Chương 47: Phiên ngoại 1: Lữ Nguyệt dỗi rồi
Tương Như
05/08/2019
Mốc thời gian, một tháng sau đêm Nguyên tiêu.
Từ khi Chúc Vũ Huyền quay trở về, suốt một đoạn thời gian dài Lữ Nguyệt hầu như đều đối với hắn thiên y bách thuận*, cầu được ước thấy, muốn gì được nó, ngàn vạn nuông chiều, đại khái là bởi vì như vậy nên cuối cùng giống như chiều hư hắn. Chiều đến nổi toàn thân chỗ nào cũng đau, còn có mỗi lần ra ngoài đều phải trùm kín như bưng. Vậy nên, đêm nay quyết không chiều nữa.
*Thiên y bách thuận: nghìn lần theo trăm lần thuận, việc gì cũng thuận theo, cũng đồng ý.
"Ngươi tính khi nào thì đi?" Lữ Nguyệt hỏi.
Chúc Vũ Huyền quan sát sắc mặt nàng một hồi, thầm kêu khổ, nắm tay nàng đưa lên môi hôn một cái, nói: "Giận rồi sao?"
Lữ Nguyệt hỏi lại: "Vì sao ta phải giận?"
Chúc Vũ Huyền thành thật: "Vì ta đã làm sai, ta không nên cái gì cũng không nói với nàng, cái gì cũng tính toán với nàng, còn để nàng ở đây chờ ta một năm." Chúc Vũ Huyền lúc này đây cực kỳ thức thời: "Nàng đánh ta cũng được, mắng ta cũng được. Không thì ngày mai ta sẽ ra phố mua mấy cái bàn giặc y phục về, ngày ngày đều sẽ giặc y phục cho nàng."
Lữ Nguyệt khẽ cười, rút tay về nhéo má hắn một cái.
Chúc Vũ Huyền cũng cười, ngồi xổm trước mặt nàng, nói: "Vậy, Nguyệt Nhi sẽ không giận nữa?"
Lữ Nguyệt nói: "Vẫn giận!"
Chúc Vũ Huyền nét mặt có hơi trầm xuống: "Giận ta là được rồi, cũng đừng hành hạ bản thân mình." Chúc Vũ Huyền đoạn ghé sát vào cổ nàng, nói: "Ngồi lâu như vậy, eo nàng có còn đau không? Ta cũng đã biết sai rồi, tối nay có thể cho ta ngủ trên giường được không?"
Lữ Nguyệt giơ chân đá hắn xuống đất, trở mình nằm xuống đắp kín chăn đưa lưng về phía cửa. Một lúc lâu sau Chúc Vũ Huyền mới nhẹ nhàng vén chăn lên, chen vào nằm bên cạnh nàng, choàng tay ôm lấy Lữ Nguyệt, ủy khuất nói: "Ta ở Âm giới lâu như vậy, vừa mới về nàng nỡ để ta nằm dưới đất lạnh vậy sao?"
Lữ Nguyệt không trả lời, giống như là đã ngủ say.
Chúc Vũ Huyền hôn lên mái tóc nàng, tay ôm nàng cũng nới lỏng hơn, nhưng mà hắn trái lại lại không thấy buồn ngủ.
Đến quá nửa đêm, Lữ Nguyệt ở trong chăn mới nhỏ giọng lên tiếng: "Ngươi đang nghĩ cái gì?"
Chúc Vũ Huyền hơi ngẩn người, xoay thân thể nàng lại, vẻ mặt áy náy hỏi: "Ta đánh thức nàng sao?"
Lữ Nguyệt chống người dậy tựa cằm lên ngực hắn, lười biếng nói: "Trả lời~!"
Chúc Vũ Huyền ở trên sống lưng thon dài đến điên người kia vuốt nhè nhẹ nói: "Ta đang nghĩ làm thế nào mới khiến nàng hết giận?"
Lữ Nguyệt vươn tay ôm lấy cần cổ hẳn, nói: "Vậy ngươi hứa từ nay chuyện gì cũng phải nói với ta!"
Chúc Vũ Huyền dịu giọng: "Được. Sau này có bất cứ chuyện gì cũng sẽ nói với nàng, không bao giờ giấu nàng việc gì hết, có được không?"
Lữ Nguyệt rút tay về, ngẩn đầu nhìn hắn hỏi: "Vậy vì sao lần đó lại để ta dùng Minh Nguyệt đỉnh làm bị thương?"
Chúc Vũ Huyền nghe hỏi nghẹn lời, động tác trên lưng cũng ngưng lại.
Lữ Nguyệt càng không có ý bỏ qua chuyện này, ngồi dậy thẳng lưng nghiêm túc nhìn hắn.
Chúc Vũ Huyền cũng ngồi dậy, ho khan một tiếng, nói: "Uy lực của Minh Nguyệt đỉnh đâu phải nhỏ, ta lúc đó tu vi còn kém ..."
Lữ Nguyệt trầm giọng: "Nói dối!"
Nếu như Chúc Vũ Huyền trước đó đã giúp nàng đồ sát phái tu chân, tức lại khai hunh tính, một khi hung tính đã khai, làm gì có thể để Minh Nguyệt đỉnh làm bị thương chỉ với hai chiêu như vậy?
Lữ Nguyệt nghiêm nghị lườm hắn xong liền đá hắn ra, bản thân khoác chăn đứng dậy quay lưng lại với hắn bước ra ngoài, ném lại một câu: "Tuyệt giao!"
Phán một câu đanh thép như vậy, nói bỏ đi liền bỏ đi, vậy cũng chỉ có thể là sư tôn hắn Lữ Nguyệt. Chúc Vũ Huyền đau đầu đành phải bước xuống nắm lấy nàng, miễn cưỡng thỏa hiệp: "Lần đó nàng bị thương không phải nhẹ, là ta dùng một nửa nội đan chữa thương cho nàng."
Lữ Nguyệt không nói gì cũng không quay người lại.
Chúc Vũ Huyền từ phía sau ôm lấy nàng, thì thầm: "Nhưng là chuyện đã qua cũng mấy chục năm rồi, bây giờ cũng không cần đến nữa, nàng đừng có để tâm, có biết không?"
Lữ Nguyệt hồi lâu sau mới dùng sức tránh thoát hắn, cái chăn trên người đổi lại trùm lên đầu Chúc Vũ Huyền xô hắn ngả lại lên giường, kéo lấy cái gối nhằm vào đầu Chúc Vũ Huyền kịch liệt đánh: "Tên đại ngốc này! Ta nuôi ngươi bao nhiêu năm sao ngươi khôn lên được vậy hả? Vi sư có dạy ngươi vì ta làm mấy chuyện ngu xuẩn vậy không? Sao dạy hoài mà ngươi không nghe vậy hả? Dạy hoài mà ngươi không nghe vậy hả?!"
Chúc Vũ Huyền thành thành thật thật ngoan ngoãn nằm yên trên giường để nàng đánh, mãi đến khi tiếng nức nở của Lữ Nguyệt ngày càng rõ hắn mới giở chăn kéo nàng lại ôm vào trong lòng, hôn hôn: "Đều qua cả rồi, đều qua cả rồi."
Lữ Nguyệt gắt gao chôn mặt ở trong ngực hắn, nước mắt nóng hổi liên tục thấm ướt áo truyền vào trong da. Chúc Vũ Huyền nâng gương mặt nàng lên, dùng ngón tay quét hai hàng nước mắt: "Ta không phải hiện tại đã không sao rồi sao? Không có phép khóc. Nàng khóc như vậy mắt sưng lên hết thì phải làm sao?"
Lữ Nguyệt nói: "Sau này ngươi đừng làm gì cả, ta nuôi ngươi!"
Chúc Vũ Huyền giúp nàng lau nước mắt xong khảng khái gật đầu: "Được, vậy từ nay mỗi ngày nấu cơm rửa bát giặt giũ lau nhà buôn bán đòi nợ đều giao cho nàng, vi phu chỉ cần ở nhà nằm mát chờ ăn thôi, được không?"
Lữ Nguyệt trở người tung cước đá hắn lăn xuống giường nói: "Nằm mơ!"
Chúc Vũ Huyền ngồi dậy, đứng ở bên giường, nhẹ nhàng xoay người Lữ Nguyệt lại, nâng cằm nàng lên.
Lữ Nguyệt nhìn thẳng hắn, trong đôi mắt ngoại trừ tình ý và quyến luyến thì còn có chút ướt át vì đợt khóc vừa rồi.
“Biết sao bây giờ?” Chúc Vũ Huyền lại giở chiêu cũ, ngồi xổm xuống, nắm hai tay nàng ghé môi vào hôn một cái: “Thật chỉ muốn giấu kĩ nàng ở nhà, bảo hộ nàng không một chút tổn thương, nhìn cũng không cho người khác nhìn một cái.”
Lữ Nguyệt im lặng nhìn hắn.
Chúc Vũ Huyền khẽ ngã người, đổi tư thế trở lại giường. Hắn cúi đầu nhìn người dưới thân, qua hồi lâu mới hạ thấp người hôn lên cánh môi Lữ Nguyệt. Y phục mềm mại như nước chảy xuống đầu vai, Chúc Vũ Huyền ngón tay chậm rãi lướt qua vết sẹo Rửa tội hình để lại trên vai, cánh tay, ở dưới ngực Lữ Nguyệt.
Giữa lúc cảm giác tê dại truyền thẳng vào tim, Lữ Nguyệt kéo thắt lưng hắn, đem người một lần nữa ôm chặt vào lòng.
So với bất cứ lần nào trong dĩ vãng cũng đều ôn nhu hơn, dịu dàng hơn và so với bất cứ lần nào trong dĩ vãng cũng đều tiêu hồn thực cốt hơn.
Chúc Vũ Huyền tinh tế hôn lên ngũ quan của nàng, ở nơi khóe mắt nhẹ nhàng liếm một cái, chợt lướt nhanh xuống, một lần nữa hôn lên cánh môi ngọt ngào, mỗi một lần dao động, mỗi một lần đòi hỏi đều là nồng nàn, đều là say đắm.
Hai tay Lữ Nguyệt vòng quanh thắt lưng hắn, bấu khẽ hai đầu vai, khóe mắt ửng đỏ, ngay cả tiếng rên rỉ cũng bị ngăn chặn hoàn toàn trong cái hôn nóng bỏng.
Đầu giường hai ngọn nến đỏ nhảy lên, phía sau màn trướng như mờ như ảo lay động xuân quang, đầy cõi lòng đều là quấn quýt si mê, từ nay về sau vĩnh viễn không chia lìa.
Từ khi Chúc Vũ Huyền quay trở về, suốt một đoạn thời gian dài Lữ Nguyệt hầu như đều đối với hắn thiên y bách thuận*, cầu được ước thấy, muốn gì được nó, ngàn vạn nuông chiều, đại khái là bởi vì như vậy nên cuối cùng giống như chiều hư hắn. Chiều đến nổi toàn thân chỗ nào cũng đau, còn có mỗi lần ra ngoài đều phải trùm kín như bưng. Vậy nên, đêm nay quyết không chiều nữa.
*Thiên y bách thuận: nghìn lần theo trăm lần thuận, việc gì cũng thuận theo, cũng đồng ý.
"Ngươi tính khi nào thì đi?" Lữ Nguyệt hỏi.
Chúc Vũ Huyền quan sát sắc mặt nàng một hồi, thầm kêu khổ, nắm tay nàng đưa lên môi hôn một cái, nói: "Giận rồi sao?"
Lữ Nguyệt hỏi lại: "Vì sao ta phải giận?"
Chúc Vũ Huyền thành thật: "Vì ta đã làm sai, ta không nên cái gì cũng không nói với nàng, cái gì cũng tính toán với nàng, còn để nàng ở đây chờ ta một năm." Chúc Vũ Huyền lúc này đây cực kỳ thức thời: "Nàng đánh ta cũng được, mắng ta cũng được. Không thì ngày mai ta sẽ ra phố mua mấy cái bàn giặc y phục về, ngày ngày đều sẽ giặc y phục cho nàng."
Lữ Nguyệt khẽ cười, rút tay về nhéo má hắn một cái.
Chúc Vũ Huyền cũng cười, ngồi xổm trước mặt nàng, nói: "Vậy, Nguyệt Nhi sẽ không giận nữa?"
Lữ Nguyệt nói: "Vẫn giận!"
Chúc Vũ Huyền nét mặt có hơi trầm xuống: "Giận ta là được rồi, cũng đừng hành hạ bản thân mình." Chúc Vũ Huyền đoạn ghé sát vào cổ nàng, nói: "Ngồi lâu như vậy, eo nàng có còn đau không? Ta cũng đã biết sai rồi, tối nay có thể cho ta ngủ trên giường được không?"
Lữ Nguyệt giơ chân đá hắn xuống đất, trở mình nằm xuống đắp kín chăn đưa lưng về phía cửa. Một lúc lâu sau Chúc Vũ Huyền mới nhẹ nhàng vén chăn lên, chen vào nằm bên cạnh nàng, choàng tay ôm lấy Lữ Nguyệt, ủy khuất nói: "Ta ở Âm giới lâu như vậy, vừa mới về nàng nỡ để ta nằm dưới đất lạnh vậy sao?"
Lữ Nguyệt không trả lời, giống như là đã ngủ say.
Chúc Vũ Huyền hôn lên mái tóc nàng, tay ôm nàng cũng nới lỏng hơn, nhưng mà hắn trái lại lại không thấy buồn ngủ.
Đến quá nửa đêm, Lữ Nguyệt ở trong chăn mới nhỏ giọng lên tiếng: "Ngươi đang nghĩ cái gì?"
Chúc Vũ Huyền hơi ngẩn người, xoay thân thể nàng lại, vẻ mặt áy náy hỏi: "Ta đánh thức nàng sao?"
Lữ Nguyệt chống người dậy tựa cằm lên ngực hắn, lười biếng nói: "Trả lời~!"
Chúc Vũ Huyền ở trên sống lưng thon dài đến điên người kia vuốt nhè nhẹ nói: "Ta đang nghĩ làm thế nào mới khiến nàng hết giận?"
Lữ Nguyệt vươn tay ôm lấy cần cổ hẳn, nói: "Vậy ngươi hứa từ nay chuyện gì cũng phải nói với ta!"
Chúc Vũ Huyền dịu giọng: "Được. Sau này có bất cứ chuyện gì cũng sẽ nói với nàng, không bao giờ giấu nàng việc gì hết, có được không?"
Lữ Nguyệt rút tay về, ngẩn đầu nhìn hắn hỏi: "Vậy vì sao lần đó lại để ta dùng Minh Nguyệt đỉnh làm bị thương?"
Chúc Vũ Huyền nghe hỏi nghẹn lời, động tác trên lưng cũng ngưng lại.
Lữ Nguyệt càng không có ý bỏ qua chuyện này, ngồi dậy thẳng lưng nghiêm túc nhìn hắn.
Chúc Vũ Huyền cũng ngồi dậy, ho khan một tiếng, nói: "Uy lực của Minh Nguyệt đỉnh đâu phải nhỏ, ta lúc đó tu vi còn kém ..."
Lữ Nguyệt trầm giọng: "Nói dối!"
Nếu như Chúc Vũ Huyền trước đó đã giúp nàng đồ sát phái tu chân, tức lại khai hunh tính, một khi hung tính đã khai, làm gì có thể để Minh Nguyệt đỉnh làm bị thương chỉ với hai chiêu như vậy?
Lữ Nguyệt nghiêm nghị lườm hắn xong liền đá hắn ra, bản thân khoác chăn đứng dậy quay lưng lại với hắn bước ra ngoài, ném lại một câu: "Tuyệt giao!"
Phán một câu đanh thép như vậy, nói bỏ đi liền bỏ đi, vậy cũng chỉ có thể là sư tôn hắn Lữ Nguyệt. Chúc Vũ Huyền đau đầu đành phải bước xuống nắm lấy nàng, miễn cưỡng thỏa hiệp: "Lần đó nàng bị thương không phải nhẹ, là ta dùng một nửa nội đan chữa thương cho nàng."
Lữ Nguyệt không nói gì cũng không quay người lại.
Chúc Vũ Huyền từ phía sau ôm lấy nàng, thì thầm: "Nhưng là chuyện đã qua cũng mấy chục năm rồi, bây giờ cũng không cần đến nữa, nàng đừng có để tâm, có biết không?"
Lữ Nguyệt hồi lâu sau mới dùng sức tránh thoát hắn, cái chăn trên người đổi lại trùm lên đầu Chúc Vũ Huyền xô hắn ngả lại lên giường, kéo lấy cái gối nhằm vào đầu Chúc Vũ Huyền kịch liệt đánh: "Tên đại ngốc này! Ta nuôi ngươi bao nhiêu năm sao ngươi khôn lên được vậy hả? Vi sư có dạy ngươi vì ta làm mấy chuyện ngu xuẩn vậy không? Sao dạy hoài mà ngươi không nghe vậy hả? Dạy hoài mà ngươi không nghe vậy hả?!"
Chúc Vũ Huyền thành thành thật thật ngoan ngoãn nằm yên trên giường để nàng đánh, mãi đến khi tiếng nức nở của Lữ Nguyệt ngày càng rõ hắn mới giở chăn kéo nàng lại ôm vào trong lòng, hôn hôn: "Đều qua cả rồi, đều qua cả rồi."
Lữ Nguyệt gắt gao chôn mặt ở trong ngực hắn, nước mắt nóng hổi liên tục thấm ướt áo truyền vào trong da. Chúc Vũ Huyền nâng gương mặt nàng lên, dùng ngón tay quét hai hàng nước mắt: "Ta không phải hiện tại đã không sao rồi sao? Không có phép khóc. Nàng khóc như vậy mắt sưng lên hết thì phải làm sao?"
Lữ Nguyệt nói: "Sau này ngươi đừng làm gì cả, ta nuôi ngươi!"
Chúc Vũ Huyền giúp nàng lau nước mắt xong khảng khái gật đầu: "Được, vậy từ nay mỗi ngày nấu cơm rửa bát giặt giũ lau nhà buôn bán đòi nợ đều giao cho nàng, vi phu chỉ cần ở nhà nằm mát chờ ăn thôi, được không?"
Lữ Nguyệt trở người tung cước đá hắn lăn xuống giường nói: "Nằm mơ!"
Chúc Vũ Huyền ngồi dậy, đứng ở bên giường, nhẹ nhàng xoay người Lữ Nguyệt lại, nâng cằm nàng lên.
Lữ Nguyệt nhìn thẳng hắn, trong đôi mắt ngoại trừ tình ý và quyến luyến thì còn có chút ướt át vì đợt khóc vừa rồi.
“Biết sao bây giờ?” Chúc Vũ Huyền lại giở chiêu cũ, ngồi xổm xuống, nắm hai tay nàng ghé môi vào hôn một cái: “Thật chỉ muốn giấu kĩ nàng ở nhà, bảo hộ nàng không một chút tổn thương, nhìn cũng không cho người khác nhìn một cái.”
Lữ Nguyệt im lặng nhìn hắn.
Chúc Vũ Huyền khẽ ngã người, đổi tư thế trở lại giường. Hắn cúi đầu nhìn người dưới thân, qua hồi lâu mới hạ thấp người hôn lên cánh môi Lữ Nguyệt. Y phục mềm mại như nước chảy xuống đầu vai, Chúc Vũ Huyền ngón tay chậm rãi lướt qua vết sẹo Rửa tội hình để lại trên vai, cánh tay, ở dưới ngực Lữ Nguyệt.
Giữa lúc cảm giác tê dại truyền thẳng vào tim, Lữ Nguyệt kéo thắt lưng hắn, đem người một lần nữa ôm chặt vào lòng.
So với bất cứ lần nào trong dĩ vãng cũng đều ôn nhu hơn, dịu dàng hơn và so với bất cứ lần nào trong dĩ vãng cũng đều tiêu hồn thực cốt hơn.
Chúc Vũ Huyền tinh tế hôn lên ngũ quan của nàng, ở nơi khóe mắt nhẹ nhàng liếm một cái, chợt lướt nhanh xuống, một lần nữa hôn lên cánh môi ngọt ngào, mỗi một lần dao động, mỗi một lần đòi hỏi đều là nồng nàn, đều là say đắm.
Hai tay Lữ Nguyệt vòng quanh thắt lưng hắn, bấu khẽ hai đầu vai, khóe mắt ửng đỏ, ngay cả tiếng rên rỉ cũng bị ngăn chặn hoàn toàn trong cái hôn nóng bỏng.
Đầu giường hai ngọn nến đỏ nhảy lên, phía sau màn trướng như mờ như ảo lay động xuân quang, đầy cõi lòng đều là quấn quýt si mê, từ nay về sau vĩnh viễn không chia lìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.