Chương 40: TRỪU NHƯ HỌA!
Tương Như
05/08/2019
Khắp nơi trên Thánh địa cảnh tượng phải nói là thảm không nỡ nhìn, huyết vũ ngưng, đọng lại những vũng toàn là máu.
Mà lúc này Bạch Vĩnh Hi cũng vừa hay chui tọt vào kết giới nhỏ của đỉnh Minh Nguyệt Trấn Thiên. Bội kiếm Quang Minh cư nhiên bị gãy làm đôi. Dùng cách này quả thực hiệu quả nhưng mà cũng mệt quá đi, đường đường Chiến Thần phải chật vật dùng Tân Sinh kiếm như một cây gậy đúng nghĩa mà đứng lên, đi đến chỗ của Chúc Vũ Huyền, hắn nói: "Các ngươi thế nào?"
Chúc Vũ Huyền ngồi xếp bằng trên đất, dường như đang tự điều thương cùng tĩnh tâm.
Y không trả lời nhưng bên cạnh lại truyền đến giọng nói. Giọng nói tuy âm trầm đến cùng cực nhưng vẫn có thể nhận ra người nói lúc này không ai khác chính là Lữ Nguyệt: "Ta chết rồi. Vũ Huyền đang liệu thương, không sao."
Bạch Vĩnh Hi chống Tân Sinh dưới đất đi về phía Lữ Nguyệt. Nàng đưa mắt nhìn bội kiếm của mình đã lâu không dùng tới, vừa mới được lôi ra đã bị dùng kiểu này, bèn cười trừ nói: "Đúng thật là không thoát khỏi nhỉ? Vận mệnh ấy."
Bạch Vĩnh Hi ngồi xuống bên cạnh Chúc Vũ Huyền đưa bàn tay như chạm như không, lướt qua người y một lượt, nói: "Các ngươi giải trừ khế ước rồi?"
Lữ Nguyệt: "Ùm. Lúc nãy đã giải trừ. Dù gì thân thể đó của ta đã triệt để bị Hỏa Thần chiếm dụng, ta bây giờ chẳng qua chỉ là một cô linh, cũng coi như đã chết rồi, không thể liên lụy y."
Bạch Vĩnh Hi cười nhạt: "Ngươi chẳng phải từ đầu đã tính toán đổ hết mọi chuyện lên đầu y, còn nói không thể liên lụy."
Lữ Nguyệt: "Nè, mấy chuyện này là do Thần giới các ngươi tự làm tự chịu, đừng nói như đều do ta gây ra." dừng một chút lại nói: "Ngươi biết khi nào?"
Bạch Vĩnh Hi tay vận linh lực, cố truyền phần lực khí còn lại của mình giúp Chúc Vũ Huyền một tay rút ngắn quá trình điều thương, vừa nói: "Ta từ lâu đã luôn nghĩ rốt cuộc tiểu tử này có gì tốt khiến ngươi phải đích thân thu nhận, đích thân giáo dưỡng? Còn cả việc một kẻ thần hồn không nguyên vẹn như y vẫn có thể mạnh hơn ta không chỉ một bậc, có thể nắm chức Thần tôn đứng đầu Cửu Linh, là vì nguyên do gì? .... Nhưng kể từ lúc hắn vì cứu ngươi đạp lên Giao Trì làm cho nước ở đó cư nhiên cạn sạch thì ta coi như đã biết câu trả lời."
Bạch Vĩnh Hi động tác ngưng lại, một tay ném Tân Sinh cho Lữ Nguyệt, hờ hững nói: "Bởi vì y căn bản không phải là con người."
"Trước khi ngươi gặp y, y căn bản đã chết rồi. Nếu ta đoán không lần Chúc Vũ Huyền lúc đó nên hình dung tồn tại chỉ là oán niệm, hay nói đúng hơn chính là một con quỷ sống sắp thành 'hung'. Chính là cái tên 'hung' đột nhiên biến mất đó."
Nói rồi vẫn tiếp tục giúp Chúc Vũ Huyền liệu thương.
Lữ Nguyệt sờ sờ thân kiếm Tân Sinh, dịu giọng nói: "Thì đã sao. Y đến cuối cùng vẫn không giết người, vẫn không thành 'hung', vẫn tu luyện đắc đạo, vẫn làm một vị thần được người người kính trọng đó thôi. Quan trọng là bản thân 'y muốn thế nào' chứ không phải 'y là cái gì'."
"Nói dễ nghe nhỉ. Lúc đó ngươi được phái xuống tìm diệt 'hung', trái lại hắn đột nhiên mất tích mà ngươi cư nhiên mang về một thiếu niên còn nhận y làm đồ đệ. Trong chuyện này rốt cuộc có huyền cơ gì ngươi cũng không thể một tay che trời mãi được. Ngươi đối với Cửu Linh, đối Thần giới, kể từ lúc đó đã có ý đồ, không phải sao?"
Lữ Nguyệt cười: "Haha, ngươi nghĩ nhiều rồi, nếu ta thực sự muốn, hà cớ trước lúc sự việc bại lộ tự cắt Thần tịch, để y làm Thần tôn?"
Bạch Vĩnh Hi: "Là thần tôn đứng đầu Cửu Linh sơn, sẽ không ai dám điều tra y."
Lữ Nguyệt: "Ha! Bị đoán trúng rồi."
Bạch Vĩnh Hi trầm giọng: "Ngươi thậm chí muốn lật đổ thập nhị đại thần, để y làm chủ Thần giới?!"
Lữ Nguyệt gật đầu: "Không sai! Cái Thần giới này, lâu như vậy sa đọa quá rồi, số lượng tu chân phái không đáng được gọi là 'tu chân phái' không phải vì vậy mà nhiều hơn sao? Ta cái đấy gọi là thanh lý môn hộ. Thứ màThần giới cần là người vừa có tài thực sự, vừa quản lý được chỗ này, lại vừa phải phục chúng. Hai cái đầu, y đều dư dả cả rồi."
"Vậy nên nếu bây giờ tại đây giải giới cho y, Niên Thần khi nãy đâm ngươi một nhát, sẽ vừa là 'hung' vừa là thần, để y đối phó với Trừu Như Họa, cứu cả Cửu Linh, cân Tam giới, chính là phục chúng, có thể danh chính ngôn thuận có được sự ủng hộ của chúng sinh Tam giới, đúng không."
"Không sai."
"Nhưng nếu như giải giới y không khống chế được mà đồ sát cả Cửu Linh thì sao?"
Lữ Nguyệt cười, song lại nhìn hắn chắc chắn nói: "Không bao giờ."
Bạch Vĩnh Hi thu tay: "Hùm. Vậy nên ngươi rốt cuộc vẫn muốn Thần giới phải sắp đặt lại từ đầu, coi như đó là lời xin lỗi cho phụ mẫu ngươi cùng Dạ Thần, muốn Thần giới trả giá về cái chết của họ."
Lữ Nguyệt cầm Tân Sinh đứng dậy: "Gần đúng. Cái mà ta thực sự muốn, không chỉ có vậy."
Nói rồi liền vung Tân Sinh như có như không đâm xuyên qua cơ thể Chúc Vũ Huyền. Đợi y mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy chính là Nguyệt Thần của y, sư tôn của y, là chân thân của Lữ Nguyệt mà y ngày mong đêm nhớ, chấp niệm hơn một trăm năm.
Nàng áp một tay không cầm kiếm lên má y, cười nói: "Vũ Huyền, ta đợi ngươi ha."
Chúc Vũ Huyền mi mắt khẽ động "ân" một tiếng, xong liền nắm tay Lữ Nguyệt, kéo cả hai cùng đứng lên, không quên đá Bạch Vĩnh Hi một cái ngã lăn.
Mà bên này, Hỏa Thần và Trừu Như Họa đẩy đỉnh cũng sắp phân thắng bại rồi. Nếu như lúc đầu Hỏa Thần có vẻ có lợi thế hơn nhưng suy cho cùng hắn bây giờ chỉ là một vong linh còn thể xác bị chiếm dụng kia máu huyết đều cạn, sinh lực vốn đã không còn. Trong khi Trừu Như Họa dù gì cũng là Lạc Thần, cầm cự trong một lúc cũng không thể làm khó y quá nhiều.
Trừu Như Họa: "Hỏa Thần, ngươi còn không chịu biến đi!"
Hỏa Thần: "..."
Trừu Như Họa cười lớn: "Hahaha, ngay cả Chiến Thần cũng không giúp được gì, các ngươi ở đây, một hai ba bốn vị thần, cũng không đấu lại ta. À quên, tính thêm cả Dạ Thần yêu quý nữa là năm a. Đến cùng vẫn phải chết dưới tay ta hahahaa!"
Hỏa Thần lửa hận dâng trào gằng lên từng cơn tấn công Trừu Như Họa: "Câm! Miệng!"
Trừu Như Họa coi như đạt được mục đích nên giọng cười càng lúc càng kích thích. Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh bây giờ tám phần mười đã trở lại nghe lệnh y. Hỏa Thần dù gì cũng từng bị thần khí này đánh bại nên đối với nó vốn không thể điều khiển được lâu. Trừu Như Họa cố ý nhắc đến Dạ Thần kích động Hỏa Thần phát ra lệ khí, lệ khí càng lớn khả năng kiểm soát Minh Nguyệt đỉnh càng yếu, lại đưa mắt thấy Chúc Vũ Huyền lúc nãy tấn công Chiến Thần, còn tay cầm Tân Sinh lao tới, quả nhiên đã trở lại phục tùng mình nên càng khoái chí, cười lớn: "Thần giới sẽ phải kinh nể ta! Tam giới sẽ phải kính trọng ta! Cửu Linh sơn đều nằm trong tay ta, tất cả đều nghe ta sai sử! Hahahaaa! Hỏa Thần, Lạc Tiểu Thất hai lần chết vẫn đều gọi tên ngươi!"
Xoẹt!!
Tiếng lưỡi kiếm đâm xuyên qua huyết nhục, thể xác Anh Tịch bị Tân Sinh nhanh gọn độ hóa mà triệt để tan biến.
Dù gì thể xác này trước đó đã từng giết cả một nhà vài chục mạng người của Lâm Xuyên Anh thị, oán khí không ít, mà Tân Sinh kiếm là pháp bảo cũng như tên, giải trừ oán niệm, sinh khởi tân sinh (*bắt đầu cuộc sống mới), giết cũng coi như độ hóa. Còn Hỏa Thần, bấy nhiêu đó có lẽ vẫn chưa đủ với hắn, nhưng mà có thể đồng sinh đồng tử cùng với lịch kiếp của ái nhân coi như cũng không phải trắng tay, hắn, cũng là nên chấm dứt đi.
Trừu Như Họa dương dương tự đắc thu lại Minh Nguyệt đỉnh trên tay, nói: "Ta đến cuối cùng mới là người chiến thắng!!! Hahaha! Vạn yêu nghe lệnh, lập tức đồ sát Cửu Linh sơn!"
Cơ mà hắn chưa nói hết câu hai mắt đã trợn tròng. Từ chỗ Trấn Thiên đại thạch đột nhiên mở ra một thông gian, mà từ chỗ đó Yêu nhân túa ra như ong vỡ tổ.
Phía bên kia, một đám môn sinh Cửu Linh có tiếng nói:
"Là Vũ tiền bối. Là người của Hữu xứ. Chúng ta được cứu rồi."
"Nhìn xem nhìn xem, đó có phải là bọn họ. Hai .... hai người bọn họ vẫn chưa chết! Vẫn chưa chết a!"
"Viện binh. Là viện binh!"
Thiếu chủ Hữu xứ Vũ Văn Khuynh dẫn đầu yêu nhân Hữu xứ cùng yêu nhân Tả xứ bắt đầu chém giết. Hai môn sinh kia vừa nhập bọn cùng đồng môn, hỏi: "Lữ tiền bối đâu rồi? Các ngươi có thấy Lữ tiền bối? Thiếu chủ nói chúng ta đem thứ này đưa cho Lữ tiền bối."
"Là .... là mảnh thiên thạch?"
"Ùm. Mảnh thiên thạch còn lại của Minh Nguyệt đỉnh, Thiếu chủ nói nó đã được Lữ tiền bối thanh tẩy, có thể dùng nó để thanh tẩy cộng hưởng toàn bộ đại Thiên Thạch. Lữ tiền bối đâu? Hay là Niên Thần sư tôn cũng được."
"Bọn ... bọn họ ...."
Trừu Như Họa còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì lần nữa trợn tròng vì Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh trên tay như vậy cư nhiên bị Chúc Vũ Huyền một tay đoạt mất, không kịp nói một chữ, chưa kịp chớp mắt, Chúc Vũ Huyền không hiểu vì sao tốc độ như đạt đến mức cực hạn, không nhìn được bóng đã thấy hắn bây giờ đang đứng ngay cạnh Trấn Thiên đại thạch, chỉ việc giơ tay lên phía trước mảnh thiên thạch còn lại trên tay môn sinh kia cứ như dịch chuyển tức thời đã nằm gọn trong lòng bàn tay y.
Trừu Như Họa há hốc: "Cái quái gì? Cái quái gì đang xảy ra? Tại sao hắn có thể thoát khỏi khống chế của ta? Tại sao? Tại .... "
Bạch Vĩnh Hi lúc này vừa hay lao đến tung cước đá một phát làm bội kiếm Trầm Lạc trên tay Trừu Như Họa văng ra chục thước, nói: "Vì hắn là 'hung' thần!"
Trừu Như Họa nghe đến hai chữ cuối lập tức thất sắc rồi vội vàng cố trấn tĩnh, niệm khẩu huyết điều khiển Minh Nguyệt đỉnh lần nữa. Cư nhiên một chút cảm giác cũng không còn.
Trừu Như Họa bấy giờ mới nhớ đến Trầm Lạc. Nhưng nhìn lại mới biết đã bị Bạch Vĩnh Hi đá đi mất. Hắn lại muốn điều khiển tà thần. Nhưng lúc nãy đều bị Lữ Nguyệt dùng thần khí diệt hết một nửa, Chúc Vũ Huyền chém bừa nốt luôn nửa còn lại. Còn tử thần thực tử. Đều bị Hỏa Thần đem biến thành trận mưa máu tanh. Nói tóm lại tình huống chính là sắp bước lên đài chiến thắng, sắp được người người ca tụng kính nể, lại bị trượt chân ngã xuống vực sâu vạn trượng.
Mà lúc này Bạch Vĩnh Hi cũng vừa hay chui tọt vào kết giới nhỏ của đỉnh Minh Nguyệt Trấn Thiên. Bội kiếm Quang Minh cư nhiên bị gãy làm đôi. Dùng cách này quả thực hiệu quả nhưng mà cũng mệt quá đi, đường đường Chiến Thần phải chật vật dùng Tân Sinh kiếm như một cây gậy đúng nghĩa mà đứng lên, đi đến chỗ của Chúc Vũ Huyền, hắn nói: "Các ngươi thế nào?"
Chúc Vũ Huyền ngồi xếp bằng trên đất, dường như đang tự điều thương cùng tĩnh tâm.
Y không trả lời nhưng bên cạnh lại truyền đến giọng nói. Giọng nói tuy âm trầm đến cùng cực nhưng vẫn có thể nhận ra người nói lúc này không ai khác chính là Lữ Nguyệt: "Ta chết rồi. Vũ Huyền đang liệu thương, không sao."
Bạch Vĩnh Hi chống Tân Sinh dưới đất đi về phía Lữ Nguyệt. Nàng đưa mắt nhìn bội kiếm của mình đã lâu không dùng tới, vừa mới được lôi ra đã bị dùng kiểu này, bèn cười trừ nói: "Đúng thật là không thoát khỏi nhỉ? Vận mệnh ấy."
Bạch Vĩnh Hi ngồi xuống bên cạnh Chúc Vũ Huyền đưa bàn tay như chạm như không, lướt qua người y một lượt, nói: "Các ngươi giải trừ khế ước rồi?"
Lữ Nguyệt: "Ùm. Lúc nãy đã giải trừ. Dù gì thân thể đó của ta đã triệt để bị Hỏa Thần chiếm dụng, ta bây giờ chẳng qua chỉ là một cô linh, cũng coi như đã chết rồi, không thể liên lụy y."
Bạch Vĩnh Hi cười nhạt: "Ngươi chẳng phải từ đầu đã tính toán đổ hết mọi chuyện lên đầu y, còn nói không thể liên lụy."
Lữ Nguyệt: "Nè, mấy chuyện này là do Thần giới các ngươi tự làm tự chịu, đừng nói như đều do ta gây ra." dừng một chút lại nói: "Ngươi biết khi nào?"
Bạch Vĩnh Hi tay vận linh lực, cố truyền phần lực khí còn lại của mình giúp Chúc Vũ Huyền một tay rút ngắn quá trình điều thương, vừa nói: "Ta từ lâu đã luôn nghĩ rốt cuộc tiểu tử này có gì tốt khiến ngươi phải đích thân thu nhận, đích thân giáo dưỡng? Còn cả việc một kẻ thần hồn không nguyên vẹn như y vẫn có thể mạnh hơn ta không chỉ một bậc, có thể nắm chức Thần tôn đứng đầu Cửu Linh, là vì nguyên do gì? .... Nhưng kể từ lúc hắn vì cứu ngươi đạp lên Giao Trì làm cho nước ở đó cư nhiên cạn sạch thì ta coi như đã biết câu trả lời."
Bạch Vĩnh Hi động tác ngưng lại, một tay ném Tân Sinh cho Lữ Nguyệt, hờ hững nói: "Bởi vì y căn bản không phải là con người."
"Trước khi ngươi gặp y, y căn bản đã chết rồi. Nếu ta đoán không lần Chúc Vũ Huyền lúc đó nên hình dung tồn tại chỉ là oán niệm, hay nói đúng hơn chính là một con quỷ sống sắp thành 'hung'. Chính là cái tên 'hung' đột nhiên biến mất đó."
Nói rồi vẫn tiếp tục giúp Chúc Vũ Huyền liệu thương.
Lữ Nguyệt sờ sờ thân kiếm Tân Sinh, dịu giọng nói: "Thì đã sao. Y đến cuối cùng vẫn không giết người, vẫn không thành 'hung', vẫn tu luyện đắc đạo, vẫn làm một vị thần được người người kính trọng đó thôi. Quan trọng là bản thân 'y muốn thế nào' chứ không phải 'y là cái gì'."
"Nói dễ nghe nhỉ. Lúc đó ngươi được phái xuống tìm diệt 'hung', trái lại hắn đột nhiên mất tích mà ngươi cư nhiên mang về một thiếu niên còn nhận y làm đồ đệ. Trong chuyện này rốt cuộc có huyền cơ gì ngươi cũng không thể một tay che trời mãi được. Ngươi đối với Cửu Linh, đối Thần giới, kể từ lúc đó đã có ý đồ, không phải sao?"
Lữ Nguyệt cười: "Haha, ngươi nghĩ nhiều rồi, nếu ta thực sự muốn, hà cớ trước lúc sự việc bại lộ tự cắt Thần tịch, để y làm Thần tôn?"
Bạch Vĩnh Hi: "Là thần tôn đứng đầu Cửu Linh sơn, sẽ không ai dám điều tra y."
Lữ Nguyệt: "Ha! Bị đoán trúng rồi."
Bạch Vĩnh Hi trầm giọng: "Ngươi thậm chí muốn lật đổ thập nhị đại thần, để y làm chủ Thần giới?!"
Lữ Nguyệt gật đầu: "Không sai! Cái Thần giới này, lâu như vậy sa đọa quá rồi, số lượng tu chân phái không đáng được gọi là 'tu chân phái' không phải vì vậy mà nhiều hơn sao? Ta cái đấy gọi là thanh lý môn hộ. Thứ màThần giới cần là người vừa có tài thực sự, vừa quản lý được chỗ này, lại vừa phải phục chúng. Hai cái đầu, y đều dư dả cả rồi."
"Vậy nên nếu bây giờ tại đây giải giới cho y, Niên Thần khi nãy đâm ngươi một nhát, sẽ vừa là 'hung' vừa là thần, để y đối phó với Trừu Như Họa, cứu cả Cửu Linh, cân Tam giới, chính là phục chúng, có thể danh chính ngôn thuận có được sự ủng hộ của chúng sinh Tam giới, đúng không."
"Không sai."
"Nhưng nếu như giải giới y không khống chế được mà đồ sát cả Cửu Linh thì sao?"
Lữ Nguyệt cười, song lại nhìn hắn chắc chắn nói: "Không bao giờ."
Bạch Vĩnh Hi thu tay: "Hùm. Vậy nên ngươi rốt cuộc vẫn muốn Thần giới phải sắp đặt lại từ đầu, coi như đó là lời xin lỗi cho phụ mẫu ngươi cùng Dạ Thần, muốn Thần giới trả giá về cái chết của họ."
Lữ Nguyệt cầm Tân Sinh đứng dậy: "Gần đúng. Cái mà ta thực sự muốn, không chỉ có vậy."
Nói rồi liền vung Tân Sinh như có như không đâm xuyên qua cơ thể Chúc Vũ Huyền. Đợi y mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy chính là Nguyệt Thần của y, sư tôn của y, là chân thân của Lữ Nguyệt mà y ngày mong đêm nhớ, chấp niệm hơn một trăm năm.
Nàng áp một tay không cầm kiếm lên má y, cười nói: "Vũ Huyền, ta đợi ngươi ha."
Chúc Vũ Huyền mi mắt khẽ động "ân" một tiếng, xong liền nắm tay Lữ Nguyệt, kéo cả hai cùng đứng lên, không quên đá Bạch Vĩnh Hi một cái ngã lăn.
Mà bên này, Hỏa Thần và Trừu Như Họa đẩy đỉnh cũng sắp phân thắng bại rồi. Nếu như lúc đầu Hỏa Thần có vẻ có lợi thế hơn nhưng suy cho cùng hắn bây giờ chỉ là một vong linh còn thể xác bị chiếm dụng kia máu huyết đều cạn, sinh lực vốn đã không còn. Trong khi Trừu Như Họa dù gì cũng là Lạc Thần, cầm cự trong một lúc cũng không thể làm khó y quá nhiều.
Trừu Như Họa: "Hỏa Thần, ngươi còn không chịu biến đi!"
Hỏa Thần: "..."
Trừu Như Họa cười lớn: "Hahaha, ngay cả Chiến Thần cũng không giúp được gì, các ngươi ở đây, một hai ba bốn vị thần, cũng không đấu lại ta. À quên, tính thêm cả Dạ Thần yêu quý nữa là năm a. Đến cùng vẫn phải chết dưới tay ta hahahaa!"
Hỏa Thần lửa hận dâng trào gằng lên từng cơn tấn công Trừu Như Họa: "Câm! Miệng!"
Trừu Như Họa coi như đạt được mục đích nên giọng cười càng lúc càng kích thích. Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh bây giờ tám phần mười đã trở lại nghe lệnh y. Hỏa Thần dù gì cũng từng bị thần khí này đánh bại nên đối với nó vốn không thể điều khiển được lâu. Trừu Như Họa cố ý nhắc đến Dạ Thần kích động Hỏa Thần phát ra lệ khí, lệ khí càng lớn khả năng kiểm soát Minh Nguyệt đỉnh càng yếu, lại đưa mắt thấy Chúc Vũ Huyền lúc nãy tấn công Chiến Thần, còn tay cầm Tân Sinh lao tới, quả nhiên đã trở lại phục tùng mình nên càng khoái chí, cười lớn: "Thần giới sẽ phải kinh nể ta! Tam giới sẽ phải kính trọng ta! Cửu Linh sơn đều nằm trong tay ta, tất cả đều nghe ta sai sử! Hahahaaa! Hỏa Thần, Lạc Tiểu Thất hai lần chết vẫn đều gọi tên ngươi!"
Xoẹt!!
Tiếng lưỡi kiếm đâm xuyên qua huyết nhục, thể xác Anh Tịch bị Tân Sinh nhanh gọn độ hóa mà triệt để tan biến.
Dù gì thể xác này trước đó đã từng giết cả một nhà vài chục mạng người của Lâm Xuyên Anh thị, oán khí không ít, mà Tân Sinh kiếm là pháp bảo cũng như tên, giải trừ oán niệm, sinh khởi tân sinh (*bắt đầu cuộc sống mới), giết cũng coi như độ hóa. Còn Hỏa Thần, bấy nhiêu đó có lẽ vẫn chưa đủ với hắn, nhưng mà có thể đồng sinh đồng tử cùng với lịch kiếp của ái nhân coi như cũng không phải trắng tay, hắn, cũng là nên chấm dứt đi.
Trừu Như Họa dương dương tự đắc thu lại Minh Nguyệt đỉnh trên tay, nói: "Ta đến cuối cùng mới là người chiến thắng!!! Hahaha! Vạn yêu nghe lệnh, lập tức đồ sát Cửu Linh sơn!"
Cơ mà hắn chưa nói hết câu hai mắt đã trợn tròng. Từ chỗ Trấn Thiên đại thạch đột nhiên mở ra một thông gian, mà từ chỗ đó Yêu nhân túa ra như ong vỡ tổ.
Phía bên kia, một đám môn sinh Cửu Linh có tiếng nói:
"Là Vũ tiền bối. Là người của Hữu xứ. Chúng ta được cứu rồi."
"Nhìn xem nhìn xem, đó có phải là bọn họ. Hai .... hai người bọn họ vẫn chưa chết! Vẫn chưa chết a!"
"Viện binh. Là viện binh!"
Thiếu chủ Hữu xứ Vũ Văn Khuynh dẫn đầu yêu nhân Hữu xứ cùng yêu nhân Tả xứ bắt đầu chém giết. Hai môn sinh kia vừa nhập bọn cùng đồng môn, hỏi: "Lữ tiền bối đâu rồi? Các ngươi có thấy Lữ tiền bối? Thiếu chủ nói chúng ta đem thứ này đưa cho Lữ tiền bối."
"Là .... là mảnh thiên thạch?"
"Ùm. Mảnh thiên thạch còn lại của Minh Nguyệt đỉnh, Thiếu chủ nói nó đã được Lữ tiền bối thanh tẩy, có thể dùng nó để thanh tẩy cộng hưởng toàn bộ đại Thiên Thạch. Lữ tiền bối đâu? Hay là Niên Thần sư tôn cũng được."
"Bọn ... bọn họ ...."
Trừu Như Họa còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì lần nữa trợn tròng vì Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh trên tay như vậy cư nhiên bị Chúc Vũ Huyền một tay đoạt mất, không kịp nói một chữ, chưa kịp chớp mắt, Chúc Vũ Huyền không hiểu vì sao tốc độ như đạt đến mức cực hạn, không nhìn được bóng đã thấy hắn bây giờ đang đứng ngay cạnh Trấn Thiên đại thạch, chỉ việc giơ tay lên phía trước mảnh thiên thạch còn lại trên tay môn sinh kia cứ như dịch chuyển tức thời đã nằm gọn trong lòng bàn tay y.
Trừu Như Họa há hốc: "Cái quái gì? Cái quái gì đang xảy ra? Tại sao hắn có thể thoát khỏi khống chế của ta? Tại sao? Tại .... "
Bạch Vĩnh Hi lúc này vừa hay lao đến tung cước đá một phát làm bội kiếm Trầm Lạc trên tay Trừu Như Họa văng ra chục thước, nói: "Vì hắn là 'hung' thần!"
Trừu Như Họa nghe đến hai chữ cuối lập tức thất sắc rồi vội vàng cố trấn tĩnh, niệm khẩu huyết điều khiển Minh Nguyệt đỉnh lần nữa. Cư nhiên một chút cảm giác cũng không còn.
Trừu Như Họa bấy giờ mới nhớ đến Trầm Lạc. Nhưng nhìn lại mới biết đã bị Bạch Vĩnh Hi đá đi mất. Hắn lại muốn điều khiển tà thần. Nhưng lúc nãy đều bị Lữ Nguyệt dùng thần khí diệt hết một nửa, Chúc Vũ Huyền chém bừa nốt luôn nửa còn lại. Còn tử thần thực tử. Đều bị Hỏa Thần đem biến thành trận mưa máu tanh. Nói tóm lại tình huống chính là sắp bước lên đài chiến thắng, sắp được người người ca tụng kính nể, lại bị trượt chân ngã xuống vực sâu vạn trượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.