Nguyệt Minh Thiên Lý

Chương 17: Tù Trưởng Cầu Hôn

La Thanh Mai

09/05/2021

Dao Anh đi theo sau lưng thái giám, chậm rãi bước lên hành lang dài loang lổ rêu bám.

Sao mai đã lặn, ban mai dần tỏ. Tiếng chuông báo sáng vang vọng cả tòa điện đường.

Qua chấn song của cánh cửa màu son lộ ra ánh nến chập chờn, Lý Đức rất chuyên cần với chính sự, gần như mỗi ngày đều triệu kiến đại thần bàn luận ở Chính sự đường, ánh nến nội điện trắng đêm không tắt.

Thái giám vào điện thông báo.

Dao Anh đứng trước thềm son, quay đầu nhìn về cung điện rộng lớn đứng sừng sững giữa sườn núi xa xăm, trên gương mặt trắng như tuyết mới rơi không lộ chút cảm xúc.

Góc Đông Bắc cung thành núi non trùng điệp, ban công điện các được đặt trong đó, diềm mái so le giao thoa, san sát nối tiếp nhau, trên lợp ngói lưu ly trong trẻo lấp lánh.

Đó là Ly cung thời Mạt đế tiền triều xây dựng tránh nóng. Cung Thái cực xây dựng ở chỗ trũng, vào mùa hè, ẩm ướt oi bức, ở góc phòng ánh nắng không rọi vào nổi, rêu xanh chen mọc, Ly cung xây trên sườn núi, hùng vĩ tráng lệ, cao rộng sáng sủa thoáng đãng, thích hợp để ở.

Dao Anh thầm tính: Chờ tra rõ vụ thuốc của Bà La Môn xong, phải nghĩ cách chuyển Tạ Quý phi đến Ly cung ở. Cung Thái Cực quá oi bức, quá gần với thị phi.

Một cơn gió sớm ẩm ướt phớt qua, ý lạnh thấu xương, Dao Anh không khỏi giật mình, quấn lấy khăn choàng lụa màu xanh nhạt trên vai.

Thái giám ra mời nàng vào.

Trời đã sáng rõ, góc khuất trong điện vẫn còn vài ngọn nến trên cây đèn mạ vàng, Lý Đức ngồi trước long án lật mấy quyển tấu chương phê duyệt, tóc mai trắng xám, giống đóa hoa quỳnh lẳng lặng nở rộ trong bóng tối, quanh người toát lên vẻ thanh tĩnh trong veo.

Dao Anh bước đến.

Lý Đức nhìn tấu chương mở trên bàn, nói: “Mấy ngày nữa là Phật đản, Quý phi không trông coi được nên sẽ do Thái Tử Phi chủ trì Pháp hội Phật đản. Phúc Khang công chúa sắp gả cho tù trưởng Diệp Lỗ, Thái Tử Phi phải lo cả việc Phúc Khang công chúa lấy chồng, làm không xuể, ngươi hãy giúp Thái Tử Phi chủ trì Pháp hội.”

Dao Anh giật mình, nàng còn tưởng Lý Đức gọi nàng đến để hỏi chuyện Tạ Quý phi.

Lý Đức căn dặn xong cũng không thèm để ý Dao Anh phản ứng thế nào, phất tay ra hiệu nàng lui ra.

Dao Anh không muốn liên can bất cứ chuyện gì với bên Đông cung nhưng nàng biết Lý Đức đã trực tiếp gọi đến dặn dò, sẽ không cho phép nàng kiếm cớ thoái thác, đành bình tĩnh đáp một tiếng vâng rồi rời khỏi nội điện.

Phẩm cấp cao nhất trong cung là Tạ Quý phi không để ý đến việc của hành cung, rất nhiều điển lễ đều do Thái tử phi Trịnh Bích Ngọc ra mặt xử lý. Pháp hội Phật đản sẽ tiến hành nghi thức ở điện Lân Đức, hương án quyển kinh mâm Phật vàng đã bố trí xong, Trịnh Bích Ngọc sợ còn sai sót, tự mình đứng một bên xem cung nhân dọn dẹp cung thất.

Dao Anh đến điện Lân Đức, hỏi Trịnh Bích Ngọc cần mình giúp gì.

Trịnh Bích Ngọc cười nói: “Không dám để Thất Nương mệt nhọc, mệnh phụ trong triều đều có mặt ở Pháp hội lần này, Thất Nương giúp xã giao với các bà các cô đã là giúp ta rất nhiều rồi.”

Quan hệ giữa Dao Anh với Lý Huyền không tự nhiên, nhưng chưa bao giờ có hiềm khích với Trịnh Bích Ngọc, nàng gật đầu: “Nghe tẩu ạ.”

Trịnh Bích Ngọc loay hoay đến choáng váng, hai người còn chưa nói mấy câu, không ngừng có người vào điện tìm nàng xin chỉ thị.

Dao Anh ở cạnh nghe mấy câu phát hiện họ đều hỏi việc của Phúc Khang công chúa, lòng thầm kinh ngạc: Trịnh Bích Ngọc đang chuẩn bị đồ cưới cho Chu Lục Vân.

Sóng gió cuộc hứa gả vậy là kết thúc rồi chăng?

Dao Anh không lộ vẻ gì.

Trở lại Vương phủ, trưởng sử tới bẩm báo: “Quý chủ, đại lễ xuất hàng* của Phúc Khang công chúa đã định ra thời gian, đúng ba tháng sau ạ.”

*chỉ đại lễ xuất giá của con gái đế vương.

Dao Anh nghi hoặc hỏi: “Đông cung không có động tĩnh gì à?”

Trưởng sử nói: “Trưởng sử Đông cung đã đưa không ít chân dung mỹ nhân và của cải cho tù trưởng, thuyết phục tù trưởng Diệp Lỗ cưới người khác nhưng ông ta không chịu.”

Tù trưởng Diệp Lỗ không ngốc, thân phận Chu Lục Vân không tầm thường, lão gần như đã làm quấy rất đắc tội với Vương triều Trung Nguyên, đương nhiên phải cưới một công chúa có phân lượng nặng nhất.

Xem ra lần này Chu Lục Vân tự làm tự chịu, thật phải lấy chồng nơi thảo nguyên xa.

Dao Anh vẫn cảm thấy bất an.

Hôm sau, Tạ Thanh đưa tin Lý Trọng Kiền đến. Đọc tin anh, trong lòng Dao Anh an tâm hơn một chút, trong đêm viết hồi âm.

Mấy ngày kế tiếp, trong kinh một mảnh sóng êm gió lặng.

Trịnh Bích Ngọc biết Dao Anh không bước vào Đông cung một bước, nếu có chuyện tìm nàng thương lượng đều mời nàng đi điện Lân Đức, thái độ thản nhiên rộng rãi. Dù vậy, Tạ Thanh vẫn không yên lòng, mỗi ngày đều đi theo Dao Anh, gần như một tấc cũng không rời.

Hắn người cao lớn mạnh mẽ, đứng đó, nguy nga như núi.

Thị nữ của Trịnh Bích Ngọc uyển chuyển nói: Thái Tử Phi là phụ nữ của Đông cung, Tạ Thanh là đàn ông ở ngoài, phải nên tránh mặt.

Tạ Thanh cứng rắn nói: “Ta là tuỳ tùng của Thất công chúa, nhất quyết không rời công chúa một bước.”

Thị nữ tức giận đến bật ngửa.

Trịnh Bích Ngọc không nói gì thêm, nàng biết Tạ Thanh nổi danh ngu trung, chỉ cần Lý Dao Anh ra lệnh một tiếng, hắn không hỏi một câu sẽ kiên quyết chấp hành, Dao Anh có bảo hắn tự vận, hắn sẽ không chút do dự đưa đao mà tự vẫn.

Chớp mắt đã đến Pháp hội Phật đản.

Đêm hôm trước Dao Anh ở lại trong cung, trời còn chưa sáng đã đứng dậy chuẩn bị.

Trịnh Bích Ngọc trang điểm kỹ lưỡng, điền trâm lễ y*, đứng ở nội điện chỉ huy cung nhân, nhìn thấy Dao Anh đầu mũ đội hoa sen, áo nhũ đỏ bạc, váy ngắn xanh bích bèn cười nói: “Thất Nương dung mạo khuynh thành, không cần cố ăn mặc đẹp cũng không ai sánh bằng, nhưng hôm nay là Pháp hội, Thất Nương ăn mặc vậy có hơi mộc mạc không?”

*ý là lễ phục và búi tóc cài trâm thúy hoa, một loại lễ phục của mệnh phụ xưa, theo số lượng trâm cài mà rõ địa vị thân phận.



Dao Anh không hề lo lắng nói: “Pháp hội Phật gia không cần cầu kỳ nhỉ?”

Trịnh Bích Ngọc lắc đầu, gọi vài cung nữ đến, kiên quyết ấn Dao Anh xuống trước gương đồng, đánh phấn, vẽ mi, thiếp thúy điền, điểm môi son.

Dao Anh vốn dung mạo xuất chúng, ăn mặc thế này, giảm đi mấy phần thiếu nữ ngây thơ, sóng mắt lấp lánh, mặn mà tươi tắn không bút nào tả xiết.

Cung nữ bị vẻ đẹp nàng làm hết hồn, im lặng chớp mắt. Trịnh Bích Ngọc cũng không khỏi thầm cảm thán, khó trách đám thiếu gia ăn chơi trong kinh kia vụng trộm nói Thất công chúa là đệ nhất mỹ nhân.

Nàng lấy lại tinh thần, cầm lấy cây kéo trúc cắt một đoá mẫu đơn vừa chớm nở giắt lên cạnh tóc mai của Dao Anh, nhặt một cây trâm vàng khảm bốn con bướm ngọc cài lên tóc nàng.

Mệnh phụ lần lượt đón xe vào cung, Dao Anh tiến lên xã giao.

Tể tướng phu nhân kéo tay nàng không buông: “Xuân yến con đã không đến, vài hôm nữa ta tổ chức Trà yến, trà Mông đỉnh Thạch Hoa Kiếm Nam, Dương Tiện của Thường Châu, đều là trà ngon, con nhất định phải đến đó!”

*Mông Đỉnh Thạch Hoa, đặc sản trà vùng Mông Sơn, Tây Nam Tứ Xuyên

Dao Anh cười đồng ý.

Nói cười một lúc, cung nữ tìm tới: “Quý chủ, trụ trì của chùa Đại Từ Ân đến.”

Dao Anh hỏi: “Thái tử phi đâu?”

Cung nữ nói: “Điện hạ đang nói chuyện với Trưởng công chúa, mời quý chủ đi qua trước, nàng đến ngay.”

Dao Anh quay lại, quét mắt một vòng dưới hiên.

Tạ Thanh đang canh giữ trước thềm lập tức hiểu ý, nhanh chân đi đến gần, theo thật sát sau nàng.



Pháp hội còn chưa bắt đầu, mệnh phụ tề tựu dùng trà bên điện, cả điện quần là áo lụa, trang điểm lộng lẫy.

Trịnh Bích Ngọc quay lại nhìn mấy lần, không thấy bóng dáng Lý Dao Anh mới hỏi cung nữ: “Thất công chúa đâu?”

Cung nữ chỉ chỉ về phía Bắc: “Thất công chúa sang bên kia rồi ạ.”

Trịnh Bích Ngọc nhíu mày: có chuyện gì mà Thất công chúa đột nhiên rời đi nhỉ?



Ngoài điện Lân Đức, Lý Huyền Trinh đứng chắp tay trước bậc thềm, nắng phủ lên một lớp vàng nhạt trên gương mặt tuấn tú.

Nghe dưới thềm truyền đến tràng cười to hào sảng, tù trưởng Diệp Lỗ mặc áo khoác cộc tay bím tóc mỏng, giữa một đoàn người đông đúc đi vào tiền điện Lân Đức.

Lý Huyền Trinh đứng ở đầu gió, áo bào rộng lớn no gió, đưa mắt nhìn bóng lưng tù trưởng Diệp Lỗ biến mất sau lớp cửa cung màu son.

Tần Phi đứng sau lưng hắn, mặt vặn vẹo: “Điện hạ… Thất công chúa…dù sao Thất công chúa cũng là muội muội ngài.”

Dù không phải em cùng mẹ nhưng cũng là em gái cùng huyết thống.

Môi mỏng Lý Huyền Trinh mím chặt.

Tần Phi nhỏ giọng làu bàu: “Thuộc hạ không nên lắm miệng, nhưng mà thuộc hạ cảm thấy cách của Ngụy trưởng sử thực sự quá âm hiểm, sao lại tính kế một tiểu nương tử vậy được? Theo chủ ý của thuộc hạ…”

Lý Huyền Trinh bỗng quay người.

Tần Phi bị dọa nhảy dựng ba thước, chưa kịp nói đã nuốt hết vào bụng, không dám hó hé.

Lý Huyền Trinh đưa lưng về phía điện Lân Đức, sải bước rời đi.



Trong điện Lân Đức, Dao Anh đứng dưới một gốc lựu nở đầy hoa đỏ tươi, đợi mãi không thấy trụ trì chùa Đại Từ Ân.

Nàng hỏi cung nữ: “Sao trụ trì còn chưa tới?”

Cung nữ cúi đầu đáp: “Quý chủ chờ một chút ạ, vừa rồi A Giám nói trụ trì đã đến ngoài điện.”

Dao Anh ngước mắt, tinh ý dò xét cung nữ. Cung nữ cúi mặt, mặc nàng dò xét.

Dao Anh khẽ nhíu mày.

Không thích hợp!

Nàng quay đầu đi.

Bọn cung nhân nhìn nhau.

Tạ Thanh không nói thêm, nắm chặt bội đao, bước nhanh đuổi theo Dao Anh.

Cung nữ vừa đáp lời cũng ngơ ngác đứng tại chỗ, chờ Dao Anh đi xa mới phản ứng được, nhanh chóng chạy tới: “Quý chủ, trụ trì lập tức tới ngay ạ, sao ngài lại đi?”

Dao Anh không lên tiếng.



Cung nữ không ngừng quay đầu nhìn quanh, phát hiện phía bên hành lang hướng tiền điện có tầm chục người đi tới, lập tức vui mừng, không để ý tới tôn ti, lấy tay kéo Dao Anh: “Quý chủ, ngài nhìn kìa, trụ trì đến!”

Dao Anh không để ý đến cung nữ, cũng không quay đầu lại rời đi.

Cung nữ quyết tâm, chạy nhanh mấy bước ngăn trở Dao Anh đường đi, cười rạng rỡ: “Quý chủ, ngài nhìn, trụ trì thật đến rồi!”

Dao Anh lạnh lùng liếc cô cung nữ.

Cung nữ trấn định: “Không tin ngài quay đầu nhìn xem.”

Dao Anh không quay lại. Tạ Thanh bước tới một bước, trường đao ra khỏi vỏ: “Cút!”

Cung nữ không ngờ hắn ta nói rút đao là rút, hét lên một tiếng, run rẩy lùi ra sau.

Một tiếng thét cố ý cao giọng này đã lôi kéo chú ý của đám người cách đó không xa, hơn mười cặp mắt đồng loạt quét tới chỗ Dao Anh.

Dao Anh cảm giác được ánh mắt xa lạ sau lưng, như đứng ngồi không yên, theo phản xạ đưa tay áo che mặt, nhanh chóng đi xuyên qua hành lang, lách mình trốn vào bên trong điện.

Một bóng người mạnh mẽ rắn rỏi bước tới.

Dao Anh đi rất nhanh, không để ý phía trước có người, tông vào ngực hắn.

Đối phương là nam tử ngực vạm vỡ, duỗi cánh tay dài ra giữ chặt khuỷu tay Dao Anh, vịn nàng đứng vững. Dao Anh giật nảy mình, ngẩng lên, đối đầu với ánh nhìn lạnh như băng của đối phương.

Một đôi mắt phượng dài hẹp lạnh lùng nhìn nàng.

Dao Anh ngẩn người, trong nháy mắt, cả người xụi lơ.

“Tên cung nữ kia là người của huynh trưởng sao? Huynh trưởng muốn gì?”

Giọng chất vấn của nàng đang phát run.

