Nguyệt Mê Tân Độ (Trăng Mờ Bến Cũ)
Chương 13: Quyển 2 - Chương 12
Triệt Dạ Lưu Hương
01/01/2021
Không quá nửa đêm, đại môn Diệp phủ bị một đội hắc giáp kỵ binh đá văng ra. Bọn người nọ tiến đến phòng Lục Triển Đình kéo y đang giữa mơ mơ màng màng từ trên giường xuống. Diệp Tuệ Minh định ngăn cản, hắc giáp kỵ binh cười gằn nói: “Đây là ý chỉ của Hoàng Hậu, nếu Diệp Tướng quân không muốn kháng chỉ thì mau mau tránh ra.”
Lục Triển Đình một dạng quần áo xộc xệch bị kéo vào Hoàng cung, một đường thẳng tiến kéo đến Từ Ninh Cung, đoạn y bị ném vào giữa đại điện. Lục Triển Đình không hiểu ra sao gắng gượng đứng lên, y thấy Trang Chi Điệp ngồi ở một bên nhỏ giọng nức nở còn Bát Tông Thân Vương thì mặt đầy giận dữ.
“Làm sao vậy?”
Bát Tông Thân Vương bất chợt rút ra bảo kiếm kề sát vào cổ Lục Triển Đình, quát: “Nói, có phải Diệc Nhân kêu ngươi làm vậy hay không?”
Lục Triển Đình nhìn chuôi bảo kiếm sáng loáng thì hơi chút sửng sốt, khẽ cười nói: “Lão Vương gia ngài nói cho rõ, hắn bảo ta làm gì chứ?”
Bát Tông Thân Vương phẫn nộ không sao cầm cho đặng, nói: “Lục Triển Đình, đừng tưởng ngươi ỷ vào chút danh mỏng thì có thể ở trước mặt bản vương giả thần giả quỷ!”
“Mẫu hậu…đêm nay Người đã thắt cổ tự vẫn rồi!” Trang Chi Điệp thút thít nói.
Lục Triển Đình lắp bắp kinh hãi, buột miệng nói: “Việc này sao có thể được!”
Bát Tông Thân Vương quát lớn: “Nếu không phải ngươi hạ châm quỷ ma quái lạ thì cớ sao đầu óc Hoàng Thái Hậu lại không được minh mẫn, đột nhiên đêm hôm khuya khoắt thắt cổ tự tử.”
Lục Triển Đình lấy lại bình tĩnh, nói: “Hoàng Thái Hậu chỉ là bị chứng cuồng loạn, ta đã thi châm cho bà ấy, nó hẳn là có khả năng tác dụng trấn tĩnh và cũng duy trì không cho bệnh tình của Người bất chợt nặng thêm, ông nên xét hỏi người của mình sao không chăm sóc tốt Hoàng Thái Hậu mới đúng.”
Bát Tông Thân Vương tức giận đến phát run, lão cầm bảo kiếm trong tay mà như hận không thể lập tức bổ đôi Lục Triển Đình.
“Sau khi huynh thi châm, quả thật Hoàng Thái Hậu bĩnh tĩnh hơn nhiều. Cung nữ hầu hạ Người nói, mẫu hậu không vừa ý tiểu nữ ấy đi đi lại lại bên ngoài phòng làm quấy nhiễu an bình của Người, lệnh cung nữ ấy đi ngủ. Ai ngờ Người ở trong phòng…” Trang Chi Điệp nói xong khóc không thành tiếng.
Lòng Lục Triển Đình chan chứa kinh ngạc, nói: “Phải chăng Vương thái y kê thuốc không ổn?”
Trang Chi Điệp oán hận nhìn y, nói: “Thuốc hắn cho, một chút chúng ta cũng không vội lấy cho Hoàng Thái Hậu dùng, nếu dùng một chút thôi nói không chừng…” Nàng ta nói xong lại dâng lên nghẹn ngào.
“Ngươi nhận tội hay không?”
Lục Triển Đình cảm thấy quá kì quái, lòng y tràn ngập cảm giác bứt rứt. Bát Tông Thân Vương lại hô to gọi nhỏ, lúc này ngọn lửa giận trong lòng y bùng lên, hừ lạnh nói: “Ông muốn ta nhận tội gì? Không phải ông đã định tội cho ta rồi sao?”
Bát Tông Thân Vương thấy y cư nhiên dám biện luận, lão phát cáu đến cực điểm bất lực cười ồ lên, luôn miệng nói: “Được, được!” Ông ta vung kiếm không mắt mũi xông đến chém Lục Triển Đình.
Lục Triển Đình không khỏi nhắm chặt mắt, một trận gió kiếm ùa tới nhưng không chém vào người mình, y ngẩng đầu lên thì giật cả người, trông thấy Diệc Nhân nắm mũi kiếm cười nói: “Bát Tông Thân Vương gia, phải trái gì cũng nên cho người ta một con đường sống để hồi biện, định tội người như vậy khó tránh khỏi sơ suất.”
Lục Triển Đình cùng Bát Tông Thân Vương thấy máu Diệc Nhân từ lưỡi kiếm sáng choang tuôn xuống đều không tự chủ được tim lạc nhịp đập.
Bát Tông Thân Vương hừ lạnh một tiếng thu kiếm lại, nói: “Trước khi Hoàng Thái Hậu chết chỉ có tên tiểu tử này thi châm cho bà, quá nửa đêm lại chết không minh bạch, ngươi dám nói ngươi một chút cũng không có quan hệ với tên tiểu tử này.”
Diệc Nhân cười nhạt nói: “Cái chết của Hoàng Thái Hậu ta sẽ điều tra thấu đáo. Chỉ là, thứ nhất, Lục Triển Đình đã không còn là thái y của Thái y viện, truyền y vào chẩn bệnh cho Hoàng Thái Hậu vốn không hợp khuôn phép.”
“Thứ hai, vừa rồi ta tiến vào đây trong ngoài ba dặm Bát Tông Thân Vương đã vây kín Từ Ninh Cung không một kẽ hở, nói vậy tất thảy mọi việc bên trong trong lòng Hoàng thúc đã biết rõ ràng, vậy thì cớ sao Hoàng Thái Hậu lại băng hà không minh không bạch vậy được chứ?”
Sắc mặt Bát Tông Thân Vương lúc đỏ lúc trắng bệch, lúc này đây lão ta ngậm bồ hòn không phải là nhỏ. Hoàng Thái Hậu là do lão bảo vệ, tội này cũng không phải chuyện đùa. Hiện tại Diệc Nhân bắt được bàn chân đau nhức của lão, trong lời nói của hắn có ý, lão ta nhất thời thở gấp lại không biết nên phản bác thế nào.
Lục Triển Đình nhìn từng giọt từng giọt máu trên tay Diệc Nhân vẫn còn đang chảy xuống, lòng y cảm thấy tê rần không nguyên cớ chỉ nghe Diệc Nhân thản nhiên nói: “Người đâu, áp giải Lục Triển Đình đi, ta phải thẩm tra tường tận. Kể từ hôm nay, tất cả mọi người không được tự tiện đi đi lại lại trong Từ Ninh Cung cho đến khi tra ra nguyên nhân chết của Hoàng Thái Hậu.”
Hắn nói vài ba câu chẳng những tháo bỏ binh quyền của Bát Tông Thân Vương mà còn giam lỏng ông ta nữa. Bát Tông Thân Vương tức giận đến toàn thân run cầm cập, thiếu chút nữa không giữ được khí thế, trơ mắt nhìn đội quân của Diệc Nhân tháo dời binh khí chúng tướng sĩ của lão, đoạn bọn họ bị nhốt vào gian phòng lân cận ở Từ Ninh Cung.
Diệc Nhân mỉm cười bước ra Từ Ninh Cung, Thẩm Hải Viễn thấp giọng nói: “Vương gia, Ngài không tống bọn chúng vào thiên lao đi?”
Diệc Nhân thản nhiên nói: “Bọn chúng thích trấn giữ Từ Ninh Cung như thế, vậy cứ để bọn chúng trấn giữ cả đời thì có ngại gì.”
Thẩm Hải Viễn nghe xong khẽ cười một tiếng, nói: “Phải.”
Trái lại Lục Triển Đình bị ném vào trong thiên lao, y nhìn gian ngăn cách nhỏ bé nọ cười khổ một tiếng, nghĩ thầm, chính mình với gian thiên lao này cũng thật có chút duyên số. Y nằm trên đống rơm, đắn đo suy nghĩ về châm pháp của mình nhưng nghĩ không ra một nguyên cớ, sau cùng dứt khoát không quan tâm đến nó, gối đầu trên đống rơm ào ào ngủ bù một giấc.
Y ngủ được một lúc chợt cảm giác có người đang sờ soạng dưới quần áo, cắn mút cổ mình bất thình lình mở mắt ra, chống nữa người dậy thấy Diệc Nhân cười tủm tỉm mà nhìn y, y lắp bắp nói: “Ngươi…ngươi làm gì vậy?”
“Thẩm tra phạm nhân.” Diệc Nhân khẽ xoa nắn cơ thể có chút mát mẻ của Lục Triển Đình.
“Vậy ngươi muốn hỏi gì!” Lục Triển Đình nhíu mày nói.
Diệc Nhân chớp chớp mắt nói: “Ta…muốn hỏi ngươi…” Hắn cúi đầu khẽ cắn vành tai Lục Triển Đình nói: “Muốn hỏi ngươi, ngươi thích ta ăn ngươi chỗ nào.”
Lục Triển Đình nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói: “Chân.”
Diệc Nhân nghiêng đầu, cười nói: “Hôm nay ngươi không quá cao hứng?”
Lục Triển Đình thở dài lại ngã người xuống đống rơm.
Diệc Nhân nằm cạnh y cười nói: “Tiếc thật, ta còn tưởng rằng thay đổi một chỗ mới ngươi sẽ có chút hứng thú.”
Diệc Nhân quấn lọn tóc y nói: “Nếu không có gì ngoài ý muôn, tháng này là Khôn nguyệt[1], mùng mười là ngày Rồng ngẩng đầu[2], ta tính vào ngày hôm đó chính thức đăng cơ.”
Lục Triển Đình sửng sốt, thở dài một tiếng liền theo sau, nói: “Chúc mừng ngươi, ngươi đã được toại nguyện rồi. Ngươi vốn không phải muốn tọa ủng giang sơn, làm một thiên tử oai phong một cõi ư.”
Diệc Nhân nghiêng người nói bên tai y: “Ngươi sai rồi!” Hắn hôn lên mặt Lục Triển Đình, thản nhiên nói: “Trước khi tọa ủng giang sơn, cái ta muốn nhất chính là…chiếm hữu Lục Triển Đình!”
Lục Triển Đình yếu ớt chau mày, Diệc Nhân vùi đầu vào gáy y khẽ cười nói: “Cái ta muốn nhất chính là nhận được cảm tình của Lục Triển Đình.” Hắn cuộn tròn bên người Lục Triển Đình, tay hắn đan lại vào nhau ôm siết lấy vòng ngực y.
Lục Triển Đình nhìn những ngón tay thon dài của Diệc Nhân cùng xương cổ tay tinh xảo của hắn thì tim bỗng đập lạc nhịp. Y nắm ngoài tay Diệc Nhân rồi vờ móc khoét hai cái vào ngực, sau đó đặt trên lòng bàn tay Diệc Nhân, nói: “Đây, cảm tình của Lục Triển Đình!”
Diệc Nhân nhìn vào lòng bàn tay mình rồi chậm rãi nhấc đầu nhìn y mỉm cười, nói: “Nhớ, cho ta phần tình cảm này rồi ngươi sẽ không thể hờ hứa cho kẻ khác nữa.”
Lục Triển Đình nằm đó ngửa mặt nhìn hắn, ánh trăng mê hoặc mông muội từ khe cửa sổ nhỏ tiến vào rơi vãi xuống lao phòng, Diệc Nhân tựa hồ hết sức ôn nhu mỉm cười ấm áp nhìn Lục Triển Đình. Giữa ánh trăng mông lung, dung mạo anh tuấn của hắn càng làm đắm say lòng người. Lục Triển Đình vô luận thế nào cũng nghĩ không ra căn cớ khước từ nụ hôn của hắn, huống chi cho đến tận giờ y chính là một người không biết cự tuyệt.
Diệc Nhân là một người công tư phân minh, bởi thế qua đi một phen triền miên, dù rằng hắn cùng Lục Triển Đình ngủ một đêm trong lao tù nhưng sáng sớm hôm sau hắn rời khỏi đấy. Lục Triển Đình vẫn nán lại trong lao phòng như trước.
Giữa trưa có lao đầu đưa cơm đến, là vài món ăn Chiết Giang chính cống: cá chép Tây Hồ, thịt Đông Pha, tôm nõn Long Tĩnh, măng hầm, ngoài ra còn có một tô canh, một hũ rượu Hoa Điêu nhiệt độ vưà phải. Lao đầu còn cười bồi mang mấy quyển sách cho y, đồng thời thay cho y một tấm chăn đệm mới.
Lục Triển Đình cười, y được hẳn buổi chiều lật sách đọc, đói bụng thì ăn vài miếng.
Đến thời gian thắp đèn buổi tối, lao đầu đến nói rằng muốn đưa y ra ngoài cho Khanh Đại Lý Tự – Lý Đồng Lý đại nhân phúc thẩm. Lục Triển Đình ném sách đi rồi theo hắn ra ngoài. Lục Triển Đình thấy Lý Đồng mặc thường phục ngồi ở cạnh bàn, trên bàn còn bày biện vài món ăn nhẹ thì y không khỏi sững sờ.
“Đến đây, đến đây…” Lý Đồng cười nói: “Lục đại nhân, mời ngồi.”
Tuy rằng Lục Triển Đình hoài nghi trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn là tươi cười ngồi xuống cạnh Lý Đồng. Hai người ngươi một chén ta một chén uống rượu đối ẩm, cả sinh như đôi bạn lâu năm mới gặp lại. Lý Đồng không đề cập đến, Lục Triển Đình cũng quyết định không hỏi.
Rượu quá ba chung Lý Đồng mới thở dài nói: “Hôm nay ta cùng với Lục đại nhân một tụ này, ngày mai nếu muốn cùng Đại nhân say sưa nữa không biết sẽ là năm nào.”
Lục Triển Đình buông chén rượu trong tay xuống, uể oải nói: “Nếu đại nhân muốn tìm người uống rượu, chỉ cần đầu trên cổ Triển Đình còn nhất định sẽ vâng mệnh phụng bồi.”
Lý Đồng miễn cưỡng cười nói: “E rằng Lục đại nhân ngài có điều không biết, chỉ sợ cái đầu của Lý mỗ khó mà giữ được, một chầu rượu đấy đành phải để lại chờ đến kiếp sau rồi.”
Lục Triển Đình không lên tiếng nữa, tự mình rót một chén rượu đầy, nén lòng uống hết vài nhậm, sau đó cắn vội một miếng lớn.
Lý Đồng thấy y bỗng nhiên ăn ngấu nghiến, không cầm được hỏi: “Lục, Lục đại nhân, hà cớ phải ăn nhanh như vậy, không phải quá nhiều tâm sự chứ?”
Lục Triển Đình lại tự mình châm rượu đầy, nói: “Đời này ta thích nhất là ăn không tốn tiền, chầu tiếp theo của Đại nhân phải đợi kiếp sau bảo ta làm sao chờ được cùng, một đời này đành phải ăn cho no.”
Lý Đồng cười khổ không được, gã biết Lục Triển Đình là một người có hành vi quái đản, hiện giờ có chuyện cầu y cũng đành phải hạ mình cúi đầu, nói: “Nếu Triển Đình bằng lòng giúp đỡ huynh đệ một phen này, một chầu rượu ấy đổi lại cũng không cần chờ đến khi qua một kiếp này.”
Lục Triển Đình lắc đầu lia lịa, vẻ mặt sầu khổ nói: “Lý huynh đệ là quan nhất phẩm, làm Khanh Đại Lý Tự suốt sáu năm ròng, Đông Nam Tây Bắc người người xưng hô Tứ Quý Phong, là một cỗ Bất Đảo Ông[3] bậc nhất Đường triều. Huynh đệ ngay cả cái chức thái y cỏn con cũng giữ không chắc thì nào có tài cán gì giúp được Lý huynh.”
Lý Đồng cười mỉa hai tiếng, nói: “Thế tục ngộ nhân, chúng khẩu thước kim mà[4].” Gã nói xong thở dài một tiếng, nói: “Nhớ năm nào Lý Đồng ta từ cái chức Thám Hoa Thánh Thượng khâm điểm, từ một gã Thất phẩm Huyện lệnh thăng lên Khanh Đại Lý Tự chính nhất phẩm, đó là do ta dốc hết tâm huyết vì nước phục vụ. Nhớ năm đó ta tận lòng đêm ngày sầu muộn, chỉ e ngại suy nghĩ không chu toàn lại phụ Thánh ân.”
Lục Triển Đình thấy gã ra vẻ xướng toàn lời hay ý đẹp, trong lòng thầm buồn cười.
Ai ngờ Lý Đồng sáp lại gần y, nói: “Lục đại nhân, Hoàng Thái Hậu băng hà không chỉ vẻn vẹn dính líu đến ngươi và ta mà còn có Hoàng Hậu, Bát Tông Thân Vương. Nếu xử lý không thích đáng, ta và ngươi đều sẽ bị tội tru di cửu tộc đó!”
Lục Triển Đình chỉ lo uống rượu, Lý Đồng đợi hồi lâu không thấy y hồi âm, thoáng nhìn quanh quất bốn phía, thấp giọng nói: “Lúc ta thẩm vấn cung nữ, vô tình biết được… Hoàng hậu, nàng ta đã hai tháng nay không có chuyện hàng tháng rồi.”
Lần này Lục Triển Đình nhịn không được tay run rẩy, y đặt chén rượu xuống bàn, mãi một lúc lâu sau mới quay đầu đối diện hai mắt Lý Đồng hỏi: “Lời ngươi nói có thật không?”
Lý Đồng cười khổ nói: “Ta lừa ngươi làm gì?”
Rất lâu sau khi Lục Triển Đình trầm mặc một lúc, mới thản nhiên hỏi: “Cớ gì ngươi phải nói cho ta nghe trong khi ta không phải nghi phạm mưu sát Hoàng Thái Hậu?”
“Bởi vì ngươi là Lục Triển Đình.” Lý Đồng cười nói: “Nếu Lục Triển Đình biết che giấu lương tâm, bợ đỡ nịnh hót thì năm đó sẽ không mang theo roi đơn độc xông vào Dưỡng Tâm điện, quất thái tử Diệc Dụ, cứu Thập hoàng tử Diệc Nhân.”
Lục Triển Đình khẽ nhếch khóe miệng, nói: “Ngươi không cần đội cho ta cái mũ cao thượng, ta sẽ không cuốn vào cuộc tranh chấp cung đình đâu.”
“Nhưng ngươi đã cuốn vào rồi.” Lý Đồng nhỏ nhẹ đề cập cầm lấy bầu rượu rót đầy một chén cho Lục Triển Đình, cười nói: “Ngươi nghĩ thử xem, đây tất thảy cũng bởi vì ngươi mà dựng lên.”
“Nếu năm xưa không có hai roi đó của ngươi thì sẽ không có Phúc Lộc Vương, ngài ấy hẳn là bị Thánh Vũ Đế giam cầm từ lâu rồi. Nếu không có Phúc Lộc Vương hiện tại thì Đức Nhân Đế sẽ không xảy ra cớ sự như hôm nay, có lẽ lúc này Hoàng Thái Hậu còn đang nghe khúc Hồng Đậu Từ[5] mà Hoàng Hậu cũng không phải khốn khổ giấu diếm người ngoài sự thật nàng đã mang Long thai.”
Lục Triển Đình cười gằn một tiếng, quay đầu nói: “Lý đại nhân thật không hổ là Tứ Quý Phong, quay vòng khắp chốn.”
Lý Đồng thở dài nói: “Ta quay vòng mọi nơi cũng là thuận tiện cho mỗi người.” Gã sáp sát vào Lục Triển Đình, đè thấp thanh âm nói: “Lẽ nào Triển Đình huynh quả thực tin Hoàng Thái Hậu chết vô căn cớ là không có điểm kỳ lạ sao, người khác không tin tưởng y thuật của Triển Đình nhưng ta tin. Lẽ nào ngươi muốn Hoàng Hậu cũng rơi vào kết cục như thế sao?”
Gã lấy từ trong ngực ra một bản án văn khẽ đặt trên bàn, nói: “Bản án này do Bát Tông Thân Vương ghi lại qua lời kể của Hoàng Hậu, ngươi xem xem.”
Lục Triển Đình nhận lấy lật xem, sắc mặt y chợt biến. Lý Đồng thấy đã đạt được mục đích rồi thì cười hô hố khuyên uống rượu tiếp.
***
Lục Triển Đình uống quá nhiều rượu, đêm tối nằm trên đống rơm lại khó mà tiến vào giấc ngủ, y lăn qua lộn lại đến quá nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ được.
Trong giấc mộng, vầng trăng sáng rực rỡ, phảng phất có tiếng người khóc nỉ non đó đây, nghe tiếng lá trúc lất phất bên tai, y lần theo tiếng mà đi lại thấy bóng dáng Trang Chi Điệp đang ôm ấp một vật khóc lóc bi thương.
Y ngồi xổm xuống an ủi nàng ta, bỗng nhiên Trang Chi Điệp cả tiếng thét lên chói tai, đầu tóc rối bời hình dung như quỷ lệ ném vật ôm trong lòng cho y. Y cúi đầu xuống phát hiện trong lòng mình là máu và thịt lẫn lộn cùa một đứa trẻ sơ sinh đã chết. Lục Triển Đình run sợ, nghẹn ngào kêu lên, mở bừng mắt ra thấy Diệc Nhân đang cúi đầu nhìn mình.
“Gặp ác mộng nữa sao?” Tiếng Diệc Nhân nồng ấm, tay hắn nhẹ vỗ về lưng Lục Triển Đình, lòng bàn tay ấm áp của hắn dường như xua tan đi cái lạnh rùng mình từ tận đáy lòng y.
Bỗng Lục Triển Đình vươn tay ôm siết lấy Diệc Nhân cùng hắn ngã xuống đống rơm sôi sục lửa tình. Y khẩn thiết áp chế Diệc Nhân, cùng hắn môi lưỡi tương giao, hai tay bức thiết cởi bỏ quần áo mình cùng Diệc Nhân tựa như cấp bách muốn tiếp xúc cơ thể trần không che đậy cùng hắn. Hai người lăn lộn quay cuồng trên đống rơm, xác thịt va chạm, mười ngón đan chặt vào nhau, kiệt lực áp sát nhau.
Trước giờ Lục Triển Đình chưa từng có nhiệt tình này, một đêm triền miên khiến y mệt mỏi rã rời, trời chưa sáng tỏ Diệc Nhân sẽ phải rời đi đến nỗi khi hắn ôn nhu nói lời chào tạm biệt bên tai y, y cũng không có phản ứng.
Tuy Diệc Nhân một đêm không ngủ nhưng tinh thần hắn lại có vẻ dồi dào. Tông Bố Quách chờ ngoài Triều đường, gã thấy Diệc Nhân đi đến vội vàng hành lễ.
“Vương gia, chuyện ngài giao hạ quan làm đã rất có manh mối rồi, ngài muốn nghe một chút hay không?” Tông Bố Quách cười nói theo.
Diệc Nhân mím môi cười, không hề cho gã một câu trả lời nào, chân bước nhẹ nhàng thoải mái đi qua người gã, để lại một Tông Bố Quách mù mờ khó hiểu đứng trân tại chỗ.
Hắn phê một vài tấu chương, đột nhiên thấy Thẩm Hải Viễn sắc mặt ngưng trọng tiến vào bèn bỏ tấu sớ chưa phê xuống, cười hỏi: “Hải Viễn, chuyện gì?”
Thẩm Hải Viễn do dự một chút rồi nói: “Vương gia, Đại Lý Tự báo, vụ án của Hoàng Thái Hậu đã điều tra sáng tỏ rồi.”
“À!?” Diệc Nhân thản nhiên nói: “Thế tuyên án là gì?”
Vẻ mặt Thẩm Hải Viễn có chút cổ quái nói: “Lục Triển Đình thừa nhận là y thi châm không ổn, khiến tinh thần Hoàng Thái Hậu rối loạn, tự vẫn mà chết.”
Lời vừa thốt ra, lần duy nhất trong đời gã nhìn thấy biểu tình chấn động, hoảng loạn của Diệc Nhân, hắn khó mà tin được hỏi: “Ngươi nói gì?”
Thẩm Hải Viễn cúi đầu, giọng rõ ràng nói: “Là y tự nguyện, hơn nữa Lý Đồng cũng không dùng hình với y.” Gã chờ hồi lâu vẫn không thấy Diệc Nhân có phản ứng, đành phải ngẩng đầu lén nhìn, cư nhiên lại thấy Diệc Nhân thần sắc như thường chu phê tấu sớ.
Thẩm Hải Viễn theo Diệc Nhân gần mười năm, gã đối với tính tình của hắn tựa như nắm trọn trong lòng bàn tay, vì thế đứng vững sau bàn không lên tiếng. Đợi đến khi Diệc Nhân phê chép tấu chương xong đứng dậy đi ra cửa, gã mới nối gót theo sau.
Diệc Nhân như mọi khi đi thẳng đến thiên lao nhưng không như bình thường đến gần Lục Triển Đình mà đứng ngoài lao phòng. Thẩm Hải Viễn vào trong vỗ Lục Triển Đình đang say ngủ tỉnh lại, Lục Triển Đình ngáp dài dụi dụi mắt ngái ngủ rồi xoay người lại.
Diệc Nhân nhìn y, mỉm cười nói: “Triển Đình, nghe nói ngươi cùng Khanh Đại Lý Tự lập một trò đùa.”
Lục Triển Đình thoáng mỉm cười, lần theo vách lao phòng ngồi xếp bằng, nói: “Đúng là có chuyện như vậy.”
“Ta cho rằng trò đùa này thật không hay, ngươi có muốn cùng Khanh Đại Lý Tự làm sáng tỏ một chút hay không?” Diệc Nhân ngồi xuống ghế Thẩm Hải Viễn lấy đến, chậm rãi nói.
Lục Triển Đình ngáp một cái, ngậm một cọng rơm trong miệng, nghiêng mặt nhìn Diệc Nhân nói nhạt: “Trò đùa này dĩ nhiên không tốt, lẽ nào ngươi muốn ta nói đùa rằng Hoàng Thái Hậu là do ngươi phái người giết sao?”
Diệc Nhân mỉm cười nói: “Ta ngược lại cho rằng câu nói đùa ấy so với trò kia của ngươi tốt hơn!”
Lục Triển Đình rút cọng rơm trong miệng ra, quay đầu nhìn hắn một lúc lâu, nói: “Lẽ nào Hoàng Thái Hậu không đúng ngươi giết?”
“Vì lẽ gì có thể khẳng định bà ta là do ta giết, Từ Ninh Cung không phải có Bát Tông Thân Vương trấn giữ, ba trăm thị vệ Hoàng gia vây quanh bảo vệ đó sao?” Diệc Nhân mỉm cười.
“‘Bồ sinh ngã trì trung, kỳ diệp hà ly ly’ quả nhiên là một loại di hận nhưng nếu muốn ‘Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, lưỡng xử mang mang giai bất kiến’, tìm thấy cùng không thấy đều ở trong tâm Hoàng Thái Hậu. ” Lục Triển Đình lặp lại từng chữ từng chữ.
Diệc Nhân khẽ cười, nói: “Đó không phải một câu nói trấn an ư? Sinh ly tử biệt dĩ nhiên là một loại tiếc nuối, nhưng hàng đêm gặp lại người đã khuất không phải trong lòng luôn muốn hướng đến niềm nhung nhớ đó sao?”
Lục Triển Đình nhìn Diệc Nhân rất lâu thấy vẻ mặt hắn trước sau như thường, y cắn môi nói: ” ‘Bồ sinh ngã trì trung, kì diệp hà li li‘ là Hoàng Hậu nước Ngụy sáng tác, vị Hoàng Hậu này nhan sắc suy kém bị Tào Phi ban thưởng cái chết bẳng một xếp lụa trắng. ‘Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, lưỡng xử mang mang giai bất kiến’ là nói đến Đường Minh Hoàng Dương Quý Phi, vị Quý phi này cũng là bị lụa trắng ban tử.”
“Ngươi biết Hoàng Thái Hậu thích đọc 《 Nhạc phủ đề giải 》từ lâu, đồi với hai từ khúc Nhạc phủ ấy bà vừa quen lại vừa thuộc, ngươi liền cố tình sai Vương Thủ Nhân hướng dẫn cho bà ta. Ngươi chẳng những sát hại bà mà ngươi còn làm trò trước mặt Bát Tông Thân Vương, Hoàng Hậu cùng ba trăm thị vệ Hoàng gia giết chết bà ta nữa.”
Diệc Nhân buông rũ hai mắt, một lúc lâu không nói gì. Vài khắc sau hắn nâng mắt lên nhìn Lục Triển Đình ôn nhu nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, có điều ngươi yên tâm, ta sẽ xử lý tốt chuyện này, không có gì thay đổi!” Hắn nói xong cũng không chờ Lục Triển Đình phát biểu ý kiến liền đứng dậy bỏ ra ngoài.
Diệc Nhân cùng Thẩm Hải Viễn không đi được bao xa thì chạm mặt Khanh Đại Lý Tự – Lý Đồng, Diệc Nhân mỉm cười nói: “Lý đại nhân, đang muốn tìm ngươi đây!”
Lý Đồng mặt đầy tươi cười vội vàng hành lễ với Diệc Nhân, nói: “Vương gia, hạ quan cũng đang tính bẩm báo với ngài!” Gã sáp đến trước khó xử nói: “Lục Triển Đình thừa nhận tội trạng rồi, Bát Tông Thân Vương trong kia làm ầm ĩ gay gắt cả lên. Có vài vị Vương gia nói nếu bắt được kẻ chủ mưu rồi thì không được phép giam giữ Hoàng Hậu cùng Bát Tông Thân Vương nữa, Ngài thấy thế nào?”
Diệc Nhân cười, nói: “Vậy chúng ta đi xem sao?”
“Hảo, hảo!” Lý Đồng mừng rỡ đi theo Diệc Nhân hướng đến Từ Ninh Cung.
Quân thiết giáp đứng đầy bên ngoài Từ Ninh Cung, Lý Đồng nhìn những đầu thương sáng loáng kia trong lòng phất lên một trận run rẩy, gã bất chấp nỗi khiếp sợ băng qua hàng thương nhọn theo nhịp bước tiến mà tách ra.
Vừa bước vào Từ Ninh Cung, một vật hình dạng như cái chén bay đến trước mặt, Lý Đồng vội vã khom lưng tránh thoát bỗng nhớ người đứng phía sau mình là Diệc Nhân thì gã giật cả mình, muốn đứng lên che chắn cũng không còn kịp rồi.
Diệc Nhân chỉ khẽ băng quơ đỡ lấy vật bay đó, hắn thấy Bát Tông Thân Vương đang ở trong đại điện phát cáu, lão quát: “Các ngươi quả là không có Vương pháp, dám vô duyên vô cớ giam giữ bản Vương!”
Diệc Nhân nở nụ cười cầm chén trà đi vào bên trong, nói: “Hoàng thúc, Diệc Nhân đến thăm thúc ạ!”
Bát Tông Thân Vương vừa nhìn thấy hắn thì hừ lạnh một tiếng trong mũi, ngồi xuống ghế Tử Đàn Bát Tiên nhắm mắt dưỡng thần.
Diệc Nhân cười đặt chén trà lên bàn nói: “Lúc này Diệc Nhân đến là đặc biệt bồi tội với Hoàng thúc, sự việc lúc đầu đã có manh mối, khiến Hoàng thúc ở đây chịu uất ức rồi.”
Bát Tông Thân Vương nghe xong, cười khẩy nói: “Không dám, Phúc Lộc Vương xưa đâu bằng nay, muốn làm thế nào thì làm thế ấy, người ngoài nào dám chỉ trích.”
Diệc Nhân khẽ cười vài tiếng, làm động tác vái chào thật sâu trước mặt lão, nói: “Là lỗi của tiểu chất, tiểu chất ở đây bồi lễ cho Hoàng thúc Người đây.”
Bát Tông Thân Vương vốn đối với Diệc Nhân không có ác cảm, trái lại đối với vị hoàng tử này lại có chút tán thưởng. Lão thấy hắn hạ mình bồi lỗi thì trong lòng rất hả hê, thế là dãn ngưỡi duỗi duỗi thắt lưng nói: “Ai nha, hai ngày nay sống trong trong Từ Ninh Cung mà giống như ở cùng với lợn dê, cả người thấm toàn mùi thối.”
Lão đứng dậy thấy cung nữ dìu Trang Chi Điệp đi đến, nhân tiện nói: “Hoàng hậu hai ngày nay cũng oan ức rồi, con trở về nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt đi.”
Ai ngờ Diệc Nhân thản nhiên nói: “Hoàng hậu vẫn chưa đi được!”
Bát Tông Thân Vương ngốc lăng quay đầu lại, nói: “Cớ sao lại vậy?”
Diệc Nhân nói: “Tuy rằng Lục Triển Đình tự cho là y thuật không đạt, nhưng điểm chót của việc này quá mức kỳ lạ. Y từ lâu đã không phải người của Thái y viện, lại bị người gọi mời vào cung trị liệu cho Hoàng Thái Hậu tôn quý.”
“Nếu Thái y viện không có người vấn chẩn cho Hoàng Thái Hậu lại không có biện pháp thông chẩn thì cũng thôi đi. Hoàng Hậu lại sai người gọi Lục Triển Đình vào điều trị. Sau đó lại hoàn toàn không để ý đến phương thuốc của Vương Thái y Thái y viện, bên trong chuyện này thật sự là khó người lý giải.”
“Xằng bậy, lẽ nào Hoàng Hậu lại rắp tâm muốn hại chết Hoàng Thái Hậu! Rõ ràng y thuật tên tiểu tử Lục Triển Đình không trót lọt, việc này với Hoàng Hậu thì có quan hệ gì?” Bát Tông Thân Vương cả giận nói.
Diệc Nhân mỉm cười, nói: “Quả là cũng không phải, thôi thì giữ lại chờ điều tra mới của Đại Lý Tự vậy. Hay là phải công chính một chút Hoàng gia mới không thể hô hoán người chỉ trích, bằng không việc này rất nhiều chỗ nói không rõ rang, bảo triều đình và dân chúng suy nghĩ thế nào đây?”
Lý Đồng nghe cả nửa canh giờ phát hiện bỗng nhiên vần đề lại luẩn quẩn trên đầu mình, gã thầm than khổ trong lòng, trên lưng vã cả mổ hôi.
Bát Tông Thân Vương thoáng nhìn ra ngoài, ngổn ngang trăm mối hừ một tiếng, phất áo bỏ đi.
Lý Đồng mới vừa nuốt một ngụm nước miếng, Diệc Nhân đã ngoảnh đầu lại nhìn gã, nói: “Danh dự của Hoàng Hậu là sự việc trọng đại, Lý đại nhân vẫn nên sớm đi điều tra cho thỏa đáng!”
“Phải, phải!” Lý Đồng lẩm bẩm, lúng túng hoảng hốt làm thi lễ vội vội vàng vàng rời khỏi đại điện.
Diệc Nhân thản nhiên nhìn Trang Chi Điệp, hắn vừa không mở miệng nói chuyện cũng không hề có động tác nào. Trang Chi Điệp phân phó cung nữ lui ra trước, nghiêng mặt qua đã thấy Diệc Nhân ngồi trên ghế tự rót cho mình một chén trà.
Diệc Nhân trước đây trong ấn tượng của Trang Chi Điệp là một nam nhân anh tuấn trong Hoàng triều. Thời điểm huy hoàng của hắn Trang Chi Điệp mới chỉ là một nhi đồng niên ấu, sở dĩ mà đến khi nàng trưởng thành, trong kí ức không có bất luận quan hệ gì với Diệc Nhân ngoài một nét nồng đặc.
Nàng đối với hắn càng ngày càng để ý, chỉ bởi quan tâm cùng đề phòng của Hoàng Thái Hậu và Diệc Dụ đối với hắn vượt quá lẽ thường. Mà dù cho là vậy, ấn tượng khắc sâu nhất trong tâm khảm nàng lại là sự kiện ngộ độc xảy ra trong sinh thần Diệc Dụ tám năm về trước.
Lúc ấy Diệc Dụ ăn Xôi trám[6] Thập hoàng tử dâng lên bỗng nhiên nuốt không trôi. Mặc dù Ngự y có tra xét toàn diện nhưng không nói ra được loại tình trạng nào, bệnh tình của Diệc Dụ lại càng ngày càng trầm trọng, tựa hồ đe dọa tánh mạng. Dù rằng Trang Chi Điệp không rõ nội tình cho lắm, nhưng lúc ấy tựa hồ triều đình và dân chúng đều cho rằng Diệc Nhân hạ một loại độc không không trứ danh hại Thái tử Diệc Dụ.
Trên Dưỡng Tâm điện, Thánh Vũ Đế nổi giận lôi đình muốn giam hãm Diệc Nhân, khi đó Thánh Vũ Hoàng Hậu ở một bên nhỏ giọng nức nở còn Diệc Dụ thì thay Diệc Nhân cầu tình. Quần thần trên Triều đường người một chữ ta một lời chẳng qua là để Diệc Nhân sớm ngày dừng cương trước bờ vực thẳm nói ra tên giải dược.
Lúc ấy Trang Chi Điệp với tư cách là nhi nữ ngoại thích Hoàng Hậu yêu mến nhất được triệu tiến cung bầu bạn với Thánh Vũ Hoàng Hậu thương tâm. Khi đó nàng đứng sau lưng Hoàng Hậu len lén quan sát Diệc Nhân quỳ gối ở trung tâm triều đường. Nàng thấy mặt hắn không chút biến sắc, tựa hồ tất thảy rối loạn nơi này đều không liên can tới mình, thời điểm tranh cãi đến huyên náo, khóe môi đẹp của hắn khẽ nhếch lên nở một nụ cười.
Ví như ngày hôm ấy không có Lục Triển Đình, tin rằng Diệc Nhân sẽ lưu lại trong kí ức Trang Chi Điệp một ấn tượng khắc sâu lắm. Chính là Lục Triển Đình rất nhanh xuất hiện, y giơ cao Hoàng bảng, tuyên bố rằng có thể trị dứt bệnh của Thái tử.
Khi Lục Triển Đình mặc áo vải cùng tông màu xanh, đầu đội mạo nhung đen tuyền thắt gọn mái tóc đen nhánh xuất hiện trước mặt chúng nhân, bản năng Trang Chi Điệp mách bảo rằng ngay lúc đó ánh mắt Diệc Nhân trở lên linh động hẳn. Ánh mắt Diệc Dụ cũng thay đổi dường như trở nên sắc bén hơn.
Lục Triển Đình tựa hồ không chú ý đến bất kỳ ánh mắt nào dừng lại trên người mình, vô luận là sửng sốt, ngờ vực hoặc là hung ác tàn nhẫn thậm chí cả xót thương.
Y vén ra cái khay màu đỏ mang đến, hướng về Thánh Vũ Đế phơi bày một thứ công cụ trị liệu mới, một cây đằng điều xanh ngắt dài đầy gai xước.
Y tuyên bố loại đằng điều dài đầy gai này chẳng những có thể kích thích huyệt vị toàn thân người bệnh mà tự nó còn mang dược tính có thể đả thông kinh mạch, thông huyết đường máu. Y nguyện lấy đầu cam đoan loại roi này nhất định có thể chữa khỏi quái bệnh của thái tử.
Đối diện với ánh mắt tàn bạo trừng trợn của Diệc Dụ, Lục Triển Đình cũng chỉ lựa chọn cười thôi, khỏa nốt ruồi đen bên trái mày cùng đôi môi nhạt màu khiến nét tươi cười của y biểu lộ một loại biếng nhác uể oải nói không nên lời cùng hương vị dửng dưng thờ ơ như không.
Bởi vẻ mặt tươi cười này nối tiếp hai roi quất xuống, ống tay áo Diệc Dụ bay tán loạn cùng lằn roi rõ nét hằn trên da thịt lộ trần làm khắc sâu vào ấn tượng của Trang Chi Điệp hơn. Triều đình khi đó bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng im ắng, ai cũng thật không ngờ Lục Triển Đình ngang nhiên dám quất đương kim Thái tử. Biểu tình trên mặt chúng nhân đều trở nên cực kỳ quái dị, duy chỉ Lục Triển Đình vẫn hì cười y nguyên đứng trên triều đường. Hai roi này quả thực trị hết chứng tuyệt thực của Diệc Dụ, sở dĩ vậy mà phía sau nhao nhao rối loạn cả sinh như xem một trò hề.
Trang Chi Điệp cho rằng tất nhiên Diệc Nhân cùng Lục Triển Đình là bạn tri kỉ mới khiến Lục triển Đình xả thân cứu giúp nhưng về sau mới biết Lục Triển Đình cùng Diệc Nhân ngay cả quen biết cũng tính là không hơn. Diệc Nhân trong kí ức của Trang Chi Điệp sau này tương liên chặt chẽ, xoàng là một màn Lục Triển Đình quất Diệc Dụ đúng là cái khác đều mơ mơ hồ hồ. Mà hiện giờ một mình nàng phải đối mặt với Diệc Nhân nên có một chút lúng túng không biết làm thế nào.
“Hoàng Hậu biết Từ Ninh Cung là nơi thế nào không?” Diệc Nhân đột ngột phá tan bầu không khí lặng im cười hỏi.
“Đương nhiên là tẩm cung của Hoàng Thái Hậu.” Trang Chi Điệp ưỡn người thẳng lưng lên, vô luận thế nào nàng ta cũng không thể bại trước khí thế của Diệc Nhân.
“Sai rồi.”
Diệc Nhân mỉm cười, hắn quay sang nói với Trang Chi Điệp: “Nó chẳng qua là một nơi tường cao vây quanh bốn phía, có thể định nghĩa nó là tẩm cung của Hoàng Thái Hậu chí cao vô thượng cũng có thể ví nó như Phủ Tông nhân.”
Hắn nhìn thấy mặt Trang Chi Điệp đột ngột biến sắc, mỉm cười nói: “Bất luận một dạng vật chết nào cũng đều không có quyền lực tột bậc. Tỷ như Từ Ninh Cung này, ở trong tay ta, hoặc giả nó là một tòa tẩm cung của Hoàng Thái Hậu, ở trong tay Hoàng Hậu, nó cũng chỉ có thể là một phần của Phủ Tông nhân.” Hắn nói xong đặt chén trà xuống rồi mỉm cười rời khỏi.
Trang Chi Điệp chỉ cảm thấy trước mắt một trận đầu váng mắt hoa, tay chân rã rời, nàng vươn tay vịn lấy cửa hông bên cạnh, kiên cường như thế chịu đựng tận đến khi bóng dáng Diệc Nhân đi ra cổng cung mới kiệt lực ngồi phịch xuống đất.
Chú giải:
[1] Khôn Nguyệt: trước đây Trung Quốc dùng lịch âm, Khôn nguyệt là chỉ thời gian tháng 9, tầm khoảng tháng 10, tháng 11 theo lịch Tây hiện giờ. [2] Nguyên tiếng Trung là 龙抬头 – Long Sĩ Đầu. Mồng 2 tháng 2 âm lịch là phong tục truyền thống Long Sĩ Đầu ở Trung Quốc. Theo cách nói của Dịch Kinh, trước ngày này tuy rằng đã thuộc mùa xuân nhưng vẫn còn “ngủ đông” nên họi là “Rồng ẩn mình”. Sau ngày này, khí trời lên cao thấp thoáng có thể thấy được sắc xuân nên được gọi “Gặp Rồng ngoài đồng”. Về nội dung hình thức, Rồng xuất hiện mọi thứ đều bắt đầu bộc lộ tài năng. Vào ngày này, hoa đón xuân miền Bắc TQ bắt đầu biểu lộ diện mạo tươi vui, ngụ ý nói mọi người biết rằng: Xuân đã đến rồi. (Trong chương mình để là ngày Rồng ngẩng đầu vì lẽ mình sẽ không lẫn lộn thời gian với nhau, như Hương đại nhân viết thì thời gian của anh Nhân là vào tháng 9 âm lịch, có thể hiểu đó là một ngày tốt lành để ảnh đăng cơ:’D và xin đa tạ hiệp nữ QNhư đã góp ý cho mềnh XD)
[3]Bất Đảo Ông: “Bất đảo ông, trạng tợ lão nhân. Đầu đại, thân đoản, tu trường, phát ngốc. Nhĩ, mục, khẩu, tị giai toàn. Thượng khinh hạ trọng. Dĩ thú thôi chi, tùy đảo tùy khởi”, nghĩa là “Ông không đổ”:’D~ dịch ra Con lật đật. “Con lật đật (ông không đổ) hình giáng giống như ông già. Đầu to, mình ngắn, râu dài, tóc trụi. Tai, mũi, miệng đều nguyên vẹn. Phần trên nhẹ, phần dưới nặng. Dùng tay đẩy nó, đổ xuống rồi bật dậy”. Trên nhẹ dưới nặng, khi bạn xô nó tới đâu nó không bao giờ đổ ngã lăn kềnh nằm nhẹp xuống luôn mà chỉ lắc qua lắc lại.Luôn nhanh chóng trở về điểm thăng bằng của mình khi lay động. Hay nói theo nghĩa xấu là kẻ cơ hội, người dù trong hoàn cảnh nào cũng vẫn giỏi việc bảo vệ địa vị của mình. Chú Lý Đồng trong đây thì là một người biết nghĩ vì giang sơn xã tắc ấy chứ:’) Tặng quà này cho bạn bè người thân thì thật ý nghĩa lắm.
Dễ thương quá~ >__<
Chú Lý Đồng đây XD~
[4] Thế tục ngộ nhân, chúng khẩu thước kim: 世俗误人, 众口铄金 Tạm dịch: Thế đời lầm người, miệng lưỡi thế gian xói chảy được sắt đá.
[5] Hồng Đậu Từ – trích từ Hồng Lâu Mộng, nguyên tác: Tào Tuyết Cần.
紅豆詞Hồng đậu từLời hát về đậu đỏ(Người dịch: nhóm Vũ Bội Hoàng)滴不盡相思血淚拋紅豆,
開不完春柳春花滿畫樓;
睡不穩紗窗風雨黃昏后,
忘不了新愁與舊愁。
咽不下玉粒金波噎滿喉,
照不盡菱花鏡里形容瘦。
展不開的眉頭,
捱不明的更漏--
呀!
恰便似遮不住的青山隱隱,
流不斷的綠水悠悠。Trích bất tận, tương tư huyết lệ phao hồng đậu
Khai bất hoàn, xuân liễu xuân hoa mãn hoạch lâu
Thụy bất ổn, sa song phong vũ hoàng hôn hậu
Vong bất liễu, tân sầu dữ cựu sầu
Yến bất há, ngọc lạp kim ba ế mãn hầu
Chiếu bất tận, lăng hoa kính lý hình dung sấu
Triển bất khai để my đầu
Nhai bất minh để canh lậu
Nha!
Kháp tiện tự: già bất trú để thanh sơn ẩn ẩn
Lưu bất đoạn để lục thuỷ du du.Bao giờ hết, giọt lệ tương tư rơi đỏ ngòm,
Bao giờ nở, xuân về hoa liễu trước lầu son,
Nằm trằn trọc, song the, mưa gió buổi hoàng hôn.
Nghĩ vẩn vơ, mối sầu mới cũ cùng đổ dồn!
Nuốt không trôi, rượu vàng gạo ngọc nào biết ngon,
Soi không rõ, đứng trước gương lăng mặt héo hon!
Nét ngài cau cau lại,
Giọt đồng hồ dồn dập hơn.
Chao ôi!
Nào khác gì: trôi đi, nước biếc dòng man mác,
Dừng lại, non xanh bóng chập chờn.
(Nguồn: thivien.net)
<>
[4] Xôi trám, nguyên tiếng Trung là 青果糯米团子, theo QT là gạo nếp nắm quả trám, à ừ thì mình nghĩ chắc là xôi trám rồi~ ngon ngon, ăn là ghiền XD~ Cách làm xôi trámnè ^^
Xôi trám
Lục Triển Đình một dạng quần áo xộc xệch bị kéo vào Hoàng cung, một đường thẳng tiến kéo đến Từ Ninh Cung, đoạn y bị ném vào giữa đại điện. Lục Triển Đình không hiểu ra sao gắng gượng đứng lên, y thấy Trang Chi Điệp ngồi ở một bên nhỏ giọng nức nở còn Bát Tông Thân Vương thì mặt đầy giận dữ.
“Làm sao vậy?”
Bát Tông Thân Vương bất chợt rút ra bảo kiếm kề sát vào cổ Lục Triển Đình, quát: “Nói, có phải Diệc Nhân kêu ngươi làm vậy hay không?”
Lục Triển Đình nhìn chuôi bảo kiếm sáng loáng thì hơi chút sửng sốt, khẽ cười nói: “Lão Vương gia ngài nói cho rõ, hắn bảo ta làm gì chứ?”
Bát Tông Thân Vương phẫn nộ không sao cầm cho đặng, nói: “Lục Triển Đình, đừng tưởng ngươi ỷ vào chút danh mỏng thì có thể ở trước mặt bản vương giả thần giả quỷ!”
“Mẫu hậu…đêm nay Người đã thắt cổ tự vẫn rồi!” Trang Chi Điệp thút thít nói.
Lục Triển Đình lắp bắp kinh hãi, buột miệng nói: “Việc này sao có thể được!”
Bát Tông Thân Vương quát lớn: “Nếu không phải ngươi hạ châm quỷ ma quái lạ thì cớ sao đầu óc Hoàng Thái Hậu lại không được minh mẫn, đột nhiên đêm hôm khuya khoắt thắt cổ tự tử.”
Lục Triển Đình lấy lại bình tĩnh, nói: “Hoàng Thái Hậu chỉ là bị chứng cuồng loạn, ta đã thi châm cho bà ấy, nó hẳn là có khả năng tác dụng trấn tĩnh và cũng duy trì không cho bệnh tình của Người bất chợt nặng thêm, ông nên xét hỏi người của mình sao không chăm sóc tốt Hoàng Thái Hậu mới đúng.”
Bát Tông Thân Vương tức giận đến phát run, lão cầm bảo kiếm trong tay mà như hận không thể lập tức bổ đôi Lục Triển Đình.
“Sau khi huynh thi châm, quả thật Hoàng Thái Hậu bĩnh tĩnh hơn nhiều. Cung nữ hầu hạ Người nói, mẫu hậu không vừa ý tiểu nữ ấy đi đi lại lại bên ngoài phòng làm quấy nhiễu an bình của Người, lệnh cung nữ ấy đi ngủ. Ai ngờ Người ở trong phòng…” Trang Chi Điệp nói xong khóc không thành tiếng.
Lòng Lục Triển Đình chan chứa kinh ngạc, nói: “Phải chăng Vương thái y kê thuốc không ổn?”
Trang Chi Điệp oán hận nhìn y, nói: “Thuốc hắn cho, một chút chúng ta cũng không vội lấy cho Hoàng Thái Hậu dùng, nếu dùng một chút thôi nói không chừng…” Nàng ta nói xong lại dâng lên nghẹn ngào.
“Ngươi nhận tội hay không?”
Lục Triển Đình cảm thấy quá kì quái, lòng y tràn ngập cảm giác bứt rứt. Bát Tông Thân Vương lại hô to gọi nhỏ, lúc này ngọn lửa giận trong lòng y bùng lên, hừ lạnh nói: “Ông muốn ta nhận tội gì? Không phải ông đã định tội cho ta rồi sao?”
Bát Tông Thân Vương thấy y cư nhiên dám biện luận, lão phát cáu đến cực điểm bất lực cười ồ lên, luôn miệng nói: “Được, được!” Ông ta vung kiếm không mắt mũi xông đến chém Lục Triển Đình.
Lục Triển Đình không khỏi nhắm chặt mắt, một trận gió kiếm ùa tới nhưng không chém vào người mình, y ngẩng đầu lên thì giật cả người, trông thấy Diệc Nhân nắm mũi kiếm cười nói: “Bát Tông Thân Vương gia, phải trái gì cũng nên cho người ta một con đường sống để hồi biện, định tội người như vậy khó tránh khỏi sơ suất.”
Lục Triển Đình cùng Bát Tông Thân Vương thấy máu Diệc Nhân từ lưỡi kiếm sáng choang tuôn xuống đều không tự chủ được tim lạc nhịp đập.
Bát Tông Thân Vương hừ lạnh một tiếng thu kiếm lại, nói: “Trước khi Hoàng Thái Hậu chết chỉ có tên tiểu tử này thi châm cho bà, quá nửa đêm lại chết không minh bạch, ngươi dám nói ngươi một chút cũng không có quan hệ với tên tiểu tử này.”
Diệc Nhân cười nhạt nói: “Cái chết của Hoàng Thái Hậu ta sẽ điều tra thấu đáo. Chỉ là, thứ nhất, Lục Triển Đình đã không còn là thái y của Thái y viện, truyền y vào chẩn bệnh cho Hoàng Thái Hậu vốn không hợp khuôn phép.”
“Thứ hai, vừa rồi ta tiến vào đây trong ngoài ba dặm Bát Tông Thân Vương đã vây kín Từ Ninh Cung không một kẽ hở, nói vậy tất thảy mọi việc bên trong trong lòng Hoàng thúc đã biết rõ ràng, vậy thì cớ sao Hoàng Thái Hậu lại băng hà không minh không bạch vậy được chứ?”
Sắc mặt Bát Tông Thân Vương lúc đỏ lúc trắng bệch, lúc này đây lão ta ngậm bồ hòn không phải là nhỏ. Hoàng Thái Hậu là do lão bảo vệ, tội này cũng không phải chuyện đùa. Hiện tại Diệc Nhân bắt được bàn chân đau nhức của lão, trong lời nói của hắn có ý, lão ta nhất thời thở gấp lại không biết nên phản bác thế nào.
Lục Triển Đình nhìn từng giọt từng giọt máu trên tay Diệc Nhân vẫn còn đang chảy xuống, lòng y cảm thấy tê rần không nguyên cớ chỉ nghe Diệc Nhân thản nhiên nói: “Người đâu, áp giải Lục Triển Đình đi, ta phải thẩm tra tường tận. Kể từ hôm nay, tất cả mọi người không được tự tiện đi đi lại lại trong Từ Ninh Cung cho đến khi tra ra nguyên nhân chết của Hoàng Thái Hậu.”
Hắn nói vài ba câu chẳng những tháo bỏ binh quyền của Bát Tông Thân Vương mà còn giam lỏng ông ta nữa. Bát Tông Thân Vương tức giận đến toàn thân run cầm cập, thiếu chút nữa không giữ được khí thế, trơ mắt nhìn đội quân của Diệc Nhân tháo dời binh khí chúng tướng sĩ của lão, đoạn bọn họ bị nhốt vào gian phòng lân cận ở Từ Ninh Cung.
Diệc Nhân mỉm cười bước ra Từ Ninh Cung, Thẩm Hải Viễn thấp giọng nói: “Vương gia, Ngài không tống bọn chúng vào thiên lao đi?”
Diệc Nhân thản nhiên nói: “Bọn chúng thích trấn giữ Từ Ninh Cung như thế, vậy cứ để bọn chúng trấn giữ cả đời thì có ngại gì.”
Thẩm Hải Viễn nghe xong khẽ cười một tiếng, nói: “Phải.”
Trái lại Lục Triển Đình bị ném vào trong thiên lao, y nhìn gian ngăn cách nhỏ bé nọ cười khổ một tiếng, nghĩ thầm, chính mình với gian thiên lao này cũng thật có chút duyên số. Y nằm trên đống rơm, đắn đo suy nghĩ về châm pháp của mình nhưng nghĩ không ra một nguyên cớ, sau cùng dứt khoát không quan tâm đến nó, gối đầu trên đống rơm ào ào ngủ bù một giấc.
Y ngủ được một lúc chợt cảm giác có người đang sờ soạng dưới quần áo, cắn mút cổ mình bất thình lình mở mắt ra, chống nữa người dậy thấy Diệc Nhân cười tủm tỉm mà nhìn y, y lắp bắp nói: “Ngươi…ngươi làm gì vậy?”
“Thẩm tra phạm nhân.” Diệc Nhân khẽ xoa nắn cơ thể có chút mát mẻ của Lục Triển Đình.
“Vậy ngươi muốn hỏi gì!” Lục Triển Đình nhíu mày nói.
Diệc Nhân chớp chớp mắt nói: “Ta…muốn hỏi ngươi…” Hắn cúi đầu khẽ cắn vành tai Lục Triển Đình nói: “Muốn hỏi ngươi, ngươi thích ta ăn ngươi chỗ nào.”
Lục Triển Đình nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói: “Chân.”
Diệc Nhân nghiêng đầu, cười nói: “Hôm nay ngươi không quá cao hứng?”
Lục Triển Đình thở dài lại ngã người xuống đống rơm.
Diệc Nhân nằm cạnh y cười nói: “Tiếc thật, ta còn tưởng rằng thay đổi một chỗ mới ngươi sẽ có chút hứng thú.”
Diệc Nhân quấn lọn tóc y nói: “Nếu không có gì ngoài ý muôn, tháng này là Khôn nguyệt[1], mùng mười là ngày Rồng ngẩng đầu[2], ta tính vào ngày hôm đó chính thức đăng cơ.”
Lục Triển Đình sửng sốt, thở dài một tiếng liền theo sau, nói: “Chúc mừng ngươi, ngươi đã được toại nguyện rồi. Ngươi vốn không phải muốn tọa ủng giang sơn, làm một thiên tử oai phong một cõi ư.”
Diệc Nhân nghiêng người nói bên tai y: “Ngươi sai rồi!” Hắn hôn lên mặt Lục Triển Đình, thản nhiên nói: “Trước khi tọa ủng giang sơn, cái ta muốn nhất chính là…chiếm hữu Lục Triển Đình!”
Lục Triển Đình yếu ớt chau mày, Diệc Nhân vùi đầu vào gáy y khẽ cười nói: “Cái ta muốn nhất chính là nhận được cảm tình của Lục Triển Đình.” Hắn cuộn tròn bên người Lục Triển Đình, tay hắn đan lại vào nhau ôm siết lấy vòng ngực y.
Lục Triển Đình nhìn những ngón tay thon dài của Diệc Nhân cùng xương cổ tay tinh xảo của hắn thì tim bỗng đập lạc nhịp. Y nắm ngoài tay Diệc Nhân rồi vờ móc khoét hai cái vào ngực, sau đó đặt trên lòng bàn tay Diệc Nhân, nói: “Đây, cảm tình của Lục Triển Đình!”
Diệc Nhân nhìn vào lòng bàn tay mình rồi chậm rãi nhấc đầu nhìn y mỉm cười, nói: “Nhớ, cho ta phần tình cảm này rồi ngươi sẽ không thể hờ hứa cho kẻ khác nữa.”
Lục Triển Đình nằm đó ngửa mặt nhìn hắn, ánh trăng mê hoặc mông muội từ khe cửa sổ nhỏ tiến vào rơi vãi xuống lao phòng, Diệc Nhân tựa hồ hết sức ôn nhu mỉm cười ấm áp nhìn Lục Triển Đình. Giữa ánh trăng mông lung, dung mạo anh tuấn của hắn càng làm đắm say lòng người. Lục Triển Đình vô luận thế nào cũng nghĩ không ra căn cớ khước từ nụ hôn của hắn, huống chi cho đến tận giờ y chính là một người không biết cự tuyệt.
Diệc Nhân là một người công tư phân minh, bởi thế qua đi một phen triền miên, dù rằng hắn cùng Lục Triển Đình ngủ một đêm trong lao tù nhưng sáng sớm hôm sau hắn rời khỏi đấy. Lục Triển Đình vẫn nán lại trong lao phòng như trước.
Giữa trưa có lao đầu đưa cơm đến, là vài món ăn Chiết Giang chính cống: cá chép Tây Hồ, thịt Đông Pha, tôm nõn Long Tĩnh, măng hầm, ngoài ra còn có một tô canh, một hũ rượu Hoa Điêu nhiệt độ vưà phải. Lao đầu còn cười bồi mang mấy quyển sách cho y, đồng thời thay cho y một tấm chăn đệm mới.
Lục Triển Đình cười, y được hẳn buổi chiều lật sách đọc, đói bụng thì ăn vài miếng.
Đến thời gian thắp đèn buổi tối, lao đầu đến nói rằng muốn đưa y ra ngoài cho Khanh Đại Lý Tự – Lý Đồng Lý đại nhân phúc thẩm. Lục Triển Đình ném sách đi rồi theo hắn ra ngoài. Lục Triển Đình thấy Lý Đồng mặc thường phục ngồi ở cạnh bàn, trên bàn còn bày biện vài món ăn nhẹ thì y không khỏi sững sờ.
“Đến đây, đến đây…” Lý Đồng cười nói: “Lục đại nhân, mời ngồi.”
Tuy rằng Lục Triển Đình hoài nghi trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn là tươi cười ngồi xuống cạnh Lý Đồng. Hai người ngươi một chén ta một chén uống rượu đối ẩm, cả sinh như đôi bạn lâu năm mới gặp lại. Lý Đồng không đề cập đến, Lục Triển Đình cũng quyết định không hỏi.
Rượu quá ba chung Lý Đồng mới thở dài nói: “Hôm nay ta cùng với Lục đại nhân một tụ này, ngày mai nếu muốn cùng Đại nhân say sưa nữa không biết sẽ là năm nào.”
Lục Triển Đình buông chén rượu trong tay xuống, uể oải nói: “Nếu đại nhân muốn tìm người uống rượu, chỉ cần đầu trên cổ Triển Đình còn nhất định sẽ vâng mệnh phụng bồi.”
Lý Đồng miễn cưỡng cười nói: “E rằng Lục đại nhân ngài có điều không biết, chỉ sợ cái đầu của Lý mỗ khó mà giữ được, một chầu rượu đấy đành phải để lại chờ đến kiếp sau rồi.”
Lục Triển Đình không lên tiếng nữa, tự mình rót một chén rượu đầy, nén lòng uống hết vài nhậm, sau đó cắn vội một miếng lớn.
Lý Đồng thấy y bỗng nhiên ăn ngấu nghiến, không cầm được hỏi: “Lục, Lục đại nhân, hà cớ phải ăn nhanh như vậy, không phải quá nhiều tâm sự chứ?”
Lục Triển Đình lại tự mình châm rượu đầy, nói: “Đời này ta thích nhất là ăn không tốn tiền, chầu tiếp theo của Đại nhân phải đợi kiếp sau bảo ta làm sao chờ được cùng, một đời này đành phải ăn cho no.”
Lý Đồng cười khổ không được, gã biết Lục Triển Đình là một người có hành vi quái đản, hiện giờ có chuyện cầu y cũng đành phải hạ mình cúi đầu, nói: “Nếu Triển Đình bằng lòng giúp đỡ huynh đệ một phen này, một chầu rượu ấy đổi lại cũng không cần chờ đến khi qua một kiếp này.”
Lục Triển Đình lắc đầu lia lịa, vẻ mặt sầu khổ nói: “Lý huynh đệ là quan nhất phẩm, làm Khanh Đại Lý Tự suốt sáu năm ròng, Đông Nam Tây Bắc người người xưng hô Tứ Quý Phong, là một cỗ Bất Đảo Ông[3] bậc nhất Đường triều. Huynh đệ ngay cả cái chức thái y cỏn con cũng giữ không chắc thì nào có tài cán gì giúp được Lý huynh.”
Lý Đồng cười mỉa hai tiếng, nói: “Thế tục ngộ nhân, chúng khẩu thước kim mà[4].” Gã nói xong thở dài một tiếng, nói: “Nhớ năm nào Lý Đồng ta từ cái chức Thám Hoa Thánh Thượng khâm điểm, từ một gã Thất phẩm Huyện lệnh thăng lên Khanh Đại Lý Tự chính nhất phẩm, đó là do ta dốc hết tâm huyết vì nước phục vụ. Nhớ năm đó ta tận lòng đêm ngày sầu muộn, chỉ e ngại suy nghĩ không chu toàn lại phụ Thánh ân.”
Lục Triển Đình thấy gã ra vẻ xướng toàn lời hay ý đẹp, trong lòng thầm buồn cười.
Ai ngờ Lý Đồng sáp lại gần y, nói: “Lục đại nhân, Hoàng Thái Hậu băng hà không chỉ vẻn vẹn dính líu đến ngươi và ta mà còn có Hoàng Hậu, Bát Tông Thân Vương. Nếu xử lý không thích đáng, ta và ngươi đều sẽ bị tội tru di cửu tộc đó!”
Lục Triển Đình chỉ lo uống rượu, Lý Đồng đợi hồi lâu không thấy y hồi âm, thoáng nhìn quanh quất bốn phía, thấp giọng nói: “Lúc ta thẩm vấn cung nữ, vô tình biết được… Hoàng hậu, nàng ta đã hai tháng nay không có chuyện hàng tháng rồi.”
Lần này Lục Triển Đình nhịn không được tay run rẩy, y đặt chén rượu xuống bàn, mãi một lúc lâu sau mới quay đầu đối diện hai mắt Lý Đồng hỏi: “Lời ngươi nói có thật không?”
Lý Đồng cười khổ nói: “Ta lừa ngươi làm gì?”
Rất lâu sau khi Lục Triển Đình trầm mặc một lúc, mới thản nhiên hỏi: “Cớ gì ngươi phải nói cho ta nghe trong khi ta không phải nghi phạm mưu sát Hoàng Thái Hậu?”
“Bởi vì ngươi là Lục Triển Đình.” Lý Đồng cười nói: “Nếu Lục Triển Đình biết che giấu lương tâm, bợ đỡ nịnh hót thì năm đó sẽ không mang theo roi đơn độc xông vào Dưỡng Tâm điện, quất thái tử Diệc Dụ, cứu Thập hoàng tử Diệc Nhân.”
Lục Triển Đình khẽ nhếch khóe miệng, nói: “Ngươi không cần đội cho ta cái mũ cao thượng, ta sẽ không cuốn vào cuộc tranh chấp cung đình đâu.”
“Nhưng ngươi đã cuốn vào rồi.” Lý Đồng nhỏ nhẹ đề cập cầm lấy bầu rượu rót đầy một chén cho Lục Triển Đình, cười nói: “Ngươi nghĩ thử xem, đây tất thảy cũng bởi vì ngươi mà dựng lên.”
“Nếu năm xưa không có hai roi đó của ngươi thì sẽ không có Phúc Lộc Vương, ngài ấy hẳn là bị Thánh Vũ Đế giam cầm từ lâu rồi. Nếu không có Phúc Lộc Vương hiện tại thì Đức Nhân Đế sẽ không xảy ra cớ sự như hôm nay, có lẽ lúc này Hoàng Thái Hậu còn đang nghe khúc Hồng Đậu Từ[5] mà Hoàng Hậu cũng không phải khốn khổ giấu diếm người ngoài sự thật nàng đã mang Long thai.”
Lục Triển Đình cười gằn một tiếng, quay đầu nói: “Lý đại nhân thật không hổ là Tứ Quý Phong, quay vòng khắp chốn.”
Lý Đồng thở dài nói: “Ta quay vòng mọi nơi cũng là thuận tiện cho mỗi người.” Gã sáp sát vào Lục Triển Đình, đè thấp thanh âm nói: “Lẽ nào Triển Đình huynh quả thực tin Hoàng Thái Hậu chết vô căn cớ là không có điểm kỳ lạ sao, người khác không tin tưởng y thuật của Triển Đình nhưng ta tin. Lẽ nào ngươi muốn Hoàng Hậu cũng rơi vào kết cục như thế sao?”
Gã lấy từ trong ngực ra một bản án văn khẽ đặt trên bàn, nói: “Bản án này do Bát Tông Thân Vương ghi lại qua lời kể của Hoàng Hậu, ngươi xem xem.”
Lục Triển Đình nhận lấy lật xem, sắc mặt y chợt biến. Lý Đồng thấy đã đạt được mục đích rồi thì cười hô hố khuyên uống rượu tiếp.
***
Lục Triển Đình uống quá nhiều rượu, đêm tối nằm trên đống rơm lại khó mà tiến vào giấc ngủ, y lăn qua lộn lại đến quá nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ được.
Trong giấc mộng, vầng trăng sáng rực rỡ, phảng phất có tiếng người khóc nỉ non đó đây, nghe tiếng lá trúc lất phất bên tai, y lần theo tiếng mà đi lại thấy bóng dáng Trang Chi Điệp đang ôm ấp một vật khóc lóc bi thương.
Y ngồi xổm xuống an ủi nàng ta, bỗng nhiên Trang Chi Điệp cả tiếng thét lên chói tai, đầu tóc rối bời hình dung như quỷ lệ ném vật ôm trong lòng cho y. Y cúi đầu xuống phát hiện trong lòng mình là máu và thịt lẫn lộn cùa một đứa trẻ sơ sinh đã chết. Lục Triển Đình run sợ, nghẹn ngào kêu lên, mở bừng mắt ra thấy Diệc Nhân đang cúi đầu nhìn mình.
“Gặp ác mộng nữa sao?” Tiếng Diệc Nhân nồng ấm, tay hắn nhẹ vỗ về lưng Lục Triển Đình, lòng bàn tay ấm áp của hắn dường như xua tan đi cái lạnh rùng mình từ tận đáy lòng y.
Bỗng Lục Triển Đình vươn tay ôm siết lấy Diệc Nhân cùng hắn ngã xuống đống rơm sôi sục lửa tình. Y khẩn thiết áp chế Diệc Nhân, cùng hắn môi lưỡi tương giao, hai tay bức thiết cởi bỏ quần áo mình cùng Diệc Nhân tựa như cấp bách muốn tiếp xúc cơ thể trần không che đậy cùng hắn. Hai người lăn lộn quay cuồng trên đống rơm, xác thịt va chạm, mười ngón đan chặt vào nhau, kiệt lực áp sát nhau.
Trước giờ Lục Triển Đình chưa từng có nhiệt tình này, một đêm triền miên khiến y mệt mỏi rã rời, trời chưa sáng tỏ Diệc Nhân sẽ phải rời đi đến nỗi khi hắn ôn nhu nói lời chào tạm biệt bên tai y, y cũng không có phản ứng.
Tuy Diệc Nhân một đêm không ngủ nhưng tinh thần hắn lại có vẻ dồi dào. Tông Bố Quách chờ ngoài Triều đường, gã thấy Diệc Nhân đi đến vội vàng hành lễ.
“Vương gia, chuyện ngài giao hạ quan làm đã rất có manh mối rồi, ngài muốn nghe một chút hay không?” Tông Bố Quách cười nói theo.
Diệc Nhân mím môi cười, không hề cho gã một câu trả lời nào, chân bước nhẹ nhàng thoải mái đi qua người gã, để lại một Tông Bố Quách mù mờ khó hiểu đứng trân tại chỗ.
Hắn phê một vài tấu chương, đột nhiên thấy Thẩm Hải Viễn sắc mặt ngưng trọng tiến vào bèn bỏ tấu sớ chưa phê xuống, cười hỏi: “Hải Viễn, chuyện gì?”
Thẩm Hải Viễn do dự một chút rồi nói: “Vương gia, Đại Lý Tự báo, vụ án của Hoàng Thái Hậu đã điều tra sáng tỏ rồi.”
“À!?” Diệc Nhân thản nhiên nói: “Thế tuyên án là gì?”
Vẻ mặt Thẩm Hải Viễn có chút cổ quái nói: “Lục Triển Đình thừa nhận là y thi châm không ổn, khiến tinh thần Hoàng Thái Hậu rối loạn, tự vẫn mà chết.”
Lời vừa thốt ra, lần duy nhất trong đời gã nhìn thấy biểu tình chấn động, hoảng loạn của Diệc Nhân, hắn khó mà tin được hỏi: “Ngươi nói gì?”
Thẩm Hải Viễn cúi đầu, giọng rõ ràng nói: “Là y tự nguyện, hơn nữa Lý Đồng cũng không dùng hình với y.” Gã chờ hồi lâu vẫn không thấy Diệc Nhân có phản ứng, đành phải ngẩng đầu lén nhìn, cư nhiên lại thấy Diệc Nhân thần sắc như thường chu phê tấu sớ.
Thẩm Hải Viễn theo Diệc Nhân gần mười năm, gã đối với tính tình của hắn tựa như nắm trọn trong lòng bàn tay, vì thế đứng vững sau bàn không lên tiếng. Đợi đến khi Diệc Nhân phê chép tấu chương xong đứng dậy đi ra cửa, gã mới nối gót theo sau.
Diệc Nhân như mọi khi đi thẳng đến thiên lao nhưng không như bình thường đến gần Lục Triển Đình mà đứng ngoài lao phòng. Thẩm Hải Viễn vào trong vỗ Lục Triển Đình đang say ngủ tỉnh lại, Lục Triển Đình ngáp dài dụi dụi mắt ngái ngủ rồi xoay người lại.
Diệc Nhân nhìn y, mỉm cười nói: “Triển Đình, nghe nói ngươi cùng Khanh Đại Lý Tự lập một trò đùa.”
Lục Triển Đình thoáng mỉm cười, lần theo vách lao phòng ngồi xếp bằng, nói: “Đúng là có chuyện như vậy.”
“Ta cho rằng trò đùa này thật không hay, ngươi có muốn cùng Khanh Đại Lý Tự làm sáng tỏ một chút hay không?” Diệc Nhân ngồi xuống ghế Thẩm Hải Viễn lấy đến, chậm rãi nói.
Lục Triển Đình ngáp một cái, ngậm một cọng rơm trong miệng, nghiêng mặt nhìn Diệc Nhân nói nhạt: “Trò đùa này dĩ nhiên không tốt, lẽ nào ngươi muốn ta nói đùa rằng Hoàng Thái Hậu là do ngươi phái người giết sao?”
Diệc Nhân mỉm cười nói: “Ta ngược lại cho rằng câu nói đùa ấy so với trò kia của ngươi tốt hơn!”
Lục Triển Đình rút cọng rơm trong miệng ra, quay đầu nhìn hắn một lúc lâu, nói: “Lẽ nào Hoàng Thái Hậu không đúng ngươi giết?”
“Vì lẽ gì có thể khẳng định bà ta là do ta giết, Từ Ninh Cung không phải có Bát Tông Thân Vương trấn giữ, ba trăm thị vệ Hoàng gia vây quanh bảo vệ đó sao?” Diệc Nhân mỉm cười.
“‘Bồ sinh ngã trì trung, kỳ diệp hà ly ly’ quả nhiên là một loại di hận nhưng nếu muốn ‘Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, lưỡng xử mang mang giai bất kiến’, tìm thấy cùng không thấy đều ở trong tâm Hoàng Thái Hậu. ” Lục Triển Đình lặp lại từng chữ từng chữ.
Diệc Nhân khẽ cười, nói: “Đó không phải một câu nói trấn an ư? Sinh ly tử biệt dĩ nhiên là một loại tiếc nuối, nhưng hàng đêm gặp lại người đã khuất không phải trong lòng luôn muốn hướng đến niềm nhung nhớ đó sao?”
Lục Triển Đình nhìn Diệc Nhân rất lâu thấy vẻ mặt hắn trước sau như thường, y cắn môi nói: ” ‘Bồ sinh ngã trì trung, kì diệp hà li li‘ là Hoàng Hậu nước Ngụy sáng tác, vị Hoàng Hậu này nhan sắc suy kém bị Tào Phi ban thưởng cái chết bẳng một xếp lụa trắng. ‘Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, lưỡng xử mang mang giai bất kiến’ là nói đến Đường Minh Hoàng Dương Quý Phi, vị Quý phi này cũng là bị lụa trắng ban tử.”
“Ngươi biết Hoàng Thái Hậu thích đọc 《 Nhạc phủ đề giải 》từ lâu, đồi với hai từ khúc Nhạc phủ ấy bà vừa quen lại vừa thuộc, ngươi liền cố tình sai Vương Thủ Nhân hướng dẫn cho bà ta. Ngươi chẳng những sát hại bà mà ngươi còn làm trò trước mặt Bát Tông Thân Vương, Hoàng Hậu cùng ba trăm thị vệ Hoàng gia giết chết bà ta nữa.”
Diệc Nhân buông rũ hai mắt, một lúc lâu không nói gì. Vài khắc sau hắn nâng mắt lên nhìn Lục Triển Đình ôn nhu nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, có điều ngươi yên tâm, ta sẽ xử lý tốt chuyện này, không có gì thay đổi!” Hắn nói xong cũng không chờ Lục Triển Đình phát biểu ý kiến liền đứng dậy bỏ ra ngoài.
Diệc Nhân cùng Thẩm Hải Viễn không đi được bao xa thì chạm mặt Khanh Đại Lý Tự – Lý Đồng, Diệc Nhân mỉm cười nói: “Lý đại nhân, đang muốn tìm ngươi đây!”
Lý Đồng mặt đầy tươi cười vội vàng hành lễ với Diệc Nhân, nói: “Vương gia, hạ quan cũng đang tính bẩm báo với ngài!” Gã sáp đến trước khó xử nói: “Lục Triển Đình thừa nhận tội trạng rồi, Bát Tông Thân Vương trong kia làm ầm ĩ gay gắt cả lên. Có vài vị Vương gia nói nếu bắt được kẻ chủ mưu rồi thì không được phép giam giữ Hoàng Hậu cùng Bát Tông Thân Vương nữa, Ngài thấy thế nào?”
Diệc Nhân cười, nói: “Vậy chúng ta đi xem sao?”
“Hảo, hảo!” Lý Đồng mừng rỡ đi theo Diệc Nhân hướng đến Từ Ninh Cung.
Quân thiết giáp đứng đầy bên ngoài Từ Ninh Cung, Lý Đồng nhìn những đầu thương sáng loáng kia trong lòng phất lên một trận run rẩy, gã bất chấp nỗi khiếp sợ băng qua hàng thương nhọn theo nhịp bước tiến mà tách ra.
Vừa bước vào Từ Ninh Cung, một vật hình dạng như cái chén bay đến trước mặt, Lý Đồng vội vã khom lưng tránh thoát bỗng nhớ người đứng phía sau mình là Diệc Nhân thì gã giật cả mình, muốn đứng lên che chắn cũng không còn kịp rồi.
Diệc Nhân chỉ khẽ băng quơ đỡ lấy vật bay đó, hắn thấy Bát Tông Thân Vương đang ở trong đại điện phát cáu, lão quát: “Các ngươi quả là không có Vương pháp, dám vô duyên vô cớ giam giữ bản Vương!”
Diệc Nhân nở nụ cười cầm chén trà đi vào bên trong, nói: “Hoàng thúc, Diệc Nhân đến thăm thúc ạ!”
Bát Tông Thân Vương vừa nhìn thấy hắn thì hừ lạnh một tiếng trong mũi, ngồi xuống ghế Tử Đàn Bát Tiên nhắm mắt dưỡng thần.
Diệc Nhân cười đặt chén trà lên bàn nói: “Lúc này Diệc Nhân đến là đặc biệt bồi tội với Hoàng thúc, sự việc lúc đầu đã có manh mối, khiến Hoàng thúc ở đây chịu uất ức rồi.”
Bát Tông Thân Vương nghe xong, cười khẩy nói: “Không dám, Phúc Lộc Vương xưa đâu bằng nay, muốn làm thế nào thì làm thế ấy, người ngoài nào dám chỉ trích.”
Diệc Nhân khẽ cười vài tiếng, làm động tác vái chào thật sâu trước mặt lão, nói: “Là lỗi của tiểu chất, tiểu chất ở đây bồi lễ cho Hoàng thúc Người đây.”
Bát Tông Thân Vương vốn đối với Diệc Nhân không có ác cảm, trái lại đối với vị hoàng tử này lại có chút tán thưởng. Lão thấy hắn hạ mình bồi lỗi thì trong lòng rất hả hê, thế là dãn ngưỡi duỗi duỗi thắt lưng nói: “Ai nha, hai ngày nay sống trong trong Từ Ninh Cung mà giống như ở cùng với lợn dê, cả người thấm toàn mùi thối.”
Lão đứng dậy thấy cung nữ dìu Trang Chi Điệp đi đến, nhân tiện nói: “Hoàng hậu hai ngày nay cũng oan ức rồi, con trở về nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt đi.”
Ai ngờ Diệc Nhân thản nhiên nói: “Hoàng hậu vẫn chưa đi được!”
Bát Tông Thân Vương ngốc lăng quay đầu lại, nói: “Cớ sao lại vậy?”
Diệc Nhân nói: “Tuy rằng Lục Triển Đình tự cho là y thuật không đạt, nhưng điểm chót của việc này quá mức kỳ lạ. Y từ lâu đã không phải người của Thái y viện, lại bị người gọi mời vào cung trị liệu cho Hoàng Thái Hậu tôn quý.”
“Nếu Thái y viện không có người vấn chẩn cho Hoàng Thái Hậu lại không có biện pháp thông chẩn thì cũng thôi đi. Hoàng Hậu lại sai người gọi Lục Triển Đình vào điều trị. Sau đó lại hoàn toàn không để ý đến phương thuốc của Vương Thái y Thái y viện, bên trong chuyện này thật sự là khó người lý giải.”
“Xằng bậy, lẽ nào Hoàng Hậu lại rắp tâm muốn hại chết Hoàng Thái Hậu! Rõ ràng y thuật tên tiểu tử Lục Triển Đình không trót lọt, việc này với Hoàng Hậu thì có quan hệ gì?” Bát Tông Thân Vương cả giận nói.
Diệc Nhân mỉm cười, nói: “Quả là cũng không phải, thôi thì giữ lại chờ điều tra mới của Đại Lý Tự vậy. Hay là phải công chính một chút Hoàng gia mới không thể hô hoán người chỉ trích, bằng không việc này rất nhiều chỗ nói không rõ rang, bảo triều đình và dân chúng suy nghĩ thế nào đây?”
Lý Đồng nghe cả nửa canh giờ phát hiện bỗng nhiên vần đề lại luẩn quẩn trên đầu mình, gã thầm than khổ trong lòng, trên lưng vã cả mổ hôi.
Bát Tông Thân Vương thoáng nhìn ra ngoài, ngổn ngang trăm mối hừ một tiếng, phất áo bỏ đi.
Lý Đồng mới vừa nuốt một ngụm nước miếng, Diệc Nhân đã ngoảnh đầu lại nhìn gã, nói: “Danh dự của Hoàng Hậu là sự việc trọng đại, Lý đại nhân vẫn nên sớm đi điều tra cho thỏa đáng!”
“Phải, phải!” Lý Đồng lẩm bẩm, lúng túng hoảng hốt làm thi lễ vội vội vàng vàng rời khỏi đại điện.
Diệc Nhân thản nhiên nhìn Trang Chi Điệp, hắn vừa không mở miệng nói chuyện cũng không hề có động tác nào. Trang Chi Điệp phân phó cung nữ lui ra trước, nghiêng mặt qua đã thấy Diệc Nhân ngồi trên ghế tự rót cho mình một chén trà.
Diệc Nhân trước đây trong ấn tượng của Trang Chi Điệp là một nam nhân anh tuấn trong Hoàng triều. Thời điểm huy hoàng của hắn Trang Chi Điệp mới chỉ là một nhi đồng niên ấu, sở dĩ mà đến khi nàng trưởng thành, trong kí ức không có bất luận quan hệ gì với Diệc Nhân ngoài một nét nồng đặc.
Nàng đối với hắn càng ngày càng để ý, chỉ bởi quan tâm cùng đề phòng của Hoàng Thái Hậu và Diệc Dụ đối với hắn vượt quá lẽ thường. Mà dù cho là vậy, ấn tượng khắc sâu nhất trong tâm khảm nàng lại là sự kiện ngộ độc xảy ra trong sinh thần Diệc Dụ tám năm về trước.
Lúc ấy Diệc Dụ ăn Xôi trám[6] Thập hoàng tử dâng lên bỗng nhiên nuốt không trôi. Mặc dù Ngự y có tra xét toàn diện nhưng không nói ra được loại tình trạng nào, bệnh tình của Diệc Dụ lại càng ngày càng trầm trọng, tựa hồ đe dọa tánh mạng. Dù rằng Trang Chi Điệp không rõ nội tình cho lắm, nhưng lúc ấy tựa hồ triều đình và dân chúng đều cho rằng Diệc Nhân hạ một loại độc không không trứ danh hại Thái tử Diệc Dụ.
Trên Dưỡng Tâm điện, Thánh Vũ Đế nổi giận lôi đình muốn giam hãm Diệc Nhân, khi đó Thánh Vũ Hoàng Hậu ở một bên nhỏ giọng nức nở còn Diệc Dụ thì thay Diệc Nhân cầu tình. Quần thần trên Triều đường người một chữ ta một lời chẳng qua là để Diệc Nhân sớm ngày dừng cương trước bờ vực thẳm nói ra tên giải dược.
Lúc ấy Trang Chi Điệp với tư cách là nhi nữ ngoại thích Hoàng Hậu yêu mến nhất được triệu tiến cung bầu bạn với Thánh Vũ Hoàng Hậu thương tâm. Khi đó nàng đứng sau lưng Hoàng Hậu len lén quan sát Diệc Nhân quỳ gối ở trung tâm triều đường. Nàng thấy mặt hắn không chút biến sắc, tựa hồ tất thảy rối loạn nơi này đều không liên can tới mình, thời điểm tranh cãi đến huyên náo, khóe môi đẹp của hắn khẽ nhếch lên nở một nụ cười.
Ví như ngày hôm ấy không có Lục Triển Đình, tin rằng Diệc Nhân sẽ lưu lại trong kí ức Trang Chi Điệp một ấn tượng khắc sâu lắm. Chính là Lục Triển Đình rất nhanh xuất hiện, y giơ cao Hoàng bảng, tuyên bố rằng có thể trị dứt bệnh của Thái tử.
Khi Lục Triển Đình mặc áo vải cùng tông màu xanh, đầu đội mạo nhung đen tuyền thắt gọn mái tóc đen nhánh xuất hiện trước mặt chúng nhân, bản năng Trang Chi Điệp mách bảo rằng ngay lúc đó ánh mắt Diệc Nhân trở lên linh động hẳn. Ánh mắt Diệc Dụ cũng thay đổi dường như trở nên sắc bén hơn.
Lục Triển Đình tựa hồ không chú ý đến bất kỳ ánh mắt nào dừng lại trên người mình, vô luận là sửng sốt, ngờ vực hoặc là hung ác tàn nhẫn thậm chí cả xót thương.
Y vén ra cái khay màu đỏ mang đến, hướng về Thánh Vũ Đế phơi bày một thứ công cụ trị liệu mới, một cây đằng điều xanh ngắt dài đầy gai xước.
Y tuyên bố loại đằng điều dài đầy gai này chẳng những có thể kích thích huyệt vị toàn thân người bệnh mà tự nó còn mang dược tính có thể đả thông kinh mạch, thông huyết đường máu. Y nguyện lấy đầu cam đoan loại roi này nhất định có thể chữa khỏi quái bệnh của thái tử.
Đối diện với ánh mắt tàn bạo trừng trợn của Diệc Dụ, Lục Triển Đình cũng chỉ lựa chọn cười thôi, khỏa nốt ruồi đen bên trái mày cùng đôi môi nhạt màu khiến nét tươi cười của y biểu lộ một loại biếng nhác uể oải nói không nên lời cùng hương vị dửng dưng thờ ơ như không.
Bởi vẻ mặt tươi cười này nối tiếp hai roi quất xuống, ống tay áo Diệc Dụ bay tán loạn cùng lằn roi rõ nét hằn trên da thịt lộ trần làm khắc sâu vào ấn tượng của Trang Chi Điệp hơn. Triều đình khi đó bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng im ắng, ai cũng thật không ngờ Lục Triển Đình ngang nhiên dám quất đương kim Thái tử. Biểu tình trên mặt chúng nhân đều trở nên cực kỳ quái dị, duy chỉ Lục Triển Đình vẫn hì cười y nguyên đứng trên triều đường. Hai roi này quả thực trị hết chứng tuyệt thực của Diệc Dụ, sở dĩ vậy mà phía sau nhao nhao rối loạn cả sinh như xem một trò hề.
Trang Chi Điệp cho rằng tất nhiên Diệc Nhân cùng Lục Triển Đình là bạn tri kỉ mới khiến Lục triển Đình xả thân cứu giúp nhưng về sau mới biết Lục Triển Đình cùng Diệc Nhân ngay cả quen biết cũng tính là không hơn. Diệc Nhân trong kí ức của Trang Chi Điệp sau này tương liên chặt chẽ, xoàng là một màn Lục Triển Đình quất Diệc Dụ đúng là cái khác đều mơ mơ hồ hồ. Mà hiện giờ một mình nàng phải đối mặt với Diệc Nhân nên có một chút lúng túng không biết làm thế nào.
“Hoàng Hậu biết Từ Ninh Cung là nơi thế nào không?” Diệc Nhân đột ngột phá tan bầu không khí lặng im cười hỏi.
“Đương nhiên là tẩm cung của Hoàng Thái Hậu.” Trang Chi Điệp ưỡn người thẳng lưng lên, vô luận thế nào nàng ta cũng không thể bại trước khí thế của Diệc Nhân.
“Sai rồi.”
Diệc Nhân mỉm cười, hắn quay sang nói với Trang Chi Điệp: “Nó chẳng qua là một nơi tường cao vây quanh bốn phía, có thể định nghĩa nó là tẩm cung của Hoàng Thái Hậu chí cao vô thượng cũng có thể ví nó như Phủ Tông nhân.”
Hắn nhìn thấy mặt Trang Chi Điệp đột ngột biến sắc, mỉm cười nói: “Bất luận một dạng vật chết nào cũng đều không có quyền lực tột bậc. Tỷ như Từ Ninh Cung này, ở trong tay ta, hoặc giả nó là một tòa tẩm cung của Hoàng Thái Hậu, ở trong tay Hoàng Hậu, nó cũng chỉ có thể là một phần của Phủ Tông nhân.” Hắn nói xong đặt chén trà xuống rồi mỉm cười rời khỏi.
Trang Chi Điệp chỉ cảm thấy trước mắt một trận đầu váng mắt hoa, tay chân rã rời, nàng vươn tay vịn lấy cửa hông bên cạnh, kiên cường như thế chịu đựng tận đến khi bóng dáng Diệc Nhân đi ra cổng cung mới kiệt lực ngồi phịch xuống đất.
Chú giải:
[1] Khôn Nguyệt: trước đây Trung Quốc dùng lịch âm, Khôn nguyệt là chỉ thời gian tháng 9, tầm khoảng tháng 10, tháng 11 theo lịch Tây hiện giờ. [2] Nguyên tiếng Trung là 龙抬头 – Long Sĩ Đầu. Mồng 2 tháng 2 âm lịch là phong tục truyền thống Long Sĩ Đầu ở Trung Quốc. Theo cách nói của Dịch Kinh, trước ngày này tuy rằng đã thuộc mùa xuân nhưng vẫn còn “ngủ đông” nên họi là “Rồng ẩn mình”. Sau ngày này, khí trời lên cao thấp thoáng có thể thấy được sắc xuân nên được gọi “Gặp Rồng ngoài đồng”. Về nội dung hình thức, Rồng xuất hiện mọi thứ đều bắt đầu bộc lộ tài năng. Vào ngày này, hoa đón xuân miền Bắc TQ bắt đầu biểu lộ diện mạo tươi vui, ngụ ý nói mọi người biết rằng: Xuân đã đến rồi. (Trong chương mình để là ngày Rồng ngẩng đầu vì lẽ mình sẽ không lẫn lộn thời gian với nhau, như Hương đại nhân viết thì thời gian của anh Nhân là vào tháng 9 âm lịch, có thể hiểu đó là một ngày tốt lành để ảnh đăng cơ:’D và xin đa tạ hiệp nữ QNhư đã góp ý cho mềnh XD)
[3]Bất Đảo Ông: “Bất đảo ông, trạng tợ lão nhân. Đầu đại, thân đoản, tu trường, phát ngốc. Nhĩ, mục, khẩu, tị giai toàn. Thượng khinh hạ trọng. Dĩ thú thôi chi, tùy đảo tùy khởi”, nghĩa là “Ông không đổ”:’D~ dịch ra Con lật đật. “Con lật đật (ông không đổ) hình giáng giống như ông già. Đầu to, mình ngắn, râu dài, tóc trụi. Tai, mũi, miệng đều nguyên vẹn. Phần trên nhẹ, phần dưới nặng. Dùng tay đẩy nó, đổ xuống rồi bật dậy”. Trên nhẹ dưới nặng, khi bạn xô nó tới đâu nó không bao giờ đổ ngã lăn kềnh nằm nhẹp xuống luôn mà chỉ lắc qua lắc lại.Luôn nhanh chóng trở về điểm thăng bằng của mình khi lay động. Hay nói theo nghĩa xấu là kẻ cơ hội, người dù trong hoàn cảnh nào cũng vẫn giỏi việc bảo vệ địa vị của mình. Chú Lý Đồng trong đây thì là một người biết nghĩ vì giang sơn xã tắc ấy chứ:’) Tặng quà này cho bạn bè người thân thì thật ý nghĩa lắm.
Dễ thương quá~ >__<
Chú Lý Đồng đây XD~
[4] Thế tục ngộ nhân, chúng khẩu thước kim: 世俗误人, 众口铄金 Tạm dịch: Thế đời lầm người, miệng lưỡi thế gian xói chảy được sắt đá.
[5] Hồng Đậu Từ – trích từ Hồng Lâu Mộng, nguyên tác: Tào Tuyết Cần.
紅豆詞Hồng đậu từLời hát về đậu đỏ(Người dịch: nhóm Vũ Bội Hoàng)滴不盡相思血淚拋紅豆,
開不完春柳春花滿畫樓;
睡不穩紗窗風雨黃昏后,
忘不了新愁與舊愁。
咽不下玉粒金波噎滿喉,
照不盡菱花鏡里形容瘦。
展不開的眉頭,
捱不明的更漏--
呀!
恰便似遮不住的青山隱隱,
流不斷的綠水悠悠。Trích bất tận, tương tư huyết lệ phao hồng đậu
Khai bất hoàn, xuân liễu xuân hoa mãn hoạch lâu
Thụy bất ổn, sa song phong vũ hoàng hôn hậu
Vong bất liễu, tân sầu dữ cựu sầu
Yến bất há, ngọc lạp kim ba ế mãn hầu
Chiếu bất tận, lăng hoa kính lý hình dung sấu
Triển bất khai để my đầu
Nhai bất minh để canh lậu
Nha!
Kháp tiện tự: già bất trú để thanh sơn ẩn ẩn
Lưu bất đoạn để lục thuỷ du du.Bao giờ hết, giọt lệ tương tư rơi đỏ ngòm,
Bao giờ nở, xuân về hoa liễu trước lầu son,
Nằm trằn trọc, song the, mưa gió buổi hoàng hôn.
Nghĩ vẩn vơ, mối sầu mới cũ cùng đổ dồn!
Nuốt không trôi, rượu vàng gạo ngọc nào biết ngon,
Soi không rõ, đứng trước gương lăng mặt héo hon!
Nét ngài cau cau lại,
Giọt đồng hồ dồn dập hơn.
Chao ôi!
Nào khác gì: trôi đi, nước biếc dòng man mác,
Dừng lại, non xanh bóng chập chờn.
(Nguồn: thivien.net)
<>
[4] Xôi trám, nguyên tiếng Trung là 青果糯米团子, theo QT là gạo nếp nắm quả trám, à ừ thì mình nghĩ chắc là xôi trám rồi~ ngon ngon, ăn là ghiền XD~ Cách làm xôi trámnè ^^
Xôi trám
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.