Chương 33: Hạ Độc
La Thanh Mai
25/05/2021
Giữa cánh đồng tuyết mênh mông, sừng sững đứng những gò núi chập trùng, một khúc sông thanh tịnh từ trong sơn cốc uốn lượn chảy ra mảnh đất bằng.
Từng chiếc lều cắm cạnh bờ sông rải rác bên gò núi như biến mất trong tuyết, công chúa Văn Chiêu Khả Hãn cưới từ Đại Ngụy đã đến, người trong lều chen chúc chạy ra, vui mừng khôn xiết.
Trước lều đầy ắp người, nói cười khắp nơi.
Ngôn ngữ xa lạ, giọng điệu xa lạ.
Hai anh em Lý gia đứng trước nha trướng, như không nói gì.
Giống như mấy năm trước, khi họ phát hiện thân phận của nhau, đứng ở mũi thuyền, yên lặng nhìn đối phương.
Mỏm đá Xích Bích, khói sóng mịt mù.
Cửa gỗ nha trướng mở ra, Khả Hãn Diệp Lỗ bước ra, ánh mắt rơi xuống Dao Anh dù lấm bụi phong trần vẻ mặt mệt mỏi vẫn không che đậy dung mạo xinh đẹp, vui sướng xoa tay, trên khuôn mặt ngang dọc nếp nhăn già nua, vỗ bả vai Lý Huyền Trinh cười nói: “Văn Chiêu công chúa đã bình an đến, Thái tử có thể yên tâm.”
Nói xong, không đợi Lý Huyền Trinh mở miệng, ân cần kéo rèm, mời Dao Anh vào.
Dao Anh nhìn thẳng, bước qua Lý Huyền Trinh vẻ mặt đầy âm u vào nha trướng.
Sau khi Lý Đức định hôn kỳ, Lý Huyền Trinh dẫn quân đi Lương Châu, lúc này hắn vốn nên trấn thủ Lương Châu, sao lại theo Khả Hãn Diệp Lỗ về bộ lạc Diệp Lỗ nhỉ? Chả nhẽ hắn phải tận mắt xác nhận nàng với Khả Hãn thành hôn mới yên tâm?
Khả Hãn Diệp Lỗ theo vào nha trướng, chân tay như có phần luống cuống, cười khan hai tiếng, nói: “Công chúa mệt nhọc cả một đường, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, đêm mai cử hành hôn lễ.”
Lão nói tiếng Hán không sõi, từng chữ chậm chạp.
Dao Anh rũ mắt không nói, lộ ra mỏi mệt không chịu nổi.
Khả Hãn Diệp Lỗ nhìn cần cổ nàng lộ ra một phần da thịt non mềm tuyết trắng, thầm nghĩ chắc chắn còn trơn mềm hơn mỡ dê, hận không thể lập tức nếm thử, lại thấy hai đầu lông mày nàng vô cùng mệt mỏi, đau lòng không thôi, hẳn công chúa người Hán xấu hổ, chú trọng lễ nghi, tuổi lại bé, không thể lỗ mãng quá nàng sẽ sợ, xoa xoa đôi bàn tay, dẫn người rời đi.
Màn cửa vừa mới khép lại, Dao Anh liền ngã ngồi trên nệm chiếu, Talie và A Y quỳ một bên, gỡ đám hoa trâm nặng nề trên tóc nàng xuống.
Talie đồng tình nói: “Công chúa, dù Khả Hãn tuổi đã già, nhưng thân thể còn tráng kiện, lại rất thương tiếc ngài. Nô nghe người Diệp Lỗ nói, Khả Hãn chưa từng quan tâm vị phu nhân nào tỉ mỉ vậy đâu.”
Dao Anh không nói, gỡ mớ trâm ngọc trên tóc hết xuống, xõa mớ tóc dài đen nhánh. Cả người xương cốt đau nhức, nàng chẳng muốn nghĩ gì cả, nằm dài lên giường, chợp mắt.
Ngủ một giấc ngon, ngủ đủ dưỡng đủ sức, mới có thể đối phó hoàn cảnh xa lạ này.
Màn cửa có tiếng động, một thanh loan đao hình trăng khuyết đẩy rèm ra, gió tuyết tràn vào, ủng da màu đen bước vào nha trướng.
Dao Anh nghe tiếng, mở to mắt, quét qua đôi giày kia, ra hiệu Hồ tỳ và Tạ Thanh ra ngoài. Trong trướng chỉ còn lại nàng và Lý Huyền Trinh.
Dao Anh vẫn cuộn trên giường, tóc xanh dày đẹp buông như thác nước, phủ kín tấm thảm nỉ, như một con mèo lười biếng. “Huynh trưởng muốn ở lại xem lễ à?” giọng điệu bình bình thản thản, thật giống như không phải nàng sắp gả cho một thủ lĩnh dị tộc đang dần già đi.
Đôi ủng đen đi tới trước mặt Dao Anh, Lý Huyền Trinh cúi người, níu cổ tay nàng, bắt nàng ngẩng đầu, mắt phượng không chớp chằm chằm nhìn nàng, từng chữ nói: “Thất muội, ta cho muội thêm một cơ hội lựa chọn.”
Dao Anh nhíu mày, ánh mắt trong trẻo. “Được, ta chọn huynh trưởng, huynh trưởng có thể mang ta về Trường An sao?”
Lý Huyền Trinh ngây ngẩn cả người.
Dao Anh cười một tiếng, trào phúng nói: “Huynh trưởng, chuyện tới mức này, ngài không còn có thể cho ta cơ hội lựa chọn nữa, Diệp Lỗ không thất ước, mai đã là hôn lễ rồi, chả nhẽ huynh trưởng muốn hủy quan hệ ngoại giao hai nước chăng?”
“Ngài không phải là người như thế.” Lý Huyền Trinh không làm được chuyện này, sẽ không vì một mình nàng mà đắc tội Diệp Lỗ, Lý Đức tức giận, nàng cũng đâu phải Chu Lục Vân.
Dao Anh liếc về phía màn cửa, “Ngài cũng không có năng lực đó.” Đây là địa bàn Diệp Lỗ, hắn không dẫn nàng đi được.
Lý Huyền Trinh lặng thinh nhìn Dao Anh, trong mắt phượng mạch nước ngầm cuồn cuộn.
“Huynh trưởng, năm đó ta chọn rồi, ta là em gái của Lý Trọng Kiền. Nếu huynh trưởng hãm hại anh trai ta, thì ta và ngài không cùng tồn tại.”
Ngón tay Lý Huyền Trinh siết chặt.
Lúc ấy ngón tay hắn siết chặt cần cổ yếu ớt của Dao Anh, chỉ cần hắn nhấn thêm một chút lực, nàng sẽ chết ngay trên tay hắn.
Hắn và Lý Trọng Kiền, nàng chỉ có thể chọn một. Hoặc là triệt để đoạn tuyệt quan hệ với Lý Trọng Kiền, Tạ Mãn Nguyệt, dùng thân phận A Nguyệt sống sót, hoặc là cùng chết với bọn họ.
Đến khí còn không thở nổi, con bé vẫn không chút do dự chọn Lý Trọng Kiền.
Mấy năm qua hắn lần lượt khó xử Lý Trọng Kiền, lần lượt buộc nàng lựa chọn, biết rất rõ đáp án hắn muốn nghe nàng sẽ không nói ra, hắn vẫn lần lượt hỏi.
Dao Anh cúi đầu, đầu ngón tay lạnh buốt từng chút từng chút gỡ ngón tay hắn.
Nàng từng muốn nói đạo lý với Lý Huyền Trinh, sau này phát hiện tất cả đều phí công, trước mặt kẻ mạnh, đạo lý của kẻ yếu là thứ vô dụng nhất.
Một câu của Đường thị “Giết sạch bọn chúng” là tâm ma của Lý Huyền Trinh, Tạ Mãn Nguyện, Lý Trọng Kiền, Lý Đức, người trong họ Tạ thị, Lý thị, cho dù có vô tội vẫn trừng phạt như có tội, đều chạy không khỏi.
Nên nàng không muốn phí lời nữa.
Lý Huyền Trinh là mệnh con trời thì sao nào?
Lý Trọng Kiền vĩnh viễn không bỏ rơi nàng dù thế nào, nàng cũng vĩnh viễn sẽ không từ bỏ Lý Trọng Kiền, nếu đúng là đến đường cùng, cùng lắm thì cùng Lý Huyền Trinh chết chung.
Lý Huyền Trinh nhìn Dao Anh, không nói lời nào, không nhúc nhích, khuôn mặt tuấn dật hiện mấy phần dữ tợn.
Dao Anh dựa vào bên giường, cằm gối lên cánh tay mình, vẻ lạnh nhạt. “Ta mệt lắm, huynh trưởng tự nhiên.”
Nàng nhắm mắt lại, lông mi dài run rẩy, chỉ sau chốc lát như ngủ thiếp đi thật, hô hấp đều đều.
Lý Huyền Trinh đứng trong trướng, sóng xô mãnh liệt trong mắt, hai tay từ từ nắm chắc thành quyền.
Hắn không nên đi Xích Bích. Thế sẽ không gặp nàng, sẽ không sinh lòng thương tiếc, sẽ không cần phải nghĩ muốn chăm sóc nàng thật tốt, sẽ không dày vò giữa lời dặn của mẹ và nàng.
Hắn thế mà lại khẩn cầu con gái của kẻ thù lựa chọn hắn. Mà nàng ta còn chẳng thèm ngó ngàng.
Lý Huyền Trinh run cả người, như bừng tỉnh một giấc mộng, bỗng xoay người bước nhanh mà đi, hai mắt đỏ kè.
Sau chốc lát, Tạ Thanh vào báo Dao Anh, Lý Huyền Trinh đã đi. Khả Hãn Diệp Lỗ liên tục giữ lại, mời Lý Huyền Trinh tham gia hôn lễ rồi hãy đi, còn nói Biệt Mộc Thiếp chờ đấu rượu với hắn, hắn bảo Lương Châu quân vụ bận rộn, dẫn thân binh rời đi.
Dao Anh lạnh nhạt ừm.
Tạ Thanh ngồi xếp bằng trên thảm nỉ bên cạnh, ánh mắt rơi vào cổ tay tuyết trắng của Dao Anh, nơi có mấy dấu tay nhẹ ửng. “Công chúa với Thái tử điện hạ có chuyện gì thế?”
Dao Anh chậm rãi nói: “Cũng không có gì… Từ nhỏ ta không khỏe, năm đó nghe nói Xích Bích có một vị thần y, y thuật rất giỏi, anh trai lập tức dẫn ta đi Xích Bích cầu y. Khi đó Xích Bích là đất Nam Sở, thần y chỉ cứu thần dân Nam Sở, mà anh từng theo Bùi đô đốc đánh Xích Bích lúc trước, sợ bại lộ thân phận, thần y không muốn cứu ta, mới cho thế bộc dẫn ta đến nhà cầu y…”
Giọng Kinh Nam và Xích Bích rất giống nhau, giọng Dao Anh rất giống người Xích Bích nên thần y không nghi ngờ thân phận nàng, thấy nàng chỉ dẫn theo mấy lão bộc mới giữ lại dốc lòng chẩn trị. Y thuật của thần y quả nhiên tuyệt diệu, Dao Anh ở lại mấy tháng, khí sắc ngày càng tốt.
Cũng ở nơi đó, Dao Anh gặp được một thanh niên cả người bị thương nặng.
“Hắn nói hắn là Dương Trường Sinh, là người Nam Sở.” Dao Anh cười cười.
Lúc nhỏ nàng đi không rành, không ra ngoài, Lý Huyền Trinh luôn hận Tạ thị, chưa từng đối mặt với bà, lại thường xuyên chinh chiến bên ngoài, hai huynh muội biết sự tồn tại của đối phương, nhưng chưa từng gặp.
Họ đều ngụy trang thành người Nam Sở, mặt Lý Huyền Trinh bị thương nên nàng không nhận ra Lý Huyền Trinh, Lý Huyền Trinh càng không thể nhận ra nàng.
Thần y căn dặn Dao Anh đi lại nhiều hơn, nàng thường giúp thần y chạy vặt, giúp chăm sóc bệnh nhân, thấy Lý Huyền Trinh lẻ loi không ai chăm sóc, chủ động đưa thuốc cho hắn.
Qua qua lại lại, họ dùng thân phận A Nguyệt và Dương Trường Sinh mà quen biết.
Sau đó vết thương của Lý Huyền Trinh khép mặt, Dao Anh còn nói đùa: “Trường sinh ca ca, mặt huynh có phần giống anh trai ta, cũng không kém cao thấp.”
Lý Huyền Trinh nhíu mày: “Anh trai muội bỏ muội ở Xích Bích mấy tháng mặc kệ, muội không giận à?”
Dao Anh bất mãn đập nhẹ hắn một phát: “Anh không phải mặc kệ ta, là anh có chuyện quan trọng cần làm, mà ta lớn rồi, có thể tự chăm sóc cho mình!”
Lý Huyền Trinh cười cười, cúi đầu nặn tượng đất cho Dao Anh.
Dương Trường Sinh mà Dao Anh biết im lặng ít nói, nhưng làm người trượng nghĩa, khi đó Xích Bích liên tiếp chịu mưa to một tháng, lũ lụt tàn phá, hắn không để ý mình bị thương nặng nhảy xuống nước cứu người, suýt nữa mệt lả mà bị lũ cuốn đi.
Cho nên đến khi họ cùng ngồi thuyền trở lại quận Ngụy, nhìn thấy bên bờ Lý Trọng Kiền và người Đường gia ngồi chờ, ý thức được thân phận của nhau, Dao Anh không lập tức né tránh Lý Huyền Trinh. Nàng luôn cho rằng, một người đã có thể không để ý đến an nguy bản thân mà cứu người xa lạ, có thể buông đi thù hận.
Còn phản ứng của Lý Huyền Trinh lớn hơn nhiều, hắn đứng ở mũi thuyền, nhìn Lý Trọng Kiền trên bờ một lát, rồi nhìn nàng một lát, nụ cười trên mặt từng chút từng chút đông cứng lại, trong mắt mây đen bao phủ, bỗng chộp lấy nàng bóp cổ.
Dao Anh suýt thì chết trong tay hắn. Đến giờ, nàng vẫn còn nhớ rõ cảm giác ngón tay thô ráp lạnh như băng của Lý Huyền Trinh siết chặt cổ mình.
Mặt Tạ Thanh không cảm xúc đánh giá một câu: “Thái tử quá cố chấp.”
Dao Anh xoa xoa cổ tay, cười cười, “Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa.”
Nàng lôi ý nghĩ về tình cảnh mình hiện tại: “A Thanh, đêm đó Đại Vương tử rốt cuộc đã làm gì?”
Tạ Thanh lấy lại tinh thần, nói: “Tôi có nghe ngóng, đêm đó Đại Vương tử đánh cướp mấy xe ngựa hàng hóa.”
Dao Anh nhíu mày.
Hôm đó sau khi tụ hợp thì gã ta nói mình đánh cướp mục dân. Nàng có để ý quan sát, phát hiện Đại Vương tử và tùy tùng đều đổi yên ngựa, mã cụ mới, mục dân bình thường đâu thể dùng yên ngựa quý giá vậy?
“Ta nghi Đại Vương tử cướp giết thương đội Vương Đình đó.”
Mắt Tạ Thanh lộ vẻ kinh ngạc: “Người Diệp Lỗ nói, không ai dám cướp bóc đội buôn trưng cờ của Phật Tử.”
Dao Anh kéo khóe miệng: “Người khác không dám, bởi vì họ thức thời, biết tiến biết lùi, Đại Vương tử không phải người như vậy.” Trước đó nàng luôn nghi hoặc, bộ lạc Diệp Lỗ lớn mạnh vì sao lặng lẽ bị lật đổ?
Nguyên nhân rất có thể là đây, Đại Vương tử tham lam tàn bạo, chọc giận quá nhiều bộ tộc, giờ gã còn cướp bóc thần giân của Đàm Ma La già, dù Vương Đình không trả thù, bộ tộc xung quanh cũng sẽ lấy cớ này tiến đánh.
Dao Anh trầm ngâm rất lâu, dặn Tạ Thanh: “Ngươi tìm cơ hội xem mớ xe ngựa hàng hóa kia là thứ gì.”
Tạ Thanh thưa vâng.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, ngoài lều có tiếng người náo nhiệt.
Talie hầu Dao Anh rửa mặt, nói rằng người bộ lạc đang chuẩn bị hôn lễ đêm nay, trước đại trướng sẽ đốt đống lửa, nam nữ bộ lạc đều đến đây chúc mừng.
Dao Anh thay hỷ phục, Talie chải mái tóc dài của nàng, tết thành bím. Nàng nhìn mặt mình tái nhợt trong gương đồng, xem nhẹ nỗi sợ hãi bất an ở đáy lòng, tự cổ động mình nhiều lần.
Tạ Thanh bước vào lều, ánh mắt ra hiệu Talie và A Y ra ngoài, bước tới sau lưng Dao Anh: “Công chúa, tôi thấy vật này.”
Dao Anh quay lại, thấy một lá cờ nhuốm đầy máu tươi hắn lôi từ trong ngực. Trên mặt lụa bẩn còn lờ mờ thấy đường thêu ánh vàng tinh xảo.
Quả nhiên Đại Vương tử không phục, cướp bóc thương đội kia.
Dao Anh nhanh mưu tính: “Phải báo cho Khả Hãn Diệp Lỗ… Không thể từ miệng ta, Khả Hãn Diệp Lỗ chưa chắc sẽ tin mà còn cho là ta châm ngòi ly gián, thêm nữa nếu tin bị lộ thì, Đại Vương tử chắc chắn sẽ trả thù… A Thanh, ngươi tìm thêm vài chứng cứ, tiết lộ cho Nhị Vương tử.” Talie có nói, Đại Vương tử Nhị Vương tử thường hay bất hòa.
Tạ Thanh hô vâng, xoay người ra ngoài.
Nhị Vương tử không phụ kỳ vọng của Dao Anh, sau khi nghe phong thanh lập tức gặp Khả Hãn Diệp Lỗ bẩm báo.
Khả Hãn Diệp Lỗ giận tím mặt, sai người gọi Đại Vương tử tới: “Ngươi đi cướp giết thương đội Phật Tử à, ngươi rước tai hoạ đến bộ lạc Diệp Lỗ ta rồi!”
Đại Vương tử thấy chuyện bị lộ cũng không hoảng hốt: “Người con đã giết, súc vật cũng đã thịt, ai biết là con ra tay chứ?”
Trưởng tử không biết trời cao đất rộng thế này, Khả Hãn Diệp Lỗ càng giận không kềm được: “Hiên thần* ở trên cao, lửa giận của Phật Tử nếu giáng xuống Diệp Lỗ, ngươi chính là tội nhân của toàn bộ bộ lạc Diệp Lỗ!”
*Thần của Tiên hỏa giáo – thờ thần lửa.
Đại Vương tử không hề lo lắng nói: “Phật Tử ở Tây Vực xa xôi, cũng đâu thể đại hiển thần thông đột nhiên từ trên trời giáng xuống! Còn nữa, hắn đến thì sao? Có bản lĩnh thì đại chiến với con ba trăm hiệp!”
Khả Hãn Diệp Lỗ giận đến sưng tím mặt, đang định rút đao thì nghe tiếng bước chân ngoài lều.
“Khả Hãn, Biệt Mộc Thiếp đã về!”
Khả Hãn Diệp Lỗ lập tức nói: “Biệt Mộc Thiếp mau vào.”
Biệt Mộc Thiếp bước vào đại trướng, nhíu mày: “Khả Hãn, sao Thái tử Đại Ngụy đột nhiên đi mất? Không phải đã nói sẽ đấu rượu với tôi à?”
Khả Hãn Diệp Lỗ đang điên máu, hững hờ nói: “Hắn với Văn Chiêu công chúa cũng không phải cùng mẹ, không có tình cảm, gặp Văn Chiêu công chúa nói mấy câu là đi…”
Tròng mắt vàng của Biệt Mộc Thiếp lấp lóe hai lần, đáy mắt lướt qua một tia nham hiểm.
Khả Hãn Diệp Lỗ kể lại chuyện Đại Vương tử cướp bóc thương đội: “Biệt Mộc Thiếp, ngươi xem nên làm gì? Ngươi từ Tây Vực tới, chuyện trời phạt có linh nghiệm không vậy?”
Biệt Mộc Thiếp nhìn Đại Vương tử, cười cười, “Đại Vương tử dù lỗ mãng, nhưng có câu không nói sai, Phật Tử ở Tây Vực xa xôi, mấy năm qua chưa từng rời Thánh thành, Đại Vương tử chẳng qua chỉ giết mấy hộ vệ và thương nhân người Hồ thôi, Phật Tử sẽ không vì thế mà làm to chuyện.”
Khả Hãn Diệp Lỗ hung hãn trừng Đại Vương tử, cười lạnh: “Chỉ mong là vậy.”
Hôn lễ theo kế hoạch cử hành.
Bắt đầu từ giữa trưa, nam nữ bộ lạc bắt đầu nhảy múa theo cổ nhạc, cười nói ồn ào sôi sục, đến khi màn đêm buông xuống, đa số đã uống đến nửa say, trong doanh địa ánh lửa sáng rực, Dao Anh được đỡ ra khỏi lều.
Vô số ánh mắt rơi lên người nàng, trong đó những ánh mắt của từng vị Vương tử tuổi trẻ không còn che giấu.
Dao Anh lại chú ý tới ánh mắt từng khiến nàng không rét mà run kia. Nàng quét mắt, một người cao lớn trẻ tuổi cường tráng đứng cạnh Khả Hãn Diệp Lỗ, mũi ưng mắt sâu, mắt sáng như đuốc, ánh lửa phản chiếu vào một đôi đồng tử màu vàng nhạt.
Ngay khắc này y mỉm cười nhìn Dao Anh khiến bất an trong lòng nàng càng thêm mãnh liệt.
Nàng tự trấn định, theo chỉ dẫn của Talie hoàn thành lễ bái, định đứng dậy thì bỗng Khả Hãn Diệp Lỗ phát ra vài tiếng mơ hồ từ cuống họng, ngã ngửa.
Đám người kinh hãi, Biệt Mộc Thiếp một bước xa xông lên trước ôm lấy Khả Hãn Diệp Lỗ, cười nói: “Khả Hãn say rồi!”
Mấy vị Vương tử nhìn nhau, xông tới, đỡ Khả Hãn Diệp Lỗ về trướng bồng.
Đại Vương tử quay người đi trước, nhìn Dao Anh thật sâu, khóe miệng câu: “Mỹ nhân, cô đừng vội, nếu Phụ Hãn ta bệnh không thể nổi gió lớn, ta sẽ thay ngài thương tiếc cô thật tốt. Đêm nay, cô nghỉ ngơi tại lều cho thật khỏe đi.”
Vừa nói, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, mắt lộ ra tia hung ác, “Đám hộ vệ của công chúa cũng không phải đối thủ của dũng sĩ Diệp Lỗ, lát nữa cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Gã quẹt khóe miệng, cười lớn đi vào lều.
Dao Anh đứng lẫn trong đám người, lạnh cả người, nhìn quanh một vòng.
Thân binh Khả Hãn Diệp Lỗ vừa vặn đều không có mặt, còn thân binh các vị Vương tử đã chia ra tản đi, lửa vẫn còn cháy hừng hực nhưng bầu không khí vui vẻ đã nhanh tan, thay vào đó là sự kiềm chế khẩn trương trước khi mưa gió nổi lên.
Dao Anh trở về lều, lập tức cởi hỷ phục, sai Tạ Thanh đi kiểm kê nhân mã. “Khả Hãn Diệp Lỗ không giống bị say, đêm nay bộ lạc Diệp Lỗ chắc chắn có biến cố.”
Nàng nghĩ nhắc nhở tù trưởng Diệp Lỗ để lão sớm chuẩn bị, không ngờ vừa tới đêm đã xảy ra chuyện, xem ra Đại Vương tử đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu. Khó trách Đại Vương tử dọc đường dám công khai đùa cợt nàng. Trong mắt gã, nàng đã sớm thành vật trong túi gã.
Tạ Thanh rất nhanh triệu tập thân binh, mấy chục người sẵn sàng đón địch, luôn bao quanh lều của Dao Anh.
Những người khác cũng không đến hỏi thăm, tộc lão, Nhị vương tử, Tam vương tử và mấy nghĩa tử khác đang chen chúc trong lều Khả Hãn Diệp Lỗ. Chỉ giây lát sau, trong lều truyền ra tiếng la giết. Kỵ sĩ mai phục trong tối rút đao xông vào, thân binh mấy vị Vương tử gào thét hỗn chiến, ánh sáng lạnh lóe lên, máu thịt tung tóe.
Talie và A Y co rút trong lều run lẩy bẩy.
Một canh giờ sau, Đại Vương tử cả người đầy máu, xách mấy cái đầu của đám em trai dậm chân ra khỏi lều: “Chúng định thừa dịp Phụ Hãn sinh bệnh mà ám sát, bị thân binh của Phụ Hãn tru sát!”
Bộ lạc Diệp Lỗ xem kẻ mạnh là vua, thấy Đại Vương tử giết mấy Vương tử khác, ngoại trừ thân binh của họ, tất cả đều quỳ xuống, phủ phục dưới chân Đại Vương tử.
Biệt Mộc Thiếp từ trong lều đi ra, đứng cạnh Đại Vương tử, cung kính mời gã vào.
Đại Vương tử ném mấy cái đầu, quay người vào trướng.
Những người khác lục tục đứng lên, bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc, đầu của mấy vị Vương tử và tộc lão bị ném vào đống lửa, tiếng thiêu lao xao.
Mặt Tạ Thanh căng cứng, canh giữ trước lều: “Công chúa, chúng ta nên làm gì?”
Khả Hãn Diệp Lỗ còn chưa chết, nhưng cũng không tỉnh, Đại Vương tử giết các Vương tử khác, người trong bộ lạc giờ đều nghe hiệu lệnh của Đại Vương tử, sớm muộn Dao Anh cũng rơi vào tay Đại Vương tử.
Dao Anh còn chưa kịp nghĩ Đại Vương tử hạ độc trong rượu của Khả Hãn Diệp Lỗ lúc nào, nàng đề phòng Đại Vương tử nhưng không ngờ gã ra tay ác độc đến thế
“Chúng ta quá ít người…” Dao Anh nhắm cặp mắt, “Yên lặng theo dõi biến động đã.”
