Chương 26
Thiên Lại Chỉ Diên
25/10/2016
Tuyết Chi kiên quyết
quỳ trước mặt trưởng lão cả buổi tối, nhưng Vũ Văn trưởng lão vẫn không
có động tĩnh gì. Thậm chí không có một nghi thức nào, Tuyết Chi đã bị
đuổi khỏi cung. Nàng trở về phòng, dọn đồ đạc, vừa ra khỏi cửa, liền
thấy Mục Viễn đứng ở cửa, còn có tứ đại hộ pháp và vài đệ tử.
Tâm trạng mọi người đều có vẻ không tốt.
Tuyết Chi cười: “Đến tiễn ta đi à?”
Chu Sa tiến lên phía trước, ôm chặt Tuyết Chi: “Các trưởng lão cũng thật quá đáng! Thiếu cung chủ còn nhỏ như vậy, làm sao trụ vững được ở chốn võ lâm ‘thiên ma bách chiết’ này?”
“Phải vượt qua gian khổ mới có kinh nghiệm, đúng không?” Tuyết Chi vỗ vỗ vai nàng, “Về sau lỡ có gặp mặt, cũng không nên giả vờ không biết nha.”
“Không có đâu.” Chóp mũi Hải Đường đã đỏ lên, “Chúng ta đều bên cạnh Thiếu cung chủ từ nhỏ, bất luận thân phận, bối cảnh, người cũng như cháu gái của chúng ta, về sau bất luận ra sao, chúng ta đều sẽ chiếu cố người.”
Ngọc Lưu Ly nói: “Thật ra khách quan mà nói, lần này cũng không phải lỗi của Thiếu cung chủ. Nhưng không còn cách khác, cung quy vẫn phải thi hành. Hy vọng người ra ngoài giang hồ có thể rèn luyện nhiều hơn, không cần gia nhập một môn phái tà đạo.”
Chu Sa giận dữ nói: “Đến nước này ngươi còn nói như vậy!”
Xa Cừ đưa cho Tuyết Chi một cái túi: “Đây là một ít dược cùng với ám khí.”
Tuyết Chi cầm lấy tay nải nói: “Đa tạ.”
Mục Viễn cũng đưa cho Tuyết Chi một cái túi: “Đây có một chút đồ, cũng khá quan trọng, khi nào ra ngoài hẵng mở ra.” Sau đó lại đưa Tuyết Chi một khối ngọc bội: “Đây là thứ cung chủ quá cố trước kia thích nhất, muội mang đi đi.”
Tuyết Chi nhận đồ cùng ngọc bội, cười nói: “Được, cảm ơn.”
Sau đó, mọi người đều trầm mặc.
Tuyết Chi nói: “Ta phải đi rồi, về sau mọi người bảo trọng nhé.”
Sau khi từ biệt từng người, Tuyết Chi cắn răng quay đầu đi một mạch. Nhưng lúc đến giữa sườn núi, vẫn nhịn không được mà dừng lại ở Dao Tuyết Trì.
Phần mộ của liệt đại cung chủ Trọng Hỏa Cung đều ở hậu sơn, chỉ có một người ở trong này.
Tuyết Chi – cái tên này bắt nguồn từ Dao Tuyết Trì và Thiên Tàm Linh Chi.
Nàng để tay nải xuống, quỳ trước mộ Trọng Liên. Không khí rất lạnh, lá cây khô bị gió cuốn đi một cách vô thức vào tiểu viện, rồi bay vào Dao Tuyết Trì, rơi trên mặt nước hồ làm gợn lên những tầng sóng.
Nét chữ trên mộ như rồng bay phượng múa: Trọng Liên chi mộ.
Nếu Tuyết Chi ở trong cung, nhất định sẽ đến mộ nhổ cỏ, chỉ chốc lát đã làm bụi bay ra xung quanh, cuối cùng nhìn phần mộ, muốn mở miệng rồi lại thôi, một lời cũng không nói được.
Cuối cùng, chỉ trầm mặc, tâm trạng nặng nề dập đầu ba cái, cầm lấy tay nải xuống núi.
Tuyết Chi vẫn không dám quay đầu lại. Cảnh sắc bên cạnh không ngừng thay đổi, nhưng ngọn núi cao phía sau vẫn sừng sững bất động, như một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, vĩnh viễn không lay động được.
