Chương 20: Ta nguyện ở cùng người
Nguyệt Hy
08/06/2023
Cảnh Nghi bị nàng đuổi ra ngoài, tuy không hiểu vì sao nhưng cũng đành phải chịu. Nàng ngồi trên giường hồi lâu, sau khi lục trong tủ ra một vò rượu nhỏ, uống vài ngụm rồi đứng dậy. Nàng chưa say, lúc nãy trong cung vì đề phòng mà cũng chỉ uống có ba bát. Vương Nguyệt thích rượu, từ lúc trong cung đã thường lén uống, sau ra phủ riêng cũng không kiêng dè gì mà uống. Tửu lượng của nàng tốt, một số nam nhân còn không lại nàng.
Vương Nguyệt vòng ra sau Thiên Luân các, nơi có một gian phòng luôn sáng đèn, bên ngoài có treo đèn lồng rực rỡ và trồng mấy bụi hoa. Nàng đẩy cửa bước vào, căn phòng sạch sẽ chỉ có một cái bàn nước và nơi đặt bài vị của phụ mẫu, hương khói nghi ngút. Vương Nguyệt bất lực dựa lưng vào vách cạnh bài vị phụ mẫu, hồi tưởng về khoảng thời gian ngắn ngủi nàng được phụ mẫu yêu thương.
Khi ấy Vương Nguyệt tuổi nhỏ nghịch ngợm, không chịu ở yên khuê phòng học viết nghe đàn mà lại cứ tung tăng bắt chim bắt cá, theo cùng phụ thân lên võ đài. Mẫu thân hết lời răn dạy mà nàng không nghe, khi vừa giúp nàng chải tóc khâu áo vừa mắng yêu, phụ thân ở cạnh bên chỉ cười hiền, nói nàng có cốt khí nam nhân, cứ mặc cho nàng tùy thích. Hay như lúc nàng trèo cây hái quả không xuống được, mẫu thân thì cầm roi đi xung quanh tìm, phụ thân bao che bảo nàng ở hướng khác, chờ mẫu thân đi rồi lại bảo nàng xuống có phụ thân đỡ. Hẳn nhiên sau đó nàng vẫn bị mắng còn phụ thân thì bị mẫu thân giận dỗi.
Thật sự là quá ít ỏi, kỉ niệm mà nàng nhớ được cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi. Sống trong nhung lụa từ bé thì sao chứ? Được danh phận tôn quý người người ao ước thì sao chứ? Đến sau cùng, cái đơn giản nhất nàng lại không có được.
“Phụ thân, mẫu thân… Là Nguyệt nhi bất hiếu, trước nay cứ lo cho mình mà chưa từng nghĩ tới uẩn khuất của hai người. Nhưng phụ mẫu cứ an tâm, Nguyệt nhi nhất định sẽ làm sáng tỏ mọi thứ… nhất định sẽ bắt kẻ ác phải chịu tội.” Vương Nguyệt lẩm bẩm. Nhưng trước mắt có lẽ nàng cần giúp đỡ Cảnh Nghi làm sáng tỏ vụ oan án của Tiêu gia, có như vậy mới mượn được tay hắn để báo thù khi cần thiết. “Phụ thân, mẫu thân, hai người sẽ giúp con mà, đúng không?”
Nàng hơi lảo đảo đứng dậy, sau đó đi ra ngoài. Nàng cúi người nhặt một nhánh cây rồi ném vào bụi cây to gần đó, lớn tiếng quát: “Ngươi nấp nấp cái gì? Không phải ta đã bảo ngươi về Trúc viện rồi sao? Theo đuôi ta vui đến thế cơ à?”
“Quận chúa đừng nóng… ta chỉ là lo cho người…” Cảnh Nghi xuất hiện sau bụi cây. Hắn thật sự cảm thấy lo lắng cho tính tình thất thường từ nãy của nàng nên mới theo sau. Không ngờ nàng lại tới phòng thờ phụ mẫu, còn ở trong đó khá lâu. Không biết nàng có khóc hay gặp phải chuyện gì không hay không, hắn muốn xông vào nhưng rồi lại không dám, cũng cảm thấy không ổn. Cẩm Sắc đã đi ngủ, hắn cũng không tiện gọi, vậy nên chỉ có thể ở ngoài chờ.
Hắn vốn tưởng mình đã kín tiếng lắm rồi, kết quả vẫn bị nàng phát giác.
“Ở trong phủ của ta mà lo cho ta? Chẳng lẽ còn có kẻ nào lẻn được vào đây?” Nàng bật cười rồi lại nói: “Hay ngươi còn tiếc chuyện ban nãy còn làm chưa xong, muốn làm nốt?”
“Quận chúa… ta không có ý đó.” Đêm tối tịch mịch làm nàng không tài nào thấy được vành tai đỏ ửng của hắn. Vương Nguyệt thở dài, nói: “Thôi thì đã qua đây rồi, cùng ta đi uống rượu đi.”
Không đợi hắn đồng ý nàng đã kéo hắn vào một hầm rượu, vơ lấy một vò lớn với hai cái bát rồi kéo hắn ra cái đình nhỏ giữa hồ ngắm trăng. Trung thu ấy mà, trăng rất tròn, nàng vừa uống vừa nói: “Kì thật ta và ngươi rất giống nhau… Nhưng ngươi may mắn hơn ta một chút, ta cũng có điểm may hơn ngươi một chút.”
Cảnh Nghi im lặng nhìn nàng. Nàng không nhìn hắn, chỉ ngước nhìn trăng như nhìn vào hồi ức, cười bảo: “Lúc nhỏ ta rất nghịch ngợm, trung thu cũng vòi phụ thân xuất cung sớm, cùng ta mua đèn lồng đi dạo phố. Mẫu thân ban ngày sẽ làm bánh, gói mang theo ăn. Khi đêm xuống, chúng ta cùng người dân thả hoa đăng bên sông.”
“Nhưng ta chỉ vòi được hai lần…” Chỉ hai lần, sau đó chẳng còn ai để nàng vòi vĩnh nữa. “Sau đó ta nhập cung, mỗi bước đi đều phải tuân theo quy củ. Họ nói ta ở trong cung được sủng ái mà làm càn, nhưng lại không biết ta chưa từng đòi những thứ gấm nhung lụa là hay trang sức ngọc ngà đó. Hoàng đế cũng không thật tâm yêu thương ta, các phi tần hay công chúa, hoàng tử lại càng không.” Nàng ở trong cung như một con sói cô độc, dù cho có bao nhiêu của cải cũng không thể lấp đầy khoảng trống của tình thân. Nàng không thể vòi vĩnh như một đứa trẻ được nữa, điều đó làm cho nàng thu mình lại, tạo ra một vỏ bọc ương ngạnh khó gần.
Cũng giống như Cảnh Nghi, hắn ở Thẩm phủ có đầy đủ mọi thứ, tiếp tục cuộc sống của một công tử thế gia, nhưng vĩnh viễn cũng không thể tìm lại hơi ấm của phụ mẫu.
Vương Nguyệt uống rất nhiều, cũng nói luyên thuyên rất nhiều thứ, lúc nàng gần như say bí tỉ lại nhìn trăng mà cười: “Bây giờ trung thu với ta cũng như ngày thường, vì ta không còn gia đình, không còn nơi để về.”
“Nếu quận chúa không chê, ta nguyện ở cùng người, nguyện chờ người…” Cảnh Nghi cũng bị nàng ép uống một chút, cũng ngà ngà say. Hắn nói xong câu đó, nhìn lại đã thấy nàng ngủ mất.
Hắn lắc đầu, hết cách đành bế nàng về Thiên Luân các. Để thiếu nữ nằm yên ổn trên giường, tháo giày đắp chăn cho nàng, bây giờ hắn mới có thể nhìn kĩ nàng một chút.
Thiếu nữ đang độ xuân sắc, nước da trắng hồng, lông mi dài khép lại, môi hồng khẽ mở mấp máy nói gì đó không rõ. Không thể phủ nhận Vương Nguyệt là một giai nhân, mỹ nữ xinh đẹp động lòng người, dẫu sao mẫu thân nàng năm đó là mỹ nhân nổi tiếng cả kinh thành, phụ thân cũng tuấn dật phi phàm, nữ nhi chắc chắn cũng không thể tầm thường được. Nhưng vẻ đẹp lúc nàng ngủ say thế này lại khác. Nếu bình thường nàng như con hổ dữ, uy nghiêm khiến người khác phải ngước nhìn, lúc ở trong phủ lại như con mèo hoang khó thuần, ngang ngược ương ngạnh dễ xù lông thì lúc này lại như con mèo con yếu ớt, cô đơn cần được chở che. Không biết có phải hắn say hay không mà mơ hồ lại thấy nàng còn rất đáng yêu.
Vương Nguyệt vòng ra sau Thiên Luân các, nơi có một gian phòng luôn sáng đèn, bên ngoài có treo đèn lồng rực rỡ và trồng mấy bụi hoa. Nàng đẩy cửa bước vào, căn phòng sạch sẽ chỉ có một cái bàn nước và nơi đặt bài vị của phụ mẫu, hương khói nghi ngút. Vương Nguyệt bất lực dựa lưng vào vách cạnh bài vị phụ mẫu, hồi tưởng về khoảng thời gian ngắn ngủi nàng được phụ mẫu yêu thương.
Khi ấy Vương Nguyệt tuổi nhỏ nghịch ngợm, không chịu ở yên khuê phòng học viết nghe đàn mà lại cứ tung tăng bắt chim bắt cá, theo cùng phụ thân lên võ đài. Mẫu thân hết lời răn dạy mà nàng không nghe, khi vừa giúp nàng chải tóc khâu áo vừa mắng yêu, phụ thân ở cạnh bên chỉ cười hiền, nói nàng có cốt khí nam nhân, cứ mặc cho nàng tùy thích. Hay như lúc nàng trèo cây hái quả không xuống được, mẫu thân thì cầm roi đi xung quanh tìm, phụ thân bao che bảo nàng ở hướng khác, chờ mẫu thân đi rồi lại bảo nàng xuống có phụ thân đỡ. Hẳn nhiên sau đó nàng vẫn bị mắng còn phụ thân thì bị mẫu thân giận dỗi.
Thật sự là quá ít ỏi, kỉ niệm mà nàng nhớ được cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi. Sống trong nhung lụa từ bé thì sao chứ? Được danh phận tôn quý người người ao ước thì sao chứ? Đến sau cùng, cái đơn giản nhất nàng lại không có được.
“Phụ thân, mẫu thân… Là Nguyệt nhi bất hiếu, trước nay cứ lo cho mình mà chưa từng nghĩ tới uẩn khuất của hai người. Nhưng phụ mẫu cứ an tâm, Nguyệt nhi nhất định sẽ làm sáng tỏ mọi thứ… nhất định sẽ bắt kẻ ác phải chịu tội.” Vương Nguyệt lẩm bẩm. Nhưng trước mắt có lẽ nàng cần giúp đỡ Cảnh Nghi làm sáng tỏ vụ oan án của Tiêu gia, có như vậy mới mượn được tay hắn để báo thù khi cần thiết. “Phụ thân, mẫu thân, hai người sẽ giúp con mà, đúng không?”
Nàng hơi lảo đảo đứng dậy, sau đó đi ra ngoài. Nàng cúi người nhặt một nhánh cây rồi ném vào bụi cây to gần đó, lớn tiếng quát: “Ngươi nấp nấp cái gì? Không phải ta đã bảo ngươi về Trúc viện rồi sao? Theo đuôi ta vui đến thế cơ à?”
“Quận chúa đừng nóng… ta chỉ là lo cho người…” Cảnh Nghi xuất hiện sau bụi cây. Hắn thật sự cảm thấy lo lắng cho tính tình thất thường từ nãy của nàng nên mới theo sau. Không ngờ nàng lại tới phòng thờ phụ mẫu, còn ở trong đó khá lâu. Không biết nàng có khóc hay gặp phải chuyện gì không hay không, hắn muốn xông vào nhưng rồi lại không dám, cũng cảm thấy không ổn. Cẩm Sắc đã đi ngủ, hắn cũng không tiện gọi, vậy nên chỉ có thể ở ngoài chờ.
Hắn vốn tưởng mình đã kín tiếng lắm rồi, kết quả vẫn bị nàng phát giác.
“Ở trong phủ của ta mà lo cho ta? Chẳng lẽ còn có kẻ nào lẻn được vào đây?” Nàng bật cười rồi lại nói: “Hay ngươi còn tiếc chuyện ban nãy còn làm chưa xong, muốn làm nốt?”
“Quận chúa… ta không có ý đó.” Đêm tối tịch mịch làm nàng không tài nào thấy được vành tai đỏ ửng của hắn. Vương Nguyệt thở dài, nói: “Thôi thì đã qua đây rồi, cùng ta đi uống rượu đi.”
Không đợi hắn đồng ý nàng đã kéo hắn vào một hầm rượu, vơ lấy một vò lớn với hai cái bát rồi kéo hắn ra cái đình nhỏ giữa hồ ngắm trăng. Trung thu ấy mà, trăng rất tròn, nàng vừa uống vừa nói: “Kì thật ta và ngươi rất giống nhau… Nhưng ngươi may mắn hơn ta một chút, ta cũng có điểm may hơn ngươi một chút.”
Cảnh Nghi im lặng nhìn nàng. Nàng không nhìn hắn, chỉ ngước nhìn trăng như nhìn vào hồi ức, cười bảo: “Lúc nhỏ ta rất nghịch ngợm, trung thu cũng vòi phụ thân xuất cung sớm, cùng ta mua đèn lồng đi dạo phố. Mẫu thân ban ngày sẽ làm bánh, gói mang theo ăn. Khi đêm xuống, chúng ta cùng người dân thả hoa đăng bên sông.”
“Nhưng ta chỉ vòi được hai lần…” Chỉ hai lần, sau đó chẳng còn ai để nàng vòi vĩnh nữa. “Sau đó ta nhập cung, mỗi bước đi đều phải tuân theo quy củ. Họ nói ta ở trong cung được sủng ái mà làm càn, nhưng lại không biết ta chưa từng đòi những thứ gấm nhung lụa là hay trang sức ngọc ngà đó. Hoàng đế cũng không thật tâm yêu thương ta, các phi tần hay công chúa, hoàng tử lại càng không.” Nàng ở trong cung như một con sói cô độc, dù cho có bao nhiêu của cải cũng không thể lấp đầy khoảng trống của tình thân. Nàng không thể vòi vĩnh như một đứa trẻ được nữa, điều đó làm cho nàng thu mình lại, tạo ra một vỏ bọc ương ngạnh khó gần.
Cũng giống như Cảnh Nghi, hắn ở Thẩm phủ có đầy đủ mọi thứ, tiếp tục cuộc sống của một công tử thế gia, nhưng vĩnh viễn cũng không thể tìm lại hơi ấm của phụ mẫu.
Vương Nguyệt uống rất nhiều, cũng nói luyên thuyên rất nhiều thứ, lúc nàng gần như say bí tỉ lại nhìn trăng mà cười: “Bây giờ trung thu với ta cũng như ngày thường, vì ta không còn gia đình, không còn nơi để về.”
“Nếu quận chúa không chê, ta nguyện ở cùng người, nguyện chờ người…” Cảnh Nghi cũng bị nàng ép uống một chút, cũng ngà ngà say. Hắn nói xong câu đó, nhìn lại đã thấy nàng ngủ mất.
Hắn lắc đầu, hết cách đành bế nàng về Thiên Luân các. Để thiếu nữ nằm yên ổn trên giường, tháo giày đắp chăn cho nàng, bây giờ hắn mới có thể nhìn kĩ nàng một chút.
Thiếu nữ đang độ xuân sắc, nước da trắng hồng, lông mi dài khép lại, môi hồng khẽ mở mấp máy nói gì đó không rõ. Không thể phủ nhận Vương Nguyệt là một giai nhân, mỹ nữ xinh đẹp động lòng người, dẫu sao mẫu thân nàng năm đó là mỹ nhân nổi tiếng cả kinh thành, phụ thân cũng tuấn dật phi phàm, nữ nhi chắc chắn cũng không thể tầm thường được. Nhưng vẻ đẹp lúc nàng ngủ say thế này lại khác. Nếu bình thường nàng như con hổ dữ, uy nghiêm khiến người khác phải ngước nhìn, lúc ở trong phủ lại như con mèo hoang khó thuần, ngang ngược ương ngạnh dễ xù lông thì lúc này lại như con mèo con yếu ớt, cô đơn cần được chở che. Không biết có phải hắn say hay không mà mơ hồ lại thấy nàng còn rất đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.