Chương 20: Đồ NỮ, KHÔNG THỂ
Thất Hiệu Đích Chỉ Đông Dược
09/05/2022
Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Thẩm An Đồ nói muốn đích thân tặng hoa cho Tạ Đạc không phải là nói suông. Ngày hôm sau cậu trang bị đầy đủ khẩu trang kính râm rồi ra ngoài, sai Tạ Văn Hiên lái xe cho mình, tầm nửa giờ sau đã tới tòa cao ốc công ty của Tạ Đạc.
Tạ Đạc còn đang họp nên Trần Húc xuống dẫn cậu vào văn phòng.
Đây là lần đầu tiên Thẩm An Đồ nhìn thấy văn phòng của Tạ Đạc, nhìn cái gì cũng lạ lẫm hết cả. Cậu ngồi trên chiếc ghế của anh rồi xoay vòng một cái, nghịch bút máy một hồi, chỉnh chỉnh lại mấy đóa hồng trong bình hoa, rồi cảm thấy buồn chán nên nằm lên bệ cửa sổ nhìn cảnh vật ở phía dưới.
Chợt cậu liếc thấy, phát hiện một cánh cửa bên cạnh cách đó không xa nên mở ra xem, phát hiện là một căn phòng nhỏ, có giường có tủ quần áo và cả toilet. Lúc Tạ Đạc bận rộn thì hoàn toàn có thể nghỉ ngơi ở đây.
Thẩm An Đồ không có thói quen táy máy chân tay, cậu chỉ nhìn một chút rồi đi ra ngoài, nhưng chiếc váy đen satin sáng bóng trên giường quá bắt mắt, khó mà không để ý cho được.
Thẩm An Đồ đứng ngay cửa thấy cứ lấn cấn, nhưng dù thế nào đi chăng nữa những hoa văn như thế không thể nào xuất hiện trên bộ đồ của nam giới được nhỉ?
Thiện ác giằng co trong chốc lát, cuối cùng Thẩm An Đồ vẫn quyết định làm cho rõ đó là quần áo gì.
Qua camera theo dõi, Tạ Đạc thấy Thẩm An Đồ đi đến bên giường mình, sau khi cầm bộ trang phục hầu gái lên thì hoảng hồn ròng rã năm phút. Nếu không phải chiếc váy trong tay cậu hơi đung đưa, không chừng anh còn cho rằng camera của mình có vấn đề.
Cuộc họp kết thúc, các nhân viên lần lượt ra ngoài, chỉ còn mỗi mình Tạ Đạc ở đó. Anh đăm chiêu nhìn vào máy tính giống như đang bận việc nên không ai dám làm phiền.
Cuối cùng, Thẩm An Đồ trong màn hình bắt đầu di chuyển. Cậu kiểm tra chiếc váy trong tay một cách cẩn thận, phát hiện số do này cứ sai sai, nhìn lại nhìn đôi vớ dài dưới chiếc váy tình yêu, rốt cuộc cậu cũng hiểu được, bộ quần áo này có thể không phải để phụ nữ mặc, mà là dựa vào kích cỡ của cậu rồi chuẩn bị cho cậu.
Về khía cạnh tình thú này thì Thẩm An Đồ chưa từng khiến Tạ Đạc thất vọng.
Quả nhiên, sau ba giây, Thẩm An Đồ đã bắt đầu cởi quần áo của mình.
Tạ Đạc nhìn cậu cởi từng món đồ rồi vứt lên giường, cơ thể trần truồng ửng hồng, lúc cậu mặc chiếc quần lót chữ T thì anh khép màn hình laptop lại, mang máy tính của mình bước nhanh ra cửa.
Thẩm An Đồ nghe thấy tiếng động bên ngoài mới nhớ là mình chưa khóa cửa, nếu bây giờ có người đi vào mà không phải Tạ Đạc, còn thêm cảnh bên trong nữa chắc là toang mất...
Dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc Thẩm An Đồ vội vàng chạy vào toilet, cậu gần như đã mặc hết đồ vào, chỉ còn sợi dây phía sau phức tạp quá nên cậu chưa thể buộc ngay được.
Tiếng bước chân ngoài cửa đang tiến lại gần, Thẩm An Đồ căng thẳng đưa lưng về phía cửa, đột nhiên nhớ ra quần áo mới đầu của mình còn để ngoài, quần lót để trên đống quần áo...
