Chương 4: Nữ chủ gặp nạn
Candy RiO
04/12/2024
Sáng hôm sau, Yên Nhiên Tuyết tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái. Hành trình vô định đưa nàng vào một khu rừng rậm rạp. Đang thong dong ngắm cảnh, nàng bất chợt nghe thấy tiếng giao chiến từ sâu trong rừng. Tò mò, nàng men theo tiếng động, rồi từ xa, nàng nhìn thấy một cảnh tượng khiến nàng khẽ giật mình.
Giữa khu rừng, hai bóng người quen thuộc đang chiến đấu với một ma tu có khí tức đầy hắc ám. Nữ chủ Lâm Nguyệt Chi, thanh kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng trắng tinh khiết, y phục bay phấp phới, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng thoáng chút lo lắng. Bên cạnh nàng, nam chủ Bạch Tử Hàn cũng đang tập trung đối phó với tên ma tu hùng mạnh, mỗi chiêu kiếm xuất ra đều mạnh mẽ, nhanh như cắt.
Ma tu đó không phải kẻ tầm thường, quanh hắn là khí đen cuồn cuộn, trông như một bóng đêm sống dậy. Mỗi lần hắn vung tay, một luồng khí đen như độc xà vọt ra, mạnh đến mức khiến cây cối xung quanh héo úa, đất đá vỡ vụn. Dù phối hợp ăn ý, Lâm Nguyệt Chi và Bạch Tử Hàn vẫn tỏ ra khó nhọc, rõ ràng đã giao chiến hồi lâu mà chưa thể áp chế được đối thủ.
Yên Nhiên Tuyết đứng sau gốc cây, thầm cảm thán: “Nữ chủ, nam chủ đúng là đáng nể thật, không hổ danh là những người sở hữu linh lực mạnh mẽ… Còn mình thì... chỉ có thể nhìn thôi.”.
Trong lòng, nàng dấy lên cảm giác mâu thuẫn: vừa muốn chạy tới giúp đỡ nhưng lại nhận thức rõ khả năng của mình chỉ như “hổ giấy.” Nếu lao ra có khi nàng còn bị cuốn vào giao tranh, chẳng giúp được gì mà lại khiến tình hình thêm phức tạp. Thế là nàng đành đứng yên, âm thầm quan sát, trong lòng thầm hy vọng hai người kia có thể nhanh chóng hạ được tên ma tu.
Đúng lúc ấy, tên ma tu gằn giọng: “Hai tên tiểu bối dám đối đầu với ta? Để xem các ngươi có thể trụ được bao lâu!”
Quả cầu đen lao vun vút về phía Lâm Nguyệt Chi và Bạch Tử Hàn, không khí xung quanh nặng nề như thể thời gian ngừng lại. Khi hai người chuẩn bị sẵn sàng đối phó, Lâm Nguyệt Chi hét lên: “Cẩn thận, Bạch Tử Hàn!”
Bạch Tử Hàn gật đầu, trong khoảnh khắc sinh tử, linh lực trong người dâng trào. Hắn quát lớn, thanh kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ, như một tia chớp giữa bão táp. Hắn vung kiếm chém về phía quả cầu đen, và trong tích tắc, một đường sáng lóe lên, tạo thành một cơn lốc xoáy năng lượng lao vào đòn tấn công của ma tu.
Hai luồng sức mạnh va chạm nhau, phát ra tiếng nổ lớn khiến đất trời như rung chuyển. Hơi nóng từ cuộc chiến lan tỏa, làm cho không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Lâm Nguyệt Chi không ngừng thi triển pháp quyết, từng đợt kiếm khí bắn ra, phối hợp cùng Bạch Tử Hàn tạo thành một lớp phòng thủ vững chắc.
Ma tu cười khinh bỉ, hắn không hề nao núng, lại vung tay, gửi thêm một luồng hắc ám từ quả cầu. Làn sóng ma lực bùng nổ, khiến bầu không khí đầy những tiếng gầm rú, gió lốc gào thét, làm cây cối xung quanh gãy đổ, đất đá văng tứ phía.
“Nguyệt Chi! Tăng tốc độ!” Bạch Tử Hàn gào thét, cơ thể hắn gần như bị lực lượng ma tu đè bẹp, nhưng không bỏ cuộc. Cả hai dồn sức vào một đòn cuối cùng.
Lâm Nguyệt Chi cắn răng, ánh sáng từ thanh kiếm càng rực rỡ, nàng tập trung tất cả linh khí vào chiêu cuối cùng. “Bạch Tử Hàn, đếm đến ba, ta sẽ thi triển ‘Kiếm quang huyết sắc’. Chuẩn bị!”
“Được!” Bạch Tử Hàn hít sâu một hơi, tập trung toàn bộ linh lực vào kiếm, ánh sáng từ thanh kiếm tỏa ra mạnh mẽ, như đang kêu gọi sự trợ giúp của trời đất.
“1… 2… 3!”
Cả hai cùng lúc gầm lên, sức mạnh dâng trào, tạo thành một làn sóng chói mắt lao về phía ma tu. Kiếm quang rực rỡ như mặt trời, và luồng ma lực đen ngòm, tất cả hòa vào một chốn, tạo ra một vụ nổ khủng khiếp. Cả khu rừng rung chuyển, bụi đất mù mịt, tiếng gầm rú vang vọng khắp nơi, và Yên Nhiên Tuyết đứng từ xa chỉ biết nhìn chăm chăm, lòng tràn đầy lo lắng và hồi hộp.
“Chẳng lẽ đây là cách mà những người mạnh mẽ chiến đấu? Thật là quá khinh khủng?” Nàng cảm thấy nỗi băn khoăn dâng lên mạnh mẽ, như thể một ngọn lửa thôi thúc trong lòng.
Ma tu đột nhiên bật cười lớn, âm thanh khàn đục vang vọng khắp khu rừng. “Hai tiểu bối, hôm nay sẽ là ngày tận số của các ngươi!” Hắn dứt lời, từ tay áo hắc ám, một quả cầu đen ngòm bắt đầu hình thành, xoay tròn trong lòng bàn tay hắn. Linh khí đen tối xung quanh dồn lại, làm không khí trở nên nặng nề và ngột ngạt.
Yên Nhiên Tuyết nấp phía xa, cảm nhận rõ sát khí rợn người từ luồng hắc ám, trong lòng bỗng run lên. “Đây… đây là tuyệt chiêu gì vậy? Cảm giác như nó có thể nuốt chửng mọi thứ…”
Lâm Nguyệt Chi và Bạch Tử Hàn cũng nhận ra nguy hiểm cận kề. Khuôn mặt Lâm Nguyệt Chi tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn kiên định, tay siết chặt chuôi kiếm. Bạch Tử Hàn đứng bên cạnh, nhanh chóng vận sức vào thanh kiếm, cả cơ thể tỏa ra ánh sáng màu lam rực rỡ, cố gắng tạo nên lớp bảo vệ để cản đòn sắp tới.
Ma tu cười lạnh, mắt lóe lên vẻ độc ác. Hắn vung tay lên, quả cầu đen kịt như xoáy nước dữ tợn bỗng chốc lao thẳng về phía hai người họ. Mặt đất rung chuyển, cây cối xung quanh bị sức ép dội lại, lá rừng bị thổi tung bay mù mịt.
Yên Nhiên Tuyết nhìn cảnh tượng ấy, tim đập loạn nhịp. Trong khoảnh khắc, nàng bỗng cảm thấy mình nên làm gì đó… nhưng rồi lại tự trấn an. “Mình lao ra thì có khác gì đi tìm chết đâu…” Thế nhưng, cảm giác bất an vẫn đeo bám, khiến nàng bồn chồn không yên.
Trong giây phút căng thẳng ấy, khi ánh sáng và bóng tối va chạm, Yên Nhiên Tuyết chợt nhớ ra một điều “Đây không phải là cảnh nam nữ chủ theo lệnh tông môn xuống núi làm nhiệm vụ sao, khi trở về nam chủ bị thương nặng vì bảo vệ nữ chủ, sau đó được nữ chủ tận tình chăm sóc rồi hai người nảy sinh tình cảm? A da sao chi tiết quan trọng như vậy mà mình lại quên mất, tốt nhất mình nên chuồn đi tránh ảnh hưởng đến cốt truyện. Bọn họ chắc chắn sẽ không chết.”
Yên Nhiên Tuyết định rời đi thì thấy luồng ánh sáng mạnh mẽ bùng nổ, Lâm Nguyệt Chi chao đảo, kiếm quang dường như đã cắt đứt sự liên kết giữa nàng và Bạch Tử Hàn. Cùng lúc đó, một vết thương từ đòn tấn công của ma tu đã làm Lâm Nguyệt Chi ngã xuống đất, ánh sáng từ kiếm vụt tắt. Bạch Tử Hàn, thấy nàng gặp nguy hiểm, không còn chần chừ nữa mà gào lên: “Lâm Nguyệt Chi!” Hắn vội vàng lao về phía nàng, linh khí trong người tuôn trào như thác đổ.
Mọi thứ như diễn ra trong một khoảng khắc. Yên Nhiên Tuyết, từ xa nhìn thấy cảnh này, nhận ra rằng giữa cuộc chiến sinh tử, sự dũng cảm và hy sinh của Bạch Tử Hàn có thể chính là điều mà Lâm Nguyệt Chi cần để nhận ra tình cảm của mình.
“Đúng vậy! Đó chính là dấu ngoặc!” Yên Nhiên Tuyết thầm nghĩ.
Trong khoảnh khắc căng thẳng, khi Yên Nhiên Tuyết đột nhiên giẫm phải một cành cây khô khốc, phát ra tiếng rắc rắc. Tiếng động nhỏ đó như một cú đập vào sự tĩnh lặng của khu rừng, khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng.
Yên Nhiên Tuyết chợt cảm thấy tim đập thình thịch, nàng nghĩ: “Trời ơi, sao lại có lúc không thể làm người âm thầm như thế này?” Trong khi Bạch Tử Hàn và Lâm Nguyệt Chi đang ở giữa cuộc chiến sinh tử, nàng lại trở thành tâm điểm chú ý, không biết liệu mình có đang làm hỏng tất cả hay không.
Ma tu ngay lập tức chuyển hướng, ánh mắt đen như mực giọng gằn xuống. “Ngươi là ai? Tại sao lại dám xuất hiện ở đây?” khiến Yên Nhiên Tuyết cảm thấy như trái tim mình muốn nhảy ra ngoài.
Nàng nuốt nước bọt, cố gắng tạo ra một nụ cười tươi tắn, nhưng trên thực tế, gương mặt nàng có phần vụng về. “À… tôi chỉ là một người đi lạc, đang tìm kiếm… một nơi bình yên để… ăn trưa?” Nàng trả lời, giọng nói vang lên có phần lắp bắp, hệt như một đứa trẻ bị bắt quả tang đang ăn vụng.
Bạch Tử Hàn và Lâm Nguyệt Chi nhìn nhau, như thể đang nghĩ: “Ai lại đi tìm nơi bình yên giữa khu rừng hoang vắng này để ăn trưa?”
Ma tu nhướng mày, vẻ mặt quái dị. “Ngươi đang đùa à? Một người lạc giữa rừng sâu lại mang theo tinh thần ‘ăn trưa’ vào lúc này sao?” Hắn bật cười, âm thanh đầy chế giễu, khiến không khí càng thêm nặng nề.
Yên Nhiên Tuyết cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, lặng lẽ mắng bản thân: “Mày có ý định tự sát không vậy?!”. Nàng hắng giọng, “Tôi có thể làm một… bữa trưa đầy năng lượng cho các ngươi!”
Và như thể để chứng minh điều đó, Yên Nhiên Tuyết chợt cất tiếng hát - một giai điệu vui vẻ không thể ngờ tới, hoàn toàn không phù hợp với tình huống hiện tại. Tiếng hát ngân nga lạc điệu khiến cả Bạch Tử Hàn và Lâm Nguyệt Chi đều không thể nhịn cười, ngay cả ma tu cũng phải dừng lại, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên.
“Trời ạ, ta đang đối phó với ma tu mà lại có người đứng hát ‘bữa trưa’!” Bạch Tử Hàn thì thầm, cảm giác như đang ở trong một vở kịch hài.
“Chúng ta không có thời gian cho những trò đùa này!” Lâm Nguyệt Chi nói, nhưng vẫn không thể kiềm chế nụ cười.
Yên Nhiên Tuyết cảm thấy mọi thứ trở nên khôi hài hơn bao giờ hết. “Thôi được, có lẽ không phải là lúc thích hợp để làm bữa trưa.”
Yên Nhiên Tuyết nhìn quanh cảm thấy mình như một chú thỏ lạc giữa đàn sói, nàng quyết định chuồn đi.
“Hừm, không phiền mọi người nữa đâu, tôi đi đây!” Nàng cất giọng, cố gắng lấy lại chút khí chất của mình, nhưng không thể che giấu vẻ lúng túng đang hiện rõ trên khuôn mặt. Nàng bước lùi lại một bước, có phần vụng về.
Ma tu, vẫn chưa hết ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của nàng, nhướng mày hỏi: “Ngươi định đi đâu giữa lúc này?”
Yên Nhiên Tuyết đáp, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi chỉ muốn tìm một nơi bình yên để… ăn trưa mà thôi! Không muốn làm phiền mọi người trong cuộc chiến này đâu!” Nàng nháy mắt, như thể muốn biến mình thành một bóng ma.
Bạch Tử Hàn và Lâm Nguyệt Chi nhìn nhau, họ cảm thấy thật khó mà nhịn cười trước tình huống kỳ quặc này. Bạch Tử Hàn không thể kiềm chế, lên tiếng: “Ngươi định đi ngay bây giờ? Trong khi một ma tu đang ở đây?”
“Chẳng nhẽ không ai quan tâm đến bữa trưa của tôi sao?” Yên Nhiên Tuyết nói, trong khi cắn môi, cố gắng giữ cho không khí nhẹ nhàng.
“Ngươi thực sự nghĩ rằng mình có thể trốn tránh mọi chuyện bằng cách đó sao?” Ma tu mở miệng hỏi.
“Đúng vậy! Và rồi, nàng quay người lại, chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, nàng vừa quay đi đã nghe thấy tiếng kêu của tên ma tu.
“Chờ đã! Ta đã cho phép ngươi được rời đi sao?”
Ma tu đột nhiên phẩy tay một cái, như thể không muốn để cho nàng yên thân. Một thanh kiếm bóng loáng bay vút ra từ tay hắn, vẽ nên một đường cong hoàn mỹ trong không trung. Thời gian như ngừng lại khi thanh kiếm lướt qua, và nàng chỉ kịp há hốc miệng, không tin vào mắt mình.
Thanh kiếm bay thẳng đến, và chỉ trong nháy mắt, nó đã xuyên qua cơ thể nàng, không để lại dấu vết nào ngoài một tiếng “vù” nhẹ nhàng. Yên Nhiên Tuyết như bị một cú sốc, thân thể nàng chao đảo, cảm giác như trời đất đảo lộn. Nàng nhìn xuống cơ thể mình, thấy thanh kiếm không hề đâm xuyên vào mà chỉ như một ảo ảnh trêu ngươi.
“Nếu mình chết mà không được ăn trưa, chắc chắn sẽ quay lại làm ma và báo thù!” Nàng lảm nhảm.
Ma tu dường như cũng bị bất ngờ bởi phản ứng của nàng. Hắn nhíu mày, không hiểu sao một kẻ sắp “về chầu ông bà” lại có thể phát biểu những điều hài hước như vậy. “Ngươi có chắc chắn là mình đang sống không vậy?” Hắn chế giễu.
Yên Nhiên Tuyết mỉm cười, “Chắc chắn là có! Ít nhất thì tôi cũng không muốn rời khỏi thế giới này mà không nếm thử món ăn nào!”
Bất ngờ một tên ma tu khác xuất hiện từ trong bóng tối, tựa như một cơn gió. “Chờ đợi thật nhàm chán! Để ta giúp một tay!” Nói xong, hắn ta rút ra một thanh kiếm đen nhánh, mũi kiếm sáng loáng bay về phía Yên Nhiên Tuyết.
“Ôi không” Nàng đã hét lên, nhưng đã quá muộn. Thanh kiếm xuyên qua người nàng như một cơn gió, khiến nàng cảm thấy đau đớn tột cùng.
Máu chảy ra từ khóe miệng, Yên Nhiên Tuyết cảm thấy mọi thứ xung quanh cô trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại thanh kiếm lạnh đang xuyên qua cơ thể cô. Mỗi nhịp đập của tim cô như một tiếng gõ nhịp, nhắc nhở rằng sự sống vẫn còn, nhưng cũng đầy bi thương.
Tên ma tu rút thanh kiếm khỏi cơ thể Yên Nhiên Tuyết, phất ta một cái cô bị hắn ném thẳng xuống con sông nhỏ gần đó. Hơi lạnh từ dòng sông xông vào da thịt, những cơn sóng cuồn cuộn như muốn kéo cô xuống đáy sâu. Cơ thể dần dần chìm sâu.
Tiếng hệ thống đột nhiên vang lên “Ký chủ cần nỗ lực hơn nữa để sống sót! Hãy cố gắng.”
Đáp lại là sự im lặng… Yên Nhiên Tuyết đôi mắt nhắm nghiền, cả cơ thể cứ thế chìm dần xuống đáy sông.
Giữa khu rừng, hai bóng người quen thuộc đang chiến đấu với một ma tu có khí tức đầy hắc ám. Nữ chủ Lâm Nguyệt Chi, thanh kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng trắng tinh khiết, y phục bay phấp phới, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng thoáng chút lo lắng. Bên cạnh nàng, nam chủ Bạch Tử Hàn cũng đang tập trung đối phó với tên ma tu hùng mạnh, mỗi chiêu kiếm xuất ra đều mạnh mẽ, nhanh như cắt.
Ma tu đó không phải kẻ tầm thường, quanh hắn là khí đen cuồn cuộn, trông như một bóng đêm sống dậy. Mỗi lần hắn vung tay, một luồng khí đen như độc xà vọt ra, mạnh đến mức khiến cây cối xung quanh héo úa, đất đá vỡ vụn. Dù phối hợp ăn ý, Lâm Nguyệt Chi và Bạch Tử Hàn vẫn tỏ ra khó nhọc, rõ ràng đã giao chiến hồi lâu mà chưa thể áp chế được đối thủ.
Yên Nhiên Tuyết đứng sau gốc cây, thầm cảm thán: “Nữ chủ, nam chủ đúng là đáng nể thật, không hổ danh là những người sở hữu linh lực mạnh mẽ… Còn mình thì... chỉ có thể nhìn thôi.”.
Trong lòng, nàng dấy lên cảm giác mâu thuẫn: vừa muốn chạy tới giúp đỡ nhưng lại nhận thức rõ khả năng của mình chỉ như “hổ giấy.” Nếu lao ra có khi nàng còn bị cuốn vào giao tranh, chẳng giúp được gì mà lại khiến tình hình thêm phức tạp. Thế là nàng đành đứng yên, âm thầm quan sát, trong lòng thầm hy vọng hai người kia có thể nhanh chóng hạ được tên ma tu.
Đúng lúc ấy, tên ma tu gằn giọng: “Hai tên tiểu bối dám đối đầu với ta? Để xem các ngươi có thể trụ được bao lâu!”
Quả cầu đen lao vun vút về phía Lâm Nguyệt Chi và Bạch Tử Hàn, không khí xung quanh nặng nề như thể thời gian ngừng lại. Khi hai người chuẩn bị sẵn sàng đối phó, Lâm Nguyệt Chi hét lên: “Cẩn thận, Bạch Tử Hàn!”
Bạch Tử Hàn gật đầu, trong khoảnh khắc sinh tử, linh lực trong người dâng trào. Hắn quát lớn, thanh kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ, như một tia chớp giữa bão táp. Hắn vung kiếm chém về phía quả cầu đen, và trong tích tắc, một đường sáng lóe lên, tạo thành một cơn lốc xoáy năng lượng lao vào đòn tấn công của ma tu.
Hai luồng sức mạnh va chạm nhau, phát ra tiếng nổ lớn khiến đất trời như rung chuyển. Hơi nóng từ cuộc chiến lan tỏa, làm cho không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Lâm Nguyệt Chi không ngừng thi triển pháp quyết, từng đợt kiếm khí bắn ra, phối hợp cùng Bạch Tử Hàn tạo thành một lớp phòng thủ vững chắc.
Ma tu cười khinh bỉ, hắn không hề nao núng, lại vung tay, gửi thêm một luồng hắc ám từ quả cầu. Làn sóng ma lực bùng nổ, khiến bầu không khí đầy những tiếng gầm rú, gió lốc gào thét, làm cây cối xung quanh gãy đổ, đất đá văng tứ phía.
“Nguyệt Chi! Tăng tốc độ!” Bạch Tử Hàn gào thét, cơ thể hắn gần như bị lực lượng ma tu đè bẹp, nhưng không bỏ cuộc. Cả hai dồn sức vào một đòn cuối cùng.
Lâm Nguyệt Chi cắn răng, ánh sáng từ thanh kiếm càng rực rỡ, nàng tập trung tất cả linh khí vào chiêu cuối cùng. “Bạch Tử Hàn, đếm đến ba, ta sẽ thi triển ‘Kiếm quang huyết sắc’. Chuẩn bị!”
“Được!” Bạch Tử Hàn hít sâu một hơi, tập trung toàn bộ linh lực vào kiếm, ánh sáng từ thanh kiếm tỏa ra mạnh mẽ, như đang kêu gọi sự trợ giúp của trời đất.
“1… 2… 3!”
Cả hai cùng lúc gầm lên, sức mạnh dâng trào, tạo thành một làn sóng chói mắt lao về phía ma tu. Kiếm quang rực rỡ như mặt trời, và luồng ma lực đen ngòm, tất cả hòa vào một chốn, tạo ra một vụ nổ khủng khiếp. Cả khu rừng rung chuyển, bụi đất mù mịt, tiếng gầm rú vang vọng khắp nơi, và Yên Nhiên Tuyết đứng từ xa chỉ biết nhìn chăm chăm, lòng tràn đầy lo lắng và hồi hộp.
“Chẳng lẽ đây là cách mà những người mạnh mẽ chiến đấu? Thật là quá khinh khủng?” Nàng cảm thấy nỗi băn khoăn dâng lên mạnh mẽ, như thể một ngọn lửa thôi thúc trong lòng.
Ma tu đột nhiên bật cười lớn, âm thanh khàn đục vang vọng khắp khu rừng. “Hai tiểu bối, hôm nay sẽ là ngày tận số của các ngươi!” Hắn dứt lời, từ tay áo hắc ám, một quả cầu đen ngòm bắt đầu hình thành, xoay tròn trong lòng bàn tay hắn. Linh khí đen tối xung quanh dồn lại, làm không khí trở nên nặng nề và ngột ngạt.
Yên Nhiên Tuyết nấp phía xa, cảm nhận rõ sát khí rợn người từ luồng hắc ám, trong lòng bỗng run lên. “Đây… đây là tuyệt chiêu gì vậy? Cảm giác như nó có thể nuốt chửng mọi thứ…”
Lâm Nguyệt Chi và Bạch Tử Hàn cũng nhận ra nguy hiểm cận kề. Khuôn mặt Lâm Nguyệt Chi tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn kiên định, tay siết chặt chuôi kiếm. Bạch Tử Hàn đứng bên cạnh, nhanh chóng vận sức vào thanh kiếm, cả cơ thể tỏa ra ánh sáng màu lam rực rỡ, cố gắng tạo nên lớp bảo vệ để cản đòn sắp tới.
Ma tu cười lạnh, mắt lóe lên vẻ độc ác. Hắn vung tay lên, quả cầu đen kịt như xoáy nước dữ tợn bỗng chốc lao thẳng về phía hai người họ. Mặt đất rung chuyển, cây cối xung quanh bị sức ép dội lại, lá rừng bị thổi tung bay mù mịt.
Yên Nhiên Tuyết nhìn cảnh tượng ấy, tim đập loạn nhịp. Trong khoảnh khắc, nàng bỗng cảm thấy mình nên làm gì đó… nhưng rồi lại tự trấn an. “Mình lao ra thì có khác gì đi tìm chết đâu…” Thế nhưng, cảm giác bất an vẫn đeo bám, khiến nàng bồn chồn không yên.
Trong giây phút căng thẳng ấy, khi ánh sáng và bóng tối va chạm, Yên Nhiên Tuyết chợt nhớ ra một điều “Đây không phải là cảnh nam nữ chủ theo lệnh tông môn xuống núi làm nhiệm vụ sao, khi trở về nam chủ bị thương nặng vì bảo vệ nữ chủ, sau đó được nữ chủ tận tình chăm sóc rồi hai người nảy sinh tình cảm? A da sao chi tiết quan trọng như vậy mà mình lại quên mất, tốt nhất mình nên chuồn đi tránh ảnh hưởng đến cốt truyện. Bọn họ chắc chắn sẽ không chết.”
Yên Nhiên Tuyết định rời đi thì thấy luồng ánh sáng mạnh mẽ bùng nổ, Lâm Nguyệt Chi chao đảo, kiếm quang dường như đã cắt đứt sự liên kết giữa nàng và Bạch Tử Hàn. Cùng lúc đó, một vết thương từ đòn tấn công của ma tu đã làm Lâm Nguyệt Chi ngã xuống đất, ánh sáng từ kiếm vụt tắt. Bạch Tử Hàn, thấy nàng gặp nguy hiểm, không còn chần chừ nữa mà gào lên: “Lâm Nguyệt Chi!” Hắn vội vàng lao về phía nàng, linh khí trong người tuôn trào như thác đổ.
Mọi thứ như diễn ra trong một khoảng khắc. Yên Nhiên Tuyết, từ xa nhìn thấy cảnh này, nhận ra rằng giữa cuộc chiến sinh tử, sự dũng cảm và hy sinh của Bạch Tử Hàn có thể chính là điều mà Lâm Nguyệt Chi cần để nhận ra tình cảm của mình.
“Đúng vậy! Đó chính là dấu ngoặc!” Yên Nhiên Tuyết thầm nghĩ.
Trong khoảnh khắc căng thẳng, khi Yên Nhiên Tuyết đột nhiên giẫm phải một cành cây khô khốc, phát ra tiếng rắc rắc. Tiếng động nhỏ đó như một cú đập vào sự tĩnh lặng của khu rừng, khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng.
Yên Nhiên Tuyết chợt cảm thấy tim đập thình thịch, nàng nghĩ: “Trời ơi, sao lại có lúc không thể làm người âm thầm như thế này?” Trong khi Bạch Tử Hàn và Lâm Nguyệt Chi đang ở giữa cuộc chiến sinh tử, nàng lại trở thành tâm điểm chú ý, không biết liệu mình có đang làm hỏng tất cả hay không.
Ma tu ngay lập tức chuyển hướng, ánh mắt đen như mực giọng gằn xuống. “Ngươi là ai? Tại sao lại dám xuất hiện ở đây?” khiến Yên Nhiên Tuyết cảm thấy như trái tim mình muốn nhảy ra ngoài.
Nàng nuốt nước bọt, cố gắng tạo ra một nụ cười tươi tắn, nhưng trên thực tế, gương mặt nàng có phần vụng về. “À… tôi chỉ là một người đi lạc, đang tìm kiếm… một nơi bình yên để… ăn trưa?” Nàng trả lời, giọng nói vang lên có phần lắp bắp, hệt như một đứa trẻ bị bắt quả tang đang ăn vụng.
Bạch Tử Hàn và Lâm Nguyệt Chi nhìn nhau, như thể đang nghĩ: “Ai lại đi tìm nơi bình yên giữa khu rừng hoang vắng này để ăn trưa?”
Ma tu nhướng mày, vẻ mặt quái dị. “Ngươi đang đùa à? Một người lạc giữa rừng sâu lại mang theo tinh thần ‘ăn trưa’ vào lúc này sao?” Hắn bật cười, âm thanh đầy chế giễu, khiến không khí càng thêm nặng nề.
Yên Nhiên Tuyết cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, lặng lẽ mắng bản thân: “Mày có ý định tự sát không vậy?!”. Nàng hắng giọng, “Tôi có thể làm một… bữa trưa đầy năng lượng cho các ngươi!”
Và như thể để chứng minh điều đó, Yên Nhiên Tuyết chợt cất tiếng hát - một giai điệu vui vẻ không thể ngờ tới, hoàn toàn không phù hợp với tình huống hiện tại. Tiếng hát ngân nga lạc điệu khiến cả Bạch Tử Hàn và Lâm Nguyệt Chi đều không thể nhịn cười, ngay cả ma tu cũng phải dừng lại, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên.
“Trời ạ, ta đang đối phó với ma tu mà lại có người đứng hát ‘bữa trưa’!” Bạch Tử Hàn thì thầm, cảm giác như đang ở trong một vở kịch hài.
“Chúng ta không có thời gian cho những trò đùa này!” Lâm Nguyệt Chi nói, nhưng vẫn không thể kiềm chế nụ cười.
Yên Nhiên Tuyết cảm thấy mọi thứ trở nên khôi hài hơn bao giờ hết. “Thôi được, có lẽ không phải là lúc thích hợp để làm bữa trưa.”
Yên Nhiên Tuyết nhìn quanh cảm thấy mình như một chú thỏ lạc giữa đàn sói, nàng quyết định chuồn đi.
“Hừm, không phiền mọi người nữa đâu, tôi đi đây!” Nàng cất giọng, cố gắng lấy lại chút khí chất của mình, nhưng không thể che giấu vẻ lúng túng đang hiện rõ trên khuôn mặt. Nàng bước lùi lại một bước, có phần vụng về.
Ma tu, vẫn chưa hết ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của nàng, nhướng mày hỏi: “Ngươi định đi đâu giữa lúc này?”
Yên Nhiên Tuyết đáp, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi chỉ muốn tìm một nơi bình yên để… ăn trưa mà thôi! Không muốn làm phiền mọi người trong cuộc chiến này đâu!” Nàng nháy mắt, như thể muốn biến mình thành một bóng ma.
Bạch Tử Hàn và Lâm Nguyệt Chi nhìn nhau, họ cảm thấy thật khó mà nhịn cười trước tình huống kỳ quặc này. Bạch Tử Hàn không thể kiềm chế, lên tiếng: “Ngươi định đi ngay bây giờ? Trong khi một ma tu đang ở đây?”
“Chẳng nhẽ không ai quan tâm đến bữa trưa của tôi sao?” Yên Nhiên Tuyết nói, trong khi cắn môi, cố gắng giữ cho không khí nhẹ nhàng.
“Ngươi thực sự nghĩ rằng mình có thể trốn tránh mọi chuyện bằng cách đó sao?” Ma tu mở miệng hỏi.
“Đúng vậy! Và rồi, nàng quay người lại, chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, nàng vừa quay đi đã nghe thấy tiếng kêu của tên ma tu.
“Chờ đã! Ta đã cho phép ngươi được rời đi sao?”
Ma tu đột nhiên phẩy tay một cái, như thể không muốn để cho nàng yên thân. Một thanh kiếm bóng loáng bay vút ra từ tay hắn, vẽ nên một đường cong hoàn mỹ trong không trung. Thời gian như ngừng lại khi thanh kiếm lướt qua, và nàng chỉ kịp há hốc miệng, không tin vào mắt mình.
Thanh kiếm bay thẳng đến, và chỉ trong nháy mắt, nó đã xuyên qua cơ thể nàng, không để lại dấu vết nào ngoài một tiếng “vù” nhẹ nhàng. Yên Nhiên Tuyết như bị một cú sốc, thân thể nàng chao đảo, cảm giác như trời đất đảo lộn. Nàng nhìn xuống cơ thể mình, thấy thanh kiếm không hề đâm xuyên vào mà chỉ như một ảo ảnh trêu ngươi.
“Nếu mình chết mà không được ăn trưa, chắc chắn sẽ quay lại làm ma và báo thù!” Nàng lảm nhảm.
Ma tu dường như cũng bị bất ngờ bởi phản ứng của nàng. Hắn nhíu mày, không hiểu sao một kẻ sắp “về chầu ông bà” lại có thể phát biểu những điều hài hước như vậy. “Ngươi có chắc chắn là mình đang sống không vậy?” Hắn chế giễu.
Yên Nhiên Tuyết mỉm cười, “Chắc chắn là có! Ít nhất thì tôi cũng không muốn rời khỏi thế giới này mà không nếm thử món ăn nào!”
Bất ngờ một tên ma tu khác xuất hiện từ trong bóng tối, tựa như một cơn gió. “Chờ đợi thật nhàm chán! Để ta giúp một tay!” Nói xong, hắn ta rút ra một thanh kiếm đen nhánh, mũi kiếm sáng loáng bay về phía Yên Nhiên Tuyết.
“Ôi không” Nàng đã hét lên, nhưng đã quá muộn. Thanh kiếm xuyên qua người nàng như một cơn gió, khiến nàng cảm thấy đau đớn tột cùng.
Máu chảy ra từ khóe miệng, Yên Nhiên Tuyết cảm thấy mọi thứ xung quanh cô trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại thanh kiếm lạnh đang xuyên qua cơ thể cô. Mỗi nhịp đập của tim cô như một tiếng gõ nhịp, nhắc nhở rằng sự sống vẫn còn, nhưng cũng đầy bi thương.
Tên ma tu rút thanh kiếm khỏi cơ thể Yên Nhiên Tuyết, phất ta một cái cô bị hắn ném thẳng xuống con sông nhỏ gần đó. Hơi lạnh từ dòng sông xông vào da thịt, những cơn sóng cuồn cuộn như muốn kéo cô xuống đáy sâu. Cơ thể dần dần chìm sâu.
Tiếng hệ thống đột nhiên vang lên “Ký chủ cần nỗ lực hơn nữa để sống sót! Hãy cố gắng.”
Đáp lại là sự im lặng… Yên Nhiên Tuyết đôi mắt nhắm nghiền, cả cơ thể cứ thế chìm dần xuống đáy sông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.