sau đó không quay lại thư phòng nữa.
Không có tên ma vương Thẩm An Đồ ngồi trấn ở đây, nhóm người Giang Lai cũng thả lỏng hơn nhiều, thảo luận mãi đến giờ cơm chiều mới xong.
Lúc xuống lầu, ba người nhóm Giang Lai thấy Thẩm An Đồ mặc tạp dề đang nấu ăn cùng một dì nữa, vẻ mặt họ hơi phức tạp, trong lòng cũng đoán một chút về quan hệ của Tạ Đạc và Thẩm An Đồ.
Thẩm An Đồ nghe thấy tiếng động, cậu vặn nhỏ lửa lại rồi quay người khách sáo giữ họ lại cùng dùng cơm.
Không ai dám ngồi cùng một bàn ăn với Thẩm An Đồ, thế là nhao nhao kiếm cớ rời đi.
Đồ ăn nấu sắp xong cả rồi, dì Triệu thành công lui thân sau khi bàn giao hết cho Thẩm An Đồ.
Tạ Đạc đứng sau lưng nhìn cậu bận bịu, chiếc đèn treo trên cao phủ xuống một màu ấm áp, không hiểu sao Tạ Đạc lại nghĩ đến hai chữ 'ấm áp' này.
Đột nhiên Tạ Đạc rất muốn nghe thấy giọng của Thẩm An Đồ, thế là tìm chủ đề để hỏi cậu: "Chiều nay Tạ Văn Hiên gửi em cái gì vậy?"
Thẩm An Đồ bưng đồ ăn đi ngang qua Tạ Đạc: "Bí mật."
Sớm muộn gì Tạ Đạc cũng biết nên anh không dò hỏi nữa, chỉ là lúc cậu quay ra, anh ôm cậu vào lòng rồi hôn một cái xong mới buông ra.
Trên người Thẩm An Đồ có một mùi sữa tắm thơm ngát, lúc này Tạ Đạc mới để ý lọn tóc cậu vẫn còn ướt, cả người mang theo hơi ẩm.
"Em tắm rồi à?"
Khóe mắt Thẩm An Đồ hơi ửng đỏ, cậu thuận miệng "Vâng" sau đó sai Tạ Đạc lấy bát đũa.
Sau khi ăn cơm tối xong Tạ Đạc còn phải làm việc, lúc này Thẩm An Đồ cũng không bám lấy anh mà chỉ ngoan ngoãn về phòng ngủ.
Tạ Đạc thấy cảm xúc cậu đã trở lại bình thường nên mới yên tâm vào thư phòng làm việc.
Đến khi Tạ Đạc về lại phòng, cả người Thẩm An Đồ vừa buồn ngủ vừa mệt, thế nhưng vẫn ráng chống người dậy hỏi Tạ Đạc: "Anh giận à?"
"Không giận." Tạ Đạc dém chăn cho cậu.
Thẩm An Đồ nắm lấy tay anh rồi áp vào mặt mình: "Vì chuyện mấy hôm nay em không cho anh ra ngoài ấy."
Trừ việc không cho Tạ Đạc đi làm lại còn bám dính lấy Tạ Đạc mọi lúc, không cho anh làm, cơm còn phải đút, vệ sinh còn phải đi theo, họp với nhân viên phải cố ý chen vào. Thẩm An Đồ tự nhận, đổi lại là cậu thì chắc cậu đã đạp từ lâu.
Nhưng Tạ Đạc vẫn nói: "Không giận."
Thẩm An Đồ không tin, giọng nói đầy sự hoài nghi: "Làm vậy mà anh không giận sao?"
"Ừm."
Thẩm An Đồ nhỏ giọng nói một mình: "Vậy tính anh cũng khá tốt đấy."
Tạ Đạc buồn cười một tiếng.
Trong mắt anh, hành vi những ngày nay của cậu giống như chó con thiếu cảm giác an toàn, hận không thể đánh dấu hết lên người Tạ Đạc, chứ đừng nói gì là khóc lóc om sòm rồi chủ động đến trước chủ nhân nhận lỗi.
"Cho nên em ăn mặc thế này để xin lỗi anh à?" Tạ Đạc hỏi.
Thẩm An Đồ giả chết.
Tâm trạng Tạ Đạc rất tốt, anh bước lên hôn vào trán cậu, giọng cười mang một sự trầm khàn lười biếng: "Em có muốn lần sau anh họp online còn em chui xuống gầm bàn thử không, xem anh có giận không nhỉ?"
