Chương 104
Kim Kha
14/06/2022
Lâm Ỷ Miên ở trong phòng ngủ - một lúc sau, khi cô đi ra, cô nhìn thấy Hứa Nguyệt Lượng đang ôm đại bảo rương, mặt đỏ hồng, đôi mắt cũng đỏ hồng.
Nàng nhìn Lâm Ỷ Miên, ánh mắt không hề né tránh, thậm chí còn nhìn thẳng.
Giống như muốn nhìn xuyên thấu như Lâm Ỷ Miên, muốn thiêu cháy cô.
Trái tim của Lâm Ỷ Miên lệch hai nhịp, không gian trống trải lại nhanh chóng được lấp đầy.
Nếu như vừa rồi nói trốn trong phòng ngủ chính là ngăn cản chính mình xấu hổ, hiện tại xem ra hành động này là vô dụng.
Chỉ cần Hứa Nguyệt Lượng liếc nhìn cô một cái đã có thể làm cô bộc lộ những cảm xúc chôn vùi nơi sâu nhất.
.... Lâm Ỷ Miên dừng một chút.
Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng cầm lên, nàng mang theo nức nở gọi tên cô, mềm đến rối tung rối mù: "Lâm Ỷ Miên ~~~"
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên đáp lại, sải bước tới, lấy khăn giấy ra, nắm trong lòng bàn tay, “Đừng khóc, lại khóc mắt sẽ không chịu được."
“Không khóc…..." Hứa Nguyệt Lượng lắc đầu, nàng không muốn bỏ cái rương xuống, nhưng vẫn muốn ôm, cho nên chỉ có thể tự mình mang theo cái rương vùi vào trong ngực của Lâm Ỷ Miên như vậy.
Một cánh tay nỗ lực đi tới phía sau, vòng qua eo Lâm Ỷ Miên.
"Lâm Ỷ Miên ~~" Nàng lại gọi họ tên của cô, kéo dài thanh âm, hứa hẹn với cô, "Em nhất định sẽ tốt tốt yêu chị ~~"
Lâm Ỷ Miên cười rộ lên, nói: "Được."
Hứa Nguyệt Lượng xoa xoa lưng cô vài lần mới rời khỏi ngực cô.
Động tác tiếp theo rất quả quyết, đặt bảo rươngsang một bên trước, Lâm Ỷ Miên cũng đẩy sang một bên, nàng xắn tay áo nói: "Bên này giao cho em đi, chỉ chỉ lấy những đồ dùng trong công việc là được, em là một tiểu chuyên gia trong sinh hoạt hàng ngày a."
Lâm Ỷ Miên nói đùa với nàng: "Em quản chị hả?"
Hứa Nguyệt Lượng tự tin gật đầu: "Đúng vậy, quản gia."
Còn rất khí phách.
Đáng yêu đến khiến cả trái tim của Lâm Ỷ Miên như bị xoa nát.
Tiếp theo, dù là ăn uống hay đặt vé, an bài hành trình của hai người như thế nào, mua sắm thêm thứ gì thì Hứa Nguyệt Lượng toàn quyền khống chế.
Ngay cả trước khi rời thành phố B, Hứa Nguyệt Lượng còn thúc giục Lâm Ỷ Miên gọi Hoàng Tiểu Nghệ một lần nữa.
Hoàng Tiểu Nghệ nói chuyện phiếm như bình thường với cô một lúc.
Trước khi cúp máy, Lâm Ỷ Miên nói: "Nhà tớ bên này không ở lâu sẽ bị hư hại, có thể sẽ phiền toái cậu ở đây."
Hoàng Tiểu Nghệ: "????"
Hoàng Tiểu Nghệ: “Ngọa tạo, đại lão ngài có ý gì? Mời tớ ở nhà cậu?"
Lâm Ỷ Miên: "Ừm, nếu cậu muốn ở đây thì cứ ở. Nếu không muốn ở đây thì lâu lâu đến xem một chút là được rồi."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Ngọa tào ngọa tào..."
Lâm Ỷ Miên: "Không phải phòng cậu thuê sắp hết hạn sao? Chúng ta vừa vặn một công đôi việc."
"Một công đôi việc cái gì, đây là tớ chiếm đại tiện nghi.” Hoàng Tiểu Nghệ nói tiếp, “Dù thế nào tớ cũng không có khả năng thuê nhà của cậu a.”
Lâm Ỷ Miên: "Nhà của tớ bảo an khá tốt, nếu người cậu không muốn cho vào thì tuyệt đối sẽ không vào được."
“Hahahahahahaha…" Hoàng Tiểu Nghệ cười phá lên.
Nàng cười đến Lâm Ỷ Miên đưa điện thoại cách thật xa, chờ nàng cười xong cô nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện: "Được rồi, như vậy đi, chuyện khác nói trên Wechat sau."
“Cảm ơn cậu a.” Hoàng Tiểu Nghệ nói, “Kết giao với bằng hữu như cậu thật tốt."
Lâm Ỷ Miên cúp điện thoại.
Hứa Nguyệt Lượng nghe toàn bộ quá trình, trong lòng cũng vui vẻ: "Ỷ Miên, chị thật là rất biết che chở bảo bảo a ~~"
Lâm Ỷ Miên: "Hiện tại chị sẽ nói với Tiểu Nghệ học tỷ, em gọi cậu ấy là bảo bảo."
Hứa Nguyệt Lượng cười khúc khích: "Chị sẽ không nói đâu~"
Hứa Nguyệt Lượng nắm lấy cánh tay Lâm Ỷ Miên: "Miên Miên rất lợi hại, em rất thích Miên Miên như vậy ~~"
Lâm Ỷ Miên cười: "Chị là cái dạng gì mà em không thích."
Hứa Nguyệt Lượng suy nghĩ một lúc, nhưng không nghĩ ra được.
Đại khái Lâm Ỷ Miên làm cái gì cũng đúng, nhưng cô vĩnh viễn chọn đứng về phía nàng.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hai người trở về thành phố B. Trong căn hộ mà Hứa Nguyệt Lượng thuê, một cuộc sống mới bắt đầu.
Lâm Ỷ Miên sáng đi chiều về đúng giờ, hoàn toàn ở nhà trong những ngày nghỉ lễ, không đi làm thêm một ngày.
Giờ làm việc của Hứa Nguyệt Lượng hỗn loạn hơn rất nhiều, sau khi kịch thiếu nhi chính thức khởi động, thời gian của nàng đã bị vắt kiệt đến cực điểm, thực sự rất bận rộn.
Sau khi đến đây, nàng từ bỏ vai thú bông disney, tập trung cho kịch sân khấu.
Bọn họ tập luyện đến muộn, trở về cũng muộn.
Cho nên, thời điểm tách ra vào buổi sáng, sáng sớm Hứa Nguyệt Lượng sẽ mơ màng cảm giác được nụ hôn của Lâm Ỷ Miên trên mặt mình trong giấc mộng, cùng một ít thanh âm ôn nhu bên tai.
"Bảo bối, chào buổi sáng."
"Lúc em ngủ sẽ bĩu môi, chính là muốn chị hôn em."
"Canh đã nấu xong, trong nồi cơm còn nóng, lúc dậy nhớ ăn nhé."
"Hôm nay nhiệt độ thấp, mặc thêm quần áo vào nhé."
"Đến đoàn kịch thì nhắn cho chị, hôm qua em đã quên."
“Em thật thơm."
"Chị không muốn đi làm."
"Lại hôn một chút."
.....
Do đó, năng lượng của Hứa Nguyệt Lượng sẽ được tích lũy cả ngày, đạt đến đỉnh điểm, đủ để vượt qua bất kỳ nan kham nào gặp phải trong ngày này.
Phần lớn thời gian vào buổi tối, Hứa Nguyệt Lượng sẽ hỏi bác sĩ Lâm đã bận cả ngày không ra ngoài mà ở nhà đợi nàng.
Lúc này, có 90% trù nghệ của Lâm Ỷ Miên sẽ được phát huy. Hứa Nguyệt Lượng đủ loại món ăn từ khắp nơi trên thế giới vào nhà
Vừa vào cửa liều bị đủ các loại mùi hương hấp dẫn bao vây.
Lấp đầy, không chỉ là dạ dày của nàng.
Còn có thời điểm khác, Hứa Nguyệt Lượng sẽ không nhịn được thả lỏng quyền quản Lâm ỷ Miên.
Tựa như thả lỏng khống chế dục vọng của chính mình.
Loại thời điểm này, cơ hồ 100% sự kiện sẽ kích hoạt Lâm Ỷ Miên rước Hứa Nguyệt Lượng về nhà.
Khi đến, cô thường mang theo hoa tươi hoặc đồ uống nóng hổi, cả đoàn đều sẽ được thưởng thức.
Nhưng cô sẽ không bao giờ quấy rầy công việc của Hứa Nguyệt Lượng, cho dù đến rất sớm cũng không cần Hứa Nguyệt Lượng bồi cô.
Cô chỉ lặng lẽ ngồi đó nhìn bọn họ diễn tập, giống như một khán giả trung thành nhất, giống như người cuồng theo đuổi Hứa Nguyệt Lượng.
Cho nên thời gian không lâu, đoàn kịch từ trên xuống dưới đều biết Lâm Ỷ Miên. Ngay cả những diễn viên nhí còn rất nhỏ cũng sẽ chỉ vào hai người nói: "Quan hệ giữa tỷ tỷ xinh đẹp cùng tỷ tỷ xinh đẹp rất tốt a!!! Tỷ tỷ xinh đẹp cùng tỷ tỷ xinh đẹp thật dính nhau a!!!"
Đương nhiên hai người dính nhau không ít, trên đường về nhà, bất kể đang sử dụng phương tiện gì, cơ thể của hai người đều sẽ ở cạnh nhau.
Khi bước vào nhà càng không kiêng nể gì, hận không thể trở thành một cặp song sinh dính liền lớn lên cùng đối phương.
Vì thời gian dành cho nhau rất nhiều thú vị nên điện thoại đã hoàn toàn trở thành công cụ chỉ sử dụng khi cần.
Cho nên giữa bạn bè cũng ít tin nhắn hơn, nhiều cuộc gọi hơn. . Truyện Phương Tây
Cả hai thường xuyên cùng nhau ra ngoài, nghe Hoàng Tiểu Nghệ kêu khóc ở đầu dây bên kia.
Đây là chứng minh của thân thiết, mỗi ngày, bọ họ lại thân thiết hơn ngày trước.
Rõ ràng hai người xa lạ ít khi liên quan trước kia lại nhanh chóng dung hòa giống như tri kỷ.
Thời tiết đã bước vào giai đoạn lạnh giá nhất, công việc và cuộc sống của cả hai cũng nóng bỏng.
Trong kỳ nghỉ đông, bệnh viện nha khoa mở ra thời kỳ kinh doanh đỉnh cao, kịch thiếu nhi của Hứa Nguyệt Lượng chính thức được lên sân khấu.
Khi Lâm Ỷ Miên trực ban, Hứa Nguyệt Lượng sẽ mang đồ ăn thức uống bồi cô. Mà biểu diễn của Hứa Nguyệt Lượng, miễn là Lâm Ỷ Miên rảnh rỗi sẽ không ngừng đến xem.
Ngồi trong ghế người nhà, giữa một đám hài tử.
Tấm màn mở ra, dù đã diện nguyên một bộ trang phục và trang điểm tỉ mỉ nhưng Hứa Nguyệt Lượng vẫn tỏa sáng rực rỡ trên khán đài.
Nguyệt Lương.
Người yêu của cô, Hứa Nguyệt Lượng.
Bận rộn cho đến cuối năm, giống như người bình thường, hai người mở ra một kỳ nghỉ hiếm hoi.
Chỉ là khi người khác đang bận rộn mua sắm mua vé về quê, Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng đều có nhà nhưng không thể về.
Sau trận nháo lần trước, Hứa Nguyệt Lượng hoàn toàn cắt đứt liên lạc với già đình hút máu của mình. Mà Lâm Ỷ Miên đã ném một phiền toái cho gia đình vốn đã hỗn loạn của cô.
Sau khi những phiền toái qua đi, không ai dám liên lạc lại với cô, cho dù đó là cha cô, mẹ kế của cô hay Lâm Tử Huyên cũng không.
Hai người mất hai ngôi nhà, xây một ngôi nhà mới.
Nhà cũ giăng đèn kết hoa, Hứa Nguyệt Lượng treo rất nhiều đèn lồng nhỏ nhiều màu sắc.
Nàng cũng mua quần áo tết, màu đỏ diễm lệ, tay áo bồng bềnh, tóc buộc thành hai quả bóng, cười rất tươi.
Mặt mày cong cong cười rạng rỡ, chắp tay chúc đại các đại lợi cung hỉ phát tài.
Nàng và Lâm Ỷ Miên cùng nhau làm sủi cảo, cùng ăn một bữa cơm giao thừa thịnh soạn chỉ dành cho hai người, nhưng lại không thiếu thịt gà cá vịt.
Nàng cùng Lâm Ỷ Miên ngâm nga một giai điệu ngắn, năng lượng bùng lên, nhạc nền của TV, nhảy điệu nhảy hỗn hợp.
Giống như một chú cún con, vui sướng vô biên.
Lâm Ỷ Miên quay video gửi cho Hoàng Tiểu Nghệ, hai người cùng cảm thán: Nhìn còn đẹp hơn xuân.
Thành phố B cấm đốt pháo, cho nên nửa đêm hai người cùng nhau ngồi trên ghế sô pha, đếm từng giây, nói lời chúc mừng năm mới, rồi chìm vào tĩnh lặng.
Đêm giao thừa.
Hứa Nguyệt Lượng vùi đầu vào ngực Lâm Ỷ Miên, hôn lên nốt ruồi mà nàng rất thích, hít một hơi thật sâu mùi thơm thuộc về cô.
Nàng nói: "Đầu năm mới mọi người sẽ đi dạo chơi, em cũng muốn đi dạo~~"
Lâm Ỷ Miên không phản đối: "Đi, em muốn đi nơi nào cũng được."
Hứa Nguyệt Lượng ngẩng đầu nhìn cô: “Đi An Thị.
Lâm Ỷ Miên ngẩn người.
Hứa Nguyệt Lượng nắm lấy cổ áo cô, để chính mình ngồi thẳng lên trên người cô, dùng lòng bàn tay vuốt ve cổ của Lâm Ỷ Miên, nhìn vào mắt cô: “Đi cao trung số 1, nơi chúng ta bắt đầu."
Nàng nhìn Lâm Ỷ Miên, ánh mắt không hề né tránh, thậm chí còn nhìn thẳng.
Giống như muốn nhìn xuyên thấu như Lâm Ỷ Miên, muốn thiêu cháy cô.
Trái tim của Lâm Ỷ Miên lệch hai nhịp, không gian trống trải lại nhanh chóng được lấp đầy.
Nếu như vừa rồi nói trốn trong phòng ngủ chính là ngăn cản chính mình xấu hổ, hiện tại xem ra hành động này là vô dụng.
Chỉ cần Hứa Nguyệt Lượng liếc nhìn cô một cái đã có thể làm cô bộc lộ những cảm xúc chôn vùi nơi sâu nhất.
.... Lâm Ỷ Miên dừng một chút.
Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng cầm lên, nàng mang theo nức nở gọi tên cô, mềm đến rối tung rối mù: "Lâm Ỷ Miên ~~~"
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên đáp lại, sải bước tới, lấy khăn giấy ra, nắm trong lòng bàn tay, “Đừng khóc, lại khóc mắt sẽ không chịu được."
“Không khóc…..." Hứa Nguyệt Lượng lắc đầu, nàng không muốn bỏ cái rương xuống, nhưng vẫn muốn ôm, cho nên chỉ có thể tự mình mang theo cái rương vùi vào trong ngực của Lâm Ỷ Miên như vậy.
Một cánh tay nỗ lực đi tới phía sau, vòng qua eo Lâm Ỷ Miên.
"Lâm Ỷ Miên ~~" Nàng lại gọi họ tên của cô, kéo dài thanh âm, hứa hẹn với cô, "Em nhất định sẽ tốt tốt yêu chị ~~"
Lâm Ỷ Miên cười rộ lên, nói: "Được."
Hứa Nguyệt Lượng xoa xoa lưng cô vài lần mới rời khỏi ngực cô.
Động tác tiếp theo rất quả quyết, đặt bảo rươngsang một bên trước, Lâm Ỷ Miên cũng đẩy sang một bên, nàng xắn tay áo nói: "Bên này giao cho em đi, chỉ chỉ lấy những đồ dùng trong công việc là được, em là một tiểu chuyên gia trong sinh hoạt hàng ngày a."
Lâm Ỷ Miên nói đùa với nàng: "Em quản chị hả?"
Hứa Nguyệt Lượng tự tin gật đầu: "Đúng vậy, quản gia."
Còn rất khí phách.
Đáng yêu đến khiến cả trái tim của Lâm Ỷ Miên như bị xoa nát.
Tiếp theo, dù là ăn uống hay đặt vé, an bài hành trình của hai người như thế nào, mua sắm thêm thứ gì thì Hứa Nguyệt Lượng toàn quyền khống chế.
Ngay cả trước khi rời thành phố B, Hứa Nguyệt Lượng còn thúc giục Lâm Ỷ Miên gọi Hoàng Tiểu Nghệ một lần nữa.
Hoàng Tiểu Nghệ nói chuyện phiếm như bình thường với cô một lúc.
Trước khi cúp máy, Lâm Ỷ Miên nói: "Nhà tớ bên này không ở lâu sẽ bị hư hại, có thể sẽ phiền toái cậu ở đây."
Hoàng Tiểu Nghệ: "????"
Hoàng Tiểu Nghệ: “Ngọa tạo, đại lão ngài có ý gì? Mời tớ ở nhà cậu?"
Lâm Ỷ Miên: "Ừm, nếu cậu muốn ở đây thì cứ ở. Nếu không muốn ở đây thì lâu lâu đến xem một chút là được rồi."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Ngọa tào ngọa tào..."
Lâm Ỷ Miên: "Không phải phòng cậu thuê sắp hết hạn sao? Chúng ta vừa vặn một công đôi việc."
"Một công đôi việc cái gì, đây là tớ chiếm đại tiện nghi.” Hoàng Tiểu Nghệ nói tiếp, “Dù thế nào tớ cũng không có khả năng thuê nhà của cậu a.”
Lâm Ỷ Miên: "Nhà của tớ bảo an khá tốt, nếu người cậu không muốn cho vào thì tuyệt đối sẽ không vào được."
“Hahahahahahaha…" Hoàng Tiểu Nghệ cười phá lên.
Nàng cười đến Lâm Ỷ Miên đưa điện thoại cách thật xa, chờ nàng cười xong cô nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện: "Được rồi, như vậy đi, chuyện khác nói trên Wechat sau."
“Cảm ơn cậu a.” Hoàng Tiểu Nghệ nói, “Kết giao với bằng hữu như cậu thật tốt."
Lâm Ỷ Miên cúp điện thoại.
Hứa Nguyệt Lượng nghe toàn bộ quá trình, trong lòng cũng vui vẻ: "Ỷ Miên, chị thật là rất biết che chở bảo bảo a ~~"
Lâm Ỷ Miên: "Hiện tại chị sẽ nói với Tiểu Nghệ học tỷ, em gọi cậu ấy là bảo bảo."
Hứa Nguyệt Lượng cười khúc khích: "Chị sẽ không nói đâu~"
Hứa Nguyệt Lượng nắm lấy cánh tay Lâm Ỷ Miên: "Miên Miên rất lợi hại, em rất thích Miên Miên như vậy ~~"
Lâm Ỷ Miên cười: "Chị là cái dạng gì mà em không thích."
Hứa Nguyệt Lượng suy nghĩ một lúc, nhưng không nghĩ ra được.
Đại khái Lâm Ỷ Miên làm cái gì cũng đúng, nhưng cô vĩnh viễn chọn đứng về phía nàng.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hai người trở về thành phố B. Trong căn hộ mà Hứa Nguyệt Lượng thuê, một cuộc sống mới bắt đầu.
Lâm Ỷ Miên sáng đi chiều về đúng giờ, hoàn toàn ở nhà trong những ngày nghỉ lễ, không đi làm thêm một ngày.
Giờ làm việc của Hứa Nguyệt Lượng hỗn loạn hơn rất nhiều, sau khi kịch thiếu nhi chính thức khởi động, thời gian của nàng đã bị vắt kiệt đến cực điểm, thực sự rất bận rộn.
Sau khi đến đây, nàng từ bỏ vai thú bông disney, tập trung cho kịch sân khấu.
Bọn họ tập luyện đến muộn, trở về cũng muộn.
Cho nên, thời điểm tách ra vào buổi sáng, sáng sớm Hứa Nguyệt Lượng sẽ mơ màng cảm giác được nụ hôn của Lâm Ỷ Miên trên mặt mình trong giấc mộng, cùng một ít thanh âm ôn nhu bên tai.
"Bảo bối, chào buổi sáng."
"Lúc em ngủ sẽ bĩu môi, chính là muốn chị hôn em."
"Canh đã nấu xong, trong nồi cơm còn nóng, lúc dậy nhớ ăn nhé."
"Hôm nay nhiệt độ thấp, mặc thêm quần áo vào nhé."
"Đến đoàn kịch thì nhắn cho chị, hôm qua em đã quên."
“Em thật thơm."
"Chị không muốn đi làm."
"Lại hôn một chút."
.....
Do đó, năng lượng của Hứa Nguyệt Lượng sẽ được tích lũy cả ngày, đạt đến đỉnh điểm, đủ để vượt qua bất kỳ nan kham nào gặp phải trong ngày này.
Phần lớn thời gian vào buổi tối, Hứa Nguyệt Lượng sẽ hỏi bác sĩ Lâm đã bận cả ngày không ra ngoài mà ở nhà đợi nàng.
Lúc này, có 90% trù nghệ của Lâm Ỷ Miên sẽ được phát huy. Hứa Nguyệt Lượng đủ loại món ăn từ khắp nơi trên thế giới vào nhà
Vừa vào cửa liều bị đủ các loại mùi hương hấp dẫn bao vây.
Lấp đầy, không chỉ là dạ dày của nàng.
Còn có thời điểm khác, Hứa Nguyệt Lượng sẽ không nhịn được thả lỏng quyền quản Lâm ỷ Miên.
Tựa như thả lỏng khống chế dục vọng của chính mình.
Loại thời điểm này, cơ hồ 100% sự kiện sẽ kích hoạt Lâm Ỷ Miên rước Hứa Nguyệt Lượng về nhà.
Khi đến, cô thường mang theo hoa tươi hoặc đồ uống nóng hổi, cả đoàn đều sẽ được thưởng thức.
Nhưng cô sẽ không bao giờ quấy rầy công việc của Hứa Nguyệt Lượng, cho dù đến rất sớm cũng không cần Hứa Nguyệt Lượng bồi cô.
Cô chỉ lặng lẽ ngồi đó nhìn bọn họ diễn tập, giống như một khán giả trung thành nhất, giống như người cuồng theo đuổi Hứa Nguyệt Lượng.
Cho nên thời gian không lâu, đoàn kịch từ trên xuống dưới đều biết Lâm Ỷ Miên. Ngay cả những diễn viên nhí còn rất nhỏ cũng sẽ chỉ vào hai người nói: "Quan hệ giữa tỷ tỷ xinh đẹp cùng tỷ tỷ xinh đẹp rất tốt a!!! Tỷ tỷ xinh đẹp cùng tỷ tỷ xinh đẹp thật dính nhau a!!!"
Đương nhiên hai người dính nhau không ít, trên đường về nhà, bất kể đang sử dụng phương tiện gì, cơ thể của hai người đều sẽ ở cạnh nhau.
Khi bước vào nhà càng không kiêng nể gì, hận không thể trở thành một cặp song sinh dính liền lớn lên cùng đối phương.
Vì thời gian dành cho nhau rất nhiều thú vị nên điện thoại đã hoàn toàn trở thành công cụ chỉ sử dụng khi cần.
Cho nên giữa bạn bè cũng ít tin nhắn hơn, nhiều cuộc gọi hơn. . Truyện Phương Tây
Cả hai thường xuyên cùng nhau ra ngoài, nghe Hoàng Tiểu Nghệ kêu khóc ở đầu dây bên kia.
Đây là chứng minh của thân thiết, mỗi ngày, bọ họ lại thân thiết hơn ngày trước.
Rõ ràng hai người xa lạ ít khi liên quan trước kia lại nhanh chóng dung hòa giống như tri kỷ.
Thời tiết đã bước vào giai đoạn lạnh giá nhất, công việc và cuộc sống của cả hai cũng nóng bỏng.
Trong kỳ nghỉ đông, bệnh viện nha khoa mở ra thời kỳ kinh doanh đỉnh cao, kịch thiếu nhi của Hứa Nguyệt Lượng chính thức được lên sân khấu.
Khi Lâm Ỷ Miên trực ban, Hứa Nguyệt Lượng sẽ mang đồ ăn thức uống bồi cô. Mà biểu diễn của Hứa Nguyệt Lượng, miễn là Lâm Ỷ Miên rảnh rỗi sẽ không ngừng đến xem.
Ngồi trong ghế người nhà, giữa một đám hài tử.
Tấm màn mở ra, dù đã diện nguyên một bộ trang phục và trang điểm tỉ mỉ nhưng Hứa Nguyệt Lượng vẫn tỏa sáng rực rỡ trên khán đài.
Nguyệt Lương.
Người yêu của cô, Hứa Nguyệt Lượng.
Bận rộn cho đến cuối năm, giống như người bình thường, hai người mở ra một kỳ nghỉ hiếm hoi.
Chỉ là khi người khác đang bận rộn mua sắm mua vé về quê, Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng đều có nhà nhưng không thể về.
Sau trận nháo lần trước, Hứa Nguyệt Lượng hoàn toàn cắt đứt liên lạc với già đình hút máu của mình. Mà Lâm Ỷ Miên đã ném một phiền toái cho gia đình vốn đã hỗn loạn của cô.
Sau khi những phiền toái qua đi, không ai dám liên lạc lại với cô, cho dù đó là cha cô, mẹ kế của cô hay Lâm Tử Huyên cũng không.
Hai người mất hai ngôi nhà, xây một ngôi nhà mới.
Nhà cũ giăng đèn kết hoa, Hứa Nguyệt Lượng treo rất nhiều đèn lồng nhỏ nhiều màu sắc.
Nàng cũng mua quần áo tết, màu đỏ diễm lệ, tay áo bồng bềnh, tóc buộc thành hai quả bóng, cười rất tươi.
Mặt mày cong cong cười rạng rỡ, chắp tay chúc đại các đại lợi cung hỉ phát tài.
Nàng và Lâm Ỷ Miên cùng nhau làm sủi cảo, cùng ăn một bữa cơm giao thừa thịnh soạn chỉ dành cho hai người, nhưng lại không thiếu thịt gà cá vịt.
Nàng cùng Lâm Ỷ Miên ngâm nga một giai điệu ngắn, năng lượng bùng lên, nhạc nền của TV, nhảy điệu nhảy hỗn hợp.
Giống như một chú cún con, vui sướng vô biên.
Lâm Ỷ Miên quay video gửi cho Hoàng Tiểu Nghệ, hai người cùng cảm thán: Nhìn còn đẹp hơn xuân.
Thành phố B cấm đốt pháo, cho nên nửa đêm hai người cùng nhau ngồi trên ghế sô pha, đếm từng giây, nói lời chúc mừng năm mới, rồi chìm vào tĩnh lặng.
Đêm giao thừa.
Hứa Nguyệt Lượng vùi đầu vào ngực Lâm Ỷ Miên, hôn lên nốt ruồi mà nàng rất thích, hít một hơi thật sâu mùi thơm thuộc về cô.
Nàng nói: "Đầu năm mới mọi người sẽ đi dạo chơi, em cũng muốn đi dạo~~"
Lâm Ỷ Miên không phản đối: "Đi, em muốn đi nơi nào cũng được."
Hứa Nguyệt Lượng ngẩng đầu nhìn cô: “Đi An Thị.
Lâm Ỷ Miên ngẩn người.
Hứa Nguyệt Lượng nắm lấy cổ áo cô, để chính mình ngồi thẳng lên trên người cô, dùng lòng bàn tay vuốt ve cổ của Lâm Ỷ Miên, nhìn vào mắt cô: “Đi cao trung số 1, nơi chúng ta bắt đầu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.