Nguyệt Minh Thiên Lý

Chương 24: Canh Một

La Thanh Mai

23/05/2021

Cung Thái Cực rất oi bức, bốn góc để bồn băng, khối băng chậm rãi hòa tan, tiếng nước nhỏ tong tong quanh quẩn giữa khoảng không ở điện các.

Lần đầu Lý Đức tỉ mỉ dò xét nhìn Dao Anh, mắt phượng cau lên, khóe mắt nhíu lại những nét chân chim.

Dao Anh nhận ra nỗi hoài nghi và cảnh giác của ông, sắc mặt vẫn như thường. Nàng biết Lý Đức đa nghi không nên nói mấy lời này, nhưng việc đã đến nước này, nàng sắp gả xa cũng không còn gì kiêng kỵ.

Trước khi đi, nàng định chuẩn bị tốt cho Lý Trọng Kiền và Tạ Quý phi.

“Cha.” Dao Anh nhìn thẳng vào Hoàng đế đang một vẻ âm trầm trước long án, “Năm đó ngài và Tạ gia kết minh, có hứa nếu thành đại nghiệp, chắc chắn sẽ cùng Tạ gia chung phú quý, Tạ gia dốc sức toàn tộc giúp ngài chiêu binh mãi mã, giúp ngài thu phục quận Ngụy, liên hợp mấy đại thế gia Trịnh gia, Thôi gia, Tiết gia, Triệu gia, đề cử ngài lên Đại tướng quân, đây là việc thứ hai.”

Lý Đức không lên tiếng.

Dao Anh dừng một lát, nói tiếp: “Cậu của con Tạ Vô Lượng đã chết, già trẻ nữ ấu Tạ gia uống thuốc độc tự vận, Tạ gia không còn huyết mạch sót lại, năm đó những tộc lão Tạ thị kết minh với ngài đều không còn… Nhưng mẹ vẫn còn sống, bà là con gái Tạ gia, anh trai con là cháu ngoại Tạ gia, con là cháu gái Tạ gia.”

Nàng nói từng chữ từng chữ, “Con, Lý Dao Anh, lấy tư cách là cháu gái ngoại của Tạ gia, yêu cầu Lý Đức quận Ngụy thực hiện lời hứa năm đó.”

Lý Đức híp mắt, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.

Dao Anh nói tiếp: “Khi cậu còn sống từng dặn dò anh trai, đừng dùng tình cảm xưa tìm tới Thánh thượng đòi hỏi thứ gì, bởi vì người hiểu rõ, Thánh thượng đã có lòng bội ước từ lâu, buộc Thánh thượng thực hiện lời hứa sẽ chỉ chọc giận Thánh thượng, khiến cuộc sống của mẹ và anh càng khổ sở hơn.”

“Cậu là một quân tử, lòng mang thiên hạ, trái tim giúp đỡ xã tắc, người vì đại cục mà cân nhắc, không để thứ mình được mất trong lòng.”

Dao Anh dừng lại, ánh mắt lạnh trong suốt rơi vào mặt Lý Đức: “Là cậu rộng rãi, không phải là lý do để ngài thất tín.”



Tạ Vô Lượng giỏi xem tướng người, năm đó ông chỉ gặp Lý Đức một lần đã lập tức nhận định người đàn ông nghèo túng này sẽ thành kiêu hùng đánh vỡ thế cục Trung Nguyên chia cắt, nguyện kết minh với Lý gia.

Nhưng ông kiên quyết phản đối em gái Tạ Mãn Nguyện gả cho Lý Đức.

Nhân khẩu dòng chính của Tạ gia ít ỏi, anh em Tạ Vô Lượng sống có nhau, Tạ Mãn Nguyện chưa ra khỏi Kinh Nam một bước, ngây thơ đơn thuần, vặn hỏi anh mình: “Anh nói Lý Đức là hào kiệt có một không hai, vậy sao không cho phép tộc lão hứa hôn? Không phải anh hay than thở rằng nhà mình không có nhi lang lãnh binh đánh trận sao?”

