Chương 12: Vì sao không kết hôn?
Điềm Anh
03/11/2023
Đêm hôm đó, Trần Tĩnh Nhiễm và Thịnh Ý cùng nhau xem pháo hoa trong vài
giờ. Nhiệt độ điều hoà trong phòng rất cao, Trần Tĩnh Nhiễm đi đến tủ
rượu lấy ra một chai rượu vang đỏ, cả hai đều không biết uống rượu vì
vậy uống đến say khướt.
Hai má Thịnh Ý đỏ bừng.
Đêm đó, hai người nằm ngửa trong phòng Trần Tĩnh Nhiễm, cô quay người ôm lấy dì nhỏ, nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay bà, mơ hồ hỏi: "Sao dì lại không kết hôn?"
Ngày bình thường cô sẽ không bao giờ hỏi những câu như vậy nhưng đêm nay bởi vì say rượu nên mới có can đảm hỏi bà. Mặc dù mọi người đều
là gia đình với nhau nhưng cô vẫn luôn duy trì một mối quan hệ nhất định với từng người.
Cho nên mặc dù rất tò mò về chuyện của Trần Tĩnh Nhiễm nhưng cô cũng chưa bao giờ hỏi bà quá nhiều. Cô cảm thấy nếu dì nhỏ muốn nói thì tự nhiên sẽ nói ra, nếu bà không muốn nói thì dù có hỏi cũng không có tác dụng gì.
Nói xong không đợi Trần Tĩnh Nhiễm trả lời, Thịnh Ý chớp mắt, lặng lẽ thở dài trong bóng tối. Đang lúc cô cho rằng Trần Tĩnh Nhiễm sẽ không trả lời, thì giọng nói thì thầm như tiếng thở dài của một người phụ nữ đột nhiên từ trong bóng tối truyền đến: "Kết hôn à..."
Trần Tĩnh Nhiễm nói một hồi: "Thật ra dì rất ghét thế giới này, dường như cuộc đời của một con người từ khi sinh ra đã được sắp đặt từng bước một."
"Phải học tập, phải thi đại học, không được yêu sớm nhưng khi đến tuổi thì phải kết hôn. Dù không có ai trong lòng thì vẫn phải cưới, nhất định phải kết hôn."
"Nhưng như thế nào mới được coi là già?"
Bà dường như đã uống say khướt, những lời bà giữ mãi trong lòng cho đến hôm nay cuối cùng cũng tìm được lối thoát tuôn ra ngoài.
"Kết hôn xong sẽ phải sinh con. Lúc ấy, cuộc đời của người phụ nữ sẽ chấm dứt và dành phần đời còn lại xoay quanh những đứa con".
"Nếu cuộc sống của con không đi theo quy luật này, người ta sẽ cứ hỏi: Vì sao không kết hôn? Nếu không kết hôn vậy về già ai sẽ chăm sóc đây?"
Bà cúi đầu cười nhẹ: "Trước đây dì từng nghĩ khi về già sẽ gửi mình vào viện dưỡng lão. Có người nuôi dưỡng con cái vậy khi về già liệu họ có bảo đảm được bản thân sẽ được che chở không?"
Trong giọng nói có chút mỉa mai, Thịnh Ý im lặng lắng nghe bà nói, mãi cho đến khi nói xong, Thịnh Ý mới hỏi: "Dì của cháu có muốn gả cho ai không?"
Đêm đã khuya, hiện tại đã quá nửa đêm. Tiếng pháo bên ngoài càng lúc càng lớn.
Ngõ Cảnh Đức không lớn, tiếng nói của người bên ngoài cửa len qua bức tường dày vọng vào trong phòng, Thịnh Ý nghe thấy âm thanh của trẻ con hô lên: "Tuyết rơi rồi!"
Trận tuyết đầu tiên trong năm 2012 rơi vào ngày đầu tiên của năm mới.
So với sự ồn ào bên ngoài, căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. "Có chứ."
Im lặng hồi lâu, Trần Tĩnh Nhiễm nhẹ giọng nói: "Dì có một người muốn kết hôn."
"Vậy chú ấy đâu rồi ạ?"
"Tất nhiên là ở nhà của chú rồi, ở bên cạnh vợ con chú ấy."
Thịnh Ý im lặng một lúc, nhưng cánh tay lại ôm Trần Tĩnh Nhiễm chặt hơn.
Có lẽ vì đêm qua thức quá khuya nên ngày hôm sau cả Trần Tĩnh Nhiễm và Thịnh Ý đều dậy muộn.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào, Thịnh Ý đưa tay che mắt, hiện tại có hơi đau nhức. Cô sờ điện thoại xem thì phát hiện Lâm Chiêu Chiêu đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn trong đêm.
[Lâm Chiêu Chiêu]: Ôi, tiếc quá sao cậu không đến, hôm nay bên sông có bắn pháo hoa, đẹp lắm luôn!
[Lâm Chiêu Chiêu]: Nhắc mới nhớ, sau khi xem pháo hoa xong ở đây có một hoạt động, người thắng sẽ nhận được một chiếc gối hình con rồng. Trời ơi, mình thề luôn cái gối đó đẹp lắm! Mình rất muốn có được nhưng một nhóm phải có đủ bốn người thì mới có thể tham gia cuộc thi, do cậu vắng mặt nên nhóm tụi mình thiếu đi một người, vì vậy tụi mình đã tìm một người không quen biết để ghép nhóm cùng.
[Lâm Chiêu Chiêu]: Nhưng mà có một cô gái cực kỳ xinh đẹp đồng ý ghép nhóm cùng tụi mình. Xinh đẹp đến nỗi Lý Lâm không dám nhìn thẳng luôn hahahahaa. Đúng là cái đồ không có tiền đồ! Sau đó, cậu ta cố gắng giải thích rằng đó là do ngạc nhiên mà thôi và không có ý nghĩa gì khác, ai thèm quan tâm cậu ta có ý nghĩa gì khác chứ!
[Lâm Chiêu Chiêu]: Cậu ta có ý gì khác cũng vô ích thôi, cô gái đấy để ý Giang Vọng, thậm chí còn xin số điện thoại của Giang Vọng nữa cơ.
Thịnh Ý đọc đến đây, vẻ mặt ngừng lại.
[Thịnh Ý]: Thế cậu ấy có cho không?
Không ngờ Lâm Chiêu Chiêu lại dậy khá sớm, cô nhanh chóng gọi điện cho Thịnh Ý.
Trần Tĩnh Nhiễm đã thức dậy, hiện tại đang ở trong bếp nấu ăn. Thịnh Ý nhận điện thoại, nghe thấy Lâm Chiêu Chiêu nói: "Tất nhiên là Giang Vọng không cho rồi! Cậu cũng biết rồi cậu ta rồi đấy, chính là phải khiến cho người ta tức chết mới được. Cậu ta trực tiếp trả lời rằng bản thân không có điện thoại, lý do nghe vô cùng miễn cưỡng đúng không? Đúng là không thèm cho người ta một chút hy vọng nào luôn...."
Có lẽ do bị ảnh hưởng bởi không khí chào đón năm mới vậy nên giọng nói của Lâm Chiêu Chiêu nghe vô cùng hăng hái. Cô cao giọng miêu tả tình huống tối qua một cách khoa trương.
Khi nghe thấy Giang Vọng không cho cô gái kia số điện thoại, trong lòng Thịnh Ý chợt thấy nhẹ nhõm, cô thở ra một hơi nhìn mái nhà bên ngoài cửa sổ đã chuyển sang màu trắng.
Ban đêm tuyết rơi dày đặc, trong sân có một cành lê lớn bị tuyết đè nát, lúc đó Thịnh Ý đã tỉnh lại, nhưng buồn ngủ quá nên lại chìm vào sâu giấc ngủ.
Lúc này cô đi ra ngoài nhìn thấy cành lê tội nghiệp tối qua đang nằm dưới mặt đất bị lớp tuyết đè nát.
Cô lấy chổi chuẩn bị quét tuyết, bọn trẻ con lại đang chơi ném tuyết ngoài sân, tiếng cười đùa vang vọng rất xa.
Thịnh Ý không không đề phòng, một quả cầu tuyết đột nhiên từ bên ngoài bay vào, rơi thẳng vào chân Thịnh Ý. Nếu cô chỉ cần tiến thêm một bước nữa thì có lẽ quả cầu tuyết sẽ đập vào đầu cô.
Thịnh Ý bước tới mở cửa sân, muốn dặn bọn trẻ phải cẩn thận khi ném cầu tuyết khi kẻo ném trúng làm người khác bị thương. Khoảnh khắc muốn mở cửa, cô bất ngờ nhìn thấy Giang Vọng đi bộ từ trong ngõ ra. Bên tay anh đang đỡ một ông lão, hiếm khi lộ ra vẻ hoà nhã, dáng vẻ vô cùng cẩn thận.
Thịnh Ý nắm chặt cán chổi gỗ, không biết bây giờ nên giả vờ làm như không thấy hay đứng ở đây chào hỏi thì tốt hơn.
Thích một người chính là như vậy, mỗi điểm giao nhau giữa anh và cô đều được vô cùng phóng đại. Bất kỳ sự lựa chọn nào cũng phải đắn đo do dự rất lâu mới có thể đưa ra quyết định, sợ hãi bản thân thể thiện không tốt sẽ làm mất điểm trong mắt đối phương.
Cô cúi đầu nhìn bản thân, chợt nhận ra sau khi thức dậy cô mới chỉ khoác tạm một chiếc áo khoác ngoài, bên trong là bộ đồ ngủ tối quả, tóc chưa chải và cô còn chưa rửa mặt.....
Tim cô đập liên hồi, giây tiếp theo, cô nhanh chóng đóng cửa lại và chạy lên lầu một mạch.
Trần Tĩnh Nhiễm tưởng Thịnh Ý lại phát điên, bà phàn nàn trách cứ mấy câu.
Thịnh Ý chưa kịp nghe rõ thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Thịnh Ý thò đầu từ cửa sổ phòng tắm nhìn xuống dưới thấy Giang Vọng mặc một chiếc áo khoác ngoài sáng màu với vẻ mặt điềm tĩn, đang đứng trước cửa nhà họ.
Hai má Thịnh Ý đỏ bừng.
Đêm đó, hai người nằm ngửa trong phòng Trần Tĩnh Nhiễm, cô quay người ôm lấy dì nhỏ, nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay bà, mơ hồ hỏi: "Sao dì lại không kết hôn?"
Ngày bình thường cô sẽ không bao giờ hỏi những câu như vậy nhưng đêm nay bởi vì say rượu nên mới có can đảm hỏi bà. Mặc dù mọi người đều
là gia đình với nhau nhưng cô vẫn luôn duy trì một mối quan hệ nhất định với từng người.
Cho nên mặc dù rất tò mò về chuyện của Trần Tĩnh Nhiễm nhưng cô cũng chưa bao giờ hỏi bà quá nhiều. Cô cảm thấy nếu dì nhỏ muốn nói thì tự nhiên sẽ nói ra, nếu bà không muốn nói thì dù có hỏi cũng không có tác dụng gì.
Nói xong không đợi Trần Tĩnh Nhiễm trả lời, Thịnh Ý chớp mắt, lặng lẽ thở dài trong bóng tối. Đang lúc cô cho rằng Trần Tĩnh Nhiễm sẽ không trả lời, thì giọng nói thì thầm như tiếng thở dài của một người phụ nữ đột nhiên từ trong bóng tối truyền đến: "Kết hôn à..."
Trần Tĩnh Nhiễm nói một hồi: "Thật ra dì rất ghét thế giới này, dường như cuộc đời của một con người từ khi sinh ra đã được sắp đặt từng bước một."
"Phải học tập, phải thi đại học, không được yêu sớm nhưng khi đến tuổi thì phải kết hôn. Dù không có ai trong lòng thì vẫn phải cưới, nhất định phải kết hôn."
"Nhưng như thế nào mới được coi là già?"
Bà dường như đã uống say khướt, những lời bà giữ mãi trong lòng cho đến hôm nay cuối cùng cũng tìm được lối thoát tuôn ra ngoài.
"Kết hôn xong sẽ phải sinh con. Lúc ấy, cuộc đời của người phụ nữ sẽ chấm dứt và dành phần đời còn lại xoay quanh những đứa con".
"Nếu cuộc sống của con không đi theo quy luật này, người ta sẽ cứ hỏi: Vì sao không kết hôn? Nếu không kết hôn vậy về già ai sẽ chăm sóc đây?"
Bà cúi đầu cười nhẹ: "Trước đây dì từng nghĩ khi về già sẽ gửi mình vào viện dưỡng lão. Có người nuôi dưỡng con cái vậy khi về già liệu họ có bảo đảm được bản thân sẽ được che chở không?"
Trong giọng nói có chút mỉa mai, Thịnh Ý im lặng lắng nghe bà nói, mãi cho đến khi nói xong, Thịnh Ý mới hỏi: "Dì của cháu có muốn gả cho ai không?"
Đêm đã khuya, hiện tại đã quá nửa đêm. Tiếng pháo bên ngoài càng lúc càng lớn.
Ngõ Cảnh Đức không lớn, tiếng nói của người bên ngoài cửa len qua bức tường dày vọng vào trong phòng, Thịnh Ý nghe thấy âm thanh của trẻ con hô lên: "Tuyết rơi rồi!"
Trận tuyết đầu tiên trong năm 2012 rơi vào ngày đầu tiên của năm mới.
So với sự ồn ào bên ngoài, căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. "Có chứ."
Im lặng hồi lâu, Trần Tĩnh Nhiễm nhẹ giọng nói: "Dì có một người muốn kết hôn."
"Vậy chú ấy đâu rồi ạ?"
"Tất nhiên là ở nhà của chú rồi, ở bên cạnh vợ con chú ấy."
Thịnh Ý im lặng một lúc, nhưng cánh tay lại ôm Trần Tĩnh Nhiễm chặt hơn.
Có lẽ vì đêm qua thức quá khuya nên ngày hôm sau cả Trần Tĩnh Nhiễm và Thịnh Ý đều dậy muộn.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào, Thịnh Ý đưa tay che mắt, hiện tại có hơi đau nhức. Cô sờ điện thoại xem thì phát hiện Lâm Chiêu Chiêu đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn trong đêm.
[Lâm Chiêu Chiêu]: Ôi, tiếc quá sao cậu không đến, hôm nay bên sông có bắn pháo hoa, đẹp lắm luôn!
[Lâm Chiêu Chiêu]: Nhắc mới nhớ, sau khi xem pháo hoa xong ở đây có một hoạt động, người thắng sẽ nhận được một chiếc gối hình con rồng. Trời ơi, mình thề luôn cái gối đó đẹp lắm! Mình rất muốn có được nhưng một nhóm phải có đủ bốn người thì mới có thể tham gia cuộc thi, do cậu vắng mặt nên nhóm tụi mình thiếu đi một người, vì vậy tụi mình đã tìm một người không quen biết để ghép nhóm cùng.
[Lâm Chiêu Chiêu]: Nhưng mà có một cô gái cực kỳ xinh đẹp đồng ý ghép nhóm cùng tụi mình. Xinh đẹp đến nỗi Lý Lâm không dám nhìn thẳng luôn hahahahaa. Đúng là cái đồ không có tiền đồ! Sau đó, cậu ta cố gắng giải thích rằng đó là do ngạc nhiên mà thôi và không có ý nghĩa gì khác, ai thèm quan tâm cậu ta có ý nghĩa gì khác chứ!
[Lâm Chiêu Chiêu]: Cậu ta có ý gì khác cũng vô ích thôi, cô gái đấy để ý Giang Vọng, thậm chí còn xin số điện thoại của Giang Vọng nữa cơ.
Thịnh Ý đọc đến đây, vẻ mặt ngừng lại.
[Thịnh Ý]: Thế cậu ấy có cho không?
Không ngờ Lâm Chiêu Chiêu lại dậy khá sớm, cô nhanh chóng gọi điện cho Thịnh Ý.
Trần Tĩnh Nhiễm đã thức dậy, hiện tại đang ở trong bếp nấu ăn. Thịnh Ý nhận điện thoại, nghe thấy Lâm Chiêu Chiêu nói: "Tất nhiên là Giang Vọng không cho rồi! Cậu cũng biết rồi cậu ta rồi đấy, chính là phải khiến cho người ta tức chết mới được. Cậu ta trực tiếp trả lời rằng bản thân không có điện thoại, lý do nghe vô cùng miễn cưỡng đúng không? Đúng là không thèm cho người ta một chút hy vọng nào luôn...."
Có lẽ do bị ảnh hưởng bởi không khí chào đón năm mới vậy nên giọng nói của Lâm Chiêu Chiêu nghe vô cùng hăng hái. Cô cao giọng miêu tả tình huống tối qua một cách khoa trương.
Khi nghe thấy Giang Vọng không cho cô gái kia số điện thoại, trong lòng Thịnh Ý chợt thấy nhẹ nhõm, cô thở ra một hơi nhìn mái nhà bên ngoài cửa sổ đã chuyển sang màu trắng.
Ban đêm tuyết rơi dày đặc, trong sân có một cành lê lớn bị tuyết đè nát, lúc đó Thịnh Ý đã tỉnh lại, nhưng buồn ngủ quá nên lại chìm vào sâu giấc ngủ.
Lúc này cô đi ra ngoài nhìn thấy cành lê tội nghiệp tối qua đang nằm dưới mặt đất bị lớp tuyết đè nát.
Cô lấy chổi chuẩn bị quét tuyết, bọn trẻ con lại đang chơi ném tuyết ngoài sân, tiếng cười đùa vang vọng rất xa.
Thịnh Ý không không đề phòng, một quả cầu tuyết đột nhiên từ bên ngoài bay vào, rơi thẳng vào chân Thịnh Ý. Nếu cô chỉ cần tiến thêm một bước nữa thì có lẽ quả cầu tuyết sẽ đập vào đầu cô.
Thịnh Ý bước tới mở cửa sân, muốn dặn bọn trẻ phải cẩn thận khi ném cầu tuyết khi kẻo ném trúng làm người khác bị thương. Khoảnh khắc muốn mở cửa, cô bất ngờ nhìn thấy Giang Vọng đi bộ từ trong ngõ ra. Bên tay anh đang đỡ một ông lão, hiếm khi lộ ra vẻ hoà nhã, dáng vẻ vô cùng cẩn thận.
Thịnh Ý nắm chặt cán chổi gỗ, không biết bây giờ nên giả vờ làm như không thấy hay đứng ở đây chào hỏi thì tốt hơn.
Thích một người chính là như vậy, mỗi điểm giao nhau giữa anh và cô đều được vô cùng phóng đại. Bất kỳ sự lựa chọn nào cũng phải đắn đo do dự rất lâu mới có thể đưa ra quyết định, sợ hãi bản thân thể thiện không tốt sẽ làm mất điểm trong mắt đối phương.
Cô cúi đầu nhìn bản thân, chợt nhận ra sau khi thức dậy cô mới chỉ khoác tạm một chiếc áo khoác ngoài, bên trong là bộ đồ ngủ tối quả, tóc chưa chải và cô còn chưa rửa mặt.....
Tim cô đập liên hồi, giây tiếp theo, cô nhanh chóng đóng cửa lại và chạy lên lầu một mạch.
Trần Tĩnh Nhiễm tưởng Thịnh Ý lại phát điên, bà phàn nàn trách cứ mấy câu.
Thịnh Ý chưa kịp nghe rõ thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Thịnh Ý thò đầu từ cửa sổ phòng tắm nhìn xuống dưới thấy Giang Vọng mặc một chiếc áo khoác ngoài sáng màu với vẻ mặt điềm tĩn, đang đứng trước cửa nhà họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.