Tạm trọ ở Phúc Đức khách điếm dưới chân núi, Tuyết Chi mở tay nải mà Mục Viễn đã đưa lúc nãy. Bên trong đầy những bí kíp, nhìn kỹ lại, đều là bí kíp của Trọng Hỏa Cung: “Cửu Diệu Viêm Ảnh”, “Hỗn Nguyệt Kiếm Pháp”, “Dục Hỏa Hồi Nguyên”, “Thiên Khải thần long trảo”, “Nhật Lạc Hỏa Diễm Kiếm”, “Xích Viêm Thần Công”, “Hồng Vân quyết” … Hầu như toàn bộ bí kíp của Trọng Hỏa Cung do hắn cất giữ đều ở đây. Nàng hối hận sao trước kia không cố gắng luyện công cho tốt, về sau cũng chẳng còn cơ hội nữa. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cầm nhiều bí kíp đến như vậy, có cảm giác như có được bảo vật trân quý.
Sau đó, nàng đeo ngọc bội của Trọng Liên vào bên hông, dọn dẹp các bí kíp, lại thấy một phong thư. Vừa mở ra liền thấy một dòng chữ hùng hồn siêu dật xuất hiện.
Mấy ngày này ta không thể đi khỏi, trước tiên muội tạm ở nhà trọ Phúc Đức ở vài ngày. Sau đó huynh sẽ nghĩ cách giúp muội tìm một chỗ ở, chuyện sau này chúng ta sẽ bàn sau.
Tuyết Chi mỉm cười, đem mọi thứ bỏ vào tay nải, chuẩn bị rửa mặt lên giường ngủ.
Nhưng nàng vừa xoay người, liền có một bóng dáng xẹt qua cửa sổ, một bóng đen hiện lên. Tuyết Chi lập tức không dám nhúc nhích, ngồi yên xem biến động. Một lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh, nàng quay đầu lại nhìn ra cửa sổ, ngoài đó ngoại trừ cành cây khô thì không có gì.
Tuyết Chi thở dài một hơi, đóng cửa lại, lại nghe tiếng động rất nhỏ từ phía sau.
Nàng lập tức quay đầu lại, thấy một hắc y nhân bịt mặt, hoảng sợ kêu lên một tiếng.
Nhưng đã không kịp trở tay.
Động tác người này quá nhanh, nhanh đến mức nàng hoàn toàn không thể đỡ được. Người nọ nhanh chóng điểm huyệt Tuyết Chi, rút ra một thanh chủy thủ bên hông, bịt mũi miệng Tuyết Chi lại, đâm vào cổ nàng.
Tuyết Chi nhíu mài, lại nói không ra tiếng, dường như bị dọa đến ngất đi.
Nhưng lúc chủy thủ gần đâm vào cổ nàng. Người nọ chớp mắt, quay đầu lại. Tuyết Chi nhìn khóe mắt hắn có mấy nếp nhăn, có vẻ lớn tuổi. Sau đó, nhảy một cái bay ra ngoài.
Tâm trạng mọi người đều có vẻ không tốt.
Tuyết Chi cười: “Đến tiễn ta đi à?”
Chu Sa tiến lên phía trước, ôm chặt Tuyết Chi: “Các trưởng lão cũng thật quá đáng! Thiếu cung chủ còn nhỏ như vậy, làm sao trụ vững được ở chốn võ lâm ‘thiên ma bách chiết’ này?”
“Phải vượt qua gian khổ mới có kinh nghiệm, đúng không?” Tuyết Chi vỗ vỗ vai nàng, “Về sau lỡ có gặp mặt, cũng không nên giả vờ không biết nha.”
“Không có đâu.” Chóp mũi Hải Đường đã đỏ lên, “Chúng ta đều bên cạnh Thiếu cung chủ từ nhỏ, bất luận thân phận, bối cảnh, người cũng như cháu gái của chúng ta, về sau bất luận ra sao, chúng ta đều sẽ chiếu cố người.”
Ngọc Lưu Ly nói: “Thật ra khách quan mà nói, lần này cũng không phải lỗi của Thiếu cung chủ. Nhưng không còn cách khác, cung quy vẫn phải thi hành. Hy vọng người ra ngoài giang hồ có thể rèn luyện nhiều hơn, không cần gia nhập một môn phái tà đạo.”
Chu Sa giận dữ nói: “Đến nước này ngươi còn nói như vậy!”
Xa Cừ đưa cho Tuyết Chi một cái túi: “Đây là một ít dược cùng với ám khí.”
Tuyết Chi cầm lấy tay nải nói: “Đa tạ.”
Mục Viễn cũng đưa cho Tuyết Chi một cái túi: “Đây có một chút đồ, cũng khá quan trọng, khi nào ra ngoài hẵng mở ra.” Sau đó lại đưa Tuyết Chi một khối ngọc bội: “Đây là thứ cung chủ quá cố trước kia thích nhất, muội mang đi đi.”
Tuyết Chi nhận đồ cùng ngọc bội, cười nói: “Được, cảm ơn.”
Sau đó, mọi người đều trầm mặc.
Tuyết Chi nói: “Ta phải đi rồi, về sau mọi người bảo trọng nhé.”
Sau khi từ biệt từng người, Tuyết Chi cắn răng quay đầu đi một mạch. Nhưng lúc đến giữa sườn núi, vẫn nhịn không được mà dừng lại ở Dao Tuyết Trì.
Phần mộ của liệt đại cung chủ Trọng Hỏa Cung đều ở hậu sơn, chỉ có một người ở trong này.
Tuyết Chi – cái tên này bắt nguồn từ Dao Tuyết Trì và Thiên Tàm Linh Chi.
Nàng để tay nải xuống, quỳ trước mộ Trọng Liên. Không khí rất lạnh, lá cây khô bị gió cuốn đi một cách vô thức vào tiểu viện, rồi bay vào Dao Tuyết Trì, rơi trên mặt nước hồ làm gợn lên những tầng sóng.
Nét chữ trên mộ như rồng bay phượng múa: Trọng Liên chi mộ.
Nếu Tuyết Chi ở trong cung, nhất định sẽ đến mộ nhổ cỏ, chỉ chốc lát đã làm bụi bay ra xung quanh, cuối cùng nhìn phần mộ, muốn mở miệng rồi lại thôi, một lời cũng không nói được.
Cuối cùng, chỉ trầm mặc, tâm trạng nặng nề dập đầu ba cái, cầm lấy tay nải xuống núi.
Tuyết Chi vẫn không dám quay đầu lại. Cảnh sắc bên cạnh không ngừng thay đổi, nhưng ngọn núi cao phía sau vẫn sừng sững bất động, như một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, vĩnh viễn không lay động được.
Tạm trọ ở Phúc Đức khách điếm dưới chân núi, Tuyết Chi mở tay nải mà Mục Viễn đã đưa lúc nãy. Bên trong đầy những bí kíp, nhìn kỹ lại, đều là bí kíp của Trọng Hỏa Cung: “Cửu Diệu Viêm Ảnh”, “Hỗn Nguyệt Kiếm Pháp”, “Dục Hỏa Hồi Nguyên”, “Thiên Khải thần long trảo”, “Nhật Lạc Hỏa Diễm Kiếm”, “Xích Viêm Thần Công”, “Hồng Vân quyết” … Hầu như toàn bộ bí kíp của Trọng Hỏa Cung do hắn cất giữ đều ở đây. Nàng hối hận sao trước kia không cố gắng luyện công cho tốt, về sau cũng chẳng còn cơ hội nữa. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cầm nhiều bí kíp đến như vậy, có cảm giác như có được bảo vật trân quý.
Sau đó, nàng đeo ngọc bội của Trọng Liên vào bên hông, dọn dẹp các bí kíp, lại thấy một phong thư. Vừa mở ra liền thấy một dòng chữ hùng hồn siêu dật xuất hiện.
Mấy ngày này ta không thể đi khỏi, trước tiên muội tạm ở nhà trọ Phúc Đức ở vài ngày. Sau đó huynh sẽ nghĩ cách giúp muội tìm một chỗ ở, chuyện sau này chúng ta sẽ bàn sau.
Tuyết Chi mỉm cười, đem mọi thứ bỏ vào tay nải, chuẩn bị rửa mặt lên giường ngủ.
Nhưng nàng vừa xoay người, liền có một bóng dáng xẹt qua cửa sổ, một bóng đen hiện lên. Tuyết Chi lập tức không dám nhúc nhích, ngồi yên xem biến động. Một lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh, nàng quay đầu lại nhìn ra cửa sổ, ngoài đó ngoại trừ cành cây khô thì không có gì.
Tuyết Chi thở dài một hơi, đóng cửa lại, lại nghe tiếng động rất nhỏ từ phía sau.
Nàng lập tức quay đầu lại, thấy một hắc y nhân bịt mặt, hoảng sợ kêu lên một tiếng.
Nhưng đã không kịp trở tay.
Động tác người này quá nhanh, nhanh đến mức nàng hoàn toàn không thể đỡ được. Người nọ nhanh chóng điểm huyệt Tuyết Chi, rút ra một thanh chủy thủ bên hông, bịt mũi miệng Tuyết Chi lại, đâm vào cổ nàng.
Tuyết Chi nhíu mài, lại nói không ra tiếng, dường như bị dọa đến ngất đi.
Nhưng lúc chủy thủ gần đâm vào cổ nàng. Người nọ chớp mắt, quay đầu lại. Tuyết Chi nhìn khóe mắt hắn có mấy nếp nhăn, có vẻ lớn tuổi. Sau đó, nhảy một cái bay ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.