Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Quyển 1 - Chương 31: Nhu Kiếm sơn trang. Giang hồ chớ khinh người trẻ tuổi (4)
Diên Thiên
23/07/2014
edit: Thủy Thanh
beta: Hàn Phong Tuyết
Mượn ánh trăng trong rừng và dưới ánh đèn yếu ớt chiếu rọi, mọi người đi theo phía sau Hoa Vô Song.
Cách đó không xa, cuộc hỗn loạn gây ra bởi Huyền Sinh và Mai Hoa đã được Kinh Phiến sai người đi bình ổn, hiện tại toàn bộ Nhu Kiếm sơn trang đều say giấc trong màn đêm yên tĩnh. Dưới ánh trăng vàng, một căn nhà gỗ nằm yên bên sườn núi, như thể hơi thở yên ả của một đứa trẻ đang ngủ. Ngân quang chiếu xuống, đứng trên sườn núi nhìn ra chỉ thấy con đường phía xa nơi thảo nguyên như một dòng sông quanh co uốn lượn chạy dài đến tận chân trời.
Đoàn người trầm mặc mà đi phía sau Hoa Vô Song, cây đèn dầu Nhu Kiếm trang chủ xách trên tay đong đưa theo bước chân hắn, chiếu sáng từng đám hoa cỏ hai bên đường đi.
Không ai nói một lời nào.
Ngay cả Đỗ Triệt Thủy mới vừa rồi cợt nhả cùng Hoa Vô Song tranh cãi ầm ĩ cũng an tĩnh mà đi theo người trước mặt.
Bọn họ đều có chút mệt mỏi.
Song Tịnh thân thể yếu ớt thì không nói, sau khi trải qua một đường bôn ba, truy sát, vào núi, lạc nhai, ngay cả Mai Hoa quen nếp ngày đêm bôn ba hay Huyền Sinh hoàn toàn khỏe mạnh cũng cảm thấy mệt mỏi. Bỗng nhiên được sống trong những giây phút bình an không dễ gì có được, sau cảm giác kinh tâm động phách dần dần tan biến đi chính là lúc cảm giác buồn ngủ và mệt mỏi bất ngờ ập tới. Rừng cây ở đây tuy không thể bì được với phong cảnh tươi đẹp trong Lệ cốc, nhưng lại có thể khiến họ cảm thấy an tâm một cách vô căn cứ, tất cả đều thả lỏng thân thể chịu đựng cơn buồn ngủ đi về phía trước. Có lẽ là bởi vì đã có thói quen cùng tồn tại sát cánh bên nhau, cho nên mới có thể yên lòng ở trong sơn trang kỳ thực rất dễ dàng bị xông vào này mà tùy tiện đi theo Hoa Vô Song.
Lúc Đỗ Triệt Thủy bởi vì vừa đi vừa ngáp mà lần thứ ba đụng phải một thân cây, Nhu Kiếm trang chủ bỗng nhiên dừng bước.
“Đến rồi”.
Mọi người ngẩng đầu, đều kinh hãi mà đứng nguyên tại chỗ không nói nên lời.
Dưới ánh trăng, chỉ thấy giữa sườn núi có một tòa thạch cung khổng lồ được xây dựng đến một nửa. Phần lớn cung điện đều đã xây dựng hoàn tất, ngay cả chi tiết điêu khắc trên cột trụ đá trước cửa cũng có thể nhìn rõ rệt, nhưng phần phía sau và tầng lầu thứ hai bị ẩn ở trong núi, dường như hòa vào cùng núi đá. Chỉ thấy trên cửa khắc một bức tranh sơn thủy giang hồ sinh động như thật, có phi điểu tẩu thú*, có kì hoa dị thảo, nhìn vào có thể thoáng tưởng tượng ra cung điện này nếu như hoàn thành sẽ có quy mô to lớn dường nào, hình tượng tráng lệ, nhưng khiến người kinh ngạc nhất vẫn là cảnh trí bán cung bán sơn điêu luyện sắc sảo này, không biết là từ trong núi hóa ra một tòa cung điện hay là cung điện đã hóa thành núi lớn.
