Chương 33
Kim Kha
04/05/2022
Lần tới bệnh viện tiếp theo của Vưu Vi Vi đến rất nhanh, cách khoảng ba
ngày. Vào thứ sáu, Lâm Ỷ Miên nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp, nói đối tượng phổ cập khoa học của cô đang ở đây.
“Được.” Lâm Ỷ Miên thu dọn công việc trên tay, rời khỏi phòng khám, như thường lệ, cô đến chỗ đồng nghiệp.
Xem xét tình trạng của Vưu Vi Vi, sau đó đi bộ ra khu vườn bên ngoài tòa nhà để tìm Hứa Nguyệt Lượng.
Cô không có nhiều hy vọng.
Hôm đó thật sự dọa sợ Hứa Nguyệt Lượng, sau khi trở về nhà, Lâm Ỷ Miên nghĩ rất lâu.
Nếu phương pháp tiếp cận một người khiến người đó vô cùng không thoải mái, vậy phương pháp tiếp cận này không nên tồn tại.
Cô đã chính nghĩa lẫm nhiên thay Hứa Nguyệt Lượng chặn cách tiếp cận này nhiều lần như vậy, khi đến lượt chính mình liền đầu choáng não trướng, mất đúng mực.
Cho nên, cô nói với Hứa Nguyệt Lượng nếu nàng sợ như vậy, lần sau không cần đến.
Cô đem chính mình sẽ xuất hiện ở bệnh viện trước mặt Hứa Nguyệt Lượng, chỉ cần Hứa Nguyệt Lượng ở ngoài hiện thực đầu óc thanh tỉnh như trên mạng, nàng sẽ không để mình lâm vào vòng nguy hiểm một lần nữa.
Về việc Lâm Ỷ Miên sẽ làm gì, bản thân cô cũng không chắc lắm.
Tới gần một người, không giống như những bài toán sẽ có lời giải chính xác.
Trước khi đến phòng tư vấn của đồng nghiệp, Lâm Ỷ Miên đã điều chỉnh biểu tình của mình, trở thành bác sĩ Lâm ôn hòa chính trực.
Vưu Vi Vi đang ngồi trước bàn, nói chuyện phiếm với bác sĩ của nàng, trong phòng tư vấn ngoài trợ lý cũng không còn ai khác.
Lâm Ỷ Miên mỉm cười gật đầu với đồng nghiệp, Vi Vi nhìn theo ánh mắt của bác sĩ Triệu, đôi mắt sáng lên: "Bác sĩ Lâm đến rồi!"
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên đáp lại, chủ động bày tỏ thái độ, “Hôm nay không có nhiệm vụ phổ cập khoa học, điều trị xong cô có thể về nhà sớm.”
Vưu Vi Vi mang vẻ mặt tiếc nuối: "Vậy chẳng phải không có đồ ăn vặt..."
Lâm Ỷ Miên: "Răng lành từ từ ăn."
Nói xong, cô xoay người chuẩn bị vào phòng hội chẩn, vừa bước ra ngoài, ngoài cửa đột nhiên có người đi vào, trên người mặc một chiếc áo khoác bóng chày màu vàng tươi, khiến cả thế giới đều sáng lên.
Lâm Ỷ Miên sửng sốt, chiếc đuôi ngựa của Hứa Nguyệt Lượng đung đưa khi sải bước vào, dừng lại cách Lâm Ỷ Miên một bước, trong ánh mắt cũng là kinh ngạc.
Thời gian giống như nhấn nút tạm dừng, không ai muốn tiến về phía trước, cũng không ai muốn nói cái gì.
Trang phục hôm nay của Hứa Nguyệt Lượng thực sự quá đẹp, đồng phục bóng chày, áo bó sát người, váy xếp ly, tất bóng đá ôm lấy bắp chân mảnh khảnh, giày thể thao trên chân cũng xứng với ba màu, thu hút sự chú ý của mọi người ở khắp mọi nơi.
Mà Lâm Ỷ Miên, mái tóc đen buộc thấp, áo blouse trắng, có thể hòa nhập vào bất kỳ bối cảnh nào trong bệnh viện. May mà không có dự tính nên không đeo khẩu trang, một khuôn mặt cũng đủ làm người kinh diễm.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đung đưa như nước tạt đá, nhưng cả hai đều không muốn dời đi.
Không biết mất bao lâu, hay chỉ là một khoảnh khắc, hoặc đủ lâu để khắc sâu khoảnh khắc này vào ký ức của chính mình, vĩnh viễn khó có thể xóa bỏ.
Vưu Vi Vi hô lên: "Nguyệt Lượng!"
Hứa Nguyệt Lượng: "A!"
