Chương 20: Thân thích
Shen Long
12/05/2019
Khi về đến phủ thành chủ hắn thấy có vài người ở sẵn trong nhà gồm ba nữ nhân trẻ tuổi cùng hai lão nhân nhìn bộ dáng tầm trăm tuổi kia hắn liền tái mặt.
Hắn cả kinh hỏi Linh Nhi:
- Linh Nhi sao muội không bảo với ca là hai vị gia gia đã đến chứ?.
Linh Nhi tỏ vẻ oan ức trả lời:
- Muội đâu biết mà nói chắc là hai người vừa đến thôi, thôi ca vào chào hỏi đi.
Hắn lắc đầu nói:
- Được rồi vào thôi.
Khi vào đến nơi liền nghe một giong nữ lạnh băng nói với hắn:
- Biểu đệ à, ngươi về cũng thật là trễ đấy nhỉ, làm bọn ta cùng gia gia đợi ngươi từ nãy giờ.
Hai người còn lại cùng hùa theo:
- Phiên tỷ nói phải đấy, biểu đệ à ngươi thật là chậm chạm, thân là một đại nam nhân lại bắt mọi người chờ đợi thế này sao?.
Hắn cười bỏ qua mấy nữ nhân đến trước mặt hai lão giả quỳ xuống nói:
- Tôn nhi Nguyệt Long Thiên bái kiến hai vị gia gia.
Hai lão giả cười nói:
- Ngoan lắm ngoan lắm lâu rồi không gặp nay nhìn ngươi sắp không ra nữa rồi, đứng lên đi, à còn đây là ai thế?>.
Hắn đứng lến nói:
- Bẩm gia gia đây là bằng hữu ta, còn đây là ba vị biểu tỷ cùng hai vị gia gia của ta.
Vu Hạ Uyên gật đầu chào:
- Tiểu bối họ Vu Hạ tên chỉ duy chữ Uyên, hân hạnh gặp được hai vị tiền bối, cùng chư vị tỷ tỷ.
Hai lão giả gật đầu:
- Ừm đúng là nha đầu hiểu chuyện mà ngươi có họ rất giống với một vị bằng hữu cũ của ta a.
Hạ Uyên cười nói:
- Đa tạ hai vị tiền bối đã khen ngợi, Hạ Uyên rất lấy làm vinh dự.
Hắn nói:
- Không biết mọi người đến đây vì ta là chuyện gì vậy?.
Lão giả ngồi bên phải cười ha hả lên tiếng:
- Quân nhi ngươi xem nhi tử của ngươi kìa chuyện vừa nói hôm qua mà nay đã không nhớ nữa rồi thật là, còn trẻ thế mà đầu óc lại lẩm cẩm hơn cả đám lão bất tử chúng ta sao?.
Hắn cười nói:
- Ha ha, Thiên nhi đâu thể nào quên lễ trưởng thành của mình chứ chỉ là muốn làm cho hai vị gia gia vui lên mà thôi mong hai vị đừng trách Thiên Nhi.
Lão giả bên trái cười nói:
- Không giận không giận, mà ngươi vẫn cứ thích trêu đùa người khác ấy nhỉ.
Hắn cười gượn:
- Vâng, ha ha.
Nguyệt Long Quân lên tiếng:
- Thiên nhi ngươi đi sắp xếp phòng cho ba vị tỷ tỷ ngươi cùng với Vu Hạ cô nương đi, sao đó nên đến thăm mẫu thân của ngươi bà ây đang mong ngươi đấy, để ta cùng gia gia ngươi nói chuyện.
Nguyệt Long Quân một trung niên nhân với cặp mài sắt cùng đôi mặt lạnh lùng ở trên gương mặt của ông là những đường nét nghiêm nghị lãnh đạm với sự rèn luyện của năm tháng binh đao loạn lạc trên chiến trường ở trên mắt trái của ông là một vết sẹo dài cắt qua nó có từ một trận chiến đấu thời niên thiếu cầm binh xông trận của mình
hiện tại ông là thành chủ Quan Nhật Thành nơi đây là biên giới với Thiên Lâm Yêu Thú là nơi giao nhau giữa hai thế giới nhân tộc và yêu tộc và hiển nhiên ở Viễn Thanh Vương Quốc chuyện yêu thú làm quan quân không xem là hiếm thậm chí hoàng tộc còn có cả phi tầng từ yêu tộc tiến cung nên gia tộc bọn hắn cũng không có quá nhiều kẻ thù ở đây.
Hắn cả kinh hỏi Linh Nhi:
- Linh Nhi sao muội không bảo với ca là hai vị gia gia đã đến chứ?.
Linh Nhi tỏ vẻ oan ức trả lời:
- Muội đâu biết mà nói chắc là hai người vừa đến thôi, thôi ca vào chào hỏi đi.
Hắn lắc đầu nói:
- Được rồi vào thôi.
Khi vào đến nơi liền nghe một giong nữ lạnh băng nói với hắn:
- Biểu đệ à, ngươi về cũng thật là trễ đấy nhỉ, làm bọn ta cùng gia gia đợi ngươi từ nãy giờ.
Hai người còn lại cùng hùa theo:
- Phiên tỷ nói phải đấy, biểu đệ à ngươi thật là chậm chạm, thân là một đại nam nhân lại bắt mọi người chờ đợi thế này sao?.
Hắn cười bỏ qua mấy nữ nhân đến trước mặt hai lão giả quỳ xuống nói:
- Tôn nhi Nguyệt Long Thiên bái kiến hai vị gia gia.
Hai lão giả cười nói:
- Ngoan lắm ngoan lắm lâu rồi không gặp nay nhìn ngươi sắp không ra nữa rồi, đứng lên đi, à còn đây là ai thế?>.
Hắn đứng lến nói:
- Bẩm gia gia đây là bằng hữu ta, còn đây là ba vị biểu tỷ cùng hai vị gia gia của ta.
Vu Hạ Uyên gật đầu chào:
- Tiểu bối họ Vu Hạ tên chỉ duy chữ Uyên, hân hạnh gặp được hai vị tiền bối, cùng chư vị tỷ tỷ.
Hai lão giả gật đầu:
- Ừm đúng là nha đầu hiểu chuyện mà ngươi có họ rất giống với một vị bằng hữu cũ của ta a.
Hạ Uyên cười nói:
- Đa tạ hai vị tiền bối đã khen ngợi, Hạ Uyên rất lấy làm vinh dự.
Hắn nói:
- Không biết mọi người đến đây vì ta là chuyện gì vậy?.
Lão giả ngồi bên phải cười ha hả lên tiếng:
- Quân nhi ngươi xem nhi tử của ngươi kìa chuyện vừa nói hôm qua mà nay đã không nhớ nữa rồi thật là, còn trẻ thế mà đầu óc lại lẩm cẩm hơn cả đám lão bất tử chúng ta sao?.
Hắn cười nói:
- Ha ha, Thiên nhi đâu thể nào quên lễ trưởng thành của mình chứ chỉ là muốn làm cho hai vị gia gia vui lên mà thôi mong hai vị đừng trách Thiên Nhi.
Lão giả bên trái cười nói:
- Không giận không giận, mà ngươi vẫn cứ thích trêu đùa người khác ấy nhỉ.
Hắn cười gượn:
- Vâng, ha ha.
Nguyệt Long Quân lên tiếng:
- Thiên nhi ngươi đi sắp xếp phòng cho ba vị tỷ tỷ ngươi cùng với Vu Hạ cô nương đi, sao đó nên đến thăm mẫu thân của ngươi bà ây đang mong ngươi đấy, để ta cùng gia gia ngươi nói chuyện.
Nguyệt Long Quân một trung niên nhân với cặp mài sắt cùng đôi mặt lạnh lùng ở trên gương mặt của ông là những đường nét nghiêm nghị lãnh đạm với sự rèn luyện của năm tháng binh đao loạn lạc trên chiến trường ở trên mắt trái của ông là một vết sẹo dài cắt qua nó có từ một trận chiến đấu thời niên thiếu cầm binh xông trận của mình
hiện tại ông là thành chủ Quan Nhật Thành nơi đây là biên giới với Thiên Lâm Yêu Thú là nơi giao nhau giữa hai thế giới nhân tộc và yêu tộc và hiển nhiên ở Viễn Thanh Vương Quốc chuyện yêu thú làm quan quân không xem là hiếm thậm chí hoàng tộc còn có cả phi tầng từ yêu tộc tiến cung nên gia tộc bọn hắn cũng không có quá nhiều kẻ thù ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.