Chương 35: Ngoại truyện – Hạ
Na Chích Hồ Ly
24/02/2014
Ngày thứ hai, mặc dù không có bánh hoa quế, nhưng Lâm Xuyên lại mang đến bánh ngải cứu. Mới nếm thử thì thấy có vị hơi đăng đắng, nhưng khi nhai lại có vị ngọt. Vị ngọt đó lưu luyến trong miệng, ngay cả lòng cũng thấy ngọt ngào.
Từ đó về sau, hàng ngày hắn đều hỏi cô ngày mai muốn ăn gì. Thời gian qua đi, những ngại ngần cùng những cử chỉ khách khí lúc đầu của cô dần mất đi. Đúng như lời hắn nói, đó chỉ là sở thích nho nhỏ, nói cũng có sao đâu? Thiên địa rộng lớn, chắc sẽ khoan dung cho cái sở thích nho nhỏ này của cô…
Khoảng thời gian thanh thản dễ chịu lặng lẽ trôi đi. Một buổi sáng nào đó, người đánh thức cô dậy, không phải là Lâm Xuyên mang điểm tâm đến cho cô như cô nghĩ, mà là sư muội Nghi Huyên đang khẩn trương kêu gào gọi cô.
“Sư tỷ! Phương Thanh sư tỷ! Mau tỉnh lại!!!” Nghi Huyên khẽ lay lay vai cô, thanh âm khẩn thiết xen lẫn với hơi thở gấp gáp.
Cô mở mắt, miễn cưỡng hỏi: “Làm sao vậy?”
Nghi Huyên khóc không ra nước mắt nói, “Sư tỷ ơi! Hôm nay là ngày “Hội thi Tam Đàn” đó!”
Phương Thanh nghĩ một lát rồi nói: “Năm nay đến lượt ta à?”
“Đúng vậy!” Nghi Huyên nói, “Ngày hôm qua Tiểu Xuyên Nhi không nói với tỷ sao?”
Nói đến “Hội thi Tam Đàn” thì tên cũng như nội dung, đó là ba vị Đàn Chủ sẽ liên hợp lại để chủ trì hội thi. Phàm là đệ tử của Dịch Thủy đình, khi mới vào phái, đều được truyền thụ nền tảng cơ bản của kiếm thuật và môn tâm pháp. Sau đó sẽ để sư phụ của mình đánh giá xem có đủ tư cách để tiếp tục tu luyện cao lên không. Khi sư phụ đồng ý thì sẽ thông báo với toàn phái. Sau cùng môn phái sẽ tổ chức “ Hội thi Tam Đàn” để đưa ra quyết định cuối cùng.
Dịch Thủy đình có bốn vị Đàn Chủ, mỗi lần sẽ có ba vị Đàn Chủ thay phiên nhau đảm đương. Từ sau cuộc đại chiến thì cô không còn quan tâm đến các công việc trong phái nữa, nên cũng không để ý đến các lượt luân phiên này. Hình như tám năm trước từng làm một lần, sau đó thì không tham gia nữa.
“Sư tỷ à, tỷ vẫn còn nghĩ cái gì vậy? Vân Linh sư bá và Tử Vưu sư thúc đang chờ tỷ đó!!!” Nghi Huyên nói, rồi ba chân bốn cẳng giúp cô mặc quần áo.
Phương Thanh bắt đầu tỉnh táo hơn một chút, liếc mắt nhìn lên cái bàn gần đó. Trên bàn, bày một bát cháo hoa cùng một đĩa mật hoa quế. Cô không kìm lòng hỏi: “Lâm Xuyên đâu rồi?”
“Còn dám hỏi thế à!” Nghi Huyên tức giận, “Hôm nay hắn cũng tham gia!”
“Hả?” Phương Thanh hơi ngạc nhiên, “Vẫn chưa tiến cử hắn với Chưởng môn sao…”
“Là muội tiến cử đó!” Nghi Huyên bất bình nói, “Nếu chờ tỷ thì không biết đến lúc nào nữa. Muội hỏi tỷ, Tiểu Xuyên Nhi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Phương Thanh ngẩn người, không trả lời được.
“Mười tám rồi!!! Đệ tử của bản môn mười ba, mười bốn tuổi là nên dự thi rồi! Năm xưa chính tỷ mới mười tuổi đã dự thi còn gì!” Nghi Huyên buồn bã nói, “Muội thương Tiểu Xuyên Nhi quá! Sao lại gặp phải sư phụ như tỷ cơ chứ? Cho dù tỷ không nghĩ đến hắn, thì cũng nên nghĩ cho thân thể của mình chứ! Hắn luyện xong thuật Ngưng Kính ngày nào, thì tốt cho tỷ ngày đó…”
Phương Thanh nghe cô ấy thao thao bất tuyệt oán trách liên tục, nên cũng thấy hổ thẹn. Tuổi nay mới tham gia Hội thi Tam Đàn là quá muộn, cô là sư phụ mà không dạy hắn đến một chiêu nửa thức, đã vậy còn làm hắn lỡ mất cơ hội…
Cô cứ mang tâm trạng day dứt như vậy đến Hội thi, hai vị Đàn chủ Vân Linh cùng Tử Vưu đã đợi rất lâu rồi, khi họ thấy cô thì lắc đầu thở dài. Hai người hỏi han vài câu, rồi tuyên bố bắt đầu Hội thi.
Phương Thanh đưa mắt nhìn vào trong hàng đệ tử dự thi thì thấy Lâm Xuyên. So với đám đệ tử nhỏ tuổi hơn thì vóc dáng của hắn đúng là hạc giữa bầy gà. Cô chột dạ cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt hắn.
Hội thi chia làm ba vòng: Điển tịch kinh nghĩa (Văn học cổ) – Trận pháp huyền thuật – Kiếm thuật và võ nghệ. Ba vòng sẽ được tổ chức ở ba địa điểm khác nhau, ở đây sẽ thi văn học trước. Trong ba người thì Phương Thanh giỏi võ nhất nên ba vòng đều để cô làm chủ cuộc thi. Cô cũng không phản đối, nhưng đối với vòng thi này cô không hứng thú lắm, nên được một lát thì đứng dậy đi đến địa điểm tổ chức phần thi thứ ba.
Đấu võ, thông thường đều tổ chức trên đài nổi giữa hồ Lân Thủy. Nhưng khi đứng trên đài nổi, Phương Thanh bỗng thấy buồn bã vô cớ. Cô đứng thờ ơ, lẳng lặng nhìn ngắm. Bây giờ là cuối thu, núi đồi đã mất hết sắc xanh, sen trên mặt hồ thì tàn úa đìu hiu, trông thê lương vô cùng.
Cô cứ đững mãi như vậy, đứng rất lâu, thời gian trôi đi thật chậm chạp. Cô không khỏi thở dài lắc đầu. Hội thi Tam Đàn, tuyển chọn rất nghiêm khắc, chỉ tuyển những tinh anh. Nếu không qua được hai vòng kia thì sẽ không có cơ hội đấu với cô.
Xem ra, năm nay không tuyển được ai…
Ngay khi cô đang nghĩ như vậy thì bỗng thấy phía xa xa có một đoàn người. Cô lập tức đổi lại tư thế khoan thai, trưng ra thái độ nghiêm túc. Song, một đoàn người kia, phần lớn là đồng môn đến xem, còn chân chính đi lên đài nổi, thì chỉ có duy nhất một người.
Phương Thanh nhìn đối thủ trước mặt, trong lòng bỗng hốt hoảng.
Lâm Xuyên nhìn cô, cũng lộ ra vẻ mặt xấu hổ. Cuối cùng, hắn ổn định lại tinh thần, ôm quyền cúi đầu nói: “Thỉnh sư phụ dạy bảo.”
Phương Thanh gật đầu nhưng lại do dự chưa động thủ. Lại nói tiếp là cô chưa bao giờ thấy bộ dạng của hắn khi mặc trang phục chiến đấu. Vẻ mặt nghiêm túc, tay cầm kiếm, nhìn hắn rất có nhuệ khí, khiến cô có chút ngạc nhiên. Song, nhuệ khí thì đủ rồi, nhưng không biết võ nghệ ra sao, cô nên dùng lực như thế nào mới tốt?
Thấy cô chậm chạp không động thủ, Lâm Xuyên thở dài cúi đầu, đè thấp giọng nói: “Sư phụ không cần phải lo lắng cho đệ tử, càng không cần nhường đệ tử, cứ như bình thường là được. Đệ tử sẽ dốc toàn lực để ứng phó. Thỉnh sư phụ dạy bảo.”
Lời nói của hắn vẫn dịu dàng chân thành như mọi ngày, cô cười nhẹ, không chần chừ nữa, mở miệng nói: “Ta chỉ thử ngươi mười chiêu, được thì cho qua, chỉ cần trình độ khá là được.”
Lâm Xuyên nghe vậy thì gật đầu.
Phương Thanh chìa tay ra, cười nói: “Xuất chiêu đi.”
Lâm Xuyên hít sâu một hơi, vung kiếm tấn công.
Một chiêu này, Phương Thanh quá quen thuộc, chính là chiêu kiếm sơ đẳng của Dịch Thủy đình, chiêu Phi Sương. Nhưng tu vi của hắn chưa đủ, chẳng có chút công hiệu nào, ngay cả kiếm cô cũng không rút, chỉ di chuyển người là có thể tránh được toàn bộ lưỡi kiếm đang quét tới.
Lâm Xuyên thấy một đòn kia không có hiệu quả, lại xuất tiếp một chiêu nữa, tên là “Lưu Tuyết”. Chiêu này hoàn toàn khác với chiêu “Phi Sương” tập hợp nhiều thanh kiếm cùng tấn công về một điểm, còn Lưu Tuyết thì ngưng tụ thành một dải kiếm uyển chuyển như lụa. Đây là một kỹ thuật tập kích bất ngờ.
Nhìn hắn xuất ra chiêu này, Phương Thanh lắc đầu thở dài. Hiển nhiên kiếm thuật của hắn là do Nghi Huyên truyền thụ. Tư thế thì rất đẹp mắt, nhưng uy lực không đủ. Hơn nữa trong chiêu kiếm này, dùng quá nhiều khoảng trống, rõ ràng không có sát khí, chỉ sợ khi chiến đấu thực tế sẽ không thể đánh bại kẻ địch. Lại nhìn bước chân của hắn không ổn định, dáng người đứng không vững chắc, xuất chiêu cũng chỉ được mặt hình thức, chỉ sợ không thể lĩnh hội được sự tinh diệu trong kiếm pháp của Dịch Thủy.
Có lẽ không được rồi…Cô nghĩ đến đây, không né tránh nữa, bất ngờ tung người đến trước mặt hắn, một tay chặn kiếm của hắn, tay còn lại tung chưởng đánh về phía ngực hắn. Một chưởng tuy chưa dùng hết mười thành công lực, nhưng cũng đủ đánh hắn rơi khỏi đài nổi.
Ngay khi hắn rơi xuống nước, bốn bề đều vang lên tiếng thở dài. Và khoảnh khắc đó, ký ức của cô bỗng ùa về thật rõ rệt. Từ trước kia rất lâu, cô cũng từng đánh bại một người, và cũng từng nghe thấy những tiếng thở dài tiếc nuối. Mà người đã thua cô nửa chiêu kia, không bao lâu sau thì rời khỏi sư môn, đi đến chân trời xa xăm, không hề có tin tức…
Sự sợ hãi nháy mắt chiếm cứ tâm can cô. Mà lúc này, Lâm Xuyên cũng từ dưới nước trèo lên. Khi lần thứ hai hắn đứng trên đài nổi, cả người ướt sũng, trông hết sức thảm hại. Hắn lau qua nước trên mặt, cúi đầu nói với cô: “Đa tạ sư phụ đã dạy bảo.”
Thanh âm của hắn rất bình tĩnh không rõ vui giận, còn cô thì khiếp đảm, lí nhí đáp lại hắn: “Ừ…”
Sau ba vòng thi của Hội thi Tam Đàn, không ai vượt qua.
Khi hội thi kết thúc, Phương Thanh lo lắng thấp thỏm quay về phòng. Trong lòng tích tụ bao nhiêu suy nghĩ, khiến cô vô cùng bối rối. Dưới áp lực tâm lý, cơ thể cô cũng trở nên nặng nề hơn. Cảm giác mệt mỏi lại tập kích lần nữa, khiến cô kiệt sức chỉ muốn đi ngủ.
Cô dựa người lên gối, nhưng ngay lúc cô nửa mộng nửa tỉnh thì cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra không thương tiếc. Nghi Huyên vọt vào, lắc lắc bả vai của cô, căm phẫn sục sôi nói: “Sư tỷ! Tỷ là đồ ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc…Tức chết mất thôi!!! Rốt cuộc tỷ đang làm cái gì vậy hả! Vì sao lại đánh ngã Lâm Xuyên xuống đài hả! Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!!!
Phương Thanh kinh ngạc nhìn cô, không nói nên lời.
“Đồ ngốc!!!” Nghi Huyên buồn tủi nói, “Muội vất vả lắm mới gây dựng được quan hệ với hai vị Đàn Chủ, còn lại vòng cuối là tỷ nên nghĩ sẽ không có sai sót gì. Không ngờ tỷ…A a a a!!! Rốt cuộc là tỷ đang nghĩ cái gì vậy hả sư tỷ!!! Hắn là đồ nhi của tỷ mà!”
Nhưng sự thật là, muội dạy kiếm thuật quá tệ —— tuy trong lòng Phương Thanh nghĩ vậy, nhưng nhìn vẻ mặt của Nghi Huyên, thế nào cũng không nói nên lời, buộc lòng phải im lặng.
Nghi Huyên bi thương than trách, nói: “Tỷ có biết, vừa nãy muội định đi an ủi hắn, không ngờ khi tìm được thì thấy hắn đang đứng một mình sau núi, vẻ mặt rất đau lòng khổ sở không hả!!! Muội rất thương Tiểu Xuyên Nhi…Sư tỷ tỷ là đồ ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!!!
Phương Thanh nghe đến đó, tâm trạng đã uất ức mệt mỏi nay càng thêm nặng nề hơn. Cô biết bản thân mình không làm sai, nhưng lại vô cùng hối hận với quyết định của mình.
“Muội mặc kệ! Tỷ nhất định phải thay muội đi khuyên Tiểu Xuyên Nhi trở lại đây!” Nghi Huyên vừa lắc lắc bả vai Phương Thanh, vừa than thở khóc lóc.
Phương Thanh không còn cách nào, đành phải làm theo.
Từ phòng của cô đến phía sau núi chỉ cách một đoạn đường, nhưng cô mới đi được một lát thì người đã lử đử rã rời. Ngay khi cô thấy bản thân không còn sức để đi về phía trước nữa thì cô gặp được người muốn tìm.
Hắn đã thay một bộ quần áo khác, quay trở về với trang phục thường ngày. Lúc này đã là xế chiều, ánh tà dương xiên xuống, hắt lên người hắn. Hắn đang ngồi giữa bãi đất trống trong rừng, hình như đang bận bịu làm cái gì đó.
Cô suy nghĩ một chút rồi cất bước đến gần, mở miệng gọi hắn: Lâm Xuyên.”
Hắn bị giật mình, suýt chút nữa thì bật nảy người lên. Vừa thấy cô, hắn vội vàng hành lễ, tôn kính gọi: “Sư phụ.”
Cô thầm thở dài một tiếng. Ngay cả cô đến gần cũng không phát hiện ra, quả nhiên tu vi chưa đủ, như thế thì làm sao có thể tu luyện lên cao. Nhưng ý nghĩ trong đầu này lập tức bị cô đè ép xuống, cô vẫn nhớ được mục đích mà mình đến đây là để khuyên nhủ an ủi hắn.
“Lâm Xuyên, ta…” Cô đang nghĩ đầu tiên phải xin lỗi, nhưng bỗng nhiên ánh mắt bị vật trên mặt đất gây chú ý. Đó là một rổ hạt dẻ lớn, lớp vỏ đầy gai bên ngoài đã bị bóc sạch sẽ chỉ còn hạt trơn nhẵn bên trong.
Phương Thanh trợn tròn mắt nhìn, dường như đã hiểu ra. Hình như hắn không buồn bã ai oán gì hết, mà là…
“Ngươi ngồi đây bóc hạt dẻ ư?” Cô hỏi một câu, tầm mắt rơi xuống con dao nhỏ trong tay hắn.
Lâm Xuyên nghe vậy, xấu hổ cười cười, rồi gật đầu nói: “Dạ.”
“Không phải ngươi ngồi đây để đau lòng sao?” Cô lại hỏi.
“Hả?” Hắn hơi ngỡ ngàng, “Đau lòng? Vì sao?”
Cô cũng ngỡ ngàng theo, “Ta đánh ngươi bay khỏi đài…”
“Lý do đó sao…” Hắn hơi nhíu mày, “Việc đó có gì phải đau lòng?”
Cô nhìn hắn, không biết phải nói sao nữa.
Hắn nhìn phản ứng của cô rồi cười nói: “Không phải đệ tử đã nói là sư phụ không cần phải lưu tâm sao? Thành thật mà nói, kiếm thuật của ta lúc đầu chỉ đạt mức trung bình, mấy năm gần đây lại ôn luyện không nhiều. Ta đã khẳng định chắc chắn lần này sẽ bị bẽ mặt…Ha ha, cho nên mới bị người…” Hắn cảm thấy mình dùng từ sai nên vội vàng sửa lại nói, “Cho nên bị sư phụ đánh rơi khỏi đài nổi, ta tuyệt đối không thấy bất ngờ. Vốn phải bị như vậy mới đúng.”
Phương Thanh nghe hắn nói vậy, nhưng vẫn cố hỏi thêm một câu, “Nhưng Nghi Huyên nói ngươi rất buồn…”
“Nghi Huyên sư thúc? Người nói vậy sao?” Hắn càng thấy xấu hổ hơn, gãi gãi đầu nói, “Từ trước đến nay sư thúc thường chuyện bé xé ra to, sự phụ đừng để trong lòng.”
“Thật sao?” Cô vẫn không dám tin.
“Thật mà.” Hắn thở dài, “Cơm tối hôm nay còn làm người ta khổ sở hơn ấy…” Thanh âm của hắn đột nhiên thấp xuống, dùng cái giọng hết sức buồn rầu mà lẩm bẩm, “Ngày hôm trước thì ăn ngó sen nấu đường hoa quế, ngày hôm qua thì bánh hoa quế, nếu ngày hôm nay lại ăn hoa quế thì quá ngán…Muốn làm bánh củ từ, thì phòng bếp lại không có. Chạy mấy vòng quanh núi mới tìm thấy vài cây hạt dẻ, vậy mà bị các sư huynh sư đệ hái gần hết. Haizz, biết làm sao bây giờ, liệu từng này hạt dẻ có đủ nấu không đây…”
Đây là cái mà Nghi Huyên gọi là “Hắn đau lòng khổ sở đứng một mình sau núi” sao? Cô bỗng nhiên thấy, buồn cười…
Lâm Xuyên thấy mặt cô lộ ra ý cười, thì nhướn mày hờn giận, lầu bầu nói: “Cười cái gì, cũng tại người…”
Câu nói ai oán này chẳng mảy may uy hiếp đến cô, cô mỉm cười ngồi xổm xuống, xung phong nhận việc nói: “Ta giúp ngươi bóc vỏ.”
Hắn vội vàng ngăn cản cô, cười nói: “Đệ tử không dám.”
Cô cũng chẳng kiên trì thêm, ôm đầu gối nói: “Vậy ta nhìn ngươi bóc.”
Hắn gật đầu, cũng không nói thêm, tiếp tục làm việc. Hắn cầm một hạt lên, bóc vỏ ngoài ra, đang định thả vào rổ hạt dẻ bên cạnh, thì lại nghĩ đến việc gì đó. Hắn mỉm cười, rạch mấy nhát lên hạt, bóc lớp vỏ cứng ra, sau đó lại cắt hạt dẻ thành mấy miếng nhỏ, rồi chìa tay đưa mấy miếng hạt dẻ trắng muốt cho Phương Thanh.
Phương Thanh vui sướng nhận lấy, khẽ cắn một miếng. Thấy mùi thơm ngậy mà giòn ngọt, nó có mùi vị đặc sắc hơn so với hạt dẻ đã nấu chín. Cô ăn hết một hơi, rồi lại nhìn sang hạt khác trong tay Lâm Xuyên.
Lâm Xuyên cười thầm, lại bóc một hạt đưa cho cô. Và sau đó, hắn đã biết cái gì gọi là “Được một tấc lại muốn tiến một thước”. Sau bốn năm lần, hắn nhíu mày, trách mắng: “Không cho nữa! Đã nói là không đủ làm bánh hạt dẻ rồi!”
Phương Thanh ai oán nói, “Thế thì đừng làm bánh hạt dẻ nữa.”
“Không được!” Lâm Xuyên bác bỏ không thương tiếc.
“Một hạt nữa thôi.” Phương Thanh cò kè mặc cả.
Lâm Xuyên lắc đầu, “Không được.”
“Một hạt cuối cùng vậy.” Phương Thanh vẫn không từ bỏ.
“Nói không được là không được!”
Đã cự tuyệt đến thế rồi mà Phương Thanh vẫn không chịu lùi bước, nghiêm túc nói lần thứ ba: “Thật sự chỉ một hạt cuối cùng nữa thôi.”
Lâm Xuyên cau mày nhìn cô, một lúc lâu sau, đành thất bại thở dài. Hắn nhìn xuống rổ hạt dẻ, chọn một hạt bé xíu. Rồi lại nghĩ thêm một chút, bỏ xuống, chọn một hạt còn tí xíu hơn.
Hắn cầm cái hạt bé tí xíu đưa cho cô, nói: “Này, hạt cuối cùng.”
Mặc dù cô rất không cam lòng, nhưng không dám nói gì thêm. Cô nhận lấy hạt dẻ, cho vào miệng ngậm. Vị ngọt dìu dịu, thấm nhuận xuống toàn thân, mọi cảm giác mệt mỏi vô lực đã không còn quan trọng nữa. Muôn vàn đau khổ, hóa thành ngọt ngào như mật.
Từ đó về sau, hàng ngày hắn đều hỏi cô ngày mai muốn ăn gì. Thời gian qua đi, những ngại ngần cùng những cử chỉ khách khí lúc đầu của cô dần mất đi. Đúng như lời hắn nói, đó chỉ là sở thích nho nhỏ, nói cũng có sao đâu? Thiên địa rộng lớn, chắc sẽ khoan dung cho cái sở thích nho nhỏ này của cô…
Khoảng thời gian thanh thản dễ chịu lặng lẽ trôi đi. Một buổi sáng nào đó, người đánh thức cô dậy, không phải là Lâm Xuyên mang điểm tâm đến cho cô như cô nghĩ, mà là sư muội Nghi Huyên đang khẩn trương kêu gào gọi cô.
“Sư tỷ! Phương Thanh sư tỷ! Mau tỉnh lại!!!” Nghi Huyên khẽ lay lay vai cô, thanh âm khẩn thiết xen lẫn với hơi thở gấp gáp.
Cô mở mắt, miễn cưỡng hỏi: “Làm sao vậy?”
Nghi Huyên khóc không ra nước mắt nói, “Sư tỷ ơi! Hôm nay là ngày “Hội thi Tam Đàn” đó!”
Phương Thanh nghĩ một lát rồi nói: “Năm nay đến lượt ta à?”
“Đúng vậy!” Nghi Huyên nói, “Ngày hôm qua Tiểu Xuyên Nhi không nói với tỷ sao?”
Nói đến “Hội thi Tam Đàn” thì tên cũng như nội dung, đó là ba vị Đàn Chủ sẽ liên hợp lại để chủ trì hội thi. Phàm là đệ tử của Dịch Thủy đình, khi mới vào phái, đều được truyền thụ nền tảng cơ bản của kiếm thuật và môn tâm pháp. Sau đó sẽ để sư phụ của mình đánh giá xem có đủ tư cách để tiếp tục tu luyện cao lên không. Khi sư phụ đồng ý thì sẽ thông báo với toàn phái. Sau cùng môn phái sẽ tổ chức “ Hội thi Tam Đàn” để đưa ra quyết định cuối cùng.
Dịch Thủy đình có bốn vị Đàn Chủ, mỗi lần sẽ có ba vị Đàn Chủ thay phiên nhau đảm đương. Từ sau cuộc đại chiến thì cô không còn quan tâm đến các công việc trong phái nữa, nên cũng không để ý đến các lượt luân phiên này. Hình như tám năm trước từng làm một lần, sau đó thì không tham gia nữa.
“Sư tỷ à, tỷ vẫn còn nghĩ cái gì vậy? Vân Linh sư bá và Tử Vưu sư thúc đang chờ tỷ đó!!!” Nghi Huyên nói, rồi ba chân bốn cẳng giúp cô mặc quần áo.
Phương Thanh bắt đầu tỉnh táo hơn một chút, liếc mắt nhìn lên cái bàn gần đó. Trên bàn, bày một bát cháo hoa cùng một đĩa mật hoa quế. Cô không kìm lòng hỏi: “Lâm Xuyên đâu rồi?”
“Còn dám hỏi thế à!” Nghi Huyên tức giận, “Hôm nay hắn cũng tham gia!”
“Hả?” Phương Thanh hơi ngạc nhiên, “Vẫn chưa tiến cử hắn với Chưởng môn sao…”
“Là muội tiến cử đó!” Nghi Huyên bất bình nói, “Nếu chờ tỷ thì không biết đến lúc nào nữa. Muội hỏi tỷ, Tiểu Xuyên Nhi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Phương Thanh ngẩn người, không trả lời được.
“Mười tám rồi!!! Đệ tử của bản môn mười ba, mười bốn tuổi là nên dự thi rồi! Năm xưa chính tỷ mới mười tuổi đã dự thi còn gì!” Nghi Huyên buồn bã nói, “Muội thương Tiểu Xuyên Nhi quá! Sao lại gặp phải sư phụ như tỷ cơ chứ? Cho dù tỷ không nghĩ đến hắn, thì cũng nên nghĩ cho thân thể của mình chứ! Hắn luyện xong thuật Ngưng Kính ngày nào, thì tốt cho tỷ ngày đó…”
Phương Thanh nghe cô ấy thao thao bất tuyệt oán trách liên tục, nên cũng thấy hổ thẹn. Tuổi nay mới tham gia Hội thi Tam Đàn là quá muộn, cô là sư phụ mà không dạy hắn đến một chiêu nửa thức, đã vậy còn làm hắn lỡ mất cơ hội…
Cô cứ mang tâm trạng day dứt như vậy đến Hội thi, hai vị Đàn chủ Vân Linh cùng Tử Vưu đã đợi rất lâu rồi, khi họ thấy cô thì lắc đầu thở dài. Hai người hỏi han vài câu, rồi tuyên bố bắt đầu Hội thi.
Phương Thanh đưa mắt nhìn vào trong hàng đệ tử dự thi thì thấy Lâm Xuyên. So với đám đệ tử nhỏ tuổi hơn thì vóc dáng của hắn đúng là hạc giữa bầy gà. Cô chột dạ cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt hắn.
Hội thi chia làm ba vòng: Điển tịch kinh nghĩa (Văn học cổ) – Trận pháp huyền thuật – Kiếm thuật và võ nghệ. Ba vòng sẽ được tổ chức ở ba địa điểm khác nhau, ở đây sẽ thi văn học trước. Trong ba người thì Phương Thanh giỏi võ nhất nên ba vòng đều để cô làm chủ cuộc thi. Cô cũng không phản đối, nhưng đối với vòng thi này cô không hứng thú lắm, nên được một lát thì đứng dậy đi đến địa điểm tổ chức phần thi thứ ba.
Đấu võ, thông thường đều tổ chức trên đài nổi giữa hồ Lân Thủy. Nhưng khi đứng trên đài nổi, Phương Thanh bỗng thấy buồn bã vô cớ. Cô đứng thờ ơ, lẳng lặng nhìn ngắm. Bây giờ là cuối thu, núi đồi đã mất hết sắc xanh, sen trên mặt hồ thì tàn úa đìu hiu, trông thê lương vô cùng.
Cô cứ đững mãi như vậy, đứng rất lâu, thời gian trôi đi thật chậm chạp. Cô không khỏi thở dài lắc đầu. Hội thi Tam Đàn, tuyển chọn rất nghiêm khắc, chỉ tuyển những tinh anh. Nếu không qua được hai vòng kia thì sẽ không có cơ hội đấu với cô.
Xem ra, năm nay không tuyển được ai…
Ngay khi cô đang nghĩ như vậy thì bỗng thấy phía xa xa có một đoàn người. Cô lập tức đổi lại tư thế khoan thai, trưng ra thái độ nghiêm túc. Song, một đoàn người kia, phần lớn là đồng môn đến xem, còn chân chính đi lên đài nổi, thì chỉ có duy nhất một người.
Phương Thanh nhìn đối thủ trước mặt, trong lòng bỗng hốt hoảng.
Lâm Xuyên nhìn cô, cũng lộ ra vẻ mặt xấu hổ. Cuối cùng, hắn ổn định lại tinh thần, ôm quyền cúi đầu nói: “Thỉnh sư phụ dạy bảo.”
Phương Thanh gật đầu nhưng lại do dự chưa động thủ. Lại nói tiếp là cô chưa bao giờ thấy bộ dạng của hắn khi mặc trang phục chiến đấu. Vẻ mặt nghiêm túc, tay cầm kiếm, nhìn hắn rất có nhuệ khí, khiến cô có chút ngạc nhiên. Song, nhuệ khí thì đủ rồi, nhưng không biết võ nghệ ra sao, cô nên dùng lực như thế nào mới tốt?
Thấy cô chậm chạp không động thủ, Lâm Xuyên thở dài cúi đầu, đè thấp giọng nói: “Sư phụ không cần phải lo lắng cho đệ tử, càng không cần nhường đệ tử, cứ như bình thường là được. Đệ tử sẽ dốc toàn lực để ứng phó. Thỉnh sư phụ dạy bảo.”
Lời nói của hắn vẫn dịu dàng chân thành như mọi ngày, cô cười nhẹ, không chần chừ nữa, mở miệng nói: “Ta chỉ thử ngươi mười chiêu, được thì cho qua, chỉ cần trình độ khá là được.”
Lâm Xuyên nghe vậy thì gật đầu.
Phương Thanh chìa tay ra, cười nói: “Xuất chiêu đi.”
Lâm Xuyên hít sâu một hơi, vung kiếm tấn công.
Một chiêu này, Phương Thanh quá quen thuộc, chính là chiêu kiếm sơ đẳng của Dịch Thủy đình, chiêu Phi Sương. Nhưng tu vi của hắn chưa đủ, chẳng có chút công hiệu nào, ngay cả kiếm cô cũng không rút, chỉ di chuyển người là có thể tránh được toàn bộ lưỡi kiếm đang quét tới.
Lâm Xuyên thấy một đòn kia không có hiệu quả, lại xuất tiếp một chiêu nữa, tên là “Lưu Tuyết”. Chiêu này hoàn toàn khác với chiêu “Phi Sương” tập hợp nhiều thanh kiếm cùng tấn công về một điểm, còn Lưu Tuyết thì ngưng tụ thành một dải kiếm uyển chuyển như lụa. Đây là một kỹ thuật tập kích bất ngờ.
Nhìn hắn xuất ra chiêu này, Phương Thanh lắc đầu thở dài. Hiển nhiên kiếm thuật của hắn là do Nghi Huyên truyền thụ. Tư thế thì rất đẹp mắt, nhưng uy lực không đủ. Hơn nữa trong chiêu kiếm này, dùng quá nhiều khoảng trống, rõ ràng không có sát khí, chỉ sợ khi chiến đấu thực tế sẽ không thể đánh bại kẻ địch. Lại nhìn bước chân của hắn không ổn định, dáng người đứng không vững chắc, xuất chiêu cũng chỉ được mặt hình thức, chỉ sợ không thể lĩnh hội được sự tinh diệu trong kiếm pháp của Dịch Thủy.
Có lẽ không được rồi…Cô nghĩ đến đây, không né tránh nữa, bất ngờ tung người đến trước mặt hắn, một tay chặn kiếm của hắn, tay còn lại tung chưởng đánh về phía ngực hắn. Một chưởng tuy chưa dùng hết mười thành công lực, nhưng cũng đủ đánh hắn rơi khỏi đài nổi.
Ngay khi hắn rơi xuống nước, bốn bề đều vang lên tiếng thở dài. Và khoảnh khắc đó, ký ức của cô bỗng ùa về thật rõ rệt. Từ trước kia rất lâu, cô cũng từng đánh bại một người, và cũng từng nghe thấy những tiếng thở dài tiếc nuối. Mà người đã thua cô nửa chiêu kia, không bao lâu sau thì rời khỏi sư môn, đi đến chân trời xa xăm, không hề có tin tức…
Sự sợ hãi nháy mắt chiếm cứ tâm can cô. Mà lúc này, Lâm Xuyên cũng từ dưới nước trèo lên. Khi lần thứ hai hắn đứng trên đài nổi, cả người ướt sũng, trông hết sức thảm hại. Hắn lau qua nước trên mặt, cúi đầu nói với cô: “Đa tạ sư phụ đã dạy bảo.”
Thanh âm của hắn rất bình tĩnh không rõ vui giận, còn cô thì khiếp đảm, lí nhí đáp lại hắn: “Ừ…”
Sau ba vòng thi của Hội thi Tam Đàn, không ai vượt qua.
Khi hội thi kết thúc, Phương Thanh lo lắng thấp thỏm quay về phòng. Trong lòng tích tụ bao nhiêu suy nghĩ, khiến cô vô cùng bối rối. Dưới áp lực tâm lý, cơ thể cô cũng trở nên nặng nề hơn. Cảm giác mệt mỏi lại tập kích lần nữa, khiến cô kiệt sức chỉ muốn đi ngủ.
Cô dựa người lên gối, nhưng ngay lúc cô nửa mộng nửa tỉnh thì cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra không thương tiếc. Nghi Huyên vọt vào, lắc lắc bả vai của cô, căm phẫn sục sôi nói: “Sư tỷ! Tỷ là đồ ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc…Tức chết mất thôi!!! Rốt cuộc tỷ đang làm cái gì vậy hả! Vì sao lại đánh ngã Lâm Xuyên xuống đài hả! Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!!!
Phương Thanh kinh ngạc nhìn cô, không nói nên lời.
“Đồ ngốc!!!” Nghi Huyên buồn tủi nói, “Muội vất vả lắm mới gây dựng được quan hệ với hai vị Đàn Chủ, còn lại vòng cuối là tỷ nên nghĩ sẽ không có sai sót gì. Không ngờ tỷ…A a a a!!! Rốt cuộc là tỷ đang nghĩ cái gì vậy hả sư tỷ!!! Hắn là đồ nhi của tỷ mà!”
Nhưng sự thật là, muội dạy kiếm thuật quá tệ —— tuy trong lòng Phương Thanh nghĩ vậy, nhưng nhìn vẻ mặt của Nghi Huyên, thế nào cũng không nói nên lời, buộc lòng phải im lặng.
Nghi Huyên bi thương than trách, nói: “Tỷ có biết, vừa nãy muội định đi an ủi hắn, không ngờ khi tìm được thì thấy hắn đang đứng một mình sau núi, vẻ mặt rất đau lòng khổ sở không hả!!! Muội rất thương Tiểu Xuyên Nhi…Sư tỷ tỷ là đồ ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!!!
Phương Thanh nghe đến đó, tâm trạng đã uất ức mệt mỏi nay càng thêm nặng nề hơn. Cô biết bản thân mình không làm sai, nhưng lại vô cùng hối hận với quyết định của mình.
“Muội mặc kệ! Tỷ nhất định phải thay muội đi khuyên Tiểu Xuyên Nhi trở lại đây!” Nghi Huyên vừa lắc lắc bả vai Phương Thanh, vừa than thở khóc lóc.
Phương Thanh không còn cách nào, đành phải làm theo.
Từ phòng của cô đến phía sau núi chỉ cách một đoạn đường, nhưng cô mới đi được một lát thì người đã lử đử rã rời. Ngay khi cô thấy bản thân không còn sức để đi về phía trước nữa thì cô gặp được người muốn tìm.
Hắn đã thay một bộ quần áo khác, quay trở về với trang phục thường ngày. Lúc này đã là xế chiều, ánh tà dương xiên xuống, hắt lên người hắn. Hắn đang ngồi giữa bãi đất trống trong rừng, hình như đang bận bịu làm cái gì đó.
Cô suy nghĩ một chút rồi cất bước đến gần, mở miệng gọi hắn: Lâm Xuyên.”
Hắn bị giật mình, suýt chút nữa thì bật nảy người lên. Vừa thấy cô, hắn vội vàng hành lễ, tôn kính gọi: “Sư phụ.”
Cô thầm thở dài một tiếng. Ngay cả cô đến gần cũng không phát hiện ra, quả nhiên tu vi chưa đủ, như thế thì làm sao có thể tu luyện lên cao. Nhưng ý nghĩ trong đầu này lập tức bị cô đè ép xuống, cô vẫn nhớ được mục đích mà mình đến đây là để khuyên nhủ an ủi hắn.
“Lâm Xuyên, ta…” Cô đang nghĩ đầu tiên phải xin lỗi, nhưng bỗng nhiên ánh mắt bị vật trên mặt đất gây chú ý. Đó là một rổ hạt dẻ lớn, lớp vỏ đầy gai bên ngoài đã bị bóc sạch sẽ chỉ còn hạt trơn nhẵn bên trong.
Phương Thanh trợn tròn mắt nhìn, dường như đã hiểu ra. Hình như hắn không buồn bã ai oán gì hết, mà là…
“Ngươi ngồi đây bóc hạt dẻ ư?” Cô hỏi một câu, tầm mắt rơi xuống con dao nhỏ trong tay hắn.
Lâm Xuyên nghe vậy, xấu hổ cười cười, rồi gật đầu nói: “Dạ.”
“Không phải ngươi ngồi đây để đau lòng sao?” Cô lại hỏi.
“Hả?” Hắn hơi ngỡ ngàng, “Đau lòng? Vì sao?”
Cô cũng ngỡ ngàng theo, “Ta đánh ngươi bay khỏi đài…”
“Lý do đó sao…” Hắn hơi nhíu mày, “Việc đó có gì phải đau lòng?”
Cô nhìn hắn, không biết phải nói sao nữa.
Hắn nhìn phản ứng của cô rồi cười nói: “Không phải đệ tử đã nói là sư phụ không cần phải lưu tâm sao? Thành thật mà nói, kiếm thuật của ta lúc đầu chỉ đạt mức trung bình, mấy năm gần đây lại ôn luyện không nhiều. Ta đã khẳng định chắc chắn lần này sẽ bị bẽ mặt…Ha ha, cho nên mới bị người…” Hắn cảm thấy mình dùng từ sai nên vội vàng sửa lại nói, “Cho nên bị sư phụ đánh rơi khỏi đài nổi, ta tuyệt đối không thấy bất ngờ. Vốn phải bị như vậy mới đúng.”
Phương Thanh nghe hắn nói vậy, nhưng vẫn cố hỏi thêm một câu, “Nhưng Nghi Huyên nói ngươi rất buồn…”
“Nghi Huyên sư thúc? Người nói vậy sao?” Hắn càng thấy xấu hổ hơn, gãi gãi đầu nói, “Từ trước đến nay sư thúc thường chuyện bé xé ra to, sự phụ đừng để trong lòng.”
“Thật sao?” Cô vẫn không dám tin.
“Thật mà.” Hắn thở dài, “Cơm tối hôm nay còn làm người ta khổ sở hơn ấy…” Thanh âm của hắn đột nhiên thấp xuống, dùng cái giọng hết sức buồn rầu mà lẩm bẩm, “Ngày hôm trước thì ăn ngó sen nấu đường hoa quế, ngày hôm qua thì bánh hoa quế, nếu ngày hôm nay lại ăn hoa quế thì quá ngán…Muốn làm bánh củ từ, thì phòng bếp lại không có. Chạy mấy vòng quanh núi mới tìm thấy vài cây hạt dẻ, vậy mà bị các sư huynh sư đệ hái gần hết. Haizz, biết làm sao bây giờ, liệu từng này hạt dẻ có đủ nấu không đây…”
Đây là cái mà Nghi Huyên gọi là “Hắn đau lòng khổ sở đứng một mình sau núi” sao? Cô bỗng nhiên thấy, buồn cười…
Lâm Xuyên thấy mặt cô lộ ra ý cười, thì nhướn mày hờn giận, lầu bầu nói: “Cười cái gì, cũng tại người…”
Câu nói ai oán này chẳng mảy may uy hiếp đến cô, cô mỉm cười ngồi xổm xuống, xung phong nhận việc nói: “Ta giúp ngươi bóc vỏ.”
Hắn vội vàng ngăn cản cô, cười nói: “Đệ tử không dám.”
Cô cũng chẳng kiên trì thêm, ôm đầu gối nói: “Vậy ta nhìn ngươi bóc.”
Hắn gật đầu, cũng không nói thêm, tiếp tục làm việc. Hắn cầm một hạt lên, bóc vỏ ngoài ra, đang định thả vào rổ hạt dẻ bên cạnh, thì lại nghĩ đến việc gì đó. Hắn mỉm cười, rạch mấy nhát lên hạt, bóc lớp vỏ cứng ra, sau đó lại cắt hạt dẻ thành mấy miếng nhỏ, rồi chìa tay đưa mấy miếng hạt dẻ trắng muốt cho Phương Thanh.
Phương Thanh vui sướng nhận lấy, khẽ cắn một miếng. Thấy mùi thơm ngậy mà giòn ngọt, nó có mùi vị đặc sắc hơn so với hạt dẻ đã nấu chín. Cô ăn hết một hơi, rồi lại nhìn sang hạt khác trong tay Lâm Xuyên.
Lâm Xuyên cười thầm, lại bóc một hạt đưa cho cô. Và sau đó, hắn đã biết cái gì gọi là “Được một tấc lại muốn tiến một thước”. Sau bốn năm lần, hắn nhíu mày, trách mắng: “Không cho nữa! Đã nói là không đủ làm bánh hạt dẻ rồi!”
Phương Thanh ai oán nói, “Thế thì đừng làm bánh hạt dẻ nữa.”
“Không được!” Lâm Xuyên bác bỏ không thương tiếc.
“Một hạt nữa thôi.” Phương Thanh cò kè mặc cả.
Lâm Xuyên lắc đầu, “Không được.”
“Một hạt cuối cùng vậy.” Phương Thanh vẫn không từ bỏ.
“Nói không được là không được!”
Đã cự tuyệt đến thế rồi mà Phương Thanh vẫn không chịu lùi bước, nghiêm túc nói lần thứ ba: “Thật sự chỉ một hạt cuối cùng nữa thôi.”
Lâm Xuyên cau mày nhìn cô, một lúc lâu sau, đành thất bại thở dài. Hắn nhìn xuống rổ hạt dẻ, chọn một hạt bé xíu. Rồi lại nghĩ thêm một chút, bỏ xuống, chọn một hạt còn tí xíu hơn.
Hắn cầm cái hạt bé tí xíu đưa cho cô, nói: “Này, hạt cuối cùng.”
Mặc dù cô rất không cam lòng, nhưng không dám nói gì thêm. Cô nhận lấy hạt dẻ, cho vào miệng ngậm. Vị ngọt dìu dịu, thấm nhuận xuống toàn thân, mọi cảm giác mệt mỏi vô lực đã không còn quan trọng nữa. Muôn vàn đau khổ, hóa thành ngọt ngào như mật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.