Hôm nay Thẩm An Đồ đã không còn dục vọng của thế tục, Tạ Đạc chọc cũng vờ như không nghe thấy, lát sau đã buồn ngủ thật.
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Tác giả: Ý đồ của bé Thẩm là thăm dò ranh giới cuối cùng của lão Tạ, cuối phát hiện ra người người không hề có một ranh giới nào là cuối cùng với cậu cả...
—–
Một tiếng 'Chồng ơi' thật sự quá nặng, khiến cho cả phòng lặng ngắt như tờ. Bốn người tám đôi mắt đều đồng thời nhìn về phía ngoài cửa, sau đó lại nhìn về phía Tạ Đạc.
Tạ Đạc hắng giọng hai tiếng, không nhìn ra là tâm trạng gì, anh hất cằm với Thẩm An Đồ ở ngoài cửa rồi bảo: "Qua đây đi."
Ý này rõ ràng là chấp nhận Thẩm An Đồ vào thư phòng.
Thế là Thẩm An Đồ nhìn Chu Minh Huy phía sau lưng một cái, ánh sáng từ trong thư phòng hắt lên gò má của cậu, đồng thời khiến cho nửa gương mặt bị khuất đi. Cậu từ từ chớp mắt, khóe miệng cong lên, một nụ cười mà chỉ mỗi Chu Minh Huy nhìn thấy, biểu cảm rất đắc ý thâm độc.
Chu Minh Huy cắn chặt răng nhịn cảm giác muốn hất cả khay cà phê lên mặt cậu.
Thư phòng rất rộng, ở góc tường có một chiếc ghế sofa rất rộng rãi. Vốn bọn Giang Lai và Tạ Đạc đang ngồi cùng nhau, sau khi Thẩm An Đồ đi vào, họ lập tức hiểu ý nhường vị trí đó, bốn người chen chúc trên một cái sofa khác.
Chu Minh Huy đến muộn, ghế sofa đã không còn chỗ cho hắn. Trần Húc tính đứng lên nhường chỗ cho hắn thì bị Chu Minh Huy đè vai xuống, còn bản thân thì ngồi lên tay vịn sofa.
Sau khi Thẩm An Đồ nói cảm ơn với bọn họ thì thoải mái ngồi bắt chéo chân bên cạnh Tạ Đạc, thân mật tựa vào bờ vai anh, sau đó bắt đầu bấm điện thoại.
Sau tiếng gọi 'Chồng ơi' đinh tai nhức óc, mọi người thấy cậu tựa lên Tạ Đạc cũng không hề phản ứng gì quá mức, chỉ còn mỗi cảm giác khó chịu với thanh danh Thẩm Lẫm ngày xưa.
Mặc dù cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo phông và quần dài, mái tóc mềm mại rũ lên mặt, ngoan ngoãn yên tĩnh ngồi ở đó. Thế nhưng đám người Giang Lai vẫn cảm thấy một áp lực vô hình, cả đám xấu hổ liếc nhìn nhau, không biết có nên tiếp tục cuộc nói chuyện này không.
Mãi đến khi Tạ Đạc lên tiếng: "Tiếp tục chuyện vừa rồi đi."
Thế là Giang Lai ngồi đó xem như không thấy Thẩm An Đổ, cầm xấp tài liệu của mình lên nói tiếp: "Mảnh đất của Tòa thị chính nhằm phát triển loại hình du lịch, tin tức chúng tôi nhận được là đi theo hướng sinh thái xanh, thúc đẩy kinh tế nông thôn ở ngoại ô. Tất nhiên, tin chúng ta biết thì công ty khác cũng sẽ có được. Do đó, kế hoạch của mọi người chắc chắn sẽ có phần giống nhau, nhưng nó còn phụ thuộc vào việc ai làm tốt hơn. Về phương diện này thì Thụy Càn chúng ta đã có kinh nghiệm cũng như là tư cách. Nhưng vài năm trở lại đây phía trên cố ý phát triển các doanh nghiệp nhỏ, có chọn chúng ta hay không cũng khó mà nói trước... Nhưng kể về đối thủ cạnh tranh của chúng ta, Cẩm Thịnh..."
Muốn là đối thủ cạnh tranh của Thụy Càn nhất định phải nhắc đến Cẩm Thịnh của nhà họ Thẩm. Tuy hiện tại ông chủ Cẩm Thịnh ở trước mặt đây đang mất trí nhớ, nhưng thật sự phải nói xấu Cẩm Thịnh thì Giang Lai vẫn hơi khó mở miệng.
Thẩm An Đồ đang chơi trò rút thẻ, vừa rồi rút mấy lần đều trúng thẻ R, cậu đang nghĩ có phải do mình xui quá hay không, nên mới kéo tay Tạ Đạc tới chọt vào màn hình, thế mà rút ra tận ba cái SSR. Cậu hào hứng trở lại, đang định chia sẻ niềm vui này với Tạ Đạc. Đột nhiên không ai nói thêm gì nữa, ánh mắt cứ nhìn cậu cách quái lạ.
Thẩm An Đồ gãi gãi cái cằm, mở đôi mắt to tròn nhìn mọi người ở đối diện: "Sao vậy? Tôi không thể nghe nội dung sau đó ư?"
Chu Minh Huy đang muốn nhân cơ hội kháy cậu hai câu, lại nghe Tạ Đạc nói: "Không có gì, nói tiếp đi."
Tạ Đạc đã lên tiếng thì nhóm Giang Lai cũng không để ý nữa, sửa sang lại câu từ rồi nói tiếp: "Không biết bên Cẩm Thịnh chưa lấy được tin tức hay là lớn gan thật, bọn họ muốn xây công viên trò chơi trên mảnh đất đấy."
Vương Nhất Dương thuộc ban kỹ thuật hiểu rất rõ về mảnh đất này, hắn tiếp tục nói: "Phần đất đó không đủ rộng, không thể xây được sân chơi cỡ lớn, lợi ích kinh tế của các khu vui chơi dành cho trẻ nhỏ quá thấp, mà địa hình cũng không đẹp..."
Chu Minh Huy còn coi thường hơn, cắt ngang: "Người lớn nếu thực sự muốn đến công viên giải trí để vui chơi thì cũng có thể mua vé tới mấy tỉnh lân cận mà."
Lương Vĩnh nhắc nhở họ: "Không có công viên giải trí nào ở thành phố Z hoặc thậm chí là các vùng ven cả. Gần đây Cẩm Thịnh đang nắm lấy điểm này để marketing tạo lợi thế, bây giờ dân mạng ai cũng chờ công viên trò chơi được xây nên nhu cầu người dân rất lớn..."
Tạ Đạc lẳng lặng nghe, vào lúc này xen vào một câu: "Hạng mục này bên Cẩm Thịnh ai đang phụ trách vậy?"
Giang Lai, Vương Nhất Dương và Lương Vĩnh liếc nhìn nhau, không ai dám đáp ngay, Chu Minh Huy nhịn không được mà hừ lạnh một tiếng: "Con trai thứ năm nhà họ Thẩm, Thẩm Minh Phi."
Thẩm An Đồ đang vùi đầu chơi điện thoại thì đột nhiên ngẩng đầu lên: "Thẩm Minh Phi?"
Cả nhóm nín thở, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Tạ Đạc quay đầu nhìn cậu, giọng nói như bâng quơ: "Em biết cậu ta à?"
Thẩm An Đồ gật đầu, đôi mắt trong sạch nhìn lại anh: "Chẳng phải diễn viên tuyến mười tám mới nổi trên mạng gần đây sao. Vì lâu nay đóng phim mà không hot được nên bỏ hẳn ngành giải trí về nhà thừa kế công ty, cuối cùng lại vì chuyện này mà nổi tiếng."
"Em bắt đầu chú ý tới giới giải trí từ khi nào vậy?" Tạ Đạc hỏi.
Thẩm An Đồ thành thật trả lời: "Lúc đầu em không để ý đâu, nhưng Tạ Văn Hiên cứ khoe nữ thần của cậu ta mãi, nên gần đây mấy trang web đưa tin cho em đều liên quan đến giới giải trí cả."
Nhóm người lại bắt đầu bàn tán về chuyện hạng mục.
Riêng Thẩm An Đồ ngồi một lúc thì lại thì thầm với Tạ Đạc, rằng lát nữa Tạ Văn Hiên sẽ gửi đồ cho cậu nên cần phải mở cửa, Tạ Đạc hỏi gửi thứ gì thì cậu lại không nói.
Một tiếng sau, Tạ Văn Hiên đến biệt thư gửi cho Thẩm An Đồ một thùng đồ, đến cửa còn không vào đã vội vàng đi mất.
Tạ Đạc xem camera thấy Thẩm An Đồ bưng cái thùng về lại phòng ngủ, sau đó không quay lại thư phòng nữa.
Không có tên ma vương Thẩm An Đồ ngồi trấn ở đây, nhóm người Giang Lai cũng thả lỏng hơn nhiều, thảo luận mãi đến giờ cơm chiều mới xong.
Lúc xuống lầu, ba người nhóm Giang Lai thấy Thẩm An Đồ mặc tạp dề đang nấu ăn cùng một dì nữa, vẻ mặt họ hơi phức tạp, trong lòng cũng đoán một chút về quan hệ của Tạ Đạc và Thẩm An Đồ.
Thẩm An Đồ nghe thấy tiếng động, cậu vặn nhỏ lửa lại rồi quay người khách sáo giữ họ lại cùng dùng cơm.
Không ai dám ngồi cùng một bàn ăn với Thẩm An Đồ, thế là nhao nhao kiếm cớ rời đi.
Đồ ăn nấu sắp xong cả rồi, dì Triệu thành công lui thân sau khi bàn giao hết cho Thẩm An Đồ.
Tạ Đạc đứng sau lưng nhìn cậu bận bịu, chiếc đèn treo trên cao phủ xuống một màu ấm áp, không hiểu sao Tạ Đạc lại nghĩ đến hai chữ 'ấm áp' này.
Đột nhiên Tạ Đạc rất muốn nghe thấy giọng của Thẩm An Đồ, thế là tìm chủ đề để hỏi cậu: "Chiều nay Tạ Văn Hiên gửi em cái gì vậy?"
Thẩm An Đồ bưng đồ ăn đi ngang qua Tạ Đạc: "Bí mật."
Sớm muộn gì Tạ Đạc cũng biết nên anh không dò hỏi nữa, chỉ là lúc cậu quay ra, anh ôm cậu vào lòng rồi hôn một cái xong mới buông ra.
Trên người Thẩm An Đồ có một mùi sữa tắm thơm ngát, lúc này Tạ Đạc mới để ý lọn tóc cậu vẫn còn ướt, cả người mang theo hơi ẩm.
"Em tắm rồi à?"
Khóe mắt Thẩm An Đồ hơi ửng đỏ, cậu thuận miệng "Vâng" sau đó sai Tạ Đạc lấy bát đũa.
Sau khi ăn cơm tối xong Tạ Đạc còn phải làm việc, lúc này Thẩm An Đồ cũng không bám lấy anh mà chỉ ngoan ngoãn về phòng ngủ.
Tạ Đạc thấy cảm xúc cậu đã trở lại bình thường nên mới yên tâm vào thư phòng làm việc.
Đến khi Tạ Đạc về lại phòng, cả người Thẩm An Đồ vừa buồn ngủ vừa mệt, thế nhưng vẫn ráng chống người dậy hỏi Tạ Đạc: "Anh giận à?"
"Không giận." Tạ Đạc dém chăn cho cậu.
Thẩm An Đồ nắm lấy tay anh rồi áp vào mặt mình: "Vì chuyện mấy hôm nay em không cho anh ra ngoài ấy."
Trừ việc không cho Tạ Đạc đi làm lại còn bám dính lấy Tạ Đạc mọi lúc, không cho anh làm, cơm còn phải đút, vệ sinh còn phải đi theo, họp với nhân viên phải cố ý chen vào. Thẩm An Đồ tự nhận, đổi lại là cậu thì chắc cậu đã đạp từ lâu.
Nhưng Tạ Đạc vẫn nói: "Không giận."
Thẩm An Đồ không tin, giọng nói đầy sự hoài nghi: "Làm vậy mà anh không giận sao?"
"Ừm."
Thẩm An Đồ nhỏ giọng nói một mình: "Vậy tính anh cũng khá tốt đấy."
Tạ Đạc buồn cười một tiếng.
Trong mắt anh, hành vi những ngày nay của cậu giống như chó con thiếu cảm giác an toàn, hận không thể đánh dấu hết lên người Tạ Đạc, chứ đừng nói gì là khóc lóc om sòm rồi chủ động đến trước chủ nhân nhận lỗi.
"Cho nên em ăn mặc thế này để xin lỗi anh à?" Tạ Đạc hỏi.
Thẩm An Đồ giả chết.
Tâm trạng Tạ Đạc rất tốt, anh bước lên hôn vào trán cậu, giọng cười mang một sự trầm khàn lười biếng: "Em có muốn lần sau anh họp online còn em chui xuống gầm bàn thử không, xem anh có giận không nhỉ?"
Hôm nay Thẩm An Đồ đã không còn dục vọng của thế tục, Tạ Đạc chọc cũng vờ như không nghe thấy, lát sau đã buồn ngủ thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.