Nguyệt Mê Tân Độ (Trăng Mờ Bến Cũ)
Chương 21: Quyển 2 - Chương 20
Triệt Dạ Lưu Hương
01/01/2021
Lục Triển Đình muốn giãy dụa nhưng bị hắc giáp kỵ binh đè giữ gắt gao trên giường, Diệc Nhân đỡ người y ôn nhu rằng: “Ta biết ngươi vì chuyện quá khứ mà chịu khổ sở, ta muốn ngươi vui vui vẻ vẻ mà ở lại bên cạnh ta cho nên đem quá khứ của ngươi biến mất đi, được không?”
Lục Triển Đình nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Tông Bố Quách cùng hai tên đồng tử bên cạnh gã, một tên đang cầm túi châm, tên còn lại đang cầm bát sứ bỏ dược vào. Y sợ tới mức thất thố hoảng hốt, liều mạng lắc đầu gào lên với Diệc Nhân: “Ngươi đừng…đừng đối xử với ta như vậy!”
Mặt Diệc Nhân dường như cũng có chút trắng bệch, hắn nâng lấy mặt Lục Triển Đình nhẹ nhàng hôn lên môi, vầng trán, chóp mũi y đoạn cười nói: “Đừng sợ, không đau đâu!”
Hắn vẫn trao xuống những nụ hôn, Lục Triển Đình tựa hồ bình tĩnh hẳn rồi, khàn giọng hỏi hắn: “Ngươi tựa hồ rất nắm chắc, thử lâu lắm rồi ư?”
Diệc Nhân ôn nhu nhìn y không đáp.
Lục Triển Đình cười khẽ một tiếng lại hỏi: “Bắt đầu từ lúc nào? Trước khi ngươi đưa ta tiến cung? Hay là sau khi ngươi nhập cung? Kỳ thật ngươi sớm đã có quyết định này, đúng không?”
Y thấy Diệc Nhân hơi rũ mi, vành mắt y bỗng đỏ lên cười lớn: “Ta thế nào lại quên, sói thì cứ mãi là sói, ngươi có cho nó nhiều cơ hội đi nữa nó cũng vẫn không đổi được thói quen ăn thịt người. Ta thế nào lại ngốc đến nỗi đi thích một con sói?”
Diệc Nhân đứng lên nhẹ giọng nói: “Một lúc nữa ta sẽ đến xem ngươi!” Hắn quay người vội vàng ra cửa.
Vẻ mặt của Tông Bố Quách lập tức linh hoạt hẳn, gã sáp đến gần Lục Triển Đình trông xuống y hưng phấn thấp giọng nói: “Qua ngày hôm nay rồi ngươi sẽ không là đại tài tử gì nữa, càng không cần nói đến cái gì mà thiên hạ đệ nhất thần y, ngươi ngay cả chữ cũng không biết nổi một chữ, ngươi cũng không biết được chính mình là ai!”
Gã lấy tay nặn một viên thuốc nói: “Đây chính là viên thuốc ta đặt trong lư đồng tam nhãn ước chừng luyện gần ba năm, đặc biệt cho ngươi dùng đấy, ngươi nhìn hàm lượng của viên thuốc này xem, đạt đến trình độ chưa nào!”
Lục Triển Đình thở hổn hển nhìn gã bóp nát viên thuốc màu chu sa ấy thả vào nước sau đó lạnh lùng thốt: “Niết mũi hắn lại, rót hết dược vào miệng hắn đi!”
Lục Triển Đình cứ việc liều mạng giãy dụa nhưng dược vẫn là bị cưỡng ép trút vào, y nấc cục trông Tông Bố Quách cầm châm đến gần mình, nghe gã thầm cười nói: “Quên nói cho ngươi biết, phương thuốc cho ngươi cam tâm tình nguyện bị nam nhân thượng ấy cũng là ta phối đấy!”
Ý thức Lục Triển Đình như đã muốn thổi bay ra khỏi não, y dường như mơ mơ hồ hồ trở lại quá khứ, những ký ức mờ nhạt ấy tựa hồ rõ nét hẳn.
Y di chuyển về phía trước, mang máng nghe như có ai đó nức nở đoạn chuyển qua đình viên thấy trong vườn Cảnh Nhân cung Di Quý Phi vắng vẻ, chỉ có một thiếu niên bạch y mười một, mười hai tuổi ngồi trên bậc thềm vành mắt đo đỏ. Y nghe chính mình ho khan một tiếng, thiếu niên nọ lập tức ngẩng đầu, thấy y đi vào, vẻ mặt hóa mừng rỡ.
“Ta còn cho rằng các ngươi không đến nữa!”
“Hê!” Lục Triển Đình phất đầu, nói: “Bọn chúng bị tiên sinh giữ lại học đường cả đấy chứ!” Y cười thầm trong lòng nghĩ- bị Diệc Dụ giữ lại học đường mới là thật cơ. Diệc Dụ biết Diệc Nhân muốn mở hội họa, cố ý giữ lại cả đám hầu hắn chơi.
“Ngươi không ở lại sao?” Thiếu niên ấy tuy rằng vành mắt đo đỏ đấy, thế nhưng trên mặt lại ngập tràn vẻ tươi vui.
“Ta là ai chứ!” Lục Triển Đình ưỡn ngực nói: “Ta là đại tài tử Lục Triển Đình!”
Y bước vào điện phủ Cảnh Nhân Cung thấy bên trong từ trên xuống dưới nơi nơi treo đầy tranh, y như là tuần tra mà đi tới đi lui quanh bức họa, Diệc Nhân vẻ mặt có chút khẩn trương đi theo y.
Lục Triển Đình thấy hắn nhắm mắt theo đuôi liền dừng lại nói: “Tranh cũng không tệ lắm, nói thật nha, ngươi vốn có thể làm một tài tử có điều tiếc là làm hoàng tử trước rồi!” Y nháy mắt nói: “Dù ngươi có vẽ đẹp chăng nữa, người khác cũng sẽ nghĩ ngươi làm hoàng tử ra làm sao trước.’’
Y nói xong bụng kêu hai tiếng ọt ọt, Diệc Nhân vội vã chạy đi lấy đến chút điểm tâm đã chuẩn bị trước.
Lục Triển Đình chan chứa cho rằng điểm tâm của một vị hoàng tử tất nhiên là tinh phẩm, mắt gièm pha mà nhìn hắn lấy đến, ấy thế mà chỉ là một hạp bánh rán bất quá bình thường mà thôi, tức thì không có hứng thú nữa.
Nhưng thấy đôi mắt trông mong của Diệc Nhân nhìn mình bèn mau mắn cầm lấy vài cái nhét vào miệng, ậm ờ nói: “Chu choa, ta nói hiện tại bên ngoài thế nào lại mua không được loại bánh rán này, hóa ra tiến cống cả rồi.” Y cắn miếng bánh rán lại nói thêm: “Này không phải thường nhân có thể ăn được đâu nha!”
Y thấy Diệc Nhân có một chút thẹn thùng, khuôn mặt tựa như bạch ngọc, đôi mày đen giương cao, sống mũi thẳng, chóp mũi nhếch lên, môi mỏng hồng nhạt, một tia phơn phớt đỏ chậm rãi lan rộng giữa những ngũ quan tinh tế ấy.
Lục Triển Đình thế mà lại cảm thấy trái tim mình khẽ nảy, mơ mơ màng màng nghĩ hắn trông đẹp đấy chứ, dù có so với Tô Tử Thanh cũng không phân cao thấp được.
Sau đó trở đi y đều mơ gặp hắn trong mộng suốt đến mấy ngày, mẫu thân hắn mất sớm khi hắn còn nhỏ, không người quản thúc, tuổi còn nhỏ nhưng sách nhàn sách nhã xem không biết bao nhiêu rồi.
Y hồi tưởng mà trong lòng không khỏi có chút sợ sệt, về sau bất kể loại trường hợp nào cũng đều trốn tránh Diệc Nhân, nhất là sợ nhìn đến ánh mắt mong đợi của hắn. Sau lớn tuổi hơn rồi, tựa hồ cũng liền phai nhạt.
Không biết sao đó, Lục Triển Đình lại tựa hồ thấy được loại ánh mắt ấy của thiếu niên Diệc Nhân, vậy mà ngực bỗng tê rần muốn đưa tay ra vỗ về, chính là cách xa quá rồi luôn không chạm đến được.
* * *
Tiểu Lộc Tử hấp tấp chạy ra va vào cửa phòng ngã nhào lắp bắp nói với Diệc Nhân đứng ở ngoài sân: “Thánh… Thánh Thượng, Lục… Lục đại nhân…”
“Y sao rồi?” Diệc Nhân ghìm cứng Tiểu Lộc Tử.
Tiểu Lộc Tử như đưa đám nói: “Ngài ấy không thở nữa!”
Mặt Diệc Nhân vụt chốc không còn chút sắc, hắn vọt vào phòng xô Tông Bố Quách chừng như tê liệt ngã xuống đất, đỡ Lục Triển Đình sắc mặt tái nhợt không còn cảm giác lên.
Ngón tay hắn run rẩy vói đến chóp mũi y, không hề có phản ứng hít thở khiến cả người hắn cứng còng. Mọi người trong phòng phát run, bọn họ đều đang chờ đợi phẫn nộ của Diệc Nhân, chờ xử trí của hắn.
Ngờ đâu Diệc Nhân lại như ngây dại, hắn ôm Lục Triển Đình vào lồng ngực, tay vuốt ve lên xuống tiếp đó bắt đầu dâng lên nghẹn ngào: “Ta sai rồi, đừng bỏ ta lại, sau này ngươi muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, đừng bỏ lại ta…” Hắn càng khóc càng lớn tiếng, cả cơ thể đều đang run rẩy.
Thẩm Hải Viễn nhìn vẻ mặt kinh hoàng của hắn tựa như một đứa bé mà cứ khóc nức nở, mặt gã bất đắc dĩ co quắp lại đứng lên đi ra cửa.
Tông Bố Quách đã hoàn toàn bất tỉnh, Tiểu Lộc Tử cầm một chiếc khăn bố trắng không biết là nên lau nước mắt giúp Diệc Nhân hay là nên thôi.
Lục Triển Đình cảm thấy bản thân quá sức mỏi mệt muốn được nghỉ ngơi, nhưng bên tai tựa hồ lại nghe được tiếng nức nở của Diệc Nhân, bỗng nhiên cảm thấy đau đến xé lòng. Y cố gắng mở hai mắt, thấy nước mắt tràn đầy mặt Diệc Nhân, thấy đôi con mắt sợ hãi như bị bỏ rơi của hắn.
Lục Triển Đình thở dài vươn tay xoa mặt hắn, rốt cuộc chạm vào mặt hắn rồi lòng cũng bỗng yên ổn hơn, y dùng ngón cái lau nước mắt của hắn, nói: “Sao lại khóc thành cái dạng này chứ, không phải ta đến xem tranh của ngươi rồi sao?”
“Nhưng sau đó ngươi đều luôn để ta một mình chờ đợi…” Diệc Nhân nức nở.
“Thật có lỗi mà… Sau này sẽ không thế nữa…” Lục Triển Đình thở dài một hơi nói: “Có lẽ ngươi không cần làm quá nhiều chuyện, chỉ cần rơi một ít nước mắt thôi, ta thật sự sẽ đáp ứng ngươi mọi thứ…chẳng sợ đêm đêm dằn vặt.”
“Đừng rời bỏ ta, đừng phớt lờ ta, đừng để ta một mình chờ đợi!”
Lục Triển Đình mơ mơ màng màng nghe mình nói tiếng được, y ngửi mùi hương trên người Diệc Nhân, thở dài chậm rãi khép mắt lại. Dòng hương vị nhàn nhạt trong giấc mộng này luôn như ẩn như hiện, cứ thế y ở trong mộng tựa hồ đi không xa, nhịn không được muốn quay đầu vọng lại.
Sau sự kiện lần này, Diệc Nhân quả thực bị lâm trọng bệnh. Bất quá sau khi hắn bệnh xong liền khôi phục như thường, thậm chí Tiểu Lộc Tử cảm thấy màn Diệc Nhân khóc lóc như một đứa nhỏ buổi tối hôm nọ có thể là cơn mơ hay chăng?!
* * *
Diệp Tuệ Minh cầm quân cờ trắng ngọc thạch trong tay đập lên bàn cờ nói: “Thánh Thượng lần này chỉ sợ là hãi thật rồi!”
Diệp Tuệ Nghi vân vê quân đen cười nói: “Huynh, huynh lại để lộ ra tam tâm nhị ý, ván cờ này không quá vài nước là huynh thua mất rồi.”
Diệp Tuệ Minh đẩy bàn, nói: “Huynh thì làm sao hạ được muội!” Gã thấy Diệp Tuệ Nghi mỉm cười thu dọn quân cờ, nhịn không được hỏi: “Việc này muội sẽ không có thái độ?”
Diệp Tuệ Nghi nhón lấy quân cờ, nhìn ngọc thạch sáng bóng tỏa ra hào quang nhàn nhạt nói: “Lần này Nhân đã thật sự bị giáo huấn rồi. Huynh biết không, trong mắt Nhân, chàng chỉ nhìn đến một cái cuộc, tựa như bàn cờ này, chàng quan tâm chính là kết cuộc,trong mắt Nhân quân cờ là có ý thức đấy, nhưng có đều là ý thức của chàng ấy thôi.”
“Nhưng Nhân không phải quân cờ, Nhân chẳng những có ý thức của chính chúng mà có cả sinh mệnh, hơn nữa mỗi cá nhân đều là duy nhất, một khi mất đi không thể bù lại được…” Nàng nói đến đây ảm đạm cười nói: “Tỷ như Diệp Tuệ Nghi chính là Diệp Tuệ Nghi, Lục Triển Đình chính là Lục Triển Đình.”
Diệp Tuệ Minh nghe xong, vẻ mặt mù mờ..
Tiểu Lộc Tử chỉ sợ cũng không hẳn hiểu hết lời nói của Hoàng Hậu nương nương, trong mắt Tiểu Lộc Tử, bệnh của Thánh Thượng tốt lên rồi, chính là Lục đại nhân khi thì tốt khi thì xấu.
Lục đại nhân mất trí nhớ rồi, quá khứ của ngài ấy đã thành lỗ hổng, dường như giống một đứa trẻ mới sinh, đương nhiên đấy là thời điểm bệnh của Lục đại nhân không tốt.
Tỷ như sáng sớm hôm nay, Thánh Thượng tảo triều sớm nỗ lực dạy Lục đại nhân nhận thức chữ ngay tại thượng thư phòng, Người hạ cố dạy Lục đại nhân viết tên mình đã hơn mười ngày rồi, Lục đại nhân vẫn cứ không viết. Bởi vì Lục đại nhân thập phần không kiên nhẫn viết chữ, ngài ồn ào muốn đi nhà xí, Thánh Thượng nhân nhượng lắm nói viết xong một chữ Lục rồi hẵng đi.
Miệng Lục đại nhân ngâm câu vội muốn chết rồi vội muốn chết rồi ngay tắp lự tháo đai lưng, Thánh Thượng đành bất đắc dĩ mà cho ngài ấy ra ngoài. Tự nhiên, Lục đại nhân cũng như mọi ngày biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nhưng cũng có thời điểm bệnh tốt, tỷ như có một ngày, Thánh Thượng dẫn ngài ấy đi thưởng cúc ở Giang Tô và thịt cua hấp do nghệ nhân địa phương trù nghệ. Lục đại nhân háo ăn lắm, Thánh Thượng thấy ngài cao hứng, loại yến tiệc cúc cua này lại được tổ chức nhiều lần nữa.
Lục đại nhân chữ không biết, có điều cái miệng gian xảo lắm, cho dù ăn cua cũng muốn ăn ra rất nhiều trò, ngự trù làm đến tận lực rồi, Thánh Thượng lại phải triệu đầu bếp bên ngoài vào biểu diễn màn say rượu xẻ thịt cua.
Nhưng yến tiệc này mở đầu được một nửa lại xảy ra chút sự cố nhỏ, đầu bếp ngoại lai là thích khách, chính là hắn không đi đâm Thánh Thượng lại đâm bị thương Lục đại nhân tham ăn. Thánh Thượng giận dữ lắm, chuyên nhất điều tra, hóa ra là gia nô của Thập Nhất Vương gia bị giam trong cung cấm, Tiểu Lộc Tử lúc ấy thấy Thánh Thượng nở nụ cười.
Tiểu Lộc Tử từ bé đã được Thánh Thượng tuyển chọn đưa vào trong cung đảm đương mật thám, về sau lại hầu hạ Thánh Thượng vài năm nữa, đối với vẻ mặt của Người cũng mò mẫm ra vài phần, Thánh Thượng đương nhiên lúc nào cũng mỉm cười đấy, chính là nếu ở thời điểm không nên cười Người cũng cười đến vẻ mặt ôn hoà, bình thường đối tượng nào đó đối mặt với Người kết cục đều cực thảm.
Bất quá lúc này đây là ngoại lệ.
Lúc Thánh Thượng cười nói đầu bếp nên tìm cách trù tính cho tốt vào mới có thể không phụ sứ mệnh của chủ tử, Tiểu Lộc Tử mới đầu không nghe hiểu, nhưng chứng kiến đầu bếp ấy khàn giọng kiệt lực nói việc này không quan hệ với Thập Nhất Vương gia, Tiểu Lộc Tử liền thông suốt.
Tưởng tượng đến Thập Nhất Vương gia trong Tông Nhân phủ kín cổng cao tường còn có mấy trăm mạng người trong Vương phủ sung quân Quan Ngoại, Tiểu Lộc Tử nhịn không được trong gió lạnh vào đông run run vài cái.
Lục đại nhân mở miệng, Ngài hỏi: “Phải xử trí hắn thế nào?”
Thánh Thượng quay đầu lại mỉm cười nói: “Tên này là phạm tội ám sát vua, ấn theo luật pháp là tru di cửu tộc!”
Lục đại nhân không tiếp lời ấy, trái lại không đầu không đuôi nói một câu: “Đột nhiên ta nhớ tới một câu thơ… Quái lạ, trước đến giờ ta nào có thuộc nằm lòng…”
Tiểu Lộc Tử thấy trong mắt Thánh Thượng có một tia kinh ngạc, kỳ thật Tiểu Lộc Tử cũng giật cả mình đấy chứ, Lục đại nhân ngay cả tên mình còn không biết viết, cư nhiên lại có thể thuộc thơ?
Sau đó Tiểu Lộc Tử chợt nghe ngài ngâm cái gì mà có sương giăng nha, trăng nha rồi nguồn đào nha và vân vân từ, nghe hết còn dễ nghe. Bất quá Tiểu Lộc Tử cảm giác lúc ấy nụ cười của Thánh Thượng có một chút thay đổi, nhưng có lẽ là biến hóa quá nhanh, Tiểu Lộc Tử cho rằng mắt trần của mình không thể nhìn thấu được.
Có điều, kết cục của đầu bếp ấy lại không có thảm như trong tưởng tượng, chỉ là bị đi đày sung quân cùng một nơi với người nhà của Thập Nhất Vương gia mà thôi. Về phần Thập Nhất Vương gia, dường như cũng không có chuyện gì, việc này cư nhiên đã bị ‘ sống chết mặc bây’ rồi.
Tiểu Lộc Tử nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy đoạn thơ đó của Lục đại nhân có liên hệ lớn lao.
Lại có một sự kiện khiến Tiểu Lộc Tử cảm thấy Lục đại nhân của khi ấy đích thực là triệt triệt để để tốt lắm rồi.
Đức Khánh Đế trị quốc ước chừng năm năm, Quốc Quân Bắc quốc Diệc Dụ chỉ huy Nam hạ, chiến trường phương Bắc căng thẳng, Thánh Thượng ngự giá thân chinh nhưng lại khinh thường xơi phải lợi hại của pháo Tây phiên bị thiệt hại nặng nề, liên tiếp rút quân vài trăm dặm, lương thảo phía sau bị pháoTây phiên gầm vang thiêu đốt hết sạch.
Khi đó cũng là giữa lúc đông hàn tháng chạp, mấy chục vạn sĩ binh mã thất không có lương thảo, trong cung cấp báo, từ trên xuống dưới gấp đến độ xoay vòng vòng, tuy rằng lúc này Nam quốc dồi dào sung túc nhưng phải thu thập mấy chục vạn lương thảo vận chuyển đến phương Bắc chỉ sợ trong lúc đó không biết phải đói chết bao nhiêu binh sĩ.
Ban đêm Lục đại nhân cho triệu Tiểu Lộc Tử, Tiểu Lộc Tử thấy ngài hạ bút mà như rồng bay phượng múa viết một phong thư cho phép Tiểu Lộc Tử dùng ngọc bài của ngài ấy xuất cung, tôi đây giật mình mà dụi dụi hai mắt của mình đoạn giấu phong thư ấy vào ngực áo cưỡi Tiểu hắc của Lục đại nhân mấy đêm liền không ngủ vội vã đến Trang gia cận biên giới Tây Bắc cầu kiến Trang Chi Mộng.
Sau khi Trang Chi Mộng nhận được thư tín, trong vòng mấy ngày thu thập năm nghìn xe lương thảo, lại chuẩn bị mấy xe ngựa đồ đạc chống rét đưa đến Doanh địa phương Bắc của Thánh Thượng nữa.
Đến tận bây giờ Tiểu Lộc Tử cũng không dám tin Trang Chi Mộng có họ hàng với A Nhĩ Mộc lại trở giáo đi giúp Nam quốc, bất quá vô luận thế nào, Tiểu Lộc Tử đã lập được công lớn. Hiện giờ đi đến đâu người nào người nấy đều phải nịnh hót Lộc công công tôi đây vài câu.
Chính là lúc sau Thánh Thượng đẩy lùi địch đắc thắng quay về doanh trại, bệnh của Lục đại nhân lại không tốt.
Có một ngày Ngài ngủ đến nửa đêm đột nhiên chạy ra đại môn, ồn ào muốn đem Tĩnh Viên ngài đang ở dỡ bỏ, xây một cái bục diễn tuồng tại chỗ ấy, ở trên dựng một căn phòng để ở.
Thánh Thượng cũng rất kỳ quái, Người chỉ hời hợt thờ ơ mà trả lời một câu: Xây cho chắc một chút.
Rạp hát quái lạ thế này thật đúng là xây hiện ra rồi, Lục đại nhân vào đó ở phấn chấn đến hai ngày, Ngài chuẩn bị rất nhiều bộ diễn phục, đôi khi sẽ mặc diễn phục ra ra vào vào, buổi sáng còn là Trương Sinh, chiều đã thành Tiết Nhân Quý rồi (1)
Có một tối, Thánh Thượng ở trên thư phòng phê sổ, Tiểu Lộc Tử bưng một bát Song bì nãingự trù làm cho Thánh Thượng ăn khuya. Thánh Thượng ăn cười nói không tồi, bảo Tiểu Lộc Tử bưng một chén nữa cho Lục đại nhân.
Tiểu Lộc Tử xách thực hạp uyên ương trèo lên vũ đài Lục đại nhân ở, mới vừa vào sân liền sợ tới mức xoay người chạy lộn nhào ra ngoài.
Tiểu Lộc Tử hoảng hồn hơi định, cẩn thận suy nghĩ một chút, đánh bạo mò vào thấy bên trong chỉ có một nữ nhân một thân áo trắng, tóc tai bù xù, máu đen đầy mặt nhưng nhìn kỹ lại, đấy chẳng phải Lục đại nhân sao?
Tiểu Lộc Tử run rẩy hỏi: “Lục đại nhân à, ngài đây hôm nay hóa trang thành Kinh Mộnghay là Ly Hồn thế?”(2)
Lục đại nhân cười lạnh bài ra ba chữ từ trong kẽ răng: Đậu Nga Oan.(3)
Tiểu Lộc Tử một đầu mồ hôi lạnh mà ra khỏi cửa, nghĩ thầm để cho Thánh Thượng mỗi ngày đến nơi này của Lục đại nhân qua đêm không phải bị kinh hãi rồi, vì thế liền trở về bẩm báo đầu đuôi ngọn ngành cho Thánh Thượng.
Lúc ấy Thánh Thượng ung dung lật một tờ sách trên tay, nhàn nhạt hồi đáp một tiếng biết rồi.
Chính là ai ngờ tối đó, thời điểm Thánh Thượng đến vẫn là bị kinh hãi, ngày kế cũng không thể vào triều sớm, việc này khiến Tiểu Lộc Tử tôi đây phải rầu rầu rĩ rĩ.
Lại cách một ngày nữa, Thánh Thượng ban chỉ phong cung nữ lãnh cung Chu Nhân đã khuất bởi có công hộ giá làm Á thánh nữ, thiết lập miếu đường, chịu hương hỏa lễ bái. Có điều Lục đại nhân lại bị Phủ nội nhân phán có tội kinh giá, niệm tình ngài không biết Thánh Thượng thăm hỏi, do đó phán quyết nhẹ mười hèo.
Tóm lại chuyện này quả là làm cho Lục đại nhân ổn định vài ngày, tốt xấu ngài ấy cũng đã trúng mấy hèo, nằm úp sấp trên giường một mạch đến mấy ngày liền.
Cách mấy ngày cúng tế trong cung, Tiểu Lộc Tử hỏi Thẩm Hải Viễn có muốn dâng bài vị của Chu Nhân hay không, Thẩm Hải Viễn khinh miệt mà hừ một tiếng chẳng đáng thăm viếng.
Thẩm Hải Viễn rất không ưa Lục đại nhân, Tiểu Lộc Tử vài lần nghe gã cáo trạng Lục đại nhân, có một lần gã tức giận lắm nói Lục đại nhân vô duyên vô cớ mà đánh ngự y Vương Thủ Nhân mấy roi. Thánh Thượng nghe xong chỉ khẽ thở dài một hơi, nói: “Các ngươi cứ tránh y xa một chút, y chẳng qua là muốn tự tìm lấy phiền phức cho ta mà thôi.”
Thẩm Hải Viễn trầm mặc một hồi, rầu rĩ thưa một tiếng đoạn bỏ ra ngoài.
Sở dĩ mà Tiểu Lộc Tử cực kỳ khẳng định nói với Tiểu Đồng Tử hầu hạ tôi đây thế này, trong Hoàng thành không phải Thánh Thượng định đoạt đâu đấy, đoạn Tiểu Lộc Tử tôi chỉ vào sư tử đá trong Ngự Hoa Viên nói: “Nếu vị kia nói đầu sư tử này là vuông nha, Thánh Thượng tuyệt sẽ không nói là tròn đâu.”
Tiểu Đồng Tử há miệng thở dốc, giật mình nói: “Thật ạ?”
Tiểu Lộc Tử đắc ý dào dạt nói: “Cũng không phải, Thánh Thượng nhiều nhất nói một tiếng, người đâu, đem đầu sư tử này gọt thành vuông đi!”
Tiểu Đồng Tử nghe nói thế, liếc nhìn đầu sư tử đá một cái nghĩ nghĩ hình dạng vuông vuông của nó, làm một cái hành động lạnh rùng mình.
Kỳ thật trong đó còn có sự kiện Tông Bố Quách rớt hồn nữa, đến bây giờ gã nghĩ vẫn không hiểu, gã thử hơn một trăm phương thuốc trở đi không hề có sơ xuất quá tay nào đâu, như thế nào thiếu chút nữa đoạt mất mạng của Lục Triển Đình, cũng thiếu chút nữa là đi toi cái đầu của chính gã rồi.
Lục Triển Đình chết đi sống lại quả thực thành ác mộng của gã, hiện tại gã chỉ cần vừa nghe đến tên Lục Triển Đình thôi liền run cầm cập không ngừng, lúc trưa, gã từ ngoài cung trở về trực, xa xa nhìn thấy Lục Triển Đình đứng ở cửa biệt viện hướng về phía gã ngấm ngầm cười cười, gã sợ tới mức hồn phi phách tán chạy bò lăn bò lốc ra ngoài cung.
Lục Triển Đình sau lưng gã cười đến nghiêng ngửa, dọa Tông Bố Quách xong rồi y quyết định đi tìm Công Chúa trong vườn chơi. Nhưng chưa tìm được Công Chúa đã bị một nữ tử hắc y bó sát người bụm kín miệng, cô nương ta mang theo y vọt đến một chỗ trên giả sơn thạch.
Lục Triển Đình thấy Diệp Tuệ Lan đang chăm chăm nhìn mình, vành mắt đo đỏ, phiền muộn mà chớp mắt.
“Huynh nhất định không nhận ra ta rồi, đúng không?”
Lục Triển Đình cười, nghĩ thầm ai lại không nhận ra Đại tiểu thư cô đây chứ. Hai năm trước, Phó Thanh Sơn đặc biệt tìm văn võ đại thần trong triều đề cập với Diệc Nhân việc muốn đem Diệp Tuệ Lan tứ hôn cho Phó Thanh Sơn.
Diệc Nhân nghe xong chỉ cười nhạt nói một câu: “Nhân cao sơn ải (4), chưa đủ môn đăng hộ đối!”
Một hôn sự tốt như vậy đương kim Thánh Thượng cư nhiên lại không đồng ý, bởi vậy triều đình và dân chúng đều đoán Hoàng Thượng tám phần là coi trọng cô em vợ này rồi. Vì thế, rốt cuộc không ai đề cập việc hôn nhân cho Diệp Tuệ Lan nữa. Diệp Tuệ Lan ngược lại cũng lỗi lạc không bị ràng buộc, cô chạy khắp võ lâm hành hiệp trượng nghĩa, người khác nhiều nhiều ít ít đều phải kiêng kị cô nương ấy là em vợ của Hoàng Thượng, muội muội của đương kim Hoàng Hậu cùng Đại tướng quân trong triều, sở dĩ thế mà Diệp Tuệ Lan không đâu địch nổi, được một danh hào – Phất lan tiên tử.
“Huynh biết không, có người hạ độc hại huynh đấy, người nào người nấy cũng không biết là kẻ làm hại huynh là ai!” Vành mắt Diệp Tuệ Lan đo đỏ nói: “Ta thề phải cứu được huynh, ta sẽ không nuốt lời đâu, bổn cô nương sẽ dẫn huynh đi tìm thầy thuốc tốt nhất trên thiên hạ giúp huynh hồi phục trí nhớ!”
Lục Triển Đình ảm đạm cười nói: “Ký ức trước đây của ta rất không tốt sao? Nó không có gì vui?”
Diệp Tuệ Lan há miệng thở dốc đáp không được. Lục Triển Đình mỉm cười nói:” Nếu không vui, sao cô lại muốn cho ta nhớ lại, không phải khiến ta khó xử sao?”
Diệp Tuệ Lan hất đôi mày đen nhánh nói: “Vậy huynh cứ tùy cho người ta hại huynh? Không được, chí ít bổn cô nương phải cứu huynh ra trước, đạo lý sẽ bàn với huynh sau!”
Lục Triển Đình chớp mắt nói: “Ta với cô chơi một trò nhé?” Y không đợi Diệp Tuệ Lan đáp ứng đột nhiên cơ thể ngã về phía sau rơi xuống khỏi giả sơn. Diệp Tuệ Lan hét lên một tiếng, chính là Lục Triển Đình vẫn chưa rơi xuống đất đột nhiên có một bóng đen xông ra, Lục Triển Đình chắc chắc chắn chắn mà ngã ở trên người người nọ. Thẩm Hải Viễn mặt không biểu cảm giúp đỡ y đứng lên, Diệp Tuệ Lan trông thấy bốn phía còn tỏa ra bóng đen nữa, há mồm líu lưỡi, Lục Triển Đình ngửa đầu cười hỏi: “Chơi được không?”
Thân thể Diệp Tuệ Lan nhảy vọt lên, vài cái nhún nhảy liền biến mất bặt vô âm tín, trong gió truyền đến thanh âm của cô nương ta: “Huynh chờ đó đi, bổn cô nương đi tìm người giúp đỡ!”
* * *
Lục Triển Đình duỗi thắt lưng một cái, ngáp lên ngáp xuống dự định tìm một chỗ ngủ một giấc. Y mới vừa trèo lên vũ đài của mình chợt nghe thấy một hồi âm thanh của chuông bạc, nhíu mày, y lại không có khinh công, hiện tại phải nhảy xuống cũng không còn kịp rồi.
Cuối sân khấu một tiểu nam hài đội mũ hổ chạy đến, bộ dạng trắng ngần, trên cổ tay nhỏ tròn tròn mập mập buộc một cái vòng lục lạc bạc, đi đến đâu cũng kêu leng keng leng keng. Nó giương hai tay bổ nhào tới trước, hung hãn đâm đầu vào bụng Lục Triển Đình, sau đó ngẩng đầu vẻ mặt vô tội mà nhìn Lục Triển Đình đang ôm bụng kêu đau. Lục Triển Đình nhìn ngũ quan xinh xắn độc nhất vô nhị của tiểu nam hài với Diệc Nhân, hai hàng lông mày thu lại thầm nghĩ trong lòng vợ chồng Diệc Nhân đoan trang vô cùng, tiểu quỷ này rốt cuộc giống ai?
“Sư phó, Mẫu hậu nói Bổn thái tử đã chừng năm tuổi rồi, sau này đi học nên do sư phó thầy đến dạy thôi.”
Lục Triển Đình gãi đầu cười nói: “Mẫu hậu ngài có lầm hay không, ta chữ còn không biết một chữ, dạy ngài thế nào đây?”
Tiểu nam hài đột nhiên gần sát mặt Lục Triển Đình, đôi con ngươi đen láy giống một dạng như công chúa nhìn chằm chằm Lục Triển Đình, kéo dài thanh âm nói: “Mẫu hậu nói sư phó ưa nói dối, thói quen không tốt nha!”
“Được được được!” Lục Triển Đình bất đắc dĩ mà đẩy khuôn mặt nhỏ nhắn dán đến quá gần mình ra, nói: “Vậy đầu tiên dạy ngài thơ nha!” Y ho khan một tiếng thì thầm: “Vụ thất lâu thai, nguyệt mê tân độ, đào nguyên vọng đoạn vô tầm xử. .....”
Tiểu nam hài đột nhiên cắt ngang y hỏi: “Đào nguyên là địa phương nào?”
“Là nơi mà chó ở trong thế giới của sói, một địa phương khó mà tìm được!”
“Thầy là nói chuồng chó sao? Thế sao lại khó tìm, Bổn thái tử biết chuồng của Công chúa ở đâu đấy!”
Lục Triển Đình không kiên nhẫn nói: “Cái chuồng chó này tương đối đặc biệt, bởi vì trồng rất nhiều đào.”
“Vì sao phải trồng đào?!”
Lục Triển Đình kéo dài mặt nói: “Bởi vì ta thích ăn đào!”
“Nhưng Bổn thái tử thích ăn táo!”
Lục Triển Đình ngáp một cái, kéo ngoại y rụt cổ nằm trên bậc thềm. Tiểu nam hài nói cái gì nữa y cũng không quan tâm, cách một hồi đã ngáy khò khò rồi. Tiểu nam hài đi đến bên cạnh y, kéo lỗ tai y thét lớn vào đó: “Vì sao không trồng táo?!”
Lại là một tối đầu mùa xuân, trăng tròn như gương, sương mù nhấp nhô, thướt thướt tha tha che lấp dáng liễu lưa thưa bên đò Hoa Đào. Tuyết trên núi tan thành nước, bí mật mang theo sáp mai tuôn rơi chầm chậm mà đến, gió xuân hàn se lạnh khẽ mân mê mặt nước, cười hỏi vì sao mà đến.
Trong sông con cá nhảy ra mặt nước, nhả bong bóng nói rằng: “Vì đâu mà đến cũng không quan trọng, ngàn vạn lần đừng tìm đến Đào nguyên, nơi đây nào có địa phương ấy đâu.”
Trăng mờ bến cũ
Kết thúc chính văn
(1) Tiết Lễ (薛禮, 613-683),tự Nhân Quý (仁貴, còn đọc là Nhơn Quý), là một danh tướng thời nhà Đường, phục vụ qua 2 triều vua Đường Thái Tông và Đường Cao Tông. Ông được phong soái trong cả hai thời kì chinh Đông và một thời gian của thời kì chinh Tây cùng Tiết Đinh San. Ông được biết đến nhiều bởi hình tượng nhân vật tiêu biểu trong văn hoá phim ảnh và kinh kịch Trung Quốc. Ông đồng thời là nền tảng cho Tiết Gia Quân và tất cả nhân tài nhằm giữ vững hoà bình cho Trung Quốc cổ đại.
(2) Mẫu đơn đình (phồn thể: 牡丹亭; bính âm: Mǔ dān tíng) hay còn gọi là Hoàn hồn ký (Trung văn giản thể: 还魂记; Trung văn phồn thể: 還魂記; bính âm: Huán hún jì) hay Đỗ Lệ Nương mộ sắc hoàn hồn ký (Trung văn giản thể: 杜丽娘慕色还魂记; Trung văn phồn thể: 杜麗孃慕色還魂記; bính âm: Dù lì niáng mù shǎi huán hún jì) là một trong những vở kịch nổi tiếng trong lịch sử sân khấu Trung Quốc, do nhà soạn kịch nổi tiếng thời kỳ nhà Minh là Thang Hiển Tổ viết năm 1598 mà đến nay vẫn được người Trung Hoa nghiên cứu dựng lại và diễn xướng.
Vở kịch Mẫu đơn đình gồm 55 màn thường được chia làm ba hồi: Kinh Mộng, Hồi Sinhvà Viên Giá, thời gian diễn xuất tổng cộng lên tới hơn 20 giờ. Gần đây có nhà Côn kịch cải biên thành 12 đề mục như Du Viên, Kinh Mộng, Tầm Mộng, Ly Hồn, Minh Phán, Thập Hoạ, Khiếu Hoạ, U Cấu, Minh Thệ, Hồi Sinh, Hôn Tẩu.
(3) Đậu Nga oan (tên đầy đủ là “Cảm thiên động địa Đậu Nga oan”, nghĩa là: Nỗi oan của Đậu Nga cảm động đến trời đất), viết sau năm 1291 đời Nguyên Thế Tổ, tức khi Quan Hán Khanh đã về già. Đây là vở tạp kịch tiêu biểu và xuất sắc nhất của ông. Nội dung kể về một người đàn bà bình thường chết oan, khiến trời đất cũng phải rung động; phản ánh tinh thần phản kháng quyết liệt của nông dân đối với ách thống trị của nhà Nguyên
(4) “Nhân cao sơn ải”: Nhân-người, sơn-núi, ải-thấp, cao-cao. “Sơn” cũng có thể là “Sơn” trong “Phó Thanh Sơn”:D
Lục Triển Đình nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Tông Bố Quách cùng hai tên đồng tử bên cạnh gã, một tên đang cầm túi châm, tên còn lại đang cầm bát sứ bỏ dược vào. Y sợ tới mức thất thố hoảng hốt, liều mạng lắc đầu gào lên với Diệc Nhân: “Ngươi đừng…đừng đối xử với ta như vậy!”
Mặt Diệc Nhân dường như cũng có chút trắng bệch, hắn nâng lấy mặt Lục Triển Đình nhẹ nhàng hôn lên môi, vầng trán, chóp mũi y đoạn cười nói: “Đừng sợ, không đau đâu!”
Hắn vẫn trao xuống những nụ hôn, Lục Triển Đình tựa hồ bình tĩnh hẳn rồi, khàn giọng hỏi hắn: “Ngươi tựa hồ rất nắm chắc, thử lâu lắm rồi ư?”
Diệc Nhân ôn nhu nhìn y không đáp.
Lục Triển Đình cười khẽ một tiếng lại hỏi: “Bắt đầu từ lúc nào? Trước khi ngươi đưa ta tiến cung? Hay là sau khi ngươi nhập cung? Kỳ thật ngươi sớm đã có quyết định này, đúng không?”
Y thấy Diệc Nhân hơi rũ mi, vành mắt y bỗng đỏ lên cười lớn: “Ta thế nào lại quên, sói thì cứ mãi là sói, ngươi có cho nó nhiều cơ hội đi nữa nó cũng vẫn không đổi được thói quen ăn thịt người. Ta thế nào lại ngốc đến nỗi đi thích một con sói?”
Diệc Nhân đứng lên nhẹ giọng nói: “Một lúc nữa ta sẽ đến xem ngươi!” Hắn quay người vội vàng ra cửa.
Vẻ mặt của Tông Bố Quách lập tức linh hoạt hẳn, gã sáp đến gần Lục Triển Đình trông xuống y hưng phấn thấp giọng nói: “Qua ngày hôm nay rồi ngươi sẽ không là đại tài tử gì nữa, càng không cần nói đến cái gì mà thiên hạ đệ nhất thần y, ngươi ngay cả chữ cũng không biết nổi một chữ, ngươi cũng không biết được chính mình là ai!”
Gã lấy tay nặn một viên thuốc nói: “Đây chính là viên thuốc ta đặt trong lư đồng tam nhãn ước chừng luyện gần ba năm, đặc biệt cho ngươi dùng đấy, ngươi nhìn hàm lượng của viên thuốc này xem, đạt đến trình độ chưa nào!”
Lục Triển Đình thở hổn hển nhìn gã bóp nát viên thuốc màu chu sa ấy thả vào nước sau đó lạnh lùng thốt: “Niết mũi hắn lại, rót hết dược vào miệng hắn đi!”
Lục Triển Đình cứ việc liều mạng giãy dụa nhưng dược vẫn là bị cưỡng ép trút vào, y nấc cục trông Tông Bố Quách cầm châm đến gần mình, nghe gã thầm cười nói: “Quên nói cho ngươi biết, phương thuốc cho ngươi cam tâm tình nguyện bị nam nhân thượng ấy cũng là ta phối đấy!”
Ý thức Lục Triển Đình như đã muốn thổi bay ra khỏi não, y dường như mơ mơ hồ hồ trở lại quá khứ, những ký ức mờ nhạt ấy tựa hồ rõ nét hẳn.
Y di chuyển về phía trước, mang máng nghe như có ai đó nức nở đoạn chuyển qua đình viên thấy trong vườn Cảnh Nhân cung Di Quý Phi vắng vẻ, chỉ có một thiếu niên bạch y mười một, mười hai tuổi ngồi trên bậc thềm vành mắt đo đỏ. Y nghe chính mình ho khan một tiếng, thiếu niên nọ lập tức ngẩng đầu, thấy y đi vào, vẻ mặt hóa mừng rỡ.
“Ta còn cho rằng các ngươi không đến nữa!”
“Hê!” Lục Triển Đình phất đầu, nói: “Bọn chúng bị tiên sinh giữ lại học đường cả đấy chứ!” Y cười thầm trong lòng nghĩ- bị Diệc Dụ giữ lại học đường mới là thật cơ. Diệc Dụ biết Diệc Nhân muốn mở hội họa, cố ý giữ lại cả đám hầu hắn chơi.
“Ngươi không ở lại sao?” Thiếu niên ấy tuy rằng vành mắt đo đỏ đấy, thế nhưng trên mặt lại ngập tràn vẻ tươi vui.
“Ta là ai chứ!” Lục Triển Đình ưỡn ngực nói: “Ta là đại tài tử Lục Triển Đình!”
Y bước vào điện phủ Cảnh Nhân Cung thấy bên trong từ trên xuống dưới nơi nơi treo đầy tranh, y như là tuần tra mà đi tới đi lui quanh bức họa, Diệc Nhân vẻ mặt có chút khẩn trương đi theo y.
Lục Triển Đình thấy hắn nhắm mắt theo đuôi liền dừng lại nói: “Tranh cũng không tệ lắm, nói thật nha, ngươi vốn có thể làm một tài tử có điều tiếc là làm hoàng tử trước rồi!” Y nháy mắt nói: “Dù ngươi có vẽ đẹp chăng nữa, người khác cũng sẽ nghĩ ngươi làm hoàng tử ra làm sao trước.’’
Y nói xong bụng kêu hai tiếng ọt ọt, Diệc Nhân vội vã chạy đi lấy đến chút điểm tâm đã chuẩn bị trước.
Lục Triển Đình chan chứa cho rằng điểm tâm của một vị hoàng tử tất nhiên là tinh phẩm, mắt gièm pha mà nhìn hắn lấy đến, ấy thế mà chỉ là một hạp bánh rán bất quá bình thường mà thôi, tức thì không có hứng thú nữa.
Nhưng thấy đôi mắt trông mong của Diệc Nhân nhìn mình bèn mau mắn cầm lấy vài cái nhét vào miệng, ậm ờ nói: “Chu choa, ta nói hiện tại bên ngoài thế nào lại mua không được loại bánh rán này, hóa ra tiến cống cả rồi.” Y cắn miếng bánh rán lại nói thêm: “Này không phải thường nhân có thể ăn được đâu nha!”
Y thấy Diệc Nhân có một chút thẹn thùng, khuôn mặt tựa như bạch ngọc, đôi mày đen giương cao, sống mũi thẳng, chóp mũi nhếch lên, môi mỏng hồng nhạt, một tia phơn phớt đỏ chậm rãi lan rộng giữa những ngũ quan tinh tế ấy.
Lục Triển Đình thế mà lại cảm thấy trái tim mình khẽ nảy, mơ mơ màng màng nghĩ hắn trông đẹp đấy chứ, dù có so với Tô Tử Thanh cũng không phân cao thấp được.
Sau đó trở đi y đều mơ gặp hắn trong mộng suốt đến mấy ngày, mẫu thân hắn mất sớm khi hắn còn nhỏ, không người quản thúc, tuổi còn nhỏ nhưng sách nhàn sách nhã xem không biết bao nhiêu rồi.
Y hồi tưởng mà trong lòng không khỏi có chút sợ sệt, về sau bất kể loại trường hợp nào cũng đều trốn tránh Diệc Nhân, nhất là sợ nhìn đến ánh mắt mong đợi của hắn. Sau lớn tuổi hơn rồi, tựa hồ cũng liền phai nhạt.
Không biết sao đó, Lục Triển Đình lại tựa hồ thấy được loại ánh mắt ấy của thiếu niên Diệc Nhân, vậy mà ngực bỗng tê rần muốn đưa tay ra vỗ về, chính là cách xa quá rồi luôn không chạm đến được.
* * *
Tiểu Lộc Tử hấp tấp chạy ra va vào cửa phòng ngã nhào lắp bắp nói với Diệc Nhân đứng ở ngoài sân: “Thánh… Thánh Thượng, Lục… Lục đại nhân…”
“Y sao rồi?” Diệc Nhân ghìm cứng Tiểu Lộc Tử.
Tiểu Lộc Tử như đưa đám nói: “Ngài ấy không thở nữa!”
Mặt Diệc Nhân vụt chốc không còn chút sắc, hắn vọt vào phòng xô Tông Bố Quách chừng như tê liệt ngã xuống đất, đỡ Lục Triển Đình sắc mặt tái nhợt không còn cảm giác lên.
Ngón tay hắn run rẩy vói đến chóp mũi y, không hề có phản ứng hít thở khiến cả người hắn cứng còng. Mọi người trong phòng phát run, bọn họ đều đang chờ đợi phẫn nộ của Diệc Nhân, chờ xử trí của hắn.
Ngờ đâu Diệc Nhân lại như ngây dại, hắn ôm Lục Triển Đình vào lồng ngực, tay vuốt ve lên xuống tiếp đó bắt đầu dâng lên nghẹn ngào: “Ta sai rồi, đừng bỏ ta lại, sau này ngươi muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, đừng bỏ lại ta…” Hắn càng khóc càng lớn tiếng, cả cơ thể đều đang run rẩy.
Thẩm Hải Viễn nhìn vẻ mặt kinh hoàng của hắn tựa như một đứa bé mà cứ khóc nức nở, mặt gã bất đắc dĩ co quắp lại đứng lên đi ra cửa.
Tông Bố Quách đã hoàn toàn bất tỉnh, Tiểu Lộc Tử cầm một chiếc khăn bố trắng không biết là nên lau nước mắt giúp Diệc Nhân hay là nên thôi.
Lục Triển Đình cảm thấy bản thân quá sức mỏi mệt muốn được nghỉ ngơi, nhưng bên tai tựa hồ lại nghe được tiếng nức nở của Diệc Nhân, bỗng nhiên cảm thấy đau đến xé lòng. Y cố gắng mở hai mắt, thấy nước mắt tràn đầy mặt Diệc Nhân, thấy đôi con mắt sợ hãi như bị bỏ rơi của hắn.
Lục Triển Đình thở dài vươn tay xoa mặt hắn, rốt cuộc chạm vào mặt hắn rồi lòng cũng bỗng yên ổn hơn, y dùng ngón cái lau nước mắt của hắn, nói: “Sao lại khóc thành cái dạng này chứ, không phải ta đến xem tranh của ngươi rồi sao?”
“Nhưng sau đó ngươi đều luôn để ta một mình chờ đợi…” Diệc Nhân nức nở.
“Thật có lỗi mà… Sau này sẽ không thế nữa…” Lục Triển Đình thở dài một hơi nói: “Có lẽ ngươi không cần làm quá nhiều chuyện, chỉ cần rơi một ít nước mắt thôi, ta thật sự sẽ đáp ứng ngươi mọi thứ…chẳng sợ đêm đêm dằn vặt.”
“Đừng rời bỏ ta, đừng phớt lờ ta, đừng để ta một mình chờ đợi!”
Lục Triển Đình mơ mơ màng màng nghe mình nói tiếng được, y ngửi mùi hương trên người Diệc Nhân, thở dài chậm rãi khép mắt lại. Dòng hương vị nhàn nhạt trong giấc mộng này luôn như ẩn như hiện, cứ thế y ở trong mộng tựa hồ đi không xa, nhịn không được muốn quay đầu vọng lại.
Sau sự kiện lần này, Diệc Nhân quả thực bị lâm trọng bệnh. Bất quá sau khi hắn bệnh xong liền khôi phục như thường, thậm chí Tiểu Lộc Tử cảm thấy màn Diệc Nhân khóc lóc như một đứa nhỏ buổi tối hôm nọ có thể là cơn mơ hay chăng?!
* * *
Diệp Tuệ Minh cầm quân cờ trắng ngọc thạch trong tay đập lên bàn cờ nói: “Thánh Thượng lần này chỉ sợ là hãi thật rồi!”
Diệp Tuệ Nghi vân vê quân đen cười nói: “Huynh, huynh lại để lộ ra tam tâm nhị ý, ván cờ này không quá vài nước là huynh thua mất rồi.”
Diệp Tuệ Minh đẩy bàn, nói: “Huynh thì làm sao hạ được muội!” Gã thấy Diệp Tuệ Nghi mỉm cười thu dọn quân cờ, nhịn không được hỏi: “Việc này muội sẽ không có thái độ?”
Diệp Tuệ Nghi nhón lấy quân cờ, nhìn ngọc thạch sáng bóng tỏa ra hào quang nhàn nhạt nói: “Lần này Nhân đã thật sự bị giáo huấn rồi. Huynh biết không, trong mắt Nhân, chàng chỉ nhìn đến một cái cuộc, tựa như bàn cờ này, chàng quan tâm chính là kết cuộc,trong mắt Nhân quân cờ là có ý thức đấy, nhưng có đều là ý thức của chàng ấy thôi.”
“Nhưng Nhân không phải quân cờ, Nhân chẳng những có ý thức của chính chúng mà có cả sinh mệnh, hơn nữa mỗi cá nhân đều là duy nhất, một khi mất đi không thể bù lại được…” Nàng nói đến đây ảm đạm cười nói: “Tỷ như Diệp Tuệ Nghi chính là Diệp Tuệ Nghi, Lục Triển Đình chính là Lục Triển Đình.”
Diệp Tuệ Minh nghe xong, vẻ mặt mù mờ..
Tiểu Lộc Tử chỉ sợ cũng không hẳn hiểu hết lời nói của Hoàng Hậu nương nương, trong mắt Tiểu Lộc Tử, bệnh của Thánh Thượng tốt lên rồi, chính là Lục đại nhân khi thì tốt khi thì xấu.
Lục đại nhân mất trí nhớ rồi, quá khứ của ngài ấy đã thành lỗ hổng, dường như giống một đứa trẻ mới sinh, đương nhiên đấy là thời điểm bệnh của Lục đại nhân không tốt.
Tỷ như sáng sớm hôm nay, Thánh Thượng tảo triều sớm nỗ lực dạy Lục đại nhân nhận thức chữ ngay tại thượng thư phòng, Người hạ cố dạy Lục đại nhân viết tên mình đã hơn mười ngày rồi, Lục đại nhân vẫn cứ không viết. Bởi vì Lục đại nhân thập phần không kiên nhẫn viết chữ, ngài ồn ào muốn đi nhà xí, Thánh Thượng nhân nhượng lắm nói viết xong một chữ Lục rồi hẵng đi.
Miệng Lục đại nhân ngâm câu vội muốn chết rồi vội muốn chết rồi ngay tắp lự tháo đai lưng, Thánh Thượng đành bất đắc dĩ mà cho ngài ấy ra ngoài. Tự nhiên, Lục đại nhân cũng như mọi ngày biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nhưng cũng có thời điểm bệnh tốt, tỷ như có một ngày, Thánh Thượng dẫn ngài ấy đi thưởng cúc ở Giang Tô và thịt cua hấp do nghệ nhân địa phương trù nghệ. Lục đại nhân háo ăn lắm, Thánh Thượng thấy ngài cao hứng, loại yến tiệc cúc cua này lại được tổ chức nhiều lần nữa.
Lục đại nhân chữ không biết, có điều cái miệng gian xảo lắm, cho dù ăn cua cũng muốn ăn ra rất nhiều trò, ngự trù làm đến tận lực rồi, Thánh Thượng lại phải triệu đầu bếp bên ngoài vào biểu diễn màn say rượu xẻ thịt cua.
Nhưng yến tiệc này mở đầu được một nửa lại xảy ra chút sự cố nhỏ, đầu bếp ngoại lai là thích khách, chính là hắn không đi đâm Thánh Thượng lại đâm bị thương Lục đại nhân tham ăn. Thánh Thượng giận dữ lắm, chuyên nhất điều tra, hóa ra là gia nô của Thập Nhất Vương gia bị giam trong cung cấm, Tiểu Lộc Tử lúc ấy thấy Thánh Thượng nở nụ cười.
Tiểu Lộc Tử từ bé đã được Thánh Thượng tuyển chọn đưa vào trong cung đảm đương mật thám, về sau lại hầu hạ Thánh Thượng vài năm nữa, đối với vẻ mặt của Người cũng mò mẫm ra vài phần, Thánh Thượng đương nhiên lúc nào cũng mỉm cười đấy, chính là nếu ở thời điểm không nên cười Người cũng cười đến vẻ mặt ôn hoà, bình thường đối tượng nào đó đối mặt với Người kết cục đều cực thảm.
Bất quá lúc này đây là ngoại lệ.
Lúc Thánh Thượng cười nói đầu bếp nên tìm cách trù tính cho tốt vào mới có thể không phụ sứ mệnh của chủ tử, Tiểu Lộc Tử mới đầu không nghe hiểu, nhưng chứng kiến đầu bếp ấy khàn giọng kiệt lực nói việc này không quan hệ với Thập Nhất Vương gia, Tiểu Lộc Tử liền thông suốt.
Tưởng tượng đến Thập Nhất Vương gia trong Tông Nhân phủ kín cổng cao tường còn có mấy trăm mạng người trong Vương phủ sung quân Quan Ngoại, Tiểu Lộc Tử nhịn không được trong gió lạnh vào đông run run vài cái.
Lục đại nhân mở miệng, Ngài hỏi: “Phải xử trí hắn thế nào?”
Thánh Thượng quay đầu lại mỉm cười nói: “Tên này là phạm tội ám sát vua, ấn theo luật pháp là tru di cửu tộc!”
Lục đại nhân không tiếp lời ấy, trái lại không đầu không đuôi nói một câu: “Đột nhiên ta nhớ tới một câu thơ… Quái lạ, trước đến giờ ta nào có thuộc nằm lòng…”
Tiểu Lộc Tử thấy trong mắt Thánh Thượng có một tia kinh ngạc, kỳ thật Tiểu Lộc Tử cũng giật cả mình đấy chứ, Lục đại nhân ngay cả tên mình còn không biết viết, cư nhiên lại có thể thuộc thơ?
Sau đó Tiểu Lộc Tử chợt nghe ngài ngâm cái gì mà có sương giăng nha, trăng nha rồi nguồn đào nha và vân vân từ, nghe hết còn dễ nghe. Bất quá Tiểu Lộc Tử cảm giác lúc ấy nụ cười của Thánh Thượng có một chút thay đổi, nhưng có lẽ là biến hóa quá nhanh, Tiểu Lộc Tử cho rằng mắt trần của mình không thể nhìn thấu được.
Có điều, kết cục của đầu bếp ấy lại không có thảm như trong tưởng tượng, chỉ là bị đi đày sung quân cùng một nơi với người nhà của Thập Nhất Vương gia mà thôi. Về phần Thập Nhất Vương gia, dường như cũng không có chuyện gì, việc này cư nhiên đã bị ‘ sống chết mặc bây’ rồi.
Tiểu Lộc Tử nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy đoạn thơ đó của Lục đại nhân có liên hệ lớn lao.
Lại có một sự kiện khiến Tiểu Lộc Tử cảm thấy Lục đại nhân của khi ấy đích thực là triệt triệt để để tốt lắm rồi.
Đức Khánh Đế trị quốc ước chừng năm năm, Quốc Quân Bắc quốc Diệc Dụ chỉ huy Nam hạ, chiến trường phương Bắc căng thẳng, Thánh Thượng ngự giá thân chinh nhưng lại khinh thường xơi phải lợi hại của pháo Tây phiên bị thiệt hại nặng nề, liên tiếp rút quân vài trăm dặm, lương thảo phía sau bị pháoTây phiên gầm vang thiêu đốt hết sạch.
Khi đó cũng là giữa lúc đông hàn tháng chạp, mấy chục vạn sĩ binh mã thất không có lương thảo, trong cung cấp báo, từ trên xuống dưới gấp đến độ xoay vòng vòng, tuy rằng lúc này Nam quốc dồi dào sung túc nhưng phải thu thập mấy chục vạn lương thảo vận chuyển đến phương Bắc chỉ sợ trong lúc đó không biết phải đói chết bao nhiêu binh sĩ.
Ban đêm Lục đại nhân cho triệu Tiểu Lộc Tử, Tiểu Lộc Tử thấy ngài hạ bút mà như rồng bay phượng múa viết một phong thư cho phép Tiểu Lộc Tử dùng ngọc bài của ngài ấy xuất cung, tôi đây giật mình mà dụi dụi hai mắt của mình đoạn giấu phong thư ấy vào ngực áo cưỡi Tiểu hắc của Lục đại nhân mấy đêm liền không ngủ vội vã đến Trang gia cận biên giới Tây Bắc cầu kiến Trang Chi Mộng.
Sau khi Trang Chi Mộng nhận được thư tín, trong vòng mấy ngày thu thập năm nghìn xe lương thảo, lại chuẩn bị mấy xe ngựa đồ đạc chống rét đưa đến Doanh địa phương Bắc của Thánh Thượng nữa.
Đến tận bây giờ Tiểu Lộc Tử cũng không dám tin Trang Chi Mộng có họ hàng với A Nhĩ Mộc lại trở giáo đi giúp Nam quốc, bất quá vô luận thế nào, Tiểu Lộc Tử đã lập được công lớn. Hiện giờ đi đến đâu người nào người nấy đều phải nịnh hót Lộc công công tôi đây vài câu.
Chính là lúc sau Thánh Thượng đẩy lùi địch đắc thắng quay về doanh trại, bệnh của Lục đại nhân lại không tốt.
Có một ngày Ngài ngủ đến nửa đêm đột nhiên chạy ra đại môn, ồn ào muốn đem Tĩnh Viên ngài đang ở dỡ bỏ, xây một cái bục diễn tuồng tại chỗ ấy, ở trên dựng một căn phòng để ở.
Thánh Thượng cũng rất kỳ quái, Người chỉ hời hợt thờ ơ mà trả lời một câu: Xây cho chắc một chút.
Rạp hát quái lạ thế này thật đúng là xây hiện ra rồi, Lục đại nhân vào đó ở phấn chấn đến hai ngày, Ngài chuẩn bị rất nhiều bộ diễn phục, đôi khi sẽ mặc diễn phục ra ra vào vào, buổi sáng còn là Trương Sinh, chiều đã thành Tiết Nhân Quý rồi (1)
Có một tối, Thánh Thượng ở trên thư phòng phê sổ, Tiểu Lộc Tử bưng một bát Song bì nãingự trù làm cho Thánh Thượng ăn khuya. Thánh Thượng ăn cười nói không tồi, bảo Tiểu Lộc Tử bưng một chén nữa cho Lục đại nhân.
Tiểu Lộc Tử xách thực hạp uyên ương trèo lên vũ đài Lục đại nhân ở, mới vừa vào sân liền sợ tới mức xoay người chạy lộn nhào ra ngoài.
Tiểu Lộc Tử hoảng hồn hơi định, cẩn thận suy nghĩ một chút, đánh bạo mò vào thấy bên trong chỉ có một nữ nhân một thân áo trắng, tóc tai bù xù, máu đen đầy mặt nhưng nhìn kỹ lại, đấy chẳng phải Lục đại nhân sao?
Tiểu Lộc Tử run rẩy hỏi: “Lục đại nhân à, ngài đây hôm nay hóa trang thành Kinh Mộnghay là Ly Hồn thế?”(2)
Lục đại nhân cười lạnh bài ra ba chữ từ trong kẽ răng: Đậu Nga Oan.(3)
Tiểu Lộc Tử một đầu mồ hôi lạnh mà ra khỏi cửa, nghĩ thầm để cho Thánh Thượng mỗi ngày đến nơi này của Lục đại nhân qua đêm không phải bị kinh hãi rồi, vì thế liền trở về bẩm báo đầu đuôi ngọn ngành cho Thánh Thượng.
Lúc ấy Thánh Thượng ung dung lật một tờ sách trên tay, nhàn nhạt hồi đáp một tiếng biết rồi.
Chính là ai ngờ tối đó, thời điểm Thánh Thượng đến vẫn là bị kinh hãi, ngày kế cũng không thể vào triều sớm, việc này khiến Tiểu Lộc Tử tôi đây phải rầu rầu rĩ rĩ.
Lại cách một ngày nữa, Thánh Thượng ban chỉ phong cung nữ lãnh cung Chu Nhân đã khuất bởi có công hộ giá làm Á thánh nữ, thiết lập miếu đường, chịu hương hỏa lễ bái. Có điều Lục đại nhân lại bị Phủ nội nhân phán có tội kinh giá, niệm tình ngài không biết Thánh Thượng thăm hỏi, do đó phán quyết nhẹ mười hèo.
Tóm lại chuyện này quả là làm cho Lục đại nhân ổn định vài ngày, tốt xấu ngài ấy cũng đã trúng mấy hèo, nằm úp sấp trên giường một mạch đến mấy ngày liền.
Cách mấy ngày cúng tế trong cung, Tiểu Lộc Tử hỏi Thẩm Hải Viễn có muốn dâng bài vị của Chu Nhân hay không, Thẩm Hải Viễn khinh miệt mà hừ một tiếng chẳng đáng thăm viếng.
Thẩm Hải Viễn rất không ưa Lục đại nhân, Tiểu Lộc Tử vài lần nghe gã cáo trạng Lục đại nhân, có một lần gã tức giận lắm nói Lục đại nhân vô duyên vô cớ mà đánh ngự y Vương Thủ Nhân mấy roi. Thánh Thượng nghe xong chỉ khẽ thở dài một hơi, nói: “Các ngươi cứ tránh y xa một chút, y chẳng qua là muốn tự tìm lấy phiền phức cho ta mà thôi.”
Thẩm Hải Viễn trầm mặc một hồi, rầu rĩ thưa một tiếng đoạn bỏ ra ngoài.
Sở dĩ mà Tiểu Lộc Tử cực kỳ khẳng định nói với Tiểu Đồng Tử hầu hạ tôi đây thế này, trong Hoàng thành không phải Thánh Thượng định đoạt đâu đấy, đoạn Tiểu Lộc Tử tôi chỉ vào sư tử đá trong Ngự Hoa Viên nói: “Nếu vị kia nói đầu sư tử này là vuông nha, Thánh Thượng tuyệt sẽ không nói là tròn đâu.”
Tiểu Đồng Tử há miệng thở dốc, giật mình nói: “Thật ạ?”
Tiểu Lộc Tử đắc ý dào dạt nói: “Cũng không phải, Thánh Thượng nhiều nhất nói một tiếng, người đâu, đem đầu sư tử này gọt thành vuông đi!”
Tiểu Đồng Tử nghe nói thế, liếc nhìn đầu sư tử đá một cái nghĩ nghĩ hình dạng vuông vuông của nó, làm một cái hành động lạnh rùng mình.
Kỳ thật trong đó còn có sự kiện Tông Bố Quách rớt hồn nữa, đến bây giờ gã nghĩ vẫn không hiểu, gã thử hơn một trăm phương thuốc trở đi không hề có sơ xuất quá tay nào đâu, như thế nào thiếu chút nữa đoạt mất mạng của Lục Triển Đình, cũng thiếu chút nữa là đi toi cái đầu của chính gã rồi.
Lục Triển Đình chết đi sống lại quả thực thành ác mộng của gã, hiện tại gã chỉ cần vừa nghe đến tên Lục Triển Đình thôi liền run cầm cập không ngừng, lúc trưa, gã từ ngoài cung trở về trực, xa xa nhìn thấy Lục Triển Đình đứng ở cửa biệt viện hướng về phía gã ngấm ngầm cười cười, gã sợ tới mức hồn phi phách tán chạy bò lăn bò lốc ra ngoài cung.
Lục Triển Đình sau lưng gã cười đến nghiêng ngửa, dọa Tông Bố Quách xong rồi y quyết định đi tìm Công Chúa trong vườn chơi. Nhưng chưa tìm được Công Chúa đã bị một nữ tử hắc y bó sát người bụm kín miệng, cô nương ta mang theo y vọt đến một chỗ trên giả sơn thạch.
Lục Triển Đình thấy Diệp Tuệ Lan đang chăm chăm nhìn mình, vành mắt đo đỏ, phiền muộn mà chớp mắt.
“Huynh nhất định không nhận ra ta rồi, đúng không?”
Lục Triển Đình cười, nghĩ thầm ai lại không nhận ra Đại tiểu thư cô đây chứ. Hai năm trước, Phó Thanh Sơn đặc biệt tìm văn võ đại thần trong triều đề cập với Diệc Nhân việc muốn đem Diệp Tuệ Lan tứ hôn cho Phó Thanh Sơn.
Diệc Nhân nghe xong chỉ cười nhạt nói một câu: “Nhân cao sơn ải (4), chưa đủ môn đăng hộ đối!”
Một hôn sự tốt như vậy đương kim Thánh Thượng cư nhiên lại không đồng ý, bởi vậy triều đình và dân chúng đều đoán Hoàng Thượng tám phần là coi trọng cô em vợ này rồi. Vì thế, rốt cuộc không ai đề cập việc hôn nhân cho Diệp Tuệ Lan nữa. Diệp Tuệ Lan ngược lại cũng lỗi lạc không bị ràng buộc, cô chạy khắp võ lâm hành hiệp trượng nghĩa, người khác nhiều nhiều ít ít đều phải kiêng kị cô nương ấy là em vợ của Hoàng Thượng, muội muội của đương kim Hoàng Hậu cùng Đại tướng quân trong triều, sở dĩ thế mà Diệp Tuệ Lan không đâu địch nổi, được một danh hào – Phất lan tiên tử.
“Huynh biết không, có người hạ độc hại huynh đấy, người nào người nấy cũng không biết là kẻ làm hại huynh là ai!” Vành mắt Diệp Tuệ Lan đo đỏ nói: “Ta thề phải cứu được huynh, ta sẽ không nuốt lời đâu, bổn cô nương sẽ dẫn huynh đi tìm thầy thuốc tốt nhất trên thiên hạ giúp huynh hồi phục trí nhớ!”
Lục Triển Đình ảm đạm cười nói: “Ký ức trước đây của ta rất không tốt sao? Nó không có gì vui?”
Diệp Tuệ Lan há miệng thở dốc đáp không được. Lục Triển Đình mỉm cười nói:” Nếu không vui, sao cô lại muốn cho ta nhớ lại, không phải khiến ta khó xử sao?”
Diệp Tuệ Lan hất đôi mày đen nhánh nói: “Vậy huynh cứ tùy cho người ta hại huynh? Không được, chí ít bổn cô nương phải cứu huynh ra trước, đạo lý sẽ bàn với huynh sau!”
Lục Triển Đình chớp mắt nói: “Ta với cô chơi một trò nhé?” Y không đợi Diệp Tuệ Lan đáp ứng đột nhiên cơ thể ngã về phía sau rơi xuống khỏi giả sơn. Diệp Tuệ Lan hét lên một tiếng, chính là Lục Triển Đình vẫn chưa rơi xuống đất đột nhiên có một bóng đen xông ra, Lục Triển Đình chắc chắc chắn chắn mà ngã ở trên người người nọ. Thẩm Hải Viễn mặt không biểu cảm giúp đỡ y đứng lên, Diệp Tuệ Lan trông thấy bốn phía còn tỏa ra bóng đen nữa, há mồm líu lưỡi, Lục Triển Đình ngửa đầu cười hỏi: “Chơi được không?”
Thân thể Diệp Tuệ Lan nhảy vọt lên, vài cái nhún nhảy liền biến mất bặt vô âm tín, trong gió truyền đến thanh âm của cô nương ta: “Huynh chờ đó đi, bổn cô nương đi tìm người giúp đỡ!”
* * *
Lục Triển Đình duỗi thắt lưng một cái, ngáp lên ngáp xuống dự định tìm một chỗ ngủ một giấc. Y mới vừa trèo lên vũ đài của mình chợt nghe thấy một hồi âm thanh của chuông bạc, nhíu mày, y lại không có khinh công, hiện tại phải nhảy xuống cũng không còn kịp rồi.
Cuối sân khấu một tiểu nam hài đội mũ hổ chạy đến, bộ dạng trắng ngần, trên cổ tay nhỏ tròn tròn mập mập buộc một cái vòng lục lạc bạc, đi đến đâu cũng kêu leng keng leng keng. Nó giương hai tay bổ nhào tới trước, hung hãn đâm đầu vào bụng Lục Triển Đình, sau đó ngẩng đầu vẻ mặt vô tội mà nhìn Lục Triển Đình đang ôm bụng kêu đau. Lục Triển Đình nhìn ngũ quan xinh xắn độc nhất vô nhị của tiểu nam hài với Diệc Nhân, hai hàng lông mày thu lại thầm nghĩ trong lòng vợ chồng Diệc Nhân đoan trang vô cùng, tiểu quỷ này rốt cuộc giống ai?
“Sư phó, Mẫu hậu nói Bổn thái tử đã chừng năm tuổi rồi, sau này đi học nên do sư phó thầy đến dạy thôi.”
Lục Triển Đình gãi đầu cười nói: “Mẫu hậu ngài có lầm hay không, ta chữ còn không biết một chữ, dạy ngài thế nào đây?”
Tiểu nam hài đột nhiên gần sát mặt Lục Triển Đình, đôi con ngươi đen láy giống một dạng như công chúa nhìn chằm chằm Lục Triển Đình, kéo dài thanh âm nói: “Mẫu hậu nói sư phó ưa nói dối, thói quen không tốt nha!”
“Được được được!” Lục Triển Đình bất đắc dĩ mà đẩy khuôn mặt nhỏ nhắn dán đến quá gần mình ra, nói: “Vậy đầu tiên dạy ngài thơ nha!” Y ho khan một tiếng thì thầm: “Vụ thất lâu thai, nguyệt mê tân độ, đào nguyên vọng đoạn vô tầm xử. .....”
Tiểu nam hài đột nhiên cắt ngang y hỏi: “Đào nguyên là địa phương nào?”
“Là nơi mà chó ở trong thế giới của sói, một địa phương khó mà tìm được!”
“Thầy là nói chuồng chó sao? Thế sao lại khó tìm, Bổn thái tử biết chuồng của Công chúa ở đâu đấy!”
Lục Triển Đình không kiên nhẫn nói: “Cái chuồng chó này tương đối đặc biệt, bởi vì trồng rất nhiều đào.”
“Vì sao phải trồng đào?!”
Lục Triển Đình kéo dài mặt nói: “Bởi vì ta thích ăn đào!”
“Nhưng Bổn thái tử thích ăn táo!”
Lục Triển Đình ngáp một cái, kéo ngoại y rụt cổ nằm trên bậc thềm. Tiểu nam hài nói cái gì nữa y cũng không quan tâm, cách một hồi đã ngáy khò khò rồi. Tiểu nam hài đi đến bên cạnh y, kéo lỗ tai y thét lớn vào đó: “Vì sao không trồng táo?!”
Lại là một tối đầu mùa xuân, trăng tròn như gương, sương mù nhấp nhô, thướt thướt tha tha che lấp dáng liễu lưa thưa bên đò Hoa Đào. Tuyết trên núi tan thành nước, bí mật mang theo sáp mai tuôn rơi chầm chậm mà đến, gió xuân hàn se lạnh khẽ mân mê mặt nước, cười hỏi vì sao mà đến.
Trong sông con cá nhảy ra mặt nước, nhả bong bóng nói rằng: “Vì đâu mà đến cũng không quan trọng, ngàn vạn lần đừng tìm đến Đào nguyên, nơi đây nào có địa phương ấy đâu.”
Trăng mờ bến cũ
Kết thúc chính văn
(1) Tiết Lễ (薛禮, 613-683),tự Nhân Quý (仁貴, còn đọc là Nhơn Quý), là một danh tướng thời nhà Đường, phục vụ qua 2 triều vua Đường Thái Tông và Đường Cao Tông. Ông được phong soái trong cả hai thời kì chinh Đông và một thời gian của thời kì chinh Tây cùng Tiết Đinh San. Ông được biết đến nhiều bởi hình tượng nhân vật tiêu biểu trong văn hoá phim ảnh và kinh kịch Trung Quốc. Ông đồng thời là nền tảng cho Tiết Gia Quân và tất cả nhân tài nhằm giữ vững hoà bình cho Trung Quốc cổ đại.
(2) Mẫu đơn đình (phồn thể: 牡丹亭; bính âm: Mǔ dān tíng) hay còn gọi là Hoàn hồn ký (Trung văn giản thể: 还魂记; Trung văn phồn thể: 還魂記; bính âm: Huán hún jì) hay Đỗ Lệ Nương mộ sắc hoàn hồn ký (Trung văn giản thể: 杜丽娘慕色还魂记; Trung văn phồn thể: 杜麗孃慕色還魂記; bính âm: Dù lì niáng mù shǎi huán hún jì) là một trong những vở kịch nổi tiếng trong lịch sử sân khấu Trung Quốc, do nhà soạn kịch nổi tiếng thời kỳ nhà Minh là Thang Hiển Tổ viết năm 1598 mà đến nay vẫn được người Trung Hoa nghiên cứu dựng lại và diễn xướng.
Vở kịch Mẫu đơn đình gồm 55 màn thường được chia làm ba hồi: Kinh Mộng, Hồi Sinhvà Viên Giá, thời gian diễn xuất tổng cộng lên tới hơn 20 giờ. Gần đây có nhà Côn kịch cải biên thành 12 đề mục như Du Viên, Kinh Mộng, Tầm Mộng, Ly Hồn, Minh Phán, Thập Hoạ, Khiếu Hoạ, U Cấu, Minh Thệ, Hồi Sinh, Hôn Tẩu.
(3) Đậu Nga oan (tên đầy đủ là “Cảm thiên động địa Đậu Nga oan”, nghĩa là: Nỗi oan của Đậu Nga cảm động đến trời đất), viết sau năm 1291 đời Nguyên Thế Tổ, tức khi Quan Hán Khanh đã về già. Đây là vở tạp kịch tiêu biểu và xuất sắc nhất của ông. Nội dung kể về một người đàn bà bình thường chết oan, khiến trời đất cũng phải rung động; phản ánh tinh thần phản kháng quyết liệt của nông dân đối với ách thống trị của nhà Nguyên
(4) “Nhân cao sơn ải”: Nhân-người, sơn-núi, ải-thấp, cao-cao. “Sơn” cũng có thể là “Sơn” trong “Phó Thanh Sơn”:D
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.