Nguyệt Mê Tân Độ (Trăng Mờ Bến Cũ)

Chương 4: Quyển 1 - Chương 4

Triệt Dạ Lưu Hương

01/01/2021

Lục Phó Phong cầm cái chén hung hăng ném trên mặt đất, mắng to nói: “Tiểu súc sinh này quả thực không biết cái gì gọi là tới cực điểm, hoàn toàn không để ý luân thường lễ nghi, cả gan làm loạn, không biết liêm sỉ!” Lão càng nghĩ càng giận, nhặt lên cái chén, lại muốn hung hăng đập vỡ nó, nhưng bị tay của một người nhẹ nhàng giữ lại. Lục Phó Phong ngẩng đầu thấy vội vàng lo sợ nghi hoặc nói: “Nguyên lai Vương gia giá lâm, này......tên nô tài chết tiệt này, sao không thông báo cho ta một tiếng.”

Diệc nhân mỉm cười nói: “Không cần khách khí, là ta nói hắn không cần truyền thông báo phiền toái như vậy.” Hắn hôm nay vận nhất kiện trường bào đạm tử cẩm sắc, bên ngoài phủ một áo bối tâm tương sắc, làm tôn thêm nước da trắng bạch của hắn, trong tay đong đưa  một cái kim phiến, càng lộ ra vẻ phong lưu tuấn lãng. Theo phía sau hắn là một vị hắc y nam tử khuôn mặt gầy gò, mắt vô biểu tình, thủy chung đi theo phía sau Diệc Nhân, tùy Diệc Nhân cước bộ lúc nhanh lúc chậm mà hắn trước sau bảo trì một khoảng cách cố định, bình sinh giống như một con rối theo đuôi vậy. Diệc Nhân ngồi xuống cái ghế Tử đàn bát tiên của Lục gia, lại cười nói: “Có phải vì chuyện của Triển Đình hay không?”

“Việc này, việc này......” Lục Phó Phong thở dài, ngồi ngã xuống ghế dựa.

“Chuyện này ta cũng có nghe, tuy rằng Tuệ Mẫn hoàng thái phi có thể tìm được đường sống trong cái chết là một chuyện tốt, nhưng chuyện này rốt cuộc lại làm trái với quy tắc luật lệ tổ tông. Có vài vị đại phu Ngự Sử muốn liên danh thượng tấu với Hoàng Thượng phải trì Triển Đình tử tội, ta đã kịp chu toàn chuyện này đâu!”

“Tiểu súc sinh này không hiểu lễ nghi nam nữ, không hiểu lễ nghĩ tôn ti, xem mạng người như cỏ rác, trì tội hắn là việc phải làm!” Lục Phó Phong giọng căm hận nói.

Diệc Nhân chỉ cười không nói, hắn bưng lấy chén trà Thanh hoa cốt từ, dùng nắp chén hớt lá cây nổi bên trên một chút, thản nhiên nói: “Lục Triển Đình trời sanh tính tình phóng đãng, y làm ra một chuyện trái với lệ thường nhưng nguyên bản lại là một việc hợp với lẽ phải. Bất quá trên phố đều lưu truyền một thuyết nói y thuật của y cao siêu như thế, thật không hổ là nhị công tử Lục phủ, chẳng qua là tuổi trẻ, làm việccẩu thả một chút.” Hắn vừa nói như thế, thấy sắc mặt Lục Phó Phong nguôi giận, liền tiếp theo cười nói: “Người trẻ tuổi chung quy có làm gì sai phạm, thân làm phụ bối huynh trưởng cũng đành phải khoan dung một chút vậy.” Hắn nói xong liền bỏ chén trà xuống, nói còn có việc phải đi nơi khác.

Lục Phó Phong một đường đưa hắn ra cửa, Diệc Nhân lên kiều rồi hắc y nam tử ở bên người mới nói: “Xem ra Lục Triển Đình không phải là đứa con thân sinh của Lục Phó Phong quả nhiên không sai, bằng không sao phải âm thầm khiêu khích Ngự Sử lấy đi tính mạng của nhi tử mình. Tiểu nhân thấy ông ta lần này nhất định là thẹn quá hóa giận, Lục Triển Đình chữa trị cho Tuệ Mẫn giống như phán y một tội tử hình, cũng giống như tát vào mặt ông ta một cái không sai biệt lắm, nói là phải trì Lục Triển Đình vì tội không biết  lễ nghi phép tắc làm xói mòn phong tục và giáo hóa, không bằng nói lão cáu giận vì năng lực không bằng người khác.”

“Lục Phó Phong này cực kỳ sĩ diện, hiện giờ thanh danh Lục Triển Đình vang rộng, ông ta không sinh khí mới là lạ.”

“Chính là Lục Triển Đình thật sự không biết tốt xấu, rõ ràng là làm uổng phí nổi khổ tâm của Vương gia.”

“Lục Triển Đình chính là Lục Triển Đình, không làm theo bản tính sẽ không là Lục Triển Đình.” Diệc Nhân không cho là đúng mà cười, hắn ôn nhu cười nói: “Còn một biện pháp khác, chẳng qua là y còn muốn ở lại trong cung nếm một ít khổ sở nữa.”

Cách  không đến một ngày, lão viện sĩ nội y viện tuổi đời thâm niên Lục Phó Phong liền hướng Hoàng thượng chịu đòn nhận tội, khóc đến nước mắt giàn giụa, xưng mình là dạy con vô phương, chỉ truyền y thuật, nhưng lại quên truyền thụ y đức cho thứ tử Lục Triển Đình. Cứ thế mà ngày hôm nay Lục Triển Đình làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, lão khẩn cầu Hoàng Thượng đem lão và Lục Triển Đình cùng nhau trị tội.

Chúng đại thần đều thay Lục Phó Phong cầu tình, Diệc Dụ lại rất rõ ràng mà bác bỏ, nói: “Chữa bệnh cứu người, mạng người là đại sự liên quan đến trời đất, sự tình cấp bách mà tùy cơ ứng biến, ở đâu lại có chuyện cấm kỵ phức tạp như vậy.”

Diệc Nhân nghe xong chính là ảm đạm cười, hắn thực kiên nhẫn mà trấn an một vài vị Ngự Sử càu nhàu. Hắc y nam tử cất bước theo sau nối liền không dứt nói: “Nếu Lục Triển Đình biết Vương gia lo lắng cho y như thế, thật sự là tan xương nát thịt cũng không đủ để báo đáp Vương gia.”

Diệc Nhân hơi hơi thở dài một cái, như là có một chút lâu dài kiềm nén cảm xúc, lại hình như có một ít cảm khái, khẽ ngâm một tiếng: “Lục — Triển — Đình!”



Lục Triển Đình lúc này đang cùng Chu Nhân chơi đùa, y hoàn toàn không biết vận mệnh của mình đã muốn lặp đi lặp lại xoay vòng vào thân. Chu Nhân cầm một khối bùn làm bằng thủ công màu đỏ ép cho bằng phẳng, dùng kim châm chọc rất nhiều lỗ nhỏ, lại dùng bọng mướp rửa chén đè ép trên bề mặt một chút tạo thành khuôn mặt cau ngấn nhợt nhạt.

Lục Triển Đình vừa tò mò vừa hốt hoảng, nói: “Chu Nhân, hảo thủ nghệ a!”

Chu Nhân đem nó dính lên trên mặt, đấm đấm thắt lưng nói: “Vị tiểu thư này xin thương xót, cho một ít tiền thưởng đi! Người xem trời mùa đông giá rét thế này, thắt lưng với chân của lão hủ đau nhức quá a!” Nàng đùa đến nỗi Lục Triển Đình phải cười ha ha, luôn miệng hỏi làm sao bắt chước. Chu Nhân có một chút ngượng ngùng, nói từ nhỏ rất thích bắt chước người khác, đó là sở thích lớn nhất mỗi khi về nhà thăm người thân, nàng thường hay nhoài người trên tường xem đám người bên ngoài.

Tuệ Mẫn ngồi ở mép tường phơi nắng, sắc mặt của nàng mặc dù tái nhợt, nhưng tinh thần tốt lắm, lông mi của nàng rất đậm, mi hơi hất lên cao, làm cho người ta có một loại hứng thú khiêu khích, nhưng là đường cong nét môi nàng lại có vẻ hết sức nhu hòa, cho dù không có biểu tình cũng tựa tiếu phi tiếu. Tuệ Mẫn nhìn Lục Triển Đình cùng Chu Nhân chơi đùa, bỗng nhiên nghĩ, nếu Lục Triển Đình không chê Chu Nhân bộ dạng xấu xí, nếu Chu Nhân không chê Lục Triển Đình là một thái giám, thì như vậy bọn họ sánh đôi cũng không có gì là không thể. Tuệ Mẫn không phải là một người tâm tính hiền lành, sống nhiều năm trong cung, đã sớm dưỡng thành một người tâm địa sắt đá. Cũng không biết sao mà vậy, nghe Lục Triển Đình sang sảng tiếng cười, Chu Nhân bởi vì mừng vui mà hai gò má nhuộm đỏ, đáy lòng nàng cũng không khỏi có một chút nhu tình. Nếu con nàng có thể sống cho tới hôm nay thì cũng lớn xấp xỉ bọn họ vậy.

“Lục ca ca, nếu ca ca hết bệnh rồi, có phải ca ca sẽ trở về hay không?” Chu Nhân ôm hai đầu gối chăm chú nhìn Lục Triển Đình đang rọc cành cây, nhỏ giọng hỏi: “Ca ca có phải sẽ rất bận rộn liền quên đến thăm chúng ta?”

Lục Triển Đình nghiêng đầu mỉm cười nói: “Chu Nhân sợ ca ca trở về sẽ không ai cùng muội chơi đùa phải không?”

Chu Nhân thấp đầu ừm một tiếng.

Lục Triển Đình cười, quay đầu tiếp tục đùa nghịch những nhánh cây mộc côn ấy, cách một hồi y bó những cành cây ấy lại thành một cái thụ xoa rồi đem toàn bộ dựng thẳng lên, Chu Nhân tò mò mà nhìn những thụ xoa hình chữ đại kia, tiếp theo nàng thấy Lục Triển Đình đem quần áo mình cởi ra, gắn vào trên thụ xoa, buộc đai lưng vào, rồi thắt một cái vòng cỏ phủ lên trên đỉnh. Chu Nhân nhìn người nộm kia mà chợt kinh ngạc trong chốc lát, lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nàng chạy về phòng mình, ôm quần áo đến phủ thêm vào những thụ xoa ấy, thắt một cái vòng vây quanh cổ, đội vào một vòng hoa. Hai người giống như hai tiểu hài tử giữa những người nộm gỗ chạy tới chạy lui, chơi trò rượt bắt, Tuệ Mẫn muốn mắng, nhưng không biết tại sao trong lòng mềm nhũn, chỉ khẽ hừ một tiếng.

Chu Nhân lấy ra khăn lụa bịt mắt Lục Triển Đình, cười nói: “Lục ca ca, trong những người ở đây ca ca phải bắt được muội, muội sẽ hát cho ca ca nghe.”

Lục Triển Đình cười nói hảo, y theo tiếng cười như tiếng ngân linh của Chu Nhân mà tìm kiếm. Hai người ở giữa những con rối gỗ chạy tới chạy lui, vui vẻ vô cùng, tay Lục Triển Đình đột nhiên chạm vào một cơ thể, đó là độ ấm của cơ thể người, y cười to tháo khăn che mặt ra, nói: “Cái này xem như ta bắt được muội rồi chứ!” Nhưng y ngẩng đầu lại chạm đến hai mắt lạnh lẽo của Diệc Dụ, cả người không tự chủ được mà lui về sau từng bước một.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Diệc Dụ hiện lên một tia đỏ ửng, tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng toàn bộ nhãn thần trong mắt là cả một mảnh âm lễ. Lục Triển Đình rất hiểu thần tình của vị hoàng đế trẻ tuổi này, không biết Diệc Dụ vì sao lại phẫn nộ, một chút nữa không biết sẽ dày vò mình thế nào.

Y vội vàng phất tay áo quỳ xuống, nói: “Nô tài thỉnh an Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế!” Y cúi đầu nhìn đôi giày rồng lượn quanh được làm tinh xảo khéo léo của Diệc Dụ đang chậm rãi đến gần mình, y theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng. Thế nhưng Diệc Dụ lại khom lưng vươn những ngón tay thon dài như bạch ngọc kia nâng y lên, hắn thản nhiên nói: “Hộ tống Tuệ Mẫn hoàng thái phi quay về phòng!”

Lục Triển Đình cảm thấy ngón tay lạnh lẽo của hắn nhẹ nhàng lướt qua hai má, những cơ thịt của y một trận co rút lại, cả lưng đều cứng ngắc, y nghe Diệc Dụ thản nhiên mà phân phó một tiếng, nói: “Lạp mành!” Cả sắc mặt Lục Triển Đình đều thay đổi, thái giám phía sau bưng một khay bố màn hoàng sắc đến.

“Hoàng, Hoàng Thượng, chúng ta có thể quay về phòng.” Lục Triển Đình cố nặn ra một nụ cười, nói: “Gió ở đây quá lớn, rất dễ cảm lạnh.”

Diệc Dụ mỉm cười, nhưng đáy mắt hắn là một mảnh băng lãnh, hắn dán sát vào tai Lục Triển Đình nhẹ giọng nói: “Lục đại tài tử, trước mặt người cực kỳ xấu xí như thế ngươi không có đủ tự tin sao, không bằng để ta kêu nàng tới khảo nghiệm vậy.” Hắn quay đầu chỉ vào nơi Chu Nhân vẫn còn cúi đầu quỳ gối, phân phó nói: “Để nàng đến lạp mành.”

Tiểu Phúc Tử hướng Chu Nhân quát: “Đứng lên, Hoàng Thượng phân phó ngươi lạp mành.”

Lục Triển Đình nhìn bố liêm hoàng sắc kia bày xung quanh vây lấy y và Diệc Dụ, y thấy Chu Nhân hai mắt rưng rưng sợ hãi nhìn mình, giống như hướng về phía mình hỏi, cầu cứu. Diệc Dụ dùng tay phải ôm sát Lục Triển Đình, cúi đầu xuống ghé vào cổ gáy y hít sâu một hơi, răng nanh hắn cắn vào da thịt giửa cổ Lục Triển Đình. Lục Triển Đình nhìn ánh mắt hoảng sợ của Chu Nhân, đột nhiên một phen dùng sức đẩy Diệc Dụ ra. Diệc Dụ không kịp phòng bị, bước chân lảo đảo loạng choạng nếu không có thái giám phía sau vội vàng tiến lên đỡ lấy, thiếu chút nữa là ngã chổng vó lên trời rồi.

Tiểu Phúc Tử chỉ trước Lục Triển Đình giọng the thé nói: “Nô tài ngươi thật to gan, người đâu, bắt hắn cho ta!”

Diệc Dụ lại khoát tay áo, hắn đứng thẳng thân, nhìn sắc mặt tái nhợt, lại nhếch đôi môi nhìn thẳng vào Lục Triển Đình, khẽ cười nói: “Cuối cùng ngươi cũng lộ ra diện mạo sẵn có rồi, ta thích ngươi như thế này.”



Hắn nắm chặt tay, lạnh lùng thốt: “Các ngươi ai cũng không được nhúng tay vào.”

Hắn đến gần Lục Triển Đình, nhìn thẳng vào y, bất thình lình một nắm đấm đánh vào bụng Lục Triển Đình, Lục Triển Đình đau đến nỗi khom lưng xuống, Diệc Dụ vừa định đến gần y, Lục Triển Đình đột nhiên đứng thẳng dậy, một quyền đánh vào dưới trán Diệc Dụ, làm thị vệ thái giám xung quanh một trận kinh hô. Lục Triển Đình thở hổn hển đối mặt cùng Diệc Dụ, Diệc Dụ vươn tay ngăn lại bọn thị vệ không được hành động, nhẹ nhàng mà lau đi vết máu bên miệng.

Diệc Dụ không nhanh không chậm tiến về phía trước, Lục Triển Đình không tự chủ mà lui về phía sau, y biết những vị hoàng tử này mỗi người đều là võ thuật hảo thủ, nhất là Diệc Dụ từ nhỏ đã sở trường cưỡi ngựa bắn cung. Y từ nhỏ thì lại lười biếng vô cùng, giờ học võ nghệ mười lần thì hết chin lần y chạy ra bên ngoài khoái hoạt vui chơi. Y một lui lại một lui, đã muốn lui đến bên cạnh bố liêm rồi, thái giám ở phía sau đẩy y về phía trước, y không tự chủ được mà bị đẩy đến trước mặt Diệc Dụ, Diệc Dụ một phen nắm trụ vai y, dùng đầu gối mà tàn nhẫn thúc vào bụng y, bị Diệc Dụ đánh một vài cái phải nằm bò trên mặt đất, y nhẫn nại cơn đau đớn chậm chạp đứng lên, chưa kịp đứng vững đã bị Diệc Dụ ra sức đấm một cái vào ngực phải thối lui lại té ngã trên đất, tiếp theo hắn hung hăng đá y một trận, cứ thế mà hết lần này đến lần khác, trước mặt Lục Triển Đình là một mảng mênh mông mù mịt, đều thấy không rõ  bộ dáng Diệc Dụ, bên tai chỉ nghe tiếng khóc của Chu Nhân, y lại có ý muốn đứng lên, nhưng ngay cả một cái ngón tay cũng cử động không được. Y cảm thấy Diệc Dụ xé quần áo trên người mình, cũng vô lực ngăn cản.

Diệc Dụ cởi bỏ quần áo, trong đầu hắn thầm nghĩ phải mau chóng mà chiếm đoạt lấy y bất luận là Lục Triển Đình có chật vật bao nhiêu, không tình nguyện thế nào. Bên tai tựa như nghe được tiếng va đụng, cơ thể Diệc Dụ thì đầy khoái cảm nhưng không cách nào che đậy được cơn phẫn nộ trong lòng, chung quy là hắn cảm thấy không cam lòng, hắn cảm thấy mình đã chiếm được y rồi, rồi lại như là sẽ rất buồn bã nếu đánh mất y. Hắn hung hăng mà va đập vào cơ thể Lục Triển Đình, gần như trong lòng muốn quát to rằng: ta rốt cuộc phải ở đây để nhận được gì từ hắn?

Phần kia không cam lòng thì tồn tại trước kia rất lâu rồi, có lẽ bắt đầu từ lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Lục Triển Đình. Đó là vào một buổi chiều mùa đông, nội thư viện mới vừa kết thúc buổi học, Diệc Dụ đứng ở trên lưng một tiểu hài tử, những ngạo thị kia là con của các vị đại thần, hắn phải từ bọn họ chọn lựa một người làm chiến mã cho mình, tất cả tiểu hài tử đều vây quanh ở bốn phía hắn, dùng ánh mắt khát khoa ao ước mà nhìn hắn, Diệc Dụ thần khí từ trên cao nhìn xuống bọn họ, địa vị của hắn so với bọn họ chẳng những tôn quý hơn, mà còn thông minh vượt xa bọn họ, cho nên bọn họ quả thật chỉ xứng làm ngựa cho hắn cưỡi. Nhưng khi ánh mắt hắn phóng qua đầu những người này, hắn phát hiện ra Lục Triển Đình, y đang vội vàng chỉnh lý lại sách vở, Diệc Dụ đến bây giờ vẫn nhớ rất rõ ràng lúc ấy Lục Triển Đình vận nhất kiện giáp y bối tâm thanh sắc, đội một cái mũ chỏm màu đen trên đầu. Lục Triển Đình cầm thư tịch kép chặt vào trong khuỷu cánh tay, liền nhảy xuống ghế hướng cửa đi đến, y dường như cấp bách phải rời khỏi, ngay cả liếc mắt đảo qua xem náo nhiệt một cái cũng không có.

Diệc Dụ đột nhiên cảm thấy trong lòng một trận khó chịu, hắn hô: “Ngươi đứng lại!” Thế nhưng Lục Triển Đình không có phản ứng, đi như chạy cứ thế màra cổng, mãi đến khi có người hô: “Tiểu Lục nhị, thái tử kêu ngươi đứng lại!”

Lục Triển Đình vẻ mặt mơ hồ quay đầu lại, Diệc Dụ phát hiện nam hài này có một khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan không thể nói là tuấn tú vô cùng, nhưng lông mi giương cao, bên trái lông mày là một khỏa hắc chí như ẩn như hiện, môi mỏng đạm sắc, cằm đầy, hết thảy tổ hợp lại khiến người ta nhìn vào cảm thấy trong lòng thực thoải mái.

Diệc Dụ được con chiến mã tạm thời ở phía dưới kia cõng đến trước mặt Lục Triển Đình, hắn lạnh lùng thốt: “Tại sao ngươi không cùng chơi với chúng ta?”

Lục Triển Đình chìa một ngón tay, gãi gãi ót, nói: “Ta đã đồng ý đi xem thư họa của Diệc Nhân rồi.”

Trong lòng Diệc Dụ đột nhiên dâng lên một chút khó chịu, nói: “Ngươi và Diệc Nhân rất quen sao?”

Lục Triển Đình nghiêng đầu tựa hồ như nghiêm túc mà suy nghĩ một chút, mới hồi đáp: “Ta với hắn không quen!”

Nghe xong lời này, bỗng nhiên Diệc Dụ lại cảm thấy trong lòng rất sung sướng, hắn mỉm cười nói: “Vậy thì ngươi ở lại chơi đùa với ta, hôm nay ta chọn ngươi làm chiến mã!” Tiểu hài tử bên người một trận ai thán.

Ai ngờ Lục Triển Đình nở nụ cười, đó là nụ cười mà Diệc Dụ sau này thường xuyên nhìn thấy, dẫn theo vài phần lười nhác và tràn đầy vẻ bất cần, y nói: “Ta với ngươi cũng không quen, không phải sao?” Y xoay người lại hướng cửa đi ra, trong thư viện yên tĩnh cực kỳ, Diệc Dụ nhìn y đi tới cửa, nhịn không được quát một tiếng: “Tiểu Lục nhị!”

Lục Triển Đình quay đầu lại cười, nói: “Ta gọi là Lục Triển Đình!” Sau đó, người liền nhanh chóng đi ra cửa, chạy ra viện môn rồi biến mất trong tầm mắt Diệc Dụ.

Diệc Dụ đột nhiên cảm thấy một chút mỏi mệt, Lục Triển Đình dưới thân căn bản như một bãi bùn tê liệt ngã xuống mặt đất, hắn lại thúc sâu vào,hết thảy đau đớn cũng không thể khiến cho thân thể y có một chút phản ứng. Y như là đã chết rồi vậy, Diệc Dụ ngoại trừ nghe thấy tiếng thở dốc của mình ra thì hoàn toàn không nghe được tiếng hô hấp của y, hắn bỗng nhiên có một loại sợ hãi. Diệc Dụ nhịn không được vươn ngón tay có một chút run rẩy mà thử thăm dò hơi thở y, khi cảm thấy có nhiệt khí phảng phất trên đầu ngón tay của mình, hắn mới theo bản năng mà nhẹ nhàng thở ra.

Hắn có một chút nhàm chán mà đứng lên, để thái giám sửa sang lại quần áo ổn thỏa, mới nói: “Đỡ Lục Triển Đình về phòng đi, sau đó gọi thái y đến xem một chút.” Hắn dừng một chút, đột nhiên thay đổi giọng điệu, hung hăng nói: “Nhưng cũng đừng dễ dàng mà làm cho hắn chết.”

Thời điểm Lục Triển Đình thoáng tỉnh táo lại thì phát hiện mình đã trở về nằm trong phòng, Chu Nhân ở một bên nhẹ nhàng mà nức nở. Y muốn cười, nhưng lại phát hiện vô luận làm gì hơi cử động nhẹ một chút là đều đau đớn vô cùng.”Đừng khóc, đừng khóc a, ca ca còn chưa chết mà!”

“Lục ca ca, Hoàng Thượng vì sao phải đối xử với ca ca như vậy? Ca ca sau này đều phải bị người ấy khi dễ như vậy sao?” Nghĩ đến sau này Lục Triển Đình đều phải trải qua cuộc sống như vậy, Chu Nhân nức nở gay gắt hơn.

“Sẽ không, Chu Nhân.” Lục Triển Đình cười khổ nói: “Hắn chơi đùa đủ rồi, đại khái sẽ để ta có thể tự sinh tự diệt.”

Hai người đang nói chuyện thì Vương Thủ Nhân đi vào. Lục Triển Đình quay đầu đi, Chu Nhân xoa xoa nước mắt, nhường chỗ để Vương Thủ Nhân bắt mạch cho y. Vương Thủ Nhân mặt không chút thay ngồi bắt mạch, nhấc chăn lên nhìn thương thế Lục Triển Đình một chút, mới nói với Chu Nhân: “Ngoại thương Lục đại nhân tương đối nghiêm trọng, có một ít sa thương dược phải lập tức đắp lên, ngươi chờ một chút theo ta đi đến dược phòng cầm đến cho Lục đại nhân sử dụng.”

Lục Triển Đình vốn nghĩ hắn sẽ có lời gì muốn nói, ai ngờ Vương Thủ Nhân từ thủy tới chung đều xử sự như một thái ý bình thường, trong lòng y không thể nói rõ là tư vị gì, tựa như có một chút thất vọng cùng một chút ảm đạm.

Cho đến khi Chu Nhân lấy bó thuốc trở về, cùng y nói chuyện nhưng y thì biểu hiện như hồn vía lên mây vậy.

“Lục ca ca, nếu có một ngày, ca ca đi ra ngoài, có phải rất nhanh mà quên mất Chu Nhân không?” Nàng thấy Lục Triển Đình không nói một lời, vội vàng nói: “Muội không phải muốn Lục ca ca mỗi ngày đều nhớ đến muội, chỉ cần một năm nhớ đến muội một lần...... Không, mười năm tám năm nhớ một lần là tốt rồi.”

Lục Triển Đình thở dài một hơi, nói: “Ca ca sẽ không mười năm tám năm nhớ muội một lần, mười năm tám năm này chúng ta mỗi ngày đều có thể gặp mặt, không cần phải tưởng niệm.”

Chu Nhân không nói gì nữa, nàng rất nhanh chuyển đổi đề tài, nói: “Lục ca ca, muội hát cho ca ca nghe nhé!” Nàng nói rồi cũng không chờ Lục Triển Đình trả lời mà nhỏ giọng ngâm nga, âm chất của Chu Nhân vừa thanh lại vừa nhu, đến khi xướng lên một bài ca thì rất là êm tai.

“Đào diệp phục đào diệp, đào thụ liên đào căn. Tương liên lưỡng nhạc sự, độc sử ngã ân cần. Đào diệp phục đào diệp, độ giang bất đãi lỗ. Phong ba liễu vô thường, một mệnh giang nam độ. Đào diệp phục đào diệp, độ giang bất dụng tiếp. Đãn độ vô sở khổ, ngã tự lai nghênh tiếp.”[1]

Lục Triển Đình nghe nàng xướng đến đào diệp phục đào diệp, độ giang bất dụng tiếp, đãn độ vô sở khổ, ngã tự lai nghênh tiếp[2], nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, chậm rãi đi vào mộng đẹp. Trong khi nửa mộng nửa tỉnh, thanh âm như tiếng ngân linh của Chu Nhân vẫn còn phảng phất ở bên tai.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, đột nhiên y nghe có người đẩy cửa ra, Lục Triển Đình cố gắng mở hai mắt, thấy Tuệ Mẫn tựa vào cửa thở gấp, thanh âm lạnh lùng nói: “Đứng lên.”

Lục Triển Đình kinh nghi nhỏm người dậy, Tuệ Mẫn thấp giọng nói: “Nhanh lên, lại đây đỡ ta!”

Lục Triển Đình vội vàng xuống giường, theo lời đỡ lấy Tuệ Mẫn, nàng bắt lấy tay y, móng tay gần như rất dùng sức mà cắm sâu vào cánh tay Lục Triển Đình. Hai người cơ hồ là nghiêng ngả lảo đảo đi vào hậu viện, Tuệ Mẫn lạnh lùng thốt: “Đến rồi, ngươi vô luận nhìn thấy gì cũng không được lên tiếng, hiểu chưa?”

Lục Triển Đình mặc dù bụng đầy nghi vấn, nhưng với ánh mắt lạnh lẽo của Tuệ Mẫn cũng chỉ hảo gật đầu đáp ứng. Tuệ Mẫn vươn tay mở cửa phòng ra, chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, Lục Triển Đình đã thất thanh kêu lên, nhưng chỉ một tiếng ra khỏi miệng đã bị Tuệ Mẫn sớm có phòng bị gắt gao bưng kín miệng của y lại. Nhưng là mắt Lục Triển Đình còn đang nhìn thẳng vào trong phòng, treo ngay giữa căn phòng không lớn lại là Chu Nhân, là Chu Nhân mới vừa khẽ hát cho y nghe.

“Ngươi không được lên tiếng!” Tuệ Mẫn ở bên tai y nói, thấy Lục Triển Đình gật đầu, nàng mới buông tay.

“Sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?” Lục Triển Đình lệ chảy không ngừng hỏi, y muốn chạy vào, lại bị Tuệ Mẫn ngăn cản, nàng lạnh lùng thốt: “Ngươi không cần phải nhìn đâu, nàng đã chết rồi. Ta đợi cho nàng chết rồi mới đi gọi ngươi.”

Lục Triển Đình giật mình há to miệng, dùng ánh mắt khó có thể tin mà nhìn Tuệ Mẫn.



Tuệ Mẫn tiếp theo thản nhiên nói: “Ngươi không cần nhìn ta như thế, đây không phải là ý của ta.” Nàng than nhỏ khẩu khí, trong mắt dường như đã tan đi một chút lạnh lẽo, nàng thở dài nói: “Ngươi muốn trốn ra ngoài phải không? Chu Nhân đã nghĩ ra một biện pháp tốt để giúp ngươi.”

Nàng quay đầu lại thấy Lục Triển Đình vẫn còn đứng ở nơi đó, dường như căn bản không nghe ai nói gì cả, nàng liền vung tay tát Lục Triển Đình một cái. Vì dùng sức quá mạnh đến nỗi tác động đến miệng vết thương, Tuệ Mẫn che bụng vẻ mặt âm trầm nói: “Nếu ngươi không muốn Chu Nhân đã chết vì ngươi một cách vô ích, thì ngươi hãy minh mẫn mà nghe ta nói đây.”

“Thời gian không nhiều lắm, rất nhanh sẽ có thái giám Hạ Liễm phòng đến đây. Dựa theo lệ thường, bọn họ sẽ đem thi thể Chu Nhân suốt đêm tống xuất đưa ra nội cung. Chu Nhân là người Kim Lăng, thi thể của nàng sẽ được đứa đến nghĩa trang thành Tây, đợi đến khi người nhà của nàng đến lĩnh thi thể về, nơi ấy đã ra khỏi hoàng cung, chiếu theo ân điển của Thánh Vũ hoàng đế, Chu Nhân sẽ nhận được một cỗ quan tài bạc bì, ta có một chút thời gian để nói lời từ biệt với nàng, ngươi hãy nhân cơ hội này mà trốn ra cung đi.”

“Nàng vì cái gì phải làm như thế? Vì sao chứ?” Lục Triển Đình rơi lệ nói: “Ta vẫn chính là không chịu nổi, căn bản ta không đáng để nàng làm như vậy.”

Tuệ Mẫn cười lạnh một tiếng, nói: “Vấn đề này sau này ngươi xuống hoàng tuyền tự mình hỏi đi.” Nàng nói rồi lấy ra một cái túi gấm, nói: “Ta xưa nay không thích mắc nợ người khác, ngươi đã cứu ta một mạng, sau khi ngươi chạy ra khỏi cung, đi Dương Châu tìm Diệp gia chúng ta, bên trong này có một phong thư của ta, ca ca ta xem qua sau này nhất định sẽ thu nhận và giúp đỡ ngươi.”

Lục Triển Đình được Tuệ Mẫn giấu dưới giường của Chu Nhân, y nghe có người ở trong phòng tiến tiến xuất xuất, Chu Nhân được thả xuống dưới, đặt ở trên giường. Lục Triển Đình nhìn xà giường, y một lần lại một lần niệm thực xin lỗi. Có người đem thi thể Chu Nhân nâng ra khỏi phòng, bỏ vào trong cỗ quan tài bạc bì trên một chiếc vận thi xa bố trí giữa viện tử, đem nắp quan tài đóng lại thật chặt.

Lúc này Lục Triển Đình nghe được thanh âm Tuệ Mẫn nói: “Ta không muốn nói qua, hiện tại Thánh Vũ hoàng đế đã mất, người Hạ Liễm phòng sẽ không quên quy củ của lão tổ tông chứ?”

Lục Triển Đình nín thở nghe thái giám cầm đầu nói vài câu gì đó, sau đó cách không bao lâu, y nghe được Tuệ Mẫn nhẹ giọng nói: “Mau ra đây!”

Lục Triển Đình lập tức ở dưới giường bò ra ngoài, Tuệ Mẫn thấp giọng nói: “Đem thi thể Chu Nhân ôm ra, ngươi trốn vào đi! Động tác nhanh lên, nửa đêm đi ra ngoài sẽ không có thị vệ kiểm tra.” Lục Triển Đình khẽ đẩy nắp quan tài, đem Chu Nhân bế ra, y nhìn khuôn mặt màu xám không hề sinh khí của Chu Nhân, không khỏi trong lòng đau xót, đem nàng nhẹ nhàng bỏ trên giường. Tuệ Mẫn tựa hồ cũng rất khẩn trương, tay nàng gắt gao nắm chặt một cây quải trượng, các đốt ngón tay cũng mơ hồ phiếm ra màu trắng, chờ Lục Triển Đình quay đầu lai, tựa hồ mới khẽ buông lỏng một hơi, nàng vỗ nhẹ vào lưng Lục Triển Đình, ôn nhu nói: “Hài tử, chạy đi!”

Lục Triển Đình nằm vào quan tài, khoảnh khắc kéo lại nắp quan tài,y nhìn sắc thái kia bình thường không giả dối, lúc nào cũng tràn ngập vẻ chế nhạo, nhẹ giọng nói một câu cảm tạ. Tuệ Mẫn do dự một chút, vẫn là vươn tay nhẹ nhàng khẽ vuốt ve mặt Lục Triển Đình một cái, nói: “Hài tử, ngươi sau này chính mình mọi sự phải cẩn thận.” Rồi mới cùng Lục Triển Đình đem nắp quan tài khép lại.

Rất nhanh, Lục Triển Đình liền cảm giác xe đã di chuyển rồi, y tỉ mỉ đếm những con đường ngoằn nghoèo mình đã đi qua, chỉ còn không đến nửa nén hương nữa là đã cách Thiều Hoa cung gần nhất để đến cổng thành Tây môn nhưng y lại cảm thấy đó là sự chờ đợi khó khăn nhất trong cuộc đời.

“Trương lão đầu, lại có người chết ư?” Lục Triển Đình nghe khẩu âm kia thì biết đó là đội trưởng thủ thành phía Tây, Dương Chi Long.

“Là cung nữ Thiều Hoa cung.”

“Nga, người Thiều Hoa cung cư nhiên còn chưa chết hết a?” Thị vệ thủ thành một trận cười to.

“Ngài muốn xem không?” Lục Triển Đình nghe đến đó, không khỏi nhẹ nhàng mà nắm chặt tay.

“Không cần, mặt của tiểu cung nữ Thiều Hoa cung này khi còn sống, người nhìn đều gọi là chán, đừng nói là đã chết.”

Trương lão đầu liên tục xác nhận, tiếp theo thân xe lại động, Lục Triển Đình nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Xa tử cứ như vậy càng không ngừng tiến về phía trước, Lục Triển Đình ở trong quan tài mơ mơ màng màng, dường như đang thiếp đi vậy. Giữa sương mù, y có khoảnh khắc dường như nhìn thấy Chu Nhân ở phía trước, liền đuổi theo đem bóng dáng nàng kéo trở lại, nhưng lại là gương mặt lãnh tiếu của Diệc Dụ. Lục Triển Đình lập tức tỉnh lại, ra một thân mồ hôi lạnh, y cứ tưởng là mình may mắn chỉ nằm mơ thôi, đột nhiên nghe được một trận tiếng động kỳ lạ, y cẩn thận lắng nghe, trán không khỏi thấm ra mồ hôi lạnh, đó là tiếng vó ngựa, là thanh âm của rất nhiều con ngựa đang đuổi đến.

Lục Triển Đình cơ hồ không cần nghĩ tường tận cũng có thể đoán được ngựa này là theo dấu vết của mình mà đến. Y cắn răng một cái, đem nắp quan tài hung hăng mở ra,  nắp quan tài bị xê dịch ra quá nhiều nên vừa vặn đập vào Trương lão đầu. Lục Triển Đình từ trong quan tài nhảy ra, đối diện Trương lão đầu bị nện bất tỉnh nằm trên mặt đất nói một tiếng thật có lỗi. Y quan sát bốn phía một chút, nơi này đã là ngoại thành phía Tây Kim Lăng. Lục Triển Đình cẩn thận xem xét phương hướng từng chút một, liền nhanh chóng chạy sâu vào trong rừng cây.

Y chạy ước chừng độ một nén hương, phát hiện chẳng những không thoát khỏi tiếng vó ngựa, ngược lại tiếng chân kia cách mình ngày càng gần. Y thở gấp, tựa hồ nghe trong gió truyền đến tiếng sủa, y giật mình, thì ra Diệc Dụ phái người dẫn chó theo. Lục Triển Đình nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy vài cọng nham bại tương, liền mừng rỡ nhổ những cây cỏ đó lên, bởi vì loại cỏ này mùi khó ngửi vô cùng, nên y đành nhẫn nại đem chúng hết thảy nhét vào trong miệng nhai nát vụn, rồi mới cởi áo khoác, dùng bã cỏ tự mình bôi lên khắp người, vừa định đem áo khoác mình ném vào trong nước, đột nhiên bị một Hắc y nhân bịt mặt kiềm lại. Lục Triển Đình hoảng sợ, nhưng Hắc y nhân kia có ý bảo y không cần lên tiếng, chỉ thấy Hắc y nhân đó nhảy vọt lên một cách linh hoạt liền vô tung vô ảnh mà biến mất. Lục Triển Đình phía sau muốn tái chạy, cũng không còn kịp rồi, y đành phải ẩn núp giữa lùm cỏ ven đường.

Khi y thấy Diệc Dụ mặc toàn thân hắc y, ở dưới cây đuốc lại càng lộ vẻ tuấn mỹ vô cùng thì không ngăn lại được trái tim mình mãnh liệt đập liên hồi. Bên tai Lục Triển Đình tựa hồ có thể nghe được tiếng tim đập, y càng nghe được tiếng tim đập thì lại càng khẩn trương, tim đập càng nhanh. Mấy con chó săn màu xám kia tựa hồ cũng mất đi mục tiêu, chỉ có thể sủa loạn giữa không trung.

Diệc Dụ ghìm cương, nhìn quanh bốn phía một chút, trầm mặt nói: “Tản ra lục soát bốn phía cho ta, hắn nhất định là đang ở gần đây!” Hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng thốt: “Ta muốn hắn sống!” Hắn mới vừa nói xong, giữa bụi cây bên kia đột nhiên khẽ động, mấy con chó săn giống như điên rồi tức khắc truy đuổi, Diệc Dụ cũng lập tức quay đầu ngựa lại, quát: “Mau đuổi theo!”

Chờ bọn họ đều biến mất vô tung, Lục Triển Đình mới như hư thoát đổ trên mặt đất, vô lực mà thở hổn hển. Một lát sau, y mới có sức lực đứng dậy rồi dần dần biến mất ở trong bóng đêm mù mịt.

———-

Chú giải:

[1],[2]: Ðào Diệp 桃葉: Ðào Diệp là ái thiếp của Vương Hiến Chi 王獻之 một nhà thư pháp danh tiếng đời Ðông Tấn 東晉. Vương Hiến Chi rất yêu thích Ðào Diệp, từng làm bài từ để hát khi tiễn biệt nàng Ðào Diệp chèo thuyền qua sông: Ðào Diệp phục Ðào Diệp, độ giang bất dụng tiếp, đản độ vô sở khổ, ngã tự lai nghinh tiếp 桃葉復桃葉,渡江不用楫。但渡無所苦我自來迎接 Ðào Diệp hởi Ðào Diệp, nàng sang sông khỏi cần chèo, khỏi lo sợ gì, ta sẽ đến đón nàng. Ðược người đời sau phổ nhạc thành khúc nhạc loại Nhạc Phủ là Ðào Diệp Ca 桃葉歌. Sau này các thi nhân thường dùng Ðào (Ðào cũng là cây hoa Ðào) để tả cảnh chia tay bịn rịn, nhìn cảnh nhớ người v.v. Xem bài từ Hạnh hoa thiên ảnh 杏花天影 của Khương Quỳ 姜夔 đời Tống.

Vương Tử Kính: Tức Vương Hiến Chi 王獻之(344-386), nhà thư pháp thời

Đông Tấn ( con của Vương Hy Chi), người Sơn Âm, Cối Kê ( Thiệu Hưng,

Chiết Giang), làm đến Trung Thư Lệnh

Đào Diệp độ: bến đò Đào Diệp trên sông Tần Hoài, trước là nơi

Vương Hiến Chi 王獻之 tiễn người thiếp yêu tên Đào Diệp đi xa.

Vì vậy bến đò được đặt tên là Đào Diệp độ

Sông Tần Hoài là một nhánh của sông Trường Giang, sông Hoài với chiều dài 110 km chảy qua thành phố Nam Kinh. Từ thời kỳ Tần Thủy Hoàng cai trị, sông đã được đổi tên thành Tần Hoài. Đây là dòng sông rộng nhất ở Nam Kinh và là mạch máu của thành phố.

nguyet-me-tan-do-trang-mo-ben-cu-4-0

Mình rất thương Chu Nhân, thương lắm:”(

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyệt Mê Tân Độ (Trăng Mờ Bến Cũ)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook