Chương 45
Tương Như
05/08/2019
Lữ Nguyệt giữ lấy hắn, kinh ngạc nhìn chằm chằm,
vẫn nghĩ là mình hồ đồ hoa mắt, nói: "Vũ Huyền à?! Ngươi .... ngươi làm
sao vậy?"
Chúc Vũ Huyền cơ hồ cười một chút, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc bạch kim hắn thường nằm mơ, nói: "Không việc gì. Đừng sợ."
Lữ Nguyệt nghe xong liền bối rối đến phát run: "... ngươi như vậy ta mới sợ đó! Ta có thể không sợ sao?! Ta sắp phát điên rồi."
Toàn bộ cơ thể Chúc Vũ Huyền, bắt đầu từ cánh tay, đều trở nên trong suốt cả rồi.
Pháp lực, đây là pháp lực đó! Cho dù Chúc Vũ Huyền có là thần tôn hay là hung thần thì bản thân hắn cũng phải có giới hạn của chính mình.
Hắn truyền pháp lực cho Lữ Nguyệt, từ trước đến nay đều vô cùng hào phóng, vô cùng dư dả, dùng bình thường sẽ không bao giờ cạn. Nhưng này là pháp lực của chính hắn, Trấn Thiên thạch là thiên thạch của đất trời năng lượng vĩ đại đến mấy dùng lâu còn suy yếu, Chúc Vũ Huyền cũng chỉ là nhân sĩ tu tiên, pháp lực sao có thể lấy không bao giờ hết, dùng không bao giờ cạn được?
Chuyện này căn bản không thể trách hắn không sớm nói, chỉ có thể trách chính bản thân nàng không biết cân nhắc. Nàng lúc đó rõ ràng mơ hồ nghĩ ra chuyện này, nhưng tình thế lúc đó nếu không làm vậy thì chúng sinh Tam giới chỉ sợ phải vào cảnh lầm than. Dù biết sẽ có vấn đề nhưng cũng không nghĩ vấn đề sẽ đến mức này.
Vũ Huyền dù sao cũng là thần mà.
Đột nhiên tim nàng như ngừng đập. Chúc Vũ Huyền, hắn, không phải vì nàng mà tinh hồn nguyên phế đó sao?!
Lữ Nguyệt vừa hối hận vừa sốt ruột, trong đầu mường tượng được chuyện gì sắp xảy ra, không giữ được bình tĩnh nữa, lắp bắp hỗn loạn nói: "Ta ... được rồi, xong rồi, vi sư trả pháp lực lại cho ngươi. Có bao nhiêu đều trả lại cho ngươi."
Nàng ôm lấy mặt Chúc Vũ Huyền rồi mãnh liệt hôn lên. Đám nhân sĩ từ xa phía sau vừa thấy cảnh này, trong nháy mắt rút lui lại cách xa mấy trượng, để hai người họ ở đó tự làm chuyện của mình.
Vũ Văn Khuynh lấy tay đỡ trán, thầm nghĩ: "Lại nữa hả?"
Nhờ pháp lực mà trùng sinh, như phượng hoàng nhờ niết bàn mà sống lại, Lữ Nguyệt bây giờ liền liều mạng đem toàn bộ pháp lực mình còn dùng được truyền hết cho Chúc Vũ Huyền, ôm một chút hi vọng nghĩ rằng sẽ nhanh chóng giúp hắn hồi phục lại.
Thế nhưng, hai người hôn nhau được một hồi, khóe mắt nàng đã bắt đầu ngấn lệ, cả thân người cũng run lên lợi hại.
Không kịp. Không thể. Không có cách nào khác.
Nàng biết rõ, biết rất rõ, việc đến nước này, còn cách gì có thể cứu vãn được đâu. Chỉ là nàng đang tự lừa mình dối người mà thôi.
Nàng buông ra, nhìn lại cánh tay Chúc Vũ Huyền vẫn trong suốt, thậm chí còn đang mờ đi!
Lữ Nguyệt nén lòng nhìn hắn uất ức nói: "Tại sao vậy?"
Chúc Vũ Huyền đưa tay nắm lấy bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm run rẩy của Lữ Nguyệt, từ từ gỡ nó ra, nói: "Nếu như nàng còn tự làm mình tổn thương như vậy, ta sẽ giận."
Lữ Nguyệt nắm tay chặt đến nổi móng tay đâm vào trong da chảy máu.
Lữ Nguyệt cố ngăn không có giọng mình cũng run theo nói: "Ngươi không phải là đang tổn thương ta sao?"
Vất vả lắm, vất vả lắm mới thanh toán rõ ràng toàn bộ những chuyện rối loạn này. Lôi vết nhơ của Cửu Linh ra ngoài ánh sáng gội rửa nó. Làm sạch hiểu lầm giữa hai giới Thần - Yêu. Phá hủy hoàn toàn Minh Nguyệt đỉnh cùng với điển tịch trong đó. Còn những chuyện không muốn thẳng thắn với nhau cũng đã thẳng thắn hết rồi.
Nhưng khi nàng mang vẻ mặt tươi cười mà chạy đến, khi nàng đã chuẩn bị xong tâm thế sẽ cùng hắn bỏ tất cả ở sau lưng, lại đón nhận Chúc Vũ Huyền của nàng là bộ dáng này. Có thể không sợ sao? Có thể không đau sao? Có thể không hận bản thân sao?
Vũ Văn Khuynh cảm thấy không ổn, xa xa liền nói vọng qua: "Lữ Nguyệt, sao vậy?!" từ phía bên kia chạy vội qua vài bước, nhưng vì duyên cớ nào đó mà đi được nửa đường, lại nghĩ không nên tùy tiện đến gần, đành dừng lại.
Chúc Vũ Huyền nói: "Coi như ta nợ nàng, trả nợ cho nàng."
Lữ Nguyệt lúc này hoàn toàn không thể chú ý được ai khác nữa, nàng giữ lấy Chúc Vũ Huyền, tim thật sự ngừng đập rồi. Bởi vì hắn càng lúc càng nhạt đi. Sợ hãi, nói: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Nàng không thể làm gì cũng không thể cầu cứu. Bởi vì nàng nhận thức rõ, thật sự rất rõ.
Chúc Vũ Huyền hơi thở ra, vươn hai tay, lần thứ hai ôm nàng vào lòng, ôn nhu nói: "Nguyệt Nhi, ta luôn muốn gọi nàng như vậy. Ta vẫn luôn dõi theo nàng. Từng cử chỉ, từng thái độ, từng hỉ nộ ái ố của nàng ta đều muốn trọn vẹn thu hết vào trong mắt."
Lữ Nguyệt nắm chặt y phục trước ngực hắn, mờ mịt không nói nên lời.
Ngón tay thon dài của Chúc Vũ Huyền nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc ngổn ngang xõa dài rối tung lên của nàng, thấp giọng nói: "Nàng có biết, nàng chính là khao khát tột cùng duy nhất mà kiếp này ta không có được."
Nghe một câu này, Lữ Nguyệt có chút sửng sờ.
Chúc Vũ Huyền tiếp tục nói: "Nàng trong lòng ta, là một thánh nhân cao cao tại thượng. Nàng đã cứu vớt ta từ trong đống bùn lầy của trần thế, ta từ lúc nàng lần đầu nhìn ta mỉm cười đã ngưỡng vọng nàng. Nhưng ta càng muốn đuổi kịp nàng, vì nàng mà trở thành một người càng tốt càng mạnh, thì nàng lại vì tư tưởng của nàng vì lý lẽ của nàng mà càng lúc càng rời xa ta. Tuy rằng, ta không thể rộng lượng như nàng bao dung như nàng, nhưng vì nàng ta có thể bao dung cả thiên hạ."
Hắn hạ mi một chút, môi đặt ở trên tóc nàng, nói: "Nếu như giấc mộng của nàng là cứu vớt chúng sinh bao dung thiên hạ, vậy giấc mộng của ta, lại chỉ có duy nhất một người là nàng."
"..."
Hắn lại nói: "Nhưng mà ta rất ích kỷ. Nguyệt Nhi, 18 năm thủy lao ta nợ nàng, bù lại 23 năm thủy lao chờ đợi."
Trong nháy mắt, hô hấp của Lữ Nguyệt đều đình chỉ vào thời khắc này.
Chúc Vũ Huyền nói: "Một trận Rửa tội hình, bù lại ta vĩnh viễn không yên nghỉ."
Lữ Nguyệt càng dụi đầu vài ngực hắn nói: "Ta không muốn nghe ta không muốn nghe!"
Chúc Vũ Huyền thờ ơ nói: "Một kiếp mộng về người, bù lại người vĩnh viễn không thể quên ta."
"Nếu như có thể, ta nguyện ý để nàng đem ta thành đá lót chân rồi quăng đi, thành cầu qua sông rồi phá bỏ, thành tội nhân phải gánh thiên đao vạn quả rồi quay lưng. Ta cũng sẽ không một lời oán trách."
Hắn cười: "Nhưng ai kêu nàng tự nói nàng duyệt ta?"
Hắn vừa nói, thân người kia cơ hồ không nhìn rõ nữa rồi.
Hai tay Lữ Nguyệt run rẩy giữ lấy hắn, hai mắt đều trở nên mờ hồ, lộn xộn, lắp bắp nói: "...Được rồi. Hết nợ rồi. Ngươi dừng nói nữa. Ta nợ ngươi. Đổi thành ta nợ ngươi đi. Ta...ta còn chưa trả lại pháp lực đã mượn của ngươi. Còn có, ta còn có nhiều lời nữa muốn nói với ngươi. Ta ... ta chết nhiều năm rồi không ai nghe ta nói chuyện, ngươi sẽ ở lại đây đúng không? Ngươi biết ta không thể ở một mình mà, quán của ngươi sẽ ế lỗ vốn đó. Ngươi ..... ngươi thực sự...không muốn mà đúng không? Ta .... ngươi tin ta đi, ta chịu không nổi, Vũ Huyền. Ta thực sự chịu không nổi đâu. Ngươi không phải nói không muốn ta tổn thương sao? Ngươi như vậy ta .... ta sẽ giận, ta sẽ giận thật đó. Ta ...."
Chúc Vũ Huyền đặt đôi tay lên khuôn mặt đang trắng dã đến mơ hồ kia, nói: "Nàng sẽ không giận đâu, phải không?"
"..."
Lữ Nguyệt bị hắn hỏi, khi lắc khi gật không biết đang làm gì.
Chúc Vũ Huyền lại hỏi: "Nàng sẽ đợi ta mà đúng không?"
Một câu này, như một kích trí mạng, nước mắt nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, tràn mi.
Y như đang vùng vẫy cố nắm lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, gắt gao ôm lấy hắn, vùi đầu thật sâu vào ngực hắn, nói: "Ngươi đừng có như vậy. Ngươi đã hữa vĩnh viễn không ly khai mà. Đừng bỏ ta.... " sau đó lồng ngực đến cổ họng đều đau nhức đến không nói nên lời.
Liền sau đó, lại nghe Hoa Thành từ phía trên nói: "Ta vĩnh viễn sẽ không bỏ nàng."
Nghe vậy, Lữ Nguyệt ngẩng phắt dậy như rốt cuộc chìm xuống nước rồi ngóp được một tia không khí.
Chúc Vũ Huyền nói với nàng: "Chỉ cần nàng tin ta. Chỉ cần nàng đợi ta. Ta nhất định sẽ trở lại."
Tuy rằng giọng nói kiên định, nhưng đến gương mặt hắn cũng bắt đầu phai màu, trở nên trong suốt, không thấy rõ nữa, chỉ có ánh mắt ôn nhu mà nóng rực, tràn đầy luyến ái yên lặng ngắm nhìn nàng, tựa hồ như đang nói lại không thể nghe thấy tiếng.
Lữ Nguyệt không từ bỏ hy vọng, vươn hai tay, ôm lấy hắn, muốn nghe rõ hơn, muốn đem hắn khóa chặt ở trong lòng.
Nhưng nàng còn chưa dùng lực, người nàng ôm lấy, cũng ôm lấy nàng rồi biến mất.
Hai tay Lữ Nguyệt giơ lên giữa khoảng không, duy trì tư thế này, vẫn không nhúc nhích, hai mắt mở to, đến thở cũng không buồn thở.
Đám nhân sĩ bên dưới trăm triệu lần không nghĩ sẽ gặp phải cảnh này, mặt mũi ai nấy trắng bệch. Vũ Văn Khuynh xông đến trước tiên, nói: "Lữ Nguyệt! Sao đột nhiên lại như vậy?! Là vì giúp ngươi niết bàn trùng sinh sao?!"
Lữ Nguyệt: "..."
Tiếp đó Bạch Vĩnh Hi và thập nhị đại thần cũng đến, nhưng không có nói gì.
Vũ Văn Khuynh đưa tay đỡ Lữ Nguyệt, nhưng nàng vẫn ngồi dưới đất không động đậy. Hồi lâu sau mi mắt khẽ chớp cuối cùng tự thân đứng dậy nhìn thập nhị đại thần, nói: "Thứ các ngươi nợ ta, cũng nên trả rồi!"
Chúc Vũ Huyền cơ hồ cười một chút, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc bạch kim hắn thường nằm mơ, nói: "Không việc gì. Đừng sợ."
Lữ Nguyệt nghe xong liền bối rối đến phát run: "... ngươi như vậy ta mới sợ đó! Ta có thể không sợ sao?! Ta sắp phát điên rồi."
Toàn bộ cơ thể Chúc Vũ Huyền, bắt đầu từ cánh tay, đều trở nên trong suốt cả rồi.
Pháp lực, đây là pháp lực đó! Cho dù Chúc Vũ Huyền có là thần tôn hay là hung thần thì bản thân hắn cũng phải có giới hạn của chính mình.
Hắn truyền pháp lực cho Lữ Nguyệt, từ trước đến nay đều vô cùng hào phóng, vô cùng dư dả, dùng bình thường sẽ không bao giờ cạn. Nhưng này là pháp lực của chính hắn, Trấn Thiên thạch là thiên thạch của đất trời năng lượng vĩ đại đến mấy dùng lâu còn suy yếu, Chúc Vũ Huyền cũng chỉ là nhân sĩ tu tiên, pháp lực sao có thể lấy không bao giờ hết, dùng không bao giờ cạn được?
Chuyện này căn bản không thể trách hắn không sớm nói, chỉ có thể trách chính bản thân nàng không biết cân nhắc. Nàng lúc đó rõ ràng mơ hồ nghĩ ra chuyện này, nhưng tình thế lúc đó nếu không làm vậy thì chúng sinh Tam giới chỉ sợ phải vào cảnh lầm than. Dù biết sẽ có vấn đề nhưng cũng không nghĩ vấn đề sẽ đến mức này.
Vũ Huyền dù sao cũng là thần mà.
Đột nhiên tim nàng như ngừng đập. Chúc Vũ Huyền, hắn, không phải vì nàng mà tinh hồn nguyên phế đó sao?!
Lữ Nguyệt vừa hối hận vừa sốt ruột, trong đầu mường tượng được chuyện gì sắp xảy ra, không giữ được bình tĩnh nữa, lắp bắp hỗn loạn nói: "Ta ... được rồi, xong rồi, vi sư trả pháp lực lại cho ngươi. Có bao nhiêu đều trả lại cho ngươi."
Nàng ôm lấy mặt Chúc Vũ Huyền rồi mãnh liệt hôn lên. Đám nhân sĩ từ xa phía sau vừa thấy cảnh này, trong nháy mắt rút lui lại cách xa mấy trượng, để hai người họ ở đó tự làm chuyện của mình.
Vũ Văn Khuynh lấy tay đỡ trán, thầm nghĩ: "Lại nữa hả?"
Nhờ pháp lực mà trùng sinh, như phượng hoàng nhờ niết bàn mà sống lại, Lữ Nguyệt bây giờ liền liều mạng đem toàn bộ pháp lực mình còn dùng được truyền hết cho Chúc Vũ Huyền, ôm một chút hi vọng nghĩ rằng sẽ nhanh chóng giúp hắn hồi phục lại.
Thế nhưng, hai người hôn nhau được một hồi, khóe mắt nàng đã bắt đầu ngấn lệ, cả thân người cũng run lên lợi hại.
Không kịp. Không thể. Không có cách nào khác.
Nàng biết rõ, biết rất rõ, việc đến nước này, còn cách gì có thể cứu vãn được đâu. Chỉ là nàng đang tự lừa mình dối người mà thôi.
Nàng buông ra, nhìn lại cánh tay Chúc Vũ Huyền vẫn trong suốt, thậm chí còn đang mờ đi!
Lữ Nguyệt nén lòng nhìn hắn uất ức nói: "Tại sao vậy?"
Chúc Vũ Huyền đưa tay nắm lấy bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm run rẩy của Lữ Nguyệt, từ từ gỡ nó ra, nói: "Nếu như nàng còn tự làm mình tổn thương như vậy, ta sẽ giận."
Lữ Nguyệt nắm tay chặt đến nổi móng tay đâm vào trong da chảy máu.
Lữ Nguyệt cố ngăn không có giọng mình cũng run theo nói: "Ngươi không phải là đang tổn thương ta sao?"
Vất vả lắm, vất vả lắm mới thanh toán rõ ràng toàn bộ những chuyện rối loạn này. Lôi vết nhơ của Cửu Linh ra ngoài ánh sáng gội rửa nó. Làm sạch hiểu lầm giữa hai giới Thần - Yêu. Phá hủy hoàn toàn Minh Nguyệt đỉnh cùng với điển tịch trong đó. Còn những chuyện không muốn thẳng thắn với nhau cũng đã thẳng thắn hết rồi.
Nhưng khi nàng mang vẻ mặt tươi cười mà chạy đến, khi nàng đã chuẩn bị xong tâm thế sẽ cùng hắn bỏ tất cả ở sau lưng, lại đón nhận Chúc Vũ Huyền của nàng là bộ dáng này. Có thể không sợ sao? Có thể không đau sao? Có thể không hận bản thân sao?
Vũ Văn Khuynh cảm thấy không ổn, xa xa liền nói vọng qua: "Lữ Nguyệt, sao vậy?!" từ phía bên kia chạy vội qua vài bước, nhưng vì duyên cớ nào đó mà đi được nửa đường, lại nghĩ không nên tùy tiện đến gần, đành dừng lại.
Chúc Vũ Huyền nói: "Coi như ta nợ nàng, trả nợ cho nàng."
Lữ Nguyệt lúc này hoàn toàn không thể chú ý được ai khác nữa, nàng giữ lấy Chúc Vũ Huyền, tim thật sự ngừng đập rồi. Bởi vì hắn càng lúc càng nhạt đi. Sợ hãi, nói: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Nàng không thể làm gì cũng không thể cầu cứu. Bởi vì nàng nhận thức rõ, thật sự rất rõ.
Chúc Vũ Huyền hơi thở ra, vươn hai tay, lần thứ hai ôm nàng vào lòng, ôn nhu nói: "Nguyệt Nhi, ta luôn muốn gọi nàng như vậy. Ta vẫn luôn dõi theo nàng. Từng cử chỉ, từng thái độ, từng hỉ nộ ái ố của nàng ta đều muốn trọn vẹn thu hết vào trong mắt."
Lữ Nguyệt nắm chặt y phục trước ngực hắn, mờ mịt không nói nên lời.
Ngón tay thon dài của Chúc Vũ Huyền nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc ngổn ngang xõa dài rối tung lên của nàng, thấp giọng nói: "Nàng có biết, nàng chính là khao khát tột cùng duy nhất mà kiếp này ta không có được."
Nghe một câu này, Lữ Nguyệt có chút sửng sờ.
Chúc Vũ Huyền tiếp tục nói: "Nàng trong lòng ta, là một thánh nhân cao cao tại thượng. Nàng đã cứu vớt ta từ trong đống bùn lầy của trần thế, ta từ lúc nàng lần đầu nhìn ta mỉm cười đã ngưỡng vọng nàng. Nhưng ta càng muốn đuổi kịp nàng, vì nàng mà trở thành một người càng tốt càng mạnh, thì nàng lại vì tư tưởng của nàng vì lý lẽ của nàng mà càng lúc càng rời xa ta. Tuy rằng, ta không thể rộng lượng như nàng bao dung như nàng, nhưng vì nàng ta có thể bao dung cả thiên hạ."
Hắn hạ mi một chút, môi đặt ở trên tóc nàng, nói: "Nếu như giấc mộng của nàng là cứu vớt chúng sinh bao dung thiên hạ, vậy giấc mộng của ta, lại chỉ có duy nhất một người là nàng."
"..."
Hắn lại nói: "Nhưng mà ta rất ích kỷ. Nguyệt Nhi, 18 năm thủy lao ta nợ nàng, bù lại 23 năm thủy lao chờ đợi."
Trong nháy mắt, hô hấp của Lữ Nguyệt đều đình chỉ vào thời khắc này.
Chúc Vũ Huyền nói: "Một trận Rửa tội hình, bù lại ta vĩnh viễn không yên nghỉ."
Lữ Nguyệt càng dụi đầu vài ngực hắn nói: "Ta không muốn nghe ta không muốn nghe!"
Chúc Vũ Huyền thờ ơ nói: "Một kiếp mộng về người, bù lại người vĩnh viễn không thể quên ta."
"Nếu như có thể, ta nguyện ý để nàng đem ta thành đá lót chân rồi quăng đi, thành cầu qua sông rồi phá bỏ, thành tội nhân phải gánh thiên đao vạn quả rồi quay lưng. Ta cũng sẽ không một lời oán trách."
Hắn cười: "Nhưng ai kêu nàng tự nói nàng duyệt ta?"
Hắn vừa nói, thân người kia cơ hồ không nhìn rõ nữa rồi.
Hai tay Lữ Nguyệt run rẩy giữ lấy hắn, hai mắt đều trở nên mờ hồ, lộn xộn, lắp bắp nói: "...Được rồi. Hết nợ rồi. Ngươi dừng nói nữa. Ta nợ ngươi. Đổi thành ta nợ ngươi đi. Ta...ta còn chưa trả lại pháp lực đã mượn của ngươi. Còn có, ta còn có nhiều lời nữa muốn nói với ngươi. Ta ... ta chết nhiều năm rồi không ai nghe ta nói chuyện, ngươi sẽ ở lại đây đúng không? Ngươi biết ta không thể ở một mình mà, quán của ngươi sẽ ế lỗ vốn đó. Ngươi ..... ngươi thực sự...không muốn mà đúng không? Ta .... ngươi tin ta đi, ta chịu không nổi, Vũ Huyền. Ta thực sự chịu không nổi đâu. Ngươi không phải nói không muốn ta tổn thương sao? Ngươi như vậy ta .... ta sẽ giận, ta sẽ giận thật đó. Ta ...."
Chúc Vũ Huyền đặt đôi tay lên khuôn mặt đang trắng dã đến mơ hồ kia, nói: "Nàng sẽ không giận đâu, phải không?"
"..."
Lữ Nguyệt bị hắn hỏi, khi lắc khi gật không biết đang làm gì.
Chúc Vũ Huyền lại hỏi: "Nàng sẽ đợi ta mà đúng không?"
Một câu này, như một kích trí mạng, nước mắt nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, tràn mi.
Y như đang vùng vẫy cố nắm lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, gắt gao ôm lấy hắn, vùi đầu thật sâu vào ngực hắn, nói: "Ngươi đừng có như vậy. Ngươi đã hữa vĩnh viễn không ly khai mà. Đừng bỏ ta.... " sau đó lồng ngực đến cổ họng đều đau nhức đến không nói nên lời.
Liền sau đó, lại nghe Hoa Thành từ phía trên nói: "Ta vĩnh viễn sẽ không bỏ nàng."
Nghe vậy, Lữ Nguyệt ngẩng phắt dậy như rốt cuộc chìm xuống nước rồi ngóp được một tia không khí.
Chúc Vũ Huyền nói với nàng: "Chỉ cần nàng tin ta. Chỉ cần nàng đợi ta. Ta nhất định sẽ trở lại."
Tuy rằng giọng nói kiên định, nhưng đến gương mặt hắn cũng bắt đầu phai màu, trở nên trong suốt, không thấy rõ nữa, chỉ có ánh mắt ôn nhu mà nóng rực, tràn đầy luyến ái yên lặng ngắm nhìn nàng, tựa hồ như đang nói lại không thể nghe thấy tiếng.
Lữ Nguyệt không từ bỏ hy vọng, vươn hai tay, ôm lấy hắn, muốn nghe rõ hơn, muốn đem hắn khóa chặt ở trong lòng.
Nhưng nàng còn chưa dùng lực, người nàng ôm lấy, cũng ôm lấy nàng rồi biến mất.
Hai tay Lữ Nguyệt giơ lên giữa khoảng không, duy trì tư thế này, vẫn không nhúc nhích, hai mắt mở to, đến thở cũng không buồn thở.
Đám nhân sĩ bên dưới trăm triệu lần không nghĩ sẽ gặp phải cảnh này, mặt mũi ai nấy trắng bệch. Vũ Văn Khuynh xông đến trước tiên, nói: "Lữ Nguyệt! Sao đột nhiên lại như vậy?! Là vì giúp ngươi niết bàn trùng sinh sao?!"
Lữ Nguyệt: "..."
Tiếp đó Bạch Vĩnh Hi và thập nhị đại thần cũng đến, nhưng không có nói gì.
Vũ Văn Khuynh đưa tay đỡ Lữ Nguyệt, nhưng nàng vẫn ngồi dưới đất không động đậy. Hồi lâu sau mi mắt khẽ chớp cuối cùng tự thân đứng dậy nhìn thập nhị đại thần, nói: "Thứ các ngươi nợ ta, cũng nên trả rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.