Nàng tận lực nâng cao khẩu khí của mình để làm cho giọng nói to hơn, nhưng dưới cái nhìn của Lâm Ỷ Miên, âm cuối của nàng có chút run rẩy.
“Lấy được không?” Vưu Vi Vi hỏi.
“Lấy được rồi.” cổ họng Hứa Nguyệt Lượng hoạt động, quơ quơ thứ đang cầm trong tay, là một cái hambergar đồ chơi lớn, chất liệu rất mềm, có vết lõm do đôi tay trắng nõn của Hứa Nguyệt Lượng véo vào.
Lâm Ỷ Miên trút bỏ những cảm xúc không cần thiết, nhét tất cả vào lòng.
Cô cười hỏi Hứa Nguyệt Lượng, "Đây là cái gì?"
Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu chào cô: "Xin chào, bác sĩ Lâm!"
“Đây là thần khí giải áp.” Nàng vội vàng giải thích với Lâm Ỷ Miên, giống như đang trả lời câu hỏi của giáo viên, “Chính là, nắm lấy, có thể bóp...”
Tầm mắt Lâm Ỷ Miên rơi vào bàn tay nàng đang giơ lên, hamburger trong tay Hứa Nguyệt Lượng bị bóp thành nhiều hình dạng khác nhau.
“Khôi phục rất nhanh, cầm trên tay cảm giác rất tốt.” Hứa Nguyệt Lượng cười, “Vi Vi vẫn còn sợ nên cậu ấy cầm cái này trong tay. Kết quả vừa rồi để quên trên xe, tôi đã gọi tài xế tìm về."
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng trả lời, “Chơi khá vui.”
Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, lập tức dời mắt đi: "Tôi, tôi đưa cho cậu ấy..."
Lâm Ỷ Miên nghiêng người, gnhường đường cho nàng.
Hứa Nguyệt Lượng đi tới, tóc đuôi ngựa đung đưa, mang theo hương hoa ngọt ngào nhàn nhạt.
Lâm Ỷ Miên xoay người, nhìn bọn họ.
Hứa Nguyệt Lượng đưa đồ cho Vưu Vi Vi, cúi đầu nói với nàng, "Cậu ngoan ngoãn mà nghe lời bác sĩ."
Vưu Vi Vi: "Nghe lời, rất nghe lời. Cậu có thể ngồi ghế bên cạnh, hoặc ghế ở hành lang bên ngoài, hình như hôm nay sẽ lâu lắm đấy."
“Ừm.” Hứa Nguyệt Lượng nhìn vào vị trí của ghế, tầm mắt lướt qua góc áo blouse trắng của Lâm Ỷ Miên.
Nàng thẳng lưng ngồi trên ghế trong phòng tư vấn, chiếc ba lô sặc sỡ đặt trên đôi chân chỉnh tề.
Lâm Ỷ Miên không ra ngoài nữa, cô nhìn Hứa Nguyệt Lượng.
Câu trả lời mà Hứa Nguyệt Lượng đưa ra giống như rất rõ ràng, nhưng Lâm Ỷ Miên không dám dễ dàng đưa ra kết luận.
Lần này không chỉ đến cùng Vưu Vi Vi, mà còn thoải mái vào bệnh viện, điều đó có nghĩa là nàng không sợ gặp cô đúng không?
Khi đụng mặt Lâm Ỷ Miên, mặc dù hoảng sợ nhưng nàng không hề che giấu, cũng nghiêm túc trả lời câu hỏi không quan trọng mà Lâm Ỷ Miên đưa ra, cho thấy nàng sẵn sàng giao tiếp bình thường với Lâm Ỷ Miên đúng không?
Rõ ràng là nàng có thể chọn một địa điểm xa Lâm Ỷ Miên hơn, nhưng nàng lại chọn một địa điểm gần nhất. Lâm Ỷ Miên có thể hiểu đây là Hứa Nguyệt Lượng đã cho cô cơ hội tiếp tục nói chuyện sao?
Như vậy, phải nói cái gì?
Nói cái gì sẽ nằm trong phạm vi Hứa Nguyệt Lượng có thể chấp nhận được, để nàng có thể thoải mái cười nói, không khẩn trương đến mức cơ thể đổ mồ hôi.
Mặc dù Lâm Ỷ Miên không thích giao lưu, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy mình mất hết kỹ năng xã hội như lúc này.
Giống như đang làm công việc mới, chưa có kinh nghiệm, bởi vì không biết đúng sai, cho nên thậm chí có một số việc khiến người nơm nớp lo sợ.
Cô rũ mắt, suy nghĩ.
Lông mi Hứa Nguyệt Lượng rung lên, nhấc lên mi mắt, trộm nhìn cô, lại liếc mắt một cái.
Cuối cùng, nàng là người lên tiếng trước.
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: "Bác sĩ Lâm, có phải tôi ngồi vào chỗ của chị rồi không?"
“Hửm?” Lâm Ỷ Miên ngẩng đầu, nhìn nàng.
Hứa Nguyệt Lượng đứng lên: "Chị muốn ngồi ở đây sao?"
Phòng tư vấn không có nhiều chỗ ngồi, Lâm Ỷ Miên lại đứng không đi, quả thực rất dễ khiến người hiểu lầm.
“Không có, em ngồi đi.” Cô trả lời Hứa Nguyệt Lượng, cầm một tập tài liệu trên kệ bên cạnh, lật xem.
Hứa Nguyệt Lượng đang cầm túi, có vẻ như không dám ngồi.
Lâm Ỷ Miên nhìn sách tuyên truyền, nàng không ngừng nhìn Lâm Ỷ Miên, Vưu Vi Vi lên bàn điều trị, cầm đồ chơi vẫy vẫy: "Nguyệt Lượng, bên này rất lâu, cậu nên ra ngoài chờ tớ đi, nghe sẽ ê răng."
“A, được.” Hứa Nguyệt Lượng đáp lại, cuối cùng cũng tìm ra giải pháp, nàng chạy chậm ra khỏi phòng tư vấn, đi đến ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang bên ngoài.
Lâm Ỷ Miên đặt lại tập tài liệu lên giá, nhấc chân rời khỏi phòng tư vấn.
Lần này, cô không do dự nữa, trực tiếp hỏi Hứa Nguyệt Lượng: "Có muốn đến chỗ của tôi ngồi không?"
“A?” Hứa Nguyệt Lượng ngẩng đầu nhìn cô.
Lâm Ỷ Miên nói, "Tôi cảm thấy, có một số việc, chúng ta vẫn nên nói rõ ràng sẽ tốt hơn."
Hứa Nguyệt Lượng sững sờ vài giây, nhưng cuối cùng cũng đứng dậy, đi theo Lâm Ỷ Miên.
Lâm Ỷ Miên dẫn nàng một đường phía trước, không cố ý tìm kiếm đề tài, hai người đều im lặng.
Lâm Ỷ Miên đưa nàng vào phòng tư vấn của cô, nơi mà Hứa Nguyệt Lượng không hề xa lạ.
Trong phòng tư vấn không có bệnh nhân, chỉ có Trăn Trăn đang phân loại các ca bệnh đối mặt với máy tính, ngước mắt lên nhìn Hứa Nguyệt Lượng, đột nhiên mắt mở to.
Lâm Ỷ Miên nói, "Đến phòng photo in tài liệu hôm nay tôi đưa cho cô."
Trăn Trăn đứng lên: "Vâng vâng."
Người ra ngoài, mà ánh mắt vẫn ở trên người Hứa Nguyệt Lượng, Hứa Nguyệt Lượng ngượng ngùng cười cười với nàng, Trăn Trăn lập tức nói: "Hôm nay Nguyệt Lượng đẹp quá a!"
Hứa Nguyệt Lượng: "Vâng, cảm ơn, cô cũng xinh đẹp a ~"
Trăn Trăn cười haha rồi bỏ chạy mất.
Lâm Ỷ Miên giơ ngón tay chỉ vào vị trí của Trăn Trăn: "Ngồi đi."
Hứa Nguyệt Lượng ngoan ngoãn ngồi xuống, bên cạnh chỉ có một chiếc ghế nhỏ.
Lâm Ỷ Miên: "Ở chỗ tôi, thả lỏng một chút."
Tấm lưng thẳng của Hứa Nguyệt Lượng lập tức chùng xuống để chứng tỏ nàng đang rất thoải mái.
Lâm Ỷ Miên bị nàng chọc cười, vốn dĩ muốn ngồi nói chuyện phiếm với nàng, nhưng hiện tại cô cảm thấy chỉ cần đứng như vậy, Hứa Nguyệt Lượng ngẩng đầu nhìn cô cũng không tệ lắm.
Cô nghiêng đầu, cố gắng giữ cho ngữ khí nhẹ nhàng hòa hoãn: "Lâu như vậy, em không nhận ra tôi sao?"
Hứa Nguyệt Lượng động yết hầu, bóp chặt cái túi trong tay: "Tôi nhận ra."
Lâm Ỷ Miên: "Khi nào?"
Hứa Nguyệt Lượng: "Lần trước... lần trước, là ở trong vườn."
Lâm Ỷ Miên: "Không phải là trước đó sao? Lúc nhổ răng cho em."
Ánh mắt Hứa Nguyệt Lượng dần dần tràn ngập ánh nước: "Tôi cảm thấy quen thuộc, nhưng, nhưng mà..."
Lời nói trong miệng dừng lại, ánh mắt chìm xuống.
Lông mi nhấp nháy hai lần, như sắp khóc.
Trái tim Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng nhảy lên, lệch một nhịp, làm sao cô có thể nhẫn tâm làm nàng khóc.
Cô tự mình bắt chuyện: "Nhưng cũng không xác định phải không? Rốt cuộc đã lâu như vậy, cũng phải bảy tám năm đi?"
Hứa Nguyệt Lượng gật gật đầu, nhưng vẫn không ngẩng mặt lên.
Lâm Ỷ Miên đổi tư thế đứng, bước sang một bên lấy nước cho Hứa Nguyệt Lượng, để cử chỉ và ngữ khí giống như một người bạn cũ bình thường nhất, hồi tưởng lại: "Vừa mới bắt đầu cũng không phản ứng lại, thấy em cũng cảm thấy mặt quen, nhưng thấy em không nhận ra tôi, tôi cũng không dám nhận."
Cô đặt cốc nước lên bàn bên cạnh Hứa Nguyệt Lượng: "Vì sau phẫu thuật phản ứng của em nghiêm trọng như vậy, tôi còn khá ngại ngùng."
Cuối cùng Hứa Nguyệt Lượng cũng ngẩng đầu, nhìn cô.
Lâm Ỷ Miên mỉm cười: "Cũng may là hồi phục rất tốt."
Cô nhìn trái nhìn phải mặt của Hứa Nguyệt Lượng: "Rất xinh đẹp, không ảnh hưởng đến cân xứng của khuôn mặt."
Hứa Nguyệt Lượng lập tức tiếp lời: "Rất tốt, bác sĩ Lâm, kỹ thuật của chị rất tốt, tôi không cảm thấy cái gì khó chịu."
Lâm Ỷ Miên: "Vậy là tốt rồi."
Hứa Nguyệt Lượng cười rộ lên, nụ cười ngọt ngào, giờ khắc này, Lâm Ỷ Miên mới cảm thấy nàng thả lỏng một chút.
Lâm Ỷ Miên đổi lời, "Nhưng nhận ra tôi, làm em không thoải mái."
Nụ cười của Hứa Nguyệt Lượng lập tức đông cứng.
Lâm Ỷ Miên nở nụ cười rộng hơn, vui vẻ nói: "Có thể thấy được em vẫn còn nhớ chuyện kia, nhớ rất rõ."
Hứa Nguyệt Lượng hoảng loạn, ngồi không yên, nàng đứng dậy xin lỗi cô: "Xin lỗi bác sĩ Lâm, lúc đó tôi quá ngốc, căn bản làm không rõ..."
Lâm Ỷ Miên ngắt lời nàng: "Không sao."
Cô nói với Hứa Nguyệt Lượng, "Không sao", những thứ nằm trong lòng khi còn niên thiếu của cô giống như bị gió thổi bay mất.
“Không sao,” cô lặp lại.
“Lúc ấy ai mà không ngốc.” Lâm Ỷ Miên cười nói, “Không cần để ý chuyện trước kia.”
Cô nhớ tới lời nói của Hoàng Tiểu Nghệ, lúc này cảm thấy rất đúng: "Qua lâu như vậy, vẫn có thể gặp nhau ở một thành phố cũng thật là trùng hợp."
"Có rảnh thì cùng nhau đi chơi."
Hứa Nguyệt Lượng nhìn cô, nước mắt còn đọng lại khiến cả thế giới đều trở nên mờ mịt.
Nàng không thể nhìn rõ mặt Lâm Ỷ Miên, Lâm Ỷ Miên cũng không nhìn rõ mắt nàng, chỉ có tiếng giơ tay rút giấy, rõ ràng văng vẳng bên tai.
Lâm Ỷ Miên đắp khăn giấy mỏng lên mắt nàng, giống như lần đầu họ gặp nhau.
Dùng đầu ngón tay ấn nhẹ khăn giấy, khăn giấy hút đi nước mắt của nàng, che đi bối rối, hoảng loạn cùng xấu hổ của nàng.
Để nàng hô hấp, để nàng tô son trát phấn cho cho tự tôn của một người trưởng thành.
Hứa Nguyệt Lượng hít hít mũi, chỉnh thân thể, ngồi thẳng thân, cũng còn hít mũi.
“Sao em lại thích khóc như vậy?” Lâm Ỷ Miên lấy thêm hai mảnh giấy nhét vào lòng bàn tay nàng, sau đó cười nói: “Nếu em vẫn sợ tôi như vậy, tôi có thể đeo khẩu trang."
“Không cần!” Hứa Nguyệt Lượng siết chặt ngón tay hô lên hai chữ đứt quãng, vò khăn giấy trong lòng bàn tay thành quả bóng, hung hăng lau, "Tôi không khóc nữa."