*Phi điểu tẩu thú: chim thú bay nhảy
“Nhu Kiếm sơn trang không chỉ trộm nguyên bảo vật”. Hoa Vô Song nhảy lên một tảng đá, đi về phía đại môn trước mắt nói, ở phía sau hắn, Huyền Sinh ngồi xổm xuống cho Song Tịnh leo lên lưng, những người khác cũng đi theo leo lên sườn núi. Nhu Kiếm bang chủ ngoảnh đầu nhìn xem bọn họ kịp hay không, vừa đi vừa nói: “Mấy trăm năm lập bang, những thứ lúc đầu trộm được đều không phải là kì trân dị bảo”.
“Đó là cái gì?”, Huyền Sinh bất giác có chút hiếu kì.
“Nhu Kiếm sơn trang có ba triều lịch sử”. Hoa Vô Song nhạt giọng nói: “Thời điểm sáng lập bang phái là lúc loạn thế Vũ triều bị Vân triều lật đổ, Hoàng đế khai triều của Vân triều hạ lệnh đốt sách, ngoài ra thư tịch và học thuật có liên quan đều bị thiêu hủy, thi từ, du ký, hí khúc, sử thư, thi kinh, thậm chí điếu văn cũng không thể lưu lại, ca dao dân gian bị xóa sạch, sách trắng giá trị ngàn vàng, danh ngôn của thánh nhan đều bị cấm, văn nhân không được coi trọng, thiên hạ căm phẫn, cũng may Thiên Tần đế chỉ cai trị năm năm, bằng không những tổn thất sai lầm của nó lưu lại sẽ không có cách nào bù đắp nổi. Mục đích ban đầu thành lập Nhu Kiếm sơn trang chính là cất giấu những thư tịch này. Về sau, qua nhiều triều đại, mục tiêu trộm cũng dần thay đổi, liền trở thành thiên hạ đệ nhất thâu trang”. Hắn bỗng nhiên cười hắc hắc: “Chúng ta cái gì cũng trộm. Nhưng giá trị nhất, chính là những thứ bị triều đình ngăn cấm kia, cố gắng bằng mọi cách để có thể lấy được”.
Huyền Sinh tỉnh ngộ, trong lòng không khỏi dâng lên kính ý đối với cái sơn trang chuyên trộm cắp này.
Đường mệnh thế gian lắm sai trái, quân vương hỉ nộ vô thường, trộm khắp thiên hạ mang giấu đi, sau phong ba lại để chúng quay về với thiên hạ, quả là một sự tính toán thông minh. Hiện tại hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao tam đại bang phái tạo thế chân vạc quanh Nhu Kiếm sơn trang đều không động đến nó, không giống như Thiên Nga Bảo và Phong Đái Các liên tục tranh giành lẫn nhau, cũng không giống như Thất Thạch Môn hay Thiên Hạ Sạn làm việc vì giang hồ cũng, sự tồn tại của Nhu Kiếm sơn trang từ lâu đã vượt qua việc là một bang phái giang hồ lấy việc trộm đồ làm thú vui, mà nơi đó hóa thành vùng đất chân chính lo nghĩ cho thiên hạ.
Nếu như khỏi lửa chiến tranh bốn phía nổi lên, quân chủ hồ đồ, thậm chí một phần thế nhân đều say thì ta vẫn tự mình đánh thức được chính khí lẫm liệt và phong thái của người quân tử.
“Đã tới”, bỗng nhiên Hoa Vô Song nhẹ nhàng nói.
Bọn họ đứng trước một chiếc cửa đá lớn, cánh cửa ước chừng cao năm trượng, hùng vĩ to cao, phía trên có khắc bức tranh ‘ngũ hổ tàng sơn’, hình ảnh tuy đã bị gió mưa năm tháng làm hao mòn, nhưng vẫn vô cùng khéo léo, năm con hổ đực đều đang ẩn giấu ở bên dưới cành mạn đằng khô lộ ra khí thế tư thái uy phong lẫm liệt; lại thấy lá của cây mạn đằng* thân cao cách bọn họ không xa đều bị vạch ra, nơi khe cửa trên mặt đất có một đường cong tinh tế sạch sẽ, có thể thấy nơi này thường xuyên có người tới thắm
*Mạn đằng: là loại cây dây leo sống cộng sinh trên những thân cây cao, theo wikipedia thì đây là cây lá ngón ở vùng dân tộc của Việt Nam
Hoa Vô Song vươn tay, nhẹ nhàng gõ mấy cái lên cửa.
Cộc, cộc, cộc – cửa đá nặng nề cồng kềnh khẽ rung, bụi bặm phía trên ào rơi xuống, thanh âm chấn động toàn bộ sơn cốc, tiếng vang phảng phất giống như dùng cột gỗ đập vào cửa. Mọi người rùng mình, xem ra trang chủ của Nhu Kiếm sơn trang này nội lực rất cao, không thể khinh thường.
Lúc này cách thạch môn truyền đến một thanh âm thanh thúy: “Đêm đã khuya, là ai tới đây vậy?”.
Nhu Kiếm trang chủ mỉm cười: “Thái Nhận, là ta. Ta đưa khách quý tới đây”.
“A, đại nhân, ta tới ngay đây!”. Thanh âm kia lên tiếng: “Đợi ta sửa soạn một chút”.
“A Triệt…”. Lúc đang chờ người bên trong mở cửa, Hoa Vô Song bỗng nhiên quay đầu lại nghiêm túc mà nhìn về phía Trọng Trọng Lâu Lâu chủ: “Trước khi vào trong ta muốn hỏi các người một vấn đề”.
“Hả? À, Vô Song, ngươi cứ thoải mái hỏi đi, với ta không cần khách khí như vậy”. Triệt Thủy phản ứng lại, thoáng nhìn Song Tịnh và Huyền Sinh vẫn luôn trầm mặc đứng ở bên cạnh, gật đầu đáp.
“Được… Như vậy, ta muốn biết, lúc đầu vì sao các ngươi lại tới trộm hai thứ đồ đó?”.
“Hả?”, Triệt Thủy hơi sững sờ, không tự chủ được nhìn về phía Song Tịnh. Song Tịnh cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, sau đó, hai người đồng thời quay đầu, nhìn về phía Huyền Sinh. Những người khác thấy hai bọn họ như vậy, tất cả ánh mắt đều dồn về phía Bán Nguyệt Thành Nhị thiếu chủ.
“?”, Huyền Sinh nhướng mày, khó hiểu nhìn lại, “Làm sao vậy?”.
“Lúc đó là Huyền Sinh bảo chúng ta đi lấy trộm hai vật đó”, Triệt Thủy nhún vai, “Cho nên chúng ta đi”.
Các ngươi thật đúng là rất nghe lời… Mai Hoa không nói mà nhìn về phía hắn: “Nhưng dù sao vẫn phải có lý do chứ”.
“Không có lý do nào cả. Lúc ấy chúng ta đều còn nhỏ, nghe nói thiên hạ đệ nhất thâu trang rất khó xông vào, vì đã sớm lập được thành tựu trong giang hồ, Huyền Sinh liền nói có thể tới nơi đây xem qua một chút, khi đó tuổi trẻ bồng bột mà, chuyện điên cuồng thế nào cũng làm được, không sợ trời không sợ đất”. Trọng Trọng Lâu Lâu chủ buông lỏng tay: “Trước đó chúng ta cũng từng đến Phong Đái Các, Thiên Nga Bảo, Đào Hoa thung lũng… Dường như nơi nào trên giang hồ cũng đều tới rồi, ngoại trừ Bán Nguyệt thành…”.
“Nhu Kiếm sơn trang khi đó rất khó phá sao?”, Huyền Sinh bất giác hỏi, lướt nhìn xung quanh, ngày hôm nay hắn cùng Mai Hoa xông vào rất dễ dàng, mặc dù bị người ta truy đuổi mệt chết đi được.
“Đến bây giờ cũng rất khó xông vào ấy chứ, nếu như ngươi thực sự muốn trộm đồ từ nơi này mang đi”. Triệt Thủy lắc đầu giải thích: “Nhu Kiếm sơn trang và nơi này không giống nhau. Đây chỉ là một bộ phận nhỏ nhất của cái thôn trang này”. Hắn nhìn khắp xung quanh, xoay người chỉ về hướng sườn núi phía xa nơi chân trời: “Lúc trước khi chúng ta tới trộm đồ, là trộm từ trong ngọn núi kia, bên trong còn có một mê cung rất lớn, giống như cung điện xây trong trong núi này. Nhu Kiếm sơn trang còn có rất nhiều nơi ta chưa từng thấy, như thể là một sơn trang vô biên vậy”.
“Nhưng khi đó, Huyền Sinh cũng không có nói vì sao hắn muốn đến trộm hai vật này sao?”, Mai Hoa cau mày hỏi.
“Không có. Giữa chúng ta, không cần giải thích”, Triệt Thủy thản nhiên trả lời.
Một câu ‘giữa chúng ta không cần giải thích’ nghe thật sảng khoái. Hoa Vô Song và Kinh Phiến đứng ở bên cạnh đều có chút chấn động. Đều nói bạn bè sống chết có nhau trên giang hồ rất nhiều, nhưng giao tình của bốn người thiếu chủ Trọng Trọng Lâu, Thất Thạch Môn, Tử Vi Đường và Bán Nguyệt Thành cũng khó mà có được, thời điểm xảy ra chuyện đoạt vị của Trọng Trọng Lâu, toàn bộ giang hồ đều thở than không ngớt, một nửa là vì tiếc thương cho cái chết của Trầm Thiên Sa và trọng thương của Huyền Sinh cùng Song Tịnh, một nửa là vì tình bằng hữu của bốn người mà cảm động. Xem ra, chuyện tới hôm nay, vẫn chưa thay đổi.
Nhìn mấy người trầm mặc dưới ánh trăng, Hoa Vô Song bất giác thở dài, nhẹ giọng nói: “Không sao. Có lẽ rất nhanh các ngươi sẽ biết nguyên nhân thôi”.
Bỗng nhiên một hồi âm thanh nặng nề truyền đến, đại môn đồ sộ trước mắt chậm rãi mở ra.
Mượn ánh trăng trong rừng và dưới ánh đèn yếu ớt chiếu rọi, mọi người đi theo phía sau Hoa Vô Song.
Cách đó không xa, cuộc hỗn loạn gây ra bởi Huyền Sinh và Mai Hoa đã được Kinh Phiến sai người đi bình ổn, hiện tại toàn bộ Nhu Kiếm sơn trang đều say giấc trong màn đêm yên tĩnh. Dưới ánh trăng vàng, một căn nhà gỗ nằm yên bên sườn núi, như thể hơi thở yên ả của một đứa trẻ đang ngủ. Ngân quang chiếu xuống, đứng trên sườn núi nhìn ra chỉ thấy con đường phía xa nơi thảo nguyên như một dòng sông quanh co uốn lượn chạy dài đến tận chân trời.
Đoàn người trầm mặc mà đi phía sau Hoa Vô Song, cây đèn dầu Nhu Kiếm trang chủ xách trên tay đong đưa theo bước chân hắn, chiếu sáng từng đám hoa cỏ hai bên đường đi.
Không ai nói một lời nào.
Ngay cả Đỗ Triệt Thủy mới vừa rồi cợt nhả cùng Hoa Vô Song tranh cãi ầm ĩ cũng an tĩnh mà đi theo người trước mặt.
Bọn họ đều có chút mệt mỏi.
Song Tịnh thân thể yếu ớt thì không nói, sau khi trải qua một đường bôn ba, truy sát, vào núi, lạc nhai, ngay cả Mai Hoa quen nếp ngày đêm bôn ba hay Huyền Sinh hoàn toàn khỏe mạnh cũng cảm thấy mệt mỏi. Bỗng nhiên được sống trong những giây phút bình an không dễ gì có được, sau cảm giác kinh tâm động phách dần dần tan biến đi chính là lúc cảm giác buồn ngủ và mệt mỏi bất ngờ ập tới. Rừng cây ở đây tuy không thể bì được với phong cảnh tươi đẹp trong Lệ cốc, nhưng lại có thể khiến họ cảm thấy an tâm một cách vô căn cứ, tất cả đều thả lỏng thân thể chịu đựng cơn buồn ngủ đi về phía trước. Có lẽ là bởi vì đã có thói quen cùng tồn tại sát cánh bên nhau, cho nên mới có thể yên lòng ở trong sơn trang kỳ thực rất dễ dàng bị xông vào này mà tùy tiện đi theo Hoa Vô Song.
Lúc Đỗ Triệt Thủy bởi vì vừa đi vừa ngáp mà lần thứ ba đụng phải một thân cây, Nhu Kiếm trang chủ bỗng nhiên dừng bước.
“Đến rồi”.
Mọi người ngẩng đầu, đều kinh hãi mà đứng nguyên tại chỗ không nói nên lời.
Dưới ánh trăng, chỉ thấy giữa sườn núi có một tòa thạch cung khổng lồ được xây dựng đến một nửa. Phần lớn cung điện đều đã xây dựng hoàn tất, ngay cả chi tiết điêu khắc trên cột trụ đá trước cửa cũng có thể nhìn rõ rệt, nhưng phần phía sau và tầng lầu thứ hai bị ẩn ở trong núi, dường như hòa vào cùng núi đá. Chỉ thấy trên cửa khắc một bức tranh sơn thủy giang hồ sinh động như thật, có phi điểu tẩu thú*, có kì hoa dị thảo, nhìn vào có thể thoáng tưởng tượng ra cung điện này nếu như hoàn thành sẽ có quy mô to lớn dường nào, hình tượng tráng lệ, nhưng khiến người kinh ngạc nhất vẫn là cảnh trí bán cung bán sơn điêu luyện sắc sảo này, không biết là từ trong núi hóa ra một tòa cung điện hay là cung điện đã hóa thành núi lớn.
*Phi điểu tẩu thú: chim thú bay nhảy
“Nhu Kiếm sơn trang không chỉ trộm nguyên bảo vật”. Hoa Vô Song nhảy lên một tảng đá, đi về phía đại môn trước mắt nói, ở phía sau hắn, Huyền Sinh ngồi xổm xuống cho Song Tịnh leo lên lưng, những người khác cũng đi theo leo lên sườn núi. Nhu Kiếm bang chủ ngoảnh đầu nhìn xem bọn họ kịp hay không, vừa đi vừa nói: “Mấy trăm năm lập bang, những thứ lúc đầu trộm được đều không phải là kì trân dị bảo”.
“Đó là cái gì?”, Huyền Sinh bất giác có chút hiếu kì.
“Nhu Kiếm sơn trang có ba triều lịch sử”. Hoa Vô Song nhạt giọng nói: “Thời điểm sáng lập bang phái là lúc loạn thế Vũ triều bị Vân triều lật đổ, Hoàng đế khai triều của Vân triều hạ lệnh đốt sách, ngoài ra thư tịch và học thuật có liên quan đều bị thiêu hủy, thi từ, du ký, hí khúc, sử thư, thi kinh, thậm chí điếu văn cũng không thể lưu lại, ca dao dân gian bị xóa sạch, sách trắng giá trị ngàn vàng, danh ngôn của thánh nhan đều bị cấm, văn nhân không được coi trọng, thiên hạ căm phẫn, cũng may Thiên Tần đế chỉ cai trị năm năm, bằng không những tổn thất sai lầm của nó lưu lại sẽ không có cách nào bù đắp nổi. Mục đích ban đầu thành lập Nhu Kiếm sơn trang chính là cất giấu những thư tịch này. Về sau, qua nhiều triều đại, mục tiêu trộm cũng dần thay đổi, liền trở thành thiên hạ đệ nhất thâu trang”. Hắn bỗng nhiên cười hắc hắc: “Chúng ta cái gì cũng trộm. Nhưng giá trị nhất, chính là những thứ bị triều đình ngăn cấm kia, cố gắng bằng mọi cách để có thể lấy được”.
Huyền Sinh tỉnh ngộ, trong lòng không khỏi dâng lên kính ý đối với cái sơn trang chuyên trộm cắp này.
Đường mệnh thế gian lắm sai trái, quân vương hỉ nộ vô thường, trộm khắp thiên hạ mang giấu đi, sau phong ba lại để chúng quay về với thiên hạ, quả là một sự tính toán thông minh. Hiện tại hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao tam đại bang phái tạo thế chân vạc quanh Nhu Kiếm sơn trang đều không động đến nó, không giống như Thiên Nga Bảo và Phong Đái Các liên tục tranh giành lẫn nhau, cũng không giống như Thất Thạch Môn hay Thiên Hạ Sạn làm việc vì giang hồ cũng, sự tồn tại của Nhu Kiếm sơn trang từ lâu đã vượt qua việc là một bang phái giang hồ lấy việc trộm đồ làm thú vui, mà nơi đó hóa thành vùng đất chân chính lo nghĩ cho thiên hạ.
Nếu như khỏi lửa chiến tranh bốn phía nổi lên, quân chủ hồ đồ, thậm chí một phần thế nhân đều say thì ta vẫn tự mình đánh thức được chính khí lẫm liệt và phong thái của người quân tử.
“Đã tới”, bỗng nhiên Hoa Vô Song nhẹ nhàng nói.
Bọn họ đứng trước một chiếc cửa đá lớn, cánh cửa ước chừng cao năm trượng, hùng vĩ to cao, phía trên có khắc bức tranh ‘ngũ hổ tàng sơn’, hình ảnh tuy đã bị gió mưa năm tháng làm hao mòn, nhưng vẫn vô cùng khéo léo, năm con hổ đực đều đang ẩn giấu ở bên dưới cành mạn đằng khô lộ ra khí thế tư thái uy phong lẫm liệt; lại thấy lá của cây mạn đằng* thân cao cách bọn họ không xa đều bị vạch ra, nơi khe cửa trên mặt đất có một đường cong tinh tế sạch sẽ, có thể thấy nơi này thường xuyên có người tới thắm
*Mạn đằng: là loại cây dây leo sống cộng sinh trên những thân cây cao, theo wikipedia thì đây là cây lá ngón ở vùng dân tộc của Việt Nam
Hoa Vô Song vươn tay, nhẹ nhàng gõ mấy cái lên cửa.
Cộc, cộc, cộc – cửa đá nặng nề cồng kềnh khẽ rung, bụi bặm phía trên ào rơi xuống, thanh âm chấn động toàn bộ sơn cốc, tiếng vang phảng phất giống như dùng cột gỗ đập vào cửa. Mọi người rùng mình, xem ra trang chủ của Nhu Kiếm sơn trang này nội lực rất cao, không thể khinh thường.
Lúc này cách thạch môn truyền đến một thanh âm thanh thúy: “Đêm đã khuya, là ai tới đây vậy?”.
Nhu Kiếm trang chủ mỉm cười: “Thái Nhận, là ta. Ta đưa khách quý tới đây”.
“A, đại nhân, ta tới ngay đây!”. Thanh âm kia lên tiếng: “Đợi ta sửa soạn một chút”.
“A Triệt…”. Lúc đang chờ người bên trong mở cửa, Hoa Vô Song bỗng nhiên quay đầu lại nghiêm túc mà nhìn về phía Trọng Trọng Lâu Lâu chủ: “Trước khi vào trong ta muốn hỏi các người một vấn đề”.
“Hả? À, Vô Song, ngươi cứ thoải mái hỏi đi, với ta không cần khách khí như vậy”. Triệt Thủy phản ứng lại, thoáng nhìn Song Tịnh và Huyền Sinh vẫn luôn trầm mặc đứng ở bên cạnh, gật đầu đáp.
“Được… Như vậy, ta muốn biết, lúc đầu vì sao các ngươi lại tới trộm hai thứ đồ đó?”.
“Hả?”, Triệt Thủy hơi sững sờ, không tự chủ được nhìn về phía Song Tịnh. Song Tịnh cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, sau đó, hai người đồng thời quay đầu, nhìn về phía Huyền Sinh. Những người khác thấy hai bọn họ như vậy, tất cả ánh mắt đều dồn về phía Bán Nguyệt Thành Nhị thiếu chủ.
“?”, Huyền Sinh nhướng mày, khó hiểu nhìn lại, “Làm sao vậy?”.
“Lúc đó là Huyền Sinh bảo chúng ta đi lấy trộm hai vật đó”, Triệt Thủy nhún vai, “Cho nên chúng ta đi”.
Các ngươi thật đúng là rất nghe lời… Mai Hoa không nói mà nhìn về phía hắn: “Nhưng dù sao vẫn phải có lý do chứ”.
“Không có lý do nào cả. Lúc ấy chúng ta đều còn nhỏ, nghe nói thiên hạ đệ nhất thâu trang rất khó xông vào, vì đã sớm lập được thành tựu trong giang hồ, Huyền Sinh liền nói có thể tới nơi đây xem qua một chút, khi đó tuổi trẻ bồng bột mà, chuyện điên cuồng thế nào cũng làm được, không sợ trời không sợ đất”. Trọng Trọng Lâu Lâu chủ buông lỏng tay: “Trước đó chúng ta cũng từng đến Phong Đái Các, Thiên Nga Bảo, Đào Hoa thung lũng… Dường như nơi nào trên giang hồ cũng đều tới rồi, ngoại trừ Bán Nguyệt thành…”.
“Nhu Kiếm sơn trang khi đó rất khó phá sao?”, Huyền Sinh bất giác hỏi, lướt nhìn xung quanh, ngày hôm nay hắn cùng Mai Hoa xông vào rất dễ dàng, mặc dù bị người ta truy đuổi mệt chết đi được.
“Đến bây giờ cũng rất khó xông vào ấy chứ, nếu như ngươi thực sự muốn trộm đồ từ nơi này mang đi”. Triệt Thủy lắc đầu giải thích: “Nhu Kiếm sơn trang và nơi này không giống nhau. Đây chỉ là một bộ phận nhỏ nhất của cái thôn trang này”. Hắn nhìn khắp xung quanh, xoay người chỉ về hướng sườn núi phía xa nơi chân trời: “Lúc trước khi chúng ta tới trộm đồ, là trộm từ trong ngọn núi kia, bên trong còn có một mê cung rất lớn, giống như cung điện xây trong trong núi này. Nhu Kiếm sơn trang còn có rất nhiều nơi ta chưa từng thấy, như thể là một sơn trang vô biên vậy”.
“Nhưng khi đó, Huyền Sinh cũng không có nói vì sao hắn muốn đến trộm hai vật này sao?”, Mai Hoa cau mày hỏi.
“Không có. Giữa chúng ta, không cần giải thích”, Triệt Thủy thản nhiên trả lời.
Một câu ‘giữa chúng ta không cần giải thích’ nghe thật sảng khoái. Hoa Vô Song và Kinh Phiến đứng ở bên cạnh đều có chút chấn động. Đều nói bạn bè sống chết có nhau trên giang hồ rất nhiều, nhưng giao tình của bốn người thiếu chủ Trọng Trọng Lâu, Thất Thạch Môn, Tử Vi Đường và Bán Nguyệt Thành cũng khó mà có được, thời điểm xảy ra chuyện đoạt vị của Trọng Trọng Lâu, toàn bộ giang hồ đều thở than không ngớt, một nửa là vì tiếc thương cho cái chết của Trầm Thiên Sa và trọng thương của Huyền Sinh cùng Song Tịnh, một nửa là vì tình bằng hữu của bốn người mà cảm động. Xem ra, chuyện tới hôm nay, vẫn chưa thay đổi.
Nhìn mấy người trầm mặc dưới ánh trăng, Hoa Vô Song bất giác thở dài, nhẹ giọng nói: “Không sao. Có lẽ rất nhanh các ngươi sẽ biết nguyên nhân thôi”.
Bỗng nhiên một hồi âm thanh nặng nề truyền đến, đại môn đồ sộ trước mắt chậm rãi mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.