Chương 9: Tứ đại thái tử 2
Shen Long
08/05/2019
Công tử mặc tử sắc long phục lên tiếng:
- Thôi thôi, ba người các ngươi cứ gặp nhau là châm chọc gây sự với nhau thú vị lắm sao!?,
Kẻ này là thái tử của Tây Xuyên Vương Quốc tên là Lưu Minh Nhật 17 tuổi, cũng là một kẻ lạnh lùng quyết đoán, trong lúc rãnh rỗi cầm lấy Truy Nhân Phù xem xét vô tình được tìm đến, tu vi của hắn hiện tại là Tụ Linh Cảnh tầng 5, Tây Xuyên Vương Quốc có 5 vị công chúa cùng với 3 vị hoàng tử, mà hắn lại chính là đại hoàng tử càng là một thiên tài võ học nên luôn phải sống trong chuẩn mực và khuôn khổ mới tạo ra tính cách lãnh đạm của hắn, cho đến khi gặp được kẻ địa vị lẫn tu vi không bằng hắn lẫn những kẻ cùng chung số phận sống trong hoàng gia này hắn đã thay đổi từ kẻ lãnh đạm trở nên vui vẻ hơn so với khi xưa, nhưng đó chỉ là khi ở trước mặt huynh đệ mình mà thôi còn khi ở trong cung, hắn chẳng màng đến ai cả.
Nguyệt lại lên tiếng cười nói:
- Tại Phong Quyết thích gây sự nên ta toại nguyện cho hắn thôi, chứ ta nào muốn huynh đệ vừa gặp mặt đã cãi nhau như vậy đâu.
Nam tử mặc bạch sắc long phục nói:
- Tuy ngươi nói đúng nhưng đó cũng là do ngươi gây ra kia mà nếu ngươi không cãi với hắn thì hắn cũng đâu có cái gì để nói đâu phải không.
Bạch sắc nam nhân này là thái tử Nam Thiên Vương Quốc tên là Hình Sư Viễn 18 tuổi, là kẻ mưu dũng trầm tĩnh thâm sâu khó lường, tu vi của hắn là Tụ Linh Cảnh tầng 6, có rất nhiều huynh đệ, nhưng chẳng kẻ nào hắn có thể chia sẽ tâm sự nên hắn ngày càn trầm tĩnh đến mức khó gần rồi lẵng lặng sống như kẻ tàng hình trong mắt tỷ muội trong cung cho đên ngày hắn được lặp làm thái tử vì là độc nhất hoàng tử trong 6 người con của hoàng đế, huynh đệ của hắn chính là 4 người Nguyệt la sinh tử chi giao thân hơn cả huynh muội ruột thịt của chính mình.
Nguyệt nghe thế lại nói:
- Ngươi nói đúng nhưng thôi chuyện qua rồi thì qua luôn đi, các ngươi có định làm gì hay không hay là tới xỉa xói ta rồi về.
Sư Viễn lên tiếng:
- Bọn ta không điên cuồng như ngươi chộc ghẹo người khác đã rồi biến mất không tâm hơi.
Phong Quyết ý kiến:
- Thôi, tìm chổ nào đấy huynh đệ ta thưởng tửu trò chuyện đi nào đứng trước phủ người ta như vầy cũng không hay lắm.
Nguyệt tán thành:
- Ừm, Phong Quyết lâu lâu cũng nói đúng ý ta gớm nhỉ, đi thôi ngoài thành tây có ngọn núi trên đỉnh núi ta thấy cũng chẳng có cây xanh gì nên lên đó ngồi ngắm cảnh thưởng rượu cũng khá tuyệt ấy chứ.
Lưu Minh Nhật nói:
- Đi thì đi được rồi nhưng mà Nguyệt hắn phải giải quyết mấy cái tiểu huynh muội kia đi đã không thì lại mất hứng của huynh đệ hết.
Sau khi nghe xong, hắn quay đầu lại thấy một đám nam nữ đủ lứa tuổi đi ra dẫn đầu là biểu muội hắn cùng với muội muội Thanh Nhàn của nàng hắn đưa tay che mặt lắc đầu.
Hắn quay lại hỏi bốn huynh đệ của mình:
- Nói chuyện trước nhà người khác quả là không nên càng không nên là nhà người quen a.
Phong Quyết hỏi với thái độ trêu chọc:
- Tới giờ ngươi mới biết điều đó hay sao, thật ngạc nhiên nha sau bao năm quen nhau đây là lần đầu ta thấy Nguyệt ngươi khốn khổ vậy đấy, đúng là hiếm có, haha.
Nguyệt trang:
- Coi chừng ta hạ độc ngươi luôn giờ nhé, đừng có quên ta là ai, hừ.
Phong Quyết cười đáp:
- Ta nhớ mà nhớ mà, haha.
Hắn xua tay rồi quay lại với nhóm nam nữ trong phủ đi ra cười nói:
- Mọi người về sớm thế nhỉ.
Nhìn nụ cười mười phần giả bảy kia của hắn khiến nhiều người phải nhận thức lại về kẻ ở trước mặt rõ ràng đối với huynh đệ mình hắn là kẻ khác, còn đối với người mới quen hắn lại là kẻ khác, vẻ mặt lúc hắn ở trên bàn tiệc tuy cũng là giả tạo nhưng nó đối với người khác vẫn có thiện cảm nhất định còn hắn của hiện tại thể hiện rõ ràng là người nghe lén chuyện của hắn khiến hắn hoàn toàn không vui.
Một nữ tữ trong nhóm đứng ra:
- Đúng vậy Nguyệt Long công tử bọn ta vừa dự tiệc xong bên trong chỉ còn trưởng bói nói chuyên trên trời dưới đất với nhau mà thôi bọn ta dự định ra thành ngắm trăng hóng chút gió không biết công tử hứng đi cùng bọn ta chăng.
Trường Phi cướp lời Nguyệt:
- Xin đa tạ hảo ý của cô nương cùng chư vị, nhưng bọn ta không quen chốn đông người nên để lần khác vậy, thất lễ rồi.
Nguyệt cười giới thiệu:
- Bốn người này là bằng hữu của ta tên vừa nói có tên là Lưu Trường Phi, còn bạch y đây tên là Hình Sư Viễn, còn tử y đây tên là Lưu Minh Nhật, còn kẻ mặc xích y kia Là Tạ Phong Quyết, cả năm người bọn ta điều không thích chỗ có quá đông người nên xin chư vị thông cảm cho bọn ta.
Nữ tử kia đáp:
- Không sao cả mà, tiểu nữ cũng có chút thất lễ với năm huynh khi không tự giới thiệu về mình trước, tiểu nữ họ Diệp tên Thiên Tuyết là học sinh của Đế Quốc học viện hân hạnh gặp năm huynh.
- Thôi thôi, ba người các ngươi cứ gặp nhau là châm chọc gây sự với nhau thú vị lắm sao!?,
Kẻ này là thái tử của Tây Xuyên Vương Quốc tên là Lưu Minh Nhật 17 tuổi, cũng là một kẻ lạnh lùng quyết đoán, trong lúc rãnh rỗi cầm lấy Truy Nhân Phù xem xét vô tình được tìm đến, tu vi của hắn hiện tại là Tụ Linh Cảnh tầng 5, Tây Xuyên Vương Quốc có 5 vị công chúa cùng với 3 vị hoàng tử, mà hắn lại chính là đại hoàng tử càng là một thiên tài võ học nên luôn phải sống trong chuẩn mực và khuôn khổ mới tạo ra tính cách lãnh đạm của hắn, cho đến khi gặp được kẻ địa vị lẫn tu vi không bằng hắn lẫn những kẻ cùng chung số phận sống trong hoàng gia này hắn đã thay đổi từ kẻ lãnh đạm trở nên vui vẻ hơn so với khi xưa, nhưng đó chỉ là khi ở trước mặt huynh đệ mình mà thôi còn khi ở trong cung, hắn chẳng màng đến ai cả.
Nguyệt lại lên tiếng cười nói:
- Tại Phong Quyết thích gây sự nên ta toại nguyện cho hắn thôi, chứ ta nào muốn huynh đệ vừa gặp mặt đã cãi nhau như vậy đâu.
Nam tử mặc bạch sắc long phục nói:
- Tuy ngươi nói đúng nhưng đó cũng là do ngươi gây ra kia mà nếu ngươi không cãi với hắn thì hắn cũng đâu có cái gì để nói đâu phải không.
Bạch sắc nam nhân này là thái tử Nam Thiên Vương Quốc tên là Hình Sư Viễn 18 tuổi, là kẻ mưu dũng trầm tĩnh thâm sâu khó lường, tu vi của hắn là Tụ Linh Cảnh tầng 6, có rất nhiều huynh đệ, nhưng chẳng kẻ nào hắn có thể chia sẽ tâm sự nên hắn ngày càn trầm tĩnh đến mức khó gần rồi lẵng lặng sống như kẻ tàng hình trong mắt tỷ muội trong cung cho đên ngày hắn được lặp làm thái tử vì là độc nhất hoàng tử trong 6 người con của hoàng đế, huynh đệ của hắn chính là 4 người Nguyệt la sinh tử chi giao thân hơn cả huynh muội ruột thịt của chính mình.
Nguyệt nghe thế lại nói:
- Ngươi nói đúng nhưng thôi chuyện qua rồi thì qua luôn đi, các ngươi có định làm gì hay không hay là tới xỉa xói ta rồi về.
Sư Viễn lên tiếng:
- Bọn ta không điên cuồng như ngươi chộc ghẹo người khác đã rồi biến mất không tâm hơi.
Phong Quyết ý kiến:
- Thôi, tìm chổ nào đấy huynh đệ ta thưởng tửu trò chuyện đi nào đứng trước phủ người ta như vầy cũng không hay lắm.
Nguyệt tán thành:
- Ừm, Phong Quyết lâu lâu cũng nói đúng ý ta gớm nhỉ, đi thôi ngoài thành tây có ngọn núi trên đỉnh núi ta thấy cũng chẳng có cây xanh gì nên lên đó ngồi ngắm cảnh thưởng rượu cũng khá tuyệt ấy chứ.
Lưu Minh Nhật nói:
- Đi thì đi được rồi nhưng mà Nguyệt hắn phải giải quyết mấy cái tiểu huynh muội kia đi đã không thì lại mất hứng của huynh đệ hết.
Sau khi nghe xong, hắn quay đầu lại thấy một đám nam nữ đủ lứa tuổi đi ra dẫn đầu là biểu muội hắn cùng với muội muội Thanh Nhàn của nàng hắn đưa tay che mặt lắc đầu.
Hắn quay lại hỏi bốn huynh đệ của mình:
- Nói chuyện trước nhà người khác quả là không nên càng không nên là nhà người quen a.
Phong Quyết hỏi với thái độ trêu chọc:
- Tới giờ ngươi mới biết điều đó hay sao, thật ngạc nhiên nha sau bao năm quen nhau đây là lần đầu ta thấy Nguyệt ngươi khốn khổ vậy đấy, đúng là hiếm có, haha.
Nguyệt trang:
- Coi chừng ta hạ độc ngươi luôn giờ nhé, đừng có quên ta là ai, hừ.
Phong Quyết cười đáp:
- Ta nhớ mà nhớ mà, haha.
Hắn xua tay rồi quay lại với nhóm nam nữ trong phủ đi ra cười nói:
- Mọi người về sớm thế nhỉ.
Nhìn nụ cười mười phần giả bảy kia của hắn khiến nhiều người phải nhận thức lại về kẻ ở trước mặt rõ ràng đối với huynh đệ mình hắn là kẻ khác, còn đối với người mới quen hắn lại là kẻ khác, vẻ mặt lúc hắn ở trên bàn tiệc tuy cũng là giả tạo nhưng nó đối với người khác vẫn có thiện cảm nhất định còn hắn của hiện tại thể hiện rõ ràng là người nghe lén chuyện của hắn khiến hắn hoàn toàn không vui.
Một nữ tữ trong nhóm đứng ra:
- Đúng vậy Nguyệt Long công tử bọn ta vừa dự tiệc xong bên trong chỉ còn trưởng bói nói chuyên trên trời dưới đất với nhau mà thôi bọn ta dự định ra thành ngắm trăng hóng chút gió không biết công tử hứng đi cùng bọn ta chăng.
Trường Phi cướp lời Nguyệt:
- Xin đa tạ hảo ý của cô nương cùng chư vị, nhưng bọn ta không quen chốn đông người nên để lần khác vậy, thất lễ rồi.
Nguyệt cười giới thiệu:
- Bốn người này là bằng hữu của ta tên vừa nói có tên là Lưu Trường Phi, còn bạch y đây tên là Hình Sư Viễn, còn tử y đây tên là Lưu Minh Nhật, còn kẻ mặc xích y kia Là Tạ Phong Quyết, cả năm người bọn ta điều không thích chỗ có quá đông người nên xin chư vị thông cảm cho bọn ta.
Nữ tử kia đáp:
- Không sao cả mà, tiểu nữ cũng có chút thất lễ với năm huynh khi không tự giới thiệu về mình trước, tiểu nữ họ Diệp tên Thiên Tuyết là học sinh của Đế Quốc học viện hân hạnh gặp năm huynh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.