Từng chiếc lều cắm cạnh bờ sông rải rác bên gò núi như biến mất trong tuyết, công chúa Văn Chiêu Khả Hãn cưới từ Đại Ngụy đã đến, người trong lều chen chúc chạy ra, vui mừng khôn xiết.
Trước lều đầy ắp người, nói cười khắp nơi.
Ngôn ngữ xa lạ, giọng điệu xa lạ.
Hai anh em Lý gia đứng trước nha trướng, như không nói gì.
Giống như mấy năm trước, khi họ phát hiện thân phận của nhau, đứng ở mũi thuyền, yên lặng nhìn đối phương.
Mỏm đá Xích Bích, khói sóng mịt mù.
Cửa gỗ nha trướng mở ra, Khả Hãn Diệp Lỗ bước ra, ánh mắt rơi xuống Dao Anh dù lấm bụi phong trần vẻ mặt mệt mỏi vẫn không che đậy dung mạo xinh đẹp, vui sướng xoa tay, trên khuôn mặt ngang dọc nếp nhăn già nua, vỗ bả vai Lý Huyền Trinh cười nói: “Văn Chiêu công chúa đã bình an đến, Thái tử có thể yên tâm.”
Nói xong, không đợi Lý Huyền Trinh mở miệng, ân cần kéo rèm, mời Dao Anh vào.
Dao Anh nhìn thẳng, bước qua Lý Huyền Trinh vẻ mặt đầy âm u vào nha trướng.
Sau khi Lý Đức định hôn kỳ, Lý Huyền Trinh dẫn quân đi Lương Châu, lúc này hắn vốn nên trấn thủ Lương Châu, sao lại theo Khả Hãn Diệp Lỗ về bộ lạc Diệp Lỗ nhỉ? Chả nhẽ hắn phải tận mắt xác nhận nàng với Khả Hãn thành hôn mới yên tâm?
Khả Hãn Diệp Lỗ theo vào nha trướng, chân tay như có phần luống cuống, cười khan hai tiếng, nói: “Công chúa mệt nhọc cả một đường, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, đêm mai cử hành hôn lễ.”
Lão nói tiếng Hán không sõi, từng chữ chậm chạp.
Dao Anh rũ mắt không nói, lộ ra mỏi mệt không chịu nổi.
Khả Hãn Diệp Lỗ nhìn cần cổ nàng lộ ra một phần da thịt non mềm tuyết trắng, thầm nghĩ chắc chắn còn trơn mềm hơn mỡ dê, hận không thể lập tức nếm thử, lại thấy hai đầu lông mày nàng vô cùng mệt mỏi, đau lòng không thôi, hẳn công chúa người Hán xấu hổ, chú trọng lễ nghi, tuổi lại bé, không thể lỗ mãng quá nàng sẽ sợ, xoa xoa đôi bàn tay, dẫn người rời đi.
Màn cửa vừa mới khép lại, Dao Anh liền ngã ngồi trên nệm chiếu, Talie và A Y quỳ một bên, gỡ đám hoa trâm nặng nề trên tóc nàng xuống.
Talie đồng tình nói: “Công chúa, dù Khả Hãn tuổi đã già, nhưng thân thể còn tráng kiện, lại rất thương tiếc ngài. Nô nghe người Diệp Lỗ nói, Khả Hãn chưa từng quan tâm vị phu nhân nào tỉ mỉ vậy đâu.”
Dao Anh không nói, gỡ mớ trâm ngọc trên tóc hết xuống, xõa mớ tóc dài đen nhánh. Cả người xương cốt đau nhức, nàng chẳng muốn nghĩ gì cả, nằm dài lên giường, chợp mắt.
Ngủ một giấc ngon, ngủ đủ dưỡng đủ sức, mới có thể đối phó hoàn cảnh xa lạ này.
Màn cửa có tiếng động, một thanh loan đao hình trăng khuyết đẩy rèm ra, gió tuyết tràn vào, ủng da màu đen bước vào nha trướng.
Dao Anh nghe tiếng, mở to mắt, quét qua đôi giày kia, ra hiệu Hồ tỳ và Tạ Thanh ra ngoài. Trong trướng chỉ còn lại nàng và Lý Huyền Trinh.
Dao Anh vẫn cuộn trên giường, tóc xanh dày đẹp buông như thác nước, phủ kín tấm thảm nỉ, như một con mèo lười biếng. “Huynh trưởng muốn ở lại xem lễ à?” giọng điệu bình bình thản thản, thật giống như không phải nàng sắp gả cho một thủ lĩnh dị tộc đang dần già đi.
Đôi ủng đen đi tới trước mặt Dao Anh, Lý Huyền Trinh cúi người, níu cổ tay nàng, bắt nàng ngẩng đầu, mắt phượng không chớp chằm chằm nhìn nàng, từng chữ nói: “Thất muội, ta cho muội thêm một cơ hội lựa chọn.”
Dao Anh nhíu mày, ánh mắt trong trẻo. “Được, ta chọn huynh trưởng, huynh trưởng có thể mang ta về Trường An sao?”
Lý Huyền Trinh ngây ngẩn cả người.
Dao Anh cười một tiếng, trào phúng nói: “Huynh trưởng, chuyện tới mức này, ngài không còn có thể cho ta cơ hội lựa chọn nữa, Diệp Lỗ không thất ước, mai đã là hôn lễ rồi, chả nhẽ huynh trưởng muốn hủy quan hệ ngoại giao hai nước chăng?”
“Ngài không phải là người như thế.” Lý Huyền Trinh không làm được chuyện này, sẽ không vì một mình nàng mà đắc tội Diệp Lỗ, Lý Đức tức giận, nàng cũng đâu phải Chu Lục Vân.
Dao Anh liếc về phía màn cửa, “Ngài cũng không có năng lực đó.” Đây là địa bàn Diệp Lỗ, hắn không dẫn nàng đi được.
Lý Huyền Trinh lặng thinh nhìn Dao Anh, trong mắt phượng mạch nước ngầm cuồn cuộn.
“Huynh trưởng, năm đó ta chọn rồi, ta là em gái của Lý Trọng Kiền. Nếu huynh trưởng hãm hại anh trai ta, thì ta và ngài không cùng tồn tại.”
Ngón tay Lý Huyền Trinh siết chặt.
Lúc ấy ngón tay hắn siết chặt cần cổ yếu ớt của Dao Anh, chỉ cần hắn nhấn thêm một chút lực, nàng sẽ chết ngay trên tay hắn.
Hắn và Lý Trọng Kiền, nàng chỉ có thể chọn một. Hoặc là triệt để đoạn tuyệt quan hệ với Lý Trọng Kiền, Tạ Mãn Nguyệt, dùng thân phận A Nguyệt sống sót, hoặc là cùng chết với bọn họ.
Đến khí còn không thở nổi, con bé vẫn không chút do dự chọn Lý Trọng Kiền.
Mấy năm qua hắn lần lượt khó xử Lý Trọng Kiền, lần lượt buộc nàng lựa chọn, biết rất rõ đáp án hắn muốn nghe nàng sẽ không nói ra, hắn vẫn lần lượt hỏi.
Dao Anh cúi đầu, đầu ngón tay lạnh buốt từng chút từng chút gỡ ngón tay hắn.
Nàng từng muốn nói đạo lý với Lý Huyền Trinh, sau này phát hiện tất cả đều phí công, trước mặt kẻ mạnh, đạo lý của kẻ yếu là thứ vô dụng nhất.
Một câu của Đường thị “Giết sạch bọn chúng” là tâm ma của Lý Huyền Trinh, Tạ Mãn Nguyện, Lý Trọng Kiền, Lý Đức, người trong họ Tạ thị, Lý thị, cho dù có vô tội vẫn trừng phạt như có tội, đều chạy không khỏi.
Nên nàng không muốn phí lời nữa.
Lý Huyền Trinh là mệnh con trời thì sao nào?
Lý Trọng Kiền vĩnh viễn không bỏ rơi nàng dù thế nào, nàng cũng vĩnh viễn sẽ không từ bỏ Lý Trọng Kiền, nếu đúng là đến đường cùng, cùng lắm thì cùng Lý Huyền Trinh chết chung.
Lý Huyền Trinh nhìn Dao Anh, không nói lời nào, không nhúc nhích, khuôn mặt tuấn dật hiện mấy phần dữ tợn.
Dao Anh dựa vào bên giường, cằm gối lên cánh tay mình, vẻ lạnh nhạt. “Ta mệt lắm, huynh trưởng tự nhiên.”
Nàng nhắm mắt lại, lông mi dài run rẩy, chỉ sau chốc lát như ngủ thiếp đi thật, hô hấp đều đều.
Lý Huyền Trinh đứng trong trướng, sóng xô mãnh liệt trong mắt, hai tay từ từ nắm chắc thành quyền.
Hắn không nên đi Xích Bích. Thế sẽ không gặp nàng, sẽ không sinh lòng thương tiếc, sẽ không cần phải nghĩ muốn chăm sóc nàng thật tốt, sẽ không dày vò giữa lời dặn của mẹ và nàng.
Hắn thế mà lại khẩn cầu con gái của kẻ thù lựa chọn hắn. Mà nàng ta còn chẳng thèm ngó ngàng.
Lý Huyền Trinh run cả người, như bừng tỉnh một giấc mộng, bỗng xoay người bước nhanh mà đi, hai mắt đỏ kè.
Sau chốc lát, Tạ Thanh vào báo Dao Anh, Lý Huyền Trinh đã đi. Khả Hãn Diệp Lỗ liên tục giữ lại, mời Lý Huyền Trinh tham gia hôn lễ rồi hãy đi, còn nói Biệt Mộc Thiếp chờ đấu rượu với hắn, hắn bảo Lương Châu quân vụ bận rộn, dẫn thân binh rời đi.
Dao Anh lạnh nhạt ừm.
Tạ Thanh ngồi xếp bằng trên thảm nỉ bên cạnh, ánh mắt rơi vào cổ tay tuyết trắng của Dao Anh, nơi có mấy dấu tay nhẹ ửng. “Công chúa với Thái tử điện hạ có chuyện gì thế?”
Dao Anh chậm rãi nói: “Cũng không có gì… Từ nhỏ ta không khỏe, năm đó nghe nói Xích Bích có một vị thần y, y thuật rất giỏi, anh trai lập tức dẫn ta đi Xích Bích cầu y. Khi đó Xích Bích là đất Nam Sở, thần y chỉ cứu thần dân Nam Sở, mà anh từng theo Bùi đô đốc đánh Xích Bích lúc trước, sợ bại lộ thân phận, thần y không muốn cứu ta, mới cho thế bộc dẫn ta đến nhà cầu y…”
Giọng Kinh Nam và Xích Bích rất giống nhau, giọng Dao Anh rất giống người Xích Bích nên thần y không nghi ngờ thân phận nàng, thấy nàng chỉ dẫn theo mấy lão bộc mới giữ lại dốc lòng chẩn trị. Y thuật của thần y quả nhiên tuyệt diệu, Dao Anh ở lại mấy tháng, khí sắc ngày càng tốt.
Cũng ở nơi đó, Dao Anh gặp được một thanh niên cả người bị thương nặng.
“Hắn nói hắn là Dương Trường Sinh, là người Nam Sở.” Dao Anh cười cười.
Lúc nhỏ nàng đi không rành, không ra ngoài, Lý Huyền Trinh luôn hận Tạ thị, chưa từng đối mặt với bà, lại thường xuyên chinh chiến bên ngoài, hai huynh muội biết sự tồn tại của đối phương, nhưng chưa từng gặp.
Họ đều ngụy trang thành người Nam Sở, mặt Lý Huyền Trinh bị thương nên nàng không nhận ra Lý Huyền Trinh, Lý Huyền Trinh càng không thể nhận ra nàng.
Thần y căn dặn Dao Anh đi lại nhiều hơn, nàng thường giúp thần y chạy vặt, giúp chăm sóc bệnh nhân, thấy Lý Huyền Trinh lẻ loi không ai chăm sóc, chủ động đưa thuốc cho hắn.
Qua qua lại lại, họ dùng thân phận A Nguyệt và Dương Trường Sinh mà quen biết.
Sau đó vết thương của Lý Huyền Trinh khép mặt, Dao Anh còn nói đùa: “Trường sinh ca ca, mặt huynh có phần giống anh trai ta, cũng không kém cao thấp.”
Lý Huyền Trinh nhíu mày: “Anh trai muội bỏ muội ở Xích Bích mấy tháng mặc kệ, muội không giận à?”
Dao Anh bất mãn đập nhẹ hắn một phát: “Anh không phải mặc kệ ta, là anh có chuyện quan trọng cần làm, mà ta lớn rồi, có thể tự chăm sóc cho mình!”
Lý Huyền Trinh cười cười, cúi đầu nặn tượng đất cho Dao Anh.
Dương Trường Sinh mà Dao Anh biết im lặng ít nói, nhưng làm người trượng nghĩa, khi đó Xích Bích liên tiếp chịu mưa to một tháng, lũ lụt tàn phá, hắn không để ý mình bị thương nặng nhảy xuống nước cứu người, suýt nữa mệt lả mà bị lũ cuốn đi.
Cho nên đến khi họ cùng ngồi thuyền trở lại quận Ngụy, nhìn thấy bên bờ Lý Trọng Kiền và người Đường gia ngồi chờ, ý thức được thân phận của nhau, Dao Anh không lập tức né tránh Lý Huyền Trinh. Nàng luôn cho rằng, một người đã có thể không để ý đến an nguy bản thân mà cứu người xa lạ, có thể buông đi thù hận.
Còn phản ứng của Lý Huyền Trinh lớn hơn nhiều, hắn đứng ở mũi thuyền, nhìn Lý Trọng Kiền trên bờ một lát, rồi nhìn nàng một lát, nụ cười trên mặt từng chút từng chút đông cứng lại, trong mắt mây đen bao phủ, bỗng chộp lấy nàng bóp cổ.
Dao Anh suýt thì chết trong tay hắn. Đến giờ, nàng vẫn còn nhớ rõ cảm giác ngón tay thô ráp lạnh như băng của Lý Huyền Trinh siết chặt cổ mình.
Mặt Tạ Thanh không cảm xúc đánh giá một câu: “Thái tử quá cố chấp.”
Dao Anh xoa xoa cổ tay, cười cười, “Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa.”
Nàng lôi ý nghĩ về tình cảnh mình hiện tại: “A Thanh, đêm đó Đại Vương tử rốt cuộc đã làm gì?”
Tạ Thanh lấy lại tinh thần, nói: “Tôi có nghe ngóng, đêm đó Đại Vương tử đánh cướp mấy xe ngựa hàng hóa.”
Dao Anh nhíu mày.
Hôm đó sau khi tụ hợp thì gã ta nói mình đánh cướp mục dân. Nàng có để ý quan sát, phát hiện Đại Vương tử và tùy tùng đều đổi yên ngựa, mã cụ mới, mục dân bình thường đâu thể dùng yên ngựa quý giá vậy?
“Ta nghi Đại Vương tử cướp giết thương đội Vương Đình đó.”
Mắt Tạ Thanh lộ vẻ kinh ngạc: “Người Diệp Lỗ nói, không ai dám cướp bóc đội buôn trưng cờ của Phật Tử.”
Dao Anh kéo khóe miệng: “Người khác không dám, bởi vì họ thức thời, biết tiến biết lùi, Đại Vương tử không phải người như vậy.” Trước đó nàng luôn nghi hoặc, bộ lạc Diệp Lỗ lớn mạnh vì sao lặng lẽ bị lật đổ?
Nguyên nhân rất có thể là đây, Đại Vương tử tham lam tàn bạo, chọc giận quá nhiều bộ tộc, giờ gã còn cướp bóc thần giân của Đàm Ma La già, dù Vương Đình không trả thù, bộ tộc xung quanh cũng sẽ lấy cớ này tiến đánh.
Dao Anh trầm ngâm rất lâu, dặn Tạ Thanh: “Ngươi tìm cơ hội xem mớ xe ngựa hàng hóa kia là thứ gì.”
Tạ Thanh thưa vâng.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, ngoài lều có tiếng người náo nhiệt.
Talie hầu Dao Anh rửa mặt, nói rằng người bộ lạc đang chuẩn bị hôn lễ đêm nay, trước đại trướng sẽ đốt đống lửa, nam nữ bộ lạc đều đến đây chúc mừng.
Dao Anh thay hỷ phục, Talie chải mái tóc dài của nàng, tết thành bím. Nàng nhìn mặt mình tái nhợt trong gương đồng, xem nhẹ nỗi sợ hãi bất an ở đáy lòng, tự cổ động mình nhiều lần.
Tạ Thanh bước vào lều, ánh mắt ra hiệu Talie và A Y ra ngoài, bước tới sau lưng Dao Anh: “Công chúa, tôi thấy vật này.”
Dao Anh quay lại, thấy một lá cờ nhuốm đầy máu tươi hắn lôi từ trong ngực. Trên mặt lụa bẩn còn lờ mờ thấy đường thêu ánh vàng tinh xảo.
Quả nhiên Đại Vương tử không phục, cướp bóc thương đội kia.
Dao Anh nhanh mưu tính: “Phải báo cho Khả Hãn Diệp Lỗ… Không thể từ miệng ta, Khả Hãn Diệp Lỗ chưa chắc sẽ tin mà còn cho là ta châm ngòi ly gián, thêm nữa nếu tin bị lộ thì, Đại Vương tử chắc chắn sẽ trả thù… A Thanh, ngươi tìm thêm vài chứng cứ, tiết lộ cho Nhị Vương tử.” Talie có nói, Đại Vương tử Nhị Vương tử thường hay bất hòa.
Tạ Thanh hô vâng, xoay người ra ngoài.
Nhị Vương tử không phụ kỳ vọng của Dao Anh, sau khi nghe phong thanh lập tức gặp Khả Hãn Diệp Lỗ bẩm báo.
Khả Hãn Diệp Lỗ giận tím mặt, sai người gọi Đại Vương tử tới: “Ngươi đi cướp giết thương đội Phật Tử à, ngươi rước tai hoạ đến bộ lạc Diệp Lỗ ta rồi!”
Đại Vương tử thấy chuyện bị lộ cũng không hoảng hốt: “Người con đã giết, súc vật cũng đã thịt, ai biết là con ra tay chứ?”
Trưởng tử không biết trời cao đất rộng thế này, Khả Hãn Diệp Lỗ càng giận không kềm được: “Hiên thần* ở trên cao, lửa giận của Phật Tử nếu giáng xuống Diệp Lỗ, ngươi chính là tội nhân của toàn bộ bộ lạc Diệp Lỗ!”
*Thần của Tiên hỏa giáo – thờ thần lửa.
Đại Vương tử không hề lo lắng nói: “Phật Tử ở Tây Vực xa xôi, cũng đâu thể đại hiển thần thông đột nhiên từ trên trời giáng xuống! Còn nữa, hắn đến thì sao? Có bản lĩnh thì đại chiến với con ba trăm hiệp!”
Khả Hãn Diệp Lỗ giận đến sưng tím mặt, đang định rút đao thì nghe tiếng bước chân ngoài lều.
“Khả Hãn, Biệt Mộc Thiếp đã về!”
Khả Hãn Diệp Lỗ lập tức nói: “Biệt Mộc Thiếp mau vào.”
Biệt Mộc Thiếp bước vào đại trướng, nhíu mày: “Khả Hãn, sao Thái tử Đại Ngụy đột nhiên đi mất? Không phải đã nói sẽ đấu rượu với tôi à?”
Khả Hãn Diệp Lỗ đang điên máu, hững hờ nói: “Hắn với Văn Chiêu công chúa cũng không phải cùng mẹ, không có tình cảm, gặp Văn Chiêu công chúa nói mấy câu là đi…”
Tròng mắt vàng của Biệt Mộc Thiếp lấp lóe hai lần, đáy mắt lướt qua một tia nham hiểm.
Khả Hãn Diệp Lỗ kể lại chuyện Đại Vương tử cướp bóc thương đội: “Biệt Mộc Thiếp, ngươi xem nên làm gì? Ngươi từ Tây Vực tới, chuyện trời phạt có linh nghiệm không vậy?”
Biệt Mộc Thiếp nhìn Đại Vương tử, cười cười, “Đại Vương tử dù lỗ mãng, nhưng có câu không nói sai, Phật Tử ở Tây Vực xa xôi, mấy năm qua chưa từng rời Thánh thành, Đại Vương tử chẳng qua chỉ giết mấy hộ vệ và thương nhân người Hồ thôi, Phật Tử sẽ không vì thế mà làm to chuyện.”
Khả Hãn Diệp Lỗ hung hãn trừng Đại Vương tử, cười lạnh: “Chỉ mong là vậy.”
Hôn lễ theo kế hoạch cử hành.
Bắt đầu từ giữa trưa, nam nữ bộ lạc bắt đầu nhảy múa theo cổ nhạc, cười nói ồn ào sôi sục, đến khi màn đêm buông xuống, đa số đã uống đến nửa say, trong doanh địa ánh lửa sáng rực, Dao Anh được đỡ ra khỏi lều.
Vô số ánh mắt rơi lên người nàng, trong đó những ánh mắt của từng vị Vương tử tuổi trẻ không còn che giấu.
Dao Anh lại chú ý tới ánh mắt từng khiến nàng không rét mà run kia. Nàng quét mắt, một người cao lớn trẻ tuổi cường tráng đứng cạnh Khả Hãn Diệp Lỗ, mũi ưng mắt sâu, mắt sáng như đuốc, ánh lửa phản chiếu vào một đôi đồng tử màu vàng nhạt.
Ngay khắc này y mỉm cười nhìn Dao Anh khiến bất an trong lòng nàng càng thêm mãnh liệt.
Nàng tự trấn định, theo chỉ dẫn của Talie hoàn thành lễ bái, định đứng dậy thì bỗng Khả Hãn Diệp Lỗ phát ra vài tiếng mơ hồ từ cuống họng, ngã ngửa.
Đám người kinh hãi, Biệt Mộc Thiếp một bước xa xông lên trước ôm lấy Khả Hãn Diệp Lỗ, cười nói: “Khả Hãn say rồi!”
Mấy vị Vương tử nhìn nhau, xông tới, đỡ Khả Hãn Diệp Lỗ về trướng bồng.
Đại Vương tử quay người đi trước, nhìn Dao Anh thật sâu, khóe miệng câu: “Mỹ nhân, cô đừng vội, nếu Phụ Hãn ta bệnh không thể nổi gió lớn, ta sẽ thay ngài thương tiếc cô thật tốt. Đêm nay, cô nghỉ ngơi tại lều cho thật khỏe đi.”
Vừa nói, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, mắt lộ ra tia hung ác, “Đám hộ vệ của công chúa cũng không phải đối thủ của dũng sĩ Diệp Lỗ, lát nữa cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Gã quẹt khóe miệng, cười lớn đi vào lều.
Dao Anh đứng lẫn trong đám người, lạnh cả người, nhìn quanh một vòng.
Thân binh Khả Hãn Diệp Lỗ vừa vặn đều không có mặt, còn thân binh các vị Vương tử đã chia ra tản đi, lửa vẫn còn cháy hừng hực nhưng bầu không khí vui vẻ đã nhanh tan, thay vào đó là sự kiềm chế khẩn trương trước khi mưa gió nổi lên.
Dao Anh trở về lều, lập tức cởi hỷ phục, sai Tạ Thanh đi kiểm kê nhân mã. “Khả Hãn Diệp Lỗ không giống bị say, đêm nay bộ lạc Diệp Lỗ chắc chắn có biến cố.”
Nàng nghĩ nhắc nhở tù trưởng Diệp Lỗ để lão sớm chuẩn bị, không ngờ vừa tới đêm đã xảy ra chuyện, xem ra Đại Vương tử đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu. Khó trách Đại Vương tử dọc đường dám công khai đùa cợt nàng. Trong mắt gã, nàng đã sớm thành vật trong túi gã.
Tạ Thanh rất nhanh triệu tập thân binh, mấy chục người sẵn sàng đón địch, luôn bao quanh lều của Dao Anh.
Những người khác cũng không đến hỏi thăm, tộc lão, Nhị vương tử, Tam vương tử và mấy nghĩa tử khác đang chen chúc trong lều Khả Hãn Diệp Lỗ. Chỉ giây lát sau, trong lều truyền ra tiếng la giết. Kỵ sĩ mai phục trong tối rút đao xông vào, thân binh mấy vị Vương tử gào thét hỗn chiến, ánh sáng lạnh lóe lên, máu thịt tung tóe.
Talie và A Y co rút trong lều run lẩy bẩy.
Một canh giờ sau, Đại Vương tử cả người đầy máu, xách mấy cái đầu của đám em trai dậm chân ra khỏi lều: “Chúng định thừa dịp Phụ Hãn sinh bệnh mà ám sát, bị thân binh của Phụ Hãn tru sát!”
Bộ lạc Diệp Lỗ xem kẻ mạnh là vua, thấy Đại Vương tử giết mấy Vương tử khác, ngoại trừ thân binh của họ, tất cả đều quỳ xuống, phủ phục dưới chân Đại Vương tử.
Biệt Mộc Thiếp từ trong lều đi ra, đứng cạnh Đại Vương tử, cung kính mời gã vào.
Đại Vương tử ném mấy cái đầu, quay người vào trướng.
Những người khác lục tục đứng lên, bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc, đầu của mấy vị Vương tử và tộc lão bị ném vào đống lửa, tiếng thiêu lao xao.
Mặt Tạ Thanh căng cứng, canh giữ trước lều: “Công chúa, chúng ta nên làm gì?”
Khả Hãn Diệp Lỗ còn chưa chết, nhưng cũng không tỉnh, Đại Vương tử giết các Vương tử khác, người trong bộ lạc giờ đều nghe hiệu lệnh của Đại Vương tử, sớm muộn Dao Anh cũng rơi vào tay Đại Vương tử.
Dao Anh còn chưa kịp nghĩ Đại Vương tử hạ độc trong rượu của Khả Hãn Diệp Lỗ lúc nào, nàng đề phòng Đại Vương tử nhưng không ngờ gã ra tay ác độc đến thế
“Chúng ta quá ít người…” Dao Anh nhắm cặp mắt, “Yên lặng theo dõi biến động đã.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.