Chương 20: Có thù tất báo
Nhất Đạo Phong
06/01/2023
Chuyển ngữ: Thủy Nguyệt Vân
Long Cốt Sơn chính là nơi cực kỳ hiểm trở của nước Thục, càng gần đỉnh núi địa thế càng dốc, người thường không dám tùy tiện đi lên. Khoảng thời gian trước nhóm người Ngọc Vô Tâm và La Sát còn giao chiến với tàn dư của Di Lặc Giáo bên trong núi, chưa quá nửa năm, kẻ đứng sau điều khiển lại lập cứ điểm ở cùng một chỗ.
Bách Lý Minh Nguyệt ngồi xếp bằng ở rìa vách núi, xung quanh sương khói dày đặc, mùi thơm lạ lùng quấn thân một lúc lâu không tiêu tan, tầm mười tên đại hán ngã ngổn ngang lộn xộn cách đó không xa, còn ở đầu bên kia, Sở Triêu Nam dẫn bộ hạ đứng đối diện từ xa, mười mấy tên cung thủ đứng xếp hàng ngang phía sau hắn giương cung đợi lệnh.
“Sở mỗ và lệnh đường từng gặp nhau một lần, quả nhiên là dung mạo tuyệt lệ, khiến người ta nhìn thấy rồi sẽ khó quên, không ngờ nhi tử của bà ấy cũng có cùng phong thái như vậy.” Cẩm y đai ngọc, mặt phấn hoa đào, nếu không phải biết trước thì ai có thể tưởng tượng được người xinh đẹp tuyệt trần như thế lại là một nam nhân.
Nam tử tô son điểm phấn rõ ràng là yêu vật, cũng chỉ có tiểu quan của Nam Viện và người ở trong cung đình mới đi dùng nam sắc để mê hoặc người khác, Sở Triêu Nam xem đó là việc rất đáng xấu hổ, cho rằng bọn họ và hoạn quan chẳng khác gì nhau, đều không thể tính là nam nhân.
Bách Lý Minh Nguyệt chỉ dùng nụ cười nhạt đáp lại châm chọc của hắn, nằm nghiêng trên mặt đất chống khuỷu tay đỡ đầu, vung tay áo phẩy phẩy bụi trước mặt, khí định thần nhàn nói: “Ừm… độc trận này chia theo cách mới, chắc hẳn hao phí không ít tâm huyết của nữ nhân kia.” Có thể vây khốn hắn một lúc, cũng đáng khen ngợi.
“Sở mỗ còn muốn nói tiếng cảm ơn với ngươi, độc của ngươi giúp ta không ít việc, nhắc mới nhớ, về cái chết của Đằng Võ cả ngươi và ta đều là hung thủ, tiện nhân kia lại nặng bên này nhẹ bên kia, hừ hừ… quan hệ hoan ái cùng kẻ thù giết cha, hay cho một nữ nhi hiếu thuận.” Sở Triêu Nam thấy hắn tuy rằng tư thái thong dong nhưng lại chưa từng xê dịch nửa bước, có thể thấy độc trận này có tác dụng nên cũng không lo ngại gì.
“Ngươi đố kỵ sao? Không cam lòng à? Ngoài tại hạ ra, không còn ai có thể chạm vào nàng, ha ha… Sở đường chủ, vào lúc ngươi lo giữ phong thái quân tử hòng dùng nó để tranh thủ trái tim mỹ nhân thì Thất Huyền đã sớm bị tại hạ ôm vào trong lòng rồi, Phượng Tiên Lâu, Quế Thạch Cư, ngày đêm làm bạn, đàn sáo hợp vang, may mà ngươi giả nhân giả nghĩa mới không khiến nữ nhân của ta quá mức khó xử, đa tạ đa tạ.” So về độ ác miệng, Bách Lý Minh Nguyệt trước nay chưa từng rơi vào thế hạ phong, ngoại trừ Thất Huyền, trên đời này chỉ hắn mới có khả năng tức chết người khác.
Sở Triêu Nam quả nhiên chịu không nổi kích thích, bị chọc đến chỗ đau giận không thể át lập tức quay người lại đoạt lấy một cây cung, lắp tên bắn nhanh. Bách Lý Minh Nguyệt không nhọc lòng né tránh, bị một tên này xuyên qua vai trái, nhưng chỉ theo thế của mũi tên khẽ động một chút, vẫn có tâm tình trêu đùa: “Ai ya, không nhịn được sao? Vậy thì đến đây, chậm chạp không động thủ là muốn chờ tại hạ chủ động xin tha hay là trong lòng sợ hãi?”
Thấy hắn ngay cả năng lực tránh tên cũng không có, Sở Triêu Nam thả lỏng tâm, lửa giận bị kích lên cũng theo đó mà tiêu tán, cười lạnh nói: “Muốn trổ khả năng miệng lưỡi cũng chỉ có thể tranh thủ lúc này, chờ tiện nhân kia ra đến nơi, Sở mỗ liền muốn phanh thây xẻ thịt yêu vật bất nam bất nữ như ngươi trước mặt ả.”
“Bất nam bất nữ thì tốt xấu gì cũng vẫn là con người, so với một quái vật tham ăn vẫn đáng yêu hơn.” Nói đến chỗ này, Bách Lý Minh Nguyệt lấy tay áo che miệng, không có hảo ý nhìn chằm chằm hắn.
Sắc mặt Sở Triêu Nam chợt biến, đang định truy vấn thì nghe phía sau có tiếng người kêu lên thảm thiết, chưa kịp quay đầu đã thấy Thất Huyền ôm đàn từ bên sườn nhoáng lên cực nhanh, theo âm thanh dây cung lướt qua một tia sáng trắng, lại có vài tên cung thủ lần lượt ngã xuống đất, hắn vội vàng thét ra lệnh thuộc hạ bắn tên, cùng lúc cả trăm mũi tên đồng loạt bắn, tên nhọn liên tiếp như các tia sáng bay vụt. Thất Huyền đối với âm thanh xé gió đuổi sát sau đầu làm như không nghe thấy mà hướng thẳng đến vách đá.
Bách Lý Minh Nguyệt lập tức bay lên, chưởng xuống chỗ đất nứt làm sụp lở một hố, cuộn lên một luồng kình phong thổi bay hết độc phấn, khoảng cách ba trượng không quá cái nháy mắt đã có thể vượt qua, hắn dùng tốc độ kinh người vọt đến trước mặt Thất Huyền, vung tay áo lật xoáy thành một cái lưới, hất hết phi tiễn gần người ra.
“Chàng bị thương.” Thất Huyền lo lắng nhìn trường tiễn xuyên qua vai, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn.
Bách Lý Minh Nguyệt rút tên ra, thuận tay ném xuống đất, “Không sao, nàng… ài, không sao đấy chứ?” Vốn nên quở trách nàng một trận nhưng lúc thật sự nhìn thấy người thì lại chỉ muốn ôm chặt vào lòng, thấy nàng cả người nhếch nhác, chắc là đã chịu chút cực khổ.
Thất Huyền gật gật đầu, dùng tay che miệng vết thương của hắn lại. Tạ Uyển trước khi đi bỏ lại một bản đồ đường hầm bí mật, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng quả thật đã giúp nàng rất nhiều.
“Chàng thì sao? Nghe nói chỗ này bày độc trận, không có vấn đề gì chứ?”
“Ta rất tốt.” Bách Lý Minh Nguyệt cười cười, nghiêng đầu thơm lên mặt nàng một dấu môi son.
Sở Triêu Nam thấy dáng vẻ thân mật không coi ai ra gì của bọn họ thì lửa giận trong lòng bất giác dâng lên, tức đến sắc mặt tím ngắt, lớn tiếng giận dữ rống: “Thì ra hãm sâu trong độc trận đều là giả vờ, ngươi căn bản không trúng độc!”
“Tại hạ trong ngoài đều là độc, có nhiều hơn một chút như vậy cũng chẳng sao.” Muốn đem Hỏa Độc dẫn hóa thành Tình Thiền là một ý tưởng không tồi, chỉ tiếc nữ nhân kia quá xem nhẹ nội lực của hắn, có thể khiến hắn không áp chế được chỉ có Thất Huyền, khi tâm niệm đã bất động, chỉ thuần túy dùng dược vật thôi thúc đau đớn dâng lên căn bản ngay cả kháng cự cũng ngại thừa thãi.
Bách Lý Minh Nguyệt cong ngón tay ngậm ở miệng thổi ra một tiếng to, từ chỗ hai bên khe núi chạy ra mười tên mặc công phục nha sai, nâng đao hướng thẳng về phía đội cung tiễn.
Sở Triêu Nam nghẹn họng nhìn trân trối, không biết vì sao bị mai phục ngược lại, những nha sai này thân thủ mạnh mẽ, tuyệt không giống binh lính bình thường trong nha môn, đang định ra tay lại bất ngờ bị người điểm huyệt sau lưng, lập tức không thể động đậy, một cây thương sắt lạnh như băng áp sát vào cổ, giọng nói quen thuộc vang lên phía sau: “Sở đường chủ, không ngờ rằng ngươi lại chính là hung phạm thật sự của hàng loạt vụ án chưa giải quyết, thật đã làm cho Lý mỗ kinh sợ!”
Sở Triêu Nam nghiêng mắt liếc về phía sau, hoảng hốt thấy Đề hình Lý Cửu Thiện cầm thương đứng thẳng, không khỏi ngạc nhiên: “Lý đại nhân… vì sao đại nhân lại ở nơi này?” Lý đề hình xưa nay lấy sự ngay thẳng thanh liêm mà nổi tiếng trong triều, chưa từng nghe nói hắn có qua lại với giang hồ nhân sĩ, càng không biết hắn lại có võ công.
Bách Lý Minh Nguyệt ôm lấy Thất Huyền đi qua đám người đấu đá, nhàn nhã như đang đi chợ, phàm là người giơ đao kiếm về phía hắn, chỉ cần đến gần trước người ba bước đều bị vặn gãy cổ ngã lăn tại chỗ, hắn chỉ giống như thuận tay sờ hoa cỏ thì tiếng “rắc, rắc” giòn tan liền từ đầu ngón tay bật ra.
Một đám đạo chích nghe được tiếng xương nứt lo sợ mất mật, không ai dám tiến lên, Sở Triêu Nam tự xưng là công phu rất cao, nhưng so với yêu quái trước mắt này căn bản không đáng nhắc tới, lúc còn đang sợ hãi thì Bách Lý Minh Nguyệt đã đi đến trước người hắn, tóm lấy chòm râu hắn kéo kéo: “Lão quỷ, ngươi chọc nhầm người rồi.” Âm ngoan cười một tiếng, điểm một huyệt giữa cổ, phong gân khóa mạch, để hắn không thể động đậy cũng không thể mở miệng, thậm chí ngay cả tự sát cũng không làm được.
Lý Cửu Thiện thu trường thương, vừa nâng tay áo lau mồ hôi, vừa đưa mắt nhìn chung quanh: “Lần trước đến nơi này đã lục soát cả ngọn núi, trừ những nơi quá hiểm trở ra thì đều tra xét hết rồi nhưng tìm thế nào cũng không tìm thấy những đứa trẻ bị mất tích, muốn xử lý hắn còn phải tìm được chứng cứ phạm tội trước.”
Thất Huyền lấy từ trong người ra tấm bản đồ đưa lên: “Ở phía sau hang động còn có một mật thất, đường hầm cực kì kín đáo, chứng cứ phạm tội đều ở đó.”
Lý Cửu Thiện dựa theo bản đồ dẫn người tìm tới mật thất tra xét, quả nhiên lục soát ra mấy cỗ thi thể trẻ con đều đang ngâm trong hương liệu chống phân huỷ, có hai cỗ đã bị phanh ngực mổ bụng, tim gan ngũ tạng đều bị móc sạch, cộng thêm thi thể đã phát hiện được ở lòng chảo Vị Giang năm trước, vừa vặn đủ với số người trong các vụ án mất tích, đáng buồn là mười sáu đứa trẻ, không một ai sống sót…
!!!
Bách Lý Minh Nguyệt ném Sở Triêu Nam nằm trên mặt đất, lột y phục, hắt nước lau sạch cơ thể rồi dùng đao nhỏ cạo sạch râu hắn, vừa làm vừa nói:
“Ta bảo Lý Cửu Thiện tra những vụ án xảy ra gần những nơi làm ăn của Bạch Vân Đường hai mươi năm qua chưa giải quyết, phàm là án mạng dưới danh nghĩa của Di Lặc Giáo phạm thì xác của người bị hại đều không được toàn thây.”
“Đó không phải là phong tục hiến tế của Di Lặc Giáo sao?” Thất Huyền thấy mắt Sở Triêu Nam chuyển động trên dưới trái phải không ngừng, đề tài này dường như làm hắn vô cùng bất an.
“Nghi thức tế tổ của Di Lặc Giáo chỉ dùng con nít ba tuổi làm tế phẩm, hơn nữa mỗi lần chỉ cần một đôi đồng nam đồng nữ, phàm là giáo phái, quy tắc nhất định không thể sửa, nhưng người bị hại trong các vụ án chưa giải quyết kia từ trẻ con đến thanh niên trai tráng, nam nữ không đồng nhất, tuổi cũng không giống nhau.”
“Ý chàng là… hắn cũng không phải người của Di Lặc giáo, vậy lý do giết người liền không có.” Nếu như hơn hai mươi năm qua không ngừng gây án thì đương nhiên không thể là nhất thời nổi hứng.
Bách Lý Minh Nguyệt đem Sở Triêu Nam đã lột rửa sạch sẽ cho vào trong thùng, đổ hương liệu và bột mì từng chút từng chút lấp đầy thùng, mãi đến khi vùi hắn chỉ còn một cái đầu lộ ra bên ngoài mới bằng lòng dừng tay.
“Cái này gọi là thùng bột mì, không chỉ tiện mang theo bên người mà còn có thể từ từ ăn mòn cơ thể, tan rã ý thức của con người, đây là phương pháp thẩm vấn ta nghĩ ra được, thế nào?” Bách Lý Minh Nguyệt giống như hiến vật quý đem thùng người đẩy ra trước mặt Thất Huyền.
“Phí nhiều tâm tư như vậy làm gì, không bằng giết quách hắn rồi vứt xuống đáy vực, loại người này tội đáng chết vạn lần.” Khuôn mặt ghê tởm kia ngay cả một cái liếc mắt Thất Huyền cũng không muốn nhìn, lôi kéo Bách Lý Minh Nguyệt ra khỏi mật thất, “chàng còn không nói rõ mọi chuyện đi.”
“Sở Triêu Nam vốn là người được ước định với mẫu thân nàng, nàng biết chứ?”
Thất Huyền gật gật đầu, Sở Triêu Nam và Tống Nguyên Siêu có thể nói là chủ mưu trong vụ án diệt môn Đằng Gia, một kẻ vì trả thù, còn một kẻ vì lợi ích, ra tay trong vụ án Đằng Gia cũng coi là có nguyên nhân, nhưng những người bị hại khác lại cùng hắn không thù không oán, liên tiếp không ngừng giết hại người không liên quan như thế trừ phi là kẻ cuồng sát, nếu không nhất định phải vì mục đích gì đó.
Bách Lý Minh Nguyệt nhìn ra nghi hoặc của nàng, cười nói: “Đôi khi giết người cũng không cần quá nhiều lý do đâu, có thể chỉ là do một ý nghĩ sai lầm nào đó, thế nhưng Sở Triêu Nam giết người lại là vì ham ăn.”
“Ham ăn? Chẳng… chẳng lẽ là…” Thất Huyền nhớ tới thi thể trẻ con bị ngâm trong hương liệu, lập tức tê cả da đầu.
“Người Long Ba có tập tục ăn trẻ con, đây đại khái cũng là nguyên nhân mẫu thân nàng không muốn gả cho Sở Triêu Nam, những kẻ thích ăn thịt người thường gọi người khác là dê hai chân, nam nhân thịt chắc, nữ nhân thịt mềm, trẻ em gọi là xương vụn.” Bách Lý Minh Nguyệt ôm Thất Huyền, vỗ nhẹ bả vai nàng: “Ngũ tạng lục phủ đều có thể làm mỹ thực, việc móc tim gan, giội nước lạnh cho nguội, lại gọi là giòn tan trong miệng.”
Thất Huyền che miệng lại, dựa sát vào vai hắn: “Kẻ phát rồ như vậy sao không cho ta trực tiếp giết hắn?”
“Chính vì vậy mới phải công chư hậu thế hành vi phạm tội của hắn, giết hắn ở chỗ này đơn giản chỉ tăng thêm một vụ án chưa giải quyết, hắn vẫn là đường chủ được mọi người tôn kính, vậy thì quá lợi cho hắn rồi.”
“Một khi đã như vậy, sao không giao cho Lý Cửu Thiện? Nhân chứng vật chứng đều đủ, còn sợ không định được hắn tội chết ư?” Đối mặt với Lý Cửu Thiện nàng còn rất nhút nhát, dù sao trước đó không lâu mới đi hạ độc chất nữ của ông ta, may là chưa bị phát hiện.
“Phía sau Sở Triêu Nam có người chống lưng, không tiện thẩm vấn, Lý Cửu Thiện chỉ cần thu thập chứng cứ phạm tội, ta tự có cách làm cho hắn thân bại danh liệt.”
Bách Lý Minh Nguyệt lấy từ trong người ra một viên gỗ nhìn giống như hạt táo đặt trong lòng bàn tay, Thất Huyền nghiêng đầu nhìn nhìn, “đây lại là độc gì vậy?” Hắn luôn thích làm ra mấy đồ chơi nhỏ cổ quái kỳ lạ.
“Đây là ‘Hương Yến’ ta đặc biệt điều chế vì Sở Triêu Nam, lấy tùng La Hán đặc thù ở cố hương Đại Lý của hắn và quả của nó làm nền thuốc, người trúng độc này sẽ tham ăn thèm ăn, không cần gì ngoài thịt người yêu thích nhất của hắn, dù ăn món gì cũng sẽ thấy nhạt như nước ốc, thời kỳ cuối sẽ sợ ánh sáng và nước rồi sinh ra ảo giác.” Bách Lý Minh Nguyệt tràn đầy hứng thú vân vê hạt gỗ lúc ẩn lúc hiện, “nàng xem cái này bên ngoài được bọc một lớp gỗ, có thể bám lên thành ruột từ từ hòa tan, cho nên muốn độc phát cần có một quá trình, ta sẽ làm tiêu hao hết ý chí của hắn trước, lại cho hắn dục vọng muốn sống, sau đó thả hắn thoát thân, hắn nhất định sẽ chạy về cầu viện trợ, chỉ cần khống chế tốt thời kì phát độc sẽ có thể khiến hắn lộ nguyên hình trước mặt mọi người.”
