Chương 8: Cái người này thật là khéo nói
Thất Hiệu Đích Chỉ Đông Dược
09/05/2022
Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: Miss Tony┃Đọc kiểm: Môn Mổn
"Dạ vâng thưa anh dâu." Tạ Văn Hiên cười toe toét.
Ánh mắt Thẩm An Đồ quét lên người Tạ Văn Hiên như tia X, đúng là cậu ta có vài nét giống Tạ Đạc, cả hai đều cao ráo nhưng mặt Tạ Văn Hiên tròn trịa hơn, tóc cũng nhuộm màu xám khói theo mốt, khuôn mặt lúc nào cũng cười, nom vẫn có đôi chút nét ngây ngô của trẻ con, rất dễ khiến người ta có ấn tượng tốt.
Thẩm An Đồ chào hỏi: "Em ngồi ghế đi, thích uống gì không? Để anh lấy."
"Dạ, gì cũng được ạ, cảm ơn anh dâu!" Tạ Văn Hiên để cuốn album ảnh lên bàn trà, ngồi thẳng lưng trên ghế, hai tay xếp bằng trên đầu gối, ngoan ngoãn hệt như cậu học sinh tiểu học.
Mấy phút sau, Thẩm An Đồ từ phòng bếp ra, trong tay bưng một ly nước chanh và một đĩa bánh trứng.
"Bánh trứng là anh với dì Triệu cùng làm trưa nay, mới hâm nóng lại nên chắc không thơm như lúc đầu, em thử xem nhé?" Thẩm An Đồ ngồi bên cạnh Tạ Văn Hiên, đặt đĩa bánh trước mặt cậu ta.
Tạ Văn Hiên đang định cầm lên ăn thì chợt nhớ chưa rửa tay: "Anh dâu, em đi rửa tay đã."
Thẩm An Đồ thấy cậu ta đứng dậy đi thẳng về phía trước, vội vàng gọi lại: "Sai hướng rồi, toilet ở phía ngược lại cơ."
Tạ Văn Hiên rẽ ngoắt đi: "Em vào phòng bếp rửa tay, gần hơn."
Tạ Văn Hiên mau chóng trở về, vội vàng cầm bánh trứng lên, cắn một miếng thật bự: "Wow! Ngon thế! Tài nấu ăn của anh dâu tuyệt quá!"
"Thật à? Em thích là tốt rồi." Thẩm An Đồ bật cười, trông vừa dịu dàng vừa hiền hậu.
Tạ Văn Hiên không quên nhiệm vụ của mình, chỉ lên cuốn album dày cộp trên bàn rồi nói: "Anh dâu xem đi, anh em nói rửa ra để anh xem đó... tay em dính dầu rồi, anh mở ra xem thử đi, chỗ nào không nhớ thì hỏi em."
Tạ Văn Hiên cắn thêm cái nữa.
Thầm An Đồ cầm quyển album trong tay: "Em biết chuyện giữa anh và Tạ Đạc à?"
Tạ Văn Hiên ngửa đầu uống ngụm nước chanh, xong rồi mới nói: "Quá biết ấy chứ ạ. Lúc anh đi du học em cũng ở nước ngoài học mà, em chuyển thư từ xuyên quốc gia cho hai người không biết bao nhiêu lần rồi á, Tạ Văn Hiên em chính là chim hỷ thước* của nhân gian đấy."
(*)
Thẩm An Đồ cười: "Vậy vất vả cho cậu bé hỉ thước quá."
Suýt nữa Tạ Văn Hiên phun nước ra ngoài: "Khụ khụ, có, có gì đâu."
Thẩm An Đồ lật trang bìa album ra, đập vào mắt là một tấm ảnh cũ, độ phân giải thấp, dưới góc ảnh chụp có ghi thời gian và mô tả, mắt Thẩm An Đồ sáng lên.
"Chụp vào đầu tháng bảy năm 2010, sau kỳ thi cuối học kỳ lớp mười một."
Đây là tấm chụp nửa người của cậu và Tạ Đạc, anh ở bên trái còn bên phải là cậu, cả hai đều mặc đồng phục.
Tạ Đạc để tóc ngắn tũn, mặt mày lạnh lùng nghiêm túc không khác bây giờ là bao, vẫn đẹp trai, nhưng vì khuôn mặt non nớt hơn nên cảm giác như đang cố tỏ ra người lớn vậy.
"Hồi đó Tạ Đạc đáng yêu quá!" Thẩm An Đồ kiềm lòng không được phải cảm thán, nhìn chằm chằm Tạ Đạc thời cấp ba thật lâu.
Tạ Văn Hiên được đà nịnh đầm: "Quá bảnh ấy chứ, rất xứng với anh dâu."
Thẩm An Đồ nhìn sang ảnh mình, Thẩm An Đồ của năm cấp ba không hề giống hiện tại chút nào, trông cậu gầy đét, thấp hơn Tạ Đạc một cái đầu, mặt mày chưa trổ mã nên trông có cả nét của cả nam lẫn nữ, hơn nữa vẻ mặt hằm hằm như là không muốn chụp chung với Tạ Đạc.
Cậu nhìn mình trong ảnh một lúc lâu rồi hỏi: "Hồi đó tụi anh cãi nhau à? Anh thấy hình như không vui vẻ lắm."
Tạ Văn Hiên nói: "Chắc vậy, khi đó anh định ra nước ngoài, mà anh em lại nhất quyết ở lại trong nước, thậm chí anh còn không đi thi đại học."
Tạ Văn Hiên nói câu đó như khiến Thẩm An Đồ xúc động, vài mẩu ký ức vụn vặt mơ hồ chợt lóe lên trong đầu, hình như cậu thật sự chưa từng tham gia kỳ thi này.
Thẩm An Đồ ngắm nghía nó một lúc nữa rồi chuyển sang tấm ảnh tiếp theo, tấm này nhòe hơn tấm trước, nom như chụp vội, phía sau đều chỉ có bóng người nhưng khung cảnh thì rất sống động. Thẩm An Đồ có thể tưởng tượng ra tiết thể dục vào ngày hè oi ả ấy, trên sân thể dục lác đác vài nam sinh mới từ sân đá bóng ra, đứa nào cũng nóng đến mức phải vén hết áo lên để quạt phành phạch, Tạ Đạc cũng thế, để lộ vòng hông rắn rỏi, Thẩm An Đồ cố căng mắt xem liệu anh có múi bụng nào không mà khổ nỗi chất lượng tấm ảnh tệ quá.
"Tấm này không có hình anh." Thẩm An Đồ nhìn những nam sinh bên cạnh Tạ Đạc mấy lần vẫn không thấy mình đâu.
"Có đấy anh." Tạ Văn Hiên chỉ một bóng người nhòe nhoẹt phía sau đám người rồi nói: "Anh dâu đây này!"
Thẩm An Đồ khó hiểu: "Không nhìn rõ mặt sao biết đó là anh?"
Tạ Văn Hiên nói: "Em biết chứ, em cũng ở đó mà, hình là do em chụp chứ ai."
Thẩm An Đồ nửa tin nửa ngờ lật sang trang tiếp theo, vẫn là một bức ảnh xa xa mờ nhạt. Trong ảnh chỉ có Thẩm An Đồ đang ngồi cạnh hồ nước để phác thảo bản vẽ, góc chụp từ trên xuống như là có người đứng trên tầng chụp xuống.
Trong nháy mắt, ký ức liên quan đến vẽ tranh chợt ùa về, Thẩm An Đồ nhớ chiếc khay sơn đầy màu sắc, góc áo dính màu và chiếc xô nước rửa cọ.
Thấy Thẩm An Đồ nhìn tấm ảnh đến thất thần, Tạ Văn Hiên liền chủ động lật sang trang sau: "Ảnh hồi cấp 3 khá ít, mấy tấm đó dùng điện thoại chụp lén thôi, anh dâu xem thêm phía sau đi, còn nhiều lắm."
Các bức ảnh được sắp xếp theo trình tự thời gian, từ 2010 mãi cho đến tháng sáu 2020, cũng chính là vào mùa hè năm nay, chủ yếu là ảnh cuộc sống thường ngày của hai người, có ảnh một mình cũng có ảnh chụp chung, có tấm chụp rất chuyên nghiệp với bố cục hợp lý, một số khác thì như được chụp ngẫu nhiên bằng điện thoại, nhưng đều rất ít tấm chụp chính diện.
Trông hai người rất thân mật, một vài tấm có cả Tạ Văn Hiên đang trò chuyện với Thẩm An Đồ.
Tấm ảnh cuối cùng được chụp vào mùa hè năm nay, một tấm ảnh chụp hai người nắm tay nhau, nhưng chỉ có cái bóng mà không phải người thật.
Tạ Văn hiên cảm thán: "Cả anh và anh em đều không thích chụp ảnh, còn xa nhau bốn năm nên hình lại càng ít ỏi."
"Vậy à?" Thẩm An Đồ nhíu mày, cậu lật lại trang đầu tiên của album ảnh: "Anh có bạn trai như Tạ Đạc mà có thể cưỡng được việc chụp 800 tấm rồi phát cơm chó mỗi ngày trong nhóm bạn bè cơ á."
Tạ Văn Hiên cười ngặt nghẽo: "Hồi trước có một đợt anh dâu làm vậy đấy, mà bị mấy chị gái xin Wechat của anh em quá nên anh không post nữa."
"Ra là vậy."
Thẩm Anh Đồ nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh chụp năm cấp 3 hồi lâu, nói với Tạ Văn Hiên: "Không hiểu vì sao, anh không ấn tượng mấy với những bức ảnh kia, chỉ có những bức thời cấp 3, nhất là bức này là có cảm giác."
Thẩm An Đồ nhìn Tạ Đạc trong ảnh, cậu luôn cảm thấy một giây sau đó anh sẽ quay sang nói chuyện với mình.
Tạ Văn Hiên gật đầu đồng ý: "Em cũng thấy thế, có phải rất giống ảnh trên giấy kết hôn không? Đổi phông nền thành màu đỏ là giống nhỉ?"
Thẩm An Đồ liếc xéo cậu: "Hừ, cái thằng này..."
Tạ Văn Hiên nuốt nước miếng.
"Dẻo mỏ." Thẩm An Đồ cười với cậu ta: "Ăn thêm bánh trứng đi."
Tạ Văn Hiên lại cười ha ha: "Có đâu có đâu, cảm ơn anh dâu!"
Giữa em chồng và anh dâu là một không khí vô cùng hòa thuận.
Chỉnh sửa: Miss Tony┃Đọc kiểm: Môn Mổn
"Dạ vâng thưa anh dâu." Tạ Văn Hiên cười toe toét.
Ánh mắt Thẩm An Đồ quét lên người Tạ Văn Hiên như tia X, đúng là cậu ta có vài nét giống Tạ Đạc, cả hai đều cao ráo nhưng mặt Tạ Văn Hiên tròn trịa hơn, tóc cũng nhuộm màu xám khói theo mốt, khuôn mặt lúc nào cũng cười, nom vẫn có đôi chút nét ngây ngô của trẻ con, rất dễ khiến người ta có ấn tượng tốt.
Thẩm An Đồ chào hỏi: "Em ngồi ghế đi, thích uống gì không? Để anh lấy."
"Dạ, gì cũng được ạ, cảm ơn anh dâu!" Tạ Văn Hiên để cuốn album ảnh lên bàn trà, ngồi thẳng lưng trên ghế, hai tay xếp bằng trên đầu gối, ngoan ngoãn hệt như cậu học sinh tiểu học.
Mấy phút sau, Thẩm An Đồ từ phòng bếp ra, trong tay bưng một ly nước chanh và một đĩa bánh trứng.
"Bánh trứng là anh với dì Triệu cùng làm trưa nay, mới hâm nóng lại nên chắc không thơm như lúc đầu, em thử xem nhé?" Thẩm An Đồ ngồi bên cạnh Tạ Văn Hiên, đặt đĩa bánh trước mặt cậu ta.
Tạ Văn Hiên đang định cầm lên ăn thì chợt nhớ chưa rửa tay: "Anh dâu, em đi rửa tay đã."
Thẩm An Đồ thấy cậu ta đứng dậy đi thẳng về phía trước, vội vàng gọi lại: "Sai hướng rồi, toilet ở phía ngược lại cơ."
Tạ Văn Hiên rẽ ngoắt đi: "Em vào phòng bếp rửa tay, gần hơn."
Tạ Văn Hiên mau chóng trở về, vội vàng cầm bánh trứng lên, cắn một miếng thật bự: "Wow! Ngon thế! Tài nấu ăn của anh dâu tuyệt quá!"
"Thật à? Em thích là tốt rồi." Thẩm An Đồ bật cười, trông vừa dịu dàng vừa hiền hậu.
Tạ Văn Hiên không quên nhiệm vụ của mình, chỉ lên cuốn album dày cộp trên bàn rồi nói: "Anh dâu xem đi, anh em nói rửa ra để anh xem đó... tay em dính dầu rồi, anh mở ra xem thử đi, chỗ nào không nhớ thì hỏi em."
Tạ Văn Hiên cắn thêm cái nữa.
Thầm An Đồ cầm quyển album trong tay: "Em biết chuyện giữa anh và Tạ Đạc à?"
Tạ Văn Hiên ngửa đầu uống ngụm nước chanh, xong rồi mới nói: "Quá biết ấy chứ ạ. Lúc anh đi du học em cũng ở nước ngoài học mà, em chuyển thư từ xuyên quốc gia cho hai người không biết bao nhiêu lần rồi á, Tạ Văn Hiên em chính là chim hỷ thước* của nhân gian đấy."
(*)
Thẩm An Đồ cười: "Vậy vất vả cho cậu bé hỉ thước quá."
Suýt nữa Tạ Văn Hiên phun nước ra ngoài: "Khụ khụ, có, có gì đâu."
Thẩm An Đồ lật trang bìa album ra, đập vào mắt là một tấm ảnh cũ, độ phân giải thấp, dưới góc ảnh chụp có ghi thời gian và mô tả, mắt Thẩm An Đồ sáng lên.
"Chụp vào đầu tháng bảy năm 2010, sau kỳ thi cuối học kỳ lớp mười một."
Đây là tấm chụp nửa người của cậu và Tạ Đạc, anh ở bên trái còn bên phải là cậu, cả hai đều mặc đồng phục.
Tạ Đạc để tóc ngắn tũn, mặt mày lạnh lùng nghiêm túc không khác bây giờ là bao, vẫn đẹp trai, nhưng vì khuôn mặt non nớt hơn nên cảm giác như đang cố tỏ ra người lớn vậy.
"Hồi đó Tạ Đạc đáng yêu quá!" Thẩm An Đồ kiềm lòng không được phải cảm thán, nhìn chằm chằm Tạ Đạc thời cấp ba thật lâu.
Tạ Văn Hiên được đà nịnh đầm: "Quá bảnh ấy chứ, rất xứng với anh dâu."
Thẩm An Đồ nhìn sang ảnh mình, Thẩm An Đồ của năm cấp ba không hề giống hiện tại chút nào, trông cậu gầy đét, thấp hơn Tạ Đạc một cái đầu, mặt mày chưa trổ mã nên trông có cả nét của cả nam lẫn nữ, hơn nữa vẻ mặt hằm hằm như là không muốn chụp chung với Tạ Đạc.
Cậu nhìn mình trong ảnh một lúc lâu rồi hỏi: "Hồi đó tụi anh cãi nhau à? Anh thấy hình như không vui vẻ lắm."
Tạ Văn Hiên nói: "Chắc vậy, khi đó anh định ra nước ngoài, mà anh em lại nhất quyết ở lại trong nước, thậm chí anh còn không đi thi đại học."
Tạ Văn Hiên nói câu đó như khiến Thẩm An Đồ xúc động, vài mẩu ký ức vụn vặt mơ hồ chợt lóe lên trong đầu, hình như cậu thật sự chưa từng tham gia kỳ thi này.
Thẩm An Đồ ngắm nghía nó một lúc nữa rồi chuyển sang tấm ảnh tiếp theo, tấm này nhòe hơn tấm trước, nom như chụp vội, phía sau đều chỉ có bóng người nhưng khung cảnh thì rất sống động. Thẩm An Đồ có thể tưởng tượng ra tiết thể dục vào ngày hè oi ả ấy, trên sân thể dục lác đác vài nam sinh mới từ sân đá bóng ra, đứa nào cũng nóng đến mức phải vén hết áo lên để quạt phành phạch, Tạ Đạc cũng thế, để lộ vòng hông rắn rỏi, Thẩm An Đồ cố căng mắt xem liệu anh có múi bụng nào không mà khổ nỗi chất lượng tấm ảnh tệ quá.
"Tấm này không có hình anh." Thẩm An Đồ nhìn những nam sinh bên cạnh Tạ Đạc mấy lần vẫn không thấy mình đâu.
"Có đấy anh." Tạ Văn Hiên chỉ một bóng người nhòe nhoẹt phía sau đám người rồi nói: "Anh dâu đây này!"
Thẩm An Đồ khó hiểu: "Không nhìn rõ mặt sao biết đó là anh?"
Tạ Văn Hiên nói: "Em biết chứ, em cũng ở đó mà, hình là do em chụp chứ ai."
Thẩm An Đồ nửa tin nửa ngờ lật sang trang tiếp theo, vẫn là một bức ảnh xa xa mờ nhạt. Trong ảnh chỉ có Thẩm An Đồ đang ngồi cạnh hồ nước để phác thảo bản vẽ, góc chụp từ trên xuống như là có người đứng trên tầng chụp xuống.
Trong nháy mắt, ký ức liên quan đến vẽ tranh chợt ùa về, Thẩm An Đồ nhớ chiếc khay sơn đầy màu sắc, góc áo dính màu và chiếc xô nước rửa cọ.
Thấy Thẩm An Đồ nhìn tấm ảnh đến thất thần, Tạ Văn Hiên liền chủ động lật sang trang sau: "Ảnh hồi cấp 3 khá ít, mấy tấm đó dùng điện thoại chụp lén thôi, anh dâu xem thêm phía sau đi, còn nhiều lắm."
Các bức ảnh được sắp xếp theo trình tự thời gian, từ 2010 mãi cho đến tháng sáu 2020, cũng chính là vào mùa hè năm nay, chủ yếu là ảnh cuộc sống thường ngày của hai người, có ảnh một mình cũng có ảnh chụp chung, có tấm chụp rất chuyên nghiệp với bố cục hợp lý, một số khác thì như được chụp ngẫu nhiên bằng điện thoại, nhưng đều rất ít tấm chụp chính diện.
Trông hai người rất thân mật, một vài tấm có cả Tạ Văn Hiên đang trò chuyện với Thẩm An Đồ.
Tấm ảnh cuối cùng được chụp vào mùa hè năm nay, một tấm ảnh chụp hai người nắm tay nhau, nhưng chỉ có cái bóng mà không phải người thật.
Tạ Văn hiên cảm thán: "Cả anh và anh em đều không thích chụp ảnh, còn xa nhau bốn năm nên hình lại càng ít ỏi."
"Vậy à?" Thẩm An Đồ nhíu mày, cậu lật lại trang đầu tiên của album ảnh: "Anh có bạn trai như Tạ Đạc mà có thể cưỡng được việc chụp 800 tấm rồi phát cơm chó mỗi ngày trong nhóm bạn bè cơ á."
Tạ Văn Hiên cười ngặt nghẽo: "Hồi trước có một đợt anh dâu làm vậy đấy, mà bị mấy chị gái xin Wechat của anh em quá nên anh không post nữa."
"Ra là vậy."
Thẩm Anh Đồ nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh chụp năm cấp 3 hồi lâu, nói với Tạ Văn Hiên: "Không hiểu vì sao, anh không ấn tượng mấy với những bức ảnh kia, chỉ có những bức thời cấp 3, nhất là bức này là có cảm giác."
Thẩm An Đồ nhìn Tạ Đạc trong ảnh, cậu luôn cảm thấy một giây sau đó anh sẽ quay sang nói chuyện với mình.
Tạ Văn Hiên gật đầu đồng ý: "Em cũng thấy thế, có phải rất giống ảnh trên giấy kết hôn không? Đổi phông nền thành màu đỏ là giống nhỉ?"
Thẩm An Đồ liếc xéo cậu: "Hừ, cái thằng này..."
Tạ Văn Hiên nuốt nước miếng.
"Dẻo mỏ." Thẩm An Đồ cười với cậu ta: "Ăn thêm bánh trứng đi."
Tạ Văn Hiên lại cười ha ha: "Có đâu có đâu, cảm ơn anh dâu!"
Giữa em chồng và anh dâu là một không khí vô cùng hòa thuận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.