Chương 19: DỰ CẢM
Tương Như
05/08/2019
Hiệp ước phân chia Yêu giới nhị xứ là được định
từ trước khi Yêu đế Lữ Nguyệt bị bắt về Thần giới 1 ngày. Ranh giới phân chia cũng do chính nàng lập, trải dài dọc Yêu giới, cắt nơi đây đúng
thành hai nửa. Ngay tại vị trí biên giới là một bức tường lửa xanh có
thể thiêu đến thành tro kẻ ngoại lai vi phạm hiệp ước, biểu thị cho sự
tồn tại và uy lực của hiệp ước. Kết giới của mỗi xứ là từ bức tường đó
lùi vào 30 dặm.
Cảnh tượng lúc này chính là: vài chục vạn yêu nhân, yêu thú của Tả xứ đang tiến sát biên giới, sát khí, ngùn ngụt như muốn nuốt chửng ngọn lửa xanh đại diện cho hòa bình.
Vũ Văn Khuynh một thân huyền y, đứng trên đài cao, thi triển chú thuật, khởi động một đại trận kỳ đồ 30 dặm giới biên. Kết giới khắp nơi được tăng cường thêm không chỉ một lớp. Bên dưới cao đài không biết từ lúc nào đã đầy những yêu nhân vận huyền y, ánh mắt đỏ rực, yêu khí cũng ngất trời, uy thế quả thật so với bên kia hỏa lam bích phải nói là không hơn không kém.
Chúc Vũ Huyền một bên căn dặn những môn sinh cùng tu sĩ, cả đám bọn họ cơ hồ cũng đã sẵn sàng tiếp chiến.
Tại sao không đàm mà đã đánh? Kế hoạch này Tả xứ đã chuẩn bị từ lâu, Hữu xứ cũng đã phát giác, mỗi bên đều là tâm lý: hòa bình này vốn chỉ là ngọn đèn trước gió, sớm muộn cũng không giữ được. Nhược bằng nhân nhượng đàm phán, kết quả sẽ là: giao người hoặc nghênh chiến, vậy chẳng thà chủ động còn hơn. Giao người cho ngươi để ngươi triệu Ác Thần, đó mới là tự tìm đường chết.
Nhưng mà .....
Một canh giờ sau.
BÙNG!!!!
Dấu hiệu của Tả xứ đã được bắn lên phát đầu tiên, to đến mức cách đó vài trăm dặm vẫn có thể nhìn thấy hoa văn: Cự Mãng Sư Tê đại diện cho Tả xứ với cái đuôi rắn uốn lượn, sừng tê giác, thân sư tử, cháy rực rỡ một màu đỏ lòm của chết chóc.
Sau đó là hàng tá hiệu triệu của Tả xứ rực rỡ đầy trời, ồ ạt đập rầm rầm vào kết giới vùng biên của Hữu xứ. Hỏa lam bích tắt ngủm từ lúc nào không biết. 30 dặm biên giới sân trong đang dần thu hẹp bới bước tiến của chục vạn yêu binh. Cuộc chiến! Bắt đầu!
Kỳ đồ đại trận chính là yêu trận mà tổ tiên Hữu xứ lập ra, được các đời Hữu xứ cải tiến và sử dụng. Nguyên lý hoạt động đối với đặc điểm và bản chất của yêu nhân Tả xứ là tương khắc, với Hữu xứ thì tương xung. Nói chung là một pháp trận bày ra dùng để chống lại Tả xứ. Nhưng nó có thể cầm chân bọn chúng được bao lâu?!
Thấy Lữ Nguyệt cứ im lặng nhìn xuống dưới, Chúc Vũ Huyền bất an đến hỏi: "Ngươi làm sao?"
Lữ Nguyệt khẽ nói với Chúc Vũ Huyền bên cạnh: "Ngươi có nhìn thấy bên dưới tầm bao nhiêu không?"
Chúc Vũ Huyền ngập ngừng một lát mới trả lời: "Yêu nhân hơn 10 vạn, yêu thú khoảng 5 vạn ..... tà thần, ít nhất 80."
Điều Lữ Nguyệt muốn biết chính là thông số cuối cùng kia. Một tà thần chính là một "tội nhân thế kỷ". Ít nhất 80 tà thần, đừng nói mình Hữu xứ, dù cho huy động cả Cửu Linh cũng không dễ đối phó. Thì ra đó là cách Tả xứ dùng để chữa cháy cho việc thiếu linh khí chiêu triệu Ác Thần. Không có linh khí kết nối, Ác Thần liền trở thành một đống tà thần. Một đống luôn a!
Lữ Nguyệt hỏi: "Ngươi liên lạc phía Cửu Linh thế nào?"
Chúc Vũ Huyền: "....Lạc Thần không trả lời ta...."
Lữ Nguyệt nói: "Vậy ngươi tính sao? Thương thế của ngươi có ổn không?"
"Ta không sao."
"Nếu để ngươi cân đám tà thần đó thì ngươi chống được mấy tên, nắm được mấy phần?"
"....."
Lữ Nguyệt nhìn Chúc Vũ Huyền:
"Ngươi không cần lo cho ta. Cứ đi làm chuyện của ngươi, ta ở đây rất an toàn. Ngươi để ta một mình suy nghĩ lát...."
Nghĩ gì?
Thứ nhất, giải cứu 12 tu sĩ quá dễ dàng. Đồng ý là Lữ Nguyệt đã sử dụng Trấn Thiên thạch, nhưng nàng linh lực không đủ lại thêm phản phệ, uy lực duy trì vốn vĩ không được bao lâu, tại sao lại có thể vừa đủ thời gian để Vũ Văn Khuynh đến giúp.
Thứ hai, từ khi tỉnh lại đã cảm thấy bản thân năng lực cảm nhận hình như hơi giảm. Lúc bị lệ khí của Chúc Vũ Huyền làm tổn thương, không phải không tránh mà là không biết đường tránh. Bởi vì Lữ Nguyệt căn bản không hề cảm nhận thấy chút lệ khí nào ngoại trừ việc bản thân cũng không còn nhỏ, nhìn việc hiểu chuyện đoán biết thôi.
Thứ ba, Tả Hữu nhị xứ đối đầu không phải ngày một ngày hai, tại sao người của Vũ Văn Khuynh lại có thể biết chuyện Tả xứ thu thập Ác linh trong khi ngay cả Cửu Linh, ngay cả Chúc Vũ Huyền cùng không biết. Lại càng nói tới, từ Hữu xứ đến Tả xứ sao lại có thể di chuyển dễ dàng, nhanh chóng, thuận lợi như vậy.
Thứ tư, có lẽ hơi theo cảm tính một tí, mọi việc có phải là quá trùng hợp rồi không?!!
Phải có cái gì đó kết dính những điều này lại mới có thể giải thích được chuyện lần này. Nhưng trước mắt vẫn là nên nghĩ cách đối phó với 10 vạn yêu nhân và hơn 80 tà thần này đã. Chúc Vũ Huyền dù y cường đại cũng không thể một mình đấu hơn 80 tà thần, huống hồ y bây giờ lại bị thương. Kỳ đồ đại trận kia cơ hồ sắp không chịu được lâu rồi. Liệu yêu binh của Hữu xứ có thể chống đỡ được ngần ấy yêu nhân Tả xứ không?
Lữ Nguyệt để Chúc Vũ Huyền lo liệu đám môn sinh cùng tu sĩ còn mình thì đi tìm Liễu Chi Giao nói chuyện. Nàng ta bây giờ đã là hộ pháp trưởng tộc, noia không chừng cũng có thể từ chỗ nàng ta tìm ra điều "không đúng" kia.
Liễu Chi Giao: "Ngươi nói có điều bất ổn là điều gì mới được?"
Lữ Nguyệt: "Ta chính là không biết nó bất ổn cái gì nên nó mới bất ổn. Nhưng ngươi hãy tin ta. Lần tấn công này Tả xứ đều đã chuẩn bị chu toàn mới đến, các ngươi .... "
"Ngươi đủ rồi đó. 20 năm qua ngươi có biết bọn ta đã cố gắng thế nào, nỗ lực thế nào không? Chính ngươi đã nói không ai có thể quyết định cuộc sống của mình ngoại trừ chính mình mà, nếu không nỗ lực chính là tự buộc mình lệ thuộc vào kẻ khác. Nên trong tất cả chúng ta không một ai dám lơ là, tất cả đều cố gắng hoàn thiện bản thân thật tốt để có thể xây dựng và bảo vệ Hữu xứ này. Ngươi xem, Vũ Văn Khuynh, năm xưa hắn thế nào, nhút nhát, nhu nhược, suốt ngày chỉ biết nghe theo lệnh của ngươi, bây giờ đã đường đường chính chính trở thành một Thiếu chủ có thể lãnh đạo cả Hữu xứ này."
"...."
"Ta biết ngươi lo lắng cho chúng ta. Nhưng ngươi yên tâm, Hữu xứ này bao nhiêu năm qua có thể khiến Tả xứ không thể xâm phạm thì lần này cũng vậy."
"Nhưng mà .... "
"Được rồi. Ngươi yên tâm đi. Bây giờ ta phải đến pháp đàn coi sử kết giới. Ta đi đây. À ngươi cũng đừng đến tìm Vũ Văn Khuynh làm gì, hắn bây giờ đang bận họp cùng các vị trưởng lão. Vậy nha."
Đệch!
Ta là nên nói các ngươi quá tự tin hay quá khinh địch đây!?!
Lữ Nguyệt chỉ có thể thở ra nhìn về phía cuộc chiến. Cảm giác bất an trong lòng lại như thế không ngừng tăng lên. Xung quanh ai ai cũng đều bận rộn cả, chỉ có mình nàng không biết nên làm gì, cũng không biết có thể làm gì khi cứ khư khư một tâm thế sẽ có chuyện bất trắc. Lữ Nguyệt trầm mặc quay trở về trúc xá.
Cảnh tượng lúc này chính là: vài chục vạn yêu nhân, yêu thú của Tả xứ đang tiến sát biên giới, sát khí, ngùn ngụt như muốn nuốt chửng ngọn lửa xanh đại diện cho hòa bình.
Vũ Văn Khuynh một thân huyền y, đứng trên đài cao, thi triển chú thuật, khởi động một đại trận kỳ đồ 30 dặm giới biên. Kết giới khắp nơi được tăng cường thêm không chỉ một lớp. Bên dưới cao đài không biết từ lúc nào đã đầy những yêu nhân vận huyền y, ánh mắt đỏ rực, yêu khí cũng ngất trời, uy thế quả thật so với bên kia hỏa lam bích phải nói là không hơn không kém.
Chúc Vũ Huyền một bên căn dặn những môn sinh cùng tu sĩ, cả đám bọn họ cơ hồ cũng đã sẵn sàng tiếp chiến.
Tại sao không đàm mà đã đánh? Kế hoạch này Tả xứ đã chuẩn bị từ lâu, Hữu xứ cũng đã phát giác, mỗi bên đều là tâm lý: hòa bình này vốn chỉ là ngọn đèn trước gió, sớm muộn cũng không giữ được. Nhược bằng nhân nhượng đàm phán, kết quả sẽ là: giao người hoặc nghênh chiến, vậy chẳng thà chủ động còn hơn. Giao người cho ngươi để ngươi triệu Ác Thần, đó mới là tự tìm đường chết.
Nhưng mà .....
Một canh giờ sau.
BÙNG!!!!
Dấu hiệu của Tả xứ đã được bắn lên phát đầu tiên, to đến mức cách đó vài trăm dặm vẫn có thể nhìn thấy hoa văn: Cự Mãng Sư Tê đại diện cho Tả xứ với cái đuôi rắn uốn lượn, sừng tê giác, thân sư tử, cháy rực rỡ một màu đỏ lòm của chết chóc.
Sau đó là hàng tá hiệu triệu của Tả xứ rực rỡ đầy trời, ồ ạt đập rầm rầm vào kết giới vùng biên của Hữu xứ. Hỏa lam bích tắt ngủm từ lúc nào không biết. 30 dặm biên giới sân trong đang dần thu hẹp bới bước tiến của chục vạn yêu binh. Cuộc chiến! Bắt đầu!
Kỳ đồ đại trận chính là yêu trận mà tổ tiên Hữu xứ lập ra, được các đời Hữu xứ cải tiến và sử dụng. Nguyên lý hoạt động đối với đặc điểm và bản chất của yêu nhân Tả xứ là tương khắc, với Hữu xứ thì tương xung. Nói chung là một pháp trận bày ra dùng để chống lại Tả xứ. Nhưng nó có thể cầm chân bọn chúng được bao lâu?!
Thấy Lữ Nguyệt cứ im lặng nhìn xuống dưới, Chúc Vũ Huyền bất an đến hỏi: "Ngươi làm sao?"
Lữ Nguyệt khẽ nói với Chúc Vũ Huyền bên cạnh: "Ngươi có nhìn thấy bên dưới tầm bao nhiêu không?"
Chúc Vũ Huyền ngập ngừng một lát mới trả lời: "Yêu nhân hơn 10 vạn, yêu thú khoảng 5 vạn ..... tà thần, ít nhất 80."
Điều Lữ Nguyệt muốn biết chính là thông số cuối cùng kia. Một tà thần chính là một "tội nhân thế kỷ". Ít nhất 80 tà thần, đừng nói mình Hữu xứ, dù cho huy động cả Cửu Linh cũng không dễ đối phó. Thì ra đó là cách Tả xứ dùng để chữa cháy cho việc thiếu linh khí chiêu triệu Ác Thần. Không có linh khí kết nối, Ác Thần liền trở thành một đống tà thần. Một đống luôn a!
Lữ Nguyệt hỏi: "Ngươi liên lạc phía Cửu Linh thế nào?"
Chúc Vũ Huyền: "....Lạc Thần không trả lời ta...."
Lữ Nguyệt nói: "Vậy ngươi tính sao? Thương thế của ngươi có ổn không?"
"Ta không sao."
"Nếu để ngươi cân đám tà thần đó thì ngươi chống được mấy tên, nắm được mấy phần?"
"....."
Lữ Nguyệt nhìn Chúc Vũ Huyền:
"Ngươi không cần lo cho ta. Cứ đi làm chuyện của ngươi, ta ở đây rất an toàn. Ngươi để ta một mình suy nghĩ lát...."
Nghĩ gì?
Thứ nhất, giải cứu 12 tu sĩ quá dễ dàng. Đồng ý là Lữ Nguyệt đã sử dụng Trấn Thiên thạch, nhưng nàng linh lực không đủ lại thêm phản phệ, uy lực duy trì vốn vĩ không được bao lâu, tại sao lại có thể vừa đủ thời gian để Vũ Văn Khuynh đến giúp.
Thứ hai, từ khi tỉnh lại đã cảm thấy bản thân năng lực cảm nhận hình như hơi giảm. Lúc bị lệ khí của Chúc Vũ Huyền làm tổn thương, không phải không tránh mà là không biết đường tránh. Bởi vì Lữ Nguyệt căn bản không hề cảm nhận thấy chút lệ khí nào ngoại trừ việc bản thân cũng không còn nhỏ, nhìn việc hiểu chuyện đoán biết thôi.
Thứ ba, Tả Hữu nhị xứ đối đầu không phải ngày một ngày hai, tại sao người của Vũ Văn Khuynh lại có thể biết chuyện Tả xứ thu thập Ác linh trong khi ngay cả Cửu Linh, ngay cả Chúc Vũ Huyền cùng không biết. Lại càng nói tới, từ Hữu xứ đến Tả xứ sao lại có thể di chuyển dễ dàng, nhanh chóng, thuận lợi như vậy.
Thứ tư, có lẽ hơi theo cảm tính một tí, mọi việc có phải là quá trùng hợp rồi không?!!
Phải có cái gì đó kết dính những điều này lại mới có thể giải thích được chuyện lần này. Nhưng trước mắt vẫn là nên nghĩ cách đối phó với 10 vạn yêu nhân và hơn 80 tà thần này đã. Chúc Vũ Huyền dù y cường đại cũng không thể một mình đấu hơn 80 tà thần, huống hồ y bây giờ lại bị thương. Kỳ đồ đại trận kia cơ hồ sắp không chịu được lâu rồi. Liệu yêu binh của Hữu xứ có thể chống đỡ được ngần ấy yêu nhân Tả xứ không?
Lữ Nguyệt để Chúc Vũ Huyền lo liệu đám môn sinh cùng tu sĩ còn mình thì đi tìm Liễu Chi Giao nói chuyện. Nàng ta bây giờ đã là hộ pháp trưởng tộc, noia không chừng cũng có thể từ chỗ nàng ta tìm ra điều "không đúng" kia.
Liễu Chi Giao: "Ngươi nói có điều bất ổn là điều gì mới được?"
Lữ Nguyệt: "Ta chính là không biết nó bất ổn cái gì nên nó mới bất ổn. Nhưng ngươi hãy tin ta. Lần tấn công này Tả xứ đều đã chuẩn bị chu toàn mới đến, các ngươi .... "
"Ngươi đủ rồi đó. 20 năm qua ngươi có biết bọn ta đã cố gắng thế nào, nỗ lực thế nào không? Chính ngươi đã nói không ai có thể quyết định cuộc sống của mình ngoại trừ chính mình mà, nếu không nỗ lực chính là tự buộc mình lệ thuộc vào kẻ khác. Nên trong tất cả chúng ta không một ai dám lơ là, tất cả đều cố gắng hoàn thiện bản thân thật tốt để có thể xây dựng và bảo vệ Hữu xứ này. Ngươi xem, Vũ Văn Khuynh, năm xưa hắn thế nào, nhút nhát, nhu nhược, suốt ngày chỉ biết nghe theo lệnh của ngươi, bây giờ đã đường đường chính chính trở thành một Thiếu chủ có thể lãnh đạo cả Hữu xứ này."
"...."
"Ta biết ngươi lo lắng cho chúng ta. Nhưng ngươi yên tâm, Hữu xứ này bao nhiêu năm qua có thể khiến Tả xứ không thể xâm phạm thì lần này cũng vậy."
"Nhưng mà .... "
"Được rồi. Ngươi yên tâm đi. Bây giờ ta phải đến pháp đàn coi sử kết giới. Ta đi đây. À ngươi cũng đừng đến tìm Vũ Văn Khuynh làm gì, hắn bây giờ đang bận họp cùng các vị trưởng lão. Vậy nha."
Đệch!
Ta là nên nói các ngươi quá tự tin hay quá khinh địch đây!?!
Lữ Nguyệt chỉ có thể thở ra nhìn về phía cuộc chiến. Cảm giác bất an trong lòng lại như thế không ngừng tăng lên. Xung quanh ai ai cũng đều bận rộn cả, chỉ có mình nàng không biết nên làm gì, cũng không biết có thể làm gì khi cứ khư khư một tâm thế sẽ có chuyện bất trắc. Lữ Nguyệt trầm mặc quay trở về trúc xá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.