Chương 30: Chuyện xưa kể lại - Hào quang quá khứ (1)
Cố Tiểu Hoa
02/07/2023
Trước mắt, Phong Thời Uyển tạm thời xâu chuỗi lại một số hiểu biết về cấp bậc tu vi như thế này:
Nhất, Nhị, Tam hạ cảnh là ba cấp bậc đầu tiên mà một người tu đạo cơ bản phải lần lượt vượt qua.
Tứ, Ngũ, Lục trung cảnh - ba cấp bậc mà người tu đạo gọi là bước thăng tiến tu vi. Có nghĩa là người bước chân vào một trong ba nấc tu vi này đều được coi là khá có triển vọng. Mà phần lớn môn đồ bình thường của các phái lớn đều đã hoặc sắp bước chân lên Tứ cảnh.
Thất đại cảnh là bước ngoặt mở đầu cho thời kì đỉnh cao của đạo nhân, bất quá với đa số nó lại trở thành bước kết thúc. Bởi vì là đa số cho nên người ta dần mặc định Thất đại cảnh là giới hạn đỉnh phong, là bậc tôn giả người đời tôn kính.
Bát Nhã cảnh giới - tương truyền, người bước vào Bát Nhã tức là nửa bước thành tiên. Trong nhân gian, người ta mới chỉ chứng kiến cường giả đạt tu vi này, chưa ai dám khẳng định thiên hạ tồn tại người thăng tiên, thăng thần.
Những điều cơ bản về cấp bậc linh lực thì Phong Thời Uyển đã thấu rõ mồn một do sự chỉ dạy của tiên tôn, cộng thêm vốn hiểu biết nàng nghiên cứu qua sách cổ. Phong Thời Uyển thiên sinh tú ngoại tuệ trung, tạo hóa ưu ái từ hình hài, vóc dáng cho tới trí tuệ, nàng cũng là người ham học hỏi. Bản tính tò mò vốn là bẩm sinh, nàng cũng không có cách nào kiềm chế. Ngọc khẩu cất tiếng hỏi:
- "Sư tôn thất bại ở Bát Nhã? Nhưng con cảm thấy chưa có người nào ở Thất đại cảnh mà nội lực mạnh mẽ như người."
Vân Phong Thuấn Trì nhướn mày một cái, ngẫu hứng trả lời:
- "Ta cũng không nói ta ở Thất đại cảnh."
Phong Thời Uyển nhất thời ngơ ngác như chú nai con lần đầu gặp suối chảy. Vân Phong Thuấn Trì bật cười một tiếng rồi lí giải:
- "Ta từng vào Bát Nhã, từng bị phản vệ, cho nên hiện tại ta không tính là người thuộc Bát Nhã cảnh giới nữa."
- "Người từng bị phản vệ?"
- "Có một số cố sự ta từng trải qua, tuy không phải chuyện gì tốt đẹp nhưng hiện tại tu vi của ta cũng không tệ, phải không?"
- "Gì mà không tệ? quá được luôn chứ sư tôn, người thật vĩ đại."
Ánh mắt nàng Phong lấp lánh như bầu trời đêm, đó là sự ngưỡng mộ đến từ tâm khảm. Vị sư tôn này của nàng có chăng cũng chỉ hơn đầu bốn một, hai tuổi, là tầm trung niên dù bề ngoài còn rất trẻ trung, cao ngạo, lúc khí khái bệ vệ oai phong, lúc ngạo khí thiếu niên ngông cuồng. Với linh lực của ngài hiện tại nếu nói ngài khổ công tu luyện từ nhỏ thì còn hợp lý, đây lại từng bị phản vệ, mà hiện tại tu vi còn thăng tiến thì có thể ngài là người duy nhất làm được rồi đi.
Đứng trước lời tán thưởng của tiểu đồ nhi, ngài không hề cảm thấy vui lòng mặc dù trên nét mặt đang nở ý cười. Vân Phong Thuấn Trì nói:
- "Ta không phải như con nghĩ. Bất quá, ta luôn đối xử tốt với con, yên tâm tu luyện."
Phong Thời Uyển gật gật đầu, song, ngọc khẩu vẫn cất lời:
- "Không phải như con nghĩ? Khi nãy người đến Vân Thủy Thác là để thu dọn phải không?"
Phải, Phong Thời Uyển bất ngờ hóa giải chuỗi phong ấn của thạch động làm đảo loạn mọi cơ quan bố trí trong đó, quả thực phải dọn dẹp. Vân Phong Thuấn Trì cũng không có ý tránh né câu hỏi, ngài thong dong dặn dò:
- "Ừm. Ta từng nói với con vị tuyệt thế ẩn sư Thiên Tuyết đúng không? Y từng là người duy nhất ngụ trên Thiên Sơn này. Có lẽ điều con thấy chính là bí mật y dùng sinh mệnh để che giấu, chúng ta đừng mạo phạm tới."
- "Dạ, con hiểu rồi."
Đoạn, Phong Thời Uyển lại tiếp lời: "Vậy đồ nhi không làm phiền sư tôn nữa, con xin phép trở về tu luyện."
Vân Phong Thuấn Trì gật đầu, nàng cũng xoay lưng rời đi, dần khuất bóng.
Sở dĩ Phong Thời Uyển rời đi bởi vì nàng cảm thấy tiên tôn còn điều gì chưa nói, hoặc không muốn nói. Nàng tự cho mình chút thể diện đó là đánh giá cao khả năng tư duy của chính mình. Người như Vân Phong Thuấn Trì đã từng bước chân vào Bát Nhã hẳn phải gây tiếng vang trong thiên hạ, người toàn năng như ngài không có lý gì lại ẩn dật không ai biết tới, và không biết tới ai. So sánh tuổi tác thì hẳn là ngài sống cùng thời với Tuyệt Thế Thiên Tiêu, Thanh Sương Thiên Tuyết mới đúng, bằng chứng là ngài biết rõ bọn họ. Nhưng ngài luôn úp mở như là bản thân chỉ được nghe kể lại chứ không hề chứng kiến. Chính Phong Thời Uyển đã luôn nhìn theo ngài, nàng phát giác thái độ có chút thay đổi rất nhỏ nhặt khi thấy Thiên Nguyệt Hoàng Hậu của ngài. Nàng đoán ngài biết họ, từng tồn tại, hoặc là hành tẩu giang hồ cùng thời với những cố nhân kia. Mà một người toàn năng như ngài, nếu muốn che giấu thân phận hay thay da đổi thịt thì ngược lại là điều hoàn toàn có thể.
Nghĩ đến đây Phong Thời Uyển nhất thời sởn gai ốc, nàng có dự cảm chẳng lành mà không hiểu nguyên do. Đối với năng lực thần thánh của Vân Phong Thuấn Trì nàng đã cảm nhận được từ rất lâu rồi, luôn luôn ngưỡng mộ. Nhưng không hiểu tại sao, từ ngày nàng bị Thiên Tiêu "báo thù" thì trong lòng nàng đều là sự bất an. Bất an về mọi thứ, nghi ngờ về tất cả. Và cả cái cảm giác thực quen thuộc đối với Dương Diễn, thực khác lạ đối với sư tôn... Nàng không lí giải nổi.
@Cố_Tiểu_Hoa
Nhất, Nhị, Tam hạ cảnh là ba cấp bậc đầu tiên mà một người tu đạo cơ bản phải lần lượt vượt qua.
Tứ, Ngũ, Lục trung cảnh - ba cấp bậc mà người tu đạo gọi là bước thăng tiến tu vi. Có nghĩa là người bước chân vào một trong ba nấc tu vi này đều được coi là khá có triển vọng. Mà phần lớn môn đồ bình thường của các phái lớn đều đã hoặc sắp bước chân lên Tứ cảnh.
Thất đại cảnh là bước ngoặt mở đầu cho thời kì đỉnh cao của đạo nhân, bất quá với đa số nó lại trở thành bước kết thúc. Bởi vì là đa số cho nên người ta dần mặc định Thất đại cảnh là giới hạn đỉnh phong, là bậc tôn giả người đời tôn kính.
Bát Nhã cảnh giới - tương truyền, người bước vào Bát Nhã tức là nửa bước thành tiên. Trong nhân gian, người ta mới chỉ chứng kiến cường giả đạt tu vi này, chưa ai dám khẳng định thiên hạ tồn tại người thăng tiên, thăng thần.
Những điều cơ bản về cấp bậc linh lực thì Phong Thời Uyển đã thấu rõ mồn một do sự chỉ dạy của tiên tôn, cộng thêm vốn hiểu biết nàng nghiên cứu qua sách cổ. Phong Thời Uyển thiên sinh tú ngoại tuệ trung, tạo hóa ưu ái từ hình hài, vóc dáng cho tới trí tuệ, nàng cũng là người ham học hỏi. Bản tính tò mò vốn là bẩm sinh, nàng cũng không có cách nào kiềm chế. Ngọc khẩu cất tiếng hỏi:
- "Sư tôn thất bại ở Bát Nhã? Nhưng con cảm thấy chưa có người nào ở Thất đại cảnh mà nội lực mạnh mẽ như người."
Vân Phong Thuấn Trì nhướn mày một cái, ngẫu hứng trả lời:
- "Ta cũng không nói ta ở Thất đại cảnh."
Phong Thời Uyển nhất thời ngơ ngác như chú nai con lần đầu gặp suối chảy. Vân Phong Thuấn Trì bật cười một tiếng rồi lí giải:
- "Ta từng vào Bát Nhã, từng bị phản vệ, cho nên hiện tại ta không tính là người thuộc Bát Nhã cảnh giới nữa."
- "Người từng bị phản vệ?"
- "Có một số cố sự ta từng trải qua, tuy không phải chuyện gì tốt đẹp nhưng hiện tại tu vi của ta cũng không tệ, phải không?"
- "Gì mà không tệ? quá được luôn chứ sư tôn, người thật vĩ đại."
Ánh mắt nàng Phong lấp lánh như bầu trời đêm, đó là sự ngưỡng mộ đến từ tâm khảm. Vị sư tôn này của nàng có chăng cũng chỉ hơn đầu bốn một, hai tuổi, là tầm trung niên dù bề ngoài còn rất trẻ trung, cao ngạo, lúc khí khái bệ vệ oai phong, lúc ngạo khí thiếu niên ngông cuồng. Với linh lực của ngài hiện tại nếu nói ngài khổ công tu luyện từ nhỏ thì còn hợp lý, đây lại từng bị phản vệ, mà hiện tại tu vi còn thăng tiến thì có thể ngài là người duy nhất làm được rồi đi.
Đứng trước lời tán thưởng của tiểu đồ nhi, ngài không hề cảm thấy vui lòng mặc dù trên nét mặt đang nở ý cười. Vân Phong Thuấn Trì nói:
- "Ta không phải như con nghĩ. Bất quá, ta luôn đối xử tốt với con, yên tâm tu luyện."
Phong Thời Uyển gật gật đầu, song, ngọc khẩu vẫn cất lời:
- "Không phải như con nghĩ? Khi nãy người đến Vân Thủy Thác là để thu dọn phải không?"
Phải, Phong Thời Uyển bất ngờ hóa giải chuỗi phong ấn của thạch động làm đảo loạn mọi cơ quan bố trí trong đó, quả thực phải dọn dẹp. Vân Phong Thuấn Trì cũng không có ý tránh né câu hỏi, ngài thong dong dặn dò:
- "Ừm. Ta từng nói với con vị tuyệt thế ẩn sư Thiên Tuyết đúng không? Y từng là người duy nhất ngụ trên Thiên Sơn này. Có lẽ điều con thấy chính là bí mật y dùng sinh mệnh để che giấu, chúng ta đừng mạo phạm tới."
- "Dạ, con hiểu rồi."
Đoạn, Phong Thời Uyển lại tiếp lời: "Vậy đồ nhi không làm phiền sư tôn nữa, con xin phép trở về tu luyện."
Vân Phong Thuấn Trì gật đầu, nàng cũng xoay lưng rời đi, dần khuất bóng.
Sở dĩ Phong Thời Uyển rời đi bởi vì nàng cảm thấy tiên tôn còn điều gì chưa nói, hoặc không muốn nói. Nàng tự cho mình chút thể diện đó là đánh giá cao khả năng tư duy của chính mình. Người như Vân Phong Thuấn Trì đã từng bước chân vào Bát Nhã hẳn phải gây tiếng vang trong thiên hạ, người toàn năng như ngài không có lý gì lại ẩn dật không ai biết tới, và không biết tới ai. So sánh tuổi tác thì hẳn là ngài sống cùng thời với Tuyệt Thế Thiên Tiêu, Thanh Sương Thiên Tuyết mới đúng, bằng chứng là ngài biết rõ bọn họ. Nhưng ngài luôn úp mở như là bản thân chỉ được nghe kể lại chứ không hề chứng kiến. Chính Phong Thời Uyển đã luôn nhìn theo ngài, nàng phát giác thái độ có chút thay đổi rất nhỏ nhặt khi thấy Thiên Nguyệt Hoàng Hậu của ngài. Nàng đoán ngài biết họ, từng tồn tại, hoặc là hành tẩu giang hồ cùng thời với những cố nhân kia. Mà một người toàn năng như ngài, nếu muốn che giấu thân phận hay thay da đổi thịt thì ngược lại là điều hoàn toàn có thể.
Nghĩ đến đây Phong Thời Uyển nhất thời sởn gai ốc, nàng có dự cảm chẳng lành mà không hiểu nguyên do. Đối với năng lực thần thánh của Vân Phong Thuấn Trì nàng đã cảm nhận được từ rất lâu rồi, luôn luôn ngưỡng mộ. Nhưng không hiểu tại sao, từ ngày nàng bị Thiên Tiêu "báo thù" thì trong lòng nàng đều là sự bất an. Bất an về mọi thứ, nghi ngờ về tất cả. Và cả cái cảm giác thực quen thuộc đối với Dương Diễn, thực khác lạ đối với sư tôn... Nàng không lí giải nổi.
@Cố_Tiểu_Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.