Thẩm An Đồ thở dài trong lòng, mặc dù thiết bị sưởi trong phòng không đủ để người ta cảm thấy nóng nhưng cậu vẫn toát một lớp mồ hôi mỏng.
Văn phòng Tạ Đạc sẽ không có ai dám đột nhiên mà vào cả, nói không chừng là thư ký của anh vào lấy đồ cũng nên.
Thật ra cậu vốn có thể chờ Tạ Đạc về rồi cầm bộ đồ này hỏi anh, nhưng giây phút Thẩm An Đồ thấy chiếc váy này cậu đã giận muốn giết người, cho nên bây giờ phát hiện chiếc váy này là chuẩn bị cho cậu, đầu cậu nóng rần lên rồi mặc vào mà không một chút suy nghĩ.
Tiếng lộp cộp của giày da nện vào sàn nhà từ xa tới gần, cuối cùng dừng bên ngoài cửa toilet. Thẩm An Đồ ngừng thở, lòng bàn tay toát cả mồ hôi, còn không phân biệt đó là phấn khích hay căng thẳng.
"Không bật đèn còn trốn trong đó làm gì? Đi ra đây."
Là giọng của Tạ Đạc, Thẩm An Đồ thở dài một hơi, đang định ra ngoài, vừa cầm lấy nắm cửa đột nhiên cậu thấy xấu hổ quá.
"Em..." Thẩm An Đồ biết được người đến là Tạ Đạc, cậu cũng không thể cho anh thấy dáng vẻ bây giờ của mình một cách bình thản được.
Tạ Đạc nhìn mãi vào cái bóng sau cánh cửa kính, mắt thấy thật buồn cười: "Mặc cũng đã mặc rồi, ra đây cho anh xem có giống với cái em lưu không?"
Đột nhiên Thẩm An Đồ nhớ ra, tối hôm đó mình lỡ tay để Tạ Đạc nhìn thấy bìa chiếc video. Đó là một chàng trai food blogger vì muốn tăng thêm fan nên cố ý mặc đồ hầu gái để nấu ăn. Vốn Thẩm An Đồ lưu cái video kia là để học nấu ăn, rõ ràng là Tạ Đạc hiểu sai ý cậu.
Nhưng chuẩn bị đồ nữ cho Thẩm An Đồ vẫn tốt hơn là tự tàng trữ đồ như vậy, Thẩm An Đồ cắn răng mà nhận.
Làm công tác tư tưởng xong, Thẩm An Đồ mới hé cửa ra một chút, chỉ lộ nửa mặt: "Anh vào buộc giúp em sợi dây với."
Tạ Đạc đứng ngược sáng, ánh mắt cứ u ám: "Em ra đây anh buộc cho."
Chỉ riêng việc bên ngoài quá sáng, toilet không bật đèn nên ánh sáng lờ mờ, chí ít có thể giúp Thẩm An Đồ không xấu hổ như vậy, thế là cậu cứng đầu nói: "Anh vào đây đi."
Tạ Đạc vẫn đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích làm Thẩm An Đồ thẹn quá hóa giận: "Ông đây không mặc luôn!" Nói xong định đóng cửa, nhưng lúc cánh cửa vừa định đóng lại thì bị một mũi giày da chen vào.
Thẩm An Đồ sợ kẹp trúng Tạ Đạc nên buông lỏng tay, Tạ Đạc áp bức chen vào phòng tắm chật chội.
Thẩm An Đồ nép vào một góc, tay này che miệng, tay còn lại nắm cổ áo viền ren một cách mất tự nhiên, không dám nhìn Tạ Đạc, mặt mày đỏ ửng: "Anh cố ý dụ em!"
Tạ Đạc quan sát Thẩm An Đồ, mặt mày rất đường đường chính chính, không biết là đang nghĩ gì: "Em tự cắn câu."
Thẩm An Đồ không phản bác được, cậu bị Tạ Đạc nhìn mà người nóng rần lên, lúc sắp đến giới hạn thì đột nhiên Tạ Đạc nói: "Quay người qua kia, anh buộc dây cho em."
Thẩm An Đồ tức giận nói: "Khỏi buộc nữa, em cởi xuống bây giờ đây." So với việc phải mang đồ nữ trước mặt Tạ Đạc thì cậu muốn ở truồng hơn.
Tạ Đạc thấy cậu không chịu phối hợp, chủ động lật hẳn người cậu lại, kiên nhẫn buộc hết tất cả các dây, sau đó đè cả người lên, ép Thẩm An Đồ vào vách tường, rồi anh thì thầm vào vai cậu: "Không phải lá gan em to lắm ư Thẩm An Đồ? Sao nào, mặc đồ nữ thì chơi không hứng à?"
Thẩm An Đồ bất đắc dĩ dán cả người vào gạch men lạnh ngắt, tai cậu bị anh phả hơi vào như muốn bỏng, hai tay chống lên vách tường không cách nào lùi được, vừa tức vừa xấu hổ, nói từng chữ thì thào trong miệng: "Anh muốn chơi thế nào chả được, nhưng đồ nữ thì không."
"Sao lại không?"
"Không thì là không! Đàn ông nào muốn mặc đồ nữ chứ?"
"Đồ này để trên giường, anh ép em mặc vào sao?"
"Con mẹ nhà anh nhé Tạ Đạc!"
Toilet rất nhỏ, không thể tắm rửa. Bên trong chỉ có mỗi bồn cầu, phía trên có bồn rửa tay, trên tường treo một tấm gương tròn lớn, vừa đủ phản chiếu hai người.
Cách tay Tạ Đạc lướt qua trước ngực Thẩm An Đồ, anh vẫn buộc cậu quay người nhìn vào gương, nâng cằm cậu để cậu nhìn vào chính bản thân mình.
Nếu Thẩm An Đồ là động vật, chắc chắn là cậu đang nhe răng xù lông lên. Cậu muốn kéo tay Tạ Đạc ra mấy lần nhưng đều thất bại, cơ bắp trên người Tạ Đạc như làm từ thép. Thẩm An Đồ nhanh chóng thua trận, bất đắc dĩ phải nhìn mình trong gương.
Chiếc váy hầu gái bằng vải satin màu đen, cổ cao có đường viền ren trắng, hai ống tay áo phồng lên đáng yêu. Làm cho người ta mù mắt hơn chính là giữa ngực còn khoét rỗng một hình trái tim, vừa khéo lộ ra cơ ngực hấp dẫn của Thẩm An Đồ, muốn bao nhiêu hấp dẫn là có bấy nhiêu hấp dẫn.
Thẩm An Đồ vừa ngại vừa giận muốn chết, vừa vùng vẫy vừa nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: "Tạ Đạc cứ chờ ông đây! Sớm muộn gì cũng có ngày ông cho cưng mặc bộ quần áo này rồi chịch cưng chết!"
Tạ Đạc nín cười nhìn vào gương, không trả lời cậu: "Không phải đến tặng hoa cho anh à, hoa đâu?"
Thẩm An Đồ đánh lạc hướng thành công, cậu im lặng nghĩ nghĩ rồi nói: "Trên giường."
Nghe thấy câu này, Tạ Đạc tiện tay mở cửa, tóm phần gáy của Thẩm An Đồ kéo ra.
Trước đó Thẩm An Đồ sợ lộ liễu quá nên không dám tặng bó hoa lớn, chỉ mua một nhành hoa hồng rồi cẩn thận giấu trong chiếc áo khoác, vừa nãy lúc thay quần áo đã tiện tay để lên giường.
Bông hồng không được gói ghém nằm trơ trọi cạnh đống quần áo của Thẩm An Đồ, giống như mới bị người ta lột sạch ra.
Rõ ràng là Thẩm An Đồ cũng liên tưởng đến cảnh tượng không tốt lắm, cậu lại vùng vẫy muốn thoát khỏi trói buộc của Tạ Đạc: "Anh thả ra, em phải thay quần áo, cái váy này nhỏ quá."
Tạ Đạc lại ôm cậu vào ngực, tay trái giữ lấy cậu, tay phải duỗi ra sờ lên vòng eo: "Nhỏ chỗ nào, không phải rất vừa em ư?"
Thẩm An Đồ nghiến răng: "Dưới đáy bị nhỏ! Anh coi thường kích cỡ của em quá!"
Tạ Đạc cười nhẹ một tiếng rồi thì thầm câu gì đó bên tai Thẩm An Đồ, bao nhiêu lý trí của cậu lập tức bị đốt sạch sành sanh.
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Thẩm An Đồ nói muốn đích thân tặng hoa cho Tạ Đạc không phải là nói suông. Ngày hôm sau cậu trang bị đầy đủ khẩu trang kính râm rồi ra ngoài, sai Tạ Văn Hiên lái xe cho mình, tầm nửa giờ sau đã tới tòa cao ốc công ty của Tạ Đạc.
Tạ Đạc còn đang họp nên Trần Húc xuống dẫn cậu vào văn phòng.
Đây là lần đầu tiên Thẩm An Đồ nhìn thấy văn phòng của Tạ Đạc, nhìn cái gì cũng lạ lẫm hết cả. Cậu ngồi trên chiếc ghế của anh rồi xoay vòng một cái, nghịch bút máy một hồi, chỉnh chỉnh lại mấy đóa hồng trong bình hoa, rồi cảm thấy buồn chán nên nằm lên bệ cửa sổ nhìn cảnh vật ở phía dưới.
Chợt cậu liếc thấy, phát hiện một cánh cửa bên cạnh cách đó không xa nên mở ra xem, phát hiện là một căn phòng nhỏ, có giường có tủ quần áo và cả toilet. Lúc Tạ Đạc bận rộn thì hoàn toàn có thể nghỉ ngơi ở đây.
Thẩm An Đồ không có thói quen táy máy chân tay, cậu chỉ nhìn một chút rồi đi ra ngoài, nhưng chiếc váy đen satin sáng bóng trên giường quá bắt mắt, khó mà không để ý cho được.
Thẩm An Đồ đứng ngay cửa thấy cứ lấn cấn, nhưng dù thế nào đi chăng nữa những hoa văn như thế không thể nào xuất hiện trên bộ đồ của nam giới được nhỉ?
Thiện ác giằng co trong chốc lát, cuối cùng Thẩm An Đồ vẫn quyết định làm cho rõ đó là quần áo gì.
Qua camera theo dõi, Tạ Đạc thấy Thẩm An Đồ đi đến bên giường mình, sau khi cầm bộ trang phục hầu gái lên thì hoảng hồn ròng rã năm phút. Nếu không phải chiếc váy trong tay cậu hơi đung đưa, không chừng anh còn cho rằng camera của mình có vấn đề.
Cuộc họp kết thúc, các nhân viên lần lượt ra ngoài, chỉ còn mỗi mình Tạ Đạc ở đó. Anh đăm chiêu nhìn vào máy tính giống như đang bận việc nên không ai dám làm phiền.
Cuối cùng, Thẩm An Đồ trong màn hình bắt đầu di chuyển. Cậu kiểm tra chiếc váy trong tay một cách cẩn thận, phát hiện số do này cứ sai sai, nhìn lại nhìn đôi vớ dài dưới chiếc váy tình yêu, rốt cuộc cậu cũng hiểu được, bộ quần áo này có thể không phải để phụ nữ mặc, mà là dựa vào kích cỡ của cậu rồi chuẩn bị cho cậu.
Về khía cạnh tình thú này thì Thẩm An Đồ chưa từng khiến Tạ Đạc thất vọng.
Quả nhiên, sau ba giây, Thẩm An Đồ đã bắt đầu cởi quần áo của mình.
Tạ Đạc nhìn cậu cởi từng món đồ rồi vứt lên giường, cơ thể trần truồng ửng hồng, lúc cậu mặc chiếc quần lót chữ T thì anh khép màn hình laptop lại, mang máy tính của mình bước nhanh ra cửa.
Thẩm An Đồ nghe thấy tiếng động bên ngoài mới nhớ là mình chưa khóa cửa, nếu bây giờ có người đi vào mà không phải Tạ Đạc, còn thêm cảnh bên trong nữa chắc là toang mất...
Dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc Thẩm An Đồ vội vàng chạy vào toilet, cậu gần như đã mặc hết đồ vào, chỉ còn sợi dây phía sau phức tạp quá nên cậu chưa thể buộc ngay được.
Tiếng bước chân ngoài cửa đang tiến lại gần, Thẩm An Đồ căng thẳng đưa lưng về phía cửa, đột nhiên nhớ ra quần áo mới đầu của mình còn để ngoài, quần lót để trên đống quần áo...
Thẩm An Đồ thở dài trong lòng, mặc dù thiết bị sưởi trong phòng không đủ để người ta cảm thấy nóng nhưng cậu vẫn toát một lớp mồ hôi mỏng.
Văn phòng Tạ Đạc sẽ không có ai dám đột nhiên mà vào cả, nói không chừng là thư ký của anh vào lấy đồ cũng nên.
Thật ra cậu vốn có thể chờ Tạ Đạc về rồi cầm bộ đồ này hỏi anh, nhưng giây phút Thẩm An Đồ thấy chiếc váy này cậu đã giận muốn giết người, cho nên bây giờ phát hiện chiếc váy này là chuẩn bị cho cậu, đầu cậu nóng rần lên rồi mặc vào mà không một chút suy nghĩ.
Tiếng lộp cộp của giày da nện vào sàn nhà từ xa tới gần, cuối cùng dừng bên ngoài cửa toilet. Thẩm An Đồ ngừng thở, lòng bàn tay toát cả mồ hôi, còn không phân biệt đó là phấn khích hay căng thẳng.
"Không bật đèn còn trốn trong đó làm gì? Đi ra đây."
Là giọng của Tạ Đạc, Thẩm An Đồ thở dài một hơi, đang định ra ngoài, vừa cầm lấy nắm cửa đột nhiên cậu thấy xấu hổ quá.
"Em..." Thẩm An Đồ biết được người đến là Tạ Đạc, cậu cũng không thể cho anh thấy dáng vẻ bây giờ của mình một cách bình thản được.
Tạ Đạc nhìn mãi vào cái bóng sau cánh cửa kính, mắt thấy thật buồn cười: "Mặc cũng đã mặc rồi, ra đây cho anh xem có giống với cái em lưu không?"
Đột nhiên Thẩm An Đồ nhớ ra, tối hôm đó mình lỡ tay để Tạ Đạc nhìn thấy bìa chiếc video. Đó là một chàng trai food blogger vì muốn tăng thêm fan nên cố ý mặc đồ hầu gái để nấu ăn. Vốn Thẩm An Đồ lưu cái video kia là để học nấu ăn, rõ ràng là Tạ Đạc hiểu sai ý cậu.
Nhưng chuẩn bị đồ nữ cho Thẩm An Đồ vẫn tốt hơn là tự tàng trữ đồ như vậy, Thẩm An Đồ cắn răng mà nhận.
Làm công tác tư tưởng xong, Thẩm An Đồ mới hé cửa ra một chút, chỉ lộ nửa mặt: "Anh vào buộc giúp em sợi dây với."
Tạ Đạc đứng ngược sáng, ánh mắt cứ u ám: "Em ra đây anh buộc cho."
Chỉ riêng việc bên ngoài quá sáng, toilet không bật đèn nên ánh sáng lờ mờ, chí ít có thể giúp Thẩm An Đồ không xấu hổ như vậy, thế là cậu cứng đầu nói: "Anh vào đây đi."
Tạ Đạc vẫn đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích làm Thẩm An Đồ thẹn quá hóa giận: "Ông đây không mặc luôn!" Nói xong định đóng cửa, nhưng lúc cánh cửa vừa định đóng lại thì bị một mũi giày da chen vào.
Thẩm An Đồ sợ kẹp trúng Tạ Đạc nên buông lỏng tay, Tạ Đạc áp bức chen vào phòng tắm chật chội.
Thẩm An Đồ nép vào một góc, tay này che miệng, tay còn lại nắm cổ áo viền ren một cách mất tự nhiên, không dám nhìn Tạ Đạc, mặt mày đỏ ửng: "Anh cố ý dụ em!"
Tạ Đạc quan sát Thẩm An Đồ, mặt mày rất đường đường chính chính, không biết là đang nghĩ gì: "Em tự cắn câu."
Thẩm An Đồ không phản bác được, cậu bị Tạ Đạc nhìn mà người nóng rần lên, lúc sắp đến giới hạn thì đột nhiên Tạ Đạc nói: "Quay người qua kia, anh buộc dây cho em."
Thẩm An Đồ tức giận nói: "Khỏi buộc nữa, em cởi xuống bây giờ đây." So với việc phải mang đồ nữ trước mặt Tạ Đạc thì cậu muốn ở truồng hơn.
Tạ Đạc thấy cậu không chịu phối hợp, chủ động lật hẳn người cậu lại, kiên nhẫn buộc hết tất cả các dây, sau đó đè cả người lên, ép Thẩm An Đồ vào vách tường, rồi anh thì thầm vào vai cậu: "Không phải lá gan em to lắm ư Thẩm An Đồ? Sao nào, mặc đồ nữ thì chơi không hứng à?"
Thẩm An Đồ bất đắc dĩ dán cả người vào gạch men lạnh ngắt, tai cậu bị anh phả hơi vào như muốn bỏng, hai tay chống lên vách tường không cách nào lùi được, vừa tức vừa xấu hổ, nói từng chữ thì thào trong miệng: "Anh muốn chơi thế nào chả được, nhưng đồ nữ thì không."
"Sao lại không?"
"Không thì là không! Đàn ông nào muốn mặc đồ nữ chứ?"
"Đồ này để trên giường, anh ép em mặc vào sao?"
"Con mẹ nhà anh nhé Tạ Đạc!"
Toilet rất nhỏ, không thể tắm rửa. Bên trong chỉ có mỗi bồn cầu, phía trên có bồn rửa tay, trên tường treo một tấm gương tròn lớn, vừa đủ phản chiếu hai người.
Cách tay Tạ Đạc lướt qua trước ngực Thẩm An Đồ, anh vẫn buộc cậu quay người nhìn vào gương, nâng cằm cậu để cậu nhìn vào chính bản thân mình.
Nếu Thẩm An Đồ là động vật, chắc chắn là cậu đang nhe răng xù lông lên. Cậu muốn kéo tay Tạ Đạc ra mấy lần nhưng đều thất bại, cơ bắp trên người Tạ Đạc như làm từ thép. Thẩm An Đồ nhanh chóng thua trận, bất đắc dĩ phải nhìn mình trong gương.
Chiếc váy hầu gái bằng vải satin màu đen, cổ cao có đường viền ren trắng, hai ống tay áo phồng lên đáng yêu. Làm cho người ta mù mắt hơn chính là giữa ngực còn khoét rỗng một hình trái tim, vừa khéo lộ ra cơ ngực hấp dẫn của Thẩm An Đồ, muốn bao nhiêu hấp dẫn là có bấy nhiêu hấp dẫn.
Thẩm An Đồ vừa ngại vừa giận muốn chết, vừa vùng vẫy vừa nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: "Tạ Đạc cứ chờ ông đây! Sớm muộn gì cũng có ngày ông cho cưng mặc bộ quần áo này rồi chịch cưng chết!"
Tạ Đạc nín cười nhìn vào gương, không trả lời cậu: "Không phải đến tặng hoa cho anh à, hoa đâu?"
Thẩm An Đồ đánh lạc hướng thành công, cậu im lặng nghĩ nghĩ rồi nói: "Trên giường."
Nghe thấy câu này, Tạ Đạc tiện tay mở cửa, tóm phần gáy của Thẩm An Đồ kéo ra.
Trước đó Thẩm An Đồ sợ lộ liễu quá nên không dám tặng bó hoa lớn, chỉ mua một nhành hoa hồng rồi cẩn thận giấu trong chiếc áo khoác, vừa nãy lúc thay quần áo đã tiện tay để lên giường.
Bông hồng không được gói ghém nằm trơ trọi cạnh đống quần áo của Thẩm An Đồ, giống như mới bị người ta lột sạch ra.
Rõ ràng là Thẩm An Đồ cũng liên tưởng đến cảnh tượng không tốt lắm, cậu lại vùng vẫy muốn thoát khỏi trói buộc của Tạ Đạc: "Anh thả ra, em phải thay quần áo, cái váy này nhỏ quá."
Tạ Đạc lại ôm cậu vào ngực, tay trái giữ lấy cậu, tay phải duỗi ra sờ lên vòng eo: "Nhỏ chỗ nào, không phải rất vừa em ư?"
Thẩm An Đồ nghiến răng: "Dưới đáy bị nhỏ! Anh coi thường kích cỡ của em quá!"
Tạ Đạc cười nhẹ một tiếng rồi thì thầm câu gì đó bên tai Thẩm An Đồ, bao nhiêu lý trí của cậu lập tức bị đốt sạch sành sanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.