Nguyệt Lão

Chương 13

Cửu Bả Đao

09/03/2021

“Xin lỗi!” Người con gái nói.

“Không cần phải xin lỗi, cậu chưa bao giờ hứa với tớ điều gì.” Người con trai nói.

“Xin lỗi.” Người con gái khóc.

“Không cần phải xin lỗi, có một số chuyện, đã được định sẵn từ đầu, cố gắng cũng không có ích gì.” Người con trai cố chịu đựng không để những giọt nước mắt rơi xuống.

“Xin lỗi.” Người con gái úp mặt vào đôi bàn tay.

“Không cần phải xin lỗi, có điều cậu cần hiểu rõ, có một số chuyện, vạn năm cũng không thể thay đổi.”

Người con trai kiên định nói:

“Tớ mãi mãi chờ đợi ngày cậu trở thành cô dâu của tớ.”

***

Nước mắt của Tiểu Thư Màu Hồng rơi trên vai tôi.

“Giới hạn chịu đựng đả kích lớn nhất của một học sinh cấp ba là đâu? Lúc vị hôn thê rời bỏ tớ, tớ đột nhiên mới hiểu ra đáp án.”

Tôi nhìn nước mắt thấm ướt trên vai:

“Đúng là, có một số chuyện thật buồn nôn, tớ hao tổn tâm sức theo đuổi một cô gái tám năm trời, thế mà cô ấy lại bị một anh chàng đẹp trai năm ba lạ hoắc tán đổ, hại tớ lúc đó trở nên tin vào cái quan niệm về vận mệnh; tình yêu không phải nổ lực là có được, có nỗ lực hay yêu thích đến bao nhiêu đi chăng nữa cũng không địch lại nổi nhân duyên, số mệnh, hay như công việc bây giờ của chúng ta chẳng hạn.”

Tiểu Thư Màu Hồng kéo tôi bay ra khỏi cửa sổ.

“Đi thăm Tiểu Mi đi.”

Tiểu Thư Màu Hồng nói làm tôi rơi vào hoang mang.

Đi thăm vị hôn thê của một người khác sao?

“Trận gió này rất lớn, khoảng nửa giờ đồng hồ là chúng ta có thể đến Chương Hóa rồi.” Tiểu Thư Màu Hồng nói.

Tôi vẫn đang bối rối.

Giờ Tiểu Mi đã không còn là vị hôn thê định mệnh của tôi nữa, vậy thì chúng tôi rốt cuộc sẽ là quan hệ gì?

Đơn thuần là những người bạn tốt?

Tất cả những mối quan hệ thân thiết hay những ký ức ngọt ngào, sau khi tôi chết đi, sẽ lại trở về con số không.

Tôi nhìn Tiểu Thư Màu Hồng đang cưỡi gió ở bên cạnh:

“Công việc của Nguyệt Lão rốt cuộc là đúng hay sai? Nỗ lực thực sự không chống lại được duyên phận hay sao?”



Tiểu Thư Màu Hồng không trả lời, chỉ tựa đầu vào vai tôi.

***

Cửa sổ phòng Tiểu Mi vẫn mở, đèn cũng vẫn sáng.

Tôi cùng Tiểu Thư Màu Hồng đều ngạc nhiên, bởi vì Dao Thái Rau cùng Vết Lốp Xe đang ngồi trên bồn hoa ở cửa sổ.

“Tớ biết sớm muộn gì cậu cũng sẽ đến.” Dao Thái Rau nói.

“Tiểu Thư Màu Hồng, đã lâu không gặp, nghe nói hai người giờ được gọi là nhóm hai người hay đùa.”

Hình như Vết Lốp Xe và Tiểu Thư Màu Hồng là người quen cũ.

Tôi gật khẽ rồi bay vào phòng Tiểu Mi, nhìn bóng dáng hao gầy mỏng manh của cô ấy.

Tiểu Mi đang ngồi trên bàn đọc sách, đang sắp xếp một bàn đầy ảnh, xem ra rất vui vẻ.

Tôi thở dài một tiếng: “Shit! Có bạn trai mới, nhanh như vậy đã cười lại rồi.”

Tôi vừa nói dứt lời thì Tiểu Mi run rẩy khóc.

“Đang tốt đang lành, khóc làm gì chứ!”

Tôi ôm Tiểu Mi từ đằng sau, nhìn những bức ảnh trên bàn.

Toàn bộ đều là ảnh tôi từ thời cấp hai, cấp ba đến nay.

Bức ảnh chụp đêm trước ngày tốt nghiệp cấp ba, tôi dùng sơn viết lên bức tường ở sân bóng lời tuyên bố “Lấy tớ nhé!”. Bức ảnh này có giá trị liên thành, đủ để tôi bị đuổi học.

Bức ảnh dí dỏm trên núi Bagua, tôi cùng Nghĩa ngồi xổm trước Tiểu Mi và Tư Yến, giả làm chó con làm nũng với chủ nhân.

Bức ảnh ngày sinh nhật của Tiểu Mi vào năm đầu của cấp ba, tôi huy động được hai mươi tên cận vệ trung thành viết thành chữ “Hãy lấy tớ nhé” rồi cầm dải băng rôn màu đỏ đó đứng ở bục cờ. Việc này đã làm cho chúng tôi nhận một bản cảnh cáo.

Bức ảnh chụp tôi cùng Tiểu Mi buổi tối năm thứ ba cấp ba,chúng tôi đang cùng nhau ở lại trường để học. Bên cạnh còn có một nồi lẩu.

“Các cậu lúc trước thật tốt biết bao.”

Tiểu Thư Màu Hồng đi đến, nhìn những bức ảnh trên bàn.

Tôi gật đầu.

Tôi cũng chỉ có thể gật đầu.

***



“Chuyện lạ.” Dao Thái Rau ngồi trên bồn hoa nói:

“Tuy tớ là người mới, nhưng cũng nghĩ rằng việc này rất hiếm.”

“Tớ làm được mười năm rồi, cũng chưa thấy qua việc này bao giờ.”

Vết Lốp Xe chống cằm nói.

“Chuyện gì?” Tôi hỏi.

Dao Thái Rau chỉ Tiểu Mi nói:

“Cậu nhìn ngón tay của cô ấy đi.”

Tôi cúi đầu, tìm cái sợi dây tơ hồng tàn nhẫn ấy.

Không có.

Tôi ngồi xuống tỉ mỉ tìm, đích thực không có bóng dáng của sợi dây kia.

Tiểu Thư Màu Hồng lờ mờ nói:

“Việc này cũng không có gì lạ, dây tơ hồng này là do thực tế sau khi hai người đã gặp nhau mà quyết định có tiếp tục đoạn nhân duyên này hay không, nếu Tiểu Mi không thích đối tượng mà hai người đã chọn, tình cảm của cô ấy sẽ giống như kéo tuyệt tình cắt đi sợi dây trên tay. Đây là lẽ thường của Nguyệt Lão.”

Vết Lốp Xe “hừ” một tiếng rồi nói:

“Thứ nhất, Tiểu Mi vốn vẫn chưa gặp người tiến sĩ kia, thì sợi dây đã biến mất rồi; Thứ hai, sợi dây kia không phải bị cắt đứt mà là bị thiêu đứt.”

Tiểu Thư Màu Hồng hoài nghi hỏi:

“Thiêu đứt? Làm sao cậu biết?”

Dao Thái Rau lấy dây tơ hồng từ trong hộp ra, đi đến bên cạnh Tiểu Mi nói:

“Không chỉ có vậy, còn có chuyện càng kỳ lạ hơn.”

Vừa nói, Dao Thái Rau vừa lấy một sợi dây tơ hồng mới buộc lên ngón tay Tiểu Mi, rồi ngồi bên cạnh cô ấy.

“Đây là sợi dây tơ hồng mới, vẫn chưa chọn đối tượng nam, chỉ là buộc trước lên tay cô ấy thôi.” Vết Lốp Xe nói.

Lúc này, sợi dây trên ngón tay Tiểu Mi đột nhiên bốc khói lên rồi sau đó tự cháy!

“Thật kỳ lạ.” Tiểu Thư Màu Hồng sững sờ.

Còn tôi?

Lại có chút vui mừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyệt Lão

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook