Chương 36: Dọn nhà
Lý Hảo
20/12/2018
“Nơi này còn có người dựng một cây gỗ?” Tiểu Kiều nhìn rõ ràng đây là cây gỗ người làm, lại hỏi.
Lập Xuân nói: “Bên cạnh là bẫy thợ săn làm, sợ có người không biết nên làm ký hiệu, mấy người cũng đừng chạy tới bên kia, nếu không rơi vào rồi, thật không hay.”
Hóa ra là như vậy. Tiểu Phượng nói: “Chúng ta đi xem một chút, xem có thỏ gì đó rơi vào không.”
Lập Thu nói: “Muội đừng chiếm tiện nghi, nếu quả thật có thỏ rơi xuống, người làm bẫy này đã sớm nhìn thấy, còn có thể như thế nào? Thật ngốc.”
Lập Thu và tiểu Phượng là sinh đôi, tiểu Phượng ra đời sau, Lập Thu liền chiếm tiện nghi làm ca ca, nhưng mà tiểu Phượng chính là không cảm thấy Lập Thu là ca ca, hai người thường vì chuyện này mà tranh cãi.
“Ai ngốc chứ? Ngươi mới ngốc, thỏ nhỏ này, bẫy này vốn không giẫm lên, nói không chừng bên trong thật sự có.” Tiểu Phượng phản bác.
Lập Hạ nói: “Cho dù có, cũng không phải là của chúng ta, đừng đi nhìn, chúng ta đi hái nấm đi, ca nhớ được năm ngoái, mảng trước mặt có rất nhiều, đoán chừng năm nay cũng có, đi xem một chút nhanh lên.” d1en d4nl 3q21y d0n
Mọi người hái nấm, dùng thời gian không dài liền hái đầy tràn rồi, không chỉ có nấm rơm, còn có một vài loại nấm không thể nói tên ra, tóm lại, nếu hiện giờ có gà rừng, nấu chung với nấm dại này, thật sự là món ăn ngon, tươi mới đến khiến cho người ta cắn đầu lưỡi.
Hai người Lập Xuân và Lập Hạ không biết đang ở đây thương lượng cái gì, chỉ có điều tiểu Kiều ngược lại nghe được một đôi câu, hình như nói cũng muốn làm mấy cái bẫy, đến lúc đó nhìn xem có thể bắt được thú hoang không.
Tiểu Kiều rất muốn nói, mang muội cùng đi, mang muội cùng đi, nhưng đoán chừng không được. Chỉ nhịn khát vọng ở trong lòng, xem một chút xem sau này có cơ hội cùng đi không.
Chờ một đám con nít từ trên núi trở lại, cũng đều mang theo đầy giỏ nấm dại, nhìn cũng thật sự khiến cho người ta cao hứng. Dĩ nhiên, mỗi nhà đều cầm một chút lên cho chính phòng, cho dù biết rõ người chính phòng không cảm kích, nhưng thứ này cũng nên cho.
Ông cụ ngược lại thật vui mừng, cảm thấy các con không quên mình. Vốn lần trước chuyện đòi tiền, quan hệ mọi người làm ra thật sự không tốt, ông cụ cũng sinh tức một thời gian rất lâu.
Nhưng toàn gia nào có chỗ nào không va chạm chứ? Không thể vẫn luôn tức giận đúng không? Cộng thêm Diệp Đại Long đã nói với ông không ít lời, hiện giờ ông tất cả đều tốt.
Trong lòng ông cụ chẳng lẽ còn không biết mình hơi thiên vị? Ông nhất định hiểu được, nhưng mà lúc trước các con đều nghe ông, không ai phản đối hoặc phản kháng, ông đã cảm thấy mình làm đúng, hiện giờ các con không đồng ý với ông, ông từ vừa mới bắt đầu không thích ứng, nhưng cũng nghĩ hơn thiệt, cảm thấy vẫn làm thân với các con thì tốt hơn một chút.
Cũng nói rất nhiều lời với Quách thị, Quách thị ngược lại không thấy ba nhà này có thứ tốt gì, xác định không vừa mắt, nhưng sau lưng cũng đỏ mắt, không biết trong lòng đang nói gì.
Tiểu Kiều và nương thương lượng, phơi khô nắng nấm nhiều hơn, dễ cất giữ.
Vào một ngày chuyển nhà, Diệp Trụ còn đặc biệt mua một dây pháo, nhìn canh giờ đốt, còn đồ đạc phía tây sương phòng, cũng đã sớm được mấy huynh đệ chuyển tới trong nhà mới.
Tổng cộng bốn gian chính phòng, phòng bếp dựng một gian phòng khác, tiểu Kiều và tiểu Phượng hai tỷ muội có một gian phòng rồi, còn Lập Hạ và Lập Thu cũng có một gian phòng, Diệp Trụ thương lượng với Ngô thị, chờ Lập Hạ muốn kết hôn cưới vợ, liền xây đông sương phòng, sau đó nhi tử và nàng dâu ở đông sương phòng.
Hắc hắc, chờ Lập Thu trưởng thành, tây sương phòng cũng đã xây xong. Ở giữa có khoảng thời gian, cho nên cũng không vội vàng.
Diệp Tiểu Kiều cảm thấy cha mẹ làm việc thật sự rất có mục tiêu, mỗi một bước đều kế hoạch thật tốt.
Ngày ấy, mấy người Lưu thị và Hách thị cũng tới trợ giúp, vào một ngày trước đó Diệp Trụ đã đi mua chừng mười cân thịt heo, chiêu đãi thân thích và hương thân thật tốt.
Người làng quê xây nhà từ xưa đến nay là một chuyện lớn, có vài người cả đời đoán chừng cũng chỉ xây nhà một lần, cho nên mời khách là cần thiết.
Mọi người qua tới tặng đồ, cũng không có gì lớn, đều là trứng gà, mì hoặc thịt gì đó, dĩ nhiên cũng có đưa tiền, những thứ này đều phải ghi vào danh mục quà tặng, đến lúc đó vẫn là nhân tình.
Vốn công việc này có thể để Diệp Căn đến làm, dù sao hắn là đệ đệ của Diệp Trụ, lại biết chữ, nhưng khi Diệp Trụ đi hỏi, Quách thị nói Diệp Căn không thoải mái, ngày đó không thể tới đây, Diệp Trụ cũng không nói gì.
Sau đó vẫn mời Diệp Hữu Lượng cháu trai của lý chính Ngũ gia gia tới đây ghi sổ, Diệp Hữu Lượng cũng có đi học ở học đường, nhưng biết chữ rồi liền không học tiếp, trong thôn nếu nhà ai có việc hiếu hỉ, phải ghi sổ, đều mời hắn tới, bản thân hắn cũng vừa mời liền đến. Rất thích trợ giúp người, cho nên người trong thôn đều rất thích hắn, cảm thấy hắn một người đọc sách một chút cũng không có ý tứ xem thường mọi người.
Diệp Hữu Lượng vốn cho rằng hôm nay không tới lượt mình đâu, dù sao Diệp gia có một Diệp Căn, cũng biết chữ, chỉ tính toán tới đây giúp đỡ một chút chuyện khác là được, ai biết vẫn có chuyện này. Ông nội hắn nói: “Ta đều là họ Diệp, cháu đi giúp nhị thúc bọn họ một chút, không có gì.”
Bà nội Diệp Ngũ không hiểu hỏi: “Vậy Diệp Căn đâu, chuyện của ca ruột hắn, hắn cũng không làm à.”
“Nói là bị bệnh!” Ngũ gia gia tức giận nói. Bị bệnh gì, còn không phải muốn nể mặt mũi của Diệp Trụ? Chỉ có điều đây rốt cuộc là mất mặt mũi của ai, chuyện tốt của ca ruột mình, ngươi lấy cớ không đến giúp, trong hương thân quê nhà này, người ta sẽ nghĩ sao về ngươi.
Bà nội Diệp Ngũ không ngừng lắc đầu, Quách thị này cũng quá nuông chiều con rồi, lúc này chính là bị bệnh, cũng cần đứng lên giúp một tay. Nếu không chẳng phải khiến người ta nói ra nói vào?
Dù thế nào đi nữa Hữu Lượng nhà ông đi, cũng không sợ người khác nói ba nói bốn, dù sao nhà mình là nhà Lý chính.
Hương thân quê nhà này, nhìn thấy Diệp Hữu Lương giúp ghi đồ, không trách được muốn thì thầm, thì thầm liền nói thầm ra rất nhiều bát quái, sau đó đã nói đến chuyện Diệp Căn, nhưng bây giờ là ngày thật tốt của Diệp Trụ người ta, bọn họ cũng không thể nói ở trong nhà người ta, nhưng trong lòng đều nghĩ như thế nào, cũng không khó đoán.
Diệp Tiểu Kiều nghĩ tới mình và cha đi mời Diệp Căn giúp một tay, Quách thị nói, gì mà Diệp Căn chúng ta không có mệnh đó, giúp cũng không giúp được gì, nói chuyện cũng chua chát, giống như buộc phải xin bà ta giúp một tay mới được. Diệp Tiểu Kiều đã mượn lời nói, nếu tứ thúc bị bệnh, vậy chúng ta không thể quấy rầy tứ thúc nữa, để tứ thúc nghỉ ngơi cho tốt, ngàn vạn lần đừng vất vả.
Sau đó để cha mời Diệp Hữu Lượng qua đây. Dù sao những năm này người đọc sách ít, chuyện như vậy lại rất cấp bách, Diệp Căn không có cách nào.
Lần này hắn ngược lại không nghĩ làm như vậy sẽ đắc tội Quách thị, hắn thật sự vẫn cho rằng Diệp Căn bị bệnh. Nếu không thể giúp một tay, vậy thì nhanh chóng tìm người khác.
Ai biết Quách thị đang làm bộ làm tịch chứ? Cho nên Diệp Trụ người này, có rất nhiều lời, ngươi phải nói trực tiếp với hắn, cứ vòng vo, hắn chính là nghe không hiểu, nhất là lời của người thân mình, Quách thị cũng coi như tính toán sai.
Chờ đến khi biết được mời Diệp Hữu Lượng, thật sự thiếu chút nữa cắn nát một ngụm răng già. Vốn bà định dùng chuyện này để tiện gây khó dễ cho lão nhị, để cho hắn nghe lời giống như lúc trước, ai ngờ đến lúc đó kết quả thành như vậy.
Cả nhà ông ngoại và bà ngoại Diệp Tiểu Kiều cũng đến, tiểu Sơn ca đi học trên huyện, không có thời gian, nhưng mà hắn nghe nói Lập Hạ và Lập Thu cũng muốn đến học đường rồi, liền mua cho bọn họ một bộ giấy và bút mực, để người trong nhà mang tới.
Còn cậu cả và cậu út bọn họ, còn mang đến một bộ bàn ghế, là nghĩ Ngô thị bọn họ xây nhà mới, khẳng định thiếu những thứ đồ này, trước kia đều ăn cơm ở thượng phòng, thứ kia không được Ngô thị chia đến tay bọn họ đi, cho nên mời người làm bàn ghế, dùng xe đẩy tay đưa tới.
Chính là cô cả và cô hai của Diệp Tiểu Kiều, cũng đưa tới lễ vừa dày vừa nặng hơn người khác, hơn nữa đều thực dụng, ở đây không tiện nói tỉ mỉ từng cái.
Tất cả mọi người nói, cuộc sống của lão nhị Diệp gia này sẽ càng ngày càng tốt.
Lập Xuân nói: “Bên cạnh là bẫy thợ săn làm, sợ có người không biết nên làm ký hiệu, mấy người cũng đừng chạy tới bên kia, nếu không rơi vào rồi, thật không hay.”
Hóa ra là như vậy. Tiểu Phượng nói: “Chúng ta đi xem một chút, xem có thỏ gì đó rơi vào không.”
Lập Thu nói: “Muội đừng chiếm tiện nghi, nếu quả thật có thỏ rơi xuống, người làm bẫy này đã sớm nhìn thấy, còn có thể như thế nào? Thật ngốc.”
Lập Thu và tiểu Phượng là sinh đôi, tiểu Phượng ra đời sau, Lập Thu liền chiếm tiện nghi làm ca ca, nhưng mà tiểu Phượng chính là không cảm thấy Lập Thu là ca ca, hai người thường vì chuyện này mà tranh cãi.
“Ai ngốc chứ? Ngươi mới ngốc, thỏ nhỏ này, bẫy này vốn không giẫm lên, nói không chừng bên trong thật sự có.” Tiểu Phượng phản bác.
Lập Hạ nói: “Cho dù có, cũng không phải là của chúng ta, đừng đi nhìn, chúng ta đi hái nấm đi, ca nhớ được năm ngoái, mảng trước mặt có rất nhiều, đoán chừng năm nay cũng có, đi xem một chút nhanh lên.” d1en d4nl 3q21y d0n
Mọi người hái nấm, dùng thời gian không dài liền hái đầy tràn rồi, không chỉ có nấm rơm, còn có một vài loại nấm không thể nói tên ra, tóm lại, nếu hiện giờ có gà rừng, nấu chung với nấm dại này, thật sự là món ăn ngon, tươi mới đến khiến cho người ta cắn đầu lưỡi.
Hai người Lập Xuân và Lập Hạ không biết đang ở đây thương lượng cái gì, chỉ có điều tiểu Kiều ngược lại nghe được một đôi câu, hình như nói cũng muốn làm mấy cái bẫy, đến lúc đó nhìn xem có thể bắt được thú hoang không.
Tiểu Kiều rất muốn nói, mang muội cùng đi, mang muội cùng đi, nhưng đoán chừng không được. Chỉ nhịn khát vọng ở trong lòng, xem một chút xem sau này có cơ hội cùng đi không.
Chờ một đám con nít từ trên núi trở lại, cũng đều mang theo đầy giỏ nấm dại, nhìn cũng thật sự khiến cho người ta cao hứng. Dĩ nhiên, mỗi nhà đều cầm một chút lên cho chính phòng, cho dù biết rõ người chính phòng không cảm kích, nhưng thứ này cũng nên cho.
Ông cụ ngược lại thật vui mừng, cảm thấy các con không quên mình. Vốn lần trước chuyện đòi tiền, quan hệ mọi người làm ra thật sự không tốt, ông cụ cũng sinh tức một thời gian rất lâu.
Nhưng toàn gia nào có chỗ nào không va chạm chứ? Không thể vẫn luôn tức giận đúng không? Cộng thêm Diệp Đại Long đã nói với ông không ít lời, hiện giờ ông tất cả đều tốt.
Trong lòng ông cụ chẳng lẽ còn không biết mình hơi thiên vị? Ông nhất định hiểu được, nhưng mà lúc trước các con đều nghe ông, không ai phản đối hoặc phản kháng, ông đã cảm thấy mình làm đúng, hiện giờ các con không đồng ý với ông, ông từ vừa mới bắt đầu không thích ứng, nhưng cũng nghĩ hơn thiệt, cảm thấy vẫn làm thân với các con thì tốt hơn một chút.
Cũng nói rất nhiều lời với Quách thị, Quách thị ngược lại không thấy ba nhà này có thứ tốt gì, xác định không vừa mắt, nhưng sau lưng cũng đỏ mắt, không biết trong lòng đang nói gì.
Tiểu Kiều và nương thương lượng, phơi khô nắng nấm nhiều hơn, dễ cất giữ.
Vào một ngày chuyển nhà, Diệp Trụ còn đặc biệt mua một dây pháo, nhìn canh giờ đốt, còn đồ đạc phía tây sương phòng, cũng đã sớm được mấy huynh đệ chuyển tới trong nhà mới.
Tổng cộng bốn gian chính phòng, phòng bếp dựng một gian phòng khác, tiểu Kiều và tiểu Phượng hai tỷ muội có một gian phòng rồi, còn Lập Hạ và Lập Thu cũng có một gian phòng, Diệp Trụ thương lượng với Ngô thị, chờ Lập Hạ muốn kết hôn cưới vợ, liền xây đông sương phòng, sau đó nhi tử và nàng dâu ở đông sương phòng.
Hắc hắc, chờ Lập Thu trưởng thành, tây sương phòng cũng đã xây xong. Ở giữa có khoảng thời gian, cho nên cũng không vội vàng.
Diệp Tiểu Kiều cảm thấy cha mẹ làm việc thật sự rất có mục tiêu, mỗi một bước đều kế hoạch thật tốt.
Ngày ấy, mấy người Lưu thị và Hách thị cũng tới trợ giúp, vào một ngày trước đó Diệp Trụ đã đi mua chừng mười cân thịt heo, chiêu đãi thân thích và hương thân thật tốt.
Người làng quê xây nhà từ xưa đến nay là một chuyện lớn, có vài người cả đời đoán chừng cũng chỉ xây nhà một lần, cho nên mời khách là cần thiết.
Mọi người qua tới tặng đồ, cũng không có gì lớn, đều là trứng gà, mì hoặc thịt gì đó, dĩ nhiên cũng có đưa tiền, những thứ này đều phải ghi vào danh mục quà tặng, đến lúc đó vẫn là nhân tình.
Vốn công việc này có thể để Diệp Căn đến làm, dù sao hắn là đệ đệ của Diệp Trụ, lại biết chữ, nhưng khi Diệp Trụ đi hỏi, Quách thị nói Diệp Căn không thoải mái, ngày đó không thể tới đây, Diệp Trụ cũng không nói gì.
Sau đó vẫn mời Diệp Hữu Lượng cháu trai của lý chính Ngũ gia gia tới đây ghi sổ, Diệp Hữu Lượng cũng có đi học ở học đường, nhưng biết chữ rồi liền không học tiếp, trong thôn nếu nhà ai có việc hiếu hỉ, phải ghi sổ, đều mời hắn tới, bản thân hắn cũng vừa mời liền đến. Rất thích trợ giúp người, cho nên người trong thôn đều rất thích hắn, cảm thấy hắn một người đọc sách một chút cũng không có ý tứ xem thường mọi người.
Diệp Hữu Lượng vốn cho rằng hôm nay không tới lượt mình đâu, dù sao Diệp gia có một Diệp Căn, cũng biết chữ, chỉ tính toán tới đây giúp đỡ một chút chuyện khác là được, ai biết vẫn có chuyện này. Ông nội hắn nói: “Ta đều là họ Diệp, cháu đi giúp nhị thúc bọn họ một chút, không có gì.”
Bà nội Diệp Ngũ không hiểu hỏi: “Vậy Diệp Căn đâu, chuyện của ca ruột hắn, hắn cũng không làm à.”
“Nói là bị bệnh!” Ngũ gia gia tức giận nói. Bị bệnh gì, còn không phải muốn nể mặt mũi của Diệp Trụ? Chỉ có điều đây rốt cuộc là mất mặt mũi của ai, chuyện tốt của ca ruột mình, ngươi lấy cớ không đến giúp, trong hương thân quê nhà này, người ta sẽ nghĩ sao về ngươi.
Bà nội Diệp Ngũ không ngừng lắc đầu, Quách thị này cũng quá nuông chiều con rồi, lúc này chính là bị bệnh, cũng cần đứng lên giúp một tay. Nếu không chẳng phải khiến người ta nói ra nói vào?
Dù thế nào đi nữa Hữu Lượng nhà ông đi, cũng không sợ người khác nói ba nói bốn, dù sao nhà mình là nhà Lý chính.
Hương thân quê nhà này, nhìn thấy Diệp Hữu Lương giúp ghi đồ, không trách được muốn thì thầm, thì thầm liền nói thầm ra rất nhiều bát quái, sau đó đã nói đến chuyện Diệp Căn, nhưng bây giờ là ngày thật tốt của Diệp Trụ người ta, bọn họ cũng không thể nói ở trong nhà người ta, nhưng trong lòng đều nghĩ như thế nào, cũng không khó đoán.
Diệp Tiểu Kiều nghĩ tới mình và cha đi mời Diệp Căn giúp một tay, Quách thị nói, gì mà Diệp Căn chúng ta không có mệnh đó, giúp cũng không giúp được gì, nói chuyện cũng chua chát, giống như buộc phải xin bà ta giúp một tay mới được. Diệp Tiểu Kiều đã mượn lời nói, nếu tứ thúc bị bệnh, vậy chúng ta không thể quấy rầy tứ thúc nữa, để tứ thúc nghỉ ngơi cho tốt, ngàn vạn lần đừng vất vả.
Sau đó để cha mời Diệp Hữu Lượng qua đây. Dù sao những năm này người đọc sách ít, chuyện như vậy lại rất cấp bách, Diệp Căn không có cách nào.
Lần này hắn ngược lại không nghĩ làm như vậy sẽ đắc tội Quách thị, hắn thật sự vẫn cho rằng Diệp Căn bị bệnh. Nếu không thể giúp một tay, vậy thì nhanh chóng tìm người khác.
Ai biết Quách thị đang làm bộ làm tịch chứ? Cho nên Diệp Trụ người này, có rất nhiều lời, ngươi phải nói trực tiếp với hắn, cứ vòng vo, hắn chính là nghe không hiểu, nhất là lời của người thân mình, Quách thị cũng coi như tính toán sai.
Chờ đến khi biết được mời Diệp Hữu Lượng, thật sự thiếu chút nữa cắn nát một ngụm răng già. Vốn bà định dùng chuyện này để tiện gây khó dễ cho lão nhị, để cho hắn nghe lời giống như lúc trước, ai ngờ đến lúc đó kết quả thành như vậy.
Cả nhà ông ngoại và bà ngoại Diệp Tiểu Kiều cũng đến, tiểu Sơn ca đi học trên huyện, không có thời gian, nhưng mà hắn nghe nói Lập Hạ và Lập Thu cũng muốn đến học đường rồi, liền mua cho bọn họ một bộ giấy và bút mực, để người trong nhà mang tới.
Còn cậu cả và cậu út bọn họ, còn mang đến một bộ bàn ghế, là nghĩ Ngô thị bọn họ xây nhà mới, khẳng định thiếu những thứ đồ này, trước kia đều ăn cơm ở thượng phòng, thứ kia không được Ngô thị chia đến tay bọn họ đi, cho nên mời người làm bàn ghế, dùng xe đẩy tay đưa tới.
Chính là cô cả và cô hai của Diệp Tiểu Kiều, cũng đưa tới lễ vừa dày vừa nặng hơn người khác, hơn nữa đều thực dụng, ở đây không tiện nói tỉ mỉ từng cái.
Tất cả mọi người nói, cuộc sống của lão nhị Diệp gia này sẽ càng ngày càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.