Chương 22: GIẾT KHÔNG THA
Tương Như
05/08/2019
Tiếng sáo cất lên cao vút tận vầng trăng, lan tỏa khắp xung quanh vạn trượng. Chúc Vũ Huyền thu Tịch Luân, bước ra khỏi
trúc xá.
Lữ Nguyệt trên đài cao nhún chân nhẹ người đáp xuống, nói: "Các ngươi ở đây, ai có ý kiến với Niên Thần?"
Yêu nhân Hữu xứ không một ai lên tiếng.
Vì sao lúc trước còn tiền hô hậu ủng chống đối y bây giờ lại im lặng như vậy?
Không phải bọn họ sợ nói xấu trước mặt chính chủ.
Khúc vừa rồi Chúc Vũ Huyền thổi tên là Trấn Hồn. Hữu xứ yêu nhân bọn họ là được nhạc khúc thổi ra từ Tịch Luân này làm cho tỉnh táo ra.
Lữ Nguyệt ở Hữu xứ cũng không phải ngày một ngày hai, đối với tính khí và bản chất bọn họ tuyệt không thể lầm. Việc bọn họ phản lại mệnh chỉ của Thiếu chủ, tự ý phỉ bán vô căn cứ người khác, thích sát, thích bạo lực, .... khỏi phải nói: không thể nào! Vậy thì sao? Chỉ có thể là bị trúng chú thuật thôi.
Thêm cả, Lữ Nguyệt năm xưa và bây giờ đối với Vũ Văn Khuynh rất có niềm tin nên trước khi đi mới giao cho hắn cai quản Hữu xứ. Hắn nói "có chết cũng lấy thời gian" thì liều chết cũng không để thiếu dù chỉ một khắc. Hắn nói "ai động liền giết" thì dù cho kẻ đó có là thân tín lâu năm cũng tuyệt không nương tay.
Với cách cư xử của hắn khi đó, bốc đồng không theo chủ kiến, không cân nhắc nặng nhẹ, lại thêm hai mạng người, nói không có không ổn, đánh chết Lữ Nguyệt cũng không tin.
Lữ Nguyệt nói: "Các ngươi còn ai muốn cùng Tả xứ lập hiệp ước mới?"
Tất cả Hữu xứ yêu nhân đang có mặt đồng loạt nói: "Không!!!"
Vũ Văn Khuynh: "Thả người."
An tâm để bọn họ thu xếp hậu quả rối rắm do chính mình tạo ra, Lữ Nguyệt hướng về Tả xứ: "Đánh nữa không?"
Tay chỉ huy Tả xứ có vẻ đang cân nhắc. Nhưng không hiểu sao đến cuối cùng vẫn là quyết định: "Tất cả lên hết cho ta! Đoạt Minh Nguyệt đỉnh, còn lại, giết!!!"
Chúc Vũ Huyền đằng sau cười nhạt.
Lữ Nguyệt xoay người một vòng, đọc khẩu huyết, tùy ý truyền linh lực vào đỉnh Minh Nguyệt Trấn Thiên. Hỏa lam đốt cháy từng tà thần đến như chưa từng tồn tại, yêu nhân bất chấp lao đến thì cứ như thiêu thân lao vào lửa, tan nát thành tro.
Lúc trước, Lữ Nguyệt từng nghĩ mãi không ra cái điều bất bình thường, bây giờ có vẻ đã tận tường đôi chút.
Thứ nhất, giải cứu 12 tu sĩ quá dễ dàng bởi vì đó là một phần trong kế hoạch của "cao nhân chỉ điểm".
Mượn tay Lữ Nguyệt mang bọn họ về Hữu xứ, có hai mục đích: thám thính binh lực, làm con chốt thí trong màn vạch mặt cuối cùng. Hắn không ai khác chính là kẻ bị giết dưới đao tay chỉ huy Tả xứ kia. Chỉ cần một trong những người Lữ Nguyệt mang đến có mưu đồ xấu, khi bị vạch trần, hắn một mực thừa nhận thì tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu Lữ Nguyệt và Chúc Vũ Huyền. Việc của Tả xứ chỉ là khiêu khích thêm vài lời, như vậy liền có được thêm binh lực của Hữu xứ, chỉa mũi giáo về Cửu Linh.
Vì Lữ Nguyệt có thể cảm được bách khí nên có kẻ đã cố tình mượn tay Vũ Văn Khuynh, nói cái gì đưa vào băng thất sẽ chữa trị nhanh hơn, thực chất là ở trong đó, hàn khí của băng có thể làm khả năng cảm nhận của Lữ Nguyệt bị suy giảm, vừa che mắt được tên nội gián, đối với việc phát giác tà thần cũng chậm hơn một bước. Còn Chúc Vũ Huyền, bản thân y được người ta chữa thương a, kẻ nào muốn giở trò với y, khỏi phải nói.
Thứ hai, Tả xứ để lộ sơ hở giúp Hữu xứ biết rõ mình thu thập Ác linh mục đích chính là "làm cho người ta thấy", cố tình cho Hữu xứ biết chuyện. Biết rồi làm gì? Liền tăng cường phòng bị. Phòng bị ra sao? Khuyết đại kết giới. Kết giới uy lực càng mạnh mẽ đối với Tả xứ có lợi không hại, vì bọn chúng có điển tịch trong Minh Nguyệt đỉnh, nếu Lữ Nguyệt nhớ không lầm, trong đó có ghi rõ cách để hấp thu sức mạnh của kết giới. Kết giới được khuyết đại trong 8 năm, uy lực chắc chắn không nhỏ a.
Còn việc làm sao để phá kết giới, với cả việc dùng chú thuật khống chế tâm thức của một lúc nhiều người như vậy, thì lại phải thỉnh giáo cái vị che giấu thân phận kia rồi.
Bất chợt Lữ Nguyệt cảm thấy toàn thân linh lực cạn kiệt, ngực trái đau như xé thịt rút da. Cả cánh tay trái đang điều tức Minh Nguyệt đỉnh cũng đau đến không tài nào dùng sức được.
Đệch! Nguyền chú văn lại bạo phát lúc này sao? Ai? Kẻ nào là Khưu Kỷ La?
Lữ Nguyệt thu cả người lẫn đỉnh, lui lại phía sau, cố gượng đứng thẳng người, làm như không có chuyện gì. Nhưng vẫn không qua mắt được đám yêu nhân bên kia.
"Hỏa lam đã ngừng. Mau xông lên giết hết bọn chúng!!!"
Lữ Nguyệt đau đến đầu óc quay cuồng. Đau đến như muốn chết ngất đi. Những chuyện còn lại cũng mơ hồ không rõ.
Chỉ đến khi đột nhiên cơn đau ngừng lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Chiến Thần dẫn đầu rất nhiều tu sĩ tiên môn khác đang tiến đến gần. Yêu binh Tả xứ cũng bị đánh lui mắt tăm. Hơ?
Đám môn sinh bị "đày đọa" đến chết lên chết xuống, thấy "người của mình" thì mạnh ai nấy liều mạng chạy sang.
Có vẻ như viện binh đến rồi. Đáng lẽ lúc này là nên thở phào nhẹ nhõm a. Có điều ..... tình hình này không đúng chút nào.
Người đỡ nàng đáng lẽ phải Chúc Vũ Huyền đúng không? Không, là Lạc Thần Trừu Như Họa!
Hắn ở đây lúc nào, Lữ Nguyệt không biết. Với cả, đây cũng không phải gọi là đỡ, phải gọi là khống chế bắt giữ thì đúng hơn. Lưỡi kiếm Trầm Lạc của y là không hơn không kém đang kề trên cổ Lữ Nguyệt nàng.
Lữ Nguyệt nhìn y cười cười nói: "Thần tôn đại nhân, có gì từ từ nói, ngươi như vầy là ý gì? Vừa rồi các ngươi đến kịp lúc, quả là cứu chúng ta một bàn thua nha. Muốn ta nói "cảm ơn" cũng đâu nhất thiết như vầy."
Trừu Như Họa không nặng không nhẹ, vừa đủ hai người nghe, nói: "Làm sao lại trở về rồi?"
Lữ Nguyệt cười cười: "Có thể đừng nói chuyện này không?"
Trừu Như Họa không trả lời, sắc mặt nghiêm trọng vô cùng. Xem ra quả thật lại có chuyện rồi.
Vũ Văn Khuynh im lặng nãy giờ lúc này mới lên tiếng: "Bạch Vĩnh Hy!"
Bạch Vĩnh Hy cười: "Bổn tôn còn chưa hỏi đến ngươi."
Vũ Văn Khuynh: "Việc ta làm, tự ta sẽ chịu."
Hắn nói câu này là đang tính đến chuyện hai môn sinh bị hắn giết kia chăng? Lữ Nguyệt bên này khẽ nháy mắt bảo hắn đừng manh động.
Bạch Vĩnh Hy: "Giết người đền mạng, dù ngươi muốn trốn cũng không trốn được. Nhưng lúc này không phải nói chuyện đó."
Chúc Vũ Huyền: "Lạc Thần ..."
Trừu Như Họa nửa tránh nửa đối, nói: "Ta là làm theo chức trách."
Bạch Vĩnh Hy hướng Chúc Vũ Huyền nói: "Niên Thần, ngươi có gì muốn giải thích?"
Giải thích gì? Là chuyện y nói đến Nhân giới tìm Thiên thạch cuối cùng lại kéo theo một đám môn sinh đến Yêu giới, còn khiến chúng gặp nguy hiểm, hai đứa vong mạng, một đống đứa bị thương? Hay chuyện can hệ đến Lữ Nguyệt nàng.
Lữ Nguyệt thiệt không nhịn nổi, nói: "Liên quan gì y?"
Môn sinh Cửu Linh hạ sơn không phải y hạ lệnh, Tả Hữu nhị xứ giao tranh cũng không phải y gây ra, y liều mình cứu bọn trẻ cũng không phải nói khoác đi. Hoặc chuyện hai môn sinh bị hại y lại là thân bất do kỷ a.
Còn chuyện Lữ Nguyệt, y chẳng phải chỉ là đang lo cho đại cuộc hay sao? Không có nàng làm sao khôi phục Cửu Linh kết giới linh lực? Không hiểu sao Lữ Nguyệt nàng lại cứ cố lấy cái ý nghĩa này để biện hộ giúp y nhỉ?
Mộc Quyển Phong bên này cũng trượng nghĩa nói: "Là chúng con hạ sơn gặp nạn. Niên Thần sư tôn đều dốc lòng bảo vệ, chuyện của hai tiểu sư đệ sư tôn không phải không lo mà là không thể lo. Người cũng là bất đắc dĩ."
Mạc Thừa Uy cùng vài môn sinh khác cũng thêm vào: "Đúng đó. Đúng đó."
Nghe mấy tiểu tử kia nói như vậy, Lữ Nguyệt cũng thầm cảm thán một phen, khen khen tụi nó vài chục câu. Hẳn đám nhóc này phải nể trọng Chúc Vũ Huyền y lắm đây.
Trừu Như Họa nói: "Im lặng! Đây không phải chuyện của các ngươi."
"...."
Chúc Vũ Huyền: "Không có gì phải giải thích."
Bạch Vĩnh Hy cười nhạt: "Thật không có?"
Chúc Vũ Huyền: "...."
Bạch Vĩnh Hy đưa tay thu Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh về nắm trong lòng tả thủ, nói:
"Vốn vĩ muốn xét hỏi chuyện Niên Thần che giấu hung thủ diệt môn Anh gia Lâm Xuyên trấn xứ, nhưng mà bây giờ xem ra còn có chuyện khác thú vị hơn. Nếu để người ngoài biết thần sử của Niên Thần, 14 tuổi diệt môn Anh thị, khôi phục nguyên trạng thậm chí còn sử dụng được cả Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh, thì sẽ thế nào?! Hoặc nói rằng Niên Thần ngươi vì tình nghĩa sư đồ năm xưa dung túng, bao che phản thần yêu nữ tội ác tày trời Lữ Nguyệt thì làm sao không cần giải thích?!"
Hắn nói câu cuối này là chậm rãi nhấn nhá từng chữ, từng chữ một. Xung quanh nghe nói vậy liền đã lặng càng thêm lặng thin một mảnh.
Chúc Vũ Huyền lãnh đạm nói: "Ngươi muốn gì?"
Bạch Vĩnh Hy: "Không gì cả. Ta bây giờ là mang theo tuyên chỉ của chư thần đến áp giải tội Thần Chúc Vũ Huyền về Thần giới xét xử. Còn vị này ..... Giết không tha!"
Lữ Nguyệt trên đài cao nhún chân nhẹ người đáp xuống, nói: "Các ngươi ở đây, ai có ý kiến với Niên Thần?"
Yêu nhân Hữu xứ không một ai lên tiếng.
Vì sao lúc trước còn tiền hô hậu ủng chống đối y bây giờ lại im lặng như vậy?
Không phải bọn họ sợ nói xấu trước mặt chính chủ.
Khúc vừa rồi Chúc Vũ Huyền thổi tên là Trấn Hồn. Hữu xứ yêu nhân bọn họ là được nhạc khúc thổi ra từ Tịch Luân này làm cho tỉnh táo ra.
Lữ Nguyệt ở Hữu xứ cũng không phải ngày một ngày hai, đối với tính khí và bản chất bọn họ tuyệt không thể lầm. Việc bọn họ phản lại mệnh chỉ của Thiếu chủ, tự ý phỉ bán vô căn cứ người khác, thích sát, thích bạo lực, .... khỏi phải nói: không thể nào! Vậy thì sao? Chỉ có thể là bị trúng chú thuật thôi.
Thêm cả, Lữ Nguyệt năm xưa và bây giờ đối với Vũ Văn Khuynh rất có niềm tin nên trước khi đi mới giao cho hắn cai quản Hữu xứ. Hắn nói "có chết cũng lấy thời gian" thì liều chết cũng không để thiếu dù chỉ một khắc. Hắn nói "ai động liền giết" thì dù cho kẻ đó có là thân tín lâu năm cũng tuyệt không nương tay.
Với cách cư xử của hắn khi đó, bốc đồng không theo chủ kiến, không cân nhắc nặng nhẹ, lại thêm hai mạng người, nói không có không ổn, đánh chết Lữ Nguyệt cũng không tin.
Lữ Nguyệt nói: "Các ngươi còn ai muốn cùng Tả xứ lập hiệp ước mới?"
Tất cả Hữu xứ yêu nhân đang có mặt đồng loạt nói: "Không!!!"
Vũ Văn Khuynh: "Thả người."
An tâm để bọn họ thu xếp hậu quả rối rắm do chính mình tạo ra, Lữ Nguyệt hướng về Tả xứ: "Đánh nữa không?"
Tay chỉ huy Tả xứ có vẻ đang cân nhắc. Nhưng không hiểu sao đến cuối cùng vẫn là quyết định: "Tất cả lên hết cho ta! Đoạt Minh Nguyệt đỉnh, còn lại, giết!!!"
Chúc Vũ Huyền đằng sau cười nhạt.
Lữ Nguyệt xoay người một vòng, đọc khẩu huyết, tùy ý truyền linh lực vào đỉnh Minh Nguyệt Trấn Thiên. Hỏa lam đốt cháy từng tà thần đến như chưa từng tồn tại, yêu nhân bất chấp lao đến thì cứ như thiêu thân lao vào lửa, tan nát thành tro.
Lúc trước, Lữ Nguyệt từng nghĩ mãi không ra cái điều bất bình thường, bây giờ có vẻ đã tận tường đôi chút.
Thứ nhất, giải cứu 12 tu sĩ quá dễ dàng bởi vì đó là một phần trong kế hoạch của "cao nhân chỉ điểm".
Mượn tay Lữ Nguyệt mang bọn họ về Hữu xứ, có hai mục đích: thám thính binh lực, làm con chốt thí trong màn vạch mặt cuối cùng. Hắn không ai khác chính là kẻ bị giết dưới đao tay chỉ huy Tả xứ kia. Chỉ cần một trong những người Lữ Nguyệt mang đến có mưu đồ xấu, khi bị vạch trần, hắn một mực thừa nhận thì tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu Lữ Nguyệt và Chúc Vũ Huyền. Việc của Tả xứ chỉ là khiêu khích thêm vài lời, như vậy liền có được thêm binh lực của Hữu xứ, chỉa mũi giáo về Cửu Linh.
Vì Lữ Nguyệt có thể cảm được bách khí nên có kẻ đã cố tình mượn tay Vũ Văn Khuynh, nói cái gì đưa vào băng thất sẽ chữa trị nhanh hơn, thực chất là ở trong đó, hàn khí của băng có thể làm khả năng cảm nhận của Lữ Nguyệt bị suy giảm, vừa che mắt được tên nội gián, đối với việc phát giác tà thần cũng chậm hơn một bước. Còn Chúc Vũ Huyền, bản thân y được người ta chữa thương a, kẻ nào muốn giở trò với y, khỏi phải nói.
Thứ hai, Tả xứ để lộ sơ hở giúp Hữu xứ biết rõ mình thu thập Ác linh mục đích chính là "làm cho người ta thấy", cố tình cho Hữu xứ biết chuyện. Biết rồi làm gì? Liền tăng cường phòng bị. Phòng bị ra sao? Khuyết đại kết giới. Kết giới uy lực càng mạnh mẽ đối với Tả xứ có lợi không hại, vì bọn chúng có điển tịch trong Minh Nguyệt đỉnh, nếu Lữ Nguyệt nhớ không lầm, trong đó có ghi rõ cách để hấp thu sức mạnh của kết giới. Kết giới được khuyết đại trong 8 năm, uy lực chắc chắn không nhỏ a.
Còn việc làm sao để phá kết giới, với cả việc dùng chú thuật khống chế tâm thức của một lúc nhiều người như vậy, thì lại phải thỉnh giáo cái vị che giấu thân phận kia rồi.
Bất chợt Lữ Nguyệt cảm thấy toàn thân linh lực cạn kiệt, ngực trái đau như xé thịt rút da. Cả cánh tay trái đang điều tức Minh Nguyệt đỉnh cũng đau đến không tài nào dùng sức được.
Đệch! Nguyền chú văn lại bạo phát lúc này sao? Ai? Kẻ nào là Khưu Kỷ La?
Lữ Nguyệt thu cả người lẫn đỉnh, lui lại phía sau, cố gượng đứng thẳng người, làm như không có chuyện gì. Nhưng vẫn không qua mắt được đám yêu nhân bên kia.
"Hỏa lam đã ngừng. Mau xông lên giết hết bọn chúng!!!"
Lữ Nguyệt đau đến đầu óc quay cuồng. Đau đến như muốn chết ngất đi. Những chuyện còn lại cũng mơ hồ không rõ.
Chỉ đến khi đột nhiên cơn đau ngừng lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Chiến Thần dẫn đầu rất nhiều tu sĩ tiên môn khác đang tiến đến gần. Yêu binh Tả xứ cũng bị đánh lui mắt tăm. Hơ?
Đám môn sinh bị "đày đọa" đến chết lên chết xuống, thấy "người của mình" thì mạnh ai nấy liều mạng chạy sang.
Có vẻ như viện binh đến rồi. Đáng lẽ lúc này là nên thở phào nhẹ nhõm a. Có điều ..... tình hình này không đúng chút nào.
Người đỡ nàng đáng lẽ phải Chúc Vũ Huyền đúng không? Không, là Lạc Thần Trừu Như Họa!
Hắn ở đây lúc nào, Lữ Nguyệt không biết. Với cả, đây cũng không phải gọi là đỡ, phải gọi là khống chế bắt giữ thì đúng hơn. Lưỡi kiếm Trầm Lạc của y là không hơn không kém đang kề trên cổ Lữ Nguyệt nàng.
Lữ Nguyệt nhìn y cười cười nói: "Thần tôn đại nhân, có gì từ từ nói, ngươi như vầy là ý gì? Vừa rồi các ngươi đến kịp lúc, quả là cứu chúng ta một bàn thua nha. Muốn ta nói "cảm ơn" cũng đâu nhất thiết như vầy."
Trừu Như Họa không nặng không nhẹ, vừa đủ hai người nghe, nói: "Làm sao lại trở về rồi?"
Lữ Nguyệt cười cười: "Có thể đừng nói chuyện này không?"
Trừu Như Họa không trả lời, sắc mặt nghiêm trọng vô cùng. Xem ra quả thật lại có chuyện rồi.
Vũ Văn Khuynh im lặng nãy giờ lúc này mới lên tiếng: "Bạch Vĩnh Hy!"
Bạch Vĩnh Hy cười: "Bổn tôn còn chưa hỏi đến ngươi."
Vũ Văn Khuynh: "Việc ta làm, tự ta sẽ chịu."
Hắn nói câu này là đang tính đến chuyện hai môn sinh bị hắn giết kia chăng? Lữ Nguyệt bên này khẽ nháy mắt bảo hắn đừng manh động.
Bạch Vĩnh Hy: "Giết người đền mạng, dù ngươi muốn trốn cũng không trốn được. Nhưng lúc này không phải nói chuyện đó."
Chúc Vũ Huyền: "Lạc Thần ..."
Trừu Như Họa nửa tránh nửa đối, nói: "Ta là làm theo chức trách."
Bạch Vĩnh Hy hướng Chúc Vũ Huyền nói: "Niên Thần, ngươi có gì muốn giải thích?"
Giải thích gì? Là chuyện y nói đến Nhân giới tìm Thiên thạch cuối cùng lại kéo theo một đám môn sinh đến Yêu giới, còn khiến chúng gặp nguy hiểm, hai đứa vong mạng, một đống đứa bị thương? Hay chuyện can hệ đến Lữ Nguyệt nàng.
Lữ Nguyệt thiệt không nhịn nổi, nói: "Liên quan gì y?"
Môn sinh Cửu Linh hạ sơn không phải y hạ lệnh, Tả Hữu nhị xứ giao tranh cũng không phải y gây ra, y liều mình cứu bọn trẻ cũng không phải nói khoác đi. Hoặc chuyện hai môn sinh bị hại y lại là thân bất do kỷ a.
Còn chuyện Lữ Nguyệt, y chẳng phải chỉ là đang lo cho đại cuộc hay sao? Không có nàng làm sao khôi phục Cửu Linh kết giới linh lực? Không hiểu sao Lữ Nguyệt nàng lại cứ cố lấy cái ý nghĩa này để biện hộ giúp y nhỉ?
Mộc Quyển Phong bên này cũng trượng nghĩa nói: "Là chúng con hạ sơn gặp nạn. Niên Thần sư tôn đều dốc lòng bảo vệ, chuyện của hai tiểu sư đệ sư tôn không phải không lo mà là không thể lo. Người cũng là bất đắc dĩ."
Mạc Thừa Uy cùng vài môn sinh khác cũng thêm vào: "Đúng đó. Đúng đó."
Nghe mấy tiểu tử kia nói như vậy, Lữ Nguyệt cũng thầm cảm thán một phen, khen khen tụi nó vài chục câu. Hẳn đám nhóc này phải nể trọng Chúc Vũ Huyền y lắm đây.
Trừu Như Họa nói: "Im lặng! Đây không phải chuyện của các ngươi."
"...."
Chúc Vũ Huyền: "Không có gì phải giải thích."
Bạch Vĩnh Hy cười nhạt: "Thật không có?"
Chúc Vũ Huyền: "...."
Bạch Vĩnh Hy đưa tay thu Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh về nắm trong lòng tả thủ, nói:
"Vốn vĩ muốn xét hỏi chuyện Niên Thần che giấu hung thủ diệt môn Anh gia Lâm Xuyên trấn xứ, nhưng mà bây giờ xem ra còn có chuyện khác thú vị hơn. Nếu để người ngoài biết thần sử của Niên Thần, 14 tuổi diệt môn Anh thị, khôi phục nguyên trạng thậm chí còn sử dụng được cả Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh, thì sẽ thế nào?! Hoặc nói rằng Niên Thần ngươi vì tình nghĩa sư đồ năm xưa dung túng, bao che phản thần yêu nữ tội ác tày trời Lữ Nguyệt thì làm sao không cần giải thích?!"
Hắn nói câu cuối này là chậm rãi nhấn nhá từng chữ, từng chữ một. Xung quanh nghe nói vậy liền đã lặng càng thêm lặng thin một mảnh.
Chúc Vũ Huyền lãnh đạm nói: "Ngươi muốn gì?"
Bạch Vĩnh Hy: "Không gì cả. Ta bây giờ là mang theo tuyên chỉ của chư thần đến áp giải tội Thần Chúc Vũ Huyền về Thần giới xét xử. Còn vị này ..... Giết không tha!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.