Nguyệt Thần Chi Lệ

Chương 9: Thiên Thần Áo Vàng

Tôi là Ngao Ngao Đại Hiệp

07/01/2025

Rầm một tiếng, cánh cửa bạc phía sau ta đột nhiên bị mở ra.

 

Ta quay đầu lại, thiên thần áo vàng kim thờ ơ nhìn xuống ta, đôi cánh khổng lồ cuộn lại trong phòng giam chật hẹp.

 

Chân ta mềm nhũn, há miệng, lại không nói nên lời.

 

Con dê không nói gì, chỉ lạnh lùng hất lông, quay người lại quỳ xuống.

 

Thiên thần đưa ta ra khỏi phòng giam, đặt ta xuống đất, ngồi xổm xuống, đôi mắt màu xám nhạt nhìn chằm chằm vào ta: "Ta đã nói với ngươi, bảo ngươi chú ý tác phong."

 

"Ta..." Ta run rẩy toàn thân, tim đập như trống.

 

"Không ai có thể cứu ngươi lần thứ hai," Hắn đứng dậy, đẩy cửa một căn phòng bên cạnh. Trong phòng trải thảm lông trắng như tuyết, giữa phòng đặt một chiếc gương lớn.

 

Ta chậm chạp đi đến trước gương, trong hình ảnh phản chiếu trong gương, ta thấy chiếc nơ màu hồng phấn trên tai bị lệch đi, lộ ra một vết sẹo mờ, là dấu răng của rắn.



 

Đó là vết sẹo Tiểu Xà để lại khi cắn tai ta, kéo ta về nhà.

 

Ta chưa bao giờ tháo chiếc nơ nó để lại cho ta, vì vậy... cũng chưa bao giờ phát hiện ra dấu răng này.

Ta lạnh toát cả người.

 

"Nếu ta nhớ không nhầm, nơi này cách đầm lầy rất xa." Hình ảnh phản chiếu trong gương là thiên thần mặc trường bào vàng kim cầm một con /d.a.o/  găm, lặng lẽ đứng sau ta, "Rắn trên Thiên Đình, chỉ sống ở đầm lầy."

 

...

Thiên thần đưa một tay ra, ấn ta chặt xuống đất. Ta run rẩy toàn thân, kêu ư ư, phân thỏ rơi vãi khắp nơi.

 

Con /d.a.o/  găm lạnh lẽo đưa tới, nhưng không cắt đứt cổ ta, mà đưa lên trên, /đ.â.m/  vào tai ta. /M_á.u/  lập tức tuôn ra theo vết thương, ta sợ đến mức không cảm thấy đau, đột nhiên bàn tay lạnh lẽo của thiên thần phủ lên vết thương, gần như ngay lập tức, /m_á.u/  đã ngừng chảy.

 

"Dấu ấn của ác ma, tốt nhất là không nên giữ lại," Hắn xách cổ ta lên, đặt ta trước gương, một vết sẹo màu hồng phấn nằm ngang trên tai ta, che khuất dấu răng ban đầu, "Chuyện này, đừng để người khác biết."

 



Ta nhìn trường bào màu vàng kim của hắn, ngây ngốc gật đầu, đột nhiên nhớ đến trước khi vào cung điện, thiên thần áo trắng đã chạm vào ta làm lệch chiếc nơ, là hắn đã đưa tay che tai ta, đẩy ta vào đại điện.

 

"Người khác" mà hắn nói, là chỉ... thiên thần áo trắng kia?

 

"Ngươi," Hắn buông tay, ta sợ hãi ngồi dậy, "Tại sao ngươi lại cứu ta?"

 

Trên khuôn mặt lạnh lùng vô cảm đó đột nhiên xuất hiện một nụ cười, hắn nói: "Vì ta là thiên thần."

 

"Vậy sao ngươi không cứu nó?" Ta nhìn về phía cánh cổng bằng bạc giam giữ con dê, "Nếu ngươi có thể nhìn ra dấu răng, vậy ngươi hẳn là biết chứ?"

 

"Thiên thần không bắt được ác ma, chính là đồng bọn của ác ma." Hắn nhìn bóng lưng đang quỳ của con dê núi trong cửa, khôi phục lại vẻ mặt vô cảm, "Hơn nữa ta đã hỏi nó, là nó tự nguyện."

 

"Dù nó tự nguyện, nhưng..." Ta lắc đầu nguầy nguậy, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nhớ ra.

 

"Không nghĩ ra sao?" Thiên thần ngồi xổm xuống, đôi mắt màu xám nhìn chằm chằm vào ta: "Vậy ta nói cho ngươi, dù nó tự nguyện, nhưng nó tưởng rằng nó chịu tội cho ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyệt Thần Chi Lệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook