Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ

Chương 4

Kim Kha

19/04/2022

Lâm Ỷ Miên nói xong, cô vẫy tay chào mọi người rồi rời khỏi phòng nghỉ.

Phòng nghỉ yên tĩnh nửa phút, sau khi xác nhận Lâm Ỷ Miên đã đi khỏi, chiếc nồi lập tức phát nổ.

Tất cả đều mồm năm miệng mười, đều hỏi Bành Tiểu Soái.

"Làm sao vậy? Lâm lão sư cư nhiên quan tâm đến việc cậu xem live a?"

"Soái soái thật không đơn giản a, có phải ngày thường có gần gũi với Lâm lão sư không? Ngài ấy không thường nói chuyện với chúng ta nhiều."

"Là không nói chuyện phiếm, lúc mở họp cũng nói kỹ càng tỉ mỉ."

"Cho nên là, Soái Soái, quan hệ của cậu với Lâm lão sư là gì vậy? Ngài ấy thực sự muốn tài khoản live của cậu a, mà cậu lại không đưa nó cho ngài ấy!"

"Sẽ không phải là bà con xa đi, Bành Tiểu Soái, cậu đang che giấu bí mật lớn gì!"

Đầu óc Bành Tiểu Soái ong ong, xua tay phủ nhận, nhưng có quá nhiều câu hỏi, tất cả mọi người quá khích nên không nghe hắn nói gì.

Sau khi bị oanh tạc đến cùng, Bành Tiểu Soái cũng rơi vào nghi ngờ sâu sắc.

Được biết, hắn và Lâm Ỷ Miên không có quan hệ họ hàng gì, được biết trong một lần hắn tặng quà cho các lão sư ở nhiều khoa khác nhau để cố gắng thiết lập mối quan hệ tốt đẹp, hắn đã bị Lâm Ỷ Miên cự tuyệt, hơn nữa còn cự tuyệt rất thảm.

"Lúc đến bệnh viện chỉ cần học tập chăm chỉ, không nên nghĩ tới mấy chuyện lung tung rối loạn."

Đây là đánh giá của Lâm Ỷ Miên về Bành Tiểu Soái, khiến hắn đến nay nhìn đến Lâm Ỷ Miên làm hắn có chút sợ hãi.

Vậy rốt cuộc là tại sao? Bành Tiểu Soái nhìn xuống điện thoại của mình.

Trang chủ của hắn không có gì đặc biệt, gia cảnh loại trung, lại chỉ là sinh viên thực tập nên hắn không chi nhiều tiền cho những hạng mục giải trí này.

Lâm Ỷ Miên thoạt nhìn là loại người thậm chí không biết đến sự tồn tại của Orange Live, vậy tại sao cô lại quan tâm đến việc chi tiền cho streamer.

Câu nói vừa rồi của cô là có ý gì, là muốn hắn tiêu tiền cho Tiểu Nguyệt Lượng, hay là nói cách khác không cho hắn tiêu tiền cho Tiểu Nguyệt Lượng?

"Các cô nói..." Bành Tiểu Soái mở miệng, nhìn chằm chằm bức ảnh đáng yêu gợi cảm của Tiểu Nguyệt Lượng trên điện thoại, "Lâm lão sư có ghét loại nữ streamer này không?"

Mọi người dừng một chút, Bành Tiểu Soái cảm thấy ý tưởng này rất thông suốt: "Lâm lão sư có gia cảnh tốt, trình độ học vấn cao, làm công việc cứu người, mỗi năm còn phát biểu ba luận văn, hẳn là có chút... khinh thường nữ streamer ngành công nghiệp như vậy..."

"Chị ấy quan tâm đến vấn đề này, có lẽ là để nhắc nhở tôi không nên tiêu tiền vào streamer."

Bành Tiểu Soái rối rắm nắm chặt điện thoại: "Vậy thì tôi sẽ không tiêu, ngày mai Tiểu Nguyệt Lượng sẽ đến bệnh viện của chúng ta nhổ răng, nhưng ngàn vạn lần đừng đụng phải bác sĩ Lâm."

Sau bữa trưa ở căng tin, Lâm Ỷ Miên trở lại phòng tư vấn.

Bệnh viện bọn họ có nhiều địa phương, mỗi phòng tư vấn của bác sĩ về cơ bản là độc lập cùng cố định. Lâm Ỷ Miên không có thói quen nghỉ trưa, cô thích không gian yên tĩnh nên sau khi ăn xong sẽ quay lại phòng tư vấn để sắp xếp mọi việc, đọc sách và nghe nhạc.

Hôm nay, một nửa số sách cô đã đọc được đặt ở bên tay phải, Lâm Ỷ Miên cầm, một lúc vẫn chưa mở ra.

Đây là lần đầu tiên chiếc điện thoại trong túi cô có cảm giác tồn tại, cô có thể cảm nhận được sức nặng thông báo của Orange Live đối với mình.

Theo Bành Tiểu Soái nói, chương trình phát sóng trực tiếp của Hứa Nguyệt Lượng dài hơn so với streamer khác, tối qua nàng live cho đến tận 2 giờ, hiện tại đã chuẩn bị bắt đầu rồi sao?

Bành Tiểu Soái rất rõ ràng những câu chuyện phiếm của Tiểu Nguyệt Lượng, nhưng hắn không quen biết Hứa Nguyệt Lượng, cho nên bao nhiêu thông tin đó bao nhiêu là sự thật, bao nhiêu là giả?

Chẳng lẽ Hứa Nguyệt Lượng tốt nghiệp xong liền bắt đầu live? Tính một chút, trước đây ngành truyền hình trực tiếp còn chưa hứng khởi trong nước, hoàn toàn ở trong tình trạng nước chảy xiết, cũng là thời điểm mọi người có thành kiến ​​lớn nhất đối với những người live trực tuyến.

Vậy cơ duyên nào đã khiến nữ sinh trung học rụt rè nhút nhát như Hứa Nguyệt Lượng chọn chức nghiệp gây tranh luận này, lại là cơ duyên gì khiến nàng phải trải qua nhiều khó khăn như vậy, còn kiên trì lâu như vậy...

Lâm Ỷ Miên cảm thấy chính mình cần một cuộc phỏng vấn nhân vật với Tiểu Nguyệt Lượng. Nhưng cô biết sẽ không có cuộc phỏng vấn như vậy.

Trong quá trình live, không ai quan tâm đến việc Tiểu Nguyệt Lượng đang nghĩ gì, các clip trực tiếp trên trang chủ của nàng đều là cảnh nàng nhảy nhót, bị fans khi dễ, xấu hổ khi làm sai...

Rốt cuộc hiện tại Hứa Nguyệt Lượng là bộ dáng gì?

Rốt cuộc Hứa Nguyệt Lượng là người như thế nào...

Lâm Ỷ Miên chưa từng để các vấn đề tồn tại trong tâm trí mình quá một ngày.

Trừ khi đó là một bí ẩn chưa được giải đáp của nhân loại.

Cô lấy điện thoại trong túi ra, gọi điện trước cho văn phòng bệnh viện, sau đó gửi một tin nhắn cho Hoàng Tiểu Nghệ: [Cậu có biết ở đại học Hứa Nguyệt Lượng học chuyên ngành gì không?]



Hoàng Tiểu Nghệ nhanh chóng đáp.

- 【Tớ không biết】

- 【Tớ đi hỏi một chút】

- 【Cậu chờ một chút】

Lâm Ỷ Miên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chờ đợi.

Mười phút sau, Hoàng Tiểu Nghệ gửi tới một tin nhắn:

- 【S hán ngữ văn học, phương hướng giáo dục】

Nói cách khác, ban đầu dự định làm giáo viên.

Làm giáo viên và streamer, hai việc này khác biệt quá lớn.

Lâm Ỷ Miên: [Sau khi tốt nghiệp, cô ấy có tham gia các công việc khác không? 】

Hoàng Tiểu Nghệ:

- 【Chuyện này tớ không biết】

- 【Tớ đã hỏi lớp trưởng của lớp họ, cũng liền biết cô ấy thi đại học ở đâu】

- 【Tớ lại hỏi cho cậu】

- 【Cậu muốn biết gì nữa, gửi vào đây】

- 【Chỉ cần nghe là đều được phải không? Giống như hồi cao trung ấy】

Cũng giống như hồi cao trung.

Trái tim của Lâm Ỷ Miên lệch một nhịp, nhanh chóng trả lời: [Không]

- 【Không cần hỏi】

- 【Tớ chỉ tùy tiện hỏi mà thôi】

- 【Chỉ là tò mò về ngành phát sóng trực tiếp thôi】

Hoàng Tiểu Nghệ bên kia đã gửi vài tin nhắn, cuối cùng gửi một từ: [Ò]

Lâm Ỷ Miên cất điện thoại, đọc sách.

Sau giờ làm việc hôm nay, cô không có bữa tối muốn ăn, cũng không có chương trình phát sóng trực tiếp muốn xem.

Cô ném điện thoại vào túi treo trên giá ở cửa ra vào, đi vào phòng tắm, tắm rất lâu.

Đợi đến khi nước lạnh hoàn toàn mới đứng dậy, sấy tóc đến khi không còn một chút hơi nước mới quấn khăn tắm đi ra ngoài.

Cô không thực sự muốn đọc sách, cũng không muốn sử dụng máy tính.

Trời đã tối, tấm rèm xanh thẫm treo hình vầng trăng khuyết, căn phòng thiếu ánh sáng, Lâm Ỷ Miên bật máy chiếu xem phim.

Một vở nhạc kịch đen trắng, giọng hát cũ kỹ, cốt truyện cũ kỹ, kéo dài, làm cô nhớ tới lúc ở nhà một mình khi còn là một thiếu niên.

Hiện tại cũng không khác mấy.

Ngày hôm sau, thời tiết ngột ngạt.

Hành trình từ lối vào tàu điện ngầm đến bệnh viện đủ khiến Bành Tiểu Soái toát mồ hôi hột.

Hắn ở trong phòng thay đồ một lúc lâu, lau mồ hôi trên mặt, xịt một ít chất ngăn mồ hôi, chải tóc đến bóng mượt, sau đó hắn rời khỏi phòng thay đồ.

Trên đường đến khoa, một y tá thân thiện chào hỏi hắn: "Tiểu Soái, hôm nay cậu rất đẹp trai a."

Bành Tiểu Soái giơ tay ra hiệu trên trán: "Ngày đặc biệt, đương nhiên phải đặc biệt."



Y tá che miệng nói nhỏ: "Nữ streamer sao?"

Khóe miệng Bành Tiểu Soái điên cuồng nhếch lên: "Đúng vậy."

Y tá nói, "Nhưng hôm nay Phương lão sư không có ở đây a, đi họp rồi."

“Sao?” Bành Tiểu Soái sững sờ, vội vàng lấy điện thoại ra, “Không có nói có họp a, sáng hôm qua còn nói với tôi ca bệnh hôm nay phải làm.”

Y tá: "Tôi nghe Chủ nhiệm Trần nói cuộc họp trao đổi học thuật ở thành phố B là cử Phương lão sư đi."

Bành Tiểu Soái mở trang trò chuyện của Phương lão sư trên WeChat, không có tin tức gì, hắn nhấp vào khoảnh khắc của Phương lão sư, thấy bản đồ khởi hành từ sân bay mà cô ấy đăng nửa giờ trước.

Bành Tiểu Soái đột nhiên lo lắng: "Sao đột nhiên đi công tác, hôm nay cũng không nói cho tôi biết, bệnh nhân phải làm sao bây giờ..."

Y tá vỗ vai hắn: "Cậu đừng lo lắng, nhất định sẽ không để cậu làm, việc này hẳn là giao cho các bác sĩ khác trong khoa của cậu."

Bác sĩ khác... Bành Tiểu Soái vội vàng bấm đặt lịch, hôm nay tên Lâm Ỷ Miên nằm trong số bác sĩ tham gia phẫu thuật răng hàm mặt.

"Ngọa tào..." hắn nhịn không được nói.

Hôm nay Lâm Ỷ Miên hơi bận, buổi sáng cô đã làm hai cuộc phẫu thuật, có một cuộc phẫu thuật tương đối phức tạp, cô đã đứng rất lâu.

Phẫu thuật xong, cô đang giải thích những việc cần lưu ý sau khi phẫu thuật cho bệnh nhân, Bành Tiểu Soái bước vào phòng tư vấn của cô, đặt một hộp dâu tây tươi trên bàn.

Lâm Ỷ Miên không để ý tới hắn, Bành Tiểu Soái mắt trông mông đứng bên cạnh một lúc rồi đi ra ngoài.

Sau khi tiễn bệnh nhân đi, trợ lý Trăn Trăn cầm hộp dâu tây kia hỏi Lâm Ỷ Miên: "Lâm lão sư, bây giờ ngài ăn chưa? Tôi đi rửa."

Lâm Ỷ Miên tháo bao tay ra, nói: "Tôi không thích hoa quả quá ngọt, cô ăn đi."

Trăn Trăn nhanh chóng đặt đồ vật sang một bên: "Vậy giữa trưa ăn cơm chúng ta lại nói."

“Ừm.” Lâm Ỷ Miên đáp lại, đi rửa tay.

Không có bệnh nhân, Trăn Trăn đứng ở trước mặt cô, do dự vài lần, cuối cùng nói: "Lâm lão sư, Bành Tiểu Soái đã đến tìm ngài mấy lần rồi, là thực tập sinh mà Phương lão sư đưa tới..."

Lâm Ỷ Miên lại xoa nước rửa tay: "Ừm, tôi biết."

Trăn Trăn: "Hẳn là có chuyện gì đi? Hôm nay không phải bệnh nhân của Phương lão sư giao cho chúng ta sao? Buổi chiều có ca mổ, có phải cậu ta muốn đến xem một chút không? Dù sao thì kỹ thuật nhổ răng của ngài cũng thuộc hàng giỏi nhất bệnh viện, rất nhiều người muốn đến đây thâu sư học nghệ a."

Lâm Ỷ Miên lau khô tay: "Hẳn là thứ cậu ta muốn xem không phải nhổ răng."

Trăn Trăn trợn to mắt, Lâm Ỷ Miên nói: "Cô kêu cậu ta đến đây đi."

Bành Tiểu Soái nhanh chóng tới, Lâm Ỷ Miên đang ngồi sau bàn làm việc, đăng nhập tài khoản của Phương Tuệ Trân vào hệ thống bệnh viện trên máy tính bàn, tên của Hứa Nguyệt Lượng đã hiển thị trong danh sách bệnh nhân.

Lâm Ỷ Miên nhìn chằm chằm vào cái tên, hỏi Bành Tiểu Soái, "Cậu tìm tôi có việc gì?"

Bành Tiểu Soái nói: "Hôm nay Lâm lão sư vất vả rồi, Phương lão sư của chúng ta có họp, cuộc hẹn được chuyển sang cho ngài..."

Lâm Ỷ Miên: "Nhanh chóng nhập thông tin đi."

Bành Tiểu Soái sững người nhìn Lâm Ỷ Miên: "Lâm lão sư, buổi chiều có một bệnh nhân tên là Hứa Nguyệt Lượng, là nữ chủ bá mà hôm qua tôi đã nhắc đến trong phòng nghỉ. Ngài yên tâm, tôi sẽ không tiêu tiền cho cô ấy đâu, cô ấy làm công việc đứng đắn, tôi cũng là khán giả đứng đắn."

Lâm Ỷ Miên: "... Cho nên?"

Bành Tiểu Soái: "Cô ấy tương đối nhút nhát, có thể sẽ khóc, hy vọng ngài không phiền. Tôi sẽ tận lực trấn an cô ấy, nếu có thể, tôi xin làm trợ lý của ngài trong ca phẫu thuật này."

Lâm Ỷ Miên cảm thấy rất thú vị.

Khi còn học cao trung, Hứa Nguyệt Lượng rất ngốc, không bao giờ chơi với bọn con trai, việc mà nàng làm mỗi ngày là chạy đến căng tin sau giờ học để mua gì đó về ăn uống.

Que cay, kẹo mút, soda 50 xu, vừa bước về lớp vừa ăn, hạnh phúc đến mắt híp lên.

Một cô gái như vậy ném vào đám đông đều không thể tìm thấy, mà hiện tại nàng đã trở thành nữ thần của người khác.

Có rất nhiều khán giả trực tuyến và fans chân ái trong hiện thực phấn khích mong chờ nàng đến. Có vẻ như có rất nhiều người có thể tiếp xúc với Hứa Nguyệt Lượng nhiều hơn cô.

Lâm Ỷ Miên nhếch lên khóe môi cười: "Được."

Cô dùng ngữ khí cực kỳ ôn hòa cùng bình tĩnh: "Mặc kệ là bệnh nhân hay chức nghiệp gì, thân phận hay mối quan hệ gì, chúng ta là bác sĩ, nên đối xử bình đẳng với họ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook