Chương 27: Lưu Niệm Lâm được tại ngoại
Dạ Nhan
17/06/2023
Kha Nguyệt lái xe theo định vị thì lại có mặt ở một con đường vắng vẻ,
phía trước chính là chiếc xe biển số AA 6688 của Lưu Phàn Thanh thường
xuyên dùng.
Cô vừa định chuyển làn thì phía trước xuất hiện một chiếc xe tải cỡ lớn lao thẳng đến, khiến cô vội vàng bẻ vô lăng, cả người và xe đều an ổn đáp vào gốc cây bên cạnh đường.
Sau cú va chạm đó, ánh mắt Kha Nguyệt mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng đứng trước đầu xe nhưng lại không thấy rõ mặt. Cuối cùng vì phần đầu bị đập mạnh vào vô lăng khiến cô chút choáng váng, cố gắng đến mấy cũng không giữ được tỉnh táo, chỉ có thể nhắm chặt mắt lại.
Mười phút sau, Thiển Hi cùng Dương Trình vừa chạy đến nơi, cảnh tượng trước mắt đáng sợ đến mức anh không dám nhìn thẳng, xung quanh chỉ có duy nhất hai chiếc xe nằm bên vệ đường.
Khi xe của Kha Nguyệt đập vào mắt, Dương Trình không dám tin đến mức trợn trừng mắt. Đôi chân của anh run rẩy bước từng bước hướng về phía đó, đến khi nhìn thấy ghế lái không một bóng người, trong lòng anh càng mất đi phương hướng.
Thiển Hi nhìn thấy trên vô lăng còn dính một vệt máu dài, sự bất an trong lòng cô càng lớn hơn.
"Nguyệt Nguyệt! Cô ở đâu?"
Dương Trình cố gắng kìm nén cảm xúc nhưng không được. Anh siết chặt nắm đấm, dùng hết sức hét thật lớn tên Kha Nguyệt, chỉ mong một phép màu có thể khiến cô trả lời anh.
Thiển Hi nhìn dáng vẻ sợ hãi của anh thì vô cùng khó hiểu. 'Anh ta bị gì vậy? Anh ta lo lắng cho Nguyệt Nguyệt như vậy à?'
Dương Trình mặc kệ ánh mắt của Thiển Hi, chỉ vội vàng tìm kiếm xung quanh chiếc xe xem có manh mối nào khác không. Nhưng công sức của anh lại như công dã tràng, Kha Nguyệt biến mất đến một cọng tóc cũng không để lại.
"Có manh mối nào khác không? Thiết bị định vị chẳng hạn?"
Thiết bị định vị?
Thiển Hi nghe anh hỏi thì ngẩn người một hồi mới giật mình trả lời: "Có, có. Trên điện thoại của Nguyệt Nguyệt có cài đặt định vị ẩn, chúng ta có thể dựa vào đó để tìm."
"Đi theo tôi đến một nơi."
Dương Trình lái xe đến một căn hộ nhỏ trên đường Neun, cách Lưu trạch không quá xa.
Đoàn Quang nhìn thấy người đến ngoài Dương Trình, còn có cả Thiển Hi liền bất ngờ nhưng rất nhanh anh đã cảm thấy có chuyện không tốt.
"Có chuyện gì mà hai người đến cả đây vậy?"
Dương Trình nhìn anh, đáp lại một cách nghiêm túc: "Giúp tôi tìm Kha Nguyệt!"
"Tìm Kha Nguyệt? Tìm như thế nào?"
Thiển Hi nghe Đoàn Quang hỏi thì vội vàng giải thích: "Tôi đã tìm rồi, trên xe không có điện thoại để lại. Cho nên chúng ta có thể tìm kiếm dựa vào con chip định vị được gắn vào điện thoại của Nguyệt Nguyệt.”
Đoàn Quang cũng hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng dùng ipad để đăng nhập vào hệ thống.
"Cô nói mã bảo mật, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Thiển Hi dán chặt mắt vào màn hình trước mặt, đến khi chấm đỏ hiển thị trên màn hình cô mới thở phào một cái đầy nhẹ nhõm.
Nhưng cô chưa vui được bao lâu thì giọng nói đầy vẻ nghiêm trọng của Đoàn Quang vang lên: “Tín hiệu vẫn đang di chuyển, chưa có dấu hiệu ngừng lại đâu.”
Dương Trình cũng không nói nhiều nữa mà vụt lấy chiếc chìa khóa trên bàn rồi nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn không quên nói vọng lại với hai người Đoàn Quang và Thiển Hi.
“Hai người giữ liên lạc với tôi. Tôi sẽ đích thân đưa cô ta quay về.”
Một cơn đau ập đến khiến mi tâm của Kha Nguyệt nhíu chặt lại, khó khăn lắm cô mới có thể dần dần mở đôi mắt ra. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một khuôn mặt điển trai của một một người đàn ông xa lạ.
Người đàn ông kia nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của Kha Nguyệt thì lập tức bật cười, giọng nói vang lên cũng nhè nhẹ sự chế giễu: “Cô có cần cảnh giác vậy không? Tôi cũng không ăn thịt cô.”
Kha Nguyệt lúc này mới tỉnh táo một chút liền nâng ánh mắt lạnh tanh nhìn về phía người đàn ông kia, giọng nói vang lên đanh lại: “Anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây?”
“Xin tự giới thiệu, tôi là Hoắc Uyên.”
“Hoắc Uyên? Hoắc đại thiếu gia, hình như tôi không quen anh.” - Kha Nguyệt lúc này mới hiểu ra được, bản thân cô là ‘bị bắt cóc bằng cách lừa lọc’.
Bọn họ dám mang tính mạng của ông ấy ra làm mồi nhử với cô. Nhưng tại sao anh ta lại có thể tạo ra một chiếc xe giống y như đúc hàng thật, cả biển số cũng như một! Không lẽ…
Ánh mắt như muốn giết người của Kha Nguyệt rời vào mắt khiến Hoắc Uyên có chút rung động. Không ngờ một người con gái, trong tình huống bị người khác bắt cóc lại mảy may không có một tia sợ hãi nào. Cô cũng rất thú vị đó chứ!
"Cô biết tôi? Không ngờ đó."
"Danh tiếng của Hoắc đại thiếu đâu còn xa lạ gì. Sao có thể không biết được."
Hoắc Uyên chăm chú nhìn Kha Nguyệt không những không sợ hãi mà còn đáp lại anh một cách nhẹ nhàng. Cô thật khác xa với lời anh nghe được!
"Anh ta nói cô là một đứa vừa ngu vừa xấu xí. Nhưng theo ánh mắt của tôi thì cô… nhan sắc không xấu, trí tuệ cũng không tệ! Thú vị!"
"Cô là hồ ly tinh à, sao gặp ai cũng lộ đuôi cáo vậy?"
Kha Nguyệt lười phải nói chuyện với anh ta, vừa định nhắm mắt lại thì lại bị một giọng nói chua ngoa vang lên làm cho giật mình.
Khi khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, Kha Nguyệt mở miệng một cách khó tin.
“Lưu Niệm Lâm?”
Lưu Niệm Lâm nhìn thấy Kha Nguyệt bị trói lại liền bật cười thành tiếng, nụ cười tuy vẫn thanh thoát nhưng lại có một chút gì đó biến chất, không hề giống Lưu Niệm Lâm lúc trước cô quen nữa.
“Thế nào? Thấy tôi được thả ra, cô bất ngờ lắm đúng không?”
Kha Nguyệt cũng biết trước sẽ có ngày này, Hứa Phân làm sao có thể để con gái cưng của bà ta ở trong tù ăn cơm thừa canh cặn, sống với bốn bức tường tận hai năm được. Nhưng cô không ngờ người làm nên sự việc lần này lại là Lưu Niệm Lâm. Ông ấy dù gì cũng là cha ruột của cô ta!
Kha Nguyệt cảm thấy Lưu Niệm Lâm thật sự không còn thuốc chữa nữa rồi. Lại có thể đem tính mạng của cha ruột ra để lừa cô đến đây!
"Lưu Niệm Lâm, tôi chưa từng tranh giành gì với cô. Cô hà tất gì phải đi đến nước này!"
Lưu Niệm Lâm không nói gì nhiều, lập tức vung mạnh tay, vừa giáng cho Kha Nguyệt một bạt tai, vừa lớn tiếng mắng cô.
"Không tranh giành? Phi, cô buồn nôn vừa thôi! Không tranh thì cô cút khỏi Lưu gia, càng sớm càng tốt!"
Kha Nguyệt thè lưỡi liếm đi vết máu dính trên khóe môi, giọng nói tràn ra cũng nhẹ đi mấy phần.
"Tôi ở Lưu gia là vì ông, không phải muốn tranh giành với các người. Tôi không cần, cũng không có hứng thú!"
"Có trời mới tin cô!"
Lưu Niệm Lâm nói xong liền đi ra ngoài, khi quay lại còn cầm trên tay một chiếc túi vải trông có vẻ khá nặng. Sau đó liền 'bịch' một tiếng, túi vải bị cô ta ném xuống dưới chân của Kha Nguyệt.
Hoắc Uyên nhìn thứ bên trong túi vải nhúc nha nhúc nhích cũng cảm thấy nổi da gà, nhưng lại không tiện hỏi Lưu Niệm Lâm bên trong là thứ gì.
Không chỉ có Hoắc Uyên, cả Kha Nguyệt cũng nổi hết da gà, cổ họng không kìm chế được mà nuốt nước bọt một cái.
Lưu Niệm Lâm nhìn sắc mặt có chút tái đi của Kha Nguyệt, trong lòng nổi lên muôn vàn sự hả hê không nói nên lời.
"Kịch hay vẫn còn ở phía sau!"
Cô vừa định chuyển làn thì phía trước xuất hiện một chiếc xe tải cỡ lớn lao thẳng đến, khiến cô vội vàng bẻ vô lăng, cả người và xe đều an ổn đáp vào gốc cây bên cạnh đường.
Sau cú va chạm đó, ánh mắt Kha Nguyệt mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng đứng trước đầu xe nhưng lại không thấy rõ mặt. Cuối cùng vì phần đầu bị đập mạnh vào vô lăng khiến cô chút choáng váng, cố gắng đến mấy cũng không giữ được tỉnh táo, chỉ có thể nhắm chặt mắt lại.
Mười phút sau, Thiển Hi cùng Dương Trình vừa chạy đến nơi, cảnh tượng trước mắt đáng sợ đến mức anh không dám nhìn thẳng, xung quanh chỉ có duy nhất hai chiếc xe nằm bên vệ đường.
Khi xe của Kha Nguyệt đập vào mắt, Dương Trình không dám tin đến mức trợn trừng mắt. Đôi chân của anh run rẩy bước từng bước hướng về phía đó, đến khi nhìn thấy ghế lái không một bóng người, trong lòng anh càng mất đi phương hướng.
Thiển Hi nhìn thấy trên vô lăng còn dính một vệt máu dài, sự bất an trong lòng cô càng lớn hơn.
"Nguyệt Nguyệt! Cô ở đâu?"
Dương Trình cố gắng kìm nén cảm xúc nhưng không được. Anh siết chặt nắm đấm, dùng hết sức hét thật lớn tên Kha Nguyệt, chỉ mong một phép màu có thể khiến cô trả lời anh.
Thiển Hi nhìn dáng vẻ sợ hãi của anh thì vô cùng khó hiểu. 'Anh ta bị gì vậy? Anh ta lo lắng cho Nguyệt Nguyệt như vậy à?'
Dương Trình mặc kệ ánh mắt của Thiển Hi, chỉ vội vàng tìm kiếm xung quanh chiếc xe xem có manh mối nào khác không. Nhưng công sức của anh lại như công dã tràng, Kha Nguyệt biến mất đến một cọng tóc cũng không để lại.
"Có manh mối nào khác không? Thiết bị định vị chẳng hạn?"
Thiết bị định vị?
Thiển Hi nghe anh hỏi thì ngẩn người một hồi mới giật mình trả lời: "Có, có. Trên điện thoại của Nguyệt Nguyệt có cài đặt định vị ẩn, chúng ta có thể dựa vào đó để tìm."
"Đi theo tôi đến một nơi."
Dương Trình lái xe đến một căn hộ nhỏ trên đường Neun, cách Lưu trạch không quá xa.
Đoàn Quang nhìn thấy người đến ngoài Dương Trình, còn có cả Thiển Hi liền bất ngờ nhưng rất nhanh anh đã cảm thấy có chuyện không tốt.
"Có chuyện gì mà hai người đến cả đây vậy?"
Dương Trình nhìn anh, đáp lại một cách nghiêm túc: "Giúp tôi tìm Kha Nguyệt!"
"Tìm Kha Nguyệt? Tìm như thế nào?"
Thiển Hi nghe Đoàn Quang hỏi thì vội vàng giải thích: "Tôi đã tìm rồi, trên xe không có điện thoại để lại. Cho nên chúng ta có thể tìm kiếm dựa vào con chip định vị được gắn vào điện thoại của Nguyệt Nguyệt.”
Đoàn Quang cũng hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng dùng ipad để đăng nhập vào hệ thống.
"Cô nói mã bảo mật, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Thiển Hi dán chặt mắt vào màn hình trước mặt, đến khi chấm đỏ hiển thị trên màn hình cô mới thở phào một cái đầy nhẹ nhõm.
Nhưng cô chưa vui được bao lâu thì giọng nói đầy vẻ nghiêm trọng của Đoàn Quang vang lên: “Tín hiệu vẫn đang di chuyển, chưa có dấu hiệu ngừng lại đâu.”
Dương Trình cũng không nói nhiều nữa mà vụt lấy chiếc chìa khóa trên bàn rồi nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn không quên nói vọng lại với hai người Đoàn Quang và Thiển Hi.
“Hai người giữ liên lạc với tôi. Tôi sẽ đích thân đưa cô ta quay về.”
Một cơn đau ập đến khiến mi tâm của Kha Nguyệt nhíu chặt lại, khó khăn lắm cô mới có thể dần dần mở đôi mắt ra. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một khuôn mặt điển trai của một một người đàn ông xa lạ.
Người đàn ông kia nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của Kha Nguyệt thì lập tức bật cười, giọng nói vang lên cũng nhè nhẹ sự chế giễu: “Cô có cần cảnh giác vậy không? Tôi cũng không ăn thịt cô.”
Kha Nguyệt lúc này mới tỉnh táo một chút liền nâng ánh mắt lạnh tanh nhìn về phía người đàn ông kia, giọng nói vang lên đanh lại: “Anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây?”
“Xin tự giới thiệu, tôi là Hoắc Uyên.”
“Hoắc Uyên? Hoắc đại thiếu gia, hình như tôi không quen anh.” - Kha Nguyệt lúc này mới hiểu ra được, bản thân cô là ‘bị bắt cóc bằng cách lừa lọc’.
Bọn họ dám mang tính mạng của ông ấy ra làm mồi nhử với cô. Nhưng tại sao anh ta lại có thể tạo ra một chiếc xe giống y như đúc hàng thật, cả biển số cũng như một! Không lẽ…
Ánh mắt như muốn giết người của Kha Nguyệt rời vào mắt khiến Hoắc Uyên có chút rung động. Không ngờ một người con gái, trong tình huống bị người khác bắt cóc lại mảy may không có một tia sợ hãi nào. Cô cũng rất thú vị đó chứ!
"Cô biết tôi? Không ngờ đó."
"Danh tiếng của Hoắc đại thiếu đâu còn xa lạ gì. Sao có thể không biết được."
Hoắc Uyên chăm chú nhìn Kha Nguyệt không những không sợ hãi mà còn đáp lại anh một cách nhẹ nhàng. Cô thật khác xa với lời anh nghe được!
"Anh ta nói cô là một đứa vừa ngu vừa xấu xí. Nhưng theo ánh mắt của tôi thì cô… nhan sắc không xấu, trí tuệ cũng không tệ! Thú vị!"
"Cô là hồ ly tinh à, sao gặp ai cũng lộ đuôi cáo vậy?"
Kha Nguyệt lười phải nói chuyện với anh ta, vừa định nhắm mắt lại thì lại bị một giọng nói chua ngoa vang lên làm cho giật mình.
Khi khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, Kha Nguyệt mở miệng một cách khó tin.
“Lưu Niệm Lâm?”
Lưu Niệm Lâm nhìn thấy Kha Nguyệt bị trói lại liền bật cười thành tiếng, nụ cười tuy vẫn thanh thoát nhưng lại có một chút gì đó biến chất, không hề giống Lưu Niệm Lâm lúc trước cô quen nữa.
“Thế nào? Thấy tôi được thả ra, cô bất ngờ lắm đúng không?”
Kha Nguyệt cũng biết trước sẽ có ngày này, Hứa Phân làm sao có thể để con gái cưng của bà ta ở trong tù ăn cơm thừa canh cặn, sống với bốn bức tường tận hai năm được. Nhưng cô không ngờ người làm nên sự việc lần này lại là Lưu Niệm Lâm. Ông ấy dù gì cũng là cha ruột của cô ta!
Kha Nguyệt cảm thấy Lưu Niệm Lâm thật sự không còn thuốc chữa nữa rồi. Lại có thể đem tính mạng của cha ruột ra để lừa cô đến đây!
"Lưu Niệm Lâm, tôi chưa từng tranh giành gì với cô. Cô hà tất gì phải đi đến nước này!"
Lưu Niệm Lâm không nói gì nhiều, lập tức vung mạnh tay, vừa giáng cho Kha Nguyệt một bạt tai, vừa lớn tiếng mắng cô.
"Không tranh giành? Phi, cô buồn nôn vừa thôi! Không tranh thì cô cút khỏi Lưu gia, càng sớm càng tốt!"
Kha Nguyệt thè lưỡi liếm đi vết máu dính trên khóe môi, giọng nói tràn ra cũng nhẹ đi mấy phần.
"Tôi ở Lưu gia là vì ông, không phải muốn tranh giành với các người. Tôi không cần, cũng không có hứng thú!"
"Có trời mới tin cô!"
Lưu Niệm Lâm nói xong liền đi ra ngoài, khi quay lại còn cầm trên tay một chiếc túi vải trông có vẻ khá nặng. Sau đó liền 'bịch' một tiếng, túi vải bị cô ta ném xuống dưới chân của Kha Nguyệt.
Hoắc Uyên nhìn thứ bên trong túi vải nhúc nha nhúc nhích cũng cảm thấy nổi da gà, nhưng lại không tiện hỏi Lưu Niệm Lâm bên trong là thứ gì.
Không chỉ có Hoắc Uyên, cả Kha Nguyệt cũng nổi hết da gà, cổ họng không kìm chế được mà nuốt nước bọt một cái.
Lưu Niệm Lâm nhìn sắc mặt có chút tái đi của Kha Nguyệt, trong lòng nổi lên muôn vàn sự hả hê không nói nên lời.
"Kịch hay vẫn còn ở phía sau!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.