Nàng dùng sức nâng khóe miệng: "Bác sĩ Lâm lúc trước chiếu cố tôi nhiều như vậy, tôi phải mời bác sĩ Lâm đi ăn cơm."
“Được.” Lâm Ỷ Miên thu dọn công việc trên tay, rời khỏi phòng khám, như thường lệ, cô đến chỗ đồng nghiệp.
Xem xét tình trạng của Vưu Vi Vi, sau đó đi bộ ra khu vườn bên ngoài tòa nhà để tìm Hứa Nguyệt Lượng.
Cô không có nhiều hy vọng.
Hôm đó thật sự dọa sợ Hứa Nguyệt Lượng, sau khi trở về nhà, Lâm Ỷ Miên nghĩ rất lâu.
Nếu phương pháp tiếp cận một người khiến người đó vô cùng không thoải mái, vậy phương pháp tiếp cận này không nên tồn tại.
Cô đã chính nghĩa lẫm nhiên thay Hứa Nguyệt Lượng chặn cách tiếp cận này nhiều lần như vậy, khi đến lượt chính mình liền đầu choáng não trướng, mất đúng mực.
Cho nên, cô nói với Hứa Nguyệt Lượng nếu nàng sợ như vậy, lần sau không cần đến.
Cô đem chính mình sẽ xuất hiện ở bệnh viện trước mặt Hứa Nguyệt Lượng, chỉ cần Hứa Nguyệt Lượng ở ngoài hiện thực đầu óc thanh tỉnh như trên mạng, nàng sẽ không để mình lâm vào vòng nguy hiểm một lần nữa.
Về việc Lâm Ỷ Miên sẽ làm gì, bản thân cô cũng không chắc lắm.
Tới gần một người, không giống như những bài toán sẽ có lời giải chính xác.
Trước khi đến phòng tư vấn của đồng nghiệp, Lâm Ỷ Miên đã điều chỉnh biểu tình của mình, trở thành bác sĩ Lâm ôn hòa chính trực.
Vưu Vi Vi đang ngồi trước bàn, nói chuyện phiếm với bác sĩ của nàng, trong phòng tư vấn ngoài trợ lý cũng không còn ai khác.
Lâm Ỷ Miên mỉm cười gật đầu với đồng nghiệp, Vi Vi nhìn theo ánh mắt của bác sĩ Triệu, đôi mắt sáng lên: "Bác sĩ Lâm đến rồi!"
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên đáp lại, chủ động bày tỏ thái độ, “Hôm nay không có nhiệm vụ phổ cập khoa học, điều trị xong cô có thể về nhà sớm.”
Vưu Vi Vi mang vẻ mặt tiếc nuối: "Vậy chẳng phải không có đồ ăn vặt..."
Lâm Ỷ Miên: "Răng lành từ từ ăn."
Nói xong, cô xoay người chuẩn bị vào phòng hội chẩn, vừa bước ra ngoài, ngoài cửa đột nhiên có người đi vào, trên người mặc một chiếc áo khoác bóng chày màu vàng tươi, khiến cả thế giới đều sáng lên.
Lâm Ỷ Miên sửng sốt, chiếc đuôi ngựa của Hứa Nguyệt Lượng đung đưa khi sải bước vào, dừng lại cách Lâm Ỷ Miên một bước, trong ánh mắt cũng là kinh ngạc.
Thời gian giống như nhấn nút tạm dừng, không ai muốn tiến về phía trước, cũng không ai muốn nói cái gì.
Trang phục hôm nay của Hứa Nguyệt Lượng thực sự quá đẹp, đồng phục bóng chày, áo bó sát người, váy xếp ly, tất bóng đá ôm lấy bắp chân mảnh khảnh, giày thể thao trên chân cũng xứng với ba màu, thu hút sự chú ý của mọi người ở khắp mọi nơi.
Mà Lâm Ỷ Miên, mái tóc đen buộc thấp, áo blouse trắng, có thể hòa nhập vào bất kỳ bối cảnh nào trong bệnh viện. May mà không có dự tính nên không đeo khẩu trang, một khuôn mặt cũng đủ làm người kinh diễm.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đung đưa như nước tạt đá, nhưng cả hai đều không muốn dời đi.
Không biết mất bao lâu, hay chỉ là một khoảnh khắc, hoặc đủ lâu để khắc sâu khoảnh khắc này vào ký ức của chính mình, vĩnh viễn khó có thể xóa bỏ.
Vưu Vi Vi hô lên: "Nguyệt Lượng!"
Hứa Nguyệt Lượng: "A!"
Nàng tận lực nâng cao khẩu khí của mình để làm cho giọng nói to hơn, nhưng dưới cái nhìn của Lâm Ỷ Miên, âm cuối của nàng có chút run rẩy.
“Lấy được không?” Vưu Vi Vi hỏi.
“Lấy được rồi.” cổ họng Hứa Nguyệt Lượng hoạt động, quơ quơ thứ đang cầm trong tay, là một cái hambergar đồ chơi lớn, chất liệu rất mềm, có vết lõm do đôi tay trắng nõn của Hứa Nguyệt Lượng véo vào.
Lâm Ỷ Miên trút bỏ những cảm xúc không cần thiết, nhét tất cả vào lòng.
Cô cười hỏi Hứa Nguyệt Lượng, "Đây là cái gì?"
Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu chào cô: "Xin chào, bác sĩ Lâm!"
“Đây là thần khí giải áp.” Nàng vội vàng giải thích với Lâm Ỷ Miên, giống như đang trả lời câu hỏi của giáo viên, “Chính là, nắm lấy, có thể bóp...”
Tầm mắt Lâm Ỷ Miên rơi vào bàn tay nàng đang giơ lên, hamburger trong tay Hứa Nguyệt Lượng bị bóp thành nhiều hình dạng khác nhau.
“Khôi phục rất nhanh, cầm trên tay cảm giác rất tốt.” Hứa Nguyệt Lượng cười, “Vi Vi vẫn còn sợ nên cậu ấy cầm cái này trong tay. Kết quả vừa rồi để quên trên xe, tôi đã gọi tài xế tìm về."
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng trả lời, “Chơi khá vui.”
Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, lập tức dời mắt đi: "Tôi, tôi đưa cho cậu ấy..."
Lâm Ỷ Miên nghiêng người, gnhường đường cho nàng.
Hứa Nguyệt Lượng đi tới, tóc đuôi ngựa đung đưa, mang theo hương hoa ngọt ngào nhàn nhạt.
Lâm Ỷ Miên xoay người, nhìn bọn họ.
Hứa Nguyệt Lượng đưa đồ cho Vưu Vi Vi, cúi đầu nói với nàng, "Cậu ngoan ngoãn mà nghe lời bác sĩ."
Vưu Vi Vi: "Nghe lời, rất nghe lời. Cậu có thể ngồi ghế bên cạnh, hoặc ghế ở hành lang bên ngoài, hình như hôm nay sẽ lâu lắm đấy."
“Ừm.” Hứa Nguyệt Lượng nhìn vào vị trí của ghế, tầm mắt lướt qua góc áo blouse trắng của Lâm Ỷ Miên.
Nàng thẳng lưng ngồi trên ghế trong phòng tư vấn, chiếc ba lô sặc sỡ đặt trên đôi chân chỉnh tề.
Lâm Ỷ Miên không ra ngoài nữa, cô nhìn Hứa Nguyệt Lượng.
Câu trả lời mà Hứa Nguyệt Lượng đưa ra giống như rất rõ ràng, nhưng Lâm Ỷ Miên không dám dễ dàng đưa ra kết luận.
Lần này không chỉ đến cùng Vưu Vi Vi, mà còn thoải mái vào bệnh viện, điều đó có nghĩa là nàng không sợ gặp cô đúng không?
Khi đụng mặt Lâm Ỷ Miên, mặc dù hoảng sợ nhưng nàng không hề che giấu, cũng nghiêm túc trả lời câu hỏi không quan trọng mà Lâm Ỷ Miên đưa ra, cho thấy nàng sẵn sàng giao tiếp bình thường với Lâm Ỷ Miên đúng không?
Rõ ràng là nàng có thể chọn một địa điểm xa Lâm Ỷ Miên hơn, nhưng nàng lại chọn một địa điểm gần nhất. Lâm Ỷ Miên có thể hiểu đây là Hứa Nguyệt Lượng đã cho cô cơ hội tiếp tục nói chuyện sao?
Như vậy, phải nói cái gì?
Nói cái gì sẽ nằm trong phạm vi Hứa Nguyệt Lượng có thể chấp nhận được, để nàng có thể thoải mái cười nói, không khẩn trương đến mức cơ thể đổ mồ hôi.
Mặc dù Lâm Ỷ Miên không thích giao lưu, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy mình mất hết kỹ năng xã hội như lúc này.
Giống như đang làm công việc mới, chưa có kinh nghiệm, bởi vì không biết đúng sai, cho nên thậm chí có một số việc khiến người nơm nớp lo sợ.
Cô rũ mắt, suy nghĩ.
Lông mi Hứa Nguyệt Lượng rung lên, nhấc lên mi mắt, trộm nhìn cô, lại liếc mắt một cái.
Cuối cùng, nàng là người lên tiếng trước.
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: "Bác sĩ Lâm, có phải tôi ngồi vào chỗ của chị rồi không?"
“Hửm?” Lâm Ỷ Miên ngẩng đầu, nhìn nàng.
Hứa Nguyệt Lượng đứng lên: "Chị muốn ngồi ở đây sao?"
Phòng tư vấn không có nhiều chỗ ngồi, Lâm Ỷ Miên lại đứng không đi, quả thực rất dễ khiến người hiểu lầm.
“Không có, em ngồi đi.” Cô trả lời Hứa Nguyệt Lượng, cầm một tập tài liệu trên kệ bên cạnh, lật xem.
Hứa Nguyệt Lượng đang cầm túi, có vẻ như không dám ngồi.
Lâm Ỷ Miên nhìn sách tuyên truyền, nàng không ngừng nhìn Lâm Ỷ Miên, Vưu Vi Vi lên bàn điều trị, cầm đồ chơi vẫy vẫy: "Nguyệt Lượng, bên này rất lâu, cậu nên ra ngoài chờ tớ đi, nghe sẽ ê răng."
“A, được.” Hứa Nguyệt Lượng đáp lại, cuối cùng cũng tìm ra giải pháp, nàng chạy chậm ra khỏi phòng tư vấn, đi đến ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang bên ngoài.
Lâm Ỷ Miên đặt lại tập tài liệu lên giá, nhấc chân rời khỏi phòng tư vấn.
Lần này, cô không do dự nữa, trực tiếp hỏi Hứa Nguyệt Lượng: "Có muốn đến chỗ của tôi ngồi không?"
“A?” Hứa Nguyệt Lượng ngẩng đầu nhìn cô.
Lâm Ỷ Miên nói, "Tôi cảm thấy, có một số việc, chúng ta vẫn nên nói rõ ràng sẽ tốt hơn."
Hứa Nguyệt Lượng sững sờ vài giây, nhưng cuối cùng cũng đứng dậy, đi theo Lâm Ỷ Miên.
Lâm Ỷ Miên dẫn nàng một đường phía trước, không cố ý tìm kiếm đề tài, hai người đều im lặng.
Lâm Ỷ Miên đưa nàng vào phòng tư vấn của cô, nơi mà Hứa Nguyệt Lượng không hề xa lạ.
Trong phòng tư vấn không có bệnh nhân, chỉ có Trăn Trăn đang phân loại các ca bệnh đối mặt với máy tính, ngước mắt lên nhìn Hứa Nguyệt Lượng, đột nhiên mắt mở to.
Lâm Ỷ Miên nói, "Đến phòng photo in tài liệu hôm nay tôi đưa cho cô."
Trăn Trăn đứng lên: "Vâng vâng."
Người ra ngoài, mà ánh mắt vẫn ở trên người Hứa Nguyệt Lượng, Hứa Nguyệt Lượng ngượng ngùng cười cười với nàng, Trăn Trăn lập tức nói: "Hôm nay Nguyệt Lượng đẹp quá a!"
Hứa Nguyệt Lượng: "Vâng, cảm ơn, cô cũng xinh đẹp a ~"
Trăn Trăn cười haha rồi bỏ chạy mất.
Lâm Ỷ Miên giơ ngón tay chỉ vào vị trí của Trăn Trăn: "Ngồi đi."
Hứa Nguyệt Lượng ngoan ngoãn ngồi xuống, bên cạnh chỉ có một chiếc ghế nhỏ.
Lâm Ỷ Miên: "Ở chỗ tôi, thả lỏng một chút."
Tấm lưng thẳng của Hứa Nguyệt Lượng lập tức chùng xuống để chứng tỏ nàng đang rất thoải mái.
Lâm Ỷ Miên bị nàng chọc cười, vốn dĩ muốn ngồi nói chuyện phiếm với nàng, nhưng hiện tại cô cảm thấy chỉ cần đứng như vậy, Hứa Nguyệt Lượng ngẩng đầu nhìn cô cũng không tệ lắm.
Cô nghiêng đầu, cố gắng giữ cho ngữ khí nhẹ nhàng hòa hoãn: "Lâu như vậy, em không nhận ra tôi sao?"
Hứa Nguyệt Lượng động yết hầu, bóp chặt cái túi trong tay: "Tôi nhận ra."
Lâm Ỷ Miên: "Khi nào?"
Hứa Nguyệt Lượng: "Lần trước... lần trước, là ở trong vườn."
Lâm Ỷ Miên: "Không phải là trước đó sao? Lúc nhổ răng cho em."
Ánh mắt Hứa Nguyệt Lượng dần dần tràn ngập ánh nước: "Tôi cảm thấy quen thuộc, nhưng, nhưng mà..."
Lời nói trong miệng dừng lại, ánh mắt chìm xuống.
Lông mi nhấp nháy hai lần, như sắp khóc.
Trái tim Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng nhảy lên, lệch một nhịp, làm sao cô có thể nhẫn tâm làm nàng khóc.
Cô tự mình bắt chuyện: "Nhưng cũng không xác định phải không? Rốt cuộc đã lâu như vậy, cũng phải bảy tám năm đi?"
Hứa Nguyệt Lượng gật gật đầu, nhưng vẫn không ngẩng mặt lên.
Lâm Ỷ Miên đổi tư thế đứng, bước sang một bên lấy nước cho Hứa Nguyệt Lượng, để cử chỉ và ngữ khí giống như một người bạn cũ bình thường nhất, hồi tưởng lại: "Vừa mới bắt đầu cũng không phản ứng lại, thấy em cũng cảm thấy mặt quen, nhưng thấy em không nhận ra tôi, tôi cũng không dám nhận."
Cô đặt cốc nước lên bàn bên cạnh Hứa Nguyệt Lượng: "Vì sau phẫu thuật phản ứng của em nghiêm trọng như vậy, tôi còn khá ngại ngùng."
Cuối cùng Hứa Nguyệt Lượng cũng ngẩng đầu, nhìn cô.
Lâm Ỷ Miên mỉm cười: "Cũng may là hồi phục rất tốt."
Cô nhìn trái nhìn phải mặt của Hứa Nguyệt Lượng: "Rất xinh đẹp, không ảnh hưởng đến cân xứng của khuôn mặt."
Hứa Nguyệt Lượng lập tức tiếp lời: "Rất tốt, bác sĩ Lâm, kỹ thuật của chị rất tốt, tôi không cảm thấy cái gì khó chịu."
Lâm Ỷ Miên: "Vậy là tốt rồi."
Hứa Nguyệt Lượng cười rộ lên, nụ cười ngọt ngào, giờ khắc này, Lâm Ỷ Miên mới cảm thấy nàng thả lỏng một chút.
Lâm Ỷ Miên đổi lời, "Nhưng nhận ra tôi, làm em không thoải mái."
Nụ cười của Hứa Nguyệt Lượng lập tức đông cứng.
Lâm Ỷ Miên nở nụ cười rộng hơn, vui vẻ nói: "Có thể thấy được em vẫn còn nhớ chuyện kia, nhớ rất rõ."
Hứa Nguyệt Lượng hoảng loạn, ngồi không yên, nàng đứng dậy xin lỗi cô: "Xin lỗi bác sĩ Lâm, lúc đó tôi quá ngốc, căn bản làm không rõ..."
Lâm Ỷ Miên ngắt lời nàng: "Không sao."
Cô nói với Hứa Nguyệt Lượng, "Không sao", những thứ nằm trong lòng khi còn niên thiếu của cô giống như bị gió thổi bay mất.
“Không sao,” cô lặp lại.
“Lúc ấy ai mà không ngốc.” Lâm Ỷ Miên cười nói, “Không cần để ý chuyện trước kia.”
Cô nhớ tới lời nói của Hoàng Tiểu Nghệ, lúc này cảm thấy rất đúng: "Qua lâu như vậy, vẫn có thể gặp nhau ở một thành phố cũng thật là trùng hợp."
"Có rảnh thì cùng nhau đi chơi."
Hứa Nguyệt Lượng nhìn cô, nước mắt còn đọng lại khiến cả thế giới đều trở nên mờ mịt.
Nàng không thể nhìn rõ mặt Lâm Ỷ Miên, Lâm Ỷ Miên cũng không nhìn rõ mắt nàng, chỉ có tiếng giơ tay rút giấy, rõ ràng văng vẳng bên tai.
Lâm Ỷ Miên đắp khăn giấy mỏng lên mắt nàng, giống như lần đầu họ gặp nhau.
Dùng đầu ngón tay ấn nhẹ khăn giấy, khăn giấy hút đi nước mắt của nàng, che đi bối rối, hoảng loạn cùng xấu hổ của nàng.
Để nàng hô hấp, để nàng tô son trát phấn cho cho tự tôn của một người trưởng thành.
Hứa Nguyệt Lượng hít hít mũi, chỉnh thân thể, ngồi thẳng thân, cũng còn hít mũi.
“Sao em lại thích khóc như vậy?” Lâm Ỷ Miên lấy thêm hai mảnh giấy nhét vào lòng bàn tay nàng, sau đó cười nói: “Nếu em vẫn sợ tôi như vậy, tôi có thể đeo khẩu trang."
“Không cần!” Hứa Nguyệt Lượng siết chặt ngón tay hô lên hai chữ đứt quãng, vò khăn giấy trong lòng bàn tay thành quả bóng, hung hăng lau, "Tôi không khóc nữa."
Nàng dùng sức nâng khóe miệng: "Bác sĩ Lâm lúc trước chiếu cố tôi nhiều như vậy, tôi phải mời bác sĩ Lâm đi ăn cơm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.