Chương 51: Chúc mừng em được như ý nguyện
Điềm Anh
06/04/2024
-
Mãi cho đến lúc Thịnh Ý tắm xong nằm trên giường, Giang Vọng vẫn chưa quay về.
Thịnh Ý ôm chặt chăn, những gì vừa xảy ra khiến cô choáng váng, mãi một lúc sau mới có thể bình tĩnh lại.
Sau khi bình tĩnh lại, trong đầu cô không tự chủ được hiện lên từng khoảnh khắc hai người bên nhau trong hai ngày qua, mặt cô đỏ bừng, dù đã qua một ngày nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng khó tin.
Cô và Giang Vọng thật sự đã yêu nhau.
Vui mừng khôn xiết, muốn khoe với cả thế giới nhưng lại không dám khoe. Từ đầu đến cuối, cô chỉ kể chuyện này cho Giản Hi biết, ngay cả Lâm Chiêu Chiêu cũng không nói.
Mong chờ quá lâu, bỗng dưng thành thật khiến cho người ta khó tránh khỏi cảm giác lo được lo mất. Vừa vui mừng vừa lo lắng, không dám cười lớn cũng không dám nói to.
Thịnh Ý thở dài, có lẽ vì lúc tối chơi ở bờ biển quá mệt nên không lâu sau cô đã ngủ thiếp đi.
Nửa đêm mơ màng cảm thấy có người mở cửa vào phòng, sau đó vén góc chăn chui vào.
Người đàn ông mang theo hơi nước và hơi lạnh thoang thoảng sau khi tắm xong. Thịnh Ý nheo mắt dụi đầu về phía anh, lơ mơ nói: “Không phải anh đã nói sẽ không vào phòng sao?”
Nói xong cũng không đợi anh trả lời, cô lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Giang Vọng mượn ánh trăng nhìn ngắm đường nét của cô, mi dài, môi cong nhẹ, khuôn mặt không quá góc cạnh ngược lại còn có chút bầu bĩnh.
Nhưng không hề béo, khuôn mặt cân đối nhìn lại càng thêm dịu dàng đáng yêu.
Anh áp lòng bàn tay lên gáy cô, khẽ ôm cô vào lòng rồi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mắt cô.
Sáng sớm hôm sau, hai người cùng nhau đi xe về Nam Thành.
Xe Giang Vọng vẫn còn đỗ ở ga tàu, anh đưa Thịnh Ý về ngõ Cảnh Đức trước rồi mới về nhà.
Lúc ngồi trên xe Giang Vọng, Thịnh Ý lại có cảm giác giống như cách biệt cả một thế giới. Cô nhớ lại lúc đến, anh vẫn là người mà cô thầm thương trộm nhớ bấy lâu không thể có được mà bây giờ, anh đã là bạn trai của cô.
Cô nắm chặt dây an toàn, quay sang nhìn anh.
Anh lái xe rất tập trung, ánh mắt chăm chú, tư thế rất thoải mái.
Những tài xế mới lái xe mà gặp tắc đường cũng sẽ không nhịn được mà có dáng vẻ mất kiên nhẫn nhưng anh lại không hề tỏ ra sốt ruột, không giống với phần lớn đàn ông mà cô quen biết.
Nhưng lại là kiểu người mà cô thích, lúc nên có nóng nảy thì rất nóng nảy, lúc nên lịch thiệp thì lại rất lịch thiệp.
Thịnh Ý thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại ra định lướt vòng bạn bè một lúc, đột nhiên có một cuộc gọi đến.
Thịnh Ý nghe máy, giọng nói của Ôn Cảnh nhanh chóng truyền qua loa: “Tiểu Thịnh Ý, em đi đâu vậy, sao anh không thấy ai ở nhà?”
Bên trong xe không gian không lớn mà lại yên tĩnh, Thịnh Ý vô thức nhìn Giang Vọng một cái, hạ thấp âm lượng xuống rồi mới nói: “Em đi công tác vừa về Nam Thành, giờ đang trên đường về nhà.”
“Đi công tác ở đâu, đang ở ga tàu à? Cần anh đến đón em không?”
“Không cần đâu, em... “ Cô khựng lại, hạ thấp giọng, lúng túng nói: “Có người đi cùng em rồi, anh ấy lái xe đưa em về.”
Cô vẫn chưa nói chuyện mình yêu đương với Ôn Kính, sợ đột nhiên xuất hiện một bạn trai sẽ dọa anh ấy, lại còn phải giải thích một mớ phiền phức nên nghĩ lại hay chờ gặp mặt trực tiếp rồi nói sau cũng được.
Nhưng Ôn Cảnh dù sao cũng quen biết cô nhiều năm, cô vừa khựng lại, anh ấy đã nhận ra có điều gì đó không ổn: “Đồng nghiệp nam?”
“...Phải.”
Ôn Cảnh im lặng một lúc, hỏi: “Sắp về đến nhà chưa?”
Thịnh Ý quay sang nhìn Giang Vọng định hỏi anh, còn chưa kịp mở lời đã nghe Giang Vọng nhàn nhạt nói: “Năm phút.”
Thịnh Ý liền nói: “Năm phút nữa.”
Ôn Cảnh nói: “Được, vậy anh đợi em ở cửa nhà.”
Thịnh Ý nói: “Hôm nay dì nhỏ không ở nhà sao?”
“Vừa nãy anh gõ cửa không thấy ai hết. Chú Lý nói rằng lúc sáng nhìn thấy dì ấy ra ngoài rồi, chắc là đi đến đoàn kịch.”
Thịnh Ý “à” một tiếng, sau khi cúp điện thoại, cô lại gọi cho Trần Tĩnh Nhiễm, biết được bà thực sự đang ở đoàn kịch, cô mới an tâm.
Lúc cúp điện thoại xong, xe đã đến ngõ Cảnh Đức. Giang Vọng đỗ xe ở ven đường, xuống xe lấy vali cho cô.
Hai người đứng đối diện nhau e, hai ngày nay hai người luôn ở bên nhau, đột nhiên phải chia xa, suy cho cùng vẫn là cảm thấy có chút không quen.
Thịnh Ý véo tai mình, nói: “Vậy em về trước nhé?”
Giang Vọng một tay đút túi quần liếc nhìn cô.
Ngõ Cảnh Đức hôm nay không có quá nhiều khách. Ánh nắng rực rỡ của mùa xuân dần trở nên gay gắt, chiếu lên người khiến ta cảm thấy ấm áp vô cùng.
Bên cạnh quán bán chè, có vài cô gái trẻ đang ngồi trò chuyện. Nhìn có vẻ là sinh viên đại học, đang ríu rít bàn tán về bộ phim mà họ mới xem gần đây.
Giang Vọng hừ một tiếng: “Không định giải thích à?”
Thịnh Ý chớp chớp mắt, nhất thời không hiểu Giang Vọng đang nói gì. Lạ thay, sau khi nói xong câu đó, anh không nói thêm gì nữa. Thịnh Ý suy nghĩ một lúc, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cô do dự hỏi: “Anh......ghen à?”
Cô mím môi, cảm thấy vừa buồn cười vừa ngọt ngào trong lòng.
Cô cong môi, nụ cười trong mắt không thể che giấu được. Giang Vọng liếc mắt sang chỗ khác.
“Không.” Anh nói.
Như sợ câu nói của mình không có sức thuyết phục, anh lại bổ sung thêm: “Ghen gì chứ?”
“Thanh mai trúc mã?”
“Cũng....có thể nói như vậy.”
Giang Vọng im lặng một lúc: “Lần trước ở Xuân Hương Lầu cũng là điện thoại của anh ta?”
Anh từng bước áp sát, Thịnh Ý vốn dĩ muốn nhịn nhưng lại thấy Giang Vọng lúc này mím chặt môi giả vờ không quan tâm, bộ dạng này thật sự có chút đáng yêu.
Cô cúi người nắm lấy tay anh, lại lắc lắc cánh tay anh nũng nịu, kéo dài giọng nói: “Nếu anh không yên tâm, có thể đi cùng em gặp anh ấy.”
Giang Vọng liếc nhìn cô, cô gái ngửa mặt nhìn anh, nụ cười rạng rỡ không che giấu, trong mắt như chứa cả một dải ngân hà lấp lánh.
Biết rõ lời này chỉ là lời trêu chọc anh nhưng anh vẫn không thể không mềm giọng. “Lần sau.” Anh nói.
Ít nhất phải chỉnh trang bản thân một chút mới có thể đi gặp tình địch. Tóm lại, không nên là trạng thái vừa ngủ dậy lại vừa mới xuống tàu cao tốc như thế này.
Thịnh Ý biết anh sẽ không đi cùng, cô ngoan ngoãn buông tay anh, kéo vali sang một bên.
Giang Vọng đứng ở cửa xe, vẫy tay với cô: “Về đi.”
Thịnh Ý ừ một tiếng, quay người đi vào ngõ. Đi được một nửa cô dừng lại lấy điện thoại ra, cúi đầu bấm bấm gì đó trong một phút.
Một lúc sau, Giang Vọng vừa ngồi vào xe đã nhận được một tin nhắn Wechat.
[Thịnh Ý]: Mai gặp lại anh nhé, anh trai.
Cho đến khi đi được khá xa, nụ cười trên môi Thịnh Ý vẫn chưa tắt. Sau khi cô gửi tin nhắn, chưa đầy hai phút, cô đã nhận được tin nhắn hồi âm của Giang Vọng.
Là một tin nhắn thoại, giọng điệu của người đàn ông không kiên nhẫn, có vẻ hơi hung dữ: “Biết rồi.”
Ngay sau đó, anh lại gửi đến một tin nhắn: “Đợi anh đến đón em.”
Thịnh Ý cất điện thoại đi không trả lời anh nữa, suy nghĩ một lúc lại lấy điện thoại ra mở Wechat, trước tiên là ghim khung chat của Giang Vọng lên đầu trang, sau đó lại mở danh thiếp của anh.
Cô muốn đổi biệt hiệu cho anh, cảm thấy hai chữ “Giang Vọng” quá khô khan nhưng đổi thành gì đây?
Cô nhăn mặt suy nghĩ, nhíu mày thành một cục, đủ loại biệt danh sến sẩm lướt qua trong đầu. Cuối cùng, cô vẫn chọn một cách đơn giản, gõ hai chữ “Bạn trai” lên.
Sau khi đổi xong cô thoát ra ngoài, nhìn khung chat của hai người một lúc, lòng như chứa một chai nước ngọt cam.
Nước ngọt sủi bọt ùng ục, vị ngọt sắp sửa đẩy nắp chai bật ra.
Cô vừa đi vừa xem, bất chợt một bóng đen phủ xuống trước mặt.
Mắt Thịnh Ý sáng lên, thậm chí quên cả cất điện thoại, ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đầy kinh ngạc: “Ôn Cảnh?”
Ánh mắt Ôn Cảnh nhìn vào chiếc điện thoại trong tay cô, hai chữ “Bạn trai” to đùng chói mắt.
Theo ánh mắt của anh, Thịnh Ý cũng biết chắc chắn anh đã nhìn thấy. Dù sao cũng là bạn cùng lớn lên, mặt cô nhanh chóng ửng đỏ, có chút lúng túng tắt màn hình điện thoại nhỏ giọng nói: “Chờ lát nữa sẽ nói với anh sau.”
Từ nhỏ Ôn Cảnh đã sợ nóng, lúc này mọi người còn đang mặc áo khoác mỏng, còn anh đã sớm thay sang áo thun.
Đã lâu rồi Thịnh Ý không gặp anh, mấy năm nay tuy anh cũng về nhà vài lần, nhưng phần lớn thời gian Thịnh Ý vẫn ở trường, khi cô về nhà thì anh đã đi rồi.
Chỉ có một lần anh đến Bắc Kinh công tác, Thịnh Ý dẫn anh đi dạo quanh trường mình mấy vòng.
Lần đó họ cũng không gặp nhau được bao lâu, thậm chí còn chưa kịp ăn tối, Ôn Cảnh đã vội vã rời đi.
Vì vậy lúc này gặp lại Ôn Cảnh, Thịnh Ý thực sự rất vui.
Cô không để ý đến sự việc nhỏ vừa xảy ra. Sau khi nói xong, Thịnh Ý không hề khách sáo ném vali của mình cho Ôn Cảnh, sau đó móc chìa khóa ra mở cổng.
Ôn Cảnh đi theo sau cô, người đàn ông vốn dĩ ồn ào ầm ĩ nay lại hiếm khi im lặng như vậy. Cho đến khi Thịnh Ý mở khóa cửa, hai người bước vào nhà, anh mới giả vờ hỏi: “Bắt đầu từ khi nào vậy?”
Thịnh Ý “Hả?” một tiếng, Ôn Cảnh nói: “Bạn trai, từ lúc nào vậy? Lần trước gọi điện, em còn nói không có bạn trai.”
Anh muốn giả vờ như không quan tâm nhưng khi giọng nói vang lên, nó vẫn quá cứng nhắc.
Thịnh Ý trực giác cảm nhận được anh có chút không vui, nhưng cô không hiểu tại sao anh lại không vui, còn tưởng anh gặp vấn đề gì trong công việc. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh còn nhớ em từng nói với anh, em thích một người từ rất lâu chứ?”
Nói đến đây cô liền dừng lại, không nói thêm gì nữa. Những lời thừa thãi không cần nói rõ, Ôn Cảnh cũng có thể hiểu.
Môi Ôn Cảnh mấp máy muốn nói gì đó, nhưng cảm xúc gần như hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của anh, vô số luồng khí không biết từ đâu cuộn trào trong lồng ngực.
Anh sợ nếu tiếp tục ở lại, mình sẽ nói ra những lời khiến bản thân hối hận. Anh đột ngột đứng dậy, trong ánh mắt nghi hoặc của Thịnh Ý, im lặng một lúc rồi nói: “Anh có chút việc, đi trước đây.”
Anh ở đây chờ đợi nửa ngày, thậm chí còn chưa ngồi xuống, chưa uống một ngụm nước lại đột ngột nói muốn rời đi.
Thịnh Ý nhìn bóng lưng anh, vô thức gọi tên anh. Ôn Cảnh đi đến cổng sân rồi mới dừng lại. Anh quay đầu nhìn Thịnh Ý một cái, cuối cùng vẫn thở dài, nở một nụ cười nhạt trên môi: “Vừa rồi quên nói, chúc mừng tiểu Thịnh Ý, cuối cùng cũng được như ý nguyện.”
Thịnh Ý há hốc miệng, ngữ điệu của Ôn Cảnh quá kỳ lạ, trong lòng cô dấy lên một cảm giác kỳ quặc. Nhưng cô lại thấy những suy nghĩ đó quá hoang đường, không dám nghĩ sâu xa.
Cô hít một hơi thật nhẹ, cố gắng đè nén những suy nghĩ lộn xộn trong lòng xuống rồi mới nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, cong môi cười với anh.
“Anh cũng sẽ gặp được.” Cô nói.
Ôn Cảnh khựng lại không nói gì, trực tiếp mở cửa bước ra ngoài.
Thịnh Ý lại đứng yên tại chỗ một lúc rồi mới bước vào nhà. Chiếc vali mà lúc nãy Ôn Cảnh giúp cô xách vào vẫn lẻ loi trong phòng khách, Thịnh Ý có chút lơ đãng, đi tới mở vali, chuẩn bị ném quần áo bẩn vào máy giặt.
Còn chưa sắp xếp xong, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn Wechat.
[ Lâm Chiêu Chiêu ]: Cuối tháng, trường trung học số bảy tổ chức năm mươi lăm thành lập trường, cậu có đi không?
Mãi cho đến lúc Thịnh Ý tắm xong nằm trên giường, Giang Vọng vẫn chưa quay về.
Thịnh Ý ôm chặt chăn, những gì vừa xảy ra khiến cô choáng váng, mãi một lúc sau mới có thể bình tĩnh lại.
Sau khi bình tĩnh lại, trong đầu cô không tự chủ được hiện lên từng khoảnh khắc hai người bên nhau trong hai ngày qua, mặt cô đỏ bừng, dù đã qua một ngày nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng khó tin.
Cô và Giang Vọng thật sự đã yêu nhau.
Vui mừng khôn xiết, muốn khoe với cả thế giới nhưng lại không dám khoe. Từ đầu đến cuối, cô chỉ kể chuyện này cho Giản Hi biết, ngay cả Lâm Chiêu Chiêu cũng không nói.
Mong chờ quá lâu, bỗng dưng thành thật khiến cho người ta khó tránh khỏi cảm giác lo được lo mất. Vừa vui mừng vừa lo lắng, không dám cười lớn cũng không dám nói to.
Thịnh Ý thở dài, có lẽ vì lúc tối chơi ở bờ biển quá mệt nên không lâu sau cô đã ngủ thiếp đi.
Nửa đêm mơ màng cảm thấy có người mở cửa vào phòng, sau đó vén góc chăn chui vào.
Người đàn ông mang theo hơi nước và hơi lạnh thoang thoảng sau khi tắm xong. Thịnh Ý nheo mắt dụi đầu về phía anh, lơ mơ nói: “Không phải anh đã nói sẽ không vào phòng sao?”
Nói xong cũng không đợi anh trả lời, cô lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Giang Vọng mượn ánh trăng nhìn ngắm đường nét của cô, mi dài, môi cong nhẹ, khuôn mặt không quá góc cạnh ngược lại còn có chút bầu bĩnh.
Nhưng không hề béo, khuôn mặt cân đối nhìn lại càng thêm dịu dàng đáng yêu.
Anh áp lòng bàn tay lên gáy cô, khẽ ôm cô vào lòng rồi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mắt cô.
Sáng sớm hôm sau, hai người cùng nhau đi xe về Nam Thành.
Xe Giang Vọng vẫn còn đỗ ở ga tàu, anh đưa Thịnh Ý về ngõ Cảnh Đức trước rồi mới về nhà.
Lúc ngồi trên xe Giang Vọng, Thịnh Ý lại có cảm giác giống như cách biệt cả một thế giới. Cô nhớ lại lúc đến, anh vẫn là người mà cô thầm thương trộm nhớ bấy lâu không thể có được mà bây giờ, anh đã là bạn trai của cô.
Cô nắm chặt dây an toàn, quay sang nhìn anh.
Anh lái xe rất tập trung, ánh mắt chăm chú, tư thế rất thoải mái.
Những tài xế mới lái xe mà gặp tắc đường cũng sẽ không nhịn được mà có dáng vẻ mất kiên nhẫn nhưng anh lại không hề tỏ ra sốt ruột, không giống với phần lớn đàn ông mà cô quen biết.
Nhưng lại là kiểu người mà cô thích, lúc nên có nóng nảy thì rất nóng nảy, lúc nên lịch thiệp thì lại rất lịch thiệp.
Thịnh Ý thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại ra định lướt vòng bạn bè một lúc, đột nhiên có một cuộc gọi đến.
Thịnh Ý nghe máy, giọng nói của Ôn Cảnh nhanh chóng truyền qua loa: “Tiểu Thịnh Ý, em đi đâu vậy, sao anh không thấy ai ở nhà?”
Bên trong xe không gian không lớn mà lại yên tĩnh, Thịnh Ý vô thức nhìn Giang Vọng một cái, hạ thấp âm lượng xuống rồi mới nói: “Em đi công tác vừa về Nam Thành, giờ đang trên đường về nhà.”
“Đi công tác ở đâu, đang ở ga tàu à? Cần anh đến đón em không?”
“Không cần đâu, em... “ Cô khựng lại, hạ thấp giọng, lúng túng nói: “Có người đi cùng em rồi, anh ấy lái xe đưa em về.”
Cô vẫn chưa nói chuyện mình yêu đương với Ôn Kính, sợ đột nhiên xuất hiện một bạn trai sẽ dọa anh ấy, lại còn phải giải thích một mớ phiền phức nên nghĩ lại hay chờ gặp mặt trực tiếp rồi nói sau cũng được.
Nhưng Ôn Cảnh dù sao cũng quen biết cô nhiều năm, cô vừa khựng lại, anh ấy đã nhận ra có điều gì đó không ổn: “Đồng nghiệp nam?”
“...Phải.”
Ôn Cảnh im lặng một lúc, hỏi: “Sắp về đến nhà chưa?”
Thịnh Ý quay sang nhìn Giang Vọng định hỏi anh, còn chưa kịp mở lời đã nghe Giang Vọng nhàn nhạt nói: “Năm phút.”
Thịnh Ý liền nói: “Năm phút nữa.”
Ôn Cảnh nói: “Được, vậy anh đợi em ở cửa nhà.”
Thịnh Ý nói: “Hôm nay dì nhỏ không ở nhà sao?”
“Vừa nãy anh gõ cửa không thấy ai hết. Chú Lý nói rằng lúc sáng nhìn thấy dì ấy ra ngoài rồi, chắc là đi đến đoàn kịch.”
Thịnh Ý “à” một tiếng, sau khi cúp điện thoại, cô lại gọi cho Trần Tĩnh Nhiễm, biết được bà thực sự đang ở đoàn kịch, cô mới an tâm.
Lúc cúp điện thoại xong, xe đã đến ngõ Cảnh Đức. Giang Vọng đỗ xe ở ven đường, xuống xe lấy vali cho cô.
Hai người đứng đối diện nhau e, hai ngày nay hai người luôn ở bên nhau, đột nhiên phải chia xa, suy cho cùng vẫn là cảm thấy có chút không quen.
Thịnh Ý véo tai mình, nói: “Vậy em về trước nhé?”
Giang Vọng một tay đút túi quần liếc nhìn cô.
Ngõ Cảnh Đức hôm nay không có quá nhiều khách. Ánh nắng rực rỡ của mùa xuân dần trở nên gay gắt, chiếu lên người khiến ta cảm thấy ấm áp vô cùng.
Bên cạnh quán bán chè, có vài cô gái trẻ đang ngồi trò chuyện. Nhìn có vẻ là sinh viên đại học, đang ríu rít bàn tán về bộ phim mà họ mới xem gần đây.
Giang Vọng hừ một tiếng: “Không định giải thích à?”
Thịnh Ý chớp chớp mắt, nhất thời không hiểu Giang Vọng đang nói gì. Lạ thay, sau khi nói xong câu đó, anh không nói thêm gì nữa. Thịnh Ý suy nghĩ một lúc, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cô do dự hỏi: “Anh......ghen à?”
Cô mím môi, cảm thấy vừa buồn cười vừa ngọt ngào trong lòng.
Cô cong môi, nụ cười trong mắt không thể che giấu được. Giang Vọng liếc mắt sang chỗ khác.
“Không.” Anh nói.
Như sợ câu nói của mình không có sức thuyết phục, anh lại bổ sung thêm: “Ghen gì chứ?”
“Thanh mai trúc mã?”
“Cũng....có thể nói như vậy.”
Giang Vọng im lặng một lúc: “Lần trước ở Xuân Hương Lầu cũng là điện thoại của anh ta?”
Anh từng bước áp sát, Thịnh Ý vốn dĩ muốn nhịn nhưng lại thấy Giang Vọng lúc này mím chặt môi giả vờ không quan tâm, bộ dạng này thật sự có chút đáng yêu.
Cô cúi người nắm lấy tay anh, lại lắc lắc cánh tay anh nũng nịu, kéo dài giọng nói: “Nếu anh không yên tâm, có thể đi cùng em gặp anh ấy.”
Giang Vọng liếc nhìn cô, cô gái ngửa mặt nhìn anh, nụ cười rạng rỡ không che giấu, trong mắt như chứa cả một dải ngân hà lấp lánh.
Biết rõ lời này chỉ là lời trêu chọc anh nhưng anh vẫn không thể không mềm giọng. “Lần sau.” Anh nói.
Ít nhất phải chỉnh trang bản thân một chút mới có thể đi gặp tình địch. Tóm lại, không nên là trạng thái vừa ngủ dậy lại vừa mới xuống tàu cao tốc như thế này.
Thịnh Ý biết anh sẽ không đi cùng, cô ngoan ngoãn buông tay anh, kéo vali sang một bên.
Giang Vọng đứng ở cửa xe, vẫy tay với cô: “Về đi.”
Thịnh Ý ừ một tiếng, quay người đi vào ngõ. Đi được một nửa cô dừng lại lấy điện thoại ra, cúi đầu bấm bấm gì đó trong một phút.
Một lúc sau, Giang Vọng vừa ngồi vào xe đã nhận được một tin nhắn Wechat.
[Thịnh Ý]: Mai gặp lại anh nhé, anh trai.
Cho đến khi đi được khá xa, nụ cười trên môi Thịnh Ý vẫn chưa tắt. Sau khi cô gửi tin nhắn, chưa đầy hai phút, cô đã nhận được tin nhắn hồi âm của Giang Vọng.
Là một tin nhắn thoại, giọng điệu của người đàn ông không kiên nhẫn, có vẻ hơi hung dữ: “Biết rồi.”
Ngay sau đó, anh lại gửi đến một tin nhắn: “Đợi anh đến đón em.”
Thịnh Ý cất điện thoại đi không trả lời anh nữa, suy nghĩ một lúc lại lấy điện thoại ra mở Wechat, trước tiên là ghim khung chat của Giang Vọng lên đầu trang, sau đó lại mở danh thiếp của anh.
Cô muốn đổi biệt hiệu cho anh, cảm thấy hai chữ “Giang Vọng” quá khô khan nhưng đổi thành gì đây?
Cô nhăn mặt suy nghĩ, nhíu mày thành một cục, đủ loại biệt danh sến sẩm lướt qua trong đầu. Cuối cùng, cô vẫn chọn một cách đơn giản, gõ hai chữ “Bạn trai” lên.
Sau khi đổi xong cô thoát ra ngoài, nhìn khung chat của hai người một lúc, lòng như chứa một chai nước ngọt cam.
Nước ngọt sủi bọt ùng ục, vị ngọt sắp sửa đẩy nắp chai bật ra.
Cô vừa đi vừa xem, bất chợt một bóng đen phủ xuống trước mặt.
Mắt Thịnh Ý sáng lên, thậm chí quên cả cất điện thoại, ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đầy kinh ngạc: “Ôn Cảnh?”
Ánh mắt Ôn Cảnh nhìn vào chiếc điện thoại trong tay cô, hai chữ “Bạn trai” to đùng chói mắt.
Theo ánh mắt của anh, Thịnh Ý cũng biết chắc chắn anh đã nhìn thấy. Dù sao cũng là bạn cùng lớn lên, mặt cô nhanh chóng ửng đỏ, có chút lúng túng tắt màn hình điện thoại nhỏ giọng nói: “Chờ lát nữa sẽ nói với anh sau.”
Từ nhỏ Ôn Cảnh đã sợ nóng, lúc này mọi người còn đang mặc áo khoác mỏng, còn anh đã sớm thay sang áo thun.
Đã lâu rồi Thịnh Ý không gặp anh, mấy năm nay tuy anh cũng về nhà vài lần, nhưng phần lớn thời gian Thịnh Ý vẫn ở trường, khi cô về nhà thì anh đã đi rồi.
Chỉ có một lần anh đến Bắc Kinh công tác, Thịnh Ý dẫn anh đi dạo quanh trường mình mấy vòng.
Lần đó họ cũng không gặp nhau được bao lâu, thậm chí còn chưa kịp ăn tối, Ôn Cảnh đã vội vã rời đi.
Vì vậy lúc này gặp lại Ôn Cảnh, Thịnh Ý thực sự rất vui.
Cô không để ý đến sự việc nhỏ vừa xảy ra. Sau khi nói xong, Thịnh Ý không hề khách sáo ném vali của mình cho Ôn Cảnh, sau đó móc chìa khóa ra mở cổng.
Ôn Cảnh đi theo sau cô, người đàn ông vốn dĩ ồn ào ầm ĩ nay lại hiếm khi im lặng như vậy. Cho đến khi Thịnh Ý mở khóa cửa, hai người bước vào nhà, anh mới giả vờ hỏi: “Bắt đầu từ khi nào vậy?”
Thịnh Ý “Hả?” một tiếng, Ôn Cảnh nói: “Bạn trai, từ lúc nào vậy? Lần trước gọi điện, em còn nói không có bạn trai.”
Anh muốn giả vờ như không quan tâm nhưng khi giọng nói vang lên, nó vẫn quá cứng nhắc.
Thịnh Ý trực giác cảm nhận được anh có chút không vui, nhưng cô không hiểu tại sao anh lại không vui, còn tưởng anh gặp vấn đề gì trong công việc. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh còn nhớ em từng nói với anh, em thích một người từ rất lâu chứ?”
Nói đến đây cô liền dừng lại, không nói thêm gì nữa. Những lời thừa thãi không cần nói rõ, Ôn Cảnh cũng có thể hiểu.
Môi Ôn Cảnh mấp máy muốn nói gì đó, nhưng cảm xúc gần như hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của anh, vô số luồng khí không biết từ đâu cuộn trào trong lồng ngực.
Anh sợ nếu tiếp tục ở lại, mình sẽ nói ra những lời khiến bản thân hối hận. Anh đột ngột đứng dậy, trong ánh mắt nghi hoặc của Thịnh Ý, im lặng một lúc rồi nói: “Anh có chút việc, đi trước đây.”
Anh ở đây chờ đợi nửa ngày, thậm chí còn chưa ngồi xuống, chưa uống một ngụm nước lại đột ngột nói muốn rời đi.
Thịnh Ý nhìn bóng lưng anh, vô thức gọi tên anh. Ôn Cảnh đi đến cổng sân rồi mới dừng lại. Anh quay đầu nhìn Thịnh Ý một cái, cuối cùng vẫn thở dài, nở một nụ cười nhạt trên môi: “Vừa rồi quên nói, chúc mừng tiểu Thịnh Ý, cuối cùng cũng được như ý nguyện.”
Thịnh Ý há hốc miệng, ngữ điệu của Ôn Cảnh quá kỳ lạ, trong lòng cô dấy lên một cảm giác kỳ quặc. Nhưng cô lại thấy những suy nghĩ đó quá hoang đường, không dám nghĩ sâu xa.
Cô hít một hơi thật nhẹ, cố gắng đè nén những suy nghĩ lộn xộn trong lòng xuống rồi mới nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, cong môi cười với anh.
“Anh cũng sẽ gặp được.” Cô nói.
Ôn Cảnh khựng lại không nói gì, trực tiếp mở cửa bước ra ngoài.
Thịnh Ý lại đứng yên tại chỗ một lúc rồi mới bước vào nhà. Chiếc vali mà lúc nãy Ôn Cảnh giúp cô xách vào vẫn lẻ loi trong phòng khách, Thịnh Ý có chút lơ đãng, đi tới mở vali, chuẩn bị ném quần áo bẩn vào máy giặt.
Còn chưa sắp xếp xong, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn Wechat.
[ Lâm Chiêu Chiêu ]: Cuối tháng, trường trung học số bảy tổ chức năm mươi lăm thành lập trường, cậu có đi không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.