Chương 23: Nóng
Thất Hiệu Đích Chỉ Đông Dược
09/05/2022
Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Tác giả: Chương này sẽ hơi rối, thật ra những lời trong ngoặc của Tạ Đạc đều là giả vì đó là ảo tưởng của anh. Thật ra hồi cấp ba anh không hề nói chuyện với Thẩm An Đồ, chưa bao giờ ở cùng nhau, sau khi lấy giấy khen cho Thẩm An Đồ thì quay người đi mất, không làm bạn, không thổ lộ, trong bảy năm chưa từng liên hệ gì.
***
Thẩm An Đồ khó khăn tỉnh lại, cậu bị bao phủ từ giấc mộng này đến giấc mộng khác, những giấc mơ vô tận đó như đầm lấy bám dính lấy cậu, nó như nuốt chửng Thẩm An Đồ. Dù cho cậu có ló đầu ra, biết mình vây trong giấc mơ nhưng cũng không cách nào thoát khỏi nó được, cũng may Tạ Đạc đến cứu cậu.
Đây không phải lần đầu tiên Tạ Đạc thấy Thẩm An Đồ gặp ác mộng, anh nắm chặt tay cậu như một thói quen, trao cho cậu cảm giác an toàn, sau đó nhẹ giọng gọi tên cậu, hôn lên gò má cậu đến khi cậu tỉnh.
Trán Tạ Đạc tì vào Thẩm An Đồ, cảm nhận nhiệt độ khác thường nên lập tức gọi cho Dương Vũ: "Trán của em ấy hơi nóng."
"Sốt nhẹ." Dương Vũ nhìn nhiệt kế rồi nói.
Tạ Đạc đỡ Thẩm An Đồ dậy, để cậu tựa vào lồng ngực mình.
Bằng mắt thường cũng thấy rằng Thẩm An Đồ đang uể oải, cậu như trở thành một mỹ nhân yếu ớt trong bệnh viện, yếu ớt đến mức nói không nên lời.
"Sáng nay trước khi nôn cậu ấy đã ăn gì vậy?" Dương Vũ hỏi Tạ Đạc.
Tạ Đạc nói: "Đồ ăn sáng của em ấy là mỳ hoành thánh, sau đó có uống một ly Phổ Nhĩ lúc đến văn phòng tôi, nhưng hai thứ này tôi cũng dùng rồi, không có vấn đề gì cả."
Dương Vũ còn đang khổ sở suy nghĩ thì Thẩm An Đồ mở miệng, giọng nói cậu khàn khàn: "Sáng nay trước khi em về đến nhà, có uống hết phần trà còn sót lại, lạnh rồi."
"Là bệnh viêm dạ dày ruột cấp do lạnh bụng, phát sốt cũng là triệu chứng bình thường nhưng không còn nôn nữa cũng đã ổn rồi. Để tôi gửi thuốc đến cho cậu, uống nó rồi ngủ một đêm, sáng mai lại khỏe ấy mà." Dương Vũ nói xong thì ra khỏi phòng gọi điện thoại.
Sau khi hắn đi, Tạ Đạc rót cho Thẩm An Đồ ly nước ấm. Anh nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cậu, đầu chân mày chau lại mãi không thôi.
Uống nước xong,Thẩm An Đồ lại ngã vào lòng Tạ Đạc, nhắm mắt lại rồi thì thầm đòi hỏi: "Em muốn nằm."
Tạ Đạc: "Chờ thêm chút nhé, dì Triệu sắp đem cháo lên rồi, ăn xong hãy ngủ."
Thẩm An Đồ không nói gì.
Căn phòng vẫn đủ ấm áp nhưng Tạ Đạc sợ Thẩm An Đồ lạnh, anh phủ một lớp áo bông cho cậu, dùng tay chườm lên dạ dày Thẩm An Đồ.
"Nóng."
Thẩm An Đồ đẩy tay Tạ Đạc ra.
Không bao lâu dì Triệu đã bưng cháo đến. Tay Thẩm An Đồ bị thương nên Tạ Đạc không để cậu nhúc nhích, anh tự đút từng muỗng một cho cậu đến khi hết chén cháo.
Lúc dì Triệu đến dọn chén, nhìn thấy bộ dạng của Thẩm An Đồ, bà rất tự trách móc bản thân: "Cậu Thẩm thấy sao rồi? Có muốn ăn thêm nữa không?"
Thẩm An Đồ lắc đầu, Tạ Đạc nói giúp cậu: "Bây giờ dạ dày em ấy rất yếu, ăn một chút vậy thôi, lát đói bụng sẽ ăn thêm."
Dì Triệu lên tiếng, nói cơm tối đã chuẩn bị xong rồi sau đó rời đi.
Tạ Đạc chờ Dương Vũ mang thuốc đến, để Thẩm An Đồ uống xong mới ra khỏi phòng ngủ.
Khi Tạ Đạc xử lý xong công việc của ngày hôm nay và tắm rửa rồi trở về phòng ngủ cũng sắp 11 giờ. Lúc anh lên giường thì Thẩm An Đồ vẫn đang mở mắt, không biết là cậu tỉnh ngủ hay bị anh đánh thức.
"Sao không ngủ, mệt lắm à?" Tạ Đạc nằm cạnh cậu, nghiêng mặt nhìn.
"Không, đỡ hơn nhiều rồi." Trong đêm tối Thẩm An Đồ chăm chú nhìn khuôn mặt của Tạ Đạc: "Tại chiều ngủ nhiều quá nên giờ không ngủ được nữa."
Tạ Đạc lại hỏi: "Bây giờ muốn làm gì? Muốn xem phim không? Anh xem với em."
Thẩm An Đồ trở mình, đưa lưng về phía Tạ Đạc: "Anh kể cho em vì sao tụi mình quen nhau đi, giống như lúc trước anh nói ấy, là anh theo đuổi em à?"
"Ừm."
Tạ Đạc nhớ lại những ký ức kia một lần nữa sau đó xóa tan hết cả, vứt đi những phần mà anh không thích rồi lại thêm cho nó những đoạn phim mới.
"Lớp 10 chúng ta học chung với nhau, thành tích của anh và em không kém nhau là mấy thế nên luôn bị đem ra so sánh."
Nhưng bởi vì Thẩm An Đồ là con riêng nên nhân duyên trong trường rất kém, lại thêm khi đó thích đi đi về về một mình nên gần như không có bạn bè.
Tạ Đạc không chủ động nói chuyện với cậu không phải vì coi thường cậu mà chỉ là thấy không cần thiết.
Khi đó Tạ Đạc là con trai độc đinh của nhà họ Tạ, hào quang chói lóa đã trên đỉnh đầu anh từ lúc mới lọt lòng, dù là gia thế hay tướng mạo thì anh đều là nhất. Anh không cần phải cúi đầu nói chuyện với ai, trong mắt anh thì Thẩm An Đồ chỉ hơi đặc biệt, vậy thôi.
"Anh cố ý lấy đề Toán đến hỏi em, lúc đầu em không muốn giúp lắm nhưng sau này cũng quen, rồi dần chúng ta cùng tham gia cuộc thi Vật lý..."
Lúc ban tổ chức sắp xếp nơi ở cho thí sinh, vì Tạ Đạc và Thẩm An Đồ đều là học sinh của trường trung học Z nên được cho một phòng KTX. Nhưng Tạ Đạc có nhà ở gần đó nên anh đã chọn ở ngoài, vì vậy bỏ qua cơ hội cùng phòng với Thẩm An Đồ.
"Chúng ta ở với nhau, ban ngày thi cử, ban đêm học hành, giành giải nhất và giải nhì cùng nhau, trường đã tổ chức buổi họp mặt để tuyên dương điều đó."
Cuộc họp tuyên dương giới hạn số lượng học sinh tham gia, bởi vì nhân duyên của Thẩm An Đồ không tốt nên không ai thông báo cho cậu về thời gian họp. Là Tạ Đạc đã đem giấy khen về cho cậu, Thẩm An Đồ nói cảm ơn, Tạ Đạc cũng thờ ơ mà đi.
"Anh đem giấy khen về cho em, sau đó mời em ra ngoài ăn một bữa để chúc mừng. Em đồng ý, sau đó chúng ta đã trở thành bạn, cùng chơi bóng, cùng tự học với nhau."
Lớp 11 chia ra lớp Văn và lớp Lý. Rõ ràng Thẩm An Đồ rất giỏi môn khoa học thế nhưng lại khăng khăng chọn khoa Văn, từ đó cậu và Tạ Đạc mỗi người một ngả. Đôi khi từ cửa sổ Tạ Đạc sẽ thấy cậu ngồi thật lâu bên bờ hồ vẽ phong cảnh.
"Khi chia lớp, anh đã tỏ tình với em, chúng ta cứ như thế mà thành một đôi, mãi cho đến năm lớp 12 em quyết định xuất ngoại."
Thẩm An Đồ đi rất bất ngờ, cũng rất im lặng. Tạ Đạc nhớ rất kỹ, ngày đó là lễ tuyên thệ 300 ngày cấp ba, vốn Tạ Đạc và Thẩm An Đồ sẽ đại diện cho hai khoa Văn – Lý đứng phát biểu, thế nhưng sau đó Tạ Đạc phát hiện người phát biểu cho khoa Văn đã đổi thành một nữ sinh.
Sau đó anh mới nghe nói rằng Thẩm An Đồ xuất ngoại rồi. Truyện Việt Nam
Tất cả mọi người đều đoán, nếu khi ấy Thẩm An Đồ không đi thì cậu và Tạ Đạc đã cùng ôm thủ khoa Văn Lý của thành phố Z.
Tạ Đạc cố gắng nhớ lại hình ảnh cuối cùng khi nhìn thấy Thẩm An Đồ năm ấy, đó là giờ nghỉ trưa ngày thứ hai, bọn họ mua nước trong siêu thị trường, Tạ Đạc quên mang tiền lẻ, chỉ mang tờ một trăm đồng trên người, nhân viên thu ngân cũng không có tiền lẻ nên Thẩm An Đồ đã trả tiền thay anh.
Bảy năm sau, Tạ Đạc không hề gặp lại Thẩm An Đồ.
"Chúng ta đã cãi nhau một thời gian ngắn nhưng vẫn quyết định sẽ bên nhau, thế là chúng ta bắt đầu yêu xa. Lúc học đại học có thể dùng điện thoại, anh và em hay gọi video cho nhau, gửi quà cho nhau, chờ đến khi em về nước rồi thì chúng ta sẽ chính thức ở chung..."
Tạ Đạc lặp đi lặp lại những chi tiết đã chỉnh sửa kia, anh chua xót mà nghĩ, nếu khi ấy anh có thể thông suốt sớm một chút, chủ động dù chỉ là một lần, có khi những điều này đã trở thành sự thật.
Thẩm An Đồ đưa lưng về phía Tạ Đạc, im lặng từ đầu đến cuối. Tạ Đạc cho rằng cậu đã ngủ rồi, ngang nhiên đưa tay qua ôm cậu vào lòng.
Mà Thẩm An Đồ không hề ngủ, cậu nắm chặt cổ tay anh rồi đẩy ra một lần nữa, nói một cách lạnh nhạt:
"Nóng."
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Tác giả: Chương này sẽ hơi rối, thật ra những lời trong ngoặc của Tạ Đạc đều là giả vì đó là ảo tưởng của anh. Thật ra hồi cấp ba anh không hề nói chuyện với Thẩm An Đồ, chưa bao giờ ở cùng nhau, sau khi lấy giấy khen cho Thẩm An Đồ thì quay người đi mất, không làm bạn, không thổ lộ, trong bảy năm chưa từng liên hệ gì.
***
Thẩm An Đồ khó khăn tỉnh lại, cậu bị bao phủ từ giấc mộng này đến giấc mộng khác, những giấc mơ vô tận đó như đầm lấy bám dính lấy cậu, nó như nuốt chửng Thẩm An Đồ. Dù cho cậu có ló đầu ra, biết mình vây trong giấc mơ nhưng cũng không cách nào thoát khỏi nó được, cũng may Tạ Đạc đến cứu cậu.
Đây không phải lần đầu tiên Tạ Đạc thấy Thẩm An Đồ gặp ác mộng, anh nắm chặt tay cậu như một thói quen, trao cho cậu cảm giác an toàn, sau đó nhẹ giọng gọi tên cậu, hôn lên gò má cậu đến khi cậu tỉnh.
Trán Tạ Đạc tì vào Thẩm An Đồ, cảm nhận nhiệt độ khác thường nên lập tức gọi cho Dương Vũ: "Trán của em ấy hơi nóng."
"Sốt nhẹ." Dương Vũ nhìn nhiệt kế rồi nói.
Tạ Đạc đỡ Thẩm An Đồ dậy, để cậu tựa vào lồng ngực mình.
Bằng mắt thường cũng thấy rằng Thẩm An Đồ đang uể oải, cậu như trở thành một mỹ nhân yếu ớt trong bệnh viện, yếu ớt đến mức nói không nên lời.
"Sáng nay trước khi nôn cậu ấy đã ăn gì vậy?" Dương Vũ hỏi Tạ Đạc.
Tạ Đạc nói: "Đồ ăn sáng của em ấy là mỳ hoành thánh, sau đó có uống một ly Phổ Nhĩ lúc đến văn phòng tôi, nhưng hai thứ này tôi cũng dùng rồi, không có vấn đề gì cả."
Dương Vũ còn đang khổ sở suy nghĩ thì Thẩm An Đồ mở miệng, giọng nói cậu khàn khàn: "Sáng nay trước khi em về đến nhà, có uống hết phần trà còn sót lại, lạnh rồi."
"Là bệnh viêm dạ dày ruột cấp do lạnh bụng, phát sốt cũng là triệu chứng bình thường nhưng không còn nôn nữa cũng đã ổn rồi. Để tôi gửi thuốc đến cho cậu, uống nó rồi ngủ một đêm, sáng mai lại khỏe ấy mà." Dương Vũ nói xong thì ra khỏi phòng gọi điện thoại.
Sau khi hắn đi, Tạ Đạc rót cho Thẩm An Đồ ly nước ấm. Anh nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cậu, đầu chân mày chau lại mãi không thôi.
Uống nước xong,Thẩm An Đồ lại ngã vào lòng Tạ Đạc, nhắm mắt lại rồi thì thầm đòi hỏi: "Em muốn nằm."
Tạ Đạc: "Chờ thêm chút nhé, dì Triệu sắp đem cháo lên rồi, ăn xong hãy ngủ."
Thẩm An Đồ không nói gì.
Căn phòng vẫn đủ ấm áp nhưng Tạ Đạc sợ Thẩm An Đồ lạnh, anh phủ một lớp áo bông cho cậu, dùng tay chườm lên dạ dày Thẩm An Đồ.
"Nóng."
Thẩm An Đồ đẩy tay Tạ Đạc ra.
Không bao lâu dì Triệu đã bưng cháo đến. Tay Thẩm An Đồ bị thương nên Tạ Đạc không để cậu nhúc nhích, anh tự đút từng muỗng một cho cậu đến khi hết chén cháo.
Lúc dì Triệu đến dọn chén, nhìn thấy bộ dạng của Thẩm An Đồ, bà rất tự trách móc bản thân: "Cậu Thẩm thấy sao rồi? Có muốn ăn thêm nữa không?"
Thẩm An Đồ lắc đầu, Tạ Đạc nói giúp cậu: "Bây giờ dạ dày em ấy rất yếu, ăn một chút vậy thôi, lát đói bụng sẽ ăn thêm."
Dì Triệu lên tiếng, nói cơm tối đã chuẩn bị xong rồi sau đó rời đi.
Tạ Đạc chờ Dương Vũ mang thuốc đến, để Thẩm An Đồ uống xong mới ra khỏi phòng ngủ.
Khi Tạ Đạc xử lý xong công việc của ngày hôm nay và tắm rửa rồi trở về phòng ngủ cũng sắp 11 giờ. Lúc anh lên giường thì Thẩm An Đồ vẫn đang mở mắt, không biết là cậu tỉnh ngủ hay bị anh đánh thức.
"Sao không ngủ, mệt lắm à?" Tạ Đạc nằm cạnh cậu, nghiêng mặt nhìn.
"Không, đỡ hơn nhiều rồi." Trong đêm tối Thẩm An Đồ chăm chú nhìn khuôn mặt của Tạ Đạc: "Tại chiều ngủ nhiều quá nên giờ không ngủ được nữa."
Tạ Đạc lại hỏi: "Bây giờ muốn làm gì? Muốn xem phim không? Anh xem với em."
Thẩm An Đồ trở mình, đưa lưng về phía Tạ Đạc: "Anh kể cho em vì sao tụi mình quen nhau đi, giống như lúc trước anh nói ấy, là anh theo đuổi em à?"
"Ừm."
Tạ Đạc nhớ lại những ký ức kia một lần nữa sau đó xóa tan hết cả, vứt đi những phần mà anh không thích rồi lại thêm cho nó những đoạn phim mới.
"Lớp 10 chúng ta học chung với nhau, thành tích của anh và em không kém nhau là mấy thế nên luôn bị đem ra so sánh."
Nhưng bởi vì Thẩm An Đồ là con riêng nên nhân duyên trong trường rất kém, lại thêm khi đó thích đi đi về về một mình nên gần như không có bạn bè.
Tạ Đạc không chủ động nói chuyện với cậu không phải vì coi thường cậu mà chỉ là thấy không cần thiết.
Khi đó Tạ Đạc là con trai độc đinh của nhà họ Tạ, hào quang chói lóa đã trên đỉnh đầu anh từ lúc mới lọt lòng, dù là gia thế hay tướng mạo thì anh đều là nhất. Anh không cần phải cúi đầu nói chuyện với ai, trong mắt anh thì Thẩm An Đồ chỉ hơi đặc biệt, vậy thôi.
"Anh cố ý lấy đề Toán đến hỏi em, lúc đầu em không muốn giúp lắm nhưng sau này cũng quen, rồi dần chúng ta cùng tham gia cuộc thi Vật lý..."
Lúc ban tổ chức sắp xếp nơi ở cho thí sinh, vì Tạ Đạc và Thẩm An Đồ đều là học sinh của trường trung học Z nên được cho một phòng KTX. Nhưng Tạ Đạc có nhà ở gần đó nên anh đã chọn ở ngoài, vì vậy bỏ qua cơ hội cùng phòng với Thẩm An Đồ.
"Chúng ta ở với nhau, ban ngày thi cử, ban đêm học hành, giành giải nhất và giải nhì cùng nhau, trường đã tổ chức buổi họp mặt để tuyên dương điều đó."
Cuộc họp tuyên dương giới hạn số lượng học sinh tham gia, bởi vì nhân duyên của Thẩm An Đồ không tốt nên không ai thông báo cho cậu về thời gian họp. Là Tạ Đạc đã đem giấy khen về cho cậu, Thẩm An Đồ nói cảm ơn, Tạ Đạc cũng thờ ơ mà đi.
"Anh đem giấy khen về cho em, sau đó mời em ra ngoài ăn một bữa để chúc mừng. Em đồng ý, sau đó chúng ta đã trở thành bạn, cùng chơi bóng, cùng tự học với nhau."
Lớp 11 chia ra lớp Văn và lớp Lý. Rõ ràng Thẩm An Đồ rất giỏi môn khoa học thế nhưng lại khăng khăng chọn khoa Văn, từ đó cậu và Tạ Đạc mỗi người một ngả. Đôi khi từ cửa sổ Tạ Đạc sẽ thấy cậu ngồi thật lâu bên bờ hồ vẽ phong cảnh.
"Khi chia lớp, anh đã tỏ tình với em, chúng ta cứ như thế mà thành một đôi, mãi cho đến năm lớp 12 em quyết định xuất ngoại."
Thẩm An Đồ đi rất bất ngờ, cũng rất im lặng. Tạ Đạc nhớ rất kỹ, ngày đó là lễ tuyên thệ 300 ngày cấp ba, vốn Tạ Đạc và Thẩm An Đồ sẽ đại diện cho hai khoa Văn – Lý đứng phát biểu, thế nhưng sau đó Tạ Đạc phát hiện người phát biểu cho khoa Văn đã đổi thành một nữ sinh.
Sau đó anh mới nghe nói rằng Thẩm An Đồ xuất ngoại rồi. Truyện Việt Nam
Tất cả mọi người đều đoán, nếu khi ấy Thẩm An Đồ không đi thì cậu và Tạ Đạc đã cùng ôm thủ khoa Văn Lý của thành phố Z.
Tạ Đạc cố gắng nhớ lại hình ảnh cuối cùng khi nhìn thấy Thẩm An Đồ năm ấy, đó là giờ nghỉ trưa ngày thứ hai, bọn họ mua nước trong siêu thị trường, Tạ Đạc quên mang tiền lẻ, chỉ mang tờ một trăm đồng trên người, nhân viên thu ngân cũng không có tiền lẻ nên Thẩm An Đồ đã trả tiền thay anh.
Bảy năm sau, Tạ Đạc không hề gặp lại Thẩm An Đồ.
"Chúng ta đã cãi nhau một thời gian ngắn nhưng vẫn quyết định sẽ bên nhau, thế là chúng ta bắt đầu yêu xa. Lúc học đại học có thể dùng điện thoại, anh và em hay gọi video cho nhau, gửi quà cho nhau, chờ đến khi em về nước rồi thì chúng ta sẽ chính thức ở chung..."
Tạ Đạc lặp đi lặp lại những chi tiết đã chỉnh sửa kia, anh chua xót mà nghĩ, nếu khi ấy anh có thể thông suốt sớm một chút, chủ động dù chỉ là một lần, có khi những điều này đã trở thành sự thật.
Thẩm An Đồ đưa lưng về phía Tạ Đạc, im lặng từ đầu đến cuối. Tạ Đạc cho rằng cậu đã ngủ rồi, ngang nhiên đưa tay qua ôm cậu vào lòng.
Mà Thẩm An Đồ không hề ngủ, cậu nắm chặt cổ tay anh rồi đẩy ra một lần nữa, nói một cách lạnh nhạt:
"Nóng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.