Lý Huyền Trinh buông tay, dời ánh mắt: “Quay về hậu điện.”

Hai tay dưới ống tay áo của Dao Anh nhẹ nắm, lòng như nổi trống, dưới lớp quần áo rịn một lớp mồ hôi.

Lý Huyền Trinh xoay tục chải tóc không nhìn nàng, tránh ra con đường, thanh âm lạnh như băng tuyết: “Về hậu điện, đừng đi ra.”

Tạ Thanh cất bước đuổi theo, cảnh giác ngăn trước người Dao Anh, chĩa mũi đao tới Lý Huyền Trinh.

Lý Huyền Trinh không lộ cảm xúc.

Ngoài hoa song* truyền đến tiếng cười nói, đám người đang đến ngày càng gần.

*vách lam che có hoa văn.

“Về hậu điện.” Dao Anh nhẹ nhàng kéo Tạ Thanh, quả quyết nói.

Tạ Thanh gật đầu, tra trường đao vào vỏ, dìu Dao Anh đi vào hậu điện.

Bóng hai chủ tớ vừa mới biến mất sau hành lang cột thì tù trưởng Diệp Lỗ hứng chí bừng bừng đi tới tiền điện, tò mò nói: “Vừa rồi nhìn thấy hai người đi về hướng kia…”

Dù cô gái đó che mặt nhưng nhìn tư thái linh lung mềm mại thế kia hẳn là một mỹ nhân, đáng tiếc đi quá nhanh, lão còn chưa kịp thấy rõ nét mặt.

Hầu bên cạnh tù trưởng Diệp Lỗ Ngụy Minh nghe vậy, lòng thầm khinh bỉ lão tù trưởng không biết xấu hổ, ngoài mặt vẫn treo nụ cười, nói: “Pháp hội Phật đản năm nay là Thất công chúa chủ trì, người vừa rồi hình như là Thất công chúa.”

Tù trưởng lập tức hứng thú.

Lão từng nghe về Thất công chúa, một đại mỹ nhân mềm yếu, đáng tiếc Thất công chúa chưa từng có mặt ở cung yến xem đấu mã cầu, luôn không có duyên gặp mặt.

Ngụy Minh cười lạnh trong lòng, ánh mắt nhanh chóng đảo một vòng tìm kiếm bóng dáng Lý Dao Anh, thấy được một người vốn không nên xuất hiện ở đây —— Lý Huyền Trinh.

Lập tức gã chùng sắc mặt.

Muốn lão tù trưởng tham lam kia chủ động từ bỏ Chu Lục Vân, không thể chỉ dựa vào chân dung, mà phải để lão tận mắt thấy Thất công chúa mới hoàn toàn chịu đả động.

Thất công chúa trốn kỹ không ra ngoài, mình đã cất công an bài, thật vất vả mới tìm được cơ hội để tù trưởng Diệp Lỗ có thể nhìn thấy vẻ khuynh quốc của Thất công chúa, vậy mà Thái tử lại phá bĩnh!



Nửa cuối Pháp hội, Dao Anh luôn núp trong hậu điện, không ra mặt.

Tù trưởng Diệp Lỗ không gặp được Dao Anh.

Khổ tâm tính toán nhiều ngày bị trôi theo dòng nước chảy, Ngụy Minh tức hổn hển. Thất công chúa có lòng phòng bị, kế sách của họ đã bại.

Không ngờ ba ngày sau chuyện lại có gió đổi chiều.

Tù trưởng Diệp Lỗ dâng lên một bức thư cầu hôn bằng ngôn từ cung kính, cầu hôn Thất công chúa.

Ngụy Minh không thể tin vào tai mình: “Tù trưởng kia rõ ràng không gặp Thất công chúa, sao lại từ bỏ được Phúc Khang công chúa nhỉ?”

Thuộc hạ cũng một vẻ mờ mịt: “Thuộc hạ không biết, tù trưởng không chỉ chịu thay người, còn nói chỉ cần Thánh thượng hứa hôn, lão nguyện tiên phong cho Nguỵ quân, trợ Ngụy quân thu phục Lương Châu!”

Ngụy Minh nghẹn họng trân trối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyệt Minh Thiên Lý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook