Chương 53: Cáo nhỏ (2)
Dạ Nguyệt Ánh
03/10/2023
Sau vụ việc kia, không ai dám đụng vào y, ngoại trừ tên chán sống Lôi Phí
Kiệt trong tiết thi Anh cứ tạo ra tạp âm làm cả lớp trong phần nghe
không được tốt.
Thẩm Nguyệt Hy có nhiều câu chưa điền nhưng y có thể điền đại, y dựa vào vào đáp án. Hết mấy ngày thi, chính là thời gian giáo viên bận cày đề sớm tối để chấm điểm.
Thẩm Nguyệt Hy tan học hôm nay bảo quản gia đợi mình, y đi vào một con hẻm nhỏ, xe quản gia ở cách đó không xa. Thẩm Nguyệt Hy dừng chân lại rồi quay lưng nhìn đằng sau, sau lưng là Lôi Phí Kiệt và một đám côn đồ tay thanh long, tay bạch hổ hết sức là... Giang hồ.
Lôi Phí Kiệt bẻ bẻ ngón tay, ánh mắt hung ác quan sát y "Mày còn muốn nói gì không?". Thẩm Nguyệt Hy mỉm cười một cách kiêu ngạo "Mày có giỏi lên đánh tao?".
Lôi Phí Kiệt nhìn y sau đó liếm môi "Ồ, mày cũng gan đấy, hôm nay ông đây phải đánh dấu mày".
Thẩm Nguyệt Hy sửa lại cổ tay áo sơ mi, y xắn tay áo cẩn thận, lãnh đạm nói "Không lên? Còn muốn tao chờ từng thằng?".
Đại ca cầm đầu liếm môi, thằng nhóc này là cực phẩm, nếu đè nó dưới thân thì còn gì bằng.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn cả đám lên hết, y nghiêm túc nhìn đám phenomenon hỗn loạn này, sau đó cụp mi xuống, tay chạm vào khuy măng sét của mình, lập tức vệ sĩ và quản gia xuất hiện áp chế đáp kia.
Thẩm Nguyệt Hy bình tĩnh dẫm chân lên đầu của Lôi Phí Kiệt "Mày lại hung? Muốn đè tao? Phải xem mày có bản lĩnh kia không".
Thẩm Nguyệt Hy quay về xe, quản gia đi chung với lên xe, y tay chống cằm, lười biếng xem điện thoại. Y nhớ lại khi còn đi học, mặc dù y ít dính thị phi nhưng đụng tới y thì y đánh, y chưa ngán ai bao giờ.
Quay về biệt thự, y đi lên lầu thay đồ và dùng bữa xong xuôi rồi đi ăn. Buổi chiều được nghỉ nên xem tài liệu của tập đoàn và viết dự án. Muốn có tiền thì phải làm, muốn nghỉ hưu quá...
Thẩm bảo bảo không muốn đi làm, nhưng vẫn phải vác cái thân già đi làm. Ghét bỏ!
Cha Dư biểu thị, con trai mình giỏi nhất, cho dù là Omega thì cũng sẽ là người thừa kế.
Thẩm Nguyệt Hy được xem như thái tử gia nhà họ Dư, nhưng thái tử gia này một lòng muốn nghỉ hưu.
Thẩm Nguyệt Hy thở dài, muốn thu linh hồn ổn nhất thì phải khiến đối phương một lòng một dạ hướng về y, vậy nên y chỉ có thể cố gắng công lược, nhưng mà lười quá... Có thể để sau này chơi không?
Thẩm Nguyệt Hy tan ca, y lười biếng dùng chân mua bánh kem ở của hàng Mộng Vũ. Thẩm Nguyệt Hy mua 1 phần bánh kem chanh và 1 ly trà sữa, quản gia đứng bên cạnh trầm mặc nhưng cũng mỉm cười, ít ra thiếu gia vẫn còn nhỏ, có thể hiểu.
Thiếu gia là Omega giống loại hiếm giống như lão gia và phu nhân, nên phải tự trưởng thành không có sự chăm sóc của cha mẹ bên cạnh, nhưng ít nhất thì thiếu gia còn hoạt bát là được.
Thẩm Nguyệt Hy muốn đi bộ, bảo họ đi cách mình không xa, y cầm ly trà sữa nóng trên tay, đi trên đường đêm mùa thu mát mẻ này, cảm giác có chút thoải mái.
Thẩm Nguyệt Hy ngước mắt nhìn trăng, sau đó y cảm thấy có chút nóng, hình như hơi khó chịu. Thẩm Nguyệt Hy suy nghĩ một chút, ồ, kỳ phát tình!
Thẩm Nguyệt Hy lần đầu trải qua cái này, y khó chịu, hô hấp có hơi chập chùng, nhưng y nhận ra sự cộng hưởng của nguyên đan càng gần, y nhắn tin cho quản gia chính là lát nữa đừng quan tâm tới y cho dù có chuyện gì.
Quản gia không biết nhưng vẫn đồng ý.
Thẩm Nguyệt Hy đi một chút, hô hấp càng nhanh, y nhìn phía bên kia chính là Thẩm Ngạn Thanh tay khoác áo khoác đang đi về. Y thở nhẹ, sau đó đi qua, mùi hoa thanh mát vờn qua chóp mũi của hắn.
Thẩm Ngạn Thanh dừng chân rồi nhìn phía trước là bạn học cùng bàn, nhưng mùi này...
Thẩm Ngạn Thanh sờ cổ mình, nhận ra bản thân răng nanh lộ ra, chứng tỏ độ tương thích rất cao. Thẩm Ngạn Thanh túm cổ tay y lại rồi cố gắng kiềm chế "Cậu...".
Thẩm Ngạn Thanh nhìn đôi mắt mơ hồ của bạn cùng bàn, gò má có hơi hồng lên, giống như một miếng đào mọng ngon lành dụ dỗ người khác cắn vậy.
Thẩm Ngạn Thanh cau mày rồi chửi một tiếng "Mẹ kiếp, cậu không cầm theo thuốc ức chế à!".
Thẩm Nguyệt Hy hơi suy nghĩ sau đó nói "Không cầm... Tôi ra ngoài mua bánh kem nên là không cầm theo...".
Thẩm Ngạn Thanh vươn tay y rồi nhớ lại khu này không có hiệu thuốc thì cau mày, sau đó nói "Cậu theo tôi".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu, y rũ mi xuống, khẽ cau mày, Thẩm Ngạn Thanh nhìn cổ tay trắng của y dưới ánh đèn vàng xuất hiện vết đỏ liền chuyển sang cầm tay áo của y nhưng y lại vươn tay nắm lấy bàn tay của hắn.
Tay hắn bị một bàn tay cầm lấy, bàn tay ấy có hơi ấm áp và mềm mại đang xen vào tay hắn, 10 ngón tay đan lại với nhau khiến hắn gật mình.
Thẩm Nguyệt Hy mặt không cảm xúc khẽ nói "Mát thật...".
Thẩm Ngạn Thanh trầm mặc không chấp nhất với người đang trong kỳ phát tình này.
Thẩm Nguyệt Hy đi vào trong, y cảm nhận được có kẻ xa lạ, đi theo Thẩm Ngạn Thanh vào trong, các nhà nhỏ xung quanh, y cũng điều tra về gia đình của Thẩm Ngạn Thanh.
Cha thì là kẻ nát rượu, hay quay về làm loạn với gia đình, mẹ đi làm việc công nhân ở bên ngoài, ngày làm 3 việc, nhà không khá giả bao nhiêu. Thẩm Ngạn Thanh còn hay bị đám côn đồ trong hẻm đánh từ nhỏ nên nhiều khi đi học muộn hay là bị thương, nhưng hắn sẽ tự học ban đêm, hắn cũng phải làm thêm vào các ngày nghỉ, bon chen từng đồng, hắn dùng chút tiền ấy để san sẻ gánh nặng với mẹ.
Hắn dùng học lực để lấy học bổng, giảm bớt tiền học phí của hắn. Thẩm Nguyệt Hy đi theo Thẩm Ngạn Thanh một lúc thì có mấy kẻ xuất hiện chặn họ lại.
Thẩm Ngạn Thanh cau mày rồi dừng lại nói nhỏ "Bạn nhỏ, nhắm mắt lại, đứng im đó, đừng mở mắt ra khi tôi chưa nói cậu được mở ra, hiểu?".
Y gật đầu một cách ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Thẩm Ngạn Thanh xắn tay áo lên rồi lao qua đánh bọn kia, 1 tên cầm đầu nhìn qua y rồi cảm thấy thích thú nhìn đàn em "Đứa trẻ kia có vẻ ngon, mùi hương cũng thơm thật, nếu đem hưởng dụng rồi bán đi thì chắc được bộn tiền".
Tên đàn em nghe vậy liền mỉm cười, tay xoa xoa "Tốt a đại ca, em sẽ bắt nó cẩn thận, không làm nó bị thương".
Thẩm Ngạn Thanh cau mày, sau đó tản ra pheromone, y ngửi được mùi của cây tùng biển hơi ẩm còn có chút mặn, ừm, dễ chịu thật. Mắt phượng khẽ mở, y quan sát đối phương, trên người lộ ra cái đuôi cáo trắng, tai cáo dựng thẳng.
Thẩm Nguyệt Hy nheo mắt, muốn sờ tai cậu ấy quá...
Y sờ nhẹ đỉnh đầu của mình đã lộ ra tai cáo, y cười tủm tỉm rồi thích thú nhắm mắt lại.
Thẩm Ngạn Thanh đánh một chút thì cũng bị đánh văng, 1 không đọ lại nổi 5 người, gương mặt anh tuấn mà Thẩm Nguyệt Hy thích cũng bị đánh cho đỏ. Y cau mày rồi nâng bước đi lên, Thẩm Ngạn Thanh quát "Chạy đi! Đừng quan tâm tôi".
Thẩm Nguyệt Hy đi tới nhẹ nhàng ngồi xuống, thanh âm thanh lãnh "Không sao... cậu bị thương rồi".
Tên đại ca cười ha hả rồi thích thú dùng tay lau nước miếng "Mày cũng trọng tình nhỉ? Omega xinh đẹp như mày nếu mà ngoan thì anh sẽ nhẹ nhàng, kỳ phát tình đúng không? Chỉ cần mày ngoan ngoãn, anh sẽ chăm sóc mày cả đêm còn hơn cái thằng nghèo rẻ mạt kia".
Thẩm Nguyệt Hy: "..." Thế giới này... Haiz.
Y ấn vai Thẩm Ngạn Thanh sau đó cởi áo khoác và để bánh kem xuống bên người hắn "A Thanh, giúp tôi cầm lấy nhé".
Thẩm Ngạn Thanh tức giận mà trừng y, Thẩm Nguyệt Hy nháy mắt với hắn, sau đó đứng dậy, tai cáo lộ ra, sau đó quan sát, không có camera à, chà, vui.
Hoài Tẫn và Mạch Vân đi ra từ phía hẻm bên kia, hai người kia mặc áo vest đen, Thẩm Nguyệt Hy bóp nhẹ tay mình sau đó đấm thẳng 1 quyền vào bụng đối phương, tên đại ca bay thẳng vào tường khiến tường bị vỡ đôi chút.
Hoài Tẫn ngả ngớn túm cổ áo một tên rồi quăng ngã, không quên nói "Chủ nhân, ngài trong kỳ phát tình thì nên yên tĩnh một chút".
Thẩm Nguyệt Hy bình tĩnh nói "Có chút khó chịu, không cản trở việc đánh nhau".
Mạch Vân im lặng xử 2 tên. Hoài Tẫn xử thêm tên muốn chạy. Thẩm Nguyệt Hy nhìn rồi nói "Đừng để họ bị thương ngoài da". Mạch Vân gật đầu "Chủ nhân yên tâm". Hoài Tẫn mỉm cười "Đúng vậy, cơ mà mùi hoa nồng thật".
Thẩm Nguyệt Hy mặt hơi đỏ bình tĩnh đeo găng tay vào rồi một tay bóp cổ đại ca rồi nhất tên kia lên, y chớp mắt "À... Có chút không khỏe, muốn đánh người".
Tên đại ma bị khó thở mà run lên, tay cố gắng giữ tay y lại để thở "L...làm ơn... tha cho ta... Ta sai rồi...".
Thẩm Nguyệt Hy khẽ cau mày, lạnh nhạt nhìn tên kia "Mày biết không? Sáng nay có một đám đòi lên giường và đòi bắt tao hầu hạ, bây giờ lại thêm mày? Mày xứng? Mày dám trấn lột và bắt nạt Thẩm Ngạn Thanh một lần nữa, khi đó tao bẻ cổ mày".
Thẩm Nguyệt Hy thả cho chân gã chạm đất rồi bóp nát xương tay phải của gã, gã muốn hét thì bị y bịt miệng lại khiến gã ư ử rên lên. Thẩm Nguyệt Hy lạnh lùng nói "Biến đi, đừng để tao thấy mày một lần nữa, mày dám báo cảnh sát thì cẩn thận cái cổ của mày".
Thẩm Nguyệt Hy lạnh lùng quăng gã đi, 5 kẻ kia sợ hãi bỏ chạy, Hoài Tẫn và Mạch Vân cúi người rồi đi. Thẩm Nguyệt Hy tháo găng tay rồi cất vào túi.
Y vươn tay đỡ Thẩm Ngạn Thanh lên, tay nhẹ nhàng chạm vào mặt của Thẩm Ngạn Thanh "Cậu ổn chứ?".
Thẩm Ngạn Thanh: "..."
Bạn cùng bàn không giống với vẻ ngoài phải làm sao? Online chờ gấp.
Thẩm Nguyệt Hy có nhiều câu chưa điền nhưng y có thể điền đại, y dựa vào vào đáp án. Hết mấy ngày thi, chính là thời gian giáo viên bận cày đề sớm tối để chấm điểm.
Thẩm Nguyệt Hy tan học hôm nay bảo quản gia đợi mình, y đi vào một con hẻm nhỏ, xe quản gia ở cách đó không xa. Thẩm Nguyệt Hy dừng chân lại rồi quay lưng nhìn đằng sau, sau lưng là Lôi Phí Kiệt và một đám côn đồ tay thanh long, tay bạch hổ hết sức là... Giang hồ.
Lôi Phí Kiệt bẻ bẻ ngón tay, ánh mắt hung ác quan sát y "Mày còn muốn nói gì không?". Thẩm Nguyệt Hy mỉm cười một cách kiêu ngạo "Mày có giỏi lên đánh tao?".
Lôi Phí Kiệt nhìn y sau đó liếm môi "Ồ, mày cũng gan đấy, hôm nay ông đây phải đánh dấu mày".
Thẩm Nguyệt Hy sửa lại cổ tay áo sơ mi, y xắn tay áo cẩn thận, lãnh đạm nói "Không lên? Còn muốn tao chờ từng thằng?".
Đại ca cầm đầu liếm môi, thằng nhóc này là cực phẩm, nếu đè nó dưới thân thì còn gì bằng.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn cả đám lên hết, y nghiêm túc nhìn đám phenomenon hỗn loạn này, sau đó cụp mi xuống, tay chạm vào khuy măng sét của mình, lập tức vệ sĩ và quản gia xuất hiện áp chế đáp kia.
Thẩm Nguyệt Hy bình tĩnh dẫm chân lên đầu của Lôi Phí Kiệt "Mày lại hung? Muốn đè tao? Phải xem mày có bản lĩnh kia không".
Thẩm Nguyệt Hy quay về xe, quản gia đi chung với lên xe, y tay chống cằm, lười biếng xem điện thoại. Y nhớ lại khi còn đi học, mặc dù y ít dính thị phi nhưng đụng tới y thì y đánh, y chưa ngán ai bao giờ.
Quay về biệt thự, y đi lên lầu thay đồ và dùng bữa xong xuôi rồi đi ăn. Buổi chiều được nghỉ nên xem tài liệu của tập đoàn và viết dự án. Muốn có tiền thì phải làm, muốn nghỉ hưu quá...
Thẩm bảo bảo không muốn đi làm, nhưng vẫn phải vác cái thân già đi làm. Ghét bỏ!
Cha Dư biểu thị, con trai mình giỏi nhất, cho dù là Omega thì cũng sẽ là người thừa kế.
Thẩm Nguyệt Hy được xem như thái tử gia nhà họ Dư, nhưng thái tử gia này một lòng muốn nghỉ hưu.
Thẩm Nguyệt Hy thở dài, muốn thu linh hồn ổn nhất thì phải khiến đối phương một lòng một dạ hướng về y, vậy nên y chỉ có thể cố gắng công lược, nhưng mà lười quá... Có thể để sau này chơi không?
Thẩm Nguyệt Hy tan ca, y lười biếng dùng chân mua bánh kem ở của hàng Mộng Vũ. Thẩm Nguyệt Hy mua 1 phần bánh kem chanh và 1 ly trà sữa, quản gia đứng bên cạnh trầm mặc nhưng cũng mỉm cười, ít ra thiếu gia vẫn còn nhỏ, có thể hiểu.
Thiếu gia là Omega giống loại hiếm giống như lão gia và phu nhân, nên phải tự trưởng thành không có sự chăm sóc của cha mẹ bên cạnh, nhưng ít nhất thì thiếu gia còn hoạt bát là được.
Thẩm Nguyệt Hy muốn đi bộ, bảo họ đi cách mình không xa, y cầm ly trà sữa nóng trên tay, đi trên đường đêm mùa thu mát mẻ này, cảm giác có chút thoải mái.
Thẩm Nguyệt Hy ngước mắt nhìn trăng, sau đó y cảm thấy có chút nóng, hình như hơi khó chịu. Thẩm Nguyệt Hy suy nghĩ một chút, ồ, kỳ phát tình!
Thẩm Nguyệt Hy lần đầu trải qua cái này, y khó chịu, hô hấp có hơi chập chùng, nhưng y nhận ra sự cộng hưởng của nguyên đan càng gần, y nhắn tin cho quản gia chính là lát nữa đừng quan tâm tới y cho dù có chuyện gì.
Quản gia không biết nhưng vẫn đồng ý.
Thẩm Nguyệt Hy đi một chút, hô hấp càng nhanh, y nhìn phía bên kia chính là Thẩm Ngạn Thanh tay khoác áo khoác đang đi về. Y thở nhẹ, sau đó đi qua, mùi hoa thanh mát vờn qua chóp mũi của hắn.
Thẩm Ngạn Thanh dừng chân rồi nhìn phía trước là bạn học cùng bàn, nhưng mùi này...
Thẩm Ngạn Thanh sờ cổ mình, nhận ra bản thân răng nanh lộ ra, chứng tỏ độ tương thích rất cao. Thẩm Ngạn Thanh túm cổ tay y lại rồi cố gắng kiềm chế "Cậu...".
Thẩm Ngạn Thanh nhìn đôi mắt mơ hồ của bạn cùng bàn, gò má có hơi hồng lên, giống như một miếng đào mọng ngon lành dụ dỗ người khác cắn vậy.
Thẩm Ngạn Thanh cau mày rồi chửi một tiếng "Mẹ kiếp, cậu không cầm theo thuốc ức chế à!".
Thẩm Nguyệt Hy hơi suy nghĩ sau đó nói "Không cầm... Tôi ra ngoài mua bánh kem nên là không cầm theo...".
Thẩm Ngạn Thanh vươn tay y rồi nhớ lại khu này không có hiệu thuốc thì cau mày, sau đó nói "Cậu theo tôi".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu, y rũ mi xuống, khẽ cau mày, Thẩm Ngạn Thanh nhìn cổ tay trắng của y dưới ánh đèn vàng xuất hiện vết đỏ liền chuyển sang cầm tay áo của y nhưng y lại vươn tay nắm lấy bàn tay của hắn.
Tay hắn bị một bàn tay cầm lấy, bàn tay ấy có hơi ấm áp và mềm mại đang xen vào tay hắn, 10 ngón tay đan lại với nhau khiến hắn gật mình.
Thẩm Nguyệt Hy mặt không cảm xúc khẽ nói "Mát thật...".
Thẩm Ngạn Thanh trầm mặc không chấp nhất với người đang trong kỳ phát tình này.
Thẩm Nguyệt Hy đi vào trong, y cảm nhận được có kẻ xa lạ, đi theo Thẩm Ngạn Thanh vào trong, các nhà nhỏ xung quanh, y cũng điều tra về gia đình của Thẩm Ngạn Thanh.
Cha thì là kẻ nát rượu, hay quay về làm loạn với gia đình, mẹ đi làm việc công nhân ở bên ngoài, ngày làm 3 việc, nhà không khá giả bao nhiêu. Thẩm Ngạn Thanh còn hay bị đám côn đồ trong hẻm đánh từ nhỏ nên nhiều khi đi học muộn hay là bị thương, nhưng hắn sẽ tự học ban đêm, hắn cũng phải làm thêm vào các ngày nghỉ, bon chen từng đồng, hắn dùng chút tiền ấy để san sẻ gánh nặng với mẹ.
Hắn dùng học lực để lấy học bổng, giảm bớt tiền học phí của hắn. Thẩm Nguyệt Hy đi theo Thẩm Ngạn Thanh một lúc thì có mấy kẻ xuất hiện chặn họ lại.
Thẩm Ngạn Thanh cau mày rồi dừng lại nói nhỏ "Bạn nhỏ, nhắm mắt lại, đứng im đó, đừng mở mắt ra khi tôi chưa nói cậu được mở ra, hiểu?".
Y gật đầu một cách ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Thẩm Ngạn Thanh xắn tay áo lên rồi lao qua đánh bọn kia, 1 tên cầm đầu nhìn qua y rồi cảm thấy thích thú nhìn đàn em "Đứa trẻ kia có vẻ ngon, mùi hương cũng thơm thật, nếu đem hưởng dụng rồi bán đi thì chắc được bộn tiền".
Tên đàn em nghe vậy liền mỉm cười, tay xoa xoa "Tốt a đại ca, em sẽ bắt nó cẩn thận, không làm nó bị thương".
Thẩm Ngạn Thanh cau mày, sau đó tản ra pheromone, y ngửi được mùi của cây tùng biển hơi ẩm còn có chút mặn, ừm, dễ chịu thật. Mắt phượng khẽ mở, y quan sát đối phương, trên người lộ ra cái đuôi cáo trắng, tai cáo dựng thẳng.
Thẩm Nguyệt Hy nheo mắt, muốn sờ tai cậu ấy quá...
Y sờ nhẹ đỉnh đầu của mình đã lộ ra tai cáo, y cười tủm tỉm rồi thích thú nhắm mắt lại.
Thẩm Ngạn Thanh đánh một chút thì cũng bị đánh văng, 1 không đọ lại nổi 5 người, gương mặt anh tuấn mà Thẩm Nguyệt Hy thích cũng bị đánh cho đỏ. Y cau mày rồi nâng bước đi lên, Thẩm Ngạn Thanh quát "Chạy đi! Đừng quan tâm tôi".
Thẩm Nguyệt Hy đi tới nhẹ nhàng ngồi xuống, thanh âm thanh lãnh "Không sao... cậu bị thương rồi".
Tên đại ca cười ha hả rồi thích thú dùng tay lau nước miếng "Mày cũng trọng tình nhỉ? Omega xinh đẹp như mày nếu mà ngoan thì anh sẽ nhẹ nhàng, kỳ phát tình đúng không? Chỉ cần mày ngoan ngoãn, anh sẽ chăm sóc mày cả đêm còn hơn cái thằng nghèo rẻ mạt kia".
Thẩm Nguyệt Hy: "..." Thế giới này... Haiz.
Y ấn vai Thẩm Ngạn Thanh sau đó cởi áo khoác và để bánh kem xuống bên người hắn "A Thanh, giúp tôi cầm lấy nhé".
Thẩm Ngạn Thanh tức giận mà trừng y, Thẩm Nguyệt Hy nháy mắt với hắn, sau đó đứng dậy, tai cáo lộ ra, sau đó quan sát, không có camera à, chà, vui.
Hoài Tẫn và Mạch Vân đi ra từ phía hẻm bên kia, hai người kia mặc áo vest đen, Thẩm Nguyệt Hy bóp nhẹ tay mình sau đó đấm thẳng 1 quyền vào bụng đối phương, tên đại ca bay thẳng vào tường khiến tường bị vỡ đôi chút.
Hoài Tẫn ngả ngớn túm cổ áo một tên rồi quăng ngã, không quên nói "Chủ nhân, ngài trong kỳ phát tình thì nên yên tĩnh một chút".
Thẩm Nguyệt Hy bình tĩnh nói "Có chút khó chịu, không cản trở việc đánh nhau".
Mạch Vân im lặng xử 2 tên. Hoài Tẫn xử thêm tên muốn chạy. Thẩm Nguyệt Hy nhìn rồi nói "Đừng để họ bị thương ngoài da". Mạch Vân gật đầu "Chủ nhân yên tâm". Hoài Tẫn mỉm cười "Đúng vậy, cơ mà mùi hoa nồng thật".
Thẩm Nguyệt Hy mặt hơi đỏ bình tĩnh đeo găng tay vào rồi một tay bóp cổ đại ca rồi nhất tên kia lên, y chớp mắt "À... Có chút không khỏe, muốn đánh người".
Tên đại ma bị khó thở mà run lên, tay cố gắng giữ tay y lại để thở "L...làm ơn... tha cho ta... Ta sai rồi...".
Thẩm Nguyệt Hy khẽ cau mày, lạnh nhạt nhìn tên kia "Mày biết không? Sáng nay có một đám đòi lên giường và đòi bắt tao hầu hạ, bây giờ lại thêm mày? Mày xứng? Mày dám trấn lột và bắt nạt Thẩm Ngạn Thanh một lần nữa, khi đó tao bẻ cổ mày".
Thẩm Nguyệt Hy thả cho chân gã chạm đất rồi bóp nát xương tay phải của gã, gã muốn hét thì bị y bịt miệng lại khiến gã ư ử rên lên. Thẩm Nguyệt Hy lạnh lùng nói "Biến đi, đừng để tao thấy mày một lần nữa, mày dám báo cảnh sát thì cẩn thận cái cổ của mày".
Thẩm Nguyệt Hy lạnh lùng quăng gã đi, 5 kẻ kia sợ hãi bỏ chạy, Hoài Tẫn và Mạch Vân cúi người rồi đi. Thẩm Nguyệt Hy tháo găng tay rồi cất vào túi.
Y vươn tay đỡ Thẩm Ngạn Thanh lên, tay nhẹ nhàng chạm vào mặt của Thẩm Ngạn Thanh "Cậu ổn chứ?".
Thẩm Ngạn Thanh: "..."
Bạn cùng bàn không giống với vẻ ngoài phải làm sao? Online chờ gấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.