Chương 6: Không nỡ
Thất Hiệu Đích Chỉ Đông Dược
09/05/2022
Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: Miss Tony┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Một tuần sau đó, Thẩm An Đồ mau chóng quen với nếp sống ở lì trong nhà và cũng tìm được vài thú vui riêng.
Sáng sáng lên mạng xem video ăn uống của các blogger ẩm thực, chọn vài món ăn muốn làm và đợi dì Triệu đến vào buổi trưa để thảo luận với bà cách làm, sau đó dì Triệu sẽ mang nguyên liệu đến để Thẩm An Đồ thực hành vào tối đó hoặc sáng hôm sau. Nếu thành công, cậu sẽ cho Tạ Đạc nếm thử, còn thất bại thì tự xử.
Sau khi thức dậy từ giấc ngủ trưa, Thẩm An Đồ sẽ đến thư phòng để đọc sách chuyên môn liên quan đến dịch thuật. Nhưng hôm nay cậu có kế hoạch khác là đến phòng gym để rèn luyện cơ thể.
Vốn trong khoảng thời gian này, Thẩm An Đồ không có ý định tập thể dục, một là vận động mạnh sẽ làm cậu đau đầu ngay, hai là vết thương trên người còn chưa lành, cậu lại không dám tắm rửa thường xuyên, nhưng từ cái đêm thấy được cơ ngực của Tạ Đạc, đột nhiên cậu cảm thấy hoang mang.
Thẩm An Đồ nghĩ đi nghĩ lại, Tạ Đạc muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị, người theo đuổi xếp cả hàng, sao lại đi thích cậu cơ chứ? Thẩm An Đồ đưa tay lên đếm tới đếm lui cũng chỉ đếm được mỗi ưu điểm của bản thân lúc này – đẹp trai, không những mặt đẹp mà dáng người cũng ngon nghẻ.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy Tạ Đạc thích cậu là vì cái mã này, nếu như 'nhan sắc' duy nhất này của cậu cũng không còn, vậy cậu còn gì?
Thẩm An Đồ đứng trước gương cởi hết đồ ra, chỉ mặc một chiếc quần lót.
Đúng là ngon từ thịt ngọt từ xương, Thẩm An Đồ khá đắc ý.
Cơ bắp cậu không tính là cuồn cuộn nhưng mềm mại, eo thon mông cong, trừ vết trầy trên tay và trên bả vai chưa tróc vẩy ảnh hưởng đến mỹ quan tí xíu ra thì chỗ thực sự chưa ổn lắm chính là múi bụng chưa rõ ràng, cậu tin rằng đó là do khoảng thời gian nằm liệt giường làm cậu không vận động được.
Cho nên, nhân một tiếng trước khi Tạ Đạc tan làm, Thẩm An Đồ hừng hực quyết tâm thay đồ thể dục rồi xuống phòng tập gym.
Năm phút sau, cậu ôm đầu lết vào thang máy để về lại phòng ngủ trên tầng ba, ngã người lên giường chết lâm sàng.
Tạ Đạc xem đến đây thì nhịn không được phải cười.
Thời gian này, anh vẫn thường quan sát cậu qua camera mỗi ngày, khác chăng là mục đích đã dần thay đổi.
Lúc trước anh hay quan sát nhất là ở phòng bếp và thư phòng, nhưng bây giờ những chiếc camera ở phòng ngủ và nhà vệ sinh được sử dụng thường xuyên hơn.
Dạo gần đây, cuộc sống của Tạ Đạc quy luật chưa từng thấy. Anh từ chối tất cả những lời mời và tiệc tùng, đúng sáu giờ tan làm về nhà, việc dang dở cũng đưa về nhà làm nốt và chuyển mọi cuộc họp thành online.
Nếu lấy Thẩm An Đồ làm trung tâm thì quỹ đạo cuộc sống của Tạ Đạc sẽ vẽ được một vòng tròn. Anh không thể đi quá xa vì lúc nào cũng nhớ có người chờ anh ở nhà.
Tạ Đạc biết mình nên kiềm chế hết sức có thể, nhưng dường như mọi thứ đã quá muộn.
Thẩm An Đồ của quá khứ là một đóa hoa hồng được khóa trong băng giá, không cần tới cũng biết sẽ bị thương vì rét cóng, thế nên Tạ Đạc chưa từng thử. Còn Thẩm An Đồ của hiện tại không khác gì một con sò không vỏ, được nuôi dưỡng trong bể cá của Tạ Đạc, chỉ cần Tạ Đạc muốn thì có thể lấy ra và chạm vào bất cứ lúc nào.
Nhưng đáng buồn cười thay, mục đích ban đầu khi đưa Thẩm An Đồ về nhà là dạy dỗ cậu, vậy mà bây giờ phải chăm sóc cho cậu ăn sung mặc sướng, thậm chí là trả giá cả bản thân vào.
Đúng sáu rưỡi, Tạ Đạc về đến nhà, anh nhìn dáng vẻ bận rộn của Thẩm An Đồ trong bếp, đột nhiên cảm thấy như vậy cũng tốt, dù chỉ là giả hay chỉ có một ngày, anh cũng muốn một Thẩm An Đồ thuộc về Tạ Đạc.
Thẩm An Đồ đang cắt cà chua bi để trang trí lên đĩa bò bít tết, vừa cắt một cái nước đã chảy ra, Thẩm An Đồ cảm thấy lãng phí quá nên dùng ngón tay quẹt lên thớt gỗ rồi đưa vào miệng, chợt nghe có một giọng rất gần bên tai nói: "Đang ăn gì vậy?"
Thẩm An Đồ giật nảy mình, vừa quay đầu thì phát hiện Tạ Đạc đã đứng đằng sau mình từ lúc nào, Thẩm An Đồ ngửa đầu nhìn anh, cảm giác ngột ngạt vì chênh lệch chiều cao làm cậu cảm thấy ngạt thở.
Tạ Đạc rất cao, Thẩm An Đồ đã cao 1m82 thế mà Tạ Đạc còn cao hơn cậu nửa cái đầu. Chợt cậu nhớ đến thông tin Tạ Đạc trên mạng, có ghi chiều cao 1m86, nhưng Thẩm An Đồ vẫn cảm thấy con số này khá là khiêm tốn.
Thấy Thẩm An Đồ ngẩn người, Tạ Đạc lặp lại câu hỏi: "Ăn ngon không?"
Hơi thở phả vào sau tai Thẩm An Đồ, kết hợp với hiệu ứng trầm bổng từ giọng của anh làm Thẩm An Đồ hơi choáng ngợp, cậu bối rối né sang một bên và xoa vành tai mình.
"Cà chua bi, anh ăn không?"
"Ăn."
Thế là Thẩm An Đồ đưa nửa trái cà chua bi lên miệng Tạ Đạc. Tạ Đạc cúi đầu ngậm lấy, bờ môi khẽ ngậm vào đầu ngón tay cậu. Thẩm An Đồ lập tức rụt tay về, rồi lại vô thức đưa ngón trỏ vào miệng mình.
Tạ Đạc ngừng nhai, Thẩm An Đồ cũng ngây ra.
Cậu đối mặt với anh, tầm mắt chuyển từ đôi mắt đến sóng mũi rồi bờ môi kia. Cậu nhìn chằm chằm cánh môi hồng đó, nhớ đến xúc cảm mới nãy còn lưu trên ngón tay...
Thẩm An Đồ nuốt ực một cái, nhích đến gần Tạ Đạc, nghiêng cằm đến thật gần đến khi khoảng cách chỉ còn một ngón tay thì dừng lại, chờ Tạ Đạc phản ứng.
Tạ Đạc không làm gì cả, không né tránh cũng không tiến lại gần.
Thẩm An Đồ có phần ngượng ngùng, từ một khoảng cách gần quan sát ánh mắt anh rồi hỏi: "Hôn không?"
Một giây sau đó, Tạ Đạc trao cho cậu nụ hôn thật sâu.
Đôi môi là cánh cửa của dục vọng.
Tạ Đạc không nhớ ai đã nói câu này, nhưng anh đoán chắc hẳn người viết câu này có một người yêu say đắm.
Ban đầu Tạ Đạc không muốn dùng lưỡi, cả hai còn chưa dùng cơm tối, nếu như lửa cháy thì e rằng khó mà dập trong một thời gian ngắn được. Thế nhưng Thẩm An Đồ lại chủ động liếm khóe môi Tạ Đạc.
Tạ Đạc chỉ cứng người chút thôi rồi thình lình ôm chặt lấy Thẩm An Đồ, nhấc cậu ngồi lên bàn ăn, động tác mạnh bạo làm Thẩm An Đồ ưỡn cổ bật lên tiếng rên rỉ.
Thẩm An Đồ sắp không thở nổi nữa, nghẹt thở làm não cậu tê dại, đầu bắt đầu nhức nhối từng cơn, nhưng cậu không muốn dừng lại. Cậu choàng tay ôm chặt cổ Tạ Đạc, còn môi đang quấn lấy Tạ Đạc không muốn bỏ.
Cuối cùng vẫn là Tạ Đạc buông trước, anh vùi đầu vào vai cậu để bình tĩnh lại, hai người đều có phản ứng.
Một lúc sau, Thẩm An Đồ cảm thấy đỡ hơn, cậu vỗ nhẹ lên người Tạ Đạc hỏi: "Ăn cơm không?"
"Ừm." Giọng Tạ Đạc bị nghẹn ứ như có đôi chút không vui. Thẩm An Đồ đang định hỏi có muốn tiếp tục không thì Tạ Đạc đã đứng dậy, bưng hai phần bò bít tết vào phòng ăn.
Đúng thật là Tạ Đạc không vui, không phải bởi vì dục vọng chưa được thỏa mãn mà là khó chịu vì kỹ thuật hôn quá ư là điêu luyện của Thẩm An Đồ.
Rõ ràng đến cả tên cũng quên sạch, thế mà kỹ thuật hôn thì cấm có quên.
Tạ Đạc nhớ những người phụ nữ khác nhau mà Thẩm An Đồ đã ôm trong các buổi tiệc tùng trước đây, khuôn mặt vốn đã nghiêm chỉnh bất chợt càng trở lên lạnh lùng hơn.
Cảm giác không vui này kéo dài mãi đến khi Tạ Đạc xử lý xong công việc, đi tắm rồi lên giường.
Trong lúc Tạ Đạc làm việc thì Thẩm An Đồ đã tắm rửa sạch sẽ từ lâu, cậu thường chơi game và lướt video trong lúc đợi Tạ Đạc trở về ngủ, nhưng hôm nay lại nằm ngẩn ngơ trên giường một cách khác lạ.
Cậu cứ vô cảm nhìn chằm chằm trần nhà, trong đôi mắt không có lấy một chút cảm xúc nào, Tạ Đạc không biết cậu đang nghĩ gì và điều đó khiến anh nhớ đến Thẩm Lẫm trước kia, anh căng thẳng, nhích đến hỏi Thẩm An Đồ: "Đang nghĩ gì vậy?"
Đôi mắt màu nâu sậm của Thẩm An Đồ chớp chớp, và rồi biểu cảm của cậu sinh động trở lại, cậu mỉm cười hỏi Tạ Đạc: "Có hôn không?"
Tạ Đạc không nói gì, cúi xuống hôn cậu.
Kỹ thuật hôn của Thẩm An Đồ vẫn khiến cho người khác đắm say, thế nên Tạ Đạc cố ý hôn thật mạnh thật dữ dội, mãi đến khi Thẩm An Đồ chịu không nổi phải dùng giọng mũi cầu xin tha thứ.
Tạ Đạc đè cả người lên người cậu, ai cũng cảm nhận được phản ứng cơ thể của đối phương, nhưng dù trên miệng đang hôn nhau say đắm đến nhường nào thì cũng không ai động chạm xuống phía dưới.
Lúc tách ra, họ cọ mũi nhau thở nặng nề, Tạ Đạc gồng mình đối nỗi rịn cả thân mồ hôi, bao công sức tắm táp trước đó coi như công cốc, anh lăn ra khỏi người Thẩm An Đồ, ngồi ra mép giường: "Vết thương của em còn chưa khỏi."
Nói xong, anh đứng dậy tắt đèn, cố ý đi vòng qua bên kia giường rồi nằm xuống.
Thẩm An Đồ không phản đối, cậu ừ một tiếng, lại nghĩ đến vết thương còn chưa lành trên của mình.
Trong bóng tối, Thẩm An Đồ nghe hơi thở ồ ồ của Tạ Đạc, cậu lặng lẽ chui vào chăn, nhích tới gần Tạ Đạc như một chú mèo đêm.
Vừa chui xuống dưới vừa mấp máy môi.
Mới đầu Tạ Đạc nghe mấy tiếng sột soạt bên cạnh còn tưởng Thẩm An Đồ không nhịn được định vào nhà vệ sinh giải quyết, để tránh bối rối nên anh không nói cũng không động đậy gì, nào ngờ một giây sau đã bị ai đó sờ lên đai quần.
Tạ Đạc tức cười, lôi cổ áo Thẩm An Đồ kéo vào trong ngực mình: "Làm gì thế hả? Chưa muốn ngủ phải không?"
"Em có làm gì đâu..." Thẩm An Đồ giả ngoan, nhưng chẳng nằm yên trong lòng Tạ Đạc được bao lâu đã ỏn ẻn hỏi: "Anh không khó chịu à? Em giúp anh mút ra."
Tạ Đạc: "Bẩn."
Thẩm An Đồ phản bác: "Không bẩn."
Một lát sau, Tạ Đạc vuốt ve đầu cậu: "Anh không nỡ, ngủ đi."
Chỉnh sửa: Miss Tony┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Một tuần sau đó, Thẩm An Đồ mau chóng quen với nếp sống ở lì trong nhà và cũng tìm được vài thú vui riêng.
Sáng sáng lên mạng xem video ăn uống của các blogger ẩm thực, chọn vài món ăn muốn làm và đợi dì Triệu đến vào buổi trưa để thảo luận với bà cách làm, sau đó dì Triệu sẽ mang nguyên liệu đến để Thẩm An Đồ thực hành vào tối đó hoặc sáng hôm sau. Nếu thành công, cậu sẽ cho Tạ Đạc nếm thử, còn thất bại thì tự xử.
Sau khi thức dậy từ giấc ngủ trưa, Thẩm An Đồ sẽ đến thư phòng để đọc sách chuyên môn liên quan đến dịch thuật. Nhưng hôm nay cậu có kế hoạch khác là đến phòng gym để rèn luyện cơ thể.
Vốn trong khoảng thời gian này, Thẩm An Đồ không có ý định tập thể dục, một là vận động mạnh sẽ làm cậu đau đầu ngay, hai là vết thương trên người còn chưa lành, cậu lại không dám tắm rửa thường xuyên, nhưng từ cái đêm thấy được cơ ngực của Tạ Đạc, đột nhiên cậu cảm thấy hoang mang.
Thẩm An Đồ nghĩ đi nghĩ lại, Tạ Đạc muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị, người theo đuổi xếp cả hàng, sao lại đi thích cậu cơ chứ? Thẩm An Đồ đưa tay lên đếm tới đếm lui cũng chỉ đếm được mỗi ưu điểm của bản thân lúc này – đẹp trai, không những mặt đẹp mà dáng người cũng ngon nghẻ.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy Tạ Đạc thích cậu là vì cái mã này, nếu như 'nhan sắc' duy nhất này của cậu cũng không còn, vậy cậu còn gì?
Thẩm An Đồ đứng trước gương cởi hết đồ ra, chỉ mặc một chiếc quần lót.
Đúng là ngon từ thịt ngọt từ xương, Thẩm An Đồ khá đắc ý.
Cơ bắp cậu không tính là cuồn cuộn nhưng mềm mại, eo thon mông cong, trừ vết trầy trên tay và trên bả vai chưa tróc vẩy ảnh hưởng đến mỹ quan tí xíu ra thì chỗ thực sự chưa ổn lắm chính là múi bụng chưa rõ ràng, cậu tin rằng đó là do khoảng thời gian nằm liệt giường làm cậu không vận động được.
Cho nên, nhân một tiếng trước khi Tạ Đạc tan làm, Thẩm An Đồ hừng hực quyết tâm thay đồ thể dục rồi xuống phòng tập gym.
Năm phút sau, cậu ôm đầu lết vào thang máy để về lại phòng ngủ trên tầng ba, ngã người lên giường chết lâm sàng.
Tạ Đạc xem đến đây thì nhịn không được phải cười.
Thời gian này, anh vẫn thường quan sát cậu qua camera mỗi ngày, khác chăng là mục đích đã dần thay đổi.
Lúc trước anh hay quan sát nhất là ở phòng bếp và thư phòng, nhưng bây giờ những chiếc camera ở phòng ngủ và nhà vệ sinh được sử dụng thường xuyên hơn.
Dạo gần đây, cuộc sống của Tạ Đạc quy luật chưa từng thấy. Anh từ chối tất cả những lời mời và tiệc tùng, đúng sáu giờ tan làm về nhà, việc dang dở cũng đưa về nhà làm nốt và chuyển mọi cuộc họp thành online.
Nếu lấy Thẩm An Đồ làm trung tâm thì quỹ đạo cuộc sống của Tạ Đạc sẽ vẽ được một vòng tròn. Anh không thể đi quá xa vì lúc nào cũng nhớ có người chờ anh ở nhà.
Tạ Đạc biết mình nên kiềm chế hết sức có thể, nhưng dường như mọi thứ đã quá muộn.
Thẩm An Đồ của quá khứ là một đóa hoa hồng được khóa trong băng giá, không cần tới cũng biết sẽ bị thương vì rét cóng, thế nên Tạ Đạc chưa từng thử. Còn Thẩm An Đồ của hiện tại không khác gì một con sò không vỏ, được nuôi dưỡng trong bể cá của Tạ Đạc, chỉ cần Tạ Đạc muốn thì có thể lấy ra và chạm vào bất cứ lúc nào.
Nhưng đáng buồn cười thay, mục đích ban đầu khi đưa Thẩm An Đồ về nhà là dạy dỗ cậu, vậy mà bây giờ phải chăm sóc cho cậu ăn sung mặc sướng, thậm chí là trả giá cả bản thân vào.
Đúng sáu rưỡi, Tạ Đạc về đến nhà, anh nhìn dáng vẻ bận rộn của Thẩm An Đồ trong bếp, đột nhiên cảm thấy như vậy cũng tốt, dù chỉ là giả hay chỉ có một ngày, anh cũng muốn một Thẩm An Đồ thuộc về Tạ Đạc.
Thẩm An Đồ đang cắt cà chua bi để trang trí lên đĩa bò bít tết, vừa cắt một cái nước đã chảy ra, Thẩm An Đồ cảm thấy lãng phí quá nên dùng ngón tay quẹt lên thớt gỗ rồi đưa vào miệng, chợt nghe có một giọng rất gần bên tai nói: "Đang ăn gì vậy?"
Thẩm An Đồ giật nảy mình, vừa quay đầu thì phát hiện Tạ Đạc đã đứng đằng sau mình từ lúc nào, Thẩm An Đồ ngửa đầu nhìn anh, cảm giác ngột ngạt vì chênh lệch chiều cao làm cậu cảm thấy ngạt thở.
Tạ Đạc rất cao, Thẩm An Đồ đã cao 1m82 thế mà Tạ Đạc còn cao hơn cậu nửa cái đầu. Chợt cậu nhớ đến thông tin Tạ Đạc trên mạng, có ghi chiều cao 1m86, nhưng Thẩm An Đồ vẫn cảm thấy con số này khá là khiêm tốn.
Thấy Thẩm An Đồ ngẩn người, Tạ Đạc lặp lại câu hỏi: "Ăn ngon không?"
Hơi thở phả vào sau tai Thẩm An Đồ, kết hợp với hiệu ứng trầm bổng từ giọng của anh làm Thẩm An Đồ hơi choáng ngợp, cậu bối rối né sang một bên và xoa vành tai mình.
"Cà chua bi, anh ăn không?"
"Ăn."
Thế là Thẩm An Đồ đưa nửa trái cà chua bi lên miệng Tạ Đạc. Tạ Đạc cúi đầu ngậm lấy, bờ môi khẽ ngậm vào đầu ngón tay cậu. Thẩm An Đồ lập tức rụt tay về, rồi lại vô thức đưa ngón trỏ vào miệng mình.
Tạ Đạc ngừng nhai, Thẩm An Đồ cũng ngây ra.
Cậu đối mặt với anh, tầm mắt chuyển từ đôi mắt đến sóng mũi rồi bờ môi kia. Cậu nhìn chằm chằm cánh môi hồng đó, nhớ đến xúc cảm mới nãy còn lưu trên ngón tay...
Thẩm An Đồ nuốt ực một cái, nhích đến gần Tạ Đạc, nghiêng cằm đến thật gần đến khi khoảng cách chỉ còn một ngón tay thì dừng lại, chờ Tạ Đạc phản ứng.
Tạ Đạc không làm gì cả, không né tránh cũng không tiến lại gần.
Thẩm An Đồ có phần ngượng ngùng, từ một khoảng cách gần quan sát ánh mắt anh rồi hỏi: "Hôn không?"
Một giây sau đó, Tạ Đạc trao cho cậu nụ hôn thật sâu.
Đôi môi là cánh cửa của dục vọng.
Tạ Đạc không nhớ ai đã nói câu này, nhưng anh đoán chắc hẳn người viết câu này có một người yêu say đắm.
Ban đầu Tạ Đạc không muốn dùng lưỡi, cả hai còn chưa dùng cơm tối, nếu như lửa cháy thì e rằng khó mà dập trong một thời gian ngắn được. Thế nhưng Thẩm An Đồ lại chủ động liếm khóe môi Tạ Đạc.
Tạ Đạc chỉ cứng người chút thôi rồi thình lình ôm chặt lấy Thẩm An Đồ, nhấc cậu ngồi lên bàn ăn, động tác mạnh bạo làm Thẩm An Đồ ưỡn cổ bật lên tiếng rên rỉ.
Thẩm An Đồ sắp không thở nổi nữa, nghẹt thở làm não cậu tê dại, đầu bắt đầu nhức nhối từng cơn, nhưng cậu không muốn dừng lại. Cậu choàng tay ôm chặt cổ Tạ Đạc, còn môi đang quấn lấy Tạ Đạc không muốn bỏ.
Cuối cùng vẫn là Tạ Đạc buông trước, anh vùi đầu vào vai cậu để bình tĩnh lại, hai người đều có phản ứng.
Một lúc sau, Thẩm An Đồ cảm thấy đỡ hơn, cậu vỗ nhẹ lên người Tạ Đạc hỏi: "Ăn cơm không?"
"Ừm." Giọng Tạ Đạc bị nghẹn ứ như có đôi chút không vui. Thẩm An Đồ đang định hỏi có muốn tiếp tục không thì Tạ Đạc đã đứng dậy, bưng hai phần bò bít tết vào phòng ăn.
Đúng thật là Tạ Đạc không vui, không phải bởi vì dục vọng chưa được thỏa mãn mà là khó chịu vì kỹ thuật hôn quá ư là điêu luyện của Thẩm An Đồ.
Rõ ràng đến cả tên cũng quên sạch, thế mà kỹ thuật hôn thì cấm có quên.
Tạ Đạc nhớ những người phụ nữ khác nhau mà Thẩm An Đồ đã ôm trong các buổi tiệc tùng trước đây, khuôn mặt vốn đã nghiêm chỉnh bất chợt càng trở lên lạnh lùng hơn.
Cảm giác không vui này kéo dài mãi đến khi Tạ Đạc xử lý xong công việc, đi tắm rồi lên giường.
Trong lúc Tạ Đạc làm việc thì Thẩm An Đồ đã tắm rửa sạch sẽ từ lâu, cậu thường chơi game và lướt video trong lúc đợi Tạ Đạc trở về ngủ, nhưng hôm nay lại nằm ngẩn ngơ trên giường một cách khác lạ.
Cậu cứ vô cảm nhìn chằm chằm trần nhà, trong đôi mắt không có lấy một chút cảm xúc nào, Tạ Đạc không biết cậu đang nghĩ gì và điều đó khiến anh nhớ đến Thẩm Lẫm trước kia, anh căng thẳng, nhích đến hỏi Thẩm An Đồ: "Đang nghĩ gì vậy?"
Đôi mắt màu nâu sậm của Thẩm An Đồ chớp chớp, và rồi biểu cảm của cậu sinh động trở lại, cậu mỉm cười hỏi Tạ Đạc: "Có hôn không?"
Tạ Đạc không nói gì, cúi xuống hôn cậu.
Kỹ thuật hôn của Thẩm An Đồ vẫn khiến cho người khác đắm say, thế nên Tạ Đạc cố ý hôn thật mạnh thật dữ dội, mãi đến khi Thẩm An Đồ chịu không nổi phải dùng giọng mũi cầu xin tha thứ.
Tạ Đạc đè cả người lên người cậu, ai cũng cảm nhận được phản ứng cơ thể của đối phương, nhưng dù trên miệng đang hôn nhau say đắm đến nhường nào thì cũng không ai động chạm xuống phía dưới.
Lúc tách ra, họ cọ mũi nhau thở nặng nề, Tạ Đạc gồng mình đối nỗi rịn cả thân mồ hôi, bao công sức tắm táp trước đó coi như công cốc, anh lăn ra khỏi người Thẩm An Đồ, ngồi ra mép giường: "Vết thương của em còn chưa khỏi."
Nói xong, anh đứng dậy tắt đèn, cố ý đi vòng qua bên kia giường rồi nằm xuống.
Thẩm An Đồ không phản đối, cậu ừ một tiếng, lại nghĩ đến vết thương còn chưa lành trên của mình.
Trong bóng tối, Thẩm An Đồ nghe hơi thở ồ ồ của Tạ Đạc, cậu lặng lẽ chui vào chăn, nhích tới gần Tạ Đạc như một chú mèo đêm.
Vừa chui xuống dưới vừa mấp máy môi.
Mới đầu Tạ Đạc nghe mấy tiếng sột soạt bên cạnh còn tưởng Thẩm An Đồ không nhịn được định vào nhà vệ sinh giải quyết, để tránh bối rối nên anh không nói cũng không động đậy gì, nào ngờ một giây sau đã bị ai đó sờ lên đai quần.
Tạ Đạc tức cười, lôi cổ áo Thẩm An Đồ kéo vào trong ngực mình: "Làm gì thế hả? Chưa muốn ngủ phải không?"
"Em có làm gì đâu..." Thẩm An Đồ giả ngoan, nhưng chẳng nằm yên trong lòng Tạ Đạc được bao lâu đã ỏn ẻn hỏi: "Anh không khó chịu à? Em giúp anh mút ra."
Tạ Đạc: "Bẩn."
Thẩm An Đồ phản bác: "Không bẩn."
Một lát sau, Tạ Đạc vuốt ve đầu cậu: "Anh không nỡ, ngủ đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.