Long Cốt Sơn chính là nơi cực kỳ hiểm trở của nước Thục, càng gần đỉnh núi địa thế càng dốc, người thường không dám tùy tiện đi lên. Khoảng thời gian trước nhóm người Ngọc Vô Tâm và La Sát còn giao chiến với tàn dư của Di Lặc Giáo bên trong núi, chưa quá nửa năm, kẻ đứng sau điều khiển lại lập cứ điểm ở cùng một chỗ.
Bách Lý Minh Nguyệt ngồi xếp bằng ở rìa vách núi, xung quanh sương khói dày đặc, mùi thơm lạ lùng quấn thân một lúc lâu không tiêu tan, tầm mười tên đại hán ngã ngổn ngang lộn xộn cách đó không xa, còn ở đầu bên kia, Sở Triêu Nam dẫn bộ hạ đứng đối diện từ xa, mười mấy tên cung thủ đứng xếp hàng ngang phía sau hắn giương cung đợi lệnh.
“Sở mỗ và lệnh đường từng gặp nhau một lần, quả nhiên là dung mạo tuyệt lệ, khiến người ta nhìn thấy rồi sẽ khó quên, không ngờ nhi tử của bà ấy cũng có cùng phong thái như vậy.” Cẩm y đai ngọc, mặt phấn hoa đào, nếu không phải biết trước thì ai có thể tưởng tượng được người xinh đẹp tuyệt trần như thế lại là một nam nhân.
Nam tử tô son điểm phấn rõ ràng là yêu vật, cũng chỉ có tiểu quan của Nam Viện và người ở trong cung đình mới đi dùng nam sắc để mê hoặc người khác, Sở Triêu Nam xem đó là việc rất đáng xấu hổ, cho rằng bọn họ và hoạn quan chẳng khác gì nhau, đều không thể tính là nam nhân.
Bách Lý Minh Nguyệt chỉ dùng nụ cười nhạt đáp lại châm chọc của hắn, nằm nghiêng trên mặt đất chống khuỷu tay đỡ đầu, vung tay áo phẩy phẩy bụi trước mặt, khí định thần nhàn nói: “Ừm… độc trận này chia theo cách mới, chắc hẳn hao phí không ít tâm huyết của nữ nhân kia.” Có thể vây khốn hắn một lúc, cũng đáng khen ngợi.
“Sở mỗ còn muốn nói tiếng cảm ơn với ngươi, độc của ngươi giúp ta không ít việc, nhắc mới nhớ, về cái chết của Đằng Võ cả ngươi và ta đều là hung thủ, tiện nhân kia lại nặng bên này nhẹ bên kia, hừ hừ… quan hệ hoan ái cùng kẻ thù giết cha, hay cho một nữ nhi hiếu thuận.” Sở Triêu Nam thấy hắn tuy rằng tư thái thong dong nhưng lại chưa từng xê dịch nửa bước, có thể thấy độc trận này có tác dụng nên cũng không lo ngại gì.
“Ngươi đố kỵ sao? Không cam lòng à? Ngoài tại hạ ra, không còn ai có thể chạm vào nàng, ha ha… Sở đường chủ, vào lúc ngươi lo giữ phong thái quân tử hòng dùng nó để tranh thủ trái tim mỹ nhân thì Thất Huyền đã sớm bị tại hạ ôm vào trong lòng rồi, Phượng Tiên Lâu, Quế Thạch Cư, ngày đêm làm bạn, đàn sáo hợp vang, may mà ngươi giả nhân giả nghĩa mới không khiến nữ nhân của ta quá mức khó xử, đa tạ đa tạ.” So về độ ác miệng, Bách Lý Minh Nguyệt trước nay chưa từng rơi vào thế hạ phong, ngoại trừ Thất Huyền, trên đời này chỉ hắn mới có khả năng tức chết người khác.
Sở Triêu Nam quả nhiên chịu không nổi kích thích, bị chọc đến chỗ đau giận không thể át lập tức quay người lại đoạt lấy một cây cung, lắp tên bắn nhanh. Bách Lý Minh Nguyệt không nhọc lòng né tránh, bị một tên này xuyên qua vai trái, nhưng chỉ theo thế của mũi tên khẽ động một chút, vẫn có tâm tình trêu đùa: “Ai ya, không nhịn được sao? Vậy thì đến đây, chậm chạp không động thủ là muốn chờ tại hạ chủ động xin tha hay là trong lòng sợ hãi?”
Thấy hắn ngay cả năng lực tránh tên cũng không có, Sở Triêu Nam thả lỏng tâm, lửa giận bị kích lên cũng theo đó mà tiêu tán, cười lạnh nói: “Muốn trổ khả năng miệng lưỡi cũng chỉ có thể tranh thủ lúc này, chờ tiện nhân kia ra đến nơi, Sở mỗ liền muốn phanh thây xẻ thịt yêu vật bất nam bất nữ như ngươi trước mặt ả.”
“Bất nam bất nữ thì tốt xấu gì cũng vẫn là con người, so với một quái vật tham ăn vẫn đáng yêu hơn.” Nói đến chỗ này, Bách Lý Minh Nguyệt lấy tay áo che miệng, không có hảo ý nhìn chằm chằm hắn.
Sắc mặt Sở Triêu Nam chợt biến, đang định truy vấn thì nghe phía sau có tiếng người kêu lên thảm thiết, chưa kịp quay đầu đã thấy Thất Huyền ôm đàn từ bên sườn nhoáng lên cực nhanh, theo âm thanh dây cung lướt qua một tia sáng trắng, lại có vài tên cung thủ lần lượt ngã xuống đất, hắn vội vàng thét ra lệnh thuộc hạ bắn tên, cùng lúc cả trăm mũi tên đồng loạt bắn, tên nhọn liên tiếp như các tia sáng bay vụt. Thất Huyền đối với âm thanh xé gió đuổi sát sau đầu làm như không nghe thấy mà hướng thẳng đến vách đá.
Bách Lý Minh Nguyệt lập tức bay lên, chưởng xuống chỗ đất nứt làm sụp lở một hố, cuộn lên một luồng kình phong thổi bay hết độc phấn, khoảng cách ba trượng không quá cái nháy mắt đã có thể vượt qua, hắn dùng tốc độ kinh người vọt đến trước mặt Thất Huyền, vung tay áo lật xoáy thành một cái lưới, hất hết phi tiễn gần người ra.
“Chàng bị thương.” Thất Huyền lo lắng nhìn trường tiễn xuyên qua vai, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn.
Bách Lý Minh Nguyệt rút tên ra, thuận tay ném xuống đất, “Không sao, nàng… ài, không sao đấy chứ?” Vốn nên quở trách nàng một trận nhưng lúc thật sự nhìn thấy người thì lại chỉ muốn ôm chặt vào lòng, thấy nàng cả người nhếch nhác, chắc là đã chịu chút cực khổ.
Thất Huyền gật gật đầu, dùng tay che miệng vết thương của hắn lại. Tạ Uyển trước khi đi bỏ lại một bản đồ đường hầm bí mật, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng quả thật đã giúp nàng rất nhiều.
“Chàng thì sao? Nghe nói chỗ này bày độc trận, không có vấn đề gì chứ?”
“Ta rất tốt.” Bách Lý Minh Nguyệt cười cười, nghiêng đầu thơm lên mặt nàng một dấu môi son.
Sở Triêu Nam thấy dáng vẻ thân mật không coi ai ra gì của bọn họ thì lửa giận trong lòng bất giác dâng lên, tức đến sắc mặt tím ngắt, lớn tiếng giận dữ rống: “Thì ra hãm sâu trong độc trận đều là giả vờ, ngươi căn bản không trúng độc!”
“Tại hạ trong ngoài đều là độc, có nhiều hơn một chút như vậy cũng chẳng sao.” Muốn đem Hỏa Độc dẫn hóa thành Tình Thiền là một ý tưởng không tồi, chỉ tiếc nữ nhân kia quá xem nhẹ nội lực của hắn, có thể khiến hắn không áp chế được chỉ có Thất Huyền, khi tâm niệm đã bất động, chỉ thuần túy dùng dược vật thôi thúc đau đớn dâng lên căn bản ngay cả kháng cự cũng ngại thừa thãi.
Bách Lý Minh Nguyệt cong ngón tay ngậm ở miệng thổi ra một tiếng to, từ chỗ hai bên khe núi chạy ra mười tên mặc công phục nha sai, nâng đao hướng thẳng về phía đội cung tiễn.
Sở Triêu Nam nghẹn họng nhìn trân trối, không biết vì sao bị mai phục ngược lại, những nha sai này thân thủ mạnh mẽ, tuyệt không giống binh lính bình thường trong nha môn, đang định ra tay lại bất ngờ bị người điểm huyệt sau lưng, lập tức không thể động đậy, một cây thương sắt lạnh như băng áp sát vào cổ, giọng nói quen thuộc vang lên phía sau: “Sở đường chủ, không ngờ rằng ngươi lại chính là hung phạm thật sự của hàng loạt vụ án chưa giải quyết, thật đã làm cho Lý mỗ kinh sợ!”
Sở Triêu Nam nghiêng mắt liếc về phía sau, hoảng hốt thấy Đề hình Lý Cửu Thiện cầm thương đứng thẳng, không khỏi ngạc nhiên: “Lý đại nhân… vì sao đại nhân lại ở nơi này?” Lý đề hình xưa nay lấy sự ngay thẳng thanh liêm mà nổi tiếng trong triều, chưa từng nghe nói hắn có qua lại với giang hồ nhân sĩ, càng không biết hắn lại có võ công.
Bách Lý Minh Nguyệt ôm lấy Thất Huyền đi qua đám người đấu đá, nhàn nhã như đang đi chợ, phàm là người giơ đao kiếm về phía hắn, chỉ cần đến gần trước người ba bước đều bị vặn gãy cổ ngã lăn tại chỗ, hắn chỉ giống như thuận tay sờ hoa cỏ thì tiếng “rắc, rắc” giòn tan liền từ đầu ngón tay bật ra.
Một đám đạo chích nghe được tiếng xương nứt lo sợ mất mật, không ai dám tiến lên, Sở Triêu Nam tự xưng là công phu rất cao, nhưng so với yêu quái trước mắt này căn bản không đáng nhắc tới, lúc còn đang sợ hãi thì Bách Lý Minh Nguyệt đã đi đến trước người hắn, tóm lấy chòm râu hắn kéo kéo: “Lão quỷ, ngươi chọc nhầm người rồi.” Âm ngoan cười một tiếng, điểm một huyệt giữa cổ, phong gân khóa mạch, để hắn không thể động đậy cũng không thể mở miệng, thậm chí ngay cả tự sát cũng không làm được.
Lý Cửu Thiện thu trường thương, vừa nâng tay áo lau mồ hôi, vừa đưa mắt nhìn chung quanh: “Lần trước đến nơi này đã lục soát cả ngọn núi, trừ những nơi quá hiểm trở ra thì đều tra xét hết rồi nhưng tìm thế nào cũng không tìm thấy những đứa trẻ bị mất tích, muốn xử lý hắn còn phải tìm được chứng cứ phạm tội trước.”
Thất Huyền lấy từ trong người ra tấm bản đồ đưa lên: “Ở phía sau hang động còn có một mật thất, đường hầm cực kì kín đáo, chứng cứ phạm tội đều ở đó.”
Lý Cửu Thiện dựa theo bản đồ dẫn người tìm tới mật thất tra xét, quả nhiên lục soát ra mấy cỗ thi thể trẻ con đều đang ngâm trong hương liệu chống phân huỷ, có hai cỗ đã bị phanh ngực mổ bụng, tim gan ngũ tạng đều bị móc sạch, cộng thêm thi thể đã phát hiện được ở lòng chảo Vị Giang năm trước, vừa vặn đủ với số người trong các vụ án mất tích, đáng buồn là mười sáu đứa trẻ, không một ai sống sót…
!!!
Bách Lý Minh Nguyệt ném Sở Triêu Nam nằm trên mặt đất, lột y phục, hắt nước lau sạch cơ thể rồi dùng đao nhỏ cạo sạch râu hắn, vừa làm vừa nói:
“Ta bảo Lý Cửu Thiện tra những vụ án xảy ra gần những nơi làm ăn của Bạch Vân Đường hai mươi năm qua chưa giải quyết, phàm là án mạng dưới danh nghĩa của Di Lặc Giáo phạm thì xác của người bị hại đều không được toàn thây.”
“Đó không phải là phong tục hiến tế của Di Lặc Giáo sao?” Thất Huyền thấy mắt Sở Triêu Nam chuyển động trên dưới trái phải không ngừng, đề tài này dường như làm hắn vô cùng bất an.
“Nghi thức tế tổ của Di Lặc Giáo chỉ dùng con nít ba tuổi làm tế phẩm, hơn nữa mỗi lần chỉ cần một đôi đồng nam đồng nữ, phàm là giáo phái, quy tắc nhất định không thể sửa, nhưng người bị hại trong các vụ án chưa giải quyết kia từ trẻ con đến thanh niên trai tráng, nam nữ không đồng nhất, tuổi cũng không giống nhau.”
“Ý chàng là… hắn cũng không phải người của Di Lặc giáo, vậy lý do giết người liền không có.” Nếu như hơn hai mươi năm qua không ngừng gây án thì đương nhiên không thể là nhất thời nổi hứng.
Bách Lý Minh Nguyệt đem Sở Triêu Nam đã lột rửa sạch sẽ cho vào trong thùng, đổ hương liệu và bột mì từng chút từng chút lấp đầy thùng, mãi đến khi vùi hắn chỉ còn một cái đầu lộ ra bên ngoài mới bằng lòng dừng tay.
“Cái này gọi là thùng bột mì, không chỉ tiện mang theo bên người mà còn có thể từ từ ăn mòn cơ thể, tan rã ý thức của con người, đây là phương pháp thẩm vấn ta nghĩ ra được, thế nào?” Bách Lý Minh Nguyệt giống như hiến vật quý đem thùng người đẩy ra trước mặt Thất Huyền.
“Phí nhiều tâm tư như vậy làm gì, không bằng giết quách hắn rồi vứt xuống đáy vực, loại người này tội đáng chết vạn lần.” Khuôn mặt ghê tởm kia ngay cả một cái liếc mắt Thất Huyền cũng không muốn nhìn, lôi kéo Bách Lý Minh Nguyệt ra khỏi mật thất, “chàng còn không nói rõ mọi chuyện đi.”
“Sở Triêu Nam vốn là người được ước định với mẫu thân nàng, nàng biết chứ?”
Thất Huyền gật gật đầu, Sở Triêu Nam và Tống Nguyên Siêu có thể nói là chủ mưu trong vụ án diệt môn Đằng Gia, một kẻ vì trả thù, còn một kẻ vì lợi ích, ra tay trong vụ án Đằng Gia cũng coi là có nguyên nhân, nhưng những người bị hại khác lại cùng hắn không thù không oán, liên tiếp không ngừng giết hại người không liên quan như thế trừ phi là kẻ cuồng sát, nếu không nhất định phải vì mục đích gì đó.
Bách Lý Minh Nguyệt nhìn ra nghi hoặc của nàng, cười nói: “Đôi khi giết người cũng không cần quá nhiều lý do đâu, có thể chỉ là do một ý nghĩ sai lầm nào đó, thế nhưng Sở Triêu Nam giết người lại là vì ham ăn.”
“Ham ăn? Chẳng… chẳng lẽ là…” Thất Huyền nhớ tới thi thể trẻ con bị ngâm trong hương liệu, lập tức tê cả da đầu.
“Người Long Ba có tập tục ăn trẻ con, đây đại khái cũng là nguyên nhân mẫu thân nàng không muốn gả cho Sở Triêu Nam, những kẻ thích ăn thịt người thường gọi người khác là dê hai chân, nam nhân thịt chắc, nữ nhân thịt mềm, trẻ em gọi là xương vụn.” Bách Lý Minh Nguyệt ôm Thất Huyền, vỗ nhẹ bả vai nàng: “Ngũ tạng lục phủ đều có thể làm mỹ thực, việc móc tim gan, giội nước lạnh cho nguội, lại gọi là giòn tan trong miệng.”
Thất Huyền che miệng lại, dựa sát vào vai hắn: “Kẻ phát rồ như vậy sao không cho ta trực tiếp giết hắn?”
“Chính vì vậy mới phải công chư hậu thế hành vi phạm tội của hắn, giết hắn ở chỗ này đơn giản chỉ tăng thêm một vụ án chưa giải quyết, hắn vẫn là đường chủ được mọi người tôn kính, vậy thì quá lợi cho hắn rồi.”
“Một khi đã như vậy, sao không giao cho Lý Cửu Thiện? Nhân chứng vật chứng đều đủ, còn sợ không định được hắn tội chết ư?” Đối mặt với Lý Cửu Thiện nàng còn rất nhút nhát, dù sao trước đó không lâu mới đi hạ độc chất nữ của ông ta, may là chưa bị phát hiện.
“Phía sau Sở Triêu Nam có người chống lưng, không tiện thẩm vấn, Lý Cửu Thiện chỉ cần thu thập chứng cứ phạm tội, ta tự có cách làm cho hắn thân bại danh liệt.”
Bách Lý Minh Nguyệt lấy từ trong người ra một viên gỗ nhìn giống như hạt táo đặt trong lòng bàn tay, Thất Huyền nghiêng đầu nhìn nhìn, “đây lại là độc gì vậy?” Hắn luôn thích làm ra mấy đồ chơi nhỏ cổ quái kỳ lạ.
“Đây là ‘Hương Yến’ ta đặc biệt điều chế vì Sở Triêu Nam, lấy tùng La Hán đặc thù ở cố hương Đại Lý của hắn và quả của nó làm nền thuốc, người trúng độc này sẽ tham ăn thèm ăn, không cần gì ngoài thịt người yêu thích nhất của hắn, dù ăn món gì cũng sẽ thấy nhạt như nước ốc, thời kỳ cuối sẽ sợ ánh sáng và nước rồi sinh ra ảo giác.” Bách Lý Minh Nguyệt tràn đầy hứng thú vân vê hạt gỗ lúc ẩn lúc hiện, “nàng xem cái này bên ngoài được bọc một lớp gỗ, có thể bám lên thành ruột từ từ hòa tan, cho nên muốn độc phát cần có một quá trình, ta sẽ làm tiêu hao hết ý chí của hắn trước, lại cho hắn dục vọng muốn sống, sau đó thả hắn thoát thân, hắn nhất định sẽ chạy về cầu viện trợ, chỉ cần khống chế tốt thời kì phát độc sẽ có thể khiến hắn lộ nguyên hình trước mặt mọi người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.