Tạ Vô Lượng đáp: “Muội muội, Lý Đức năng chinh thiện chiến, trị quân nghiêm minh, rất giỏi lung lạc lòng người, dám phá rào mà trọng dụng con cháu hàn môn, ta nguyện đi theo phụ tá hắn, sau này nhất định hắn có thể thành đại nghiệp, trở thành một quân vương tốt thanh minh cẩn thận, nhưng có điều không có nghĩa hắn là người chồng tốt. Mặt khác, Tạ gia ta trăm năm gia truyền, canh giữ một phương, che chở bách tính, đã thanh quý cực kỳ, không cần dùng ngoại thích để mưu cầu vinh hoa phú quý.”

Tạ Mãn Nguyện gấp gáp nói: “Sao anh biết Lý Đức không phải là một người chồng tốt? Vợ chàng xuất thân thấp hèn, chết trong chiến hỏa, chàng liều chết báo thù cho vợ, người người đều nói chàng là người trọng tình trọng nghĩa.”

Tạ Vô Lượng lắc đầu thở dài: “Muội muội, em không hiểu Lý Đức, hắn chỉ trọng tình trọng nghĩa với bộ hạ hắn, tùy tùng của hắn.”

Tạ Mãn Nguyện không hiểu lo lắng của Tạ Vô Lượng, cho rằng tất cả đều là cớ không cưới của huynh trưởng, rầu rĩ không vui. Thấy em gái không bị thuyết phục, Tạ Vô Lượng lại đi thuyết phục họ hàng: “Lý Đức xuất thân từ gia tộc quyền thế, từ lúc khởi binh đến nay đều trọng dụng đại tướng có xuất thân hàn môn, hoặc là có quan hệ thông gia với Lý gia, rất đề phòng thế gia, nếu Tạ gia phụ tá hắn, sau này nhất định vô cùng vinh hoa, nhưng nếu Tạ gia dùng quan hệ thông gia tiến thêm một bước, sẽ chỉ dẫn tới tai hoạ.”

“Có thể gả Nhị nương cho em trai của Lý Đức, cháu của Lý Đức, duy nhất không thể gả cho Lý Đức!”

“Hứa hôn Lý Đức, không khác gì lấy hạt dẻ trong lò lửa!”

Người trong tộc Tạ thị cho rằng Tạ Vô Lượng hoàn toàn lo lắng vô cớ, Lý Đức chủ động cầu hôn, tai hoạ gì chứ? Khăng khăng thông gia với Lý gia.

Tạ Mãn Nguyện mới biết yêu, một lòng lưu luyến si mê Lý Đức, không ăn không uống vì chàng, gầy đi trong thấy.

Lý gia lần lượt cầu đến Tạ Vô Lượng, thề nặng nếu cưới được Tạ Mãn Nguyện vào cửa, nhất định kính trọng có thừa, không để nàng bị một chút ấm ức. Tạ Vô Lượng chỉ có một người em gái Tạ Mãn Nguyện, thực sự không đành lòng nhìn nàng mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, thấy Lý gia thái độ thành khẩn, đành đồng ý để em mình gả đi.

“Thôi được, chỉ cần anh còn sống một ngày, sẽ có thể che chở cho em một ngày.”

Ngày cưới, mẹ con Đường thị và Lý Huyền Trinh đột nhiên xuất hiện ngay bữa tiệc, Tạ Mãn Nguyện ngạc nhiên không biết nên phản ứng thế nào.

Tạ Vô Lượng dẫn Tạ Mãn Nguyện đi, thở dài một tiếng, căn dặn: “Muội muội, nhớ kỹ, không nên làm khó Đường phu nhân và con trai cô ta. Em làm khó mẹ con họ, Lý Đức sẽ không xa lánh em nhưng hắn sẽ từng việc từng sự nhớ kỹ trong lòng, cho đến ngày hắn không chịu được nữa.”

Tạ Mãn Nguyện lòng rối loạn, nhớ kỹ lời anh dặn, sau này trong nhà tuy không tránh khỏi tranh chấp miệng mồm với Đường thị, nhưng chưa hề gia hại mẹ con họ.

Ai mà ngờ, Đường thị ôm cái thai tự thiêu mà chết.

Bà vừa chết, Lý Đức một đêm đầu bạc, hoàn toàn vắng vẻ Tạ Mãn Nguyện.



Tạ Mãn Nguyện lòng như tro lạnh.

Tạ Vô Lượng lại tìm tới em gái, hết lần này đến lần khác không sợ phiền phức dặn dò bà: “Muội muội, đừng nhắc lại minh ước năm đó với Đại tướng quân, nhớ kỹ, một chữ cũng đừng nhắc!”

Ba năm sau, Tạ Vô Lượng lấy thân yếu đuối bệnh tật của mình thủ vững Kinh Nam.

Lúc thành phá, ông bảo bộ hạ cắt đầu mình hiến địch. “Nói với Nhị nương, đừng thương tâm vì ta, Nhi lang Tạ gia, vốn nên làm vậy!”

“Nhị nương, sau này anh không còn có thể che chở em. Tự chăm sóc mình cho tốt, chăm sóc Hổ Nô và Thất Nương, đừng để Hổ Nô theo võ, đừng tìm Lý Đức nhắc chuyện minh ước.”

“Anh đi.”



Từ hôm Tạ gia hủy diệt cho tới nay, trọn vẹn mười một năm.

Dao Anh rõ ràng vì sao Tạ Vô Lượng để lại di ngôn đó.

Vì ông hiểu rõ Lý Đức.

Đường thị đã chết, minh ước hai nhà Lý, Tạ thành tấm bùa đòi mạng Tạ Quý phi, chỉ cố gắng hết sức không đả động đến thì ba mẹ con mới giữ được tính mạng.

Tạ Quý phi không đề cập tới, Lý Trọng Kiền không đề cập tới, Lý Đức không tự bóc sẹo mình.

Vẻ như họ cũng đã quên đi lời hứa năm đó.

Các dòng họ danh giá giàu có trong triều ngày xưa thân thiết với Tạ gia biết chỗ kiêng kị của Lý Đực cũng đều ăn ý không nhắc đến Tạ gia.

Tất cả đã quên Tạ gia.

Quên Nhi lang Tạ gia nhiều đời hi sinh trên chiến trường.

Quên anh linh chôn xương tha hương.

Quên mộ tổ Tạ gia xanh cỏ hoang ở Kinh Nam.

Quên Tạ Vô Lượng dù người yếu đuối vẫn còn nguyên tâm huyết dốc hết cho bình định loạn thế, bôn ba khắp nơi.

Dao Anh không quên.

Không chỉ bởi vì nàng là cháu gái ngoại của Tạ gia, mà bởi vì nàng sinh trong thời loạn, lớn lên trong thời loạn, năm tuổi từng lưu lạc, trong ký ức có quá nhiều khoảnh khắc cốt nhục tách rời, sinh ly tử biệt. Sơn hà vỡ vụn, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.

Dao Anh cũng là một người mạng như cỏ rác giãy dụa trong thời loạn để sống sót, nàng kính nể Chu thị năm đó ngăn cơn sóng dữ, kính nể Tạ gia đời đời kiếp kiếp hy sinh thân mình vì nạn nước, xem chết chợt như thuộc về, kính nể người cậu Tạ Vô Lượng dù yếu ớt cũng đầy ý chí bất diệt giúp đỡ xã tắc. Chính bởi vì đã từng có tiên tổ Chu thị, có Tạ gia, có vô số anh hùng trong lúc sơn hà bị bao vây kiên quyết dứt khoát đứng ra ném đi đầu mình, vẩy đi máu nóng bảo vệ dân đen, mới có thể đổi lấy trị an thái bình, đổi lấy năm tháng bình yên cho trăm họ.

Có người kính ngưỡng Tạ gia. Nhưng càng nhiều hơn những người không thể hiểu nổi tổ huấn của Tạ gia, chế giễu Tạ gia đời đời kiếp kiếp cổ hủ ngu trung, không biết tự lo cho bản thân, chỉ biết mang binh đánh giặc, mới trả giá bằng mười vạn quân Tạ gia toàn bộ oanh liệt rồi mai một, để công tử thế gia Tạ Vô Lượng không thể không hạ thấp mình lui tới với dân buôn, người đầy mùi tiền.

Dao Anh từng nghĩ, nếu cậu Tạ Vô Lượng còn sống, chắc chắn nàng sẽ khuyên cậu tự vệ, trù tính cho Tạ gia. Vì nàng chỉ là một người bình thường muốn sống tốt bên cạnh người thân mình.

Tạ Vô Lượng sẽ không nghe theo đề nghị của nàng, cậu sẽ chỉ cười một tiếng cho qua.

Nhi lang Tạ gia, không phải hạng người ham sống sợ chết.

Vì nước vì nhà mà chiến đấu, chết có ý nghĩa.

Vì thiên hạ, vì chúng sinh, vì lê dân, chỉ là không vì mình.

Tạ gia như thế, đã triệt để đứt đi huyết mạch.

Như tan thành khói, biến như mây.



Ngày này mười một năm sau, Dao Anh đứng trước mặt Lý Đức, trên đại điện rộng lớn ở điện Lưỡng Nghi, từng chữ nói: “Thánh thượng, con không phải lấy thân phận nữ lang của Lý gia khẩn cầu thương hại của ngài, mà là lấy thân phận cháu ngoại nữ của Tạ gia trung với quân vương đòi hỏi một công đạo!”

“Mẹ của con là huyết mạnh duy nhất trên đời này của Tạ gia, cậu con cũng không cầu gì khác, chỉ hi vọng ngài đối xử tốt với mẹ, ngài từng thề sẽ chăm sóc tốt cho mẹ, Thánh thượng, ngài làm được sao?”

Chữ chữ lệ máu, mạnh mẽ từng từ.

Lý Đức không nói, lẳng lặng nhìn Dao Anh.

Khói vẫn nhè nhẹ phun lành lạnh từ lư hương toan nghê.

Dao Anh đã hết sức chống đỡ, cả người run rẩy, cố đứng vững người nói tiếp: “Bút thứ ba, là con vì anh trai.”

Nàng kéo khóe miệng: “Cha à, năm đó người trong tộc Lý gia ủng hộ lập anh làm thế tử, Đường hoàng hậu vì thế tranh chấp với mẹ, nữ nhi muốn hỏi ngài một câu.”

Sắc mặt Lý Đức vẫn âm trầm như nước, dò xét trong mắt phượng dần giảm, thay vào là sự kinh ngạc và chút gì khó tả: “Thất Nương muốn hỏi gì?”

Dao Anh bình tĩnh: “Cha, từ đầu đến cuối, có phải ngài chưa hề từng nghĩ sắc lập anh con làm thế tử đúng không?”

Lý Đức giật mình, vẻ mặt càng thêm chấn kinh.

Dao Anh cười lạnh: “Quả là thế.” Nàng mỉa mai: “Cha tính toán rất giỏi, từ một khắc biết được Đường hoàng hậu và huynh trưởng còn sống thì ngài chắc chắn đã định huynh trưởng là người thừa kế rồi, nhưng khi đó ngài còn chưa khôi phục nguyên khí cần dựa vào Tạ gia, ngài sợ Tạ gia hãm hại Đường hoàng hậu, cố ý vắng vẻ Đường hoàng hậu, để mẹ nghĩ lòng ngài còn có mẹ.”

Đây là một trong những nguyên nhân sau này Tạ Quý phi điên điên khùng khùng: Bà cho là Lý Đức yêu bà.

“Sau này cha lông cánh đầy đủ, không cần e ngại Tạ gia nữa. Ngài đã thu hoạch được sự ủng hộ của thế gia, giữa các phe hàn môn thế gia theo chân ngài không ngừng xung đột, ngoại tổ anh em con là Tạ gia, ngài cố tình vờ như không thể lựa chọn giữa anh và huynh trưởng, để mà tê liệt thế gia, cân bằng phe phái.”

Lý Đức làm mỗi một việc đều cân nhắc sâu xa, vì đại cục ông có thể hi sinh tất cả, thậm chí không tiếc kéo Lý Trọng Kiền Lý Huyền Trinh nhỏ tuổi vào vũng nước đục tranh chấp thế tử.

Dao Anh nhắm mắt: “Đáng thương cho anh trai con vẫn cho rằng cha từng đã thật sự ký thác kỳ vọng với anh ấy, để được một câu khích lệ của cha, mỗi ngày anh khổ đọc thi thư, chuyên cần võ nghệ… Thì ra chỉ có hư danh…”

Lý Trọng Kiền vẫn cho là chuyện tranh thế tử của hắn và Lý Huyền Trinh dẫn đến cái chết của Đường thị, từ đó khiến cho Lý Đức chán ghét hắn và Tạ Quý phi, tinh thần tuổi trẻ sa sút đau khổ, không biết tất cả chẳng qua là kế sách của Lý Đức!

Nghệ thuật dùng lòng người của Đế vương, lãnh khốc thế đấy.

Chu thị tiền triều diệt vong trong tay thế gia, Lý Đức* luôn kiêng kị họ, chưa từng chân chính tín nhiệm họ, để chèn ép thế gia, đến Đường thị và Lý Huyền Trinh đều thành quân cờ trong tay ông.

*nguyên gốc: Lý Huyền Trinh, chắc nhầm

Đời này ông chỉ thích một người là Đường thị, ông yêu bà, kính bà, cũng lợi dụng bà. Trong hậu cung Vinh phi kia xuất thân thấp hèn cũng là một quân cờ của Lý Đức, phần lớn hậu phi là con gái thế gia, Vinh phi đó chỉ để cân bằng hậu cung.

Dao Anh đứng trước long án, ánh mắt rơi trên tóc mai muối tiêu của Lý Đức. “Lý Đức, là con cái của ngài, là bi ai lớn nhất của anh trai và con trong đời này.”

Lý Đức cười nhạt, như tự giễu, lại như không thèm để ý.

Dao Anh cũng không thèm để ý phản ứng của ông, “Vì quân vương ngài, có thể lãnh khốc vô tình, có thể không từ thủ đoạn, có thể mặt dày vô sỉ, có thể dùng thủ đoạn tàn bạo để đạt mục đích, chỉ cần làm trăm họ tin phục, thống trị hòa bình trị an lâu dài, dân chúng yên ổn ăn đủ no mặc đủ ấm, thì ngài không cần lo bị lật đổ.”

“Chu thị tiền triều nóng lòng muốn thoát khỏi vòng tay của thế gia, muốn cải cách lại thống trị, đề bạt hàn môn, cố gắng dùng khoa cử chèn ép thế gia, kết quả bị thế gia làm mất thực quyền, Mạt đế là hôn quân, kích thích mâu thuẫn, khởi dậy chiến tranh, dân chúng lầm than, các nơi khởi nghĩa không ngừng, nhưng mà chân chính diệt vong Chu thị là thế gia phản loạn.”

Nếu không phải bởi danh gia vọng tộc hùng cứ một phương ở các nơi đồng loạt khởi nghĩa, sao Mạt đế có thể bị ép chạy về Nam để cuối cùng chết dưới tay phản thần?

Dao Anh nhìn Lý Đức: “Cha, một khắc ngài và Tạ gia đạt thành minh ước thì đã nghĩ kỹ phải chèn ép Tạ gia thế nào rồi. Dù cho không có Đường hoàng hậu, mẹ vẫn sẽ bị ngài vắng vẻ, anh vẫn không chiếm được lòng yêu thích của ngài.”

Lý Đức thu hồi vẻ mặt cười mà như không cười, mãi thật lâu không lên tiếng.

Dao Anh đối mặt với ánh mắt thâm trầm nhìn không ra vui giận của ông, ánh mắt nàng như một hồ nước tĩnh lặng: “Thánh thượng, những món nợ này, ngài tính trả thế nào?”

Một chùm nắng sáng trong tràn qua song cửa sổ, lọt vào đại điện u ám, lồng lên người Dao Anh. Giống như trong đêm yên tĩnh nặng nề, sương khói lãng đãng, hoa lê nở rộ đầy cây dưới ánh trăng đêm mênh mông.

Nhân gian trên đời, ngân hà thấu rõ.

Lý Đức nhìn Dao Anh, chợt nhớ tới một người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyệt Minh